Không bao lâu, Uông Hạo đi vào phòng làm việc của Ngũ Hãn, không thấy em gái anh cùng Biên Nhân, chỉ có Ngũ Hãn đang hút thuốc ngồi trên sofa chờ anh.
Uông Hạo mặt mang tức giận tiến vào, đóng cửa mạnh một cái đùng,"Đùng" một tiếng nghe được tâm tình anh đang không tốt, hơn nữa là cực kỳ không tốt.
Ngồi xuống đối diện sofa Ngũ Hãn,tay tùy tiện đảo qua chai nước khoáng trên bàn trà,mở nắp chai ngửa ra uống một ngụm lớn,sau đó đem chai nước bỏ lại trên bàn,lưng tựa vào sofa, mắt lạnh lẽo nhìn phía bạn tốt, "Nói đi, tìm mình có chuyện gì?"
"Người phụ nữ trên giường cậu là ai?" Ngũ Hãn hút thuốc không chút để ý hỏi.
"Không thể trả lời." Uông Hạo không tính toán nhiều lời, anh nhìn Ngũ Hãn nhíu mày, lại như trước cố chấp, đối với tối hôm qua anh một chữ cũng không tính lộ ra.
"A Hạo, chúng ta quen biết không phải là một hai ngày,cậu nên biết mình làm việc rất nguyên tắc,mình không thích nhân viên vì tiền mà lên giường cùng khách, điểm này cậu hẳn là rất rõ ràng."
"Từ giờ trở đi, cô ấy không phải nhân viên của cậu, mà là người phụ nữ của Uông Hạo mình." Uông Hạo tùy tay lấy một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi phả ra, khói trắng bao quanh giữa hai người.
"Cậu là nghiêm túc?"
"Gạo sống nấu thành cơm, còn có thể giả sao?" Hà Vu Yến người phụ nữ ngốc này không biết ở bên cạnh anh có bao nhiêu lợi ích, cùng anh lên giường lại không muốn tiền của anh,nếu anh khiến cô mất cả người cả của,anh mới thực không phải đàn ông.
Ngũ Hãn nhớ mang máng tới nữ phục vụ tối hôm qua, bộ dáng thanh thuần, không giống như phụ nữ sẽ vì tiền tài bán đứng bản thân."Cô ấy hình như là cô gái tốt, cậu không cần đối với người ta tàn nhẫn đó."
Trước kia thủ đoạn Uông Hạo quăng phụ nữ không tính độc ác,nhưng rất thẳng không để đường sống, Ngũ Hãn không khó đoán rằng, không lâu trong tương lai,có thể một tháng, cũng có thể hai tháng, cái cô gái Hà Vu Yến bộ dáng thanh thuần bị tình cảnh vô tình vứt bỏ.
Uông Hạo phả ra khói trắng trong miệng"Ừa hừ"một tiếng, rất là có lệ nhưng cũng xem như trả lời.
Đang lúc hai người lâm vào trầm mặc im lặng, hút thuốc từng ngụm, cửa phòng làm việc bị người ta thô lỗ đá văng ra,biểu cảm hai người trên sofa không được vui lắm ngước mắt hướng cửa lớn nhìn lại, bất quá đoán cũng biết là Biên Nhân đá cửa, mà đứng ở bên cạnh Biên Nhân là Uông Nhu Nhu được Biên Nhân dỗ dành, một thân mặc đầm xinh đẹp trong tay cô cầm nước trái cây cùng bánh bích-quy, cùng Biên Nhân nói nói cười cười.
"Thế nào chỉ có cậu,người phụ nữ kia đâu? Đuổi đi rồi hả?" Biên Nhân ngồi xuống bên cạnh Uông Hạo, vừa khéo nhìn thấy vết cào trên cổ anh, huýt sáo nhạo báng nói: "Xem ra tối hôm qua cậu thật vui sướng nha."
Uông Hạo hướng ngực hắn đánh một cái, biểu cảm không đồng ý quay đầu nhìn về phía em gái mình, "Nhu Nhu,em tại sao tới nơi này?"
"Em là đến cùng anh Ngũ lấy vé biểu diễn." Uông Nhu Nhu nhỏ giọng nói.
"Anh không phải đã nói không cho một mình em đi xem cái biểu diễn gì đó sao?"
"Em mới không phải một mình,anh Ngũ nói sẽ đi cùng em mà." Uông Nhu Nhu vừa ăn bánh quy trong tay bĩu môi nói." Vé đã lấy sao có thể không đi chứ?"
Uông Hạo có thâm ý khác liếc mắt nhìn Ngũ Hãn một cái, anh cùng bọn những người thừa kế phản nghịch, mở khách sạn ban đêm bất quá là vì cùng gia lão nhân anh đối nghịch, không nghĩ tới vài năm tiếp theo chẳng những làm ăn cực tốt, chi nhánh cũng mở càng nhiều.
Mà thân ông chủ lớn nơi thanh sắc, Ngũ Hãn so với có số đỏ về khách sạn còn có tiếng tăm,hắn không đơn thuần phong cách mẫu mực lưu manh, hơn nữa hắn cao lớn lại phong độ âm nhu, từ khi bắt đầu học đại học liền để tóc, đem tóc dài chạm vai buộc lên, tùy ý lại làm càn,hắn từng là bạn trung học trong nhóm bọn anh thông minh nhất chính thực tư chất học sinh nổi trội,dáng tiếc hắn không học dùng trí.
"Anh Ngũ của em đêm nay bận rồi,em không cần ầm ĩ với anh ta." Ngũ Hãn phải nói là đối với em gái anh chẳng những tốt,còn tốt quá mức,khiến làm anh trai như anh có chút lo lắng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Bận mới là lạ,anh Ngũ nói anh ấy không phiền, chờ một chút anh ấy còn muốn mời em đi ăn MacDonald nữa đó." Đây là nguyên nhân vì sao bây giờ Uông Nhu Nhu còn đợi ở chỗ này.
Uông Hạo liếc mắt Ngũ Hãn một cái, còn muốn nói cái gì nhưng cái gì cũng chưa nói, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn trà vừa mạnh mẽ ực một hớp.
"Đúng rồi anh cả, mẹ muốn em nhắc nhở anh, ngày mai chính là ngày anh hẹn hò, anh chớ quên đấy." Uông Nhu Nhu hoàn thành trách nhiệm nói, thấy anh cả trừng cô, cô thè lưỡi,"Nhìn một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nói không chừng anh nhìn thấy còn thật thích cũng không chừng."
"Em còn ở đó mà chăm chọc anh đó hả."
"Đâu có, em làm gì có ý đó đâu." Uông Nhu Nhu thật biết điều, biết rõ anh cả mất hứng, cô cũng không lại khiêu khích anh.
Biên Nhân vừa nghe đến Uông Hạo muốn đi hẹn hò, cười đến so với ai đều lớn nhất, một mặt không dám tin dùng ngón tay đẩy đẩy anh, "A Hạo —— thì ra cậu cũng có ngày hôm nay,hẹn hò, không tồi không tồi, mình thấy không lâu nữa nhóm chúng ta có thể uống rượu mừng của cậu rồi."Trong lời nói này toàn là hứng thú.
Uông Hạo bị hắn chế nhạo cũng lười nói lại hắn, chính là đem điếu thuốc trên tay dập tắt, tính toán đứng dậy rời đi.
