Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Mẫu Đơn thức dậy rửa mặt chải đầu xong, nàng bảo Tư Cúc tìm một bộ y phục trắng mặc bên trong, lại mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng thạch lựu thêu sen vàng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng ngắn màu hồng cánh sen thêu hoa văn hình mây uốn lượn. Thân dưới cũng mặc chiếc quần màu trắng thật dày bên trong, bên ngoài mặc chiếc váy dài màu hồng cánh sen thêu hoa đậm. Mái tóc đen được búi thành một búi, trên cài một cây trâm hoa mai có tua rua rủ xuống. Cả người ăn mặc vừa không quá nổi bật cũng không quá cứng nhắc, trong trường hợp như vậy cách ăn mặc cực kỳ hợp quy củ.
Không bao lâu, Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu bên kia đã qua đây, không thấy Thẩm Tuệ Bảo, Mẫu Đơn hỏi: “Thẩm Tuệ Bảo đâu?”
Thẩm Tuệ Hương cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ cứ mặc kệ tỷ ấy. Sáng sớm hôm nay, muội và Tuệ Nhu đi tìm tỷ ấy, nói là qua đây đi cùng tỷ tới vương phủ. Tỷ ấy liền vung tay áo rời đi, nói là không qua đây, cũng không biết tỷ ấy làm sao nữa.”
Mẫu Đơn đương nhiên là biết tại sao rồi, không nói thêm gì nữa, cười cười, nói: “Được rồi, mặc kệ muội ấy, chúng ta cùng tới vương phủ thôi.”
Tới khi 3 người đến vương phủ, gã sai vặt ở cửa vương phủ lập tức mặt mày tươi cười tới đón: “Thẩm cô nương, người tới rồi…. mau mời vào trong.”
Nói ra thì, đám người hầu trên dưới vương phủ đều quen biết Mẫu Đơn, mọi người đều biết nàng là người yêu của điện hạ, nhưng lại không một ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Người hầu trong vương phủ Bình Lăng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng. Bọn họ đều biết rõ tính cách của điện hạ, không dám đối nghịch với điện hạ.
Gã sai vặt đón 3 vị cô nương Thẩm gia tiến vào. Quản gia của vương phủ đang đứng ở trong sân, thấy 3 người bước vào, tiến ra đón, cười nói: “Thẩm cô nương, để lão nô dẫn người đi vào.”
Trong lòng Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu có chút thấp thỏm không yên, không ngờ quản gia của vương phủ lại đích thân tới đón bọn họ vào cửa. Thẩm Tuệ Hương không khỏi kéo kéo tay áo của Mẫu Đơn, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ, sao quản gia của vương phủ lại đón chúng ta vào cửa?” Cho dù là quản gia của vương phủ, cũng là đối tượng mà bọn thế gia vọng tộc ở Bình Lăng cố gắng nịnh nọt, bọn họ thực sự không hiểu đang xảy chuyện gì.
“Tỷ cũng không rõ nữa.” Mẫu Đơn kinh ngạc nhíu mày, đây là ý của điện hạ sao? Điện hạ đây là? Chẳng lẽ định…
Lúc quản gia đưa bọn họ tới khu vườn bên trong nội viện vương phủ, bên trong đã có không ít các tiểu thư khuê các hoặc đứng hoặc ngồi, ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp. Hậu viện vào mùa cuối thu, bởi vì những tiểu thư khuê các này đến lập tức trở nên sống động, nổi bật khiến cho những đoá cúc và hoa thuỷ tiên bên cạnh đều phai mờ. Nổi bật nhất trong đám người là một vị cô nương mặc váy dài thướt tha, trên người cô nương đó dường như chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân hình không có chút mập mạp nào mà cực kỳ thon thả, bên hông đeo đai lưng được kết bằng tơ vàng, càng nổi bật vòng eo mảnh mai, vừa đủ nắm tay, có cơn gió thu thổi qua, nữ tử xinh đẹp này run nhè nhẹ, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người của cô nương này.
