Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Nghe thấy Tạ Vấn Điệp được sắc phong Điệp Phi, người nghe không khỏi kinh ngạc không hiểu.
Thứ nhất, trước đây không lâu hoàng thượng tuyên cáo trong triều đình, tuyệt sẽ không chạm vào nữ tử nào khác ngoài hoàng hậu, cũng rộng rãi mặc cho thần tử chọn lựa mỹ nhân. Không ngờ mới qua một ngày, đã có hành động như thế.
Thứ hai, Tạ Vấn Điệp chỉ một nhi nữ tri phủ nho nhỏ, tư sắc tuy đẹp nhưng ở nơi có nhiều bối cảnh khác nhau như hậu cung, nàng sao vậy nhìn cũng rất khó có ngày nổi danh. Ai ngờ được một tiểu nữ tử như vậy lại phá vỡ tình hình độc sủng hoàng hậu, được phong làm phi tử có địa vị gần cấp một.
Chuyện này xảy ra, tất cả mắt trong cung cũng nhìn về Phượng Nghi Cung, ai cũng muốn biết, sau khi hoàng thượng hạ chỉ ý như vậy, hoàng hậu nương nương ngồi ở trong cung sẽ có phản ứng gì.
Tô Ân, ngươi nói nương nương sẽ nói cái gì với trẫm?
Nô tài ngu độn, không trả lời được câu hỏi của hoàng thượng.
Trả lời rất kính cẩn khiến Lý Giám liếc hắn một cái, tiểu thái giám mới vừa tới thay thế cho Phúc Thuận, tay chân rất nhanh nhẹn, hơn nữa. . . . . . Không ngu ngốc. Hắn ngồi trên ghế rồng duỗi thắt lưng một cái: “Nếu không biết, thì phải đi tìm người chủ. Mang theo tấu chương, theo trẫm đến Phượng Nghi Cung.
Vâng Tô Ân mắt nhìn mặt đất, tự nói mình không cần suy nghĩ, chỉ cần nghe lời là được.
Hắn và Phúc Thuận là cung nhân đồng thời vào cung, bởi vì gia cảnh đều nghèo khó như nhau, đồng bệnh tương liên, quan hệ của hai người bình thường cũng không tệ lắm. Phúc Thuận lanh lợi, lại biết nhìn sắc mặt, rất được quản sự thái giám thích, mới bị phái tới hầu hạ hoàng thượng. Nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới, mới vài ngày, hắn đã bị mang ra cửa cung. Cha mẹ hắn nhận được bạc cũng đi. Thế là, hắn được thế thân đến. di;end.anl;eq.uyd,on Lão thái giám báo cho hắn nói, ở trong cung mọi việc đều phải cẩn thận, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng phải xoay trong bụng ba vòng, nếu không chỉ cần không để ý một chút, cũng sẽ chẳng biết tại sao đầu lại dọn nhà.
Trong Phượng Nghi Cung, khói đàn hương dị vực mà ngoại bang dâng tặng triều đình nhẹ nhàng lan ra xung quanh, cung nữ trong điện đều nín thở đứng hầu, thần thái cung kính. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang trầm ngâm viết, múa bút vẩy mực. Động tác của hắn ôn hòa lại không mất đại khí, quả nhiên là phong phạm của một gia tộc lớn. Bên tóc mai như nước chảy, như gần như xa theo động tác mà bay múa.
Lý Giám phất tay, Tô Ân vốn muốn mở miệng truyền báo nuốt trở về. Lý Giám đứng trước cửa, không đi vào. Người ở bên trong chỉ nhìn kỹ động tác của người kia cũng không phát hiện hoàng đế đến.
Qua một thời gian, Thẩm Xán Nhược đặt bút xuống, Hàn Yên tiến lên cẩn thận thu lại tờ giấy, chỉ thấy ở bên cạnh, phía trên viết Lan Đình Tự , nét bút rất nhỏ, thể hiện trình độ người viết cực cao.
Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu lên, nhìn thấy người cạnh cửa, khẽ mỉm cười hạ thấp người nói: Nô tì cung nghênh hoàng thượng.
Cung nữ lúc này mới phản ứng được, cùng nhau quỳ xuống: “Cung nghênh hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.
Tất cả đứng lên đi. Lý Giám nói: chỉ trách chữ viết tử đồng quá tuyệt, các ngươi nhìn ngây người xét về tình cũng có thể tha thứ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tô Ân dâng tấu chương lên, Thẩm Xán Nhược cẩn thận lật xem, sau đó tiến hành thảo luận với Lý Giám một vài vấn đề trong đó. Lời nói của hắn không nhanh không chậm, sau khi dùng bút đỏ phê bình chú giải, rồi lại tóm gọn nghĩa lại.
Tô Ân có một loại ảo giác, người ở trước mắt này không phải là hoàng hậu - một người đàn bà, mà là danh tướng trị quốc an bang. Hắn đã hơi hiểu nguyên nhân hoàng thượng không lập chức vụ Thừa Tướng rồi.
Cảnh hai người này cũng ngồi thảo luận chính sự, tựa như một bức tranh xinh đẹp, khắc thật sâu vào trong đầu của Tô Ân.
Chuyện võ cử, tuy đẩy mạnh vũ lực sẽ gây hiềm nghi, nhưng lợi lớn hơn hại. Thứ nhất là có thể định quốc an bang, tránh ngoại tộc quấy nhiễu; thứ hai là trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, để cho đất nước hưởng thái bình mãi mãi. Không biết ý hoàng thượng như thế nào?
Lý Giám đã tỉnh hồn lại: “Á, à, trẫm cũng nghĩ như vậy.
Thì ra là hoàng thượng là muốn kiểm tra nô tì, là nô tì múa rìu qua mắt thợ rồi. Thẩm Xán Nhược để tấu chương xuống, dịu dàng cười nói.
Chuyện này là sao. . . . . . Có chút không thích hợp.đien/anl,eq.uyd,on Lý Giám nhìn người gần trong gang tấc, cảm thấy khoảng cách giữa hai người giống như rất xa. Đám người hầu đều đã lui ra, ánh sáng hắt lên tất cả các góc trong cung, màn tơ ngăn cách không gian, làm cho người ta nhớ lại dáng vẻ dương liễu Giang Nam.
Thẩm Xán Nhược chậm rãi đi tới bên cửa sổ, điêu khắc hoa cỏ rất tinh tế tỉ mỉ, ngoài cửa sổ bóng cây chim hót cùng tôn nhau lên.
Lý Giám nhẹ giọng kêu: Xán Nhược. . . . . .
Thời gian không sớm, hoàng thượng nên đi.
Đi? Trẫm phải đi đâu?
Thẩm Xán Nhược quay đầu lại: “Phù Hương Điện.
Lý Giám há miệng, nói không ra lời. Hắn nhìn thấy khóe môi Thẩm Xán Nhược có chút rung rung, hắn lại làm tổn thương người mình yêu nhất.
Điệp Phi còn đang chờ ngài đấy. Thẩm Xán Nhược khom người: “Nô tì cung tiễn hoàng thượng.
Lý Giám giữ lấy hắn: “Xán Nhược, ngươi hãy nghe ta nói ──
Hoàng thượng! Thẩm Xán Nhược nói: Người đã phong nàng làm phi, nàng chính là người của hoàng thượng rồi. Tính tình Vấn Điệp hồn nhiên, xin người hãy cố gắng đối xử tử tế với nàng.
Trẫm phong nàng làm phi là để bảo vệ ngươi, trẫm không hy vọng ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thẩm Xán Nhược nói: Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng, ta sẽ đồng ý với cách vì giúp ta với mà tổn thương một người vô tội khác sao? Hoàng thượng, người quá xem thường Thẩm Xán Nhược rồi! Hắn phất tay áo xoay người, hít sâu một hơi: “Cung tiễn hoàng thượng.
