Trong thành Hoài đô binh mã ngang dọc, lệnh trống lôi vang, phương hướng tứ kỳ thập nhị lộ nhất tề hội tụ, trong miệng đồng thành “Khang vương tất thắng, Khang vương tất thắng”
Lý Giám mặc áo giáp, tay cầm cuồng hoa kiếm, cái loại bá chủ khí thể lệnh tướng sĩ vào sinh ra chết thề nguyện tùy theo
Tin tức đã lan rộng, Khang vương vốn để tránh thương vong mùa đông xuất binh xuống nam, nào ngờ Hoàng thị tiểu nhi vuốt râu hùm, lấy sinh mệnh Trầm Xán Nhược uy hiếp. Từ trong quân truyền mặc dù là trang phục công tử, nhưng thân phận chân thật lại là Vương phi danh chính ngôn thuận. Khang vương là “trùng quan giận dữ vi hồng nhan”( đại loại là vì hồng nhan khởi động chiến tranh) bọn lính nhiều ngày rảnh tay, nay cuối cùng có cớ hội xuất thủ, càng mong hơn là nam bắc thống nhất, nhà nhà đoàn tụ. Mặc dù Khang vương sở vị có anh hùng thoái chí chi ngại nhưng ai có thể nói đây không phải là một đoạn giai thoại lịch sử?
Lục Hồng Thành đi theo bên cạnh, nhìn tứ kỳ trang gọn gàng, bước tiến vội hơn, này không phải vì nhận mệnh mà tự loạn phát công, nên cảm thấy có phần an tâm. Lý Giám đến sau bắc doanh, hắn đã đem quyền lực giao ra, toàn tâm phụ tá, mắt thấy hắn nghiêm chỉnh huấn luyện, nghĩ Khang vương gia đến suối vàng có thể nhắm mắt
“Đông kỳ Lâm Phi”
“Có mạt tướng”
“Tây kỳ Quý Thương”
“Có mạt tướng”
“Này lưỡng kỳ lục bộ cùng bản vương xuất chinh”
Lời vừa nói, đông tây lưỡng kỳ hô dậy sấm, đinh tai nhức óc
“Bắc kỳ Lục Hồng Thành trấn thủ Hoài đô. Nam Kỳ Phùng Ngộ Xuân phụ trách lương thảo”
“Tuân lệnh”
Trăm miệng một lời nói lệnh Lục Hồng Thành nhìn Phùng Ngộ Xuân. Lệnh vua bảo hắn lưu thủ xác định là chuyện đúng, thế nhưng Lương thảo là việc đại sự liên quan đến việc dùng binh tiền phương, Phùng Ngộ Xuân đã đứt một tay, thương thế chưa lành, đem trọng trách này giao cho hắn, có thể đảm nhận?
Đang lo lắng, Lục Hồng Thành cùng Phùng Ngộ Xuân nhìn theo đoàn quân Khang vương ra khỏi Hoài đô, soái kỳ lay động, thiên quân vạn mã, phảng phất có thể thấy được tư thế hào hùng, trống trận thanh thanh.
Lục Hồng Thành thở dài một hơi “Trầm Xán Nhược chi vu Khang vương, Phúc da họa da…” Hắn biết người bên cạnh thật kiệm lời nên cũng không trông cậy sẽ có lời đáp, xoay người vào trong
Nhưng lúc này, Phùng Ngộ Xuân nói “Lục tướng quân lời ấy, chỉ sợ điên đảo”
Lục Hồng Thành quay đầu “Ngươi là có ý gì?”
Phùng Ngộ Xuân chắp tay nói “Mạt tướng thiện việt, thỉnh tướng quân thứ lỗi” tứ đại phó tướng từng dưới trướng hắn, mặc dù lúc này hai ngươi lĩnh nhất kỳ, nhưng theo tôn ti vẫn là có thừa.
Hắn khom người lui ra, cuối cùng một câu nhượng Lục Hồng Thành trong lòng run mạnh “Lục tướng quân hà tất lừa mình dối người?”
“Lừa mình dối người…” Lục Hồng Thành tay vị thành tường, mắt nhìn xuyên, rất lâu sau đó, hắn thở ra một ngụm khàng khàn “khai chiến…”
Hoa khai tịnh đế, các biểu nhất chi. Nhưng nói trong nam quân, nghe được Lý Giám cuồng huy binh qua sông, mỗi người vui ra mặt, chư tướng đều lên hướng người cầm đầu chúc tụng “Tướng quân thần cơ diệu toán” “Tướng quân so với long phượng không chút nào thua kém” không ngừng vu nhĩ Hoàng Thất Lang mặc dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại mừng đến bổ nhào
Hắn thầm nghĩ: Lý Giám a Lý Giám, người nói ngươi dụng binh như thần, vương khí thiên thành, không nghĩ tới đánh không lại một chữ tình. Ngươi cũng bất quá là một gã phàm phu tục tử.
