Tiểu nội quan cúi đầu, nghe được quan gia cười khẽ một tiếng. Tiếng bút lông viết lên mặt giấy phát ra tiếng sàn sạt nho nhỏ, Tiêu Diệp vừa viết, khóe môi vừa cong lên một đường. Lại thêm một tờ tuyết tiên được đưa đến trong tay Diệp Huyên, chữ Tiêu Diệp viết vô cùng đẹp, nét chữ sắc nhọn, hạ bút nhanh như gió, ngay ngắn thẳng hàng. Người ta nói là nét chữ nết người, trước mặt người khác hắn vĩnh viễn trưng ra bộ mặt ôn hòa khoan dung, chữ viết lúc này vẫn lộ rõ tài năng. Lúc trước Diệp Huyên vẫn chưa biết, hiện tại nghĩ lại, tâm tư tiểu tử này thật sâu nha.
Hắn luôn được người ta khen ngợi, lúc hắn còn là hoàng tử, mỗi năm có cung yến, thân thể Cảnh Tông suy yếu, phúc tự ban cho triều thần đều giao cho các vị hoàng tử viết. Cảnh Tông xem trọng ai nhất, sẽ thưởng cho người đó chữ do Cửu hoàng tử viết, nhóm triều thần cũng lấy việc được ban thưởng này làm vinh dự.
Nhưng chữ viết đẹp nhất kinh thành bây giờ lại dùng để viết lời dâm mỹ, tuy Tiêu Diệp viết lưu loát nghiêm trang, nhưng tóm lại là cả đoạn chỉ có một ý. Cầu Diệp Huyên thưởng cho hắn cái tiết khố đang mặc trong người, để hắn dùng thư giải dục vọng, miễn cho cái kia cứng rắn khó chịu.
Diệp Huyên vừa thấy, ngay lập tức vò tờ giấy quăng lên bàn. Mặt nàng nóng rát, cắn môi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem tờ giấy mở ra, đỏ mặt nhìn lại một lần.
Càng xem nàng càng thấy thẹn thùng, hai má đỏ bừng, nụ hoa trướng lên, không tự nhiên vặn vẹo cơ thể, giữa hai chân một trận ngứa ran, chẳng mấy chốc ẩm ướt một mảng lớn, nàng thế nhưng chỉ vì vài từ ngữ khiêu khích trên tờ giấy mà động tình giữa một phòng toàn cung tì thái giám. Diệp Huyên thầm mắng bản thân vô liêm sỉ, Tiêu Diệp không có ở đây, mà nàng còn phản ứng rõ ràng như thế, tưởng tượng nếu là nam nhân dùng thanh âm trầm thấp, dễ nghe nỉ non bên tai nàng, Diệp Huyên cảm thấy cả người mềm nhũn.
Nàng nghĩ nên trách cứ Tiêu Diệp vài câu, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì. Nhưng ngón tay nắm chặt bút lông nhỏ, cổ tay lại mềm nhũn không có chút sức lực. Nghĩ đến bản thân thân thể mẫn cảm, khô nóng không thôi, tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, còn mặt mũi nào mà chỉ trích Tiêu Diệp, nàng suy nghĩ một lát, lại viết thêm hai chữ trên tuyết tiên, giao cho tiểu nội quan đưa đi Hội Ninh điện.
Tiêu Diệp mở hộp gỗ ra, mỉm cười nhìn hai chữ “Vô sỉ” trên tuyết tiên , nét chữ có chút hỗn loạn, chứng tỏ người viết tâm thần không yên. Hắn cảm thấy nên châm thêm chút lửa, liền viết một mạch sáu tờ tuyết tiên, lệnh tiểu nội quan cứ cách nửa khắc (7-8 phút) lại đưa một tờ qua. Nội dung trên tuyết tiên hầu như toàn là giả bộ đáng thương, ủy khuất, nói bản thân cứng rắn có bao nhiêu khó chịu vân vân. Hoặc là trắng trợn khiêu khích Diệp Huyên, hắn còn hứng chí làm thơ, từng câu từng chữ đều hương diễm triền miên, Diệp Huyên xem xong mà mặt đỏ tai hồng, đứng ngồi không yên.
