Thái hoàng thái phi nói xong, lại nhìn Vệ Lang Yến, thở dài: “Yến Nhi, con đừng nói gì trước cả. Ta biết trong lòng con đã quyết, cho nên con muốn cưới ai làm phi tử ta sẽ không quan tâm nữa, chỉ là nếu con đã quyết định cưới nàng ta, ta cũng phải tiếp xúc với nàng ta nhiều chút có phải không, chẳng lẽ Yến Nhi không tin mẫu phi.”
Những lời này nhất định là không mấy ai tin. Mẫu Đơn không tin, nàng biết thái hoàng thái phi đang muốn gây sự với nàng. Nàng không tin thì dĩ nhiên Vệ Lang Yến cũng không tin người mẫu thân mà từ nhỏ tới lớn đã lừa hắn vô số lần và không có bất kỳ tình cảm nào với hắn. Hắn mặt không đổi nói: “Thái hoàng thái phi quá lo rồi. Sau này thành thân rồi sẽ có thời gian tiếp xúc nhiều thôi, chỉ là bây giờ con có chút việc cần nàng ấy nên không làm phiền thái hoàng thái phi nữa.” Lại liếc mắt nhìn lão ma ma bên cạnh: “Còn không nhanh chóng hầu hạ thái hoàng thái phi đi nghỉ ngơi.”
Lão ma ma lập tức sợ hãi run rẩy tiến lên đỡ thái hoàng thái phi.
Vệ Lang Yến không để ý đến sắc mặt tái nhợt và cơ thể lung lay sắp ngã của thái hoàng thái phi, kéo Mẫu Đơn rời khỏi. Nhìn nam nhân lạnh lùng đã rời đi, lão ma ma vội đỡ thái hoàng thái phi ngồi xuống, thầm thở dài, sự uy nghiêm của điện hạ quá lớn, bọn nô tài như các bà làm sao mà chịu nổi chứ.
Thái hoàng thái phi ngã ngồi trên ghế, đôi mắt hơi đỏ. Nhìn theo bóng dáng đã biến mất ở ngoài cửa kia, lầm bầm nói: “Bổn cung là mẫu phi của nó. Sao nó có thể vì một nữ tử mà đối xử với bổn cung như vậy, nó thật sự hận bổn cung như vậy sao? Chuyện của Ngọc Hoành năm đó không phải là bổn cung cố ý mà. Bổn cung chỉ nghĩ Cảnh Nhi không biết võ công, nó và Ngọc Hoành thì một thân tài nghệ, nên mới thuyết phục tiên hoàng cho hai huynh đệ họ đi Ký Châu. Bổn cung thật sự không ngờ Ngọc Hoành sẽ… Ma ma, ngươi nói bổn cung có phải đã làm sai rồi không?”
Lão ma ma đi theo hầu hạ bên cạnh thái hoàng thái phi cũng hai ba mươi năm rồi, luôn biết bà ta rất thiên vị, thiên vị Cảnh Vương, chỉ là sao dám ở trước mặt bà ta nói ra những lời này, chỉ gượng gạo nói: “Dĩ nhiên không phải là lỗi của thái hoàng thái phi.”
Thái hoàng thái phi ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ, hô lớn ra bên ngoài: “Người đâu, vào đây!”
Tới khi thị vệ thân cận tiến vào, thái hoàng thái phi thì thầm vài câu bên tai thị vệ. Thị vệ lập tức vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Vệ Lang Yến dẫn Mẫu Đơn về thư phòng. Trong lòng Mẫu Đơn lo lắng, hỏi: “Điện hạ, trước mặt thái hoàng thái phi thất lễ như vậy không sao chứ?”
Vệ Lang Yến lạnh nhạt đáp: “Không sao, nàng không cần để ý tới nữa. Bà ta yêu thương Cảnh Vương nhiều hơn nên sớm muộn gì cũng qua chỗ Cảnh Vương bên kia thôi. Sau này ta sẽ không để nàng vì những chuyện này mà buồn phiền đâu. Được rồi, đừng bận tâm những chuyện này nữa. Nàng nên về Thẩm phủ thôi, để ta sai người đưa nàng về.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, để thị vệ đưa nàng về Thẩm phủ.
