Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tùng bách xanh rì, sức sống tràn trề khác hẳn vẻ u ám bên ngoài rừng. Khu hẻo lánh đó trong hậu cung, bớt chút ồn ào và náo nhiệt, nhiều hơn mấy phần thanh nhã và tươi sáng.
Một tòa đình nhỏ xây giữa rừng, bên trên viết hai chữ Liễm Úc , kiểu chữ trong nhu có cương.
Bên trong truyền ra tiếng tiêu, có chút cao ngạo, có chút triền miên, mang hơi hướm rất đặc biệt, tựa như hương trà chầm chậm lan ra.
Hàn Yên từ từ thay nước trà đã nguội, rồi sau đó nói với người phía sau: Tiểu thiếu gia, sao lại ngừng kiếm?
Ta họ Tiêu, không phải tiểu. Trong đôi mắt thiếu niên bướng bỉnh lóe ánh sáng, mím lại đôi môi không cam lòng sửa lại lời của đối phương.
Tất nhiên là ngươi họ Tiêu, đã từng là biểu tượng quốc gia không phải ai cũng có thể có. Vừa nói chuyện, tiếng tiêu tạm ngừng, Thẩm Xán Nhược không quay đầu lại: “Luyện tiếp.
Ngữ điệu nhàn nhạt rõ ràng không mang tính mệnh lệnh, Tiêu Mộng Trinh nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn xoay người đi nhặt lại cây kiếm vừa vứt đi, tiếp tục luyện chiêu thức phức tạp kia lần nữa..
Hắn họ Tiêu, xếp hạng thứ tư, đã từng là tứ hoàng tử phụ hoàng sủng ái rất nhiều. Vậy mà, sau khi quốc gia của hắn bị người khác cướp đi, hắn trở thành người trắng tay, thậm chí so với hai bàn tay trắng còn bi thảm hơn.
Gặp được hoàng hậu Thẩm Xán Nhược, là trong một tình huống rất tình cờ. Hắn viết một bài thơ hoài niệm phụ thân chết đi, bất kể trong mắt người khác, người kia tàn bạo bao nhiêu, đối với hắn mà nói, người đó là bậc trưởng giả tốt nhất trên thế giới. Mười hai tuổi căn bản còn chưa thật sự hiểu thay đổi niên đại đại biểu cho cái gì, hắn đã bị ném vào thiên lao. Trong nơi u ám đó, điều duy nhất hắn có thể làm là thổi cây tiêu mang theo người tiêu. Âm thanh tuy rất nhỏ, huống chi vách tường thiên lao cũng chẳng phải giấy, vậy mà, một cung nữ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng tự xưng Hàn Yên, đến từ Phượng Nghi Cung, muốn dẫn hắn đi. Ý chỉ như thánh chỉ, hắn được thả ra, dẫn tới nơi này. Hắn lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, tự nhiên biết rừng tùng này nằm ở lãnh cung hẻo lánh, hắn không biết là, vị hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người này giao cho hắn một quyển kiếm pháp ở đây rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Hàn Yên nhìn một chiêu Nhất Thế của hắn, nhẹ giọng hỏi: Nương nương, hắn học thế nào?
Thẩm Xán Nhược nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái: “Cốt cách thanh kỳ, vốn là một nhân tài luyện võ, nếu không phải từ nhỏ nuông chìu đã sớm thành tài, hiện tại học cũng không quá muộn.
Tại sao nương nương. . . . . . Coi trọng hắn như thế? Hàn Yên hỏi cẩn thận.
Thẩm Xán Nhược hơi nheo đôi hai mắt, Hàn Yên thấp đầu: “Nô tỳ đi quá giới hạn rồi.