Tiêu Diệp biết rất rõ tính cách Diệp Huyên, nàng có vẻ ôn nhu, nhưng kỳ thực rất cứng cỏi, nhưng khi đối mặt với đứa con do mình tự tay nuôi lớn, làm thế nào cũng không hạ quyết tâm được. Chỉ là phần cứng cỏi trong người nàng có vài điểm mấu chốt là tuyệt đối không thể đột phá. Nhưng Tiêu Diệp không vì thế mà tức giận, từ năm hắn mười lăm tuổi, mỗi đêm mộng xuân đều sẽ mơ về Diệp Huyên, Tiêu Diệp liền hiểu rõ rằng, cả đời mình đều thoát không khỏi tay Diệp Huyên. Nguyện vọng lớn nhất đời hắn chính là được ở bên cạnh người mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Nguyện vọng này vừa nghe thấy thật đúng là phản nghịch, cuồng vọng, bọn họ một người là tử một người là mẫu, mối quan hệ này như một tầng gông xiềng nặng nề, đời này kiếp này không có khả năng ở cùng nhau. Nhưng Tiêu Diệp nghĩ, không quan hệ, cho dù Thần Phật cũng không chịu bảo hộ hắn, hắn dựa vào bản thân là đủ rồi. Diệp Huyên là thái hậu, vậy thử hỏi trong thiên hạ này người có thể ngày ngày kề cạnh thái hậu là ai, tất nhiên là chỉ có hoàng đế.
Ngoại trừ Tiêu Diệp, không ai biết rằng, năm hắn mười lăm tuổi liền lập một chí nguyện to lớn, bản thân nhất định phải trở thành hoàng đế, đến lúc đó hắn có thể danh chính ngôn thuận thân cận nàng, lại từng bước một đem nàng nắm trong tay. Hắn trù tính bảy năm, tạo ra một vỏ bọc vô cùng hoàn mỹ, là một hoàng tử an phận, không tranh không giành. Huynh đệ của Tiêu Diệp cho tới bây giờ chưa bao giờ đưa hắn vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh. Cửu lang? Nhắc tới cái tên này, bọn họ chỉ cười khinh miệt, tron mắt hô hắn chỉ là một kẻ kém cỏi.
Lúc Cảnh Tông băng hà hắn thành thật canh giữ bên cạnh, khi thái tử Tiêu Thịnh đăng cơ làm đế, hắn khuyên nhủ Tiêu Diệu nhẫn nại trù tính, mượn tay Tiêu Diệu châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngũ hoàng tử Tiêu Dương cùng tân đế Tiêu Thịnh. Ngay tại lúc mâu thuẫn giữa hai người đạt tới đỉnh điểm, Tiêu Thịnh đăng cơ năm thứ hai, an phong năm đầu, phế cung chi biến bùng nổ. Tiêu Thịnh bị đâm chết ở Bắc Trung cung, Tiêu Dương xưng đế, ngày hôm sau liền bị phế.
Tiêu Dương chờ ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế ba năm, mà Tiêu Diệp cũng làm đệ đệ tốt của Tiêu Diệu ba năm. Hắn trung thành, tận tâm khuyên Tiêu Diệu nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa, thời cơ chưa đến không nên vội vàng chính biến, làm vậy mất nhiều hơn được. Cho đến khi Tiêu Diệu chết, vẫn luôn cho rằng Tiêu Diệp cùng mình huynh đệ tình thâm. Nếu hắn nhẫn nại thêm một chút, sẽ không có loạn ngũ vương, khiến hắn mất mạng.
Đúng thế, trên thế gian này không ai có thể nhẫn nại như Tiêu Diệp. Trong thời gian loạn ngũ vương, nhóm huynh trưởng có khả năng kế thứa ngôi vị hoàng đế của Tiêu Diệp đều chết sạch. Mà vì sao loạn ngũ vương lại phát sinh? Ngoại trừ Tiêu Diệp thì không có ai biết hắn đã thận trọng như thế nào, trợ giúp, thúc đẩy nhóm huynh trưởng này vào trận sát phạt đẫm máu này như thế nào.