Mái tóc đen của cô nương này được búi thành búi tóc cao cao, giữa tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích khảm trân châu, mặc dù trên đầu chỉ cài một cây trâm như vậy nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dưới ánh sáng sáng ngời chiếu xuống, trân châu trên đầu cây trâm toả ra ánh sáng lung linh, rực rỡ, lại càng làm nổi bật thêm nhan sắc kiều mỵ, xinh đẹp tuyệt trần của vị cô nương. Cho dù nhan sắc của toàn bộ các tiểu thư khuê các ở đây đều không kém nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận vị cô nương này quá đỗi xinh đẹp động lòng người, ánh mắt luôn vô thức nhìn vào vị cô nương đó.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn cô nương kia, qua nửa ngày mới hừ một tiếng, lại hơi nản lòng nói: “Dung mạo của tam tỷ quả thật là xinh đẹp vô cùng,” Coi như Tuệ Hương có không thích đường tỷ này của mình đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của cô nương ta thật sự xinh đẹp. Các cô nương có mặt ở đây không ai có thể sánh bằng cô nương ta, chỉ sợ lần này… Thẩm Tuệ Hương âm thầm thở dài tận đáy lòng. Trong lòng bắt đầu hơi ghen tỵ.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng ừ một tiếng, thu hồi ánh nhìn, tìm một góc ngồi xuống. Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu cũng vội đi theo.
Không bao lâu thì nghe người hầu thông báo: “Thái hoàng thái phi giá đáo…”
Các cô nương có mặt ở đây lập tức cúi người hành lễ.
Thái hoàng thái phi đi tới chỗ ngồi xuống, cười nói: “Đều mau đứng lên đi, ôi chao, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy sao, bổn cung đều nhìn tới hoa cả mắt, xem xem, ngay cả các bông hoa ở đây cũng bị các ngươi lấn át hết kìa.” Thái hoàng thái phi nói xong, liếc mắt liền thấy Thẩm Tuệ Bảo nổi bật nhất trong đám người, nhìn thấy trân châu trên đầu cô nương ta càng sững sờ. Nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, vẫy vẫy tay về phía Thẩm tuệ Bảo, cười nói: “Vị cô nương này là nhà nào vậy? Dung mạo này thật quá xuất chúng, mau tiến lên trước cho bổn cung nhìn xem.”
Thẩm Tuệ Bảo vẻ mặt thẹn thùng tiến lên, hành lễ, dịu dàng nói: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua thái hoàng thái phi, thái hoàng thái phi thiên tuế.”
Bên cạnh lập tức có người ghé tai thái hoàng thái phi nói một câu, thái hoàng thái phi giật mình, cười nói: “Thì ra là cháu gái của Thẩm lão tướng quân, xem xem, dáng vẻ này thật sự không giống với Thẩm lão tướng quân. Sao Thẩm gia lại sinh ra một cô nương xinh đẹp như vậy. Tới đây, lên trước một chút, ngồi cạnh bổn cung để bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Thẩm Tuệ Bảo lại tiến lên trước mấy bước, ngồi lên cái ghế bên cạnh thái hoàng thái phi. Trong lòng cô nương ta hơi căng thẳng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thái hoàng thái phi, hơi cúi thấp đầu. Cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu càng toả ra ánh sáng long lanh. Thái hoàng thái phi rất bình tĩnh ung dung đánh giá đầu tóc, vành tai và nhẫn của Thẩm Tuệ Bảo mấy lần, dịu dàng cười nói: “Dáng vẻ nha đầu này thật xinh đẹp, lại phối với những trang sức trân châu này thì càng lộ vẻ xuất chúng. Bổn cung xem hết cả Bình Lăng này cũng không có nha đầu nào có nhan sắc sánh bằng ngươi. Nha đầu ngươi có được những viên trân châu này từ đâu? bổn cung thấy những viên trân châu này không phải là vật tầm thường?”