Lý Giám nắm chặt hai quả đấm, hắn không còn cách nào khác, chỉ đành phải rời đi trước.
Sau khi ngự giá rời đi, Hàn Yên cho thị nữ đi đóng cửa, đi vào phòng trong, nhìn thấy một chú chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào lòng bàn tay Thẩm Xán Nhược đưa ra. Con chim kia chỉ là một con chim sẻ bé nhỏ rất dễ gặp, lông vũ màu xám tro, trên đầu có lông mềm như nhung, chẳng chút thu hút.
Thẩm Xán Nhược nhìn nó, nhẹ giọng nói: Ngươi cũng không tìm được đường trở về rồi sao? Không sao, trước tiên nghỉ ở đây một chút.
Con chim nghiêng đầu, hót mấy tiếng, nó vỗ cánh lên, bay đến một nơi không nhìn thấy.
Thẩm Xán Nhược nhìn sang: “Thì ra là mẹ ngươi gọi ngươi. Hắn nhếch miệng, khẽ mỉm cười.
Trời chiều nhuộm lên bệ cửa sổ, giống như những ngày bình thường khác, ngày qua ngày, năm qua năm, lặp đi lặp lại hành động của mình. Hàn Yên đứng ở đó, tiểu thư của nàng, công tử của nàng, nương nương của nàng, thân phận khác nhau, nơi chốn khác nhau, nhưng cùng là sống cuộc sống trong bức tường cao. Con chim còn có cánh, có thể dương cánh bay lên trời, còn người, đâu có.
Ngày tiếp theo, hoàng thượng ngủ lại Phù Hương Điện, tin tức thất sủng giống như sợi dây dài truyền khắp tất cả các góc trong cung.
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi căm hận nói: Ngươi được đấy Tạ Vấn Điệp, bình thường âm thầm, lại ra ám chiêu. Muốn cùng ta cướp người sao, không có cửa đâu, nếu ta không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi cũng không biết trời cao đất rộng.
Ngày đó, Tạ Vấn Điệp đang từ ao sen Lãnh Nguyệt đến Phượng Nghi Cung, ở trên nửa đường lại gặp được Quý Ngân Nhi sắc mặt không tốt.
Ơ, ta còn tưởng rằng ai đó? Thì ra là Điệp Phi nương nương, thật là thất kính.
Không, không dám nhận. Tạ Vấn Điệp cúi đầu, muốn tránh qua nàng mà đi.
Thân hình Quý Ngân Nhi thoắt một cái, lại ngăn phía trước nàng: “Điệp Phi nương nương đi đâu à? Cầm cái gì trong tay thế?
Tạ Vấn Điệp giấu thứ gì đó vào trong ngực, lại bị Quý Ngân Nhi đoạt mất, nàng mở ra xem, là một quyển sách dạy đánh cờ ghép từ rất nhiều trang giấy vẽ đầy thế cờ. Nàng bĩu môi: “Cái đồ vật quái quỷ gì thế này. Sau đó ném xuống đất.
A, sách dạy đánh cờ của ta! Tạ Vấn Điệp kinh ngạc nói, đưa tay nhặt lấy. Nhưng sách dạy đánh cờ bị gió thổi lên, tản ra bốn phía, còn có mấy tờ bay vào xuống ao. Nàng chỉ chú ý nhặt, không để ý dưới chân, không cẩn thận trượt xuống.
Bọn thị nữ đều theo phía sau, die;nd,anl,eq.uyd/onthấy cảnh này tất cả đều tiến lên cứu giúp, ngươi đẩy ta kéo nhưng không ai chạm được đến thân thể của nàng.
Chỉ nghe phịch một tiếng, Tạ Vấn Điệp rơi vào trong nước, nàng giãy dụa muốn ngoi lên bắt lấy cái gì đó, nhưng chỉ có nước đi vào trong miệng. Nàng lớn tiếng la lên, sắp chìm xuống.
