Ngươi và hắn có quan hệ gì? Kiếm tiến đến gần, giọng nói lạnh như băng.
Người bảo vệ. Lưu Phong tránh khí thế ác liệt của hắn
Tư Mã Tự cười nhạt vài tiếng: Được được được, Lưu Phong, ngươi giỏi lắm!
Thẩm Xán Nhược đứng nhìn ở chỗ không xa, chỉ thấy hắn nâng kiếm dễ như trở bàn tay, như sóng thần ập xuống. Lưu Phong vội vàng lùi lại, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi kiếm khí, mũi kiếm đâm thẳng đến trước ngực hắn.
Ta hỏi lại một lần, ngươi và hắn có quan hệ gì?
Lưu Phong trầm mặc, không nói một lời.
Tư Mã Tự cắn chặt môi dưới, thu kiếm, lướt ngang, đâm về phía Thẩm Xán Nhược.
Lưu Phong biến sắc, theo sát phía sau, muốn chặn ở giữa, nhưng tốc độ của Tư Mã Tự cực kỳ nhanh, trong nháy mắt, kiếm đã ép sát Thẩm Xán Nhược. Thật nhanh! Thẩm Xán Nhược không thể tránh, cứng đờ người ở đó.
Hắn được thế tử nhờ đi tìm ngươi cầu chữa bệnh! Lưu Phong hô to một tiếng.
Kiếm ngừng giữa không trung, bản lĩnh khống chế này khiến Thẩm Xán Nhược nhìn trừng trừng.
Vĩnh Khang thế tử? Tư Mã Tự nghiêng đầu.
Đúng
Tư Mã Tự thu kiếm, nhẹ nhàng cười: Ta biết ngay ngươi không thể thay đổi.
Lưu Phong nhìn hắn đến gần từng bước một, cho đến khi hai người có thể cảm giác được hơi thở của nhau. Hắn nắm chặt hai tay thành quả đấm, cố gắng khống chế nhịp tim của mình, nhưng cũng không hiệu quả. Bởi vì Tư Mã Tự cười càng ngày càng rực rỡ.
Giúp ta giết người.
. . . . . . Ai?
Nam Cung Lăng Tinh.
Được. Tiếng nói vẫn còn, bóng dáng Lưu Phong đã biến mất.
Tư Mã Tự xoay người, die.nd/anl;eq'uyd/on mặc dù Thẩm Xán Nhược biết hắn không thể nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác bị rắn độc để mắt tới.
Một người sao có thể có nhiều gương mặt như vậy. Lúc thì ôn hòa như nước, lúc lại lạnh tựa như hoa. Trước một giây báo đáp ân tình chân thành sâu nặng, giây kế tiếp đã cướp mất mạng người.
Ngươi rất ngạc nhiên sao? Tư Mã Tự nói: Cái gọi là giang hồ, chính là một lũ điên chơi trò đùa người dối ta. Quan trường hắc ám, hầu môn như biển, thật ra thì, chỉ cần có người tồn tại thì sẽ có vô vàn dục vọng, sẽ có những thứ bẩn thỉu.
Thẩm Xán Nhược nhìn thẳng hắn: Chẳng lẽ trong thiên hạ này không có một ai sạch sẽ sao?
Có, đáng tiếc ta chưa bao giờ gặp. Tư Mã Tự hỏi ngược lại: Ngươi đã thấy chưa?
Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Xán Nhược là một khuôn mặt. Hắn vì tình cảm mà hoàn toàn vứt bỏ vinh hoa phú quý, tương lai sáng lạn phía trước, vì thân tình mà bất chấp nguy hiểm giương roi quất ngựa vào kinh thành. Hắn không để ý tới thân phận của nhau mà nói tin tưởng hắn, hắn không ngủ không nghỉ, không cởi quần áo bảo vệ lúc mình bị trọng thương, hắn trong rừng đao mưa kiếm hô to tên Xán
Người bảo vệ. Lưu Phong tránh khí thế ác liệt của hắn
Tư Mã Tự cười nhạt vài tiếng: Được được được, Lưu Phong, ngươi giỏi lắm!
Thẩm Xán Nhược đứng nhìn ở chỗ không xa, chỉ thấy hắn nâng kiếm dễ như trở bàn tay, như sóng thần ập xuống. Lưu Phong vội vàng lùi lại, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi kiếm khí, mũi kiếm đâm thẳng đến trước ngực hắn.
Ta hỏi lại một lần, ngươi và hắn có quan hệ gì?
Lưu Phong trầm mặc, không nói một lời.
Tư Mã Tự cắn chặt môi dưới, thu kiếm, lướt ngang, đâm về phía Thẩm Xán Nhược.
Lưu Phong biến sắc, theo sát phía sau, muốn chặn ở giữa, nhưng tốc độ của Tư Mã Tự cực kỳ nhanh, trong nháy mắt, kiếm đã ép sát Thẩm Xán Nhược. Thật nhanh! Thẩm Xán Nhược không thể tránh, cứng đờ người ở đó.
Hắn được thế tử nhờ đi tìm ngươi cầu chữa bệnh! Lưu Phong hô to một tiếng.
Kiếm ngừng giữa không trung, bản lĩnh khống chế này khiến Thẩm Xán Nhược nhìn trừng trừng.
Vĩnh Khang thế tử? Tư Mã Tự nghiêng đầu.
Đúng
Tư Mã Tự thu kiếm, nhẹ nhàng cười: Ta biết ngay ngươi không thể thay đổi.
Lưu Phong nhìn hắn đến gần từng bước một, cho đến khi hai người có thể cảm giác được hơi thở của nhau. Hắn nắm chặt hai tay thành quả đấm, cố gắng khống chế nhịp tim của mình, nhưng cũng không hiệu quả. Bởi vì Tư Mã Tự cười càng ngày càng rực rỡ.
Giúp ta giết người.
. . . . . . Ai?
Nam Cung Lăng Tinh.
Được. Tiếng nói vẫn còn, bóng dáng Lưu Phong đã biến mất.
Tư Mã Tự xoay người, die.nd/anl;eq'uyd/on mặc dù Thẩm Xán Nhược biết hắn không thể nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác bị rắn độc để mắt tới.
Một người sao có thể có nhiều gương mặt như vậy. Lúc thì ôn hòa như nước, lúc lại lạnh tựa như hoa. Trước một giây báo đáp ân tình chân thành sâu nặng, giây kế tiếp đã cướp mất mạng người.
Ngươi rất ngạc nhiên sao? Tư Mã Tự nói: Cái gọi là giang hồ, chính là một lũ điên chơi trò đùa người dối ta. Quan trường hắc ám, hầu môn như biển, thật ra thì, chỉ cần có người tồn tại thì sẽ có vô vàn dục vọng, sẽ có những thứ bẩn thỉu.
Thẩm Xán Nhược nhìn thẳng hắn: Chẳng lẽ trong thiên hạ này không có một ai sạch sẽ sao?
Có, đáng tiếc ta chưa bao giờ gặp. Tư Mã Tự hỏi ngược lại: Ngươi đã thấy chưa?
Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Xán Nhược là một khuôn mặt. Hắn vì tình cảm mà hoàn toàn vứt bỏ vinh hoa phú quý, tương lai sáng lạn phía trước, vì thân tình mà bất chấp nguy hiểm giương roi quất ngựa vào kinh thành. Hắn không để ý tới thân phận của nhau mà nói tin tưởng hắn, hắn không ngủ không nghỉ, không cởi quần áo bảo vệ lúc mình bị trọng thương, hắn trong rừng đao mưa kiếm hô to tên Xán
/76
|