Trong lòng Thẩm tuệ Bảo hoảng hốt, không biết tại sao thái hoàng thái phi lại hỏi như vậy, dù sao những viên trân châu này… Cô nương ta vội nói: “Bẩm thái hoàng thái phi, những … viên trân châu này là di nương của dân nữ mua về ạ.”
Thái hoàng thái phi à một tiếng, cười nói: “Không biết di nương của ngươi mua ở đâu vậy? bổn cung không ngờ trong tiệm trang sức ở Bình Lăng lại có thể bán loại trân châu cực phẩm như vậy?”
Các cô nương ở bên dưới đều hiểu được dường như có điểm không đúng. Ánh mắt đều đặt vào viên trân châu óng ánh trên đầu Thẩm Tuệ Bảo, trong lòng thầm nghĩ, đúng rồi, từ khi nào mà tiệm trang sức ở Bình Lăng xuất hiện loại trân châu cực phẩm như vậy? Nếu như có thì cũng không tới phiên một thứ nữ như cô nương ta có thể mua được, đều âm thầm suy đoán viên trân châu trên đầu cô nương ta rốt cuộc từ đâu mà có?
Mẫu Đơn cũng hơi có chút kinh ngạc. Dường như thái hoàng thái phi biết những viên trân châu này? Ngẫm lại cũng phải, những viên trân châu này của điện hạ nói không chừng là từ trong cung lấy ra, thái hoàng thái phi thấy qua cũng không lạ. Nàng liền xem xem Thẩm Tuệ Bảo này làm sao lấy đá đập chân mình.
Trong lòng Thẩm Tuệ Bảo càng ngày càng hoảng loạn, âm thầm hơi tự trách mình. Lúc trước sao không nghĩ tới những viên trân châu như vậy, dựa vào di nương của cô nương ta làm sao mua được, nhưng lời đã nói ra thì làm sao thu hồi được?
Trong lúc căng thẳng, chợt nghe người hầu hô: “Điện hạ giá đáo…”
Trong chớp mắt các cô nương bị tiếng nói ấy thu hút, không nhìn Thẩm Tuệ Bảo nữa, quay đầu nhìn về phía cổng viện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền lại, đập vào tầm mắt trước tiên là vạt áo màu đen cùng với gương mặt hơi nghiêm túc của Yến Vương điện hạ đang sải bước tiến về phía vườn. Gương mặt của hắn giống như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mày rậm, đôi mắt hơi hẹp dài, đôi môi mím chặt.
Các cô nương đều bất giác ổn định lại hơi thở. Thẩm Tuệ Bảo cũng quên mất câu hỏi của thái hoàng thái phi, sững sờ nhìn nam nhân hơi lộ vẻ lạnh lùng kia, trái tim đập thình thịch trong ngực, hai má đỏ bừng, sóng mắt long lanh.
Mẫu Đơn cũng nhìn về phía nam nhân kia. Gần một tháng không gặp rồi, gương mặt của hắn lại gầy đi một chút, dáng người vẫn cao lớn khoẻ mạnh như cũ. Dù bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp người, ánh mắt của hai người vẫn có thể giao nhau trước tiên.
Vệ Lang Yến nhìn thoáng qua đám người một cái liền thấy người mà hắn ngày đêm thương nhớ. Trong chốc lát vẻ mặt hắn dịu dàng lại, hắn chỉ đứng ngay cổng đó không nhúc nhích nhìn nàng.
Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu mới gặp được điện hạ cũng có chút kích động. Không bao lâu, hai người đều phát hiện ánh mắt của Yến Vương điện hạ dường như nhìn về phía các nàng bên này, không khỏi tò mò, theo tầm mắt của điện hạ đang dừng lại ở trên mặt Mẫu Đơn. Thẩm Tuệ Hương giật mình, bỗng nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nhìn biểu cảm của Yến Vương, phát hiện biểu cảm lạnh lùng của hắn đã dịu đi không ít. Đầu óc đùng một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, khi Thẩm Mẫu Đơn lần đầu tiên tới Thẩm phủ của bọn họ.
