Như đã giao ước với Chu Hạo Đế, sáng sớm tinh mơ hôm nay Tử Mộc Vạn Quân đã đứng chờ hầu trước Cảnh Dương Cung. Lúc y tiến vào đã thấy Chu Hạo Đế đang … hầu hoàng hậu dùng bữa sáng. Tử Mộc Vạn Quân bỗng thấy mắt hoa đầu nhức, cằm như muốn rớt xuống đất mất tiêu.
Đây… đây thực sự là vạn quốc chi quân lừng danh thiên hạ? Tà quân huyết sát lẫy lừng một thời làm người người e sợ? Nhưng cái bộ dáng dịu dàng, nhẫn nại dỗ dành nữ nhân này là sao? Trời ạ, có ai nói cho y biết không? Khi Tử Mộc Vạn Quân vẫn còn choáng voáng trước những hình ảnh mình thấy, thì bên ngoài, thái giám cũng tuyên Mạc Viễn yết kiến.
Mạc Tịnh Huyên thấy hai người đứng chờ thì có chút nôn nóng, vốn muốn dừng việc dùng điểm tâm sáng nhưng lại nghe Chu Hạo Đế lạnh lùng nói
“Nàng vội cái gì, cho bọn họ chờ một chút thì có sao. Nào, mau ăn hết phần điểm tâm này đi, ngoan a~~ không bảo bối sẽ đói bụng nha!” – Chu Hạo Đế vừa thổi thổi một muỗng cháo yến rồi đưa trước miệng Mạc Tịnh Huyên
“…”
Những người trong phòng đều cảm thấy dường như có một đàn quạ đen mới bay qua.
Độ mười lăm phút dưới sự bắt ép dụ dỗ của Chu Hạo Đế, Mạc Tịnh Huyên cũng khó nhằn dùng xong bữa sáng, sau đó cả bốn người đi bộ đến Hoàng Thạc Lâu, lên đến nơi thì đã thấy Lữ Hàn đang đứng đó đợi sẵn. Thấy bọn họ, Lữ Hàn chỉ lướt nhìn Mạc Tịnh Huyên một lượt rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“ Ngươi biết cách thi triển Hạt Châm? “ – Vừa ngồi xuống ghế, Mạc Viễn đã vội hỏi
“Ta biết, nhưng ta không thể động châm? “ – Tử Mộc Vạn Quân nhắm mắt lắc đầu cười nói
“Tại sao?” – Mạc Viễn hỏi
“Hạt châm, trong giang hồ còn gọi là Hạt Châm Vong Tình. Ngươi biết vì sao nó được gọi như vậy không? Vì người thi châm phải tuyệt đối vong tình, tất cả tình cảm sân si đều không thể tồn tại. Mà ta… vì sao ta đưa ra lời đề nghị này, ắt hẳn bệ hạ cũng nói với ngươi.” –
Tử Mộc Vạn Quân từ tốn giải thích
“Ngươi còn cách nào khác?” – Chu Hạo Đế nắm bắt trọng tâm vấn đề nhàn nhạt hỏi
“Bệ hạ anh minh, vi thần quả thật không thể thi triển Hạt Châm, nhưng vi thần có thể giúp người khác làm điều đó.” - Tử Mộc Vạn Quân chấp tay thành quyền nói
“Làm sao để một người trở nên vong tình, còn có thể lòng vô tạp niệm chứ, trừ khi…” – Mạc Tịnh Huyên đưa ánh nhìn tĩnh lặng như mặt nước hồ thu về phía trước
“Chính là như vậy.” – Và Tử Mộc Vạn Quân đã cho nàng đáp án
“Hoang đường, người chết làm sao có thể thi châm” – Mạc Viễn trợn tròn mắt
“Người chết không thể, nhưng Cổ thi thì có thể, có phải ý Tử Mộc thừa tướng là như vậy không?” – Lữ Hàn nãy giờ ngồi im lặng, lúc này mới đặt tách trà xuống hỏi
“Cái gì là Cổ thi?” – Mạc Tịnh Huyên khó hiểu
Chu Hạo Đế, Mạc Viễn, Lữ Hàn đều lâm vào trầm mặc. Không ai trong bọn họ là không biết về nó.
