Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ
Chương 6 - Vương Gia Cao Lãnh X Con Vợ Kế Tô Gia (6)
/73
|
Nếu quyết định muốn đi cùng Sở Triệt, tiếp theo đó Ngu Tiểu Mạc cho phép bản thân ăn không ngồi rồi.
Đã xác định mục tiêu liền vô ưu vô lo, hiện tại hắn chỉ cần ở bên cạnh nam chính theo cốt truyện phát triển tiếp, đợi tiến độ nhiệm vụ đạt mãn cấp khi đỡ tên cho nam chính, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Ngươi ở nơi này chờ ta, trong vương thành có người của thúc phụ ta.
Sở Triệt nhìn Ngu Tiểu Mạc thu thập xong hành lý ít ỏi, nói với hắn: Bọn họ sẽ đến giúp đỡ chúng ta, sau đó dẫn chúng ta đi thành Dương Châu.
Hào quang nam chính và vân vân quả nhiên dùng thật tốt, chí ít vĩnh viễn không cần lo lắng không có bằng hữu.
Ngu Tiểu Mạc Ừ một tiếng: Được.
Ánh mắt Sở Triệt ôn nhu, sờ sờ đầu Ngu Tiểu Mạc, sau đó thả người nhảy ra ngoài sân.
Ngu Tiểu Mạc ngửa đầu nhìn thân ảnh y rời đi, lần đầu tiên thưởng thức một chút khinh công chân chính.
Thật soái.
Người này nhìn qua cũng đáng tin cậy, chí ít rất chung tình với Tô Mặc Nhiên.
Nếu đã xác định được nam chính, như vậy nhân vật phản diện chính là người hắn không thể xác nhận.
.....
Ngu Tiểu Mạc nhớ lại ngày hôm qua gặp phải Tề vương kia, tim không khỏi đập nhanh một nhịp.
Nếu nói Sở Triệt nhìn hắn với ánh mắt đơn thuần mà không hề che giấu tình yêu, thì Tề vương chính là làm hắn như thế nào cũng không nói nên lời... Khó hiểu.
Khó hiểu mà phức tạp, liền giống như lốc xoáy, thoáng xâm nhập vào thỉ chỉ mạo hiểm bỏ mạng.
Ánh mắt như vậy làm người khác khó mà quên được, cho nên hiện tại hồi tưởng lại cũng cảm thấy khắc sâu ấn tượng, hơn nữa càng nghĩ, càng thấy trùng khít với thân ảnh nào đó trong đầu.
Ngu Sở... Tề vương...
Ngu Tiểu Mạc lắc đầu, cảm thấy mình ngốc đến buồn cười.
Tại sao lại đem hai người kia nghĩ chung một chỗ? Bọn họ không thể nào là cùng một người.
Trừ phi Ngu Sở cũng chết, nếu không cũng sẽ không giống như chính mình lúc chết đi, trong nháy mắt bị hệ thống tìm được. Huống chi Hoàng còn nói là hệ thống tìm kiếm ký chủ ngẫu nhiên, tuy rằng không rõ là còn có hệ thống khác hay không, nhưng loại chuyện này có khả năng cực kỳ thấp, bị Ngu Tiểu Mạc gặp phải đã là không thể tin được, phỏng chừng Ngu Sở cũng không có tỷ lệ lớn sẽ đụng phải đâu.
Quan trọng nhất là, Ngu Sở chết như thế nào? Người kia là đệ đệ có tính cảnh giác cực cao, dù cho xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ an toàn của bản thân trước, không thể nào chết không rõ ràng được.
.....
Đắm chìm trong thế giới của mình, Ngu Tiểu Mạc lãng phí rất nhiều thời gian của mình. Cho đến khi nghe thấy được âm thanh của xe ngựa, hắn mới phát hiện mà hoàn hồn lại.
Mặc Nhiên, cùng ta đi thôi.
Sở Triệt đẩy cửa viện ra, nhanh chóng đi đến: Tô phủ ở bên kia không cần để ý tới, chỉ sợ bọn họ cũng không chú ý chuyện ở đây. Thừa dịp bây giờ còn chưa có ai để ý đến thì rời đi, dọc đường cũng an toàn đi rất nhiều.