Lúc đó là lần đầu tiên nhà họ Thẩm bên kia tới Thẩm phủ thăm bọn họ, không bao lâu, điện hạ cũng đến. Bọn họ đều không nghĩ gì nhiều, huống chi lúc đó Thẩm Tuệ Bảo còn ồn ào nói ánh mắt của điện hạ vẫn luôn nhắm vào cô nương ta, còn vì vậy mà hắt nước trà nóng vào người Mẫu Đơn. Bọn họ cũng đều không cho là đúng, chỉ cho rằng Thẩm Tuệ Bảo bị điên rồi. Bây giờ Tuệ Hương mới biết bản thân đã sai cỡ nào. Lúc đó quả thật điện hạ nhìn về phía Thẩm Tuệ Bảo nhưng không phải nhìn Thẩm Tuệ Bảo mà là nhìn Thẩm Mẫu Đơn.
Người điện hạ vẫn luôn để ý là Thẩm Mẫu Đơn. Vì vậy lúc đó điện hạ mới vì Mẫu Đơn ra mặt, cách chức quan của đại bá.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn ánh mắt đang nhìn nhau của Yến Vương điện hạ và Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào, rối như tơ vò.
Thái hoàng thái phi thấy điện hạ tới đây, đứng dậy cười nói: “Yến Nhi, con tới rồi, mau qua dây ngồi.”
Vệ Lang Yến nghe thế, quay đầu nhìn thái hoàng thái phi, nét mặt vốn đã hoà hoãn trong nháy mắt đã lạnh lùng trở lại. Trong lòng thái hoàng thái phi đang hoảng sợ, rất sợ đứa nhi tử này ở trước mặt mọi người làm trái lời bà. Không ngờ điện hạ chỉ nhìn bà một cái rồi nghe theo lời bà tiến lên ngồi vào vị trí kế bên chính vị của bà.
Vệ Lang Yến vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói sợ hãi ở bên cạnh: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua điện hạ.”
Vệ Lang Yến ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy người đó, hắn liền sửng sốt, sau đó cau mày, sự lạnh lùng trong ánh mắt đã bị thay thế bởi sự phẫn nộ. Quay đầu nhìn nữ tử đang ngồi yên lặng trong góc khuất giữa một đám người, chỉ nhìn thấy sự
Không bao lâu, Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu bên kia đã qua đây, không thấy Thẩm Tuệ Bảo, Mẫu Đơn hỏi: “Thẩm Tuệ Bảo đâu?”
Thẩm Tuệ Hương cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ cứ mặc kệ tỷ ấy. Sáng sớm hôm nay, muội và Tuệ Nhu đi tìm tỷ ấy, nói là qua đây đi cùng tỷ tới vương phủ. Tỷ ấy liền vung tay áo rời đi, nói là không qua đây, cũng không biết tỷ ấy làm sao nữa.”
Mẫu Đơn đương nhiên là biết tại sao rồi, không nói thêm gì nữa, cười cười, nói: “Được rồi, mặc kệ muội ấy, chúng ta cùng tới vương phủ thôi.”
Tới khi 3 người đến vương phủ, gã sai vặt ở cửa vương phủ lập tức mặt mày tươi cười tới đón: “Thẩm cô nương, người tới rồi…. mau mời vào trong.”
Nói ra thì, đám người hầu trên dưới vương phủ đều quen biết Mẫu Đơn, mọi người đều biết nàng là người yêu của điện hạ, nhưng lại không một ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Người hầu trong vương phủ Bình Lăng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng. Bọn họ đều biết rõ tính cách của điện hạ, không dám đối nghịch với điện hạ.
Gã sai vặt đón 3 vị cô nương Thẩm gia tiến vào. Quản gia của vương phủ đang đứng ở trong sân, thấy 3 người bước vào, tiến ra đón, cười nói: “Thẩm cô nương, để lão nô dẫn người đi vào.”
