Editor: Nguyen_KhanhBeta: Quyền KhuyênTôi cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra. Tôi mở mắt, trông thấy trần nhà màu vàng nhạt. Đèn trần được trang trí bằng mấy sợi dây bạc buông rũ có buộc những con chim nhỏ bằng gỗ nhẹ nhàng xoay tròn.Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm mấy con chim gỗ, đầu óc đặc sệt từ từ chuyển động."Cậu dậy rồi sao?" Tôi nghe thấy tiếng của Hermione. Cô nàng lao đến cạnh tôi, khẩn trương nhìn tôi, "Cảm giác như thế nào?""Tớ..." Cổ họng tôi khàn đặc dường như không thể nói được, "Tớ...""Cổ họng đau?" Ron đưa cái đầu đỏ của cậu ta ra nhìn tôi, ha ha cười, "Một lát nữa các bác sĩ sẽ lấy thuốc tiêu sưng cho cậu.""Muốn uống nước không? Cậu quả thực đã làm bọn tớ sợ đấy." Hermione oán giận, đưa một ly nước đến cho tôi, "Tớ nghe bọn họ kể cậu đã khóc khàn cả giọng.""Đúng vậy." Harry đi qua, "Lại ôm chặt không buông chú Sirius. Cuối cùng Tonks đành phải đánh ngất cậu."Sirius.Vừa nghe cái tên này, trái tim tôi đau thắt lại.Tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra, Bộ pháp thuật, Tử Thần Thực Tử, quả cầu tiên tri, còn có…Sirius ngã xuống ngay trước mặt tôi...Có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng tôi, khiến tôi không thể thở nổi."Sirius…" Tôi muốn xuống giường, "Sirius...""Bình tĩnh…bình tĩnh nào…" Hermione vội vàng đỡ tôi, "Chú ấy vẫn ổn! Thật đó!"Cô ấy cười, trong đôi mắt ngập nước chứa đầy vui vẻ.Tôi dời mắt nhìn Harry và Ron, họ cũng đang cười."Chú ấy ngay bên cạnh cậu đấy!" Cô nói, "Cậu có muốn nhìn chú ấy không?"Ron và Harry vội vàng dời chỗ, sau lưng họ có một cái giường khác.Tôi tránh khỏi tay của Hermione, xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo đi đến cạnh cái giường kia.Quả thật là Sirius, sắc mặt tái nhợt, vì đau nên chú nhíu mày, tuy vậy nhưng vẫn quật cường mím chặt môi.Tôi sờ sờ mặt chú. Làn da hơi lạnh, hơi thở mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.Tôi ngồi xuống ghế dựa, không cầm được nước mắt mà khóc.Tạ ơn ngọn nguồn pháp thuật, tạ ơn tất cả các vị thần tồn tại trên thế giới này, Sirius còn sống, chú ấy không mất mạng vì tôi, tôi vẫn còn cơ hội để cứu vãn mọi chuyện.Hermione rất hiểu lòng người mà kéo Ron và Harry rời đi, tiện tay khép cửa phòng bệnh lại.Tôi vừa khóc vừa vươn tay chạm vào gương mặt của chú ấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào lông mày chú, nhẹ nhàng vuốt lên mũi và môi chú ấy.Đây là những đặc điểm mà chúng tôi cùng có.Tôi chưa bao giờ ý thức rõ ràng như bây giờ, nhận ra rằng người đang nằm yên trước mắt tôi đây vô cùng quan trọng với tôi.Tôi cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, vì được khóc thoải mái mà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, tôi từ từ nằm bên giường của Sirius ngủ thiếp đi. Hình như có ai đó đã đánh thức tôi, cho tôi uống một loại thuốc gì đó rất khó uống, và rồi đưa tôi về giường mình.--- -------Tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Lupin đang canh bên cạnh tôi, giáo sư ngồi trên ghế yên lặng đọc sách."Có muốn ăn gì không?" Lupin cười cười nhìn tôi, "Molly vừa đem bữa tối đến, có lẽ trò sẽ thích món bánh bà ấy làm."Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, lập tức nhớ đến: "Mẹ…""Trước khi chúng tôi đến Bộ pháp thuật thì Severus đã đưa cô ấy đến nhà Black rồi!" Lupin đứng dậy lấy một cái giỏ lại, "Cô Sadie ở đó cực kỳ an toàn."Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ từ dựa vào đầu giường, lập tức cảm thấy một nỗi đau mơ hồ, trang viên Sadie, nhà của Blaise và tôi, đã không còn là một nơi an toàn nữa rồi.Tôi biết hơn một năm qua, Blaise đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư cho trang viên Sadie đã xuống cấp kia. Cô dọn dẹp từng căn phòng trong ngôi nhà, trồng lại toàn bộ hoa cỏ đã héo rũ trong sân, trưng bày hoa tươi trong mỗi căn phòng.Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể ở đó mãi mãi, nhưng chỉ vì sự bất cẩn của tôi mà chúng tôi lại phải rời bỏ nơi đó."Trò cảm thấy thế nào rồi?" Lupin nhìn thấy thần sắc của tôi thay đổi, "Không khỏe sao?""Không phải…" Tôi không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, quay đầu nhìn căn phòng, "Nơi này là Bệnh viện thánh Mungo? Còn bọn Harry đâu?""Đúng." Lupin nói, "Bọn chúng đã trở về trường để tham gia tiệc tối rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học rồi!"Tôi gật gật đầu, lấy một cái bánh từ trong giỏ, từ từ ăn, nghiêng đầu nhìn giường bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, "Sao chú ấy vẫn chưa tỉnh?""Cậu ấy mất nhiều máu và
/316
|