Cổ thi có thể nói là chú thuật đen tối và cấm kỵ của giới chú sư. Nó gần như là tước đoạt và biến đổi sự sống của một người, biến họ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn mất đi ý thức, trí nhớ cũng như lương tri. Thời xưa, cũng có không ít chú thuật sư lợi dụng thuật chú này gây nên sinh linh đồ thán. về sau đã có một người ra tay tiêu diệt những chú thuật sư đó, cũng chính vì vậy mà Cổ Thi cũng gần như biệt tích giang hồ.
Mạc Tịnh Huyên nghe xong không khỏi rùng mình, nhưng tận sâu tròng lòng là sự thương cảm khôn nguôi. Nhiều người nghĩ vô tâm là tốt, không yêu, không hận, không vấn vương, nhưng mấy ai biết vô tâm là đau, nỗi đau lạc lối, mờ mịt, hay đôi khi không biết mình sống hay tồn tại vì điều gì.
“Để trở thành Cổ Thi động châm, thì người đó phải có một ý chí kiêng cường, nếu không sẽ bị tà tâm cắn nuốt và trở thành một Cổ thi giết người không gớm tay. Nên việc chúng ta cần làm là phải nhanh chóng lựa chọn được người thích hợp càng sớm càng tốt, nếu để quá lâu, e rằng thần tiên xuống cũng khó lòng cứu được” – Tử Mộc Vạn Quân nhắc nhở
“Để ta”
“Bệ hạ” – Tử Mộc Vạn Quân cùng Mạc Viễn đồng thanh lên tiếng can ngăn.
“Ở đây ta tin không ai đủ kiên định cứu Huyên nhi bằng ta. Vậy nên ta là người thích hợp nhất” – Chu Hạo Đế cầm bàn tay nhỏ bé, nhìn thê tử trong lòng nói
“Bệ hạ, người phải suy nghĩ lại, người là ánh sáng của Tuệ Quốc, người như vậy đất nước sẽ ra sao?” – Tử Mộc Vạn Quân quỳ xuống can ngăn
“Đúng vậy, bệ hạ, xin người suy nghĩ lại. Không thì hãy để cho vi thần. Thần tin, tình thương của thần dành cho tiểu muội có thể giúp thần có thể trở thành Cổ thi động châm. Bệ hạ, xin hãy nghĩ cho bách tính lương dân, tiểu muội không thể gánh nổi cái danh Họa Quốc*” – Mạc Viễn cũng quỳ phịch xuống chấp tay nói.
“Đủ rồi, các ngươi không cần nói nữa. Giang sơn và mỹ nhân, ta chỉ có thể chọn một.”
“Bệ hạ…” – Hai phần tử trung thành vẫn cố chấp
“Đủ rồi”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn nữ nhân nãy giờ im lặng ngồi trong lòng Chu Hạo Đế. Mạc Tịnh Huyên luôn luôn là vậy, nét mặt không chút ý cười, nàng sờ tay lên bụng nói
“Ta không muốn ai trở thành Cổ thi cả, các người luôn nói nghĩ cho ta, vậy các người có nghĩ sau khi các người làm vậy, ta sẽ sống như thế nào không? Một người là phu quân của ta, một người là huynh trưởng, ta có thể sao?...” – Mạc Tịnh Huyên chậm rãi đứng lên, lần lượt nhìn tất cả
“Huyên nhi, ngoan đi, nếu không thi châm…” – Chu Hạo Đế dỗ dành
“Chàng im miệng!” – Mạc Tịnh Huyên quát lên ngắt lời Chu Hạo Đế
“Rồi, rồi, ta im, ta không chọc nàng nữa, nàng đừng nóng giận, đừng nóng giận nha” – Chu Hạo Đế xanh mặt tiếp tục dỗ
“Chàng có nghĩ nếu ta vài hài tử sống được, ngày ngày nhìn chàng trong lốt Cổ thi, người không ra người, quỷ không ra quỷ ta sẽ cảm thấy thế nào không? Nếu như vậy ta thà không thi châm… không cần giải chú…” – Càng nói, nước mắt nàng rơi càng dữ dội
Chu Hạo Đế thấy vậy, ôm chầm lấy Mạc Tịnh Huyên, cánh tay to lớn cứ thế bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy vì tiếng nấc. Toàn bộ nước mắt nghẹn ngào, đau đớn bất lực đều bị hãm sâu vào chính vòng ôm ấy. Nàng không muốn nhìn bất cứ người thân yêu nào của mình phải ra đi… nàng không muốn!