Ta chỉ. . . . . Không muốn nhìn thấy lịch sử tái diễn thôi. Thẩm Xán Nhược nhìn chăm chú thiếu niên đang múa võ quay cuồng, mỉm cười: “Hắn vẫn còn rất trẻ, thế giới lớn như vậy, hắn đều có thể đi ngắm tận mắt một lần. Chỉ cần hắn dứt bỏ được quá khứ sẽ có được vui vẻ, ta hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của hắn.
Hàn Yên nói: Nương nương, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì người. . . . . .
Thẩm Xán Nhược nói: Ta cảm thấy hơi lạnh, ngươi mang áo choàng đến đây.
Hàn Yên khẽ đáp, nàng đi nhanh ra khỏi rừng tùng, không nhịn được quay đầu lại ngắm, hai bóng dáng bên trong đình, bên ngoài đình, một đứng yên bất động, một múa kiếm như bay, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt trở nên chua xót. Trong lòng nàng khẽ nói, công tử, chẳng lẽ người quên rồi sao? Mấy ngày nữa người mới tròn 17 tuổi đấy. . . . . .
Nàng trở lại Phượng Nghi Cung, liếc mắt một cái trông thấy Lý Giám ngồi thẳng phía trước, trong lòng giật mình, cuống quít quỳ xuống đất nói: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Nương nương đâu?
Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương người. . . . . . Ánh mắt Hàn Yên khẽ xoay một cái: “Nương nương người đến Ngự Hoa Viên rồi.
Thật sao? Lý Giám nói: “Kỳ quái thật, trẫm vừa mới đi qua Ngự Hoa Viên, cũng chưa từng nhìn thấy hoàng hậu. . . . . . Hắn trừng mắt: “Nô tài lớn mật, lại dám nói láo trước mặt trẫm, kéo ra ngoài đánh chết!
Hoàng thượng tha mạng ──
Hàn Yên vừa bị thị vệ nhấc lên, chuẩn bị dẫn ra ngoài, đúng lúc đó, bỗng nhiên bọn thị vệ dừng đột ngột, động tác ngừng giữa không trung, dáng vẻ thật là tức cười.
Nô tì không biết hoàng thượng giá lâm, không chào đón, xin hoàng thượng thứ tội.
Thẩm Xán Nhược từ từ đi vào, sau khi hắn đi qua, dường như bọn thị vệ mới từ từ tỉnh lại, bọn họ lén trao đổi ánh mắt, không biết vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lý Giám nhìn thấy, tất nhiên biết Thẩm Xán Nhược dùng công phu cách không điểm huyệt, hắn thầm nghĩ, chưa bao giờ thấy Xán Nhược luyện công tĩnh tọa, công lực không lùi chút nào, ngược lại càng thêm tinh thuần, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi chúng thị tỳ lui ra, Lý Giám nói: Nghe nói ngươi dạy Tiêu Mộng Trinh võ công ở đây?
Thẩm Xán Nhược đi thẳng đến bên cạnh bàn cầm ngồi xuống: “Ngươi đã biết, cần gì phải hỏi thêm nữa.
Xán Nhược, hắn là di tử tiền triều, ngươi không nên thân thiết quá, nếu để người mượn cớ sẽ gây ra phiền toái không đáng có. . . . . .
Hoàng thượng quá lo lắng rồi. Thẩm Xán Nhược vuốt nhẹ dây đàn: “Chỉ là nô tì thấy hắn có thể thành tài mới dạy chút công phu thô thiển, người khác chỉ thấy mặt ngoài, nói mấy lời lo bò trắng răng mà thôi.
Lý Giám thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Xán Nhược, những lời này ngươi nói với người khác còn có thể, nhưng sao trẫm không biết suy nghĩ của ngươi. Lý Giám đưa tay qua, xoay người hắn lại, nhìn thẳng nói: Ngươi muốn hắn thực hiện tâm nguyện của ngươi, bay ra khỏi hoàng cung Ngao Du Thiên Hạ.
Thẩm Xán Nhược xoay mặt lại, một lúc lâu sau, hắn rời khỏi tay Lý Giám, đứng dậy: “Lý huynh.