Quý Ngân Nhi sợ hết hồn, tiếp theo trên mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm dữ tợn: “Đây là do chính bản thân ngươi.
Đúng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trên mặt hồ đột nhiên xẹt qua bóng dáng màu trắng, thân hình người nọ như nhẹ nhàng như chim nhạn, giẫm trên mặt nước như giẫm trên đất bằng. Chỉ thấy nàng dễ dàng kéo Tạ Vấn Điệp lên, lại trở lại bên bờ.
Thiên kim của Lục tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền.
Nghe được giọng nói này, die;nd,an le q.uyd on mọi người cuống quít quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.
Lục Ẩm Tuyết giao Tạ Vấn Điệp cho thị nữ, rồi sau đó không chút hoang mang hạ thấp người mà nói: Lục Ẩm Tuyết bái kiến bệ hạ.
Bình thân. Lý Giám nhìn mọi người chung quanh: Ai có thể nói cho trẫm, rốt cuộc chuyện này là sao.
Tạ Vấn Điệp chưa tỉnh hồn, nàng được thị nữ dìu đỡ lấy, run giọng nói: Là . . . . . Là nô tì không cẩn thận rơi xuống hồ, may được Lục quý nhân cứu giúp.
Thật sao? Ánh mắt Lý Giám quét qua, Quý Ngân Nhi cúi đầu, chân như nhũn ra không đứng vững được.
Thôi, những chuyện hậu cung này để cho hoàng hậu tới xử lý. Lý Giám nghiêng đầu: “Tử đồng, ngươi hãy tra rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược nghe tin chạy tới, thấy tình cảnh này khẽ nhăn mày lông mày: “Nô tì tuân lệnh. Lúc lướt qua Lý Giám, hắn nhẹ giọng nói: Hoàng thượng, đây chính là kết quả người muốn sao?
Nghe thấy Tạ Vấn Điệp được sắc phong Điệp Phi, người nghe không khỏi kinh ngạc không hiểu.
Thứ nhất, trước đây không lâu hoàng thượng tuyên cáo trong triều đình, tuyệt sẽ không chạm vào nữ tử nào khác ngoài hoàng hậu, cũng rộng rãi mặc cho thần tử chọn lựa mỹ nhân. Không ngờ mới qua một ngày, đã có hành động như thế.
Thứ hai, Tạ Vấn Điệp chỉ một nhi nữ tri phủ nho nhỏ, tư sắc tuy đẹp nhưng ở nơi có nhiều bối cảnh khác nhau như hậu cung, nàng sao vậy nhìn cũng rất khó có ngày nổi danh. Ai ngờ được một tiểu nữ tử như vậy lại phá vỡ tình hình độc sủng hoàng hậu, được phong làm phi tử có địa vị gần cấp một.
Chuyện này xảy ra, tất cả mắt trong cung cũng nhìn về Phượng Nghi Cung, ai cũng muốn biết, sau khi hoàng thượng hạ chỉ ý như vậy, hoàng hậu nương nương ngồi ở trong cung sẽ có phản ứng gì.
Tô Ân, ngươi nói nương nương sẽ nói cái gì với trẫm?
Nô tài ngu độn, không trả lời được câu hỏi của hoàng thượng.
Trả lời rất kính cẩn khiến Lý Giám liếc hắn một cái, tiểu thái giám mới vừa tới thay thế cho Phúc Thuận, tay chân rất nhanh nhẹn, hơn nữa. . . . . . Không ngu ngốc. Hắn ngồi trên ghế rồng duỗi thắt lưng một cái: “Nếu không biết, thì phải đi tìm người chủ. Mang theo tấu chương, theo trẫm đến Phượng Nghi Cung.
Vâng Tô Ân mắt nhìn mặt đất, tự nói mình không cần suy nghĩ, chỉ cần nghe lời là được.