Vận khí của Lỗ vương cùng Triệu vương tốt nhất, vì bọn chúng rất ngu xuẩn, mà mục đích của Tiêu Diệp đã sắp đạt được, hắn cũng lười làm bẩn tay mình.
Đứng trong đại điện Minh Cung, dưới chân hắn là chúng triều thần đang quỳ lạy. Nhưng ánh mắt của Tiêu Diệp lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm che, chỉ nhìn thấy bóng hình mơ hồ xinh đẹp ấy. Cuối cùng… Hắn cũng bắt đầu thực hiện nguyện vọng của mình.
Tiếng bước chân sàn sạt đánh gãy hồi ức của Tiêu Diệp, tiểu nội quan lại một lần nữa nâng hộp gỗ bước vào Hội Ninh điện. Tiểu nội quan đã chạy tới chạy lui hơn mười vòng, cố gắng đè nén tiếng thở dốc, sợ thất lễ trước mặt thiên tử. Tiêu Diệp cầm lấy hộp gỗ, mặt mày như giãn ra, hắn thản nhiên nói: “Trời nắng gắt, Cao Thành Phúc, dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng.”
Cao Thành Phúc khom người thưa vâng, lại hiểu ý phất tay cho toàn bộ nội quan trong điện lui xuống. Cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, Tiêu Diệp mở hộp ra, trong chiếc hộp tinh xảo chỉ có một cái tiết khố đơn bạc ẩm ướt, bên trên thêu hai bông hoa hải đường, rất kiều diễm.
Tiêu Diệp cầm lấy tiết khố đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, trên tiết khố còn có một vệt ẩm ướt, khóe miệng hắn cong lên tràn ngập say mê, “Nương nương… A Huyên…” Trong điện yên tĩnh vang lên tiếng nam nhân thở dốc dồn dập, bàn tay to phủ lên dương vật, cấp tốc, hung mãnh triệt động, “A… A Huyên… A Huyên…” Thanh âm Tiêu Diệp càng ngày càng si mê, càng ngày càng điên cuồng, hắn phác họa trong đầu nụ cười dịu dàng của Diệp Huyên, cuối cùng, gầm nhẹ một tiếng, đạt tới cao triều.
Hắn luôn được người ta khen ngợi, lúc hắn còn là hoàng tử, mỗi năm có cung yến, thân thể Cảnh Tông suy yếu, phúc tự ban cho triều thần đều giao cho các vị hoàng tử viết. Cảnh Tông xem trọng ai nhất, sẽ thưởng cho người đó chữ do Cửu hoàng tử viết, nhóm triều thần cũng lấy việc được ban thưởng này làm vinh dự.
Nhưng chữ viết đẹp nhất kinh thành bây giờ lại dùng để viết lời dâm mỹ, tuy Tiêu Diệp viết lưu loát nghiêm trang, nhưng tóm lại là cả đoạn chỉ có một ý. Cầu Diệp Huyên thưởng cho hắn cái tiết khố đang mặc trong người, để hắn dùng thư giải dục vọng, miễn cho cái kia cứng rắn khó chịu.
Diệp Huyên vừa thấy, ngay lập tức vò tờ giấy quăng lên bàn. Mặt nàng nóng rát, cắn môi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem tờ giấy mở ra, đỏ mặt nhìn lại một lần.
Càng xem nàng càng thấy thẹn thùng, hai má đỏ bừng, nụ hoa trướng lên, không tự nhiên vặn vẹo cơ thể, giữa hai chân một trận ngứa ran, chẳng mấy chốc ẩm ướt một mảng lớn, nàng thế nhưng chỉ vì vài từ ngữ khiêu khích trên tờ giấy mà động tình giữa một phòng toàn cung tì thái giám. Diệp Huyên thầm mắng bản thân vô liêm sỉ, Tiêu Diệp không có ở đây, mà nàng còn phản ứng rõ ràng như thế, tưởng tượng nếu là nam nhân dùng thanh âm trầm thấp, dễ nghe nỉ non bên tai nàng, Diệp Huyên cảm thấy cả người mềm nhũn.
