Mẫu Đơn nhìn tấm thiệp mạ vàng trên tay, hơi đờ dẫn, lại hơi phiền não. Phải rồi, thiếu chút nữa nàng quên mất thái hoàng thái phi. Nàng biết quan hệ của điện hạ và thái hoàng thái phi không tốt, cho nên mới không để ý thái hoàng thái phi. Bây giờ thái hoàng thái phi đột nhiên tới đây nhất định là vì hôn sự của điện hạ, nên mới mời tất cả tiểu thư khuê các ở Bình Lăng tới cho bà gặp mặt.
Niệm Hương ở bên cạnh đọc sách, quay đầu thấy thiệp mời trên tay Mẫu Đơn, lại phát hiện Mẫu Đơn đang sững sờ, không khỏi quơ quơ tay trước mặt nàng, cười nói: “Cô nương, cô nương đang lo lắng thái hoàng thái phi sẽ vừa ý cô nương nhà khác có phải không? Cô nương yên tâm, cho dù bà ta có vừa ý thì điện hạ cũng sẽ không cưới đâu.”
Mẫu Đơn hoàn hồn, lắc lắc đầu, thả tấm thiệp trên tay xuống bàn, nói: “Ta không lo lắng điều này. Ta hiểu tâm ý của điện hạ, cũng biết điện hạ nhất định sẽ không nghe theo lời sắp xếp của thái hoàng thái phi. Ta chỉ lo lắng dưới tình huống như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho điện hạ. Ta nghe nói Tuyên đế lại tăng thêm không ít sưu thuế ở khắp nơi, rất nhiều bá tánh không chịu nổi sưu thuế cao như vậy, đã di chuyển tới đất phong của các vương gia. Các bá tánh tới đất phong của điện hạ là nhiều nhất, lúc này…” Lúc này điện hạ sao còn tâm tư để ý tới những chuyện này.
Ôi, bà thái hoàng thái phi này đúng là người thích gây thêm phiền phức mà, huống chi nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đây sẽ là mẹ chồng tương lai của nàng, cũng không biết… Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Niệm Hương bắt đầu cau mày, hiển nhiên là lo lắng chuyện này.
Nhưng Mẫu Đơn biết chuyện như vậy còn chưa kết thúc. Điều thực sự khiến Tuyên đế mất đi lòng dân là chính là trận bão tuyết mấy tháng sau. Mấy tháng sau, Hoè Châu của Vệ quốc sẽ gặp một trận bão tuyết lớn, cây lương thực chết hết, không có lấy một hạt gạo, dân chúng lầm than. Tuyên đế không cử quan viên tới cứu trợ thì cũng thôi đi, nhưng thuế lương cao ngất kia hắn ta cũng không giảm. Trong năm thiên tai như vậy, một đám bá tánh bình thường làm sao trả được thuế lương cao ngất như vậy. Sau đó Tuyên đế càng ngày càng làm mất lòng dân, sau đó ít ít nhiều nhiều đều xảy ra một số việc, dân chúng bắt đầu đề cử Yến Vương điện hạ lên làm vua, sau đó nữa là chiến tranh liên miên…
Mẫu Đơn nghĩ tới đây không kềm được thở dài. Dường như nàng có vội như thế nào thì cũng không giúp được gì. Trận bão tuyết này không giống nạn châu chấu, nạn châu chấu thì ít nhất ngươi còn có thể bắt châu chấu ăn, nhưng bão tuyết lại là khí hậu rét lạnh, cây cối chết hết, hơn nữa Hoè Châu cách xa Lương Châu. Thực sự nàng không biết nên mở miệng nói với điện hạ như thế nào. Coi như điện hạ có biết đi chăng nữa thì nước xa không cứu được lửa gần, lại thêm đó là địa bàn của Tuyên đế. Điện hạ cũng không thể tự tiện rời khỏi đất phong đi cứu trợ thiên tai.
Chuyện này thực sự không dễ làm.
Đang suy nghĩ tâm sự trong lòng, Tư Cúc từ tiệm y phục trở về, trong tay cầm mấy bộ y phục: “Cô nương, đây là mấy bộ y phục thu đông mà người thiết kế năm nay, đều đã làm xong rồi. Nô tỳ thu lại cho người rồi.”
“Đi thôi.” Mẫu Đơn không yên lòng nói.
Tư Cúc thu dọn y phục, từ rương y phục lấy ra một cái hộp gấm tử đàn, tò mò hỏi: “Cô nương, đây là gì vậy?”
Mẫu Đơn quay đầu nhìn qua, thì ra là hộp trân châu lúc trước điện hạ đưa cho nàng, khoé miệng không khỏi nở nụ cười, xoay người nhận lấy cái hộp tử đàn, đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong là những viên trân châu sáng bóng, cười nói: “Đây là quà của điện hạ ban cho ta sau khi ta cứu tiểu thế tử lúc trước. Nói ra thì những viên trân châu này vốn bị ta đem ra ngoài mấy lần, cuối cùng đều là điện hạ tìm về cho ta.” Nàng nói xong lại không khỏi nhớ lại nguyên nhân quen biết của nàng và điện hạ lúc trước, dường như đều bắt đầu từ hộp trân châu này. Nàng vươn tay lấy một viên trân châu lớn nhất, dưới ánh sáng mặt trời, viên trân châu toả ra ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Cúc cũng cảm thấy viên trân châu này cực kỳ đẹp đẽ, cười nói: “Cô nương, những viên trân châu cực phẩm này cất ở đáy rương thật sự rất đáng tiếc, chi bằng lấy ra khảm vào đồ trang sức đi.”
