Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 61 - Chương 61

/76


. . . . . . Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không── Dáng người uyển chuyển múa theo kiếm, bạch quang ngang dọc, lục cảnh đan xen, quả là anh tuấn kiệt suất vô song.

Thẩm Xán Nhược đứng ở bên Liễm Úc Đình , nói: Ở đây trong thời gian ngắn như vậy có thể đạt được trình độ như thế, xem ra con đường võ học của hắn có tương lai rất rộng mở.

Hàn Yên cười cười: “Nương nương quên sao, thời gian ban đầu người học kiếm pháp này cũng không khác biệt lắm, hơn nữa còn lĩnh hội thần vận trong đó nhiều hơn mấy phần. Tư Mã công tử nói, nếu như người ra khỏi hầu môn, là có thể dong ruổi giang hồ khó gặp địch thủ. Nàng dừng lại, thầm nghĩ lúc này nói mấy lời này không phải đâm chọc công tử sao? Nàng cúi đầu: “Nương nương, ta không nên nói. . . . . .

Thẩm Xán Nhược giống như không nghe thấy, hắn hỏi thẳng: Hàn Yên, ngươi nói Chiêu Vân Kiếm Pháp của Tiêu Mộng Trinh có thể khiến Tư Mã công tử sinh ra hứng thú hay không?

Hàn Yên mờ mịt nói: Tiểu thiếu gia còn chưa luyện thành mà. . . . . .

Chưa luyện thành tài mới được. Thẩm Xán Nhược nói: Thấy học trò biểu hiện kiếm pháp ấy ra bên ngoài như vậy, thân là người sáng lập nhất định sẽ không nhịn được ra tay, huống chi là đối mặt với kỳ tài võ học trăm năm khó gặp.

Nương nương, người nghĩ Tư Mã công tử thu tiểu thiếu gia làm đồ đệ sao?

Thẩm Xán Nhược gật đầu: “Lấy thân phận của Tiêu Mộng Trinh, nếu ở trong phạm vi thế lực triều đình cả đời sẽ bị mai một. Cho dù rời đi, nếu như không có người phía sau lưng ủng hộ, nó không phải bị chèn ép thì cũng sẽ bị lợi dụng. Chỉ có lực ảnh hưởng của Tư Mã Tự mới có thể làm cho nó thoát khỏi trói buộc thân phận, bước sang một trang hoàn toàn mới. Hắn trầm ngâm chốc lát: “Điều duy nhất ta lo lắng là chính bản thân nó không buông được.

Hàn Yên nói: Nương nương, Tư Mã công tử đã dạy võ công cho người, cũng coi là sư phụ của người, tại sao lại muốn lượn một vòng lớn như vậy để xin hắn thu một đồ đệ nữa, nói thẳng không được sao?

Thẩm Xán Nhược cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái: “Ngươi không hiểu rõ hắn, hắn là một. . . . . . Người rất thất thường. . . . . .

Thất thường? Hàn Yên cố gắng nghĩ lại từng gặp mặt Tư Mã Tự một lần ở Thẩm phủ, di;end.anl’eq/uyd,on. Trong trí nhớ của nàng, đó là một nam tử có nụ cười dịu dàng, mặc dù không để cái gì vào mắt, nhưng lại khiến cho ngươi cảm nhận hơn rằng hắn an bình, thoát tục, không tranh với đời. Người như vậy. . . . . . Sao lại bị hình dung thành Thất thường ? Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu.

Lúc này, Thẩm Xán Nhược cầm tiêu đặt ở bên môi thổi, giai điệu nhàn nhạt mà xa xưa, mang theo cảnh sắc của một thời đã qua, bay bổng trong rừng tùng.

Tất nhiên là Tiêu Mộng Trinh nghe thấy, hắn cảm thấy kiếm trong tay giống như có sức mạnh bên ngoài dẫn dắt, hai mắt nhắm lại, cố gắng cảm nhận hướng đi của các loại chiêu thức, cảm thấy những chỗ đình trệ trước kia lập tức trôi chảy hẳn. Hắn thuận theo tình hình, vận công thêm mấy lần rồi mới thu kiếm dừng lại.

Hàn Yên lên đưa khăn tay, đồng thời nhận lấy kiếm của hắn: “Nương nương chờ ngươi ở trong đình.

Tiêu Mộng Trinh trông thấy bóng người kia thì trong lòng thoáng qua cảm giác khác thường. Người này. . . . . . Là hoàng hậu. . . . . .

Ngươi chuẩn bị một chút, bảy ngày sau rời khỏi Kinh Thành.

Hắn không nhịn được mở miệng nói: Ta muốn hỏi một chuyện ──

Thẩm Xán Nhược hơi nghiêng đầu: “Ngươi nói đi.

Hắn hít một hơi, ưỡn ngực: “Tại sao ngươi lại giúp ta?

Ta không giúp ngươi. Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn hắn: “Những thứ đó vốn ngươi không phải chịu đựng, ta chỉ trả lại thứ vốn thuộc về ngươi.

Tiêu Mộng Trinh cúi đầu: “Ta còn muốn hỏi, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là nữ. . . . . .

Chuyện của ngươi đã hỏi xong. Thẩm Xán Nhược cất cao giọng, đặt tiêu ở trên bàn đá, xoay người rời đi.

Hàn Yên liếc mắt nhìn Tiêu Mộng Trinh, thầm nghĩ, tiểu thiếu gia, ngươi nên vừa lòng đi. Không phải số mệnh mỗi người đều công bằng như nhau, gặp được công tử là may mắn của ngươi, mong ngươi quý trọng, cũng thay công tử hưởng thụ thật tốt ân huệ của trời cao.

Gió thổi lá rụng, mấy chiếc lá rơi trên bàn đá, đường vân của tự nhiên khiến nơi đặt tiêu trở nên vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ. Tiêu Mộng Trinh nhìn, đáy mắt ngẩn ngơ, hắn từ từ cầm lên, đặt ở bên môi, nơi đó đã từng có nhiệt độ của một người khác.

Kinh thành vào đầu đông, bởi vì có ưu thế về địa lý là phương Nam, cũng không quá lạnh. Đặc biệt là so sánh với vùng đất lạnh lẽo khủng khiếp nơi biên quan


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status