Ba vị cô nương Thẩm gia chi chính bên kia vừa về tới Thẩm phủ đã kể hết mọi chuyện cho các trưởng bối. Thẩm Tuệ Bảo làm mất mặt lớn như vậy đương nhiên cái gì cũng không nói, quay về đại phòng liền nhốt mình trong phòng khóc rống lên. Tạ di nương ở bên ngoài lo lắng không thôi, cuối cùng tìm Thẩm Hạo Quốc về bàn bạc sai người hầu phá cửa phòng Thẩm Tuệ Bảo. Lúc này 2 người mới bước vào được, nhìn dáng vẻ thê thảm của Thẩm Tuệ Bảo, Tạ di nương và Thẩm Hạo Quốc đều giật nảy mình. Tạ di nương hốt ha hốt hoảng tiến lên: “Bảo ơi, con làm sao vậy? Có phải lúc nãy ở vương phủ có người ăn hiếp con không? Lúc đi không phải còn rất tốt sao?” Lại phát hiện cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu cô nương nhà mình không thấy nữa, vội vàng hỏi: “Cây trâm trên đầu con đâu? Đi đâu rồi? Con bé này, con nói chuyện đi, đừng khóc nữa.”
Thẩm Tuệ Bảo nào đâu dám nói cây trâm của mình đã đi đâu. Giờ phút này cô nương ta chỉ muốn chết đi cho xong, gục xuống bàn khóc rống lên: “Ra ngoài! Các người ra ngoài hết đi!”
Thẩm Hạo Quốc quát mắng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói xem? Vừa về tới thì khóc cái gì mà khóc? Có gặp được điện hạ không? Có được điện hạ nhìn trúng không?”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì Thẩm Tuệ Bảo càng khóc thê thảm hơn.
Hai người cũng hết cách, chỉ đành ra ngoài trước, sai nha hoàn đem nước ấm vào rửa mặt chải đầu cho Thẩm Tuệ Bảo, không bao lâu liền nghe thấy tiếng thau đồng rơi xuống đất và tiếng quát mắng đuổi bọn nha hoàn ra ngoài của Thẩm Tuệ Bảo.
Tạ di nương lo lắng không thôi. Bà ta có một đôi nhi nữ, bình thường cưng chiều không ngớt, nghe thấy nữ nhi ở bên trong khóc lóc thảm thương, bà ta cũng nhịn không được bắt đầu khóc: “Lão gia, người đi tìm Tuệ Hương và Tuệ Nhu của nhị phòng và tam phòng hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì đi. Tuệ Bảo của chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Có phải có người ăn hiếp nó không?”
Vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt Tiền thị đầy phẫn nộ đi vào, không nói hai lời liền tát một cái lên mặt Tạ di nương. Tạ di nương bị cái tát này đánh trúng ngẩn ra, tới khi phản ứng kịp liền kéo tay áo của Thẩm Hạo Quốc bắt đầu gào khóc: “Lão gia ơi, người phải làm chủ cho nô gia. Nô gia đã làm gì nên tội chứ, khuê nữ bị người ta ăn hiếp, ngay cả nô gia cũng…”
Sắc mặt Tiền thị càng ngày càng khó coi, cả giận nói: “Còn không mau ngậm miệng lại, ngươi còn có mặt mũi khóc sao?”
Thẩm Hạo Quốc quở trách: “Tiền thị, bà làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi di nương?”