Nàng nghĩ nên trách cứ Tiêu Diệp vài câu, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì. Nhưng ngón tay nắm chặt bút lông nhỏ, cổ tay lại mềm nhũn không có chút sức lực. Nghĩ đến bản thân thân thể mẫn cảm, khô nóng không thôi, tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, còn mặt mũi nào mà chỉ trích Tiêu Diệp, nàng suy nghĩ một lát, lại viết thêm hai chữ trên tuyết tiên, giao cho tiểu nội quan đưa đi Hội Ninh điện.
Tiêu Diệp mở hộp gỗ ra, mỉm cười nhìn hai chữ “Vô sỉ” trên tuyết tiên , nét chữ có chút hỗn loạn, chứng tỏ người viết tâm thần không yên. Hắn cảm thấy nên châm thêm chút lửa, liền viết một mạch sáu tờ tuyết tiên, lệnh tiểu nội quan cứ cách nửa khắc (7-8 phút) lại đưa một tờ qua. Nội dung trên tuyết tiên hầu như toàn là giả bộ đáng thương, ủy khuất, nói bản thân cứng rắn có bao nhiêu khó chịu vân vân. Hoặc là trắng trợn khiêu khích Diệp Huyên, hắn còn hứng chí làm thơ, từng câu từng chữ đều hương diễm triền miên, Diệp Huyên xem xong mà mặt đỏ tai hồng, đứng ngồi không yên.
Tiêu Diệp biết rất rõ tính cách Diệp Huyên, nàng có vẻ ôn nhu, nhưng kỳ thực rất cứng cỏi, nhưng khi đối mặt với đứa con do mình tự tay nuôi lớn, làm thế nào cũng không hạ quyết tâm được. Chỉ là phần cứng cỏi trong người nàng có vài điểm mấu chốt là tuyệt đối không thể đột phá. Nhưng Tiêu Diệp không vì thế mà tức giận, từ năm hắn mười lăm tuổi, mỗi đêm mộng xuân đều sẽ mơ về Diệp Huyên, Tiêu Diệp liền hiểu rõ rằng, cả đời mình đều thoát không khỏi tay Diệp Huyên. Nguyện vọng lớn nhất đời hắn chính là được ở bên cạnh người mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Nguyện vọng này vừa nghe thấy thật đúng là phản nghịch, cuồng vọng, bọn họ một người là tử một người là mẫu, mối quan hệ này như một tầng gông xiềng nặng nề, đời này kiếp này không có khả năng ở cùng nhau. Nhưng Tiêu Diệp nghĩ, không quan hệ, cho dù Thần Phật cũng không chịu bảo hộ hắn, hắn dựa vào bản thân là đủ rồi. Diệp Huyên là thái hậu, vậy thử hỏi trong thiên hạ này người có thể ngày ngày kề cạnh thái hậu là ai, tất nhiên là chỉ có hoàng đế.
Ngoại trừ Tiêu Diệp, không ai biết rằng, năm hắn mười lăm tuổi liền lập một chí nguyện to lớn, bản thân nhất định phải trở thành hoàng đế, đến lúc đó hắn có thể danh chính ngôn thuận thân cận nàng, lại từng bước một đem nàng nắm trong tay. Hắn trù tính bảy năm, tạo ra một vỏ bọc vô cùng hoàn mỹ, là một hoàng tử an phận, không tranh không giành. Huynh đệ của Tiêu Diệp cho tới bây giờ chưa bao giờ đưa hắn vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh. Cửu lang? Nhắc tới cái tên này, bọn họ chỉ cười khinh miệt, tron mắt hô hắn chỉ là một kẻ kém cỏi.