Được.
Ngu Tiểu Mạc đứng dậy, còn chưa kịp nói cái gì, chỉ thấy một người theo Sở Triệt đi đến.
Huynh nhất định phải mang theo Tô Mặc Nhiên?
Người đi tới là một nữ tử cao gầy xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày mang theo sát khí lạnh lùng, làm cho không ai có thể khinh thường cũng không dám khinh thường: Chỉ là tạp chủng mà thôi.
Ánh mắt nàng nhìn Ngu Tiểu Mạc căn bản không tính là hữu hảo, thậm chí cực kì lạnh nhạt, còn mang theo vài phần căm thù.
Sở Triệt khẽ nhíu mày, tiếp nhận hành lý trong tay Ngu Tiểu Mạc liền nắm tay hắn: Mặc Nhiên là người của ta, ta sẽ không bỏ lại hắn. Nếu muội còn nói mấy lời bất mãn như thế, có thể tách khỏi chúng ta.
Hành động này đã là ám hiệu rất rõ ràng, nữ tử nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Sở Triệt ——
Ngu Tiểu Mạc hoàn toàn không nghĩ tới Sở Triệt lại làm như vậy, nhưng mà hắn cũng không muốn gây thù với cô gái này, vừa muốn rút khỏi tay Sở Triệt, y lại nắm chặt tay, quay đầu nhìn Ngu Tiểu Mạc cười cười: Đừng sợ, Phi Diên sẽ không làm tổn thương ngươi. Dù cho nàng muốn đả thương hại ngươi, ta cũng sẽ che chở cho ngươi.
Ngu Tiểu Mạc muốn nói mình hoàn toàn không ý có này, chỉ là muốn Sở Triệt buông tay ra thì, chỉ thấy nữ tử đứng đối diện quát một tiếng chói tai, trong giọng nói còn có chút không cam tâm: Sở Triệt! Lẽ nào huynh đã quên lời thề lúc trước?! Tại sao huynh có thể phụ muội!
Ngu Tiểu Mạc: .....
Lượng tin tức quá lớn nhất thời hắn không tiếp thu được.
Mặc Nhiên, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.
Nhìn sắc mặt Ngu Tiểu Mạc hơi thay đổi, Sở Triệt nhanh chóng giải thích: Ta và nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nàng chỉ là người của thúc phụ, cùng bái một sư phụ thôi.
Thì ra muội với huynh chung sống năm năm, cuối cùng chỉ được một câu nói như vậy?
Phi Diên ở một bên nghe xong cười nhạt không ngớt: Sở Triệt, muội chỉ hỏi huynh một câu, huynh muốn chọn muội hay là người nam nhân này?
Muội quậy đủ rồi!
Sở Triệt chán ghét nhíu mày, hiển nhiên là không chịu đựng nổi bộ dạng này của Phi Diên: Tất cả đều chỉ là suy nghĩ của một mình muội thôi! Ban đầu chủ động đến tìm sư phụ ép hôn cũng là muội, hiện tại càn quấy cũng là muội. Phi Diên, nếu muội không muốn giúp ta thì liền rời đi đi, ta với muội chỉ có thể làm sư huynh muội, không có khả năng tiến thêm nửa bước!
Huynh quả thật rất tuyệt tình.
Phi Diên rút trường tiên bên hông hung hăng quất trên mặt đất, liền làm bụi bặm bay tứ tung: Được! Sở Triệt! Ta nhớ kỹ huynh!
Rốt cuộc là tại sao phát sinh đến bước này?!
Vây xem một hồi hoàn toàn không xen lời vào, Ngu Tiểu Mạc thấy tình thế căng thẳng vừa muốn cảnh báo động tác tiếp theo của Phi Diên đồng thời đứng ra khuyên can thì, chỉ thấy đối phương lại vung roi, xoay người rời đi.
Không phải là nên đánh một trận sao?
Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc một lúc, nhưng ở lúc này Sở Triệt nhẹ nhàng vuốt ve sau ưng hắn: Không cần để ý đến nàng, chuyện của chúng ta đợi khi lên xe rồi nói.
Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn y: Thế nhưng ——
Sở Triệt lắc đầu ý bảo hắn không cần nói nữa: Nàng ấy sẽ tự quay về, chúng ta đi thôi.
Ngu Tiểu Mạc còn muốn nói điều gì, vẻ mặt của Sở Triệt không muốn nhiều lời, mang hắn lên xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa còn có hai hắc y nhân, hiển nhiên là đi cùng Sở Triệt. Gặp người tới cũng không hỏi nhiều, hai người ngồi trên xe ngựa liền lái nhanh rời khỏi tiểu viện.
Trên đường, Sở Triệt giải thích cho Ngu Tiểu Mạc một hồi ——
Sở gia mặc dù là thế gia vọng tộc, nhưng thân là người đọc sách, Sở phụ lại thích võ thuật. Tuy rằng mình không tập võ được, nhưng vẫn để cho hài tử bái lạy danh sư, vừa học tập tam cương ngũ thường đạo trị quốc, vừa đi theo sư phụ tập võ.
Mà trong quá trình Sở Triệt đi theo sư phụ lại gặp sư muội Phi Diên, hai người chung sống một thời gian ngắn. Vốn là nữ tử giang hồ phóng khoáng - Phi Diên thích sư huynh Sở Triệt, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Sở Triệt chẳng bao giờ có cái tâm tư gì với sư muội Phi Diên, nhưng Phi Diên tâm cao khí ngạo không chịu chủ động mở miệng, hai người cũng không có nói rõ chuyện này.
Thường xuyên qua lại, chẳng biết như thế nào mà Phi Diên lại hiểu lầm, cho rằng Sở Triệt thật sự thích mình. Mà bọn họ ngày thường nói về tình nghĩa sư huynh muội, những lời này cũng bị Phi Diên cho là lời đính ước, cho đến khi nàng để cho sư phụ làm chủ muốn cùng Sở Triệt thành hôn thì, Sở Triệt mới biết ngày thường rốt cuộc là Phi Diên đang nghĩ cái gì.
Sau này chuyện này đương nhiên là vì Sở Triệt quay về vương thành mà kết thúc. Thứ nhất là bởi vì y không nghĩ đến Phi Diên thân là nữ tử, đã vậy còn không có chừng mực chủ động khiến cho sư phụ an bài việc hôn nhân cho hai người. Thứ hai cũng là không có ý gì với Phi Diên, cho nên Sở Triệt lựa chọn rời đi, để Phi Diên một mình ở sư môn, từ nay về sau liền không biết tin tức của nàng.
Cách nhiều năm như vậy gặp lại, y không nghĩ tới Phi Diên lại làm việc cho thúc phụ của mình. Hai người lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Sở Triệt không đề cập đến việc năm đó, Phi Diên lại cố cho là Sở Triệt phụ mình, hai người đã sớm co tranh chấp và ngăn cách, chỉ là hôm nay mới làm náo loạn lên mà thôi.
Không cần phải để ý đến nàng, trong mắt nàng chỉ có chính mình, căn bản không nghe giải thích.
Sở Triệt lạnh lùng nói: Cơ bản là không nói rõ được.
Ngu Tiểu Mạc ngồi một bên lắng nghe, im lặng không nói gì.
Tính tình của Phi Diên này cũng thật là làm cho người ta chán ghét, nhưng mà bị người chán ghét như thế thích, cũng thực sự đáng thương.
Thấy hắn không nói gì, Sở Triệt đưa tay nhéo nhéo mặt hắn: Vì sao không nói gì?
A?
Ngu Tiểu Mạc chậm rãi nói: Ta chỉ đang suy nghĩ đến nàng.
Đừng nghĩ nữa, ngươi xem, chúng ta đã rời khỏi biên thùy vương thành rồi.
Sở Triệt chỉ chỉ bên ngoài xe ngựa: Bây giờ là ở vùng ngoại ô.
Ngu Tiểu Mạc Ừ một tiếng, không nói gì.
Chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn có dự cảm bất thường, cũng không dám nói ra, chỉ sợ vừa nói ra sẽ ứng nghiệm.
Mà sự thực chứng minh, dù cho Ngu Tiểu Mạc không nói ra, dự cảm của hắn cũng sẽ ứng nghiệm.
[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có nguy hiểm, xin ký chủ cẩn thận ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có nguy hiểm, xin ký chủ cẩn thận ]
Hai tiếng hệ thống nhắc nhở làm Ngu Tiểu Mạc hơi khẩn trương, liền nắm lấy tay áo Sở Triệt: Sở Triệt! Để cho bọn họ ——
Không xong! Có mai phục!
Hắc y nhân ngoài xe hét một tiếng kinh hãi, xe ngựa bị dừng lại đột ngột.
Bên trong xe một trận xóc nảy, Ngu Tiểu Mạc không khống chế được ngã về phía trước, lại bị Sở Triệt vững vàng ôm vào trong ngực.
Có mai phục?!
Mau xuống xe! Các ngươi đi trước, chúng ta ở phía sau ngăn trở cho ngươi!
Hắc y nhân thò đầu vào trong xe thét lên một câu, Sở Triệt cũng thấy rõ tình trạng bên ngoài —— từ hai bên xuất hiện hơn mười người bịt mặt, khí thế hung hãn vây công bên này.
Các ngươi cẩn thận!
Tình huống nguy cấp, Sở Triệt ôm Ngu Tiểu Mạc nhảu ra khỏi xe ngựa rơi vào trên một con ngựa, trong lúc đó liên tiếp huơ kiếm chém xuống ngựa cùng xe ngựa.
Những người bịt mặt xung quanh đã chiến đấu cùng hắc y nhân, Sở Triệt không lo được nhiều như vậy, hung hăng quất roi ngựa. Ngựa hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về phái trước, hắc y nhân vì Sở Triệt mở ra một con đường.
Chẳng bao giờ trải qua trường hợp như vậy, Ngu Tiểu Mạc trong lúc hoảng loạn còn kéo tay áo Sở Triệt, khẩn trương nói: Vậy bọn họ làm sao bây giờ?
Mục tiêu của những người đó là ta, ở lại đó chỉ hại chết bọn họ.
Sở Triệt lại hung hăng quất roi, làm ngựa toàn lực chạy trốn khỏi truy binh đằng sau: Chỉ là liên lụy đến ngươi.
Ta không sao, nhưng ——
Cản bọn họ lại! Không thể để cho bọn họ chạy thoát!
Bên trái phái trước sườn núi truyền đến tiếng hét lớn, có một đống người bịt mặt cầm cung từ hai bên xuất hiện, đúng là sớm có mai phục.
Gặp!
Sở Triệt mắt thấy phía trước cũng bị bao vây, theo bản năng ôm chặt Ngu Tiểu Mạc vào lòng.
Bắn cung!
Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Không kịp kéo dây cương, Sở Triệt trơ mắt nhìn mưa tên bay đầy trời, trong lòng chỉ nghĩ muốn bảo vệ người trong lòng an toàn một chút, liền ôm chặt thêm.
Mưa tên xuyên vào thân thể chỉ là chuyện trong chớp ắt, thậm chí Ngu Tiểu Mạc còn không kịp ngăn đỗ mũi tên cho Sở Triệt, cũng cảm thấy được từ trên đùi cùng đầu vai một trận đau đớn kịch liệt.
Ngực nổi lên một trận chua xót, Ngu Tiểu Mạc không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười khổ.
Ngựa bị trúng tên dưới thân trở nên kinh hãi, dưới chân lảo đảo một chút, mang theo hai người ngã xuống sườn núi.
Sở Triệt không bảo vệ được hắn, hắn cũng không bảo vệ được Sở Triệt.
Trong phần trí nhớ cuối cùng của Ngu Tiểu Mạc, chính là Sở Triệt gắt gao ôm lấy hắn, cùng hắn rơi từ trên cao xuống, sau đó, nặng nề rơi xuống mặt đất.
.....
Đinh.