"Anh cả, anh thử đoán xem lúc nảy em nhìn thấy ai?" Uông Nhu Nhu mới ngậm miệng không đến vài phút, nhịn không được lại mở miệng, lúc này cô đang ngồi ở bên cạnh Ngũ Hãn, cầm bánh bích- quy trong tay hắn đưa cho cô vừa ăn vừa nói.
Uông Hạo không trả lời, khách sạn có thể thấy ai, không phải là đám bạn vui chơi cùng hoa tâm kia của anh sao?
"Anh cả, mặt anh làm gì lạnh nhạt như thế? Em nói với anh nha,em vừa thấy chị Vu Yến, không nghĩ tới chị ấy thế nhưng làm việc ở khách sạn."
"Em nói cái gì?" Uông Hạo bị sặc nước, ho khan vài tiếng sau đó chật vật hỏi.
"Hà Vu Yến, chị Vu Yến a, chị của An Khởi, anh đã quên rồi hả?" Uông Nhu Nhu cho rằng anh trai mình không nhớ rõ, còn tốt bụng nhắc nhở anh.
"Chết tiệt!" Anh rõ ràng bảo cô đợi trong phòng, cô lại còn dám trốn thoát,anh ngay cả chào hỏi cũng không thèm, giống như bay liền xông ra ngoài.
"Anh cả anh muốn đi đây đó?"
Ngũ Hãn lần đầu tiên thấy Uông Hạo đối với phụ nữ gấp gáp như vậy, mặc dù không biết quan hệ anh cùng Hà Vu Yến, bất quá nhìn được Uông Hạo không phải đơn giản chỉ đối với cô như bạn gường.
"Nha đầu ngốc, anh trai em đuổi theo người phụ nữ của anh ta rồi." Ngũ Hãn vuốt vuốt đầu cô, ánh mắt khó được ôn nhu.
"Hãn,cậu đang nói đùa đi,người phụ nữ của A Hạo. . . . . . Cậu nói Hà Vu Yến là người phụ nữ của A Hạo?" Biên Nhân ánh mắt mở vòng tròn lớn, cằm như là muốn rơi xuống há to mồm, một bộ dáng không dám tin.
"Anh cả em cùng chị Vu Yến đang kết giao?" Uông Nhu Nhu cũng giật mình kêu ra tiếng.
"A Hạo làm chi không nói sớm với mình cậu ấy cùng Hà Vu Yến ở cùng nhau,để tối hôm qua mình không cần khổ sở giúp cậu ta tìm bạn gái rồi." Biên Nhân cảm thấy bị bạn tốt sắp xếp vào bẫy, có chút bất bình.
"Có kết giao hay không thì mình không biết, bất quá A Hạo thật để ý cô ấy." Ngũ Hãn nói.
"Nhưng là bọn họ đều lên giường , không phải người yêu đó là cái gì. . . . . . Không được, em muốn trở về nói với mẹ, nói không chừng mẹ em vừa nghe liền hủy bỏ hẹn hò tối ngày mai." Uông Nhu Nhu vui vẻ nói xa xả.
"Nhu Nhu, chuyện này để anh trai em giải quyết đi,em không cần hỏi đến, cũng không cần nhắc với người nhà em." Ngũ Hãn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn cô không hỏi tình cảm của Uông Hạo.
Ngày đó Uông Hạo chạy về phòng nhìn,không thấy bóng dáng Hà Vu Yến ở đâu cả, anh lấy điện thoại ra điện cho cô, nhưng đầu bên kia truyền đến tin tức đối phương đã tắt máy.
Anh đi ô-tô đi đến nhà Hà Vu Yến thuê, nhìn nhà trọ năm tầng cũ không tính mới mẻ độc đáo, anh đứng ở dưới lầu bên cạnh xe, chờ đằng đẳng một đêm.
Hôm đó vừa tảng sáng, nhìn dưới đất đầy đế thuốc, một đêm không ngủ Uông Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự giễu nghĩ, anh chờ người phụ nữ một ngày, hơn nữa còn là đợi một ngày một đêm.
Anh nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ, lại nhìn nhìn nhà trọ Hà Vu Yến ở, nghĩ rằng cô không có khả năng sớm như vậy rời cửa, quyết định đi trước giúp cô mua bữa sáng.
Nửa giờ sau,Uông Hạo mua xong bữa sáng, xe còn chưa có chạy đến cỗ Hà Vu Yến thuê, lại ở ven đường nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng, trên chân mang một đôi dép lê, không nghĩ nhiều anh trực tiếp chuyển xe.
Hà Vu Yến đang buồn bực, sáng sớm cũng không phải không có chỗ đậu xe, vì sao xe trước mặt muốn chắn ở trước mặt cô, không biết một mặt biểu cảm toàn bộ rơi vào trong mắt Uông Hạo ẩn nhẫn ở trong xe.
Uông Hạo hạ cửa sổ xe xuống ở trước mặt cô ngoắt ngoắt tay, đối với một mặt kinh ngạc của Hà Vu Yến nói, "Lên xe."
"Anh Uông. . . . . ." Anh làm sao có thể ở đây? Hôm nay là chủ nhật, không phải lúc này anh đi làm hay là còn đang trong giấc mộng mới đúng.
"Lên xe!"
Hà Vu Yến cũng không chịu, lòng cô còn sợ hãi khi nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ngoài ý muốn da thịt kè cận,nhớ tới uy hiếp cuối cùng của anh, trong đầu hiện lên phản ứng thứ nhất là xoay người chạy trốn.
Cô mới quay người lại,Uông Hạo trên xe lập tức bóp kèn lớn, dọa cô dật mình nhảy dựng dừng chân.
"Lên xe,anh không muốn nói lần nữa." Chờ đợi cô cả một đêm lại sợ cô đã đói bụng, anh đặc biệt giúp cô mua bữa sáng, nếu không là vừa khéo đi ngang qua, chỉ sợ một ngày một đêm này đi toi, khiến anh tức giận âm thanh lớn.
Thấy Hà Vu Yến đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Uông Hạo kiên nhẫn lặp lại, lúc này trừ bỏ một tia cảnh cáo ý tứ hàm xúc, nhưng cô còn không lên xe,lời nói anh ẩn ý sẽ đi xuống xe bắt người.
Nghe được anh đè nén lửa giận, Hà Vu Yến đành phải ngoan ngoãn tiêu sái ngồi phiá sau, vừa muốn mở cửa xe, bên tai lại truyền đến mệnh lệnh cuả Uông Hạo, "Ngồi phía trước."
Hà Vu Yến cắn cắn môi dưới, nắm chặt bóp đựng tiền lẻ trong tay, không quá tình nguyện tiêu sái đến cửa trước, mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tay lái.
"Nịt giây an toàn vào."
Hà Vu Yến để bóp đựng tiền lẻ ở trên đùi, động tác thong thả kéo dây an toàn qua, bởi vì khẩn trương, cô cài thật lâu lại thế nào cũng cài không được.
"Ngồi yên." Uông Hạo nhìn chằm chằm bộ dạng cô lúng túng làm sao cũng không cài được dây an toàn, ngốc nghếch của cô anh nhìn mà nhíu mày, ánh mắt cũng chớp chớp, cuối cùng nghiêng người qua, cầm dây an toàn từ trong tay cô, nhanh chóng đem khóa cài cào.
