Ở phía trước mộ bia, Mẫu Đơn lẳng lặng đứng thẳng.
Nàng tận mắt nhìn thấy những người công nhân xúc từng xẻng cát đất đổ vào bên trong huyệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất cát vùi lấp, khi những người công nhân lấp những phần đất cát cuối cùng, nàng biết, cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy cỗ quan tài này nữa.
Bên trong cỗ quan tài kia, có rất nhiều thống khổ, muốn chôn vùi những cảm xúc này, quả thật không hề dễ dàng.
Nàng nhìn tấm bia mộ kia, hốc mắt có chút ướt át, nàng vẫn không thể ngăn chặn được cơn sầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trước bia mộ mới này.
Thân hình cao lớn, vượt qua sân, đi đến bên nàng.
Nàng cũng không có xoay người, vẫn nhìn vào bia mộ mới xây.
Hắn đi đến bên cạnh thân thể nàng, nhìn chăm chú vào mộ bia, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Cám ơn em.” Hắc Trọng Minh nói.
“Từ trước tới này anh đều không thể làm được chuyện này.” Hắn lẳng lặng nhìn đất cát đang bao phủ lấy cỗ quan tài.
Nằm ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất của hắn khi hắn còn nhỏ – Harry. Sau khi nó bị chế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếc mắt nhìn nó một cái. Harry đại diện cho quá khứ đã từng vui vẻ của hắn, nhưng cũng đại diện cho việc hắn bị cha hắn cướp đi tất cả.
Sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ chức lễ tang cho Harry, để cho nó xuống mồ yên nghỉ.
Nàng kiên trì muốn thay hắn chôn vùi đi cơn ác mộng thống khổ trong quá khứ.
Hắc Trọng Minh quay đầu lại, nhìn người vợ bên cạnh, đưa bức thư trên tay cho nàng.
“Là thư của ai?” Nàng có chút kinh ngạc, hỏi.
“Sở Lãng và Liễu Vũ.” Hắn chủ động trả lời nàng.
“Bọn họ đã bình an đến nước Mỹ.”
“Thật sao?” Nàng nhìn bức thư chỉ viết ngắn ngủn mấy câu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ viết.
Sau khi Kim Ngọc Tú và Giang Thành qua đời, thế lực của Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người còn sống trong nhà tàn sát lẫn nhau, muốn nuốt chửng số lợi nhuận còn lại, nhưng cuối cùng cũng không được gì.
Mà ân oán của nàng, Liễu Vũ và Sở Lãng đối với Kim gia cũng đến đây chấm dứt.
Sở Lãng và Liễu Vũ chọn lựa đến Mỹ, rời xa Thượng Hãi, cũng là rời xa nơi đầy rẫy ân ân oán oán này, đến thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng nàng lại lựa chọn tiếp tục ở lại Thượng Hải.
Bởi vì người đàn ông mà nàng yêu vẫn còn ở nơi này tranh đấu, vì Hắc Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quyết định ở lại.
Cho dù là thắng hay bại, cho dù là hắn làm vua một cõi hay là nghèo túng nhất thế gian, nàng cũng quyết định, suốt đời suốt kiếp này không rời hắn nửa bước.
Hậu luyện của Hắc gia truyền đến từng trận cười.
Con trai của bọn họ đã lấp đầy tiếng cười vào tòa biệt thự vốn chìm lâu trong thống khổ, tiếng cười này cực kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang chơi đùa cùng người hầu, khi thấy bọn họ đi tới thì nhanh chóng vươn tay ra, chờ mong cha mẹ ôm mình, hôn mình.
“Đi thôi!” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Nàng trả lời.
Cho dù là chân trời góc biển, nàng đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Bọn họ nắm tay nhau cùng đi về hướng phát ra tiếng cười của con trai. Khi hắn ôm lấy con, trên mặt bọn họ đều là nụ cười tươi.
Nhìn chồng và con, lòng của nàng cảm thấy thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Nàng từng là Thanh Phong. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện này, nàng không còn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa chọn trở thành Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn của Hắc Báo.
Nàng biết, đời này kiếp này, nàng không còn mong muốn gì hơn nữa.
“Đến đây.” Một tay Hắc Trọng Minh ôm con, tay còn lại vươn về phía nàng.
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Nàng cầm tay hắn.
Bọn họ đi về hướng tòa biệt thự. Nhà, nơi mà bọn họ đã gặp nhau.