“Xin lỗi? Lão gia ông có biết nữ nhi bảo bối và di nương bảo bối của ông rốt cuộc đã làm chuyện gì không?” Vừa về, Tiền thị liền nhớ tới chuyện ở vương phủ Tuệ Hương kể lúc nãy ở nhị phòng. Lúc này Tiền thị thật hận không thể giết chết hai nữ nhân hãm hại Thẩm gia này: “Trân châu mà di nương bảo bối của ông mua cho nữ nhi bảo bối của ông là vật đính ước mà điện hạ tặng cho Mẫu Đơn! Bị điện hạ ở vương phủ vạch trần ngay tại chỗ! Những viên trân châu này là những viên trân châu mà ngày đó khuê nữ bảo bối của ông lấy trộm từ trong phòng của Mẫu Đơn! Vậy mà…
Những lời này nhất định là không mấy ai tin. Mẫu Đơn không tin, nàng biết thái hoàng thái phi đang muốn gây sự với nàng. Nàng không tin thì dĩ nhiên Vệ Lang Yến cũng không tin người mẫu thân mà từ nhỏ tới lớn đã lừa hắn vô số lần và không có bất kỳ tình cảm nào với hắn. Hắn mặt không đổi nói: “Thái hoàng thái phi quá lo rồi. Sau này thành thân rồi sẽ có thời gian tiếp xúc nhiều thôi, chỉ là bây giờ con có chút việc cần nàng ấy nên không làm phiền thái hoàng thái phi nữa.” Lại liếc mắt nhìn lão ma ma bên cạnh: “Còn không nhanh chóng hầu hạ thái hoàng thái phi đi nghỉ ngơi.”
Lão ma ma lập tức sợ hãi run rẩy tiến lên đỡ thái hoàng thái phi.
Vệ Lang Yến không để ý đến sắc mặt tái nhợt và cơ thể lung lay sắp ngã của thái hoàng thái phi, kéo Mẫu Đơn rời khỏi. Nhìn nam nhân lạnh lùng đã rời đi, lão ma ma vội đỡ thái hoàng thái phi ngồi xuống, thầm thở dài, sự uy nghiêm của điện hạ quá lớn, bọn nô tài như các bà làm sao mà chịu nổi chứ.
Thái hoàng thái phi ngã ngồi trên ghế, đôi mắt hơi đỏ. Nhìn theo bóng dáng đã biến mất ở ngoài cửa kia, lầm bầm nói: “Bổn cung là mẫu phi của nó. Sao nó có thể vì một nữ tử mà đối xử với bổn cung như vậy, nó thật sự hận bổn cung như vậy sao? Chuyện của Ngọc Hoành năm đó không phải là bổn cung cố ý mà. Bổn cung chỉ nghĩ Cảnh Nhi không biết võ công, nó và Ngọc Hoành thì một thân tài nghệ, nên mới thuyết phục tiên hoàng cho hai huynh đệ họ đi Ký Châu. Bổn cung thật sự không ngờ Ngọc Hoành sẽ… Ma ma, ngươi nói bổn cung có phải đã làm sai rồi không?”
Lão ma ma đi theo hầu hạ bên cạnh thái hoàng thái phi cũng hai ba mươi năm rồi, luôn biết bà ta rất thiên vị, thiên vị Cảnh Vương, chỉ là sao dám ở trước mặt bà ta nói ra những lời này, chỉ gượng gạo nói: “Dĩ nhiên không phải là lỗi của thái hoàng thái phi.”
Thái hoàng thái phi ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ, hô lớn ra bên ngoài: “Người đâu, vào đây!”
Tới khi thị vệ thân cận tiến vào, thái hoàng thái phi thì thầm vài câu bên tai thị vệ. Thị vệ lập tức vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Vệ Lang Yến dẫn Mẫu Đơn về thư phòng. Trong lòng Mẫu Đơn lo lắng, hỏi: “Điện hạ, trước mặt thái hoàng thái phi thất lễ như vậy không sao chứ?”
Vệ Lang Yến lạnh nhạt đáp: “Không sao, nàng không cần để ý tới nữa. Bà ta yêu thương Cảnh Vương nhiều hơn nên sớm muộn gì cũng qua chỗ Cảnh Vương bên kia thôi. Sau này ta sẽ không để nàng vì những chuyện này mà buồn phiền đâu. Được rồi, đừng bận tâm những chuyện này nữa. Nàng nên về Thẩm phủ thôi, để ta sai người đưa nàng về.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, để thị vệ đưa nàng về Thẩm phủ.