Hai người bởi vì dựa rất gần, Uông Hạo thuận tiện ngửi đến cổ thơm mát thuộc về trên người cô,khiến anh nhịn không được lại đến gần chút nữa, bởi vì khoảng cách gần, anh ngẩn lên thấy cô ngồi cứng động cũng không dám động, khuôn mặt tròn dễ nhìn không dám lộn xộn nhìn chằm chằm phiá trước, hai tay gắt gao nắm bóp đựng tiền lẻ của mình,làm anh lại nghĩ tới tối hôm qua khi cô ở dưới thân mình rên rỉ thở gấp,không lưu loát lại khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bởi vì thân hình Uông Hạo dựa vào gần quá, Hà Vu Yến sợ đụng tới anh, không dám ngồi lộn xộn, một đôi mắt xinh đẹp trừng mắt thẳng trước xe, nỗ lực bỏ qua tồn tại của anh, nhưng là cô đợi một hồi lâu, dây an toàn đều đã cài vào, không rõ Uông Hạo vì sao còn chậm chạp không dời thân hình cao lớn hơi đè lên mình.
Bởi vì tò mò, nhất thời nhịn không được nghiêng mặt, vụng trộm hướng anh nhìn qua, có thế này phát hiện Uông Hạo vừa vặn ngăn ngắn nhàn rỗi nhìn chằm chằm cô, mà cô không đoán trước sẽ chống lại tầm mắt cùng anh,mặt cô bỏ bừng vội vàng xoay đi,cầm túi xách thật chặt, lại làm bộ ngốc như không có việc gì ngó ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi một màn kia làm tim Hà Vu Yến đập đột nhiên nhanh hơn, cô nói với bản thân nhất định là cô nhìn lầm rồi, Uông Hạo làm sao có thể cười với cô, nhưng cười còn ôn nhu như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn cô đều mang theo ý cười, khác với buồn bực trước kia.
Vì chứng minh bản thân nhìn lầm rồi, Hà Vu Yến nổi lên dũng khí ,khuôn mặt nhỏ nghiêng qua, lại dùng mắt nghía anh một cái, lần này Uông Hạo chẳng những còn nhìn chằm chằm cô, không dời ánh mắt khi phát hiện cô lại nhìn lén anh, dứt khoát đưa cánh tay qua, ngoài miệng giơ giơ lên nụ cười đắc ý, ở trên môi cô hôn trộm, một cái không nặng không nhẹ,hôn có chút khiêu khích, cuối cùng cắn môi dưới cô một chút.
"Uông ——"
"Từ giờ trở đi,em có thể gọi anh là A Hạo hoặc là Hạo, nhưng không cho em kêu anh là anh Uông."
"Vì sao?" Cô sững sốt hỏi lại.
"Anh nghe xong không thoải mái." Uông Hạo ngồi thẳng mình, đem xe chạy lên đường nhựa sau đó phun ra một câu.
Hà Vu Yến không hiểu, cô cho rằng Uông Hạo cùng cô hẳn là sẽ không có cùng xuất hiện, liền tính cô cùng anh lên giường, nhưng quan hệ cũng sẽ không có gì thay đổi, cô biết anh không thích Hà Vu Yến cô, mà anh vẫn như trước là Uông Hạo cô thích chỉ có thể dấu trong lòng.
Uông Hạo thấy cô không buồn hé răng, thuận tay cầm lấy bữa sáng anh vừa mua, "Cầm."
"Hả?"
"Bữa sáng."
Hà Vu Yến tiếp nhận gói to bữa sáng, cầm đồ ăn ấm áp trong tay, tưởng anh muốn cô cầm giúp, cô sau khi nhận lấy cẩn thận bưng ở trong lòng bàn tay, lập tức rước lấy bất mãn của Uông Hạo.
"Bữa sáng không ăn đi cầm làm chi vậy?"
"Đây là cho em sao?" Cô vừa rồi ra cửa muốn đi mua bữa sáng, thế nào cũng chưa nghĩ tới anh sáng sớm lại xuất hiện.
"Bằng không thì cho ai?" Uông Hạo tức giận nói.
Anh bây giờ đối tốt với cô là vì tối hôm qua sao? Nghĩ đến điểm này,trên mặt Hà Vu Yến hiện lên nụ cười chua sót, nhìn chằm chằm bữa sáng trên tay, "Chuyện tối ngày hôm qua em thật đã quên rồi." Anh nói muốn phụ trách với cô, cô cũng không dám nhận, nếu là người phụ nữ anh, rồi sau đó chờ bị anh vứt bỏ,vậy cô tình nguyện bảo trì quan hệ lạnh nhạt hiện tại.
"Đã quên? Anh sẽ không để ý chờ một chút anh sẽ giúp em nhớ lại, xem coi em có dám quên nữa không." Uông Hạo có thâm ý khác nhìn cô một cái, ánh mắt kia ý dụ quá sâu, hơn nữa trong mắt anh lộ ra nhiệt liệt, Hà Vu Yến lại một lần nữa nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, vốn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
"Anh Uông. . . . . . Uông Hạo!" Bị anh trừng mắt, Hà Vu Yến dừng một chút, không quen hô lên tên của anh.
"Ừa?"
Uông Hạo thấy cô chậm chạp không chịu động thủ, thừa dịp đèn đỏ đem xe ngừng lại, lấy đi túi bữa sáng trong tay cô,lấy ra sandwich bên trong, động tác thuần thục cởi bỏ túi nhựa,"Cầm."
Hà Vu Yến bị động tiếp nhận, "Mau ăn đi."
Nghe được mệnh lệnh của anh,cái miệng nhỏ cô cắn một ngụm.
Uông Hạo thấy cô cuối cùng cũng ăn, lấy ống hút cấm vào hộp sữa đậu nành, lại đưa tới trước mặt cô, "Sữa đậu nành hương vị không tồi đâu." Anh vừa rồi chỉ nhớ giúp cô mua bữa sáng, lại quên mua một phần cho bản thân, thấy cô ăn sandwich,anh hình như cũng cảm thấy đói bụng.
Hà Vu Yến cái miệng nhỏ vừa cắn sandwich, cúi đầu nhìn sữa đậu nành trên tay, "Cám ơn anh."
Cho tới nay, trừ bỏ bạn tốt Lâm Kiều Kiều, đã thật lâu không có người đối tốt với cô như vậy nữa.
Hà Vu Yến uống một ngụm sữa đậu nành ấm áp, trong lòng có chút cảm động, mà cảm động này dĩ nhiên là đối với phản cảm Uông Hạo luôn gây ra cho cô.
Ngày hôm qua cô không để ý cảnh cáo của anh bỏ chạy về nhà, còn lo lắng anh sẽ tìm cô, cô đem di động cũng tắt đi.
Không biết anh vì sao tìm cô, cô cũng không có mở miệng hỏi trước, chỉ là yên tĩnh ăn sandwich, yên tĩnh uống sữa đậu nành,cô không có tham ăn nên ăn thật chậm,khi cô phát hiện đây không phải đường về nhà cô, cô mới hậu tri hậu giác hỏi anh, "Anh muốn dẫn em đi nơi nào?"
"Đi về nhà của anh." Anh thích sạch sẽ, một đêm không tắm rửa đối với anh đã là cực hạn rồi.