Trong lòng Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu có chút thấp thỏm không yên, không ngờ quản gia của vương phủ lại đích thân tới đón bọn họ vào cửa. Thẩm Tuệ Hương không khỏi kéo kéo tay áo của Mẫu Đơn, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ, sao quản gia của vương phủ lại đón chúng ta vào cửa?” Cho dù là quản gia của vương phủ, cũng là đối tượng mà bọn thế gia vọng tộc ở Bình Lăng cố gắng nịnh nọt, bọn họ thực sự không hiểu đang xảy chuyện gì.
“Tỷ cũng không rõ nữa.” Mẫu Đơn kinh ngạc nhíu mày, đây là ý của điện hạ sao? Điện hạ đây là? Chẳng lẽ định…
Lúc quản gia đưa bọn họ tới khu vườn bên trong nội viện vương phủ, bên trong đã có không ít các tiểu thư khuê các hoặc đứng hoặc ngồi, ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp. Hậu viện vào mùa cuối thu, bởi vì những tiểu thư khuê các này đến lập tức trở nên sống động, nổi bật khiến cho những đoá cúc và hoa thuỷ tiên bên cạnh đều phai mờ. Nổi bật nhất trong đám người là một vị cô nương mặc váy dài thướt tha, trên người cô nương đó dường như chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân hình không có chút mập mạp nào mà cực kỳ thon thả, bên hông đeo đai lưng được kết bằng tơ vàng, càng nổi bật vòng eo mảnh mai, vừa đủ nắm tay, có cơn gió thu thổi qua, nữ tử xinh đẹp này run nhè nhẹ, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người của cô nương này.
Mái tóc đen của cô nương này được búi thành búi tóc cao cao, giữa tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích khảm trân châu, mặc dù trên đầu chỉ cài một cây trâm như vậy nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dưới ánh sáng sáng ngời chiếu xuống, trân châu trên đầu cây trâm toả ra ánh sáng lung linh, rực rỡ, lại càng làm nổi bật thêm nhan sắc kiều mỵ, xinh đẹp tuyệt trần của vị cô nương. Cho dù nhan sắc của toàn bộ các tiểu thư khuê các ở đây đều không kém nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận vị cô nương này quá đỗi xinh đẹp động lòng người, ánh mắt luôn vô thức nhìn vào vị cô nương đó.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn cô nương kia, qua nửa ngày mới hừ một tiếng, lại hơi nản lòng nói: “Dung mạo của tam tỷ quả thật là xinh đẹp vô cùng,” Coi như Tuệ Hương có không thích đường tỷ này của mình đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của cô nương ta thật sự xinh đẹp. Các cô nương có mặt ở đây không ai có thể sánh bằng cô nương ta, chỉ sợ lần này… Thẩm Tuệ Hương âm thầm thở dài tận đáy lòng. Trong lòng bắt đầu hơi ghen tỵ.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng ừ một tiếng, thu hồi ánh nhìn, tìm một góc ngồi xuống. Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu cũng vội đi theo.
Không bao lâu thì nghe người hầu thông báo: “Thái hoàng thái phi giá đáo…”
Các cô nương có mặt ở đây lập tức cúi người hành lễ.
Thái hoàng thái phi đi tới chỗ ngồi xuống, cười nói: “Đều mau đứng lên đi, ôi chao, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy sao, bổn cung đều nhìn tới hoa cả mắt, xem xem, ngay cả các bông hoa ở đây cũng bị các ngươi lấn át hết kìa.” Thái hoàng thái phi nói xong, liếc mắt liền thấy Thẩm Tuệ Bảo nổi bật nhất trong đám người, nhìn thấy trân châu trên đầu cô nương ta càng sững sờ. Nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, vẫy vẫy tay về phía Thẩm tuệ Bảo, cười nói: “Vị cô nương này là nhà nào vậy? Dung mạo này thật quá xuất chúng, mau tiến lên trước cho bổn cung nhìn xem.”