Mọi người cứ như vậy, lặng lẽ rời khỏi Hoàng Thạc Lâu, chỉ khác là lúc rời đi, Lữ Hàn đã dùng đôi mắt màu xám tro của mình nhìn thật sâu vào bóng hình nhỏ bé ấy, cứ như thế nhìn như vậy sẽ củng cố cho sự quyết ý trong lòng.
….
…
..
.
Thừa tướng phủ
Khi Tử Mộc Vạn Quân đang ngồi trong sân đình ở phủ, hắn đang xem xét thông tin của những người thích hợp mà ám vệ đưa cho, quả thật rất khó khăn để chọn lựa, vì nếu chọn sai chính hắn đã giết chết một sự sống, đồng thời tạo ra một cổ máy giết người kinh tởm.
Tử Mộc Vạn Quân buông xấp giấy trong tay xuống thở dài ngao ngán…
“Ai...., người nào mới là người thích hợp đây? “
“Hãy để ta đi!” – Một thân áo trắng bước vào đình nói với hắn
“Người…”
Kẻ đến che khuất ánh mặt trời, gương mặt thoát hiện lên nụ cười nhẹ bẩng. Có lẽ hơn ai hết, người này là người mang trái tim kiên trì nhất – Một quyết định mà có lẽ sẽ kết thúc tất cả đau khổ của mọi người.
Đây… đây thực sự là vạn quốc chi quân lừng danh thiên hạ? Tà quân huyết sát lẫy lừng một thời làm người người e sợ? Nhưng cái bộ dáng dịu dàng, nhẫn nại dỗ dành nữ nhân này là sao? Trời ạ, có ai nói cho y biết không? Khi Tử Mộc Vạn Quân vẫn còn choáng voáng trước những hình ảnh mình thấy, thì bên ngoài, thái giám cũng tuyên Mạc Viễn yết kiến.
Mạc Tịnh Huyên thấy hai người đứng chờ thì có chút nôn nóng, vốn muốn dừng việc dùng điểm tâm sáng nhưng lại nghe Chu Hạo Đế lạnh lùng nói
“Nàng vội cái gì, cho bọn họ chờ một chút thì có sao. Nào, mau ăn hết phần điểm tâm này đi, ngoan a~~ không bảo bối sẽ đói bụng nha!” – Chu Hạo Đế vừa thổi thổi một muỗng cháo yến rồi đưa trước miệng Mạc Tịnh Huyên
“…”
Những người trong phòng đều cảm thấy dường như có một đàn quạ đen mới bay qua.