"Em không muốn đi về nhà anh, em muốn về nhà em ở." Hà Vu Yến nghĩ đến bản thân vừa rồi lên xe, thế nhưng ngây ngốc không hỏi anh muốn chở cô đi nơi nào.
Uông Hạo không để ý cô, xe chạy tiến vào tầng hầm ngầm, rất nhanh ngừng xe xong, đến nhà anh, mà Hà Vu Yến ngồi ở trên xe cũng không chịu xuống xe.
"Em muốn anh ôm em vào nhà?" Đem xe tắt máy, Uông Hạo thấy cô không có tính toán xuống xe, anh hỏi cô.
"Em. . . . . . Em không đi vào, em bắt xe bus trở về." Hà Vu Yến đem bữa sáng cất kỹ,tay vội vã cởi giây nịt an toàn ra, cầm lấy bóp đựng tiền lẻ chuẩn bị chạy lấy người.
Sớm hơn cô một bước, Uông Hạo đã xuống xe, chân dài ba hai bước đi đến cửa xe bên cô, vừa khéo ngăn lại đường đi của cô.
"Em đang sợ cái gì?" Uông Hạo không hiểu cô ở đây nháo cái gì, anh đợi cô một đêm, hiện tại anh chỉ muốn tắm rửa xong, cảm giác thỏa mái dễ chịu ôm cô nằm ngủ trên giường.
"Em không có sợ. . . . . . A, anh làm gì, buông em ra!" Hà Vu Yến thét chói tai, bởi vì Uông Hạo đoạt lấy bóp đựng tiền lẻ của cô bỏ vào túi tiền mình, chặn ngang ôm cô lên, cất bước đi về phía thang máy.
"Nếu em muốn để cho người khác chú ý,em có thể kêu lớn tiếng hơn một chút."
Một tiếng đe dọa này quả nhiên có hiệu lực, tuy rằng là chủ nhật, như trước có một số hộ gia đình, gặp ở cửa thang máy là một đôi vợ chồng, Hà Vu Yến vội vàng yên tĩnh lại, chỉ sợ bị đôi vợ chồng nhìn chằm chằm.
Vào thang máy, Uông Hạo ấn tầng lầu bản thân,Hà Vu Yến thấy giẩy giụa vài cái không thành công, xấu hổ đến vùi mặt vào cần cổ anh, mà Uông Hạo còn lại là hào phóng hướng đôi vợ chồng kia chào hỏi.
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây lấy, hai tay bá đạo ôm eo nhỏ của cô,làm cô đi đâu cũng không được.
"Anh Uông. . . . . ."
"Vu Yến, tuy rằng anh hiện tại mệt đến thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, bất quá nếu em còn lộn xộn, anh sẽ không để ý khiến bản thân càng mệt thêm một chút." Nói xong tay anh đã sâm nhập vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ áo trong của cô, hai tay lớn bao trọn vú no đủ của cô.
Hà Vu Yến toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ sợ anh thật sự nói được thì làm được, tối hôm qua cô thể nghiệm mạnh liệt cùng cường thế ở trên giường của anh, mặc kệ cô cầu xin thế nào, anh không buông tha cô chính là không buông tha cô.
"Thế nào chịu yên rồi à?"Uông Hạo nhắm hai mắt, hưởng thụ vuốt ve vú mềm mại của cô,còn cố ý trên eo cô vuốt ve qua lại, yêu xúc cảm da thịt nhẵn nhụi lại mềm nhẵn của cô.
"Anh. . . . . ."
"Ngoan một chút." Uông Hạo ở trên môi cô ấn nụ hôn, cảm giác cô yên tĩnh bất động, tay anh cũng cuối cùng yên tĩnh, lại ôm eo của cô, thật lâu hai người đều không có lên tiếng.
Hà Vu Yến lẳng lặng nằm ở trong lòng Uông Hạo, ngửi mùi thơm xà phòng khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh, ngủ không được cô thoáng quay đầu, nhìn Uông Hạo từ từ nhắm mắt hô hấp vững vàng.
Kìm lòng không đậu cô chậm rãi giơ tay lên, cách mặt anh một khoảng cách, cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, trên mặt bất giác lộ ra mỉm cười.
Mà Uông Hạo đã đi vào giấc ngủ tuy rằng không có phát hiện cô cười, nhưng hai tay ôm cô vẫn không có nới ra.
Khi Uông Hạo mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhìn đến sắc trời tối, tay anh vươn lên đầu tủ giường lấy đồng hồ, thế nhưng đã sáu giờ rồi.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, anh mạnh xoay người nhìn bên kia giường, lại không thấy bóng dáng Hà Vu Yến.
Nhanh chóng xuống giường,bên cạnh dây lưng áo tắm lỏng lẽo, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng, anh đi đến phòng khách nhìn chung quanh, lúc này đây Hà Vu Yến cũng không có ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, Uông Hạo mắng một tiếng, lại ở xoay người, như phát hiện cái gì đó hướng tới bàn ăn.
Anh rất ít sử dụng bàn cơm, lúc này bày trên đó một mâm cơm chiên trứng, phía trên còn đè ép một tờ giấy, anh nhận ra chữ viết xinh đẹp này là của Vu Yến.
Bóp đựng tiền lẻ em cầm đi,biết anh có thể sẽ đói bụng,nên giúp anh làm cơm chiên trứng.
Lời dặn dò rất đơn giản, phía trên không có ghi chú rõ tên, Uông Hạo ngồi nhìn cơm chiên trứng trên bàn lạnh ngắt,ngay cả độ nóng cũng giảm đi, trực tiếp bắt đầu ăn.
Hoặc như là nghĩ đến cái gì, Uông Hạo đi vào phòng lấy di động, bấm dãy số Hà Vu Yến, điện thoại vang vài tiếng,thì đầu bên kia đã tiếp rồi.
"Alo?"
"Là anh." Uông Hạo lại ăn một muỗng cơm chiên trứng không tính là mĩ vĩ nhưng thật hợp khẩu vị anh.
Đầu kia nghe thấy âm thanh của anh, trầm mặc vài giây mới nói: "Em đang đi làm." .
"Khi nào thì tan tầm?" Ăn cơm chiên trứng Hà Vu Yến vì anh chuẩn bị, Uông Hạo chẳng những tâm tình tốt,liền giọng điệu đều ôn hòa không ít.
Đầu kia lại trầm mặc, nếu không phải còn truyền đến tiếng nhạc, Uông Hạo tám phần muốn tắt di động hỏi han, lại"Này"một tiếng."Thế nào không nói chuyện?"
"Sẽ rất trễ."
"Là mấy giờ?" Uông Hạo nhíu mày.
"Ba giờ sáng." Hà Vu Yến nói thật ra.
"Anh đi rước em." Nói xong anh liền tắt di động, lại ăn vài muỗng cơm chiên trứng, buồn bực anh trực tiếp điện thoại cho Ngũ Hãn.
Mà nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, Hà Vu Yến cười khổ đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cô nghĩ chắc là Uông Hạo lại tức giận, nhưng công việc này đối với cô rất quan trọng, cô chỉ có vào nghỉ hè mới có thể kiếm học phí,nhân viên phục vụ khách sạn tiền lương so bên ngoài cao hơn,nhưng nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn đi tìm một cửa hàng tiện lợi làm việc, đáng tiếc cô không thể.