TOÀN VĂN HOÀN
Nàng tận mắt nhìn thấy những người công nhân xúc từng xẻng cát đất đổ vào bên trong huyệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất cát vùi lấp, khi những người công nhân lấp những phần đất cát cuối cùng, nàng biết, cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy cỗ quan tài này nữa.
Bên trong cỗ quan tài kia, có rất nhiều thống khổ, muốn chôn vùi những cảm xúc này, quả thật không hề dễ dàng.
Nàng nhìn tấm bia mộ kia, hốc mắt có chút ướt át, nàng vẫn không thể ngăn chặn được cơn sầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trước bia mộ mới này.
Thân hình cao lớn, vượt qua sân, đi đến bên nàng.
Nàng cũng không có xoay người, vẫn nhìn vào bia mộ mới xây.
Hắn đi đến bên cạnh thân thể nàng, nhìn chăm chú vào mộ bia, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Cám ơn em.” Hắc Trọng Minh nói.
“Từ trước tới này anh đều không thể làm được chuyện này.” Hắn lẳng lặng nhìn đất cát đang bao phủ lấy cỗ quan tài.
Nằm ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất của hắn khi hắn còn nhỏ – Harry. Sau khi nó bị chế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếc mắt nhìn nó một cái. Harry đại diện cho quá khứ đã từng vui vẻ của hắn, nhưng cũng đại diện cho việc hắn bị cha hắn cướp đi tất cả.
Sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ chức lễ tang cho Harry, để cho nó xuống mồ yên nghỉ.
Nàng kiên trì muốn thay hắn chôn vùi đi cơn ác mộng thống khổ trong quá khứ.
Hắc Trọng Minh quay đầu lại, nhìn người vợ bên cạnh, đưa bức thư trên tay cho nàng.
“Là thư của ai?” Nàng có chút kinh ngạc, hỏi.
“Sở Lãng và Liễu Vũ.” Hắn chủ động trả lời nàng.
“Bọn họ đã bình an đến nước Mỹ.”
“Thật sao?” Nàng nhìn bức thư chỉ viết ngắn ngủn mấy câu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ viết.
Sau khi Kim Ngọc Tú và Giang Thành qua đời, thế lực của Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người còn sống trong nhà tàn sát lẫn nhau, muốn nuốt chửng số lợi nhuận còn lại, nhưng cuối cùng cũng không được gì.
Mà ân oán của nàng, Liễu Vũ và Sở Lãng đối với Kim gia cũng đến đây chấm dứt.
Sở Lãng và Liễu Vũ chọn lựa đến Mỹ, rời xa Thượng Hãi, cũng là rời xa nơi đầy rẫy ân ân oán oán này, đến thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng nàng lại lựa chọn tiếp tục ở lại Thượng Hải.
Bởi vì người đàn ông mà nàng yêu vẫn còn ở nơi này tranh đấu, vì Hắc Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quyết định ở lại.
Cho dù là thắng hay bại, cho dù là hắn làm vua một cõi hay là nghèo túng nhất thế gian, nàng cũng quyết định, suốt đời suốt kiếp này không rời hắn nửa bước.
Hậu luyện của Hắc gia truyền đến từng trận cười.
Con trai của bọn họ đã lấp đầy tiếng cười vào tòa biệt thự vốn chìm lâu trong thống khổ, tiếng cười này cực kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang chơi đùa cùng người hầu, khi thấy bọn họ đi tới thì nhanh chóng vươn tay ra, chờ mong cha mẹ ôm mình, hôn mình.
“Đi thôi!” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Nàng trả lời.
Cho dù là chân trời góc biển, nàng đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Bọn họ nắm tay nhau cùng đi về hướng phát ra tiếng cười của con trai. Khi hắn ôm lấy con, trên mặt bọn họ đều là nụ cười tươi.
Nhìn chồng và con, lòng của nàng cảm thấy thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Nàng từng là Thanh Phong. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện này, nàng không còn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa chọn trở thành Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn của Hắc Báo.
Nàng biết, đời này kiếp này, nàng không còn mong muốn gì hơn nữa.
“Đến đây.” Một tay Hắc Trọng Minh ôm con, tay còn lại vươn về phía nàng.
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Nàng cầm tay hắn.
Bọn họ đi về hướng tòa biệt thự. Nhà, nơi mà bọn họ đã gặp nhau.
TOÀN VĂN HOÀN
/19
|