“Người tới, chuẩn bị nước nóng, hầu công tử tắm gội thay y phục” Thanh Sanh lên tiếng phân phó
Lý Giám kéo tay y không buông “Xán Nhược sao lại thành bộ dạng như vậy?”
Trầm Xán Nhược nhàn nhạt cúi đầu nhìn vết máu trên y phục “Không có gì, là máu của người khác”.
“Bạch Thiên Hạc hắn…”
“Đã chết…” Trầm Xán Nhược nói “Hắn dùng sai kiếm pháp. Nếu dùng võ Thiên Cơ, sau năm trăm chiêu ta tất không đủ nội lực mà bại. Thế nhưng hắn lại chọn Chiêu Vân kiếm pháp”
“Chiêu Vân kiếm pháp không phải là tuyệt học độc nhất võ lâm?”
“Đúng là tuyệt học, bất đồng ngươi sử dụng sẽ kém khá xa. Chỉ vì kiếm pháp này nhìn như đa tình, kì thực vô tình. Hắn hết lần này tới lần khác phạm vào tối kỵ, vì vậy chuốc lấy thất bại”
Đang nói chuyện, Thanh Sanh mọi thứ an trí hảo, đứng cách khá xa bình phong
Trầm Xán Nhược phù Lý Giám lên giường, “Thanh Sanh, hảo hảo trông coi Khang Vương”
Thanh Sanh nếu được thẳng thắn, hắn sẽ liền cười to
Trầm Xán Nhược xoay người về phía bình phong, ngọn đèn chập chờn, bóng người xước xước. Lý Giám nhìn thấy động tác y cởi thắt lưng, không khỏi miệng khô lưỡi khốc, nơi bị thương như hỏa thiêu. Thanh Trúc che miệng cười trộm, nói nhỏ “Nô tài làm việc có hợp ý khang Vương chăng?”
Lý Giám trừng hắn, lại vội vàng nhìn về phía bóng hình kia, tai nghe thanh âm nước chảy, so với xích lỏa còn sinh động hơn. Lúc này che che càng làm cho nhân tâm thêm rung động
“Lý huynh, ta có một chuyện muốn hỏi”
Lý Giám định thần “Xán nhược như thế nào cùng ta nói…cần gì cấp bậc lễ nghĩa. Có gì cứ nói”
“Lý huynh tâm nguyện nhất cuộc đời này là gì?”
Lý Giám cất cao giọng nói “Tứ hải thái bình, Vĩnh vô can qua”
Một lát tĩnh lặng, tiếng nước đình chỉ
“Xán Nhược…”
“Ta hiểu được.”
Lý Giám chưa kịp phản ứng, đã nghe người sau bình phong nắm quần áo cùng đồ vật hàng ngày đột nghiên nhảy lên một người toàn thân che kín, tiêu thất ngoài cửa “Lý huynh đừng lo, ta chỉ muốn yên tĩnh, chậm một chút sẽ trở vể”
Thanh Sanh trừng mắt ngây ngốc, trước đây có nghe nói qua võ công Trầm công tử cao siêu, hôm nay đã thấy được bãn lĩnh, chính mình xác nhận đúng là chân nhân bất lộ tướng. Chỉ là…hắn quay đầu lại thấy mặt chủ nhân khó coi “Khang Vương,Trầm công tử hình như không mặc hảo y phục…” hắn thức thời im miệng, Lý Giám trên mặt không còn dùng từ khó coi để hình dung nữa
Xán Nhược nhất định là có việc gì đi. Lý Giám khóa chặt vùng chân mày, trống rỗng phát chưởng
Thanh Sanh đang buồn, chợt nghe thanh âm vụn vỡ, tiếp theo bình phong hình như bị gió thổi ngã, thoáng cái chỉ là đống mảnh nhỏ. Cái này hắn bị dọa không nói nên lời
Trầm Xán Nhược trở về, đã là buổi sáng ngày thứ hai, đầu của y phát phi thùy xuống, hiển thị tối qua không để ý tới. Thanh Sanh vừa thấy, kéo y vào trướng “Công tử ngươi làm Khang Vương lo lắng lắm, nhân lúc chưa sáng chợp mắt một chút. Bình minh lại bị mấy tướng quân kia kéo đến, ai, Khang Vương thật đúng là khổ cực”
“Quân doanh lại có sự tình gì?”