Thẩm Tuệ Bảo vẻ mặt thẹn thùng tiến lên, hành lễ, dịu dàng nói: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua thái hoàng thái phi, thái hoàng thái phi thiên tuế.”
Bên cạnh lập tức có người ghé tai thái hoàng thái phi nói một câu, thái hoàng thái phi giật mình, cười nói: “Thì ra là cháu gái của Thẩm lão tướng quân, xem xem, dáng vẻ này thật sự không giống với Thẩm lão tướng quân. Sao Thẩm gia lại sinh ra một cô nương xinh đẹp như vậy. Tới đây, lên trước một chút, ngồi cạnh bổn cung để bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Thẩm Tuệ Bảo lại tiến lên trước mấy bước, ngồi lên cái ghế bên cạnh thái hoàng thái phi. Trong lòng cô nương ta hơi căng thẳng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thái hoàng thái phi, hơi cúi thấp đầu. Cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu càng toả ra ánh sáng long lanh. Thái hoàng thái phi rất bình tĩnh ung dung đánh giá đầu tóc, vành tai và nhẫn của Thẩm Tuệ Bảo mấy lần, dịu dàng cười nói: “Dáng vẻ nha đầu này thật xinh đẹp, lại phối với những trang sức trân châu này thì càng lộ vẻ xuất chúng. Bổn cung xem hết cả Bình Lăng này cũng không có nha đầu nào có nhan sắc sánh bằng ngươi. Nha đầu ngươi có được những viên trân châu này từ đâu? bổn cung thấy những viên trân châu này không phải là vật tầm thường?”
Trong lòng Thẩm tuệ Bảo hoảng hốt, không biết tại sao thái hoàng thái phi lại hỏi như vậy, dù sao những viên trân châu này… Cô nương ta vội nói: “Bẩm thái hoàng thái phi, những … viên trân châu này là di nương của dân nữ mua về ạ.”
Thái hoàng thái phi à một tiếng, cười nói: “Không biết di nương của ngươi mua ở đâu vậy? bổn cung không ngờ trong tiệm trang sức ở Bình Lăng lại có thể bán loại trân châu cực phẩm như vậy?”
Các cô nương ở bên dưới đều hiểu được dường như có điểm không đúng. Ánh mắt đều đặt vào viên trân châu óng ánh trên đầu Thẩm Tuệ Bảo, trong lòng thầm nghĩ, đúng rồi, từ khi nào mà tiệm trang sức ở Bình Lăng xuất hiện loại trân châu cực phẩm như vậy? Nếu như có thì cũng không tới phiên một thứ nữ như cô nương ta có thể mua được, đều âm thầm suy đoán viên trân châu trên đầu cô nương ta rốt cuộc từ đâu mà có?
Mẫu Đơn cũng hơi có chút kinh ngạc. Dường như thái hoàng thái phi biết những viên trân châu này? Ngẫm lại cũng phải, những viên trân châu này của điện hạ nói không chừng là từ trong cung lấy ra, thái hoàng thái phi thấy qua cũng không lạ. Nàng liền xem xem Thẩm Tuệ Bảo này làm sao lấy đá đập chân mình.
Trong lòng Thẩm Tuệ Bảo càng ngày càng hoảng loạn, âm thầm hơi tự trách mình. Lúc trước sao không nghĩ tới những viên trân châu như vậy, dựa vào di nương của cô nương ta làm sao mua được, nhưng lời đã nói ra thì làm sao thu hồi được?
Trong lúc căng thẳng, chợt nghe người hầu hô: “Điện hạ giá đáo…”
Trong chớp mắt các cô nương bị tiếng nói ấy thu hút, không nhìn Thẩm Tuệ Bảo nữa, quay đầu nhìn về phía cổng viện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền lại, đập vào tầm mắt trước tiên là vạt áo màu đen cùng với gương mặt hơi nghiêm túc của Yến Vương điện hạ đang sải bước tiến về phía vườn. Gương mặt của hắn giống như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mày rậm, đôi mắt hơi hẹp dài, đôi môi mím chặt.