“Tướng quân, chúng ta kế tiếp có đúng hay không thừa lúc bọn họ qua sông….”
“Từ từ” Hoàng Thất Lang trấn tĩnh, “Lần này Lý Giám đem theo hai kỳ, nếu như trên đường kiếp sát, bất quá tổn hại bên ngoài. Hắn nếu bởi vậy lui về Giang Bắc, rét đậm lại công, quân ta rất bất lợi. Không bằng đợi bọn họ qua sông, tái vây mà giết. Ta Nam doanh trên dưới năm mươi vạn, Lý Giám bất quá chỉ hai mươi, còn bôn ba mệt nhọc, chúng ta đợi chúng suy yếu tấn công”
“Tướng quân nói cực kỳ…” Phụ hợp hựu khởi, Hoàng Thất Lang nghe đến lỗ tai đóng kén, ứng vài câu rồi đi ra ngoài trướng
Hắn vô định mà đi, bất tri bất giác lại đi đến trướng chữ thiên. Hắn đứng trước đó hồi lâu, cuối cùng…vén rèm đi vào
“Ngươi thua!” Trầm Xán Nhược chậm rãi nói “Cố chấp một chỗ, trái lại bỏ quá nhiều đại cục, cuối cùng rơi vào vòng quay trọng địa vô pháp thoát thân”
Việt Minh vui lòng phục buông quân cờ “Đa tạ công tử chỉ giáo”
Trầm Xán Nhược nâng quân cờ, để lại vào hộp “Hoàng tướng quân hôm nay sao lại đến đây?” y không quay đầu lại, Việt Minh đứng dậy “Tướng quân”
“Nhìn không ra ngươi thật sự nhàn tình tao nhã, chẳng lẽ cũng biết tin Lý Giám đem hai mươi vạn đại quân tới cứu ngươi?” Hoàng Thất Lang ngữ khí châm chọc.
Tiếng cờ rơi trên bàn cờ rõ ràng nghe thấy, Hoàng Thất lang thấy bề ngoài y bình tĩnh nhưng lại vì chuyện Lý Giám mà động, vốn nên chút hả hê nhưng sao không chút vui vẻ, thậm chí như có hòn đá ngàn cân đè lại
Trầm Xán Nhược nhăn mi, thầm nghĩ: Lý huynh, ngươi sao có thể hành động theo cảm tình…
Hoàng Thất Lang càng thấy càng bực, vài bước tiến lên, ôm trụ tay y “Không được tưởng hắn”
Quang hoa lưu chuyển, hai mắt khẽ nâng, ngữ điệu lạnh lùng “Buông ra”
Thanh âm trầm thấp nhượng hắn không tự chủ nghe theo, rất nhanh phản ứng lại, hắn vì cái gì phải nghe y nói, y chỉ là một tù binh, còn đánh mất võ công chống chế. Nghĩ tới đây, hắn vô pháp ức chế nội tâm, vươn tay chạm đến dung nhan tự ngọc nghiêm nghị
Trầm Xán Nhược đẩy tay, đứng dậy ly khai, lại bị hắn chặn lấy phía trước, hai người nhìn nhìn giằng co
“Việt Minh, ngươi đi ra ngoài” Hoàng Thất Lang nói. Một lát hắn không có nghe tiếng động, tức giận rống “Lẽ nào ngươi dám cãi quân lệnh?”
“Tướng quân y là ta mang về, ta có nghĩ vụ bảo hộ y”
Không nghĩ đến Việt Minh phản kháng, Hoàng Thất Lang xoay người nheo mắt, trong mắt lộ tia nguy hiểm “Ngươi phải bảo vệ địch nhân?”
“Công tử không phải địch nhân”
“Hắn là người của Lý Giám”
Việt Minh không bị khí thế của hắn áp chế “Công tử…đều không phải địch nhân”
Hoàng Thất Lang đi đến bên hắn, thanh âm dùng không lớn nhưng cũng đủ người trong trướng nghe. “Nghe nói trước đây từ làm luyến đồng không sai, không nghĩ tới lá gan cũng lớn…” Nói xong hắn đi khỏi trướng, khí tức ức chế cũng tiêu thất.