Uông Hạo mặt mang tức giận tiến vào, đóng cửa mạnh một cái đùng,"Đùng" một tiếng nghe được tâm tình anh đang không tốt, hơn nữa là cực kỳ không tốt.
Ngồi xuống đối diện sofa Ngũ Hãn,tay tùy tiện đảo qua chai nước khoáng trên bàn trà,mở nắp chai ngửa ra uống một ngụm lớn,sau đó đem chai nước bỏ lại trên bàn,lưng tựa vào sofa, mắt lạnh lẽo nhìn phía bạn tốt, "Nói đi, tìm mình có chuyện gì?"
"Người phụ nữ trên giường cậu là ai?" Ngũ Hãn hút thuốc không chút để ý hỏi.
"Không thể trả lời." Uông Hạo không tính toán nhiều lời, anh nhìn Ngũ Hãn nhíu mày, lại như trước cố chấp, đối với tối hôm qua anh một chữ cũng không tính lộ ra.
"A Hạo, chúng ta quen biết không phải là một hai ngày,cậu nên biết mình làm việc rất nguyên tắc,mình không thích nhân viên vì tiền mà lên giường cùng khách, điểm này cậu hẳn là rất rõ ràng."
"Từ giờ trở đi, cô ấy không phải nhân viên của cậu, mà là người phụ nữ của Uông Hạo mình." Uông Hạo tùy tay lấy một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi phả ra, khói trắng bao quanh giữa hai người.
"Cậu là nghiêm túc?"
"Gạo sống nấu thành cơm, còn có thể giả sao?" Hà Vu Yến người phụ nữ ngốc này không biết ở bên cạnh anh có bao nhiêu lợi ích, cùng anh lên giường lại không muốn tiền của anh,nếu anh khiến cô mất cả người cả của,anh mới thực không phải đàn ông.
Ngũ Hãn nhớ mang máng tới nữ phục vụ tối hôm qua, bộ dáng thanh thuần, không giống như phụ nữ sẽ vì tiền tài bán đứng bản thân."Cô ấy hình như là cô gái tốt, cậu không cần đối với người ta tàn nhẫn đó."
Trước kia thủ đoạn Uông Hạo quăng phụ nữ không tính độc ác,nhưng rất thẳng không để đường sống, Ngũ Hãn không khó đoán rằng, không lâu trong tương lai,có thể một tháng, cũng có thể hai tháng, cái cô gái Hà Vu Yến bộ dáng thanh thuần bị tình cảnh vô tình vứt bỏ.
Uông Hạo phả ra khói trắng trong miệng"Ừa hừ"một tiếng, rất là có lệ nhưng cũng xem như trả lời.
Đang lúc hai người lâm vào trầm mặc im lặng, hút thuốc từng ngụm, cửa phòng làm việc bị người ta thô lỗ đá văng ra,biểu cảm hai người trên sofa không được vui lắm ngước mắt hướng cửa lớn nhìn lại, bất quá đoán cũng biết là Biên Nhân đá cửa, mà đứng ở bên cạnh Biên Nhân là Uông Nhu Nhu được Biên Nhân dỗ dành, một thân mặc đầm xinh đẹp trong tay cô cầm nước trái cây cùng bánh bích-quy, cùng Biên Nhân nói nói cười cười.
"Thế nào chỉ có cậu,người phụ nữ kia đâu? Đuổi đi rồi hả?" Biên Nhân ngồi xuống bên cạnh Uông Hạo, vừa khéo nhìn thấy vết cào trên cổ anh, huýt sáo nhạo báng nói: "Xem ra tối hôm qua cậu thật vui sướng nha."
Uông Hạo hướng ngực hắn đánh một cái, biểu cảm không đồng ý quay đầu nhìn về phía em gái mình, "Nhu Nhu,em tại sao tới nơi này?"
"Em là đến cùng anh Ngũ lấy vé biểu diễn." Uông Nhu Nhu nhỏ giọng nói.
"Anh không phải đã nói không cho một mình em đi xem cái biểu diễn gì đó sao?"
"Em mới không phải một mình,anh Ngũ nói sẽ đi cùng em mà." Uông Nhu Nhu vừa ăn bánh quy trong tay bĩu môi nói." Vé đã lấy sao có thể không đi chứ?"
Uông Hạo có thâm ý khác liếc mắt nhìn Ngũ Hãn một cái, anh cùng bọn những người thừa kế phản nghịch, mở khách sạn ban đêm bất quá là vì cùng gia lão nhân anh đối nghịch, không nghĩ tới vài năm tiếp theo chẳng những làm ăn cực tốt, chi nhánh cũng mở càng nhiều.
Mà thân ông chủ lớn nơi thanh sắc, Ngũ Hãn so với có số đỏ về khách sạn còn có tiếng tăm,hắn không đơn thuần phong cách mẫu mực lưu manh, hơn nữa hắn cao lớn lại phong độ âm nhu, từ khi bắt đầu học đại học liền để tóc, đem tóc dài chạm vai buộc lên, tùy ý lại làm càn,hắn từng là bạn trung học trong nhóm bọn anh thông minh nhất chính thực tư chất học sinh nổi trội,dáng tiếc hắn không học dùng trí.
"Anh Ngũ của em đêm nay bận rồi,em không cần ầm ĩ với anh ta." Ngũ Hãn phải nói là đối với em gái anh chẳng những tốt,còn tốt quá mức,khiến làm anh trai như anh có chút lo lắng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Bận mới là lạ,anh Ngũ nói anh ấy không phiền, chờ một chút anh ấy còn muốn mời em đi ăn MacDonald nữa đó." Đây là nguyên nhân vì sao bây giờ Uông Nhu Nhu còn đợi ở chỗ này.
Uông Hạo liếc mắt Ngũ Hãn một cái, còn muốn nói cái gì nhưng cái gì cũng chưa nói, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn trà vừa mạnh mẽ ực một hớp.
"Đúng rồi anh cả, mẹ muốn em nhắc nhở anh, ngày mai chính là ngày anh hẹn hò, anh chớ quên đấy." Uông Nhu Nhu hoàn thành trách nhiệm nói, thấy anh cả trừng cô, cô thè lưỡi,"Nhìn một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nói không chừng anh nhìn thấy còn thật thích cũng không chừng."
"Em còn ở đó mà chăm chọc anh đó hả."
"Đâu có, em làm gì có ý đó đâu." Uông Nhu Nhu thật biết điều, biết rõ anh cả mất hứng, cô cũng không lại khiêu khích anh.
Biên Nhân vừa nghe đến Uông Hạo muốn đi hẹn hò, cười đến so với ai đều lớn nhất, một mặt không dám tin dùng ngón tay đẩy đẩy anh, "A Hạo —— thì ra cậu cũng có ngày hôm nay,hẹn hò, không tồi không tồi, mình thấy không lâu nữa nhóm chúng ta có thể uống rượu mừng của cậu rồi."Trong lời nói này toàn là hứng thú.
Uông Hạo bị hắn chế nhạo cũng lười nói lại hắn, chính là đem điếu thuốc trên tay dập tắt, tính toán đứng dậy rời đi.