Hắn và Phúc Thuận là cung nhân đồng thời vào cung, bởi vì gia cảnh đều nghèo khó như nhau, đồng bệnh tương liên, quan hệ của hai người bình thường cũng không tệ lắm. Phúc Thuận lanh lợi, lại biết nhìn sắc mặt, rất được quản sự thái giám thích, mới bị phái tới hầu hạ hoàng thượng. Nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới, mới vài ngày, hắn đã bị mang ra cửa cung. Cha mẹ hắn nhận được bạc cũng đi. Thế là, hắn được thế thân đến. di;end.anl;eq.uyd,on Lão thái giám báo cho hắn nói, ở trong cung mọi việc đều phải cẩn thận, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng phải xoay trong bụng ba vòng, nếu không chỉ cần không để ý một chút, cũng sẽ chẳng biết tại sao đầu lại dọn nhà.
Trong Phượng Nghi Cung, khói đàn hương dị vực mà ngoại bang dâng tặng triều đình nhẹ nhàng lan ra xung quanh, cung nữ trong điện đều nín thở đứng hầu, thần thái cung kính. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang trầm ngâm viết, múa bút vẩy mực. Động tác của hắn ôn hòa lại không mất đại khí, quả nhiên là phong phạm của một gia tộc lớn. Bên tóc mai như nước chảy, như gần như xa theo động tác mà bay múa.
Lý Giám phất tay, Tô Ân vốn muốn mở miệng truyền báo nuốt trở về. Lý Giám đứng trước cửa, không đi vào. Người ở bên trong chỉ nhìn kỹ động tác của người kia cũng không phát hiện hoàng đế đến.
Qua một thời gian, Thẩm Xán Nhược đặt bút xuống, Hàn Yên tiến lên cẩn thận thu lại tờ giấy, chỉ thấy ở bên cạnh, phía trên viết Lan Đình Tự , nét bút rất nhỏ, thể hiện trình độ người viết cực cao.
Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu lên, nhìn thấy người cạnh cửa, khẽ mỉm cười hạ thấp người nói: Nô tì cung nghênh hoàng thượng.
Cung nữ lúc này mới phản ứng được, cùng nhau quỳ xuống: “Cung nghênh hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.
Tất cả đứng lên đi. Lý Giám nói: chỉ trách chữ viết tử đồng quá tuyệt, các ngươi nhìn ngây người xét về tình cũng có thể tha thứ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tô Ân dâng tấu chương lên, Thẩm Xán Nhược cẩn thận lật xem, sau đó tiến hành thảo luận với Lý Giám một vài vấn đề trong đó. Lời nói của hắn không nhanh không chậm, sau khi dùng bút đỏ phê bình chú giải, rồi lại tóm gọn nghĩa lại.
Tô Ân có một loại ảo giác, người ở trước mắt này không phải là hoàng hậu - một người đàn bà, mà là danh tướng trị quốc an bang. Hắn đã hơi hiểu nguyên nhân hoàng thượng không lập chức vụ Thừa Tướng rồi.
Cảnh hai người này cũng ngồi thảo luận chính sự, tựa như một bức tranh xinh đẹp, khắc thật sâu vào trong đầu của Tô Ân.
Chuyện võ cử, tuy đẩy mạnh vũ lực sẽ gây hiềm nghi, nhưng lợi lớn hơn hại. Thứ nhất là có thể định quốc an bang, tránh ngoại tộc quấy nhiễu; thứ hai là trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, để cho đất nước hưởng thái bình mãi mãi. Không biết ý hoàng thượng như thế nào?
Lý Giám đã tỉnh hồn lại: “Á, à, trẫm cũng nghĩ như vậy.
Thì ra là hoàng thượng là muốn kiểm tra nô tì, là nô tì múa rìu qua mắt thợ rồi. Thẩm Xán Nhược để tấu chương xuống, dịu dàng cười nói.