Lý Giám ngẩng đầu nhìn lại, hắn đứng yên: “Lý huynh, ngươi nên có một thái tử.
Lý Giám nhíu mày, hắn khẽ khom người: “Nô tì cung tiễn hoàng thượng.
Ánh trăng như được nghiền mịn, chẳng thể nhìn rõ.
Trong lòng Tô Ân bồn chồn, sau khi hoàng thượng đi ra từ Phượng Nghi Cung vẫn luôn nghiêm mặt. Chỉ là người rời khỏi Phượng Nghi Cung chính là một chuyện rất kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau với hoàng hậu sao?
Hoàng thượng, phía trước là Hoàn Thúy Các, có cần nô tài thông truyền không?
Ừ.
Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng Tô Ân vẫn nghe được. Hắn dằn lại nghi ngờ càng ngày càng lớn trong lòng, chạy chậm đi truyền lời. die;nd/anl,equyd’on Rất nhanh, Nguyệt phi Quý Ngân Nhi liền vội vã chạy ra ngoài đón giá, sắc mặt nàng hồng nhuận, khuôn mặt đầy vui vẻ: “Nguyệt phi cung nghênh hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Bình thân. Lý Giám cũng không như nàng đoán, nâng nàng đứng dậy, mà bước thẳng vào trong.
Quý Ngân Nhi khẽ nhăn lông mày, nhưng rất nhanh lại tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn bóng lưng hoàng đế, âm thầm thề, nhất định nàng sẽ nắm lấy cơ hội này.
Hoàng thượng, nô tì mời người một ly. Quý Ngân Nhi bưng ly rượu lên, nở nụ cười quyến rũ như hoa.
Lý Giám nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, nàng cười càng rực rỡ hơn, càng chăm chỉ rót rượu. Nhưng hắn không nói một lời, làm Quý Ngân Nhi không khỏi tức giận trong bụng, dieendafnleequysdoodn nàng khẽ cắn môi dưới, nói: Hoàng thượng, người đang phiền não vì chuyện của hoàng hậu nương nương sao?
Tay Lý Giám siết chặt tay lại, ly rượu nhất thời vỡ vụn, hắn ra sức vung mạnh, hét lớn một tiếng, mắt đỏ ngầu.
Quý Ngân Nhi cố nén cảm giác ghen tỵ lại, kề sát lại nói: Hoàng thượng, nô tì có một câu không biết có nên nói hay không. . . . . . Nhưng nếu như không nói, lại sợ sẽ khiến hoàng thượng lâm vào cảnh nguy hiểm, dù nô tì có chết ngàn lần thì vẫn cắn rứt.
Lý Giám khép hờ con mắt, lại mở ra, dường như sự bùng nổ vừa rồi không hề tồn tại: “Có lời cứ nói.
Quý Ngân Nhi mới nói: Nô tì nghe nói hoàng hậu rất thân thiết với dư nghiệt Tiêu thị tiền triều. . . . . . Không phải nô tì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thật sự không thể không làm cho người ta lo lắng. Phải biết, phụ thân hoàng hậu nương nương từng là Đại Thừa tướng ủng hộ Tiêu thị, đến nay còn mang theo vài chục vạn binh mã giương giương mắt hổ ở biên quan. Nô tì là sợ. . . . . .
Nàng dừng lại đúng lúc, bởi vì nàng biết, dừng đúng chỗ so với nói trắng ra là phương pháp vô cùng hữu hiệu.
Lý Giám không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, hắn đứng ở đó không nhúc nhích.
Quý Ngân Nhi thấp thỏm trong bụng, không biết chiêu này có hiệu quả hay không, nàng không tin, Lý Giám không suy nghĩ cái gì.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, cái bàn bị một chưởng đánh trúng, vỡ vụn từ bên trong, Quý Ngân Nhi sợ hãi ngồi bệt dưới đất.