"Anh cả, anh thử đoán xem lúc nảy em nhìn thấy ai?" Uông Nhu Nhu mới ngậm miệng không đến vài phút, nhịn không được lại mở miệng, lúc này cô đang ngồi ở bên cạnh Ngũ Hãn, cầm bánh bích- quy trong tay hắn đưa cho cô vừa ăn vừa nói.
Uông Hạo không trả lời, khách sạn có thể thấy ai, không phải là đám bạn vui chơi cùng hoa tâm kia của anh sao?
"Anh cả, mặt anh làm gì lạnh nhạt như thế? Em nói với anh nha,em vừa thấy chị Vu Yến, không nghĩ tới chị ấy thế nhưng làm việc ở khách sạn."
"Em nói cái gì?" Uông Hạo bị sặc nước, ho khan vài tiếng sau đó chật vật hỏi.
"Hà Vu Yến, chị Vu Yến a, chị của An Khởi, anh đã quên rồi hả?" Uông Nhu Nhu cho rằng anh trai mình không nhớ rõ, còn tốt bụng nhắc nhở anh.
"Chết tiệt!" Anh rõ ràng bảo cô đợi trong phòng, cô lại còn dám trốn thoát,anh ngay cả chào hỏi cũng không thèm, giống như bay liền xông ra ngoài.
"Anh cả anh muốn đi đây đó?"
Ngũ Hãn lần đầu tiên thấy Uông Hạo đối với phụ nữ gấp gáp như vậy, mặc dù không biết quan hệ anh cùng Hà Vu Yến, bất quá nhìn được Uông Hạo không phải đơn giản chỉ đối với cô như bạn gường.
"Nha đầu ngốc, anh trai em đuổi theo người phụ nữ của anh ta rồi." Ngũ Hãn vuốt vuốt đầu cô, ánh mắt khó được ôn nhu.
"Hãn,cậu đang nói đùa đi,người phụ nữ của A Hạo. . . . . . Cậu nói Hà Vu Yến là người phụ nữ của A Hạo?" Biên Nhân ánh mắt mở vòng tròn lớn, cằm như là muốn rơi xuống há to mồm, một bộ dáng không dám tin.
"Anh cả em cùng chị Vu Yến đang kết giao?" Uông Nhu Nhu cũng giật mình kêu ra tiếng.
"A Hạo làm chi không nói sớm với mình cậu ấy cùng Hà Vu Yến ở cùng nhau,để tối hôm qua mình không cần khổ sở giúp cậu ta tìm bạn gái rồi." Biên Nhân cảm thấy bị bạn tốt sắp xếp vào bẫy, có chút bất bình.
"Có kết giao hay không thì mình không biết, bất quá A Hạo thật để ý cô ấy." Ngũ Hãn nói.
"Nhưng là bọn họ đều lên giường , không phải người yêu đó là cái gì. . . . . . Không được, em muốn trở về nói với mẹ, nói không chừng mẹ em vừa nghe liền hủy bỏ hẹn hò tối ngày mai." Uông Nhu Nhu vui vẻ nói xa xả.
"Nhu Nhu, chuyện này để anh trai em giải quyết đi,em không cần hỏi đến, cũng không cần nhắc với người nhà em." Ngũ Hãn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn cô không hỏi tình cảm của Uông Hạo.
Ngày đó Uông Hạo chạy về phòng nhìn,không thấy bóng dáng Hà Vu Yến ở đâu cả, anh lấy điện thoại ra điện cho cô, nhưng đầu bên kia truyền đến tin tức đối phương đã tắt máy.
Anh đi ô-tô đi đến nhà Hà Vu Yến thuê, nhìn nhà trọ năm tầng cũ không tính mới mẻ độc đáo, anh đứng ở dưới lầu bên cạnh xe, chờ đằng đẳng một đêm.
Hôm đó vừa tảng sáng, nhìn dưới đất đầy đế thuốc, một đêm không ngủ Uông Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự giễu nghĩ, anh chờ người phụ nữ một ngày, hơn nữa còn là đợi một ngày một đêm.
Anh nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ, lại nhìn nhìn nhà trọ Hà Vu Yến ở, nghĩ rằng cô không có khả năng sớm như vậy rời cửa, quyết định đi trước giúp cô mua bữa sáng.
Nửa giờ sau,Uông Hạo mua xong bữa sáng, xe còn chưa có chạy đến cỗ Hà Vu Yến thuê, lại ở ven đường nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng, trên chân mang một đôi dép lê, không nghĩ nhiều anh trực tiếp chuyển xe.
Hà Vu Yến đang buồn bực, sáng sớm cũng không phải không có chỗ đậu xe, vì sao xe trước mặt muốn chắn ở trước mặt cô, không biết một mặt biểu cảm toàn bộ rơi vào trong mắt Uông Hạo ẩn nhẫn ở trong xe.
Uông Hạo hạ cửa sổ xe xuống ở trước mặt cô ngoắt ngoắt tay, đối với một mặt kinh ngạc của Hà Vu Yến nói, "Lên xe."
"Anh Uông. . . . . ." Anh làm sao có thể ở đây? Hôm nay là chủ nhật, không phải lúc này anh đi làm hay là còn đang trong giấc mộng mới đúng.
"Lên xe!"
Hà Vu Yến cũng không chịu, lòng cô còn sợ hãi khi nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ngoài ý muốn da thịt kè cận,nhớ tới uy hiếp cuối cùng của anh, trong đầu hiện lên phản ứng thứ nhất là xoay người chạy trốn.
Cô mới quay người lại,Uông Hạo trên xe lập tức bóp kèn lớn, dọa cô dật mình nhảy dựng dừng chân.
"Lên xe,anh không muốn nói lần nữa." Chờ đợi cô cả một đêm lại sợ cô đã đói bụng, anh đặc biệt giúp cô mua bữa sáng, nếu không là vừa khéo đi ngang qua, chỉ sợ một ngày một đêm này đi toi, khiến anh tức giận âm thanh lớn.
Thấy Hà Vu Yến đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Uông Hạo kiên nhẫn lặp lại, lúc này trừ bỏ một tia cảnh cáo ý tứ hàm xúc, nhưng cô còn không lên xe,lời nói anh ẩn ý sẽ đi xuống xe bắt người.
Nghe được anh đè nén lửa giận, Hà Vu Yến đành phải ngoan ngoãn tiêu sái ngồi phiá sau, vừa muốn mở cửa xe, bên tai lại truyền đến mệnh lệnh cuả Uông Hạo, "Ngồi phía trước."
Hà Vu Yến cắn cắn môi dưới, nắm chặt bóp đựng tiền lẻ trong tay, không quá tình nguyện tiêu sái đến cửa trước, mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tay lái.
"Nịt giây an toàn vào."
Hà Vu Yến để bóp đựng tiền lẻ ở trên đùi, động tác thong thả kéo dây an toàn qua, bởi vì khẩn trương, cô cài thật lâu lại thế nào cũng cài không được.
"Ngồi yên." Uông Hạo nhìn chằm chằm bộ dạng cô lúng túng làm sao cũng không cài được dây an toàn, ngốc nghếch của cô anh nhìn mà nhíu mày, ánh mắt cũng chớp chớp, cuối cùng nghiêng người qua, cầm dây an toàn từ trong tay cô, nhanh chóng đem khóa cài cào.