Độ mười lăm phút dưới sự bắt ép dụ dỗ của Chu Hạo Đế, Mạc Tịnh Huyên cũng khó nhằn dùng xong bữa sáng, sau đó cả bốn người đi bộ đến Hoàng Thạc Lâu, lên đến nơi thì đã thấy Lữ Hàn đang đứng đó đợi sẵn. Thấy bọn họ, Lữ Hàn chỉ lướt nhìn Mạc Tịnh Huyên một lượt rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“ Ngươi biết cách thi triển Hạt Châm? “ – Vừa ngồi xuống ghế, Mạc Viễn đã vội hỏi
“Ta biết, nhưng ta không thể động châm? “ – Tử Mộc Vạn Quân nhắm mắt lắc đầu cười nói
“Tại sao?” – Mạc Viễn hỏi
“Hạt châm, trong giang hồ còn gọi là Hạt Châm Vong Tình. Ngươi biết vì sao nó được gọi như vậy không? Vì người thi châm phải tuyệt đối vong tình, tất cả tình cảm sân si đều không thể tồn tại. Mà ta… vì sao ta đưa ra lời đề nghị này, ắt hẳn bệ hạ cũng nói với ngươi.” –
Tử Mộc Vạn Quân từ tốn giải thích
“Ngươi còn cách nào khác?” – Chu Hạo Đế nắm bắt trọng tâm vấn đề nhàn nhạt hỏi
“Bệ hạ anh minh, vi thần quả thật không thể thi triển Hạt Châm, nhưng vi thần có thể giúp người khác làm điều đó.” - Tử Mộc Vạn Quân chấp tay thành quyền nói
“Làm sao để một người trở nên vong tình, còn có thể lòng vô tạp niệm chứ, trừ khi…” – Mạc Tịnh Huyên đưa ánh nhìn tĩnh lặng như mặt nước hồ thu về phía trước
“Chính là như vậy.” – Và Tử Mộc Vạn Quân đã cho nàng đáp án
“Hoang đường, người chết làm sao có thể thi châm” – Mạc Viễn trợn tròn mắt
“Người chết không thể, nhưng Cổ thi thì có thể, có phải ý Tử Mộc thừa tướng là như vậy không?” – Lữ Hàn nãy giờ ngồi im lặng, lúc này mới đặt tách trà xuống hỏi
“Cái gì là Cổ thi?” – Mạc Tịnh Huyên khó hiểu
Chu Hạo Đế, Mạc Viễn, Lữ Hàn đều lâm vào trầm mặc. Không ai trong bọn họ là không biết về nó.
Cổ thi có thể nói là chú thuật đen tối và cấm kỵ của giới chú sư. Nó gần như là tước đoạt và biến đổi sự sống của một người, biến họ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn mất đi ý thức, trí nhớ cũng như lương tri. Thời xưa, cũng có không ít chú thuật sư lợi dụng thuật chú này gây nên sinh linh đồ thán. về sau đã có một người ra tay tiêu diệt những chú thuật sư đó, cũng chính vì vậy mà Cổ Thi cũng gần như biệt tích giang hồ.
Mạc Tịnh Huyên nghe xong không khỏi rùng mình, nhưng tận sâu tròng lòng là sự thương cảm khôn nguôi. Nhiều người nghĩ vô tâm là tốt, không yêu, không hận, không vấn vương, nhưng mấy ai biết vô tâm là đau, nỗi đau lạc lối, mờ mịt, hay đôi khi không biết mình sống hay tồn tại vì điều gì.
“Để trở thành Cổ Thi động châm, thì người đó phải có một ý chí kiêng cường, nếu không sẽ bị tà tâm cắn nuốt và trở thành một Cổ thi giết người không gớm tay. Nên việc chúng ta cần làm là phải nhanh chóng lựa chọn được người thích hợp càng sớm càng tốt, nếu để quá lâu, e rằng thần tiên xuống cũng khó lòng cứu được” – Tử Mộc Vạn Quân nhắc nhở
“Để ta”
“Bệ hạ” – Tử Mộc Vạn Quân cùng Mạc Viễn đồng thanh lên tiếng can ngăn.