Việt Minh thấp đầu, thân thể hơi run
Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp ôm hắn vào lòng “Đừng khóc”
Hắn cắn chặt môi dưới, tại trước mắt lộ ra hình dạng thê thảm, sao cũng không chịu đựng chuyện tình
“Thân là nam tử, từ khi ra đời khởi có nhiều trách nhiệm bất đắc dĩ, nhưng không có khả năng khóc, nam nhi đổ máu không rơi lệ” Trầm Xán Nhược nhẹ nhàng nói, Việt Minh thân thể nhỏ bé, mềm mỏng, dựa sát và ngực thiếu niên trước mặt thật an tâm. Những lời này rất đơn giản, hay là thiếu niên tính trẻ con, nhưng hắn biết, nếu người trước mắt này, y sẽ làm được
Hắn hít sâu một hơi đem nước mắt bức ra “Năm đó, ta đã học tập đại giới chính là luyến đồng bọn họ…”
“Bọn họ?”
“Bốn người” nói ra, tâm không có cảm giác. Hắn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt kia không có hèn mọn, không có đồng tình thương hại, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói “Ta như vậy qua năm năm, học thành công ngày đó chuyện thứ nhất chính là giết chết bọn họ” hắn nhìn tay mình “Còn rất bẩn…”
Trầm Xán Nhược nâng mặt hắn lên, hành động bất ngờ khiến hắn giật mình, rồi khuôn mặt kia chậm rãi hạ xuống, trán được xúc cảm ôn nhu, hắn nhất thời ngây ngốc một chỗ, mà nhìn Trầm Xán Nhược cong lên khóe môi, lộ ra nét tươi cười như ánh dương quang
“Không bẩn” y nói
Việt Minh há mồm, nhưng không cách nào phát ra. Thật giống như mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt, như vậy kinh hỉ và vô thố.
Trên mặt còn cam giác ẩm ướt, nước mắt chảy sao không dừng được
Hắn giơ tay áo lên che mặt “Ta không khóc”
Trầm Xán Nhược hạ tay hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn “Ta không phát hiện”
Việt Minh thầm nghĩ: tuy rằng cái ôm kia sẽ không phải là thật sự của mình, tuy rằng biết, thế nhưng giờ này khắc này, xin hãy cho hắn tạm thời mượn một chút.
Lý Giám mặc áo giáp, tay cầm cuồng hoa kiếm, cái loại bá chủ khí thể lệnh tướng sĩ vào sinh ra chết thề nguyện tùy theo
Tin tức đã lan rộng, Khang vương vốn để tránh thương vong mùa đông xuất binh xuống nam, nào ngờ Hoàng thị tiểu nhi vuốt râu hùm, lấy sinh mệnh Trầm Xán Nhược uy hiếp. Từ trong quân truyền mặc dù là trang phục công tử, nhưng thân phận chân thật lại là Vương phi danh chính ngôn thuận. Khang vương là “trùng quan giận dữ vi hồng nhan”( đại loại là vì hồng nhan khởi động chiến tranh) bọn lính nhiều ngày rảnh tay, nay cuối cùng có cớ hội xuất thủ, càng mong hơn là nam bắc thống nhất, nhà nhà đoàn tụ. Mặc dù Khang vương sở vị có anh hùng thoái chí chi ngại nhưng ai có thể nói đây không phải là một đoạn giai thoại lịch sử?
Lục Hồng Thành đi theo bên cạnh, nhìn tứ kỳ trang gọn gàng, bước tiến vội hơn, này không phải vì nhận mệnh mà tự loạn phát công, nên cảm thấy có phần an tâm. Lý Giám đến sau bắc doanh, hắn đã đem quyền lực giao ra, toàn tâm phụ tá, mắt thấy hắn nghiêm chỉnh huấn luyện, nghĩ Khang vương gia đến suối vàng có thể nhắm mắt
“Đông kỳ Lâm Phi”
“Có mạt tướng”
“Tây kỳ Quý Thương”
“Có mạt tướng”
“Này lưỡng kỳ lục bộ cùng bản vương xuất chinh”
Lời vừa nói, đông tây lưỡng kỳ hô dậy sấm, đinh tai nhức óc
“Bắc kỳ Lục Hồng Thành trấn thủ Hoài đô. Nam Kỳ Phùng Ngộ Xuân phụ trách lương thảo”
“Tuân lệnh”
Trăm miệng một lời nói lệnh Lục Hồng Thành nhìn Phùng Ngộ Xuân. Lệnh vua bảo hắn lưu thủ xác định là chuyện đúng, thế nhưng Lương thảo là việc đại sự liên quan đến việc dùng binh tiền phương, Phùng Ngộ Xuân đã đứt một tay, thương thế chưa lành, đem trọng trách này giao cho hắn, có thể đảm nhận?