Chuyện này là sao. . . . . . Có chút không thích hợp.đien/anl,eq.uyd,on Lý Giám nhìn người gần trong gang tấc, cảm thấy khoảng cách giữa hai người giống như rất xa. Đám người hầu đều đã lui ra, ánh sáng hắt lên tất cả các góc trong cung, màn tơ ngăn cách không gian, làm cho người ta nhớ lại dáng vẻ dương liễu Giang Nam.
Thẩm Xán Nhược chậm rãi đi tới bên cửa sổ, điêu khắc hoa cỏ rất tinh tế tỉ mỉ, ngoài cửa sổ bóng cây chim hót cùng tôn nhau lên.
Lý Giám nhẹ giọng kêu: Xán Nhược. . . . . .
Thời gian không sớm, hoàng thượng nên đi.
Đi? Trẫm phải đi đâu?
Thẩm Xán Nhược quay đầu lại: “Phù Hương Điện.
Lý Giám há miệng, nói không ra lời. Hắn nhìn thấy khóe môi Thẩm Xán Nhược có chút rung rung, hắn lại làm tổn thương người mình yêu nhất.
Điệp Phi còn đang chờ ngài đấy. Thẩm Xán Nhược khom người: “Nô tì cung tiễn hoàng thượng.
Lý Giám giữ lấy hắn: “Xán Nhược, ngươi hãy nghe ta nói ──
Hoàng thượng! Thẩm Xán Nhược nói: Người đã phong nàng làm phi, nàng chính là người của hoàng thượng rồi. Tính tình Vấn Điệp hồn nhiên, xin người hãy cố gắng đối xử tử tế với nàng.
Trẫm phong nàng làm phi là để bảo vệ ngươi, trẫm không hy vọng ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thẩm Xán Nhược nói: Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng, ta sẽ đồng ý với cách vì giúp ta với mà tổn thương một người vô tội khác sao? Hoàng thượng, người quá xem thường Thẩm Xán Nhược rồi! Hắn phất tay áo xoay người, hít sâu một hơi: “Cung tiễn hoàng thượng.
Lý Giám nắm chặt hai quả đấm, hắn không còn cách nào khác, chỉ đành phải rời đi trước.
Sau khi ngự giá rời đi, Hàn Yên cho thị nữ đi đóng cửa, đi vào phòng trong, nhìn thấy một chú chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào lòng bàn tay Thẩm Xán Nhược đưa ra. Con chim kia chỉ là một con chim sẻ bé nhỏ rất dễ gặp, lông vũ màu xám tro, trên đầu có lông mềm như nhung, chẳng chút thu hút.
Thẩm Xán Nhược nhìn nó, nhẹ giọng nói: Ngươi cũng không tìm được đường trở về rồi sao? Không sao, trước tiên nghỉ ở đây một chút.
Con chim nghiêng đầu, hót mấy tiếng, nó vỗ cánh lên, bay đến một nơi không nhìn thấy.
Thẩm Xán Nhược nhìn sang: “Thì ra là mẹ ngươi gọi ngươi. Hắn nhếch miệng, khẽ mỉm cười.
Trời chiều nhuộm lên bệ cửa sổ, giống như những ngày bình thường khác, ngày qua ngày, năm qua năm, lặp đi lặp lại hành động của mình. Hàn Yên đứng ở đó, tiểu thư của nàng, công tử của nàng, nương nương của nàng, thân phận khác nhau, nơi chốn khác nhau, nhưng cùng là sống cuộc sống trong bức tường cao. Con chim còn có cánh, có thể dương cánh bay lên trời, còn người, đâu có.
Ngày tiếp theo, hoàng thượng ngủ lại Phù Hương Điện, tin tức thất sủng giống như sợi dây dài truyền khắp tất cả các góc trong cung.
Trong Hoàn Thúy Các, Quý Ngân Nhi căm hận nói: Ngươi được đấy Tạ Vấn Điệp, bình thường âm thầm, lại ra ám chiêu. Muốn cùng ta cướp người sao, không có cửa đâu, nếu ta không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi cũng không biết trời cao đất rộng.