Tùng bách xanh rì, sức sống tràn trề khác hẳn vẻ u ám bên ngoài rừng. Khu hẻo lánh đó trong hậu cung, bớt chút ồn ào và náo nhiệt, nhiều hơn mấy phần thanh nhã và tươi sáng.
Một tòa đình nhỏ xây giữa rừng, bên trên viết hai chữ Liễm Úc , kiểu chữ trong nhu có cương.
Bên trong truyền ra tiếng tiêu, có chút cao ngạo, có chút triền miên, mang hơi hướm rất đặc biệt, tựa như hương trà chầm chậm lan ra.
Hàn Yên từ từ thay nước trà đã nguội, rồi sau đó nói với người phía sau: Tiểu thiếu gia, sao lại ngừng kiếm?
Ta họ Tiêu, không phải tiểu. Trong đôi mắt thiếu niên bướng bỉnh lóe ánh sáng, mím lại đôi môi không cam lòng sửa lại lời của đối phương.
Tất nhiên là ngươi họ Tiêu, đã từng là biểu tượng quốc gia không phải ai cũng có thể có. Vừa nói chuyện, tiếng tiêu tạm ngừng, Thẩm Xán Nhược không quay đầu lại: “Luyện tiếp.
Ngữ điệu nhàn nhạt rõ ràng không mang tính mệnh lệnh, Tiêu Mộng Trinh nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn xoay người đi nhặt lại cây kiếm vừa vứt đi, tiếp tục luyện chiêu thức phức tạp kia lần nữa..
Hắn họ Tiêu, xếp hạng thứ tư, đã từng là tứ hoàng tử phụ hoàng sủng ái rất nhiều. Vậy mà, sau khi quốc gia của hắn bị người khác cướp đi, hắn trở thành người trắng tay, thậm chí so với hai bàn tay trắng còn bi thảm hơn.
Gặp được hoàng hậu Thẩm Xán Nhược, là trong một tình huống rất tình cờ. Hắn viết một bài thơ hoài niệm phụ thân chết đi, bất kể trong mắt người khác, người kia tàn bạo bao nhiêu, đối với hắn mà nói, người đó là bậc trưởng giả tốt nhất trên thế giới. Mười hai tuổi căn bản còn chưa thật sự hiểu thay đổi niên đại đại biểu cho cái gì, hắn đã bị ném vào thiên lao. Trong nơi u ám đó, điều duy nhất hắn có thể làm là thổi cây tiêu mang theo người tiêu. Âm thanh tuy rất nhỏ, huống chi vách tường thiên lao cũng chẳng phải giấy, vậy mà, một cung nữ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng tự xưng Hàn Yên, đến từ Phượng Nghi Cung, muốn dẫn hắn đi. Ý chỉ như thánh chỉ, hắn được thả ra, dẫn tới nơi này. Hắn lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, tự nhiên biết rừng tùng này nằm ở lãnh cung hẻo lánh, hắn không biết là, vị hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người này giao cho hắn một quyển kiếm pháp ở đây rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Hàn Yên nhìn một chiêu Nhất Thế của hắn, nhẹ giọng hỏi: Nương nương, hắn học thế nào?
Thẩm Xán Nhược nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái: “Cốt cách thanh kỳ, vốn là một nhân tài luyện võ, nếu không phải từ nhỏ nuông chìu đã sớm thành tài, hiện tại học cũng không quá muộn.
Tại sao nương nương. . . . . . Coi trọng hắn như thế? Hàn Yên hỏi cẩn thận.
Thẩm Xán Nhược hơi nheo đôi hai mắt, Hàn Yên thấp đầu: “Nô tỳ đi quá giới hạn rồi.
