Mọi người đều biết, dưới trướng đương triều thừa tướng Thẩm Trọng Phương có hai đứa con trai, bọn họ trước sau đề danh bảng vàng, lập nên giai thoại Một nhà hai Trạng Nguyên . Từ đó về sau lại bởi vì năng lực vượt trội mà thăng chức liên tiếp, chia làm Chưởng Hình bộ cùng Lại bộ. Đặc biệt trưởng nam Thẩm Từ Huy làm việc quả cảm, tác phong sắc bén, làm bọn đạo chích nghe tin đã sợ mất mật.
Hai quân Nam, Bắc giao đấy tại Hổ thành, mặc dù quân đội dưới lá cờ thêu chữ Lý trải qua nhiều trận huyết chiến, có thương tích có mất, nhưng sĩ khí dâng cao ngất trời. Mà dưới sự dẫn dắt của chủ soái mới, 30 vạn quân Nam xây tường đồng vách sắt, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, liên tục đánh lui mấy lần tiến công của quân Bắc.
Tiếng vó sắt, giáo mác bên ngoài, binh lính đưa tin chạy tới chạy lui báo cáo tình trạng, quân tiên phong trước sau đều bị thương, chân mày chủ soái cũng càng nhíu càng chặt.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở một góc chếch trướng, ngón tay mơn trớn dây đàn, âm không thành điệu.
Thanh Sanh thêm hương vào trong lò, hắn không nhịn được nhìn ra bên ngoài trướng, trong lòng nghĩ đến tình hình trên chiến trường, tay khẽ run lên, hương rớt trên mặt đất, hắn cuống quít nhặt, định thả vào trong lò, nhưng động tác bị ngừng giữa đường.
Đã dơ bẩn sao còn có thể bỏ vào nữa?
Thanh Sanh cúi đầu đáp, nhẹ giọng nói: Chỉ là đồ để đốt, công tử cũng quá để ý rồi.
Bản thân đã chẳng còn thanh khiết, sao có thể giúp người khác nữa?
Giọng nói không lớn, Thanh Sanh nhìn lại hắn, đôi môi khẽ run.
Ngón tay Thẩm Xán Nhược khẽ gảy, một khúc Thương Hải Long Ngâm vang lên, âm thanh từ nhỏ tới lớn, khí thế như dời núi lấp biển, có thể thấy được sóng biển cuồn cuộn hùng dũng tiến đến. Khi âm điệu tới đoạn cao nhất thì một tiếng bén nhọn vang lên, đàn đứt dây. Hắn giơ tay lên, đưa mắt nhìn giọt máu thấm ra, sau đó từ từ nắm chặt thành đấm, đột nhiên thay quyền thành chưởng, nội lực bén nhọn đi ra, bình hoa trên bàn trà bị vỡ nát bấy.
Thanh Sanh chỉ cảm thấy bóng người thoáng một cái trước mắt, Thẩm Xán Nhược đã nâng kiếm nhảy ra bên ngoài trướng.
Trong quân sớm nghe nói về cái tên Thẩm công tử, biết Khang vương cực kỳ kính trọng, sau lại thêm một trận đánh với Hoàng Cửu Lang, càng không ai không biết. Một đường đi tới quân trướng, không ai dám tiến lên ngăn trở hắn.
Chư tướng đang thương nghị, thấy người tới cũng im lặng dừng lại, chắp tay chào Thẩm công tử . Lý Giám đi xuống khỏi ghế chủ vị, tiến lên đón nói: Xán Nhược có chuyện thì cứ để cho người báo là được, cần gì tự mình tới đây, ngươi bị trúng độc còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được
Thẩm Xán Nhược nói: Ngày ngày Khang vương sai người mang Linh Chi thành đống đưa đến, ta mà không tốt lên chính là chuyện lạ. Xán Nhược đến đây là xin lệnh của Khang vương, cho phép ta xuất doanh xuống dưới thành nói chuyện với Thẩm Từ Huy.
Lời vừa ra, tất cả im phăng phắc, mọi người hai mặt nhìn nhau. Lý Giám nói: Xán Nhược, ta biết ngươi rất coi trọng tình thân, ta đã ra lệnh, tuyệt không làm hại đến tính mạng hắn, ngươi chính là. . . . . .
Thẩm Xán Nhược nói: Khang vương hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn khuyên hắn nghĩ đến tính mạng của vài chục vạn tướng sĩ mà từ bỏ chống lại.