Ba vị cô nương Thẩm gia chi chính bên kia vừa về tới Thẩm phủ đã kể hết mọi chuyện cho các trưởng bối. Thẩm Tuệ Bảo làm mất mặt lớn như vậy đương nhiên cái gì cũng không nói, quay về đại phòng liền nhốt mình trong phòng khóc rống lên. Tạ di nương ở bên ngoài lo lắng không thôi, cuối cùng tìm Thẩm Hạo Quốc về bàn bạc sai người hầu phá cửa phòng Thẩm Tuệ Bảo. Lúc này 2 người mới bước vào được, nhìn dáng vẻ thê thảm của Thẩm Tuệ Bảo, Tạ di nương và Thẩm Hạo Quốc đều giật nảy mình. Tạ di nương hốt ha hốt hoảng tiến lên: “Bảo ơi, con làm sao vậy? Có phải lúc nãy ở vương phủ có người ăn hiếp con không? Lúc đi không phải còn rất tốt sao?” Lại phát hiện cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu cô nương nhà mình không thấy nữa, vội vàng hỏi: “Cây trâm trên đầu con đâu? Đi đâu rồi? Con bé này, con nói chuyện đi, đừng khóc nữa.”
Thẩm Tuệ Bảo nào đâu dám nói cây trâm của mình đã đi đâu. Giờ phút này cô nương ta chỉ muốn chết đi cho xong, gục xuống bàn khóc rống lên: “Ra ngoài! Các người ra ngoài hết đi!”
Thẩm Hạo Quốc quát mắng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói xem? Vừa về tới thì khóc cái gì mà khóc? Có gặp được điện hạ không? Có được điện hạ nhìn trúng không?”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì Thẩm Tuệ Bảo càng khóc thê thảm hơn.
Hai người cũng hết cách, chỉ đành ra ngoài trước, sai nha hoàn đem nước ấm vào rửa mặt chải đầu cho Thẩm Tuệ Bảo, không bao lâu liền nghe thấy tiếng thau đồng rơi xuống đất và tiếng quát mắng đuổi bọn nha hoàn ra ngoài của Thẩm Tuệ Bảo.
Tạ di nương lo lắng không thôi. Bà ta có một đôi nhi nữ, bình thường cưng chiều không ngớt, nghe thấy nữ nhi ở bên trong khóc lóc thảm thương, bà ta cũng nhịn không được bắt đầu khóc: “Lão gia, người đi tìm Tuệ Hương và Tuệ Nhu của nhị phòng và tam phòng hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì đi. Tuệ Bảo của chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Có phải có người ăn hiếp nó không?”
Vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt Tiền thị đầy phẫn nộ đi vào, không nói hai lời liền tát một cái lên mặt Tạ di nương. Tạ di nương bị cái tát này đánh trúng ngẩn ra, tới khi phản ứng kịp liền kéo tay áo của Thẩm Hạo Quốc bắt đầu gào khóc: “Lão gia ơi, người phải làm chủ cho nô gia. Nô gia đã làm gì nên tội chứ, khuê nữ bị người ta ăn hiếp, ngay cả nô gia cũng…”
Sắc mặt Tiền thị càng ngày càng khó coi, cả giận nói: “Còn không mau ngậm miệng lại, ngươi còn có mặt mũi khóc sao?”
Thẩm Hạo Quốc quở trách: “Tiền thị, bà làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi di nương?”
“Xin lỗi? Lão gia ông có biết nữ nhi bảo bối và di nương bảo bối của ông rốt cuộc đã làm chuyện gì không?” Vừa về, Tiền thị liền nhớ tới chuyện ở vương phủ Tuệ Hương kể lúc nãy ở nhị phòng. Lúc này Tiền thị thật hận không thể giết chết hai nữ nhân hãm hại Thẩm gia này: “Trân châu mà di nương bảo bối của ông mua cho nữ nhi bảo bối của ông là vật đính ước mà điện hạ tặng cho Mẫu Đơn! Bị điện hạ ở vương phủ vạch trần ngay tại chỗ! Những viên trân châu này là những viên trân châu mà ngày đó khuê nữ bảo bối của ông lấy trộm từ trong phòng của Mẫu Đơn! Vậy mà…
/143
|