Hai người bởi vì dựa rất gần, Uông Hạo thuận tiện ngửi đến cổ thơm mát thuộc về trên người cô,khiến anh nhịn không được lại đến gần chút nữa, bởi vì khoảng cách gần, anh ngẩn lên thấy cô ngồi cứng động cũng không dám động, khuôn mặt tròn dễ nhìn không dám lộn xộn nhìn chằm chằm phiá trước, hai tay gắt gao nắm bóp đựng tiền lẻ của mình,làm anh lại nghĩ tới tối hôm qua khi cô ở dưới thân mình rên rỉ thở gấp,không lưu loát lại khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bởi vì thân hình Uông Hạo dựa vào gần quá, Hà Vu Yến sợ đụng tới anh, không dám ngồi lộn xộn, một đôi mắt xinh đẹp trừng mắt thẳng trước xe, nỗ lực bỏ qua tồn tại của anh, nhưng là cô đợi một hồi lâu, dây an toàn đều đã cài vào, không rõ Uông Hạo vì sao còn chậm chạp không dời thân hình cao lớn hơi đè lên mình.
Bởi vì tò mò, nhất thời nhịn không được nghiêng mặt, vụng trộm hướng anh nhìn qua, có thế này phát hiện Uông Hạo vừa vặn ngăn ngắn nhàn rỗi nhìn chằm chằm cô, mà cô không đoán trước sẽ chống lại tầm mắt cùng anh,mặt cô bỏ bừng vội vàng xoay đi,cầm túi xách thật chặt, lại làm bộ ngốc như không có việc gì ngó ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi một màn kia làm tim Hà Vu Yến đập đột nhiên nhanh hơn, cô nói với bản thân nhất định là cô nhìn lầm rồi, Uông Hạo làm sao có thể cười với cô, nhưng cười còn ôn nhu như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn cô đều mang theo ý cười, khác với buồn bực trước kia.
Vì chứng minh bản thân nhìn lầm rồi, Hà Vu Yến nổi lên dũng khí ,khuôn mặt nhỏ nghiêng qua, lại dùng mắt nghía anh một cái, lần này Uông Hạo chẳng những còn nhìn chằm chằm cô, không dời ánh mắt khi phát hiện cô lại nhìn lén anh, dứt khoát đưa cánh tay qua, ngoài miệng giơ giơ lên nụ cười đắc ý, ở trên môi cô hôn trộm, một cái không nặng không nhẹ,hôn có chút khiêu khích, cuối cùng cắn môi dưới cô một chút.
"Uông ——"
"Từ giờ trở đi,em có thể gọi anh là A Hạo hoặc là Hạo, nhưng không cho em kêu anh là anh Uông."
"Vì sao?" Cô sững sốt hỏi lại.
"Anh nghe xong không thoải mái." Uông Hạo ngồi thẳng mình, đem xe chạy lên đường nhựa sau đó phun ra một câu.
Hà Vu Yến không hiểu, cô cho rằng Uông Hạo cùng cô hẳn là sẽ không có cùng xuất hiện, liền tính cô cùng anh lên giường, nhưng quan hệ cũng sẽ không có gì thay đổi, cô biết anh không thích Hà Vu Yến cô, mà anh vẫn như trước là Uông Hạo cô thích chỉ có thể dấu trong lòng.
Uông Hạo thấy cô không buồn hé răng, thuận tay cầm lấy bữa sáng anh vừa mua, "Cầm."
"Hả?"
"Bữa sáng."
Hà Vu Yến tiếp nhận gói to bữa sáng, cầm đồ ăn ấm áp trong tay, tưởng anh muốn cô cầm giúp, cô sau khi nhận lấy cẩn thận bưng ở trong lòng bàn tay, lập tức rước lấy bất mãn của Uông Hạo.
"Bữa sáng không ăn đi cầm làm chi vậy?"
"Đây là cho em sao?" Cô vừa rồi ra cửa muốn đi mua bữa sáng, thế nào cũng chưa nghĩ tới anh sáng sớm lại xuất hiện.
"Bằng không thì cho ai?" Uông Hạo tức giận nói.
Anh bây giờ đối tốt với cô là vì tối hôm qua sao? Nghĩ đến điểm này,trên mặt Hà Vu Yến hiện lên nụ cười chua sót, nhìn chằm chằm bữa sáng trên tay, "Chuyện tối ngày hôm qua em thật đã quên rồi." Anh nói muốn phụ trách với cô, cô cũng không dám nhận, nếu là người phụ nữ anh, rồi sau đó chờ bị anh vứt bỏ,vậy cô tình nguyện bảo trì quan hệ lạnh nhạt hiện tại.
"Đã quên? Anh sẽ không để ý chờ một chút anh sẽ giúp em nhớ lại, xem coi em có dám quên nữa không." Uông Hạo có thâm ý khác nhìn cô một cái, ánh mắt kia ý dụ quá sâu, hơn nữa trong mắt anh lộ ra nhiệt liệt, Hà Vu Yến lại một lần nữa nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, vốn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
"Anh Uông. . . . . . Uông Hạo!" Bị anh trừng mắt, Hà Vu Yến dừng một chút, không quen hô lên tên của anh.
"Ừa?"
Uông Hạo thấy cô chậm chạp không chịu động thủ, thừa dịp đèn đỏ đem xe ngừng lại, lấy đi túi bữa sáng trong tay cô,lấy ra sandwich bên trong, động tác thuần thục cởi bỏ túi nhựa,"Cầm."
Hà Vu Yến bị động tiếp nhận, "Mau ăn đi."
Nghe được mệnh lệnh của anh,cái miệng nhỏ cô cắn một ngụm.
Uông Hạo thấy cô cuối cùng cũng ăn, lấy ống hút cấm vào hộp sữa đậu nành, lại đưa tới trước mặt cô, "Sữa đậu nành hương vị không tồi đâu." Anh vừa rồi chỉ nhớ giúp cô mua bữa sáng, lại quên mua một phần cho bản thân, thấy cô ăn sandwich,anh hình như cũng cảm thấy đói bụng.
Hà Vu Yến cái miệng nhỏ vừa cắn sandwich, cúi đầu nhìn sữa đậu nành trên tay, "Cám ơn anh."
Cho tới nay, trừ bỏ bạn tốt Lâm Kiều Kiều, đã thật lâu không có người đối tốt với cô như vậy nữa.
Hà Vu Yến uống một ngụm sữa đậu nành ấm áp, trong lòng có chút cảm động, mà cảm động này dĩ nhiên là đối với phản cảm Uông Hạo luôn gây ra cho cô.
Ngày hôm qua cô không để ý cảnh cáo của anh bỏ chạy về nhà, còn lo lắng anh sẽ tìm cô, cô đem di động cũng tắt đi.
Không biết anh vì sao tìm cô, cô cũng không có mở miệng hỏi trước, chỉ là yên tĩnh ăn sandwich, yên tĩnh uống sữa đậu nành,cô không có tham ăn nên ăn thật chậm,khi cô phát hiện đây không phải đường về nhà cô, cô mới hậu tri hậu giác hỏi anh, "Anh muốn dẫn em đi nơi nào?"
"Đi về nhà của anh." Anh thích sạch sẽ, một đêm không tắm rửa đối với anh đã là cực hạn rồi.