“Ở đây ta tin không ai đủ kiên định cứu Huyên nhi bằng ta. Vậy nên ta là người thích hợp nhất” – Chu Hạo Đế cầm bàn tay nhỏ bé, nhìn thê tử trong lòng nói
“Bệ hạ, người phải suy nghĩ lại, người là ánh sáng của Tuệ Quốc, người như vậy đất nước sẽ ra sao?” – Tử Mộc Vạn Quân quỳ xuống can ngăn
“Đúng vậy, bệ hạ, xin người suy nghĩ lại. Không thì hãy để cho vi thần. Thần tin, tình thương của thần dành cho tiểu muội có thể giúp thần có thể trở thành Cổ thi động châm. Bệ hạ, xin hãy nghĩ cho bách tính lương dân, tiểu muội không thể gánh nổi cái danh Họa Quốc*” – Mạc Viễn cũng quỳ phịch xuống chấp tay nói.
“Đủ rồi, các ngươi không cần nói nữa. Giang sơn và mỹ nhân, ta chỉ có thể chọn một.”
“Bệ hạ…” – Hai phần tử trung thành vẫn cố chấp
“Đủ rồi”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn nữ nhân nãy giờ im lặng ngồi trong lòng Chu Hạo Đế. Mạc Tịnh Huyên luôn luôn là vậy, nét mặt không chút ý cười, nàng sờ tay lên bụng nói
“Ta không muốn ai trở thành Cổ thi cả, các người luôn nói nghĩ cho ta, vậy các người có nghĩ sau khi các người làm vậy, ta sẽ sống như thế nào không? Một người là phu quân của ta, một người là huynh trưởng, ta có thể sao?...” – Mạc Tịnh Huyên chậm rãi đứng lên, lần lượt nhìn tất cả
“Huyên nhi, ngoan đi, nếu không thi châm…” – Chu Hạo Đế dỗ dành
“Chàng im miệng!” – Mạc Tịnh Huyên quát lên ngắt lời Chu Hạo Đế
“Rồi, rồi, ta im, ta không chọc nàng nữa, nàng đừng nóng giận, đừng nóng giận nha” – Chu Hạo Đế xanh mặt tiếp tục dỗ
“Chàng có nghĩ nếu ta vài hài tử sống được, ngày ngày nhìn chàng trong lốt Cổ thi, người không ra người, quỷ không ra quỷ ta sẽ cảm thấy thế nào không? Nếu như vậy ta thà không thi châm… không cần giải chú…” – Càng nói, nước mắt nàng rơi càng dữ dội
Chu Hạo Đế thấy vậy, ôm chầm lấy Mạc Tịnh Huyên, cánh tay to lớn cứ thế bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy vì tiếng nấc. Toàn bộ nước mắt nghẹn ngào, đau đớn bất lực đều bị hãm sâu vào chính vòng ôm ấy. Nàng không muốn nhìn bất cứ người thân yêu nào của mình phải ra đi… nàng không muốn!
Mọi người cứ như vậy, lặng lẽ rời khỏi Hoàng Thạc Lâu, chỉ khác là lúc rời đi, Lữ Hàn đã dùng đôi mắt màu xám tro của mình nhìn thật sâu vào bóng hình nhỏ bé ấy, cứ như thế nhìn như vậy sẽ củng cố cho sự quyết ý trong lòng.
….
…
..
.
Thừa tướng phủ
Khi Tử Mộc Vạn Quân đang ngồi trong sân đình ở phủ, hắn đang xem xét thông tin của những người thích hợp mà ám vệ đưa cho, quả thật rất khó khăn để chọn lựa, vì nếu chọn sai chính hắn đã giết chết một sự sống, đồng thời tạo ra một cổ máy giết người kinh tởm.
Tử Mộc Vạn Quân buông xấp giấy trong tay xuống thở dài ngao ngán…
“Ai...., người nào mới là người thích hợp đây? “
“Hãy để ta đi!” – Một thân áo trắng bước vào đình nói với hắn
“Người…”
Kẻ đến che khuất ánh mặt trời, gương mặt thoát hiện lên nụ cười nhẹ bẩng. Có lẽ hơn ai hết, người này là người mang trái tim kiên trì nhất – Một quyết định mà có lẽ sẽ kết thúc tất cả đau khổ của mọi người.
/70
|