Thanh Sanh tay chân lanh lẹ bưng đến bồn nước cùng khăn mặt hầu hạ y thay y phục “Cũng là bọn lính bất mãn tình hình, lại nghe nói quân lương gặp nạn, nhân tâm hoảng sợ”
Trầm Xán Nhược ngồi ở trước gương, Thanh Sanh tay cầm lược giúp y cổ định lại tóc “Công tử, Khang Vương lưu ý người, vì thế trong quân rất nhiều sự tình không nói ngươi nghe vì sợ ngươi lo lắng. Hắn tọa trên cương vị đại vương cũng không phải thập phân ổn định a, cố tình người tìm ra một đường rẽ, hảo đưa hắn kéo xuống ngựa, lúc này ngươi nếu không giúp hắn, chỉ sợ…” hắn thở dài
“Thanh Sanh” Trầm Xán Nhược nhìn thiếu niên gầy yếu : Ngươi đối với Khang Vương là trung thành”
Thanh Sanh nở nụ cười “Ta chỉ là nô tai, có thể có trung thành. Thế nhưng công tử bất đồng. Khanh vương nếu được công tử có thể nói là hổ thêm cánh”
Trầm Xán Nhược nói “Ngươi đánh giá cao ta quá”
“Điều không phải” Thanh Sanh kích động nói “Công tử mới chính là trong lòng Khang vương vị trí không thấp…”
“Ngươi không cần nói nữa” Trầm Xán Nhược đứng lên, nhấc tay một cái, dùng trâm ngọc tùy ý buộc trụ
Thanh Sanh bị bỏ sang một bên, lặng lẽ nhìn sắc mặt của y, hình như hơi giận. Hắn thầm nghĩ: khang vương rốt cuộc làm gì công tử không hài lòng? Hắn nhìn Trầm Xán Nhược vén rèm đi ra ngoài vội vàng nói “Công tử, hiện binh sĩ bên ngoài chính thịnh, Khang vương hạ lệnh phong tỏa cổng thành, không có lệnh bài của hắn không ai được phép xuất nhập”
Trầm Xán Nhược dừng lại, cười lạnh nói “Ta muốn ra ngoài còn cần lệnh bài?”
Thanh Sanh nhìn không thấy bóng dáng của y, ngã trên ghế “Cái này thảm rồi, ta làm cho công tử rời khỏi, khang vương không chém ta thành thịt nhuyễn nữa sao?”
Trong trướng Lý Giám một mành không khí bạt kiếm. Một bên muốn lập tức tân công phía nam, một bên nói lại lương thảo còn không có dùng làm sao khởi binh. Đều là xuất thân bình nghiệp, thanh âm một tiếng so một tiếng càng lớn hơn. Lý Giám nhìn đau cả huyệt thái dương, nhìn Lục Hồng Thành một cái.
Lục Hồng Thành ngầm hiểu, ra vẻ kinh hoảng “Khang Vương, ngươi xảy ra chuyện gì, thương thế sao vậy?”
Lý Giám thầm vận khí, ngực chảy máu, hắn huy phất tay “Ta không sao, mọi người tiếp tục thảo luận”
Lục Hồng Thành phối hợp nói “Điều này sao có thể, mau truyền quân y”
Thị tỳ hoang mang chạy ra. Chúng tướng nhìn tình huống chỉ biết cúi đầu cáo lui
Người ngoài đi vào, Lý Giám ngồi xuống “Thanh Sanh”
Thanh Sanh tiến đến quỳ rạp xuống đất, “Khang Vương, nô tài vô dụng, công tử vừa trở về một lát…”.