"Em không muốn đi về nhà anh, em muốn về nhà em ở." Hà Vu Yến nghĩ đến bản thân vừa rồi lên xe, thế nhưng ngây ngốc không hỏi anh muốn chở cô đi nơi nào.
Uông Hạo không để ý cô, xe chạy tiến vào tầng hầm ngầm, rất nhanh ngừng xe xong, đến nhà anh, mà Hà Vu Yến ngồi ở trên xe cũng không chịu xuống xe.
"Em muốn anh ôm em vào nhà?" Đem xe tắt máy, Uông Hạo thấy cô không có tính toán xuống xe, anh hỏi cô.
"Em. . . . . . Em không đi vào, em bắt xe bus trở về." Hà Vu Yến đem bữa sáng cất kỹ,tay vội vã cởi giây nịt an toàn ra, cầm lấy bóp đựng tiền lẻ chuẩn bị chạy lấy người.
Sớm hơn cô một bước, Uông Hạo đã xuống xe, chân dài ba hai bước đi đến cửa xe bên cô, vừa khéo ngăn lại đường đi của cô.
"Em đang sợ cái gì?" Uông Hạo không hiểu cô ở đây nháo cái gì, anh đợi cô một đêm, hiện tại anh chỉ muốn tắm rửa xong, cảm giác thỏa mái dễ chịu ôm cô nằm ngủ trên giường.
"Em không có sợ. . . . . . A, anh làm gì, buông em ra!" Hà Vu Yến thét chói tai, bởi vì Uông Hạo đoạt lấy bóp đựng tiền lẻ của cô bỏ vào túi tiền mình, chặn ngang ôm cô lên, cất bước đi về phía thang máy.
"Nếu em muốn để cho người khác chú ý,em có thể kêu lớn tiếng hơn một chút."
Một tiếng đe dọa này quả nhiên có hiệu lực, tuy rằng là chủ nhật, như trước có một số hộ gia đình, gặp ở cửa thang máy là một đôi vợ chồng, Hà Vu Yến vội vàng yên tĩnh lại, chỉ sợ bị đôi vợ chồng nhìn chằm chằm.
Vào thang máy, Uông Hạo ấn tầng lầu bản thân,Hà Vu Yến thấy giẩy giụa vài cái không thành công, xấu hổ đến vùi mặt vào cần cổ anh, mà Uông Hạo còn lại là hào phóng hướng đôi vợ chồng kia chào hỏi.
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây lấy, hai tay bá đạo ôm eo nhỏ của cô,làm cô đi đâu cũng không được.
"Anh Uông. . . . . ."
"Vu Yến, tuy rằng anh hiện tại mệt đến thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, bất quá nếu em còn lộn xộn, anh sẽ không để ý khiến bản thân càng mệt thêm một chút." Nói xong tay anh đã sâm nhập vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ áo trong của cô, hai tay lớn bao trọn vú no đủ của cô.
Hà Vu Yến toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ sợ anh thật sự nói được thì làm được, tối hôm qua cô thể nghiệm mạnh liệt cùng cường thế ở trên giường của anh, mặc kệ cô cầu xin thế nào, anh không buông tha cô chính là không buông tha cô.
"Thế nào chịu yên rồi à?"Uông Hạo nhắm hai mắt, hưởng thụ vuốt ve vú mềm mại của cô,còn cố ý trên eo cô vuốt ve qua lại, yêu xúc cảm da thịt nhẵn nhụi lại mềm nhẵn của cô.
"Anh. . . . . ."
"Ngoan một chút." Uông Hạo ở trên môi cô ấn nụ hôn, cảm giác cô yên tĩnh bất động, tay anh cũng cuối cùng yên tĩnh, lại ôm eo của cô, thật lâu hai người đều không có lên tiếng.
Hà Vu Yến lẳng lặng nằm ở trong lòng Uông Hạo, ngửi mùi thơm xà phòng khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh, ngủ không được cô thoáng quay đầu, nhìn Uông Hạo từ từ nhắm mắt hô hấp vững vàng.
Kìm lòng không đậu cô chậm rãi giơ tay lên, cách mặt anh một khoảng cách, cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, trên mặt bất giác lộ ra mỉm cười.
Mà Uông Hạo đã đi vào giấc ngủ tuy rằng không có phát hiện cô cười, nhưng hai tay ôm cô vẫn không có nới ra.
Khi Uông Hạo mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhìn đến sắc trời tối, tay anh vươn lên đầu tủ giường lấy đồng hồ, thế nhưng đã sáu giờ rồi.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, anh mạnh xoay người nhìn bên kia giường, lại không thấy bóng dáng Hà Vu Yến.
Nhanh chóng xuống giường,bên cạnh dây lưng áo tắm lỏng lẽo, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng, anh đi đến phòng khách nhìn chung quanh, lúc này đây Hà Vu Yến cũng không có ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, Uông Hạo mắng một tiếng, lại ở xoay người, như phát hiện cái gì đó hướng tới bàn ăn.
Anh rất ít sử dụng bàn cơm, lúc này bày trên đó một mâm cơm chiên trứng, phía trên còn đè ép một tờ giấy, anh nhận ra chữ viết xinh đẹp này là của Vu Yến.
Bóp đựng tiền lẻ em cầm đi,biết anh có thể sẽ đói bụng,nên giúp anh làm cơm chiên trứng.
Lời dặn dò rất đơn giản, phía trên không có ghi chú rõ tên, Uông Hạo ngồi nhìn cơm chiên trứng trên bàn lạnh ngắt,ngay cả độ nóng cũng giảm đi, trực tiếp bắt đầu ăn.
Hoặc như là nghĩ đến cái gì, Uông Hạo đi vào phòng lấy di động, bấm dãy số Hà Vu Yến, điện thoại vang vài tiếng,thì đầu bên kia đã tiếp rồi.
"Alo?"
"Là anh." Uông Hạo lại ăn một muỗng cơm chiên trứng không tính là mĩ vĩ nhưng thật hợp khẩu vị anh.
Đầu kia nghe thấy âm thanh của anh, trầm mặc vài giây mới nói: "Em đang đi làm." .
"Khi nào thì tan tầm?" Ăn cơm chiên trứng Hà Vu Yến vì anh chuẩn bị, Uông Hạo chẳng những tâm tình tốt,liền giọng điệu đều ôn hòa không ít.
Đầu kia lại trầm mặc, nếu không phải còn truyền đến tiếng nhạc, Uông Hạo tám phần muốn tắt di động hỏi han, lại"Này"một tiếng."Thế nào không nói chuyện?"
"Sẽ rất trễ."
"Là mấy giờ?" Uông Hạo nhíu mày.
"Ba giờ sáng." Hà Vu Yến nói thật ra.
"Anh đi rước em." Nói xong anh liền tắt di động, lại ăn vài muỗng cơm chiên trứng, buồn bực anh trực tiếp điện thoại cho Ngũ Hãn.
Mà nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, Hà Vu Yến cười khổ đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cô nghĩ chắc là Uông Hạo lại tức giận, nhưng công việc này đối với cô rất quan trọng, cô chỉ có vào nghỉ hè mới có thể kiếm học phí,nhân viên phục vụ khách sạn tiền lương so bên ngoài cao hơn,nhưng nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn đi tìm một cửa hàng tiện lợi làm việc, đáng tiếc cô không thể.
/10
|