Ta chỉ. . . . . Không muốn nhìn thấy lịch sử tái diễn thôi. Thẩm Xán Nhược nhìn chăm chú thiếu niên đang múa võ quay cuồng, mỉm cười: “Hắn vẫn còn rất trẻ, thế giới lớn như vậy, hắn đều có thể đi ngắm tận mắt một lần. Chỉ cần hắn dứt bỏ được quá khứ sẽ có được vui vẻ, ta hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của hắn.
Hàn Yên nói: Nương nương, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì người. . . . . .
Thẩm Xán Nhược nói: Ta cảm thấy hơi lạnh, ngươi mang áo choàng đến đây.
Hàn Yên khẽ đáp, nàng đi nhanh ra khỏi rừng tùng, không nhịn được quay đầu lại ngắm, hai bóng dáng bên trong đình, bên ngoài đình, một đứng yên bất động, một múa kiếm như bay, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt trở nên chua xót. Trong lòng nàng khẽ nói, công tử, chẳng lẽ người quên rồi sao? Mấy ngày nữa người mới tròn 17 tuổi đấy. . . . . .
Nàng trở lại Phượng Nghi Cung, liếc mắt một cái trông thấy Lý Giám ngồi thẳng phía trước, trong lòng giật mình, cuống quít quỳ xuống đất nói: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Nương nương đâu?
Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương người. . . . . . Ánh mắt Hàn Yên khẽ xoay một cái: “Nương nương người đến Ngự Hoa Viên rồi.
Thật sao? Lý Giám nói: “Kỳ quái thật, trẫm vừa mới đi qua Ngự Hoa Viên, cũng chưa từng nhìn thấy hoàng hậu. . . . . . Hắn trừng mắt: “Nô tài lớn mật, lại dám nói láo trước mặt trẫm, kéo ra ngoài đánh chết!
Hoàng thượng tha mạng ──
Hàn Yên vừa bị thị vệ nhấc lên, chuẩn bị dẫn ra ngoài, đúng lúc đó, bỗng nhiên bọn thị vệ dừng đột ngột, động tác ngừng giữa không trung, dáng vẻ thật là tức cười.
Nô tì không biết hoàng thượng giá lâm, không chào đón, xin hoàng thượng thứ tội.
Thẩm Xán Nhược từ từ đi vào, sau khi hắn đi qua, dường như bọn thị vệ mới từ từ tỉnh lại, bọn họ lén trao đổi ánh mắt, không biết vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lý Giám nhìn thấy, tất nhiên biết Thẩm Xán Nhược dùng công phu cách không điểm huyệt, hắn thầm nghĩ, chưa bao giờ thấy Xán Nhược luyện công tĩnh tọa, công lực không lùi chút nào, ngược lại càng thêm tinh thuần, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi chúng thị tỳ lui ra, Lý Giám nói: Nghe nói ngươi dạy Tiêu Mộng Trinh võ công ở đây?
Thẩm Xán Nhược đi thẳng đến bên cạnh bàn cầm ngồi xuống: “Ngươi đã biết, cần gì phải hỏi thêm nữa.
Xán Nhược, hắn là di tử tiền triều, ngươi không nên thân thiết quá, nếu để người mượn cớ sẽ gây ra phiền toái không đáng có. . . . . .
Hoàng thượng quá lo lắng rồi. Thẩm Xán Nhược vuốt nhẹ dây đàn: “Chỉ là nô tì thấy hắn có thể thành tài mới dạy chút công phu thô thiển, người khác chỉ thấy mặt ngoài, nói mấy lời lo bò trắng răng mà thôi.
Lý Giám thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Xán Nhược, những lời này ngươi nói với người khác còn có thể, nhưng sao trẫm không biết suy nghĩ của ngươi. Lý Giám đưa tay qua, xoay người hắn lại, nhìn thẳng nói: Ngươi muốn hắn thực hiện tâm nguyện của ngươi, bay ra khỏi hoàng cung Ngao Du Thiên Hạ.
Thẩm Xán Nhược xoay mặt lại, một lúc lâu sau, hắn rời khỏi tay Lý Giám, đứng dậy: “Lý huynh.