“Hiện tại người đâu?” Lý Giám nắm áo hắn
“Lại…lại đi rồi…”
Lý Giám khí cực, đưa hắn đẩy ngã trên đất “Phế vật vô dụng” hắn vung tay áo, đi ra ngoài
Lục Hồng Thành một phen ngăn chặn “Khang vương, không thể”
Lý Giám trừng mắt “Nếu không buông tay, quân pháp xử trí” Hắn vân khí, đem tay đánh văng, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi trướng. Thành Hoài Đô nói lới không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Lý Giám không muốn bại lộ hành tung, chỉ vận dụng kinh công tránh thoát quân kiểm tra. Cứ như vậy, thương thế trên ngực hắn lần nữa vỡ ra. Lấy tay che lại, đưa mắt mọi nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc. Đường nhìn càng ngày càng không rõ, lúc ý thức sắp chạm mảnh hắc ám, hắn như nghe được một tiếng “Lý huynh”
Sau khi hắn ra khỏi doanh môn, Trầm Xán Nhược liền xa xa theo hắn, thấy thần sắc hắn có chút sai, nhịn không được hiện thân giúp đỡ
Y đem hắn trở về quân trướng, Thanh Sanh thấy vậy cả kinh kêu lên “Công tử, Khang vương hắn…”
“Vết thương nứt, nhanh truyền quân y”
Thanh Sanh hoàn ngốc lăng, y quát một tiếng “Nhanh đi” Lúc này mới nhanh chân chạy ra ngoài”
Trầm Xán Nhược cúi đầu nhìn người hôn mê, tay vuốt gương mặt hắn, trong lòng suy nghĩ như cuộng sóng
Bất tri bất giác, y thấp giọng “Ngươi vẫn luôn dối gạt lợi dụng ta sao?” biểu tình trên mặt tự muốn khóc, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một viên hình dạng tròn, đặt bên gối Lý Giám
“Chỉ mong ngươi đền bù tâm nguyện, mở ra một thái bình thịnh thế”
Hắn từ bên hông Lý Giám tháo xuống một lện bài, xoay người ra ngoài
Thanh Sanh lĩnh quân y, đụng phải y, sửng sốt hỏi “Công tử, ngươi lại muốn ra ngoài?”
Trầm Xán Nhược không để ý hắn, đi thẳng
Thanh Sanh cảm giác bất an, thế nhưng Trầm Xán Nhược hai ngày nay vẫn lạ, luôn luôn tiêu thất không gặp người, nhưng vẫn trở về. Hắn cũng không nghĩ nhiều, kéo quân y vào trướng, lo Khang vương là điều quan trọng
Trầm Xán Nhược cường lực ức chế xung động quay đầu, nhảy lên ngựa, tay cầm lệnh bài, một đường ra khỏi.
Bầu trời xanh thẳm, tinh nguyệt trống vắng, thấy một người cô tịch, như nhạn rời đàn
Tại phía sau hắn, Hoài đô thành an tĩnh như nước, ngoài trừ tây nam bộ hỏa quang mơ hồ, cùng thường lui tới có chút bất đồng
Không bao lâu, bên trong thành truyền ra tiếng trống, binh sĩ đều chảy ra ngoài trướng, luống cuống cầm binh khí
Chiến tranh, bắt đầu.
Lý Giám kéo tay y không buông “Xán Nhược sao lại thành bộ dạng như vậy?”
Trầm Xán Nhược nhàn nhạt cúi đầu nhìn vết máu trên y phục “Không có gì, là máu của người khác”.
“Bạch Thiên Hạc hắn…”
“Đã chết…” Trầm Xán Nhược nói “Hắn dùng sai kiếm pháp. Nếu dùng võ Thiên Cơ, sau năm trăm chiêu ta tất không đủ nội lực mà bại. Thế nhưng hắn lại chọn Chiêu Vân kiếm pháp”
“Chiêu Vân kiếm pháp không phải là tuyệt học độc nhất võ lâm?”
“Đúng là tuyệt học, bất đồng ngươi sử dụng sẽ kém khá xa. Chỉ vì kiếm pháp này nhìn như đa tình, kì thực vô tình. Hắn hết lần này tới lần khác phạm vào tối kỵ, vì vậy chuốc lấy thất bại”
Đang nói chuyện, Thanh Sanh mọi thứ an trí hảo, đứng cách khá xa bình phong
Trầm Xán Nhược phù Lý Giám lên giường, “Thanh Sanh, hảo hảo trông coi Khang Vương”
Thanh Sanh nếu được thẳng thắn, hắn sẽ liền cười to
Trầm Xán Nhược xoay người về phía bình phong, ngọn đèn chập chờn, bóng người xước xước. Lý Giám nhìn thấy động tác y cởi thắt lưng, không khỏi miệng khô lưỡi khốc, nơi bị thương như hỏa thiêu. Thanh Trúc che miệng cười trộm, nói nhỏ “Nô tài làm việc có hợp ý khang Vương chăng?”
Lý Giám trừng hắn, lại vội vàng nhìn về phía bóng hình kia, tai nghe thanh âm nước chảy, so với xích lỏa còn sinh động hơn. Lúc này che che càng làm cho nhân tâm thêm rung động
“Lý huynh, ta có một chuyện muốn hỏi”
Lý Giám định thần “Xán nhược như thế nào cùng ta nói…cần gì cấp bậc lễ nghĩa. Có gì cứ nói”
“Lý huynh tâm nguyện nhất cuộc đời này là gì?”