Ngày đó, Tạ Vấn Điệp đang từ ao sen Lãnh Nguyệt đến Phượng Nghi Cung, ở trên nửa đường lại gặp được Quý Ngân Nhi sắc mặt không tốt.
Ơ, ta còn tưởng rằng ai đó? Thì ra là Điệp Phi nương nương, thật là thất kính.
Không, không dám nhận. Tạ Vấn Điệp cúi đầu, muốn tránh qua nàng mà đi.
Thân hình Quý Ngân Nhi thoắt một cái, lại ngăn phía trước nàng: “Điệp Phi nương nương đi đâu à? Cầm cái gì trong tay thế?
Tạ Vấn Điệp giấu thứ gì đó vào trong ngực, lại bị Quý Ngân Nhi đoạt mất, nàng mở ra xem, là một quyển sách dạy đánh cờ ghép từ rất nhiều trang giấy vẽ đầy thế cờ. Nàng bĩu môi: “Cái đồ vật quái quỷ gì thế này. Sau đó ném xuống đất.
A, sách dạy đánh cờ của ta! Tạ Vấn Điệp kinh ngạc nói, đưa tay nhặt lấy. Nhưng sách dạy đánh cờ bị gió thổi lên, tản ra bốn phía, còn có mấy tờ bay vào xuống ao. Nàng chỉ chú ý nhặt, không để ý dưới chân, không cẩn thận trượt xuống.
Bọn thị nữ đều theo phía sau, die;nd,anl,eq.uyd/onthấy cảnh này tất cả đều tiến lên cứu giúp, ngươi đẩy ta kéo nhưng không ai chạm được đến thân thể của nàng.
Chỉ nghe phịch một tiếng, Tạ Vấn Điệp rơi vào trong nước, nàng giãy dụa muốn ngoi lên bắt lấy cái gì đó, nhưng chỉ có nước đi vào trong miệng. Nàng lớn tiếng la lên, sắp chìm xuống.
Quý Ngân Nhi sợ hết hồn, tiếp theo trên mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm dữ tợn: “Đây là do chính bản thân ngươi.
Đúng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trên mặt hồ đột nhiên xẹt qua bóng dáng màu trắng, thân hình người nọ như nhẹ nhàng như chim nhạn, giẫm trên mặt nước như giẫm trên đất bằng. Chỉ thấy nàng dễ dàng kéo Tạ Vấn Điệp lên, lại trở lại bên bờ.
Thiên kim của Lục tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền.
Nghe được giọng nói này, die;nd,an le q.uyd on mọi người cuống quít quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.
Lục Ẩm Tuyết giao Tạ Vấn Điệp cho thị nữ, rồi sau đó không chút hoang mang hạ thấp người mà nói: Lục Ẩm Tuyết bái kiến bệ hạ.
Bình thân. Lý Giám nhìn mọi người chung quanh: Ai có thể nói cho trẫm, rốt cuộc chuyện này là sao.
Tạ Vấn Điệp chưa tỉnh hồn, nàng được thị nữ dìu đỡ lấy, run giọng nói: Là . . . . . Là nô tì không cẩn thận rơi xuống hồ, may được Lục quý nhân cứu giúp.
Thật sao? Ánh mắt Lý Giám quét qua, Quý Ngân Nhi cúi đầu, chân như nhũn ra không đứng vững được.
Thôi, những chuyện hậu cung này để cho hoàng hậu tới xử lý. Lý Giám nghiêng đầu: “Tử đồng, ngươi hãy tra rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược nghe tin chạy tới, thấy tình cảnh này khẽ nhăn mày lông mày: “Nô tì tuân lệnh. Lúc lướt qua Lý Giám, hắn nhẹ giọng nói: Hoàng thượng, đây chính là kết quả người muốn sao?
/76
|