Lý Giám nói: Tuy các ngươi là huynh đệ, nhưng dưới tình cảnh này, chỉ sợ hắn rất khó để ý đến tình thân, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Xán Nhược, ta không hy vọng ngươi mạo hiểm.
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, Chẳng lẽ Khang vương quên ta có Tam Xích Thanh Phong trong tay rồi sao, dù có
Hai quân Nam, Bắc giao đấy tại Hổ thành, mặc dù quân đội dưới lá cờ thêu chữ Lý trải qua nhiều trận huyết chiến, có thương tích có mất, nhưng sĩ khí dâng cao ngất trời. Mà dưới sự dẫn dắt của chủ soái mới, 30 vạn quân Nam xây tường đồng vách sắt, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, liên tục đánh lui mấy lần tiến công của quân Bắc.
Tiếng vó sắt, giáo mác bên ngoài, binh lính đưa tin chạy tới chạy lui báo cáo tình trạng, quân tiên phong trước sau đều bị thương, chân mày chủ soái cũng càng nhíu càng chặt.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở một góc chếch trướng, ngón tay mơn trớn dây đàn, âm không thành điệu.
Thanh Sanh thêm hương vào trong lò, hắn không nhịn được nhìn ra bên ngoài trướng, trong lòng nghĩ đến tình hình trên chiến trường, tay khẽ run lên, hương rớt trên mặt đất, hắn cuống quít nhặt, định thả vào trong lò, nhưng động tác bị ngừng giữa đường.
Đã dơ bẩn sao còn có thể bỏ vào nữa?
Thanh Sanh cúi đầu đáp, nhẹ giọng nói: Chỉ là đồ để đốt, công tử cũng quá để ý rồi.
Bản thân đã chẳng còn thanh khiết, sao có thể giúp người khác nữa?
Giọng nói không lớn, Thanh Sanh nhìn lại hắn, đôi môi khẽ run.
Ngón tay Thẩm Xán Nhược khẽ gảy, một khúc Thương Hải Long Ngâm vang lên, âm thanh từ nhỏ tới lớn, khí thế như dời núi lấp biển, có thể thấy được sóng biển cuồn cuộn hùng dũng tiến đến. Khi âm điệu tới đoạn cao nhất thì một tiếng bén nhọn vang lên, đàn đứt dây. Hắn giơ tay lên, đưa mắt nhìn giọt máu thấm ra, sau đó từ từ nắm chặt thành đấm, đột nhiên thay quyền thành chưởng, nội lực bén nhọn đi ra, bình hoa trên bàn trà bị vỡ nát bấy.
Thanh Sanh chỉ cảm thấy bóng người thoáng một cái trước mắt, Thẩm Xán Nhược đã nâng kiếm nhảy ra bên ngoài trướng.
Trong quân sớm nghe nói về cái tên Thẩm công tử, biết Khang vương cực kỳ kính trọng, sau lại thêm một trận đánh với Hoàng Cửu Lang, càng không ai không biết. Một đường đi tới quân trướng, không ai dám tiến lên ngăn trở hắn.
Chư tướng đang thương nghị, thấy người tới cũng im lặng dừng lại, chắp tay chào Thẩm công tử . Lý Giám đi xuống khỏi ghế chủ vị, tiến lên đón nói: Xán Nhược có chuyện thì cứ để cho người báo là được, cần gì tự mình tới đây, ngươi bị trúng độc còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được
Thẩm Xán Nhược nói: Ngày ngày Khang vương sai người mang Linh Chi thành đống đưa đến, ta mà không tốt lên chính là chuyện lạ. Xán Nhược đến đây là xin lệnh của Khang vương, cho phép ta xuất doanh xuống dưới thành nói chuyện với Thẩm Từ Huy.
Lời vừa ra, tất cả im phăng phắc, mọi người hai mặt nhìn nhau. Lý Giám nói: Xán Nhược, ta biết ngươi rất coi trọng tình thân, ta đã ra lệnh, tuyệt không làm hại đến tính mạng hắn, ngươi chính là. . . . . .
Thẩm Xán Nhược nói: Khang vương hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn khuyên hắn nghĩ đến tính mạng của vài chục vạn tướng sĩ mà từ bỏ chống lại.
Lý Giám nói: Tuy các ngươi là huynh đệ, nhưng dưới tình cảnh này, chỉ sợ hắn rất khó để ý đến tình thân, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Xán Nhược, ta không hy vọng ngươi mạo hiểm.
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, Chẳng lẽ Khang vương quên ta có Tam Xích Thanh Phong trong tay rồi sao, dù có
/76
|