[ Tiến độ: 2/10 ]
[ Điểm tích lũy: 100 ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Cưỡng chế mở ra kỹ năng thứ hai ]
[ Tự động khỏi hẳn ]
Đã xác định mục tiêu liền vô ưu vô lo, hiện tại hắn chỉ cần ở bên cạnh nam chính theo cốt truyện phát triển tiếp, đợi tiến độ nhiệm vụ đạt mãn cấp khi đỡ tên cho nam chính, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Ngươi ở nơi này chờ ta, trong vương thành có người của thúc phụ ta.
Sở Triệt nhìn Ngu Tiểu Mạc thu thập xong hành lý ít ỏi, nói với hắn: Bọn họ sẽ đến giúp đỡ chúng ta, sau đó dẫn chúng ta đi thành Dương Châu.
Hào quang nam chính và vân vân quả nhiên dùng thật tốt, chí ít vĩnh viễn không cần lo lắng không có bằng hữu.
Ngu Tiểu Mạc Ừ một tiếng: Được.
Ánh mắt Sở Triệt ôn nhu, sờ sờ đầu Ngu Tiểu Mạc, sau đó thả người nhảy ra ngoài sân.
Ngu Tiểu Mạc ngửa đầu nhìn thân ảnh y rời đi, lần đầu tiên thưởng thức một chút khinh công chân chính.
Thật soái.
Người này nhìn qua cũng đáng tin cậy, chí ít rất chung tình với Tô Mặc Nhiên.
Nếu đã xác định được nam chính, như vậy nhân vật phản diện chính là người hắn không thể xác nhận.
.....
Ngu Tiểu Mạc nhớ lại ngày hôm qua gặp phải Tề vương kia, tim không khỏi đập nhanh một nhịp.
Nếu nói Sở Triệt nhìn hắn với ánh mắt đơn thuần mà không hề che giấu tình yêu, thì Tề vương chính là làm hắn như thế nào cũng không nói nên lời... Khó hiểu.
Khó hiểu mà phức tạp, liền giống như lốc xoáy, thoáng xâm nhập vào thỉ chỉ mạo hiểm bỏ mạng.
Ánh mắt như vậy làm người khác khó mà quên được, cho nên hiện tại hồi tưởng lại cũng cảm thấy khắc sâu ấn tượng, hơn nữa càng nghĩ, càng thấy trùng khít với thân ảnh nào đó trong đầu.
Ngu Sở... Tề vương...
Ngu Tiểu Mạc lắc đầu, cảm thấy mình ngốc đến buồn cười.
Tại sao lại đem hai người kia nghĩ chung một chỗ? Bọn họ không thể nào là cùng một người.
Trừ phi Ngu Sở cũng chết, nếu không cũng sẽ không giống như chính mình lúc chết đi, trong nháy mắt bị hệ thống tìm được. Huống chi Hoàng còn nói là hệ thống tìm kiếm ký chủ ngẫu nhiên, tuy rằng không rõ là còn có hệ thống khác hay không, nhưng loại chuyện này có khả năng cực kỳ thấp, bị Ngu Tiểu Mạc gặp phải đã là không thể tin được, phỏng chừng Ngu Sở cũng không có tỷ lệ lớn sẽ đụng phải đâu.
Quan trọng nhất là, Ngu Sở chết như thế nào? Người kia là đệ đệ có tính cảnh giác cực cao, dù cho xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ an toàn của bản thân trước, không thể nào chết không rõ ràng được.
.....
Đắm chìm trong thế giới của mình, Ngu Tiểu Mạc lãng phí rất nhiều thời gian của mình. Cho đến khi nghe thấy được âm thanh của xe ngựa, hắn mới phát hiện mà hoàn hồn lại.
Mặc Nhiên, cùng ta đi thôi.
Sở Triệt đẩy cửa viện ra, nhanh chóng đi đến: Tô phủ ở bên kia không cần để ý tới, chỉ sợ bọn họ cũng không chú ý chuyện ở đây. Thừa dịp bây giờ còn chưa có ai để ý đến thì rời đi, dọc đường cũng an toàn đi rất nhiều.
Được.