Lý Giám cất cao giọng nói “Tứ hải thái bình, Vĩnh vô can qua”
Một lát tĩnh lặng, tiếng nước đình chỉ
“Xán Nhược…”
“Ta hiểu được.”
Lý Giám chưa kịp phản ứng, đã nghe người sau bình phong nắm quần áo cùng đồ vật hàng ngày đột nghiên nhảy lên một người toàn thân che kín, tiêu thất ngoài cửa “Lý huynh đừng lo, ta chỉ muốn yên tĩnh, chậm một chút sẽ trở vể”
Thanh Sanh trừng mắt ngây ngốc, trước đây có nghe nói qua võ công Trầm công tử cao siêu, hôm nay đã thấy được bãn lĩnh, chính mình xác nhận đúng là chân nhân bất lộ tướng. Chỉ là…hắn quay đầu lại thấy mặt chủ nhân khó coi “Khang Vương,Trầm công tử hình như không mặc hảo y phục…” hắn thức thời im miệng, Lý Giám trên mặt không còn dùng từ khó coi để hình dung nữa
Xán Nhược nhất định là có việc gì đi. Lý Giám khóa chặt vùng chân mày, trống rỗng phát chưởng
Thanh Sanh đang buồn, chợt nghe thanh âm vụn vỡ, tiếp theo bình phong hình như bị gió thổi ngã, thoáng cái chỉ là đống mảnh nhỏ. Cái này hắn bị dọa không nói nên lời
Trầm Xán Nhược trở về, đã là buổi sáng ngày thứ hai, đầu của y phát phi thùy xuống, hiển thị tối qua không để ý tới. Thanh Sanh vừa thấy, kéo y vào trướng “Công tử ngươi làm Khang Vương lo lắng lắm, nhân lúc chưa sáng chợp mắt một chút. Bình minh lại bị mấy tướng quân kia kéo đến, ai, Khang Vương thật đúng là khổ cực”
“Quân doanh lại có sự tình gì?”
Thanh Sanh tay chân lanh lẹ bưng đến bồn nước cùng khăn mặt hầu hạ y thay y phục “Cũng là bọn lính bất mãn tình hình, lại nghe nói quân lương gặp nạn, nhân tâm hoảng sợ”
Trầm Xán Nhược ngồi ở trước gương, Thanh Sanh tay cầm lược giúp y cổ định lại tóc “Công tử, Khang Vương lưu ý người, vì thế trong quân rất nhiều sự tình không nói ngươi nghe vì sợ ngươi lo lắng. Hắn tọa trên cương vị đại vương cũng không phải thập phân ổn định a, cố tình người tìm ra một đường rẽ, hảo đưa hắn kéo xuống ngựa, lúc này ngươi nếu không giúp hắn, chỉ sợ…” hắn thở dài
“Thanh Sanh” Trầm Xán Nhược nhìn thiếu niên gầy yếu : Ngươi đối với Khang Vương là trung thành”
Thanh Sanh nở nụ cười “Ta chỉ là nô tai, có thể có trung thành. Thế nhưng công tử bất đồng. Khanh vương nếu được công tử có thể nói là hổ thêm cánh”
Trầm Xán Nhược nói “Ngươi đánh giá cao ta quá”
“Điều không phải” Thanh Sanh kích động nói “Công tử mới chính là trong lòng Khang vương vị trí không thấp…”
“Ngươi không cần nói nữa” Trầm Xán Nhược đứng lên, nhấc tay một cái, dùng trâm ngọc tùy ý buộc trụ
Thanh Sanh bị bỏ sang một bên, lặng lẽ nhìn sắc mặt của y, hình như hơi giận. Hắn thầm nghĩ: khang vương rốt cuộc làm gì công tử không hài lòng? Hắn nhìn Trầm Xán Nhược vén rèm đi ra ngoài vội vàng nói “Công tử, hiện binh sĩ bên ngoài chính thịnh, Khang vương hạ lệnh phong tỏa cổng thành, không có lệnh bài của hắn không ai được phép xuất nhập”
Trầm Xán Nhược dừng lại, cười lạnh nói “Ta muốn ra ngoài còn cần lệnh bài?”
Thanh Sanh nhìn không thấy bóng dáng của y, ngã trên ghế “Cái này thảm rồi, ta làm cho công tử rời khỏi, khang vương không chém ta thành thịt nhuyễn nữa sao?”