Lý Giám ngẩng đầu nhìn lại, hắn đứng yên: “Lý huynh, ngươi nên có một thái tử.
Lý Giám nhíu mày, hắn khẽ khom người: “Nô tì cung tiễn hoàng thượng.
Ánh trăng như được nghiền mịn, chẳng thể nhìn rõ.
Trong lòng Tô Ân bồn chồn, sau khi hoàng thượng đi ra từ Phượng Nghi Cung vẫn luôn nghiêm mặt. Chỉ là người rời khỏi Phượng Nghi Cung chính là một chuyện rất kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau với hoàng hậu sao?
Hoàng thượng, phía trước là Hoàn Thúy Các, có cần nô tài thông truyền không?
Ừ.
Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng Tô Ân vẫn nghe được. Hắn dằn lại nghi ngờ càng ngày càng lớn trong lòng, chạy chậm đi truyền lời. die;nd/anl,equyd’on Rất nhanh, Nguyệt phi Quý Ngân Nhi liền vội vã chạy ra ngoài đón giá, sắc mặt nàng hồng nhuận, khuôn mặt đầy vui vẻ: “Nguyệt phi cung nghênh hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Bình thân. Lý Giám cũng không như nàng đoán, nâng nàng đứng dậy, mà bước thẳng vào trong.
Quý Ngân Nhi khẽ nhăn lông mày, nhưng rất nhanh lại tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn bóng lưng hoàng đế, âm thầm thề, nhất định nàng sẽ nắm lấy cơ hội này.
Hoàng thượng, nô tì mời người một ly. Quý Ngân Nhi bưng ly rượu lên, nở nụ cười quyến rũ như hoa.
Lý Giám nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, nàng cười càng rực rỡ hơn, càng chăm chỉ rót rượu. Nhưng hắn không nói một lời, làm Quý Ngân Nhi không khỏi tức giận trong bụng, dieendafnleequysdoodn nàng khẽ cắn môi dưới, nói: Hoàng thượng, người đang phiền não vì chuyện của hoàng hậu nương nương sao?
Tay Lý Giám siết chặt tay lại, ly rượu nhất thời vỡ vụn, hắn ra sức vung mạnh, hét lớn một tiếng, mắt đỏ ngầu.
Quý Ngân Nhi cố nén cảm giác ghen tỵ lại, kề sát lại nói: Hoàng thượng, nô tì có một câu không biết có nên nói hay không. . . . . . Nhưng nếu như không nói, lại sợ sẽ khiến hoàng thượng lâm vào cảnh nguy hiểm, dù nô tì có chết ngàn lần thì vẫn cắn rứt.
Lý Giám khép hờ con mắt, lại mở ra, dường như sự bùng nổ vừa rồi không hề tồn tại: “Có lời cứ nói.
Quý Ngân Nhi mới nói: Nô tì nghe nói hoàng hậu rất thân thiết với dư nghiệt Tiêu thị tiền triều. . . . . . Không phải nô tì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thật sự không thể không làm cho người ta lo lắng. Phải biết, phụ thân hoàng hậu nương nương từng là Đại Thừa tướng ủng hộ Tiêu thị, đến nay còn mang theo vài chục vạn binh mã giương giương mắt hổ ở biên quan. Nô tì là sợ. . . . . .
Nàng dừng lại đúng lúc, bởi vì nàng biết, dừng đúng chỗ so với nói trắng ra là phương pháp vô cùng hữu hiệu.
Lý Giám không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, hắn đứng ở đó không nhúc nhích.
Quý Ngân Nhi thấp thỏm trong bụng, không biết chiêu này có hiệu quả hay không, nàng không tin, Lý Giám không suy nghĩ cái gì.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, cái bàn bị một chưởng đánh trúng, vỡ vụn từ bên trong, Quý Ngân Nhi sợ hãi ngồi bệt dưới đất.
/76
|