Đang lo lắng, Lục Hồng Thành cùng Phùng Ngộ Xuân nhìn theo đoàn quân Khang vương ra khỏi Hoài đô, soái kỳ lay động, thiên quân vạn mã, phảng phất có thể thấy được tư thế hào hùng, trống trận thanh thanh.
Lục Hồng Thành thở dài một hơi “Trầm Xán Nhược chi vu Khang vương, Phúc da họa da…” Hắn biết người bên cạnh thật kiệm lời nên cũng không trông cậy sẽ có lời đáp, xoay người vào trong
Nhưng lúc này, Phùng Ngộ Xuân nói “Lục tướng quân lời ấy, chỉ sợ điên đảo”
Lục Hồng Thành quay đầu “Ngươi là có ý gì?”
Phùng Ngộ Xuân chắp tay nói “Mạt tướng thiện việt, thỉnh tướng quân thứ lỗi” tứ đại phó tướng từng dưới trướng hắn, mặc dù lúc này hai ngươi lĩnh nhất kỳ, nhưng theo tôn ti vẫn là có thừa.
Hắn khom người lui ra, cuối cùng một câu nhượng Lục Hồng Thành trong lòng run mạnh “Lục tướng quân hà tất lừa mình dối người?”
“Lừa mình dối người…” Lục Hồng Thành tay vị thành tường, mắt nhìn xuyên, rất lâu sau đó, hắn thở ra một ngụm khàng khàn “khai chiến…”
Hoa khai tịnh đế, các biểu nhất chi. Nhưng nói trong nam quân, nghe được Lý Giám cuồng huy binh qua sông, mỗi người vui ra mặt, chư tướng đều lên hướng người cầm đầu chúc tụng “Tướng quân thần cơ diệu toán” “Tướng quân so với long phượng không chút nào thua kém” không ngừng vu nhĩ Hoàng Thất Lang mặc dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại mừng đến bổ nhào
Hắn thầm nghĩ: Lý Giám a Lý Giám, người nói ngươi dụng binh như thần, vương khí thiên thành, không nghĩ tới đánh không lại một chữ tình. Ngươi cũng bất quá là một gã phàm phu tục tử.
“Tướng quân, chúng ta kế tiếp có đúng hay không thừa lúc bọn họ qua sông….”
“Từ từ” Hoàng Thất Lang trấn tĩnh, “Lần này Lý Giám đem theo hai kỳ, nếu như trên đường kiếp sát, bất quá tổn hại bên ngoài. Hắn nếu bởi vậy lui về Giang Bắc, rét đậm lại công, quân ta rất bất lợi. Không bằng đợi bọn họ qua sông, tái vây mà giết. Ta Nam doanh trên dưới năm mươi vạn, Lý Giám bất quá chỉ hai mươi, còn bôn ba mệt nhọc, chúng ta đợi chúng suy yếu tấn công”
“Tướng quân nói cực kỳ…” Phụ hợp hựu khởi, Hoàng Thất Lang nghe đến lỗ tai đóng kén, ứng vài câu rồi đi ra ngoài trướng
Hắn vô định mà đi, bất tri bất giác lại đi đến trướng chữ thiên. Hắn đứng trước đó hồi lâu, cuối cùng…vén rèm đi vào
“Ngươi thua!” Trầm Xán Nhược chậm rãi nói “Cố chấp một chỗ, trái lại bỏ quá nhiều đại cục, cuối cùng rơi vào vòng quay trọng địa vô pháp thoát thân”
Việt Minh vui lòng phục buông quân cờ “Đa tạ công tử chỉ giáo”
Trầm Xán Nhược nâng quân cờ, để lại vào hộp “Hoàng tướng quân hôm nay sao lại đến đây?” y không quay đầu lại, Việt Minh đứng dậy “Tướng quân”
“Nhìn không ra ngươi thật sự nhàn tình tao nhã, chẳng lẽ cũng biết tin Lý Giám đem hai mươi vạn đại quân tới cứu ngươi?” Hoàng Thất Lang ngữ khí châm chọc.