Ngu Tiểu Mạc đứng dậy, còn chưa kịp nói cái gì, chỉ thấy một người theo Sở Triệt đi đến.
Huynh nhất định phải mang theo Tô Mặc Nhiên?
Người đi tới là một nữ tử cao gầy xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày mang theo sát khí lạnh lùng, làm cho không ai có thể khinh thường cũng không dám khinh thường: Chỉ là tạp chủng mà thôi.
Ánh mắt nàng nhìn Ngu Tiểu Mạc căn bản không tính là hữu hảo, thậm chí cực kì lạnh nhạt, còn mang theo vài phần căm thù.
Sở Triệt khẽ nhíu mày, tiếp nhận hành lý trong tay Ngu Tiểu Mạc liền nắm tay hắn: Mặc Nhiên là người của ta, ta sẽ không bỏ lại hắn. Nếu muội còn nói mấy lời bất mãn như thế, có thể tách khỏi chúng ta.
Hành động này đã là ám hiệu rất rõ ràng, nữ tử nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Sở Triệt ——
Ngu Tiểu Mạc hoàn toàn không nghĩ tới Sở Triệt lại làm như vậy, nhưng mà hắn cũng không muốn gây thù với cô gái này, vừa muốn rút khỏi tay Sở Triệt, y lại nắm chặt tay, quay đầu nhìn Ngu Tiểu Mạc cười cười: Đừng sợ, Phi Diên sẽ không làm tổn thương ngươi. Dù cho nàng muốn đả thương hại ngươi, ta cũng sẽ che chở cho ngươi.
Ngu Tiểu Mạc muốn nói mình hoàn toàn không ý có này, chỉ là muốn Sở Triệt buông tay ra thì, chỉ thấy nữ tử đứng đối diện quát một tiếng chói tai, trong giọng nói còn có chút không cam tâm: Sở Triệt! Lẽ nào huynh đã quên lời thề lúc trước?! Tại sao huynh có thể phụ muội!
Ngu Tiểu Mạc: .....
Lượng tin tức quá lớn nhất thời hắn không tiếp thu được.
Mặc Nhiên, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.
Nhìn sắc mặt Ngu Tiểu Mạc hơi thay đổi, Sở Triệt nhanh chóng giải thích: Ta và nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nàng chỉ là người của thúc phụ, cùng bái một sư phụ thôi.
Thì ra muội với huynh chung sống năm năm, cuối cùng chỉ được một câu nói như vậy?
Phi Diên ở một bên nghe xong cười nhạt không ngớt: Sở Triệt, muội chỉ hỏi huynh một câu, huynh muốn chọn muội hay là người nam nhân này?
Muội quậy đủ rồi!
Sở Triệt chán ghét nhíu mày, hiển nhiên là không chịu đựng nổi bộ dạng này của Phi Diên: Tất cả đều chỉ là suy nghĩ của một mình muội thôi! Ban đầu chủ động đến tìm sư phụ ép hôn cũng là muội, hiện tại càn quấy cũng là muội. Phi Diên, nếu muội không muốn giúp ta thì liền rời đi đi, ta với muội chỉ có thể làm sư huynh muội, không có khả năng tiến thêm nửa bước!
Huynh quả thật rất tuyệt tình.
Phi Diên rút trường tiên bên hông hung hăng quất trên mặt đất, liền làm bụi bặm bay tứ tung: Được! Sở Triệt! Ta nhớ kỹ huynh!
Rốt cuộc là tại sao phát sinh đến bước này?!
Vây xem một hồi hoàn toàn không xen lời vào, Ngu Tiểu Mạc thấy tình thế căng thẳng vừa muốn cảnh báo động tác tiếp theo của Phi Diên đồng thời đứng ra khuyên can thì, chỉ thấy đối phương lại vung roi, xoay người rời đi.
Không phải là nên đánh một trận sao?
Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc một lúc, nhưng ở lúc này Sở Triệt nhẹ nhàng vuốt ve sau ưng hắn: Không cần để ý đến nàng, chuyện của chúng ta đợi khi lên xe rồi nói.
Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn y: Thế nhưng ——
Sở Triệt lắc đầu ý bảo hắn không cần nói nữa: Nàng ấy sẽ tự quay về, chúng ta đi thôi.
Ngu Tiểu Mạc còn muốn nói điều gì, vẻ mặt của Sở Triệt không muốn nhiều lời, mang hắn lên xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa còn có hai hắc y nhân, hiển nhiên là đi cùng Sở Triệt. Gặp người tới cũng không hỏi nhiều, hai người ngồi trên xe ngựa liền lái nhanh rời khỏi tiểu viện.
Trên đường, Sở Triệt giải thích cho Ngu Tiểu Mạc một hồi ——
Sở gia mặc dù là thế gia vọng tộc, nhưng thân là người đọc sách, Sở phụ lại thích võ thuật. Tuy rằng mình không tập võ được, nhưng vẫn để cho hài tử bái lạy danh sư, vừa học tập tam cương ngũ thường đạo trị quốc, vừa đi theo sư phụ tập võ.
Mà trong quá trình Sở Triệt đi theo sư phụ lại gặp sư muội Phi Diên, hai người chung sống một thời gian ngắn. Vốn là nữ tử giang hồ phóng khoáng - Phi Diên thích sư huynh Sở Triệt, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Sở Triệt chẳng bao giờ có cái tâm tư gì với sư muội Phi Diên, nhưng Phi Diên tâm cao khí ngạo không chịu chủ động mở miệng, hai người cũng không có nói rõ chuyện này.
Thường xuyên qua lại, chẳng biết như thế nào mà Phi Diên lại hiểu lầm, cho rằng Sở Triệt thật sự thích mình. Mà bọn họ ngày thường nói về tình nghĩa sư huynh muội, những lời này cũng bị Phi Diên cho là lời đính ước, cho đến khi nàng để cho sư phụ làm chủ muốn cùng Sở Triệt thành hôn thì, Sở Triệt mới biết ngày thường rốt cuộc là Phi Diên đang nghĩ cái gì.
Sau này chuyện này đương nhiên là vì Sở Triệt quay về vương thành mà kết thúc. Thứ nhất là bởi vì y không nghĩ đến Phi Diên thân là nữ tử, đã vậy còn không có chừng mực chủ động khiến cho sư phụ an bài việc hôn nhân cho hai người. Thứ hai cũng là không có ý gì với Phi Diên, cho nên Sở Triệt lựa chọn rời đi, để Phi Diên một mình ở sư môn, từ nay về sau liền không biết tin tức của nàng.
Cách nhiều năm như vậy gặp lại, y không nghĩ tới Phi Diên lại làm việc cho thúc phụ của mình. Hai người lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Sở Triệt không đề cập đến việc năm đó, Phi Diên lại cố cho là Sở Triệt phụ mình, hai người đã sớm co tranh chấp và ngăn cách, chỉ là hôm nay mới làm náo loạn lên mà thôi.
Không cần phải để ý đến nàng, trong mắt nàng chỉ có chính mình, căn bản không nghe giải thích.
Sở Triệt lạnh lùng nói: Cơ bản là không nói rõ được.
Ngu Tiểu Mạc ngồi một bên lắng nghe, im lặng không nói gì.
Tính tình của Phi Diên này cũng thật là làm cho người ta chán ghét, nhưng mà bị người chán ghét như thế thích, cũng thực sự đáng thương.
Thấy hắn không nói gì, Sở Triệt đưa tay nhéo nhéo mặt hắn: Vì sao không nói gì?
A?
Ngu Tiểu Mạc chậm rãi nói: Ta chỉ đang suy nghĩ đến nàng.
Đừng nghĩ nữa, ngươi xem, chúng ta đã rời khỏi biên thùy vương thành rồi.
Sở Triệt chỉ chỉ bên ngoài xe ngựa: Bây giờ là ở vùng ngoại ô.
Ngu Tiểu Mạc Ừ một tiếng, không nói gì.
Chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn có dự cảm bất thường, cũng không dám nói ra, chỉ sợ vừa nói ra sẽ ứng nghiệm.