Lúc Cảnh Tông băng hà hắn thành thật canh giữ bên cạnh, khi thái tử Tiêu Thịnh đăng cơ làm đế, hắn khuyên nhủ Tiêu Diệu nhẫn nại trù tính, mượn tay Tiêu Diệu châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngũ hoàng tử Tiêu Dương cùng tân đế Tiêu Thịnh. Ngay tại lúc mâu thuẫn giữa hai người đạt tới đỉnh điểm, Tiêu Thịnh đăng cơ năm thứ hai, an phong năm đầu, phế cung chi biến bùng nổ. Tiêu Thịnh bị đâm chết ở Bắc Trung cung, Tiêu Dương xưng đế, ngày hôm sau liền bị phế.
Tiêu Dương chờ ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế ba năm, mà Tiêu Diệp cũng làm đệ đệ tốt của Tiêu Diệu ba năm. Hắn trung thành, tận tâm khuyên Tiêu Diệu nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa, thời cơ chưa đến không nên vội vàng chính biến, làm vậy mất nhiều hơn được. Cho đến khi Tiêu Diệu chết, vẫn luôn cho rằng Tiêu Diệp cùng mình huynh đệ tình thâm. Nếu hắn nhẫn nại thêm một chút, sẽ không có loạn ngũ vương, khiến hắn mất mạng.
Đúng thế, trên thế gian này không ai có thể nhẫn nại như Tiêu Diệp. Trong thời gian loạn ngũ vương, nhóm huynh trưởng có khả năng kế thứa ngôi vị hoàng đế của Tiêu Diệp đều chết sạch. Mà vì sao loạn ngũ vương lại phát sinh? Ngoại trừ Tiêu Diệp thì không có ai biết hắn đã thận trọng như thế nào, trợ giúp, thúc đẩy nhóm huynh trưởng này vào trận sát phạt đẫm máu này như thế nào.
Vận khí của Lỗ vương cùng Triệu vương tốt nhất, vì bọn chúng rất ngu xuẩn, mà mục đích của Tiêu Diệp đã sắp đạt được, hắn cũng lười làm bẩn tay mình.
Đứng trong đại điện Minh Cung, dưới chân hắn là chúng triều thần đang quỳ lạy. Nhưng ánh mắt của Tiêu Diệp lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm che, chỉ nhìn thấy bóng hình mơ hồ xinh đẹp ấy. Cuối cùng… Hắn cũng bắt đầu thực hiện nguyện vọng của mình.
Tiếng bước chân sàn sạt đánh gãy hồi ức của Tiêu Diệp, tiểu nội quan lại một lần nữa nâng hộp gỗ bước vào Hội Ninh điện. Tiểu nội quan đã chạy tới chạy lui hơn mười vòng, cố gắng đè nén tiếng thở dốc, sợ thất lễ trước mặt thiên tử. Tiêu Diệp cầm lấy hộp gỗ, mặt mày như giãn ra, hắn thản nhiên nói: “Trời nắng gắt, Cao Thành Phúc, dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng.”
Cao Thành Phúc khom người thưa vâng, lại hiểu ý phất tay cho toàn bộ nội quan trong điện lui xuống. Cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, Tiêu Diệp mở hộp ra, trong chiếc hộp tinh xảo chỉ có một cái tiết khố đơn bạc ẩm ướt, bên trên thêu hai bông hoa hải đường, rất kiều diễm.
Tiêu Diệp cầm lấy tiết khố đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, trên tiết khố còn có một vệt ẩm ướt, khóe miệng hắn cong lên tràn ngập say mê, “Nương nương… A Huyên…” Trong điện yên tĩnh vang lên tiếng nam nhân thở dốc dồn dập, bàn tay to phủ lên dương vật, cấp tốc, hung mãnh triệt động, “A… A Huyên… A Huyên…” Thanh âm Tiêu Diệp càng ngày càng si mê, càng ngày càng điên cuồng, hắn phác họa trong đầu nụ cười dịu dàng của Diệp Huyên, cuối cùng, gầm nhẹ một tiếng, đạt tới cao triều.
/28
|