Tiếng cờ rơi trên bàn cờ rõ ràng nghe thấy, Hoàng Thất lang thấy bề ngoài y bình tĩnh nhưng lại vì chuyện Lý Giám mà động, vốn nên chút hả hê nhưng sao không chút vui vẻ, thậm chí như có hòn đá ngàn cân đè lại
Trầm Xán Nhược nhăn mi, thầm nghĩ: Lý huynh, ngươi sao có thể hành động theo cảm tình…
Hoàng Thất Lang càng thấy càng bực, vài bước tiến lên, ôm trụ tay y “Không được tưởng hắn”
Quang hoa lưu chuyển, hai mắt khẽ nâng, ngữ điệu lạnh lùng “Buông ra”
Thanh âm trầm thấp nhượng hắn không tự chủ nghe theo, rất nhanh phản ứng lại, hắn vì cái gì phải nghe y nói, y chỉ là một tù binh, còn đánh mất võ công chống chế. Nghĩ tới đây, hắn vô pháp ức chế nội tâm, vươn tay chạm đến dung nhan tự ngọc nghiêm nghị
Trầm Xán Nhược đẩy tay, đứng dậy ly khai, lại bị hắn chặn lấy phía trước, hai người nhìn nhìn giằng co
“Việt Minh, ngươi đi ra ngoài” Hoàng Thất Lang nói. Một lát hắn không có nghe tiếng động, tức giận rống “Lẽ nào ngươi dám cãi quân lệnh?”
“Tướng quân y là ta mang về, ta có nghĩ vụ bảo hộ y”
Không nghĩ đến Việt Minh phản kháng, Hoàng Thất Lang xoay người nheo mắt, trong mắt lộ tia nguy hiểm “Ngươi phải bảo vệ địch nhân?”
“Công tử không phải địch nhân”
“Hắn là người của Lý Giám”
Việt Minh không bị khí thế của hắn áp chế “Công tử…đều không phải địch nhân”
Hoàng Thất Lang đi đến bên hắn, thanh âm dùng không lớn nhưng cũng đủ người trong trướng nghe. “Nghe nói trước đây từ làm luyến đồng không sai, không nghĩ tới lá gan cũng lớn…” Nói xong hắn đi khỏi trướng, khí tức ức chế cũng tiêu thất.
Việt Minh thấp đầu, thân thể hơi run
Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp ôm hắn vào lòng “Đừng khóc”
Hắn cắn chặt môi dưới, tại trước mắt lộ ra hình dạng thê thảm, sao cũng không chịu đựng chuyện tình
“Thân là nam tử, từ khi ra đời khởi có nhiều trách nhiệm bất đắc dĩ, nhưng không có khả năng khóc, nam nhi đổ máu không rơi lệ” Trầm Xán Nhược nhẹ nhàng nói, Việt Minh thân thể nhỏ bé, mềm mỏng, dựa sát và ngực thiếu niên trước mặt thật an tâm. Những lời này rất đơn giản, hay là thiếu niên tính trẻ con, nhưng hắn biết, nếu người trước mắt này, y sẽ làm được
Hắn hít sâu một hơi đem nước mắt bức ra “Năm đó, ta đã học tập đại giới chính là luyến đồng bọn họ…”
“Bọn họ?”
“Bốn người” nói ra, tâm không có cảm giác. Hắn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt kia không có hèn mọn, không có đồng tình thương hại, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói “Ta như vậy qua năm năm, học thành công ngày đó chuyện thứ nhất chính là giết chết bọn họ” hắn nhìn tay mình “Còn rất bẩn…”
Trầm Xán Nhược nâng mặt hắn lên, hành động bất ngờ khiến hắn giật mình, rồi khuôn mặt kia chậm rãi hạ xuống, trán được xúc cảm ôn nhu, hắn nhất thời ngây ngốc một chỗ, mà nhìn Trầm Xán Nhược cong lên khóe môi, lộ ra nét tươi cười như ánh dương quang
“Không bẩn” y nói
Việt Minh há mồm, nhưng không cách nào phát ra. Thật giống như mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt, như vậy kinh hỉ và vô thố.
Trên mặt còn cam giác ẩm ướt, nước mắt chảy sao không dừng được
Hắn giơ tay áo lên che mặt “Ta không khóc”
Trầm Xán Nhược hạ tay hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn “Ta không phát hiện”
Việt Minh thầm nghĩ: tuy rằng cái ôm kia sẽ không phải là thật sự của mình, tuy rằng biết, thế nhưng giờ này khắc này, xin hãy cho hắn tạm thời mượn một chút.
/76
|