Mà sự thực chứng minh, dù cho Ngu Tiểu Mạc không nói ra, dự cảm của hắn cũng sẽ ứng nghiệm.
[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có nguy hiểm, xin ký chủ cẩn thận ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Phía trước có nguy hiểm, xin ký chủ cẩn thận ]
Hai tiếng hệ thống nhắc nhở làm Ngu Tiểu Mạc hơi khẩn trương, liền nắm lấy tay áo Sở Triệt: Sở Triệt! Để cho bọn họ ——
Không xong! Có mai phục!
Hắc y nhân ngoài xe hét một tiếng kinh hãi, xe ngựa bị dừng lại đột ngột.
Bên trong xe một trận xóc nảy, Ngu Tiểu Mạc không khống chế được ngã về phía trước, lại bị Sở Triệt vững vàng ôm vào trong ngực.
Có mai phục?!
Mau xuống xe! Các ngươi đi trước, chúng ta ở phía sau ngăn trở cho ngươi!
Hắc y nhân thò đầu vào trong xe thét lên một câu, Sở Triệt cũng thấy rõ tình trạng bên ngoài —— từ hai bên xuất hiện hơn mười người bịt mặt, khí thế hung hãn vây công bên này.
Các ngươi cẩn thận!
Tình huống nguy cấp, Sở Triệt ôm Ngu Tiểu Mạc nhảu ra khỏi xe ngựa rơi vào trên một con ngựa, trong lúc đó liên tiếp huơ kiếm chém xuống ngựa cùng xe ngựa.
Những người bịt mặt xung quanh đã chiến đấu cùng hắc y nhân, Sở Triệt không lo được nhiều như vậy, hung hăng quất roi ngựa. Ngựa hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về phái trước, hắc y nhân vì Sở Triệt mở ra một con đường.
Chẳng bao giờ trải qua trường hợp như vậy, Ngu Tiểu Mạc trong lúc hoảng loạn còn kéo tay áo Sở Triệt, khẩn trương nói: Vậy bọn họ làm sao bây giờ?
Mục tiêu của những người đó là ta, ở lại đó chỉ hại chết bọn họ.
Sở Triệt lại hung hăng quất roi, làm ngựa toàn lực chạy trốn khỏi truy binh đằng sau: Chỉ là liên lụy đến ngươi.
Ta không sao, nhưng ——
Cản bọn họ lại! Không thể để cho bọn họ chạy thoát!
Bên trái phái trước sườn núi truyền đến tiếng hét lớn, có một đống người bịt mặt cầm cung từ hai bên xuất hiện, đúng là sớm có mai phục.
Gặp!
Sở Triệt mắt thấy phía trước cũng bị bao vây, theo bản năng ôm chặt Ngu Tiểu Mạc vào lòng.
Bắn cung!
Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Không kịp kéo dây cương, Sở Triệt trơ mắt nhìn mưa tên bay đầy trời, trong lòng chỉ nghĩ muốn bảo vệ người trong lòng an toàn một chút, liền ôm chặt thêm.
Mưa tên xuyên vào thân thể chỉ là chuyện trong chớp ắt, thậm chí Ngu Tiểu Mạc còn không kịp ngăn đỗ mũi tên cho Sở Triệt, cũng cảm thấy được từ trên đùi cùng đầu vai một trận đau đớn kịch liệt.
Ngực nổi lên một trận chua xót, Ngu Tiểu Mạc không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười khổ.
Ngựa bị trúng tên dưới thân trở nên kinh hãi, dưới chân lảo đảo một chút, mang theo hai người ngã xuống sườn núi.
Sở Triệt không bảo vệ được hắn, hắn cũng không bảo vệ được Sở Triệt.
Trong phần trí nhớ cuối cùng của Ngu Tiểu Mạc, chính là Sở Triệt gắt gao ôm lấy hắn, cùng hắn rơi từ trên cao xuống, sau đó, nặng nề rơi xuống mặt đất.
.....
Đinh.
[ Tiến độ: 2/10 ]
[ Điểm tích lũy: 100 ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Cưỡng chế mở ra kỹ năng thứ hai ]
[ Tự động khỏi hẳn ]
/73
|