Trong trướng Lý Giám một mành không khí bạt kiếm. Một bên muốn lập tức tân công phía nam, một bên nói lại lương thảo còn không có dùng làm sao khởi binh. Đều là xuất thân bình nghiệp, thanh âm một tiếng so một tiếng càng lớn hơn. Lý Giám nhìn đau cả huyệt thái dương, nhìn Lục Hồng Thành một cái.
Lục Hồng Thành ngầm hiểu, ra vẻ kinh hoảng “Khang Vương, ngươi xảy ra chuyện gì, thương thế sao vậy?”
Lý Giám thầm vận khí, ngực chảy máu, hắn huy phất tay “Ta không sao, mọi người tiếp tục thảo luận”
Lục Hồng Thành phối hợp nói “Điều này sao có thể, mau truyền quân y”
Thị tỳ hoang mang chạy ra. Chúng tướng nhìn tình huống chỉ biết cúi đầu cáo lui
Người ngoài đi vào, Lý Giám ngồi xuống “Thanh Sanh”
Thanh Sanh tiến đến quỳ rạp xuống đất, “Khang Vương, nô tài vô dụng, công tử vừa trở về một lát…”.
“Hiện tại người đâu?” Lý Giám nắm áo hắn
“Lại…lại đi rồi…”
Lý Giám khí cực, đưa hắn đẩy ngã trên đất “Phế vật vô dụng” hắn vung tay áo, đi ra ngoài
Lục Hồng Thành một phen ngăn chặn “Khang vương, không thể”
Lý Giám trừng mắt “Nếu không buông tay, quân pháp xử trí” Hắn vân khí, đem tay đánh văng, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi trướng. Thành Hoài Đô nói lới không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, Lý Giám không muốn bại lộ hành tung, chỉ vận dụng kinh công tránh thoát quân kiểm tra. Cứ như vậy, thương thế trên ngực hắn lần nữa vỡ ra. Lấy tay che lại, đưa mắt mọi nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc. Đường nhìn càng ngày càng không rõ, lúc ý thức sắp chạm mảnh hắc ám, hắn như nghe được một tiếng “Lý huynh”
Sau khi hắn ra khỏi doanh môn, Trầm Xán Nhược liền xa xa theo hắn, thấy thần sắc hắn có chút sai, nhịn không được hiện thân giúp đỡ
Y đem hắn trở về quân trướng, Thanh Sanh thấy vậy cả kinh kêu lên “Công tử, Khang vương hắn…”
“Vết thương nứt, nhanh truyền quân y”
Thanh Sanh hoàn ngốc lăng, y quát một tiếng “Nhanh đi” Lúc này mới nhanh chân chạy ra ngoài”
Trầm Xán Nhược cúi đầu nhìn người hôn mê, tay vuốt gương mặt hắn, trong lòng suy nghĩ như cuộng sóng
Bất tri bất giác, y thấp giọng “Ngươi vẫn luôn dối gạt lợi dụng ta sao?” biểu tình trên mặt tự muốn khóc, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một viên hình dạng tròn, đặt bên gối Lý Giám
“Chỉ mong ngươi đền bù tâm nguyện, mở ra một thái bình thịnh thế”
Hắn từ bên hông Lý Giám tháo xuống một lện bài, xoay người ra ngoài
Thanh Sanh lĩnh quân y, đụng phải y, sửng sốt hỏi “Công tử, ngươi lại muốn ra ngoài?”
Trầm Xán Nhược không để ý hắn, đi thẳng
Thanh Sanh cảm giác bất an, thế nhưng Trầm Xán Nhược hai ngày nay vẫn lạ, luôn luôn tiêu thất không gặp người, nhưng vẫn trở về. Hắn cũng không nghĩ nhiều, kéo quân y vào trướng, lo Khang vương là điều quan trọng
Trầm Xán Nhược cường lực ức chế xung động quay đầu, nhảy lên ngựa, tay cầm lệnh bài, một đường ra khỏi.
Bầu trời xanh thẳm, tinh nguyệt trống vắng, thấy một người cô tịch, như nhạn rời đàn
Tại phía sau hắn, Hoài đô thành an tĩnh như nước, ngoài trừ tây nam bộ hỏa quang mơ hồ, cùng thường lui tới có chút bất đồng
Không bao lâu, bên trong thành truyền ra tiếng trống, binh sĩ đều chảy ra ngoài trướng, luống cuống cầm binh khí
Chiến tranh, bắt đầu.
/76
|