Các cô nương đều bất giác ổn định lại hơi thở. Thẩm Tuệ Bảo cũng quên mất câu hỏi của thái hoàng thái phi, sững sờ nhìn nam nhân hơi lộ vẻ lạnh lùng kia, trái tim đập thình thịch trong ngực, hai má đỏ bừng, sóng mắt long lanh.
Mẫu Đơn cũng nhìn về phía nam nhân kia. Gần một tháng không gặp rồi, gương mặt của hắn lại gầy đi một chút, dáng người vẫn cao lớn khoẻ mạnh như cũ. Dù bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp người, ánh mắt của hai người vẫn có thể giao nhau trước tiên.
Vệ Lang Yến nhìn thoáng qua đám người một cái liền thấy người mà hắn ngày đêm thương nhớ. Trong chốc lát vẻ mặt hắn dịu dàng lại, hắn chỉ đứng ngay cổng đó không nhúc nhích nhìn nàng.
Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu mới gặp được điện hạ cũng có chút kích động. Không bao lâu, hai người đều phát hiện ánh mắt của Yến Vương điện hạ dường như nhìn về phía các nàng bên này, không khỏi tò mò, theo tầm mắt của điện hạ đang dừng lại ở trên mặt Mẫu Đơn. Thẩm Tuệ Hương giật mình, bỗng nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nhìn biểu cảm của Yến Vương, phát hiện biểu cảm lạnh lùng của hắn đã dịu đi không ít. Đầu óc đùng một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, khi Thẩm Mẫu Đơn lần đầu tiên tới Thẩm phủ của bọn họ.
Lúc đó là lần đầu tiên nhà họ Thẩm bên kia tới Thẩm phủ thăm bọn họ, không bao lâu, điện hạ cũng đến. Bọn họ đều không nghĩ gì nhiều, huống chi lúc đó Thẩm Tuệ Bảo còn ồn ào nói ánh mắt của điện hạ vẫn luôn nhắm vào cô nương ta, còn vì vậy mà hắt nước trà nóng vào người Mẫu Đơn. Bọn họ cũng đều không cho là đúng, chỉ cho rằng Thẩm Tuệ Bảo bị điên rồi. Bây giờ Tuệ Hương mới biết bản thân đã sai cỡ nào. Lúc đó quả thật điện hạ nhìn về phía Thẩm Tuệ Bảo nhưng không phải nhìn Thẩm Tuệ Bảo mà là nhìn Thẩm Mẫu Đơn.
Người điện hạ vẫn luôn để ý là Thẩm Mẫu Đơn. Vì vậy lúc đó điện hạ mới vì Mẫu Đơn ra mặt, cách chức quan của đại bá.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn ánh mắt đang nhìn nhau của Yến Vương điện hạ và Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào, rối như tơ vò.
Thái hoàng thái phi thấy điện hạ tới đây, đứng dậy cười nói: “Yến Nhi, con tới rồi, mau qua dây ngồi.”
Vệ Lang Yến nghe thế, quay đầu nhìn thái hoàng thái phi, nét mặt vốn đã hoà hoãn trong nháy mắt đã lạnh lùng trở lại. Trong lòng thái hoàng thái phi đang hoảng sợ, rất sợ đứa nhi tử này ở trước mặt mọi người làm trái lời bà. Không ngờ điện hạ chỉ nhìn bà một cái rồi nghe theo lời bà tiến lên ngồi vào vị trí kế bên chính vị của bà.
Vệ Lang Yến vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói sợ hãi ở bên cạnh: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua điện hạ.”
Vệ Lang Yến ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy người đó, hắn liền sửng sốt, sau đó cau mày, sự lạnh lùng trong ánh mắt đã bị thay thế bởi sự phẫn nộ. Quay đầu nhìn nữ tử đang ngồi yên lặng trong góc khuất giữa một đám người, chỉ nhìn thấy sự
/143
|