Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Từ khi Lê Manh xảy ra chuyện, cha mẹ Lê cũng bị ảnh hưởng. Hàng xóm châm chọc mỉa mai, chỉ cần hai người ra khỏi cửa liền có kẻ sau lưng nói ra nói vào. Cha mẹ Lê tất nhiên sẽ không tin những điều trên mạng, trực tiếp bước nhanh qua đám người đó.
Vì để không ảnh hưởng đến Lê Manh, cha mẹ Lê bốn bề thọ địch vẫn bảo mình ổn, luôn cổ vũ Lê Manh, cũng có khuyên Lê Manh về nhà ở một thời gian. Nhưng Lê Manh không muốn, một khi đã tiến vào giới giải trí, cô ấy không cam tâm rời khỏi. Cha mẹ Lê cũng chỉ còn cách thời thời khắc khắc chú ý các tin tức mới nhất của cô ấy thôi.
Hôm nay bất ngờ nhận được tin Lê Manh báo trở về, mẹ Lê liền đi chợ mua thức ăn cô thích.
Dựa theo ký ức Lê Manh, Hạ Diệc Sơ mua vé xe về thành phố N, sau đó lại ngồi taxi về nhà.
Hạ Diệc Sơ đơn giản mang mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. So với phong cách trang điểm và quần áo của Lê Manh trước đây, phong cách Hạ Diệc Sơ cao quý thanh lãnh, hoàn toàn khác xa. Cho nên, có gặp người khác cũng không sợ bị nhận ra.
Tiểu khu cha mẹ Lê đang ở không phải khu nhà giàu, nhưng cũng là bậc trung, chế độ quản lý và an ninh khá tốt.
Hạ Diệc Sơ ấn thang máy lên lầu sáu. Một đám phụ nữ trông thấy cô bắt đầu nhiều chuyện.
"Này, cái cô gái kia trông như Lê Manh nhỉ?"
"Không phải đâu, Lê Manh bây giờ làm gì còn mặt mũi dám trở về."
"Phải rồi, hiện tại trên mạng mắng cô ta như vậy, con gái tôi cũng không thích cô ta nữa, mấy đĩa nhạc của cô ta nó đều đem vứt hết rồi."
Ríu ra ríu rít.
Hạ Diệc Sơ đứng trước cánh cửa căn hộ quen thuộc mà xa lạ, trong lòng đủ các loại cảm xúc. Hạ Diệc Sơ đưa tay xoa xoa ngực, nén lại cảm xúc đang dâng lên, gõ cửa.
"Ba, mẹ, có ai ở nhà không?"
Trong nhà, mẹ Lê đang nấu ăn, cha Lê ngồi xem tạp chí, nghe gọi cửa, mẹ Lê kích động nói với cha Lê:
"Này ông, ra xem phải con gái về không."
"Đúng là nó rồi." Cha Lê cười ha hả, đẩy xe lăn ra, mở cửa phòng.
Nhìn thấy con gái, cha Lê vô cùng vui mừng, nhường đường cho Hạ Diệc Sơ vào, quay đầu nói với bên trong:
"Tú Lệ, con gái về rồi này."
"Manh Manh, con ngồi đi, mẹ đang làm thức ăn, con nghỉ ngơi một lát là có thể ăn rồi."
Mẹ Lê ra nói một câu rồi bận rộn trở lại phòng bếp.
"Mẹ, không cần gấp, con phụ mẹ."
Hạ Diệc Sơ đóng cửa lại, bỏ hành lý vào phòng Lê Manh, đeo tạp dề, phụ mẹ Lê nấu cơm.
*******************
Từ khi Lê Manh xảy ra chuyện, cha mẹ Lê cũng bị ảnh hưởng. Hàng xóm châm chọc mỉa mai, chỉ cần hai người ra khỏi cửa liền có kẻ sau lưng nói ra nói vào. Cha mẹ Lê tất nhiên sẽ không tin những điều trên mạng, trực tiếp bước nhanh qua đám người đó.
Vì để không ảnh hưởng đến Lê Manh, cha mẹ Lê bốn bề thọ địch vẫn bảo mình ổn, luôn cổ vũ Lê Manh, cũng có khuyên Lê Manh về nhà ở một thời gian. Nhưng Lê Manh không muốn, một khi đã tiến vào giới giải trí, cô ấy không cam tâm rời khỏi. Cha mẹ Lê cũng chỉ còn cách thời thời khắc khắc chú ý các tin tức mới nhất của cô ấy thôi.
Hôm nay bất ngờ nhận được tin Lê Manh báo trở về, mẹ Lê liền đi chợ mua thức ăn cô thích.
Dựa theo ký ức Lê Manh, Hạ Diệc Sơ mua vé xe về thành phố N, sau đó lại ngồi taxi về nhà.
Hạ Diệc Sơ đơn giản mang mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. So với phong cách trang điểm và quần áo của Lê Manh trước đây, phong cách Hạ Diệc Sơ cao quý thanh lãnh, hoàn toàn khác xa. Cho nên, có gặp người khác cũng không sợ bị nhận ra.
Tiểu khu cha mẹ Lê đang ở không phải khu nhà giàu, nhưng cũng là bậc trung, chế độ quản lý và an ninh khá tốt.
Hạ Diệc Sơ ấn thang máy lên lầu sáu. Một đám phụ nữ trông thấy cô bắt đầu nhiều chuyện.
"Này, cái cô gái kia trông như Lê Manh nhỉ?"
"Không phải đâu, Lê Manh bây giờ làm gì còn mặt mũi dám trở về."
"Phải rồi, hiện tại trên mạng mắng cô ta như vậy, con gái tôi cũng không thích cô ta nữa, mấy đĩa nhạc của cô ta nó đều đem vứt hết rồi."
Ríu ra ríu rít.
Hạ Diệc Sơ đứng trước cánh cửa căn hộ quen thuộc mà xa lạ, trong lòng đủ các loại cảm xúc. Hạ Diệc Sơ đưa tay xoa xoa ngực, nén lại cảm xúc đang dâng lên, gõ cửa.
"Ba, mẹ, có ai ở nhà không?"
Trong nhà, mẹ Lê đang nấu ăn, cha Lê ngồi xem tạp chí, nghe gọi cửa, mẹ Lê kích động nói với cha Lê:
"Này ông, ra xem phải con gái về không."
"Đúng là nó rồi." Cha Lê cười ha hả, đẩy xe lăn ra, mở cửa phòng.
Nhìn thấy con gái, cha Lê vô cùng vui mừng, nhường đường cho Hạ Diệc Sơ vào, quay đầu nói với bên trong:
"Tú Lệ, con gái về rồi này."
"Manh Manh, con ngồi đi, mẹ đang làm thức ăn, con nghỉ ngơi một lát là có thể ăn rồi."
Mẹ Lê ra nói một câu rồi bận rộn trở lại phòng bếp.
"Mẹ, không cần gấp, con phụ mẹ."
Hạ Diệc Sơ đóng cửa lại, bỏ hành lý vào phòng Lê Manh, đeo tạp dề, phụ mẹ Lê nấu cơm.
/545
|