Mẫu Đơn nghĩ nghĩ quả thật là như vậy, không khỏi gật gật đầu cười nói: “Vậy không để ở đáy rương nữa. Ngày kia tìm một hai món trang sức thích hợp thì khảm vào.”
Nàng nói xong thì bỏ lại trân châu vào hộp, bảo Tư Cúc để vào hộp trang sức trên bàn trang điểm, nghĩ rằng cũng ở trong nhà mình, không cần để lại vào rương, lúc nào rảnh thì cầm ra tiệm trang sức khảm vào
Niệm Hương ở bên cạnh đọc sách, quay đầu thấy thiệp mời trên tay Mẫu Đơn, lại phát hiện Mẫu Đơn đang sững sờ, không khỏi quơ quơ tay trước mặt nàng, cười nói: “Cô nương, cô nương đang lo lắng thái hoàng thái phi sẽ vừa ý cô nương nhà khác có phải không? Cô nương yên tâm, cho dù bà ta có vừa ý thì điện hạ cũng sẽ không cưới đâu.”
Mẫu Đơn hoàn hồn, lắc lắc đầu, thả tấm thiệp trên tay xuống bàn, nói: “Ta không lo lắng điều này. Ta hiểu tâm ý của điện hạ, cũng biết điện hạ nhất định sẽ không nghe theo lời sắp xếp của thái hoàng thái phi. Ta chỉ lo lắng dưới tình huống như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho điện hạ. Ta nghe nói Tuyên đế lại tăng thêm không ít sưu thuế ở khắp nơi, rất nhiều bá tánh không chịu nổi sưu thuế cao như vậy, đã di chuyển tới đất phong của các vương gia. Các bá tánh tới đất phong của điện hạ là nhiều nhất, lúc này…” Lúc này điện hạ sao còn tâm tư để ý tới những chuyện này.
Ôi, bà thái hoàng thái phi này đúng là người thích gây thêm phiền phức mà, huống chi nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đây sẽ là mẹ chồng tương lai của nàng, cũng không biết… Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Niệm Hương bắt đầu cau mày, hiển nhiên là lo lắng chuyện này.
Nhưng Mẫu Đơn biết chuyện như vậy còn chưa kết thúc. Điều thực sự khiến Tuyên đế mất đi lòng dân là chính là trận bão tuyết mấy tháng sau. Mấy tháng sau, Hoè Châu của Vệ quốc sẽ gặp một trận bão tuyết lớn, cây lương thực chết hết, không có lấy một hạt gạo, dân chúng lầm than. Tuyên đế không cử quan viên tới cứu trợ thì cũng thôi đi, nhưng thuế lương cao ngất kia hắn ta cũng không giảm. Trong năm thiên tai như vậy, một đám bá tánh bình thường làm sao trả được thuế lương cao ngất như vậy. Sau đó Tuyên đế càng ngày càng làm mất lòng dân, sau đó ít ít nhiều nhiều đều xảy ra một số việc, dân chúng bắt đầu đề cử Yến Vương điện hạ lên làm vua, sau đó nữa là chiến tranh liên miên…
Mẫu Đơn nghĩ tới đây không kềm được thở dài. Dường như nàng có vội như thế nào thì cũng không giúp được gì. Trận bão tuyết này không giống nạn châu chấu, nạn châu chấu thì ít nhất ngươi còn có thể bắt châu chấu ăn, nhưng bão tuyết lại là khí hậu rét lạnh, cây cối chết hết, hơn nữa Hoè Châu cách xa Lương Châu. Thực sự nàng không biết nên mở miệng nói với điện hạ như thế nào. Coi như điện hạ có biết đi chăng nữa thì nước xa không cứu được lửa gần, lại thêm đó là địa bàn của Tuyên đế. Điện hạ cũng không thể tự tiện rời khỏi đất phong đi cứu trợ thiên tai.
Chuyện này thực sự không dễ làm.
Đang suy nghĩ tâm sự trong lòng, Tư Cúc từ tiệm y phục trở về, trong tay cầm mấy bộ y phục: “Cô nương, đây là mấy bộ y phục thu đông mà người thiết kế năm nay, đều đã làm xong rồi. Nô tỳ thu lại cho người rồi.”
“Đi thôi.” Mẫu Đơn không yên lòng nói.
Tư Cúc thu dọn y phục, từ rương y phục lấy ra một cái hộp gấm tử đàn, tò mò hỏi: “Cô nương, đây là gì vậy?”
Mẫu Đơn quay đầu nhìn qua, thì ra là hộp trân châu lúc trước điện hạ đưa cho nàng, khoé miệng không khỏi nở nụ cười, xoay người nhận lấy cái hộp tử đàn, đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong là những viên trân châu sáng bóng, cười nói: “Đây là quà của điện hạ ban cho ta sau khi ta cứu tiểu thế tử lúc trước. Nói ra thì những viên trân châu này vốn bị ta đem ra ngoài mấy lần, cuối cùng đều là điện hạ tìm về cho ta.” Nàng nói xong lại không khỏi nhớ lại nguyên nhân quen biết của nàng và điện hạ lúc trước, dường như đều bắt đầu từ hộp trân châu này. Nàng vươn tay lấy một viên trân châu lớn nhất, dưới ánh sáng mặt trời, viên trân châu toả ra ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Cúc cũng cảm thấy viên trân châu này cực kỳ đẹp đẽ, cười nói: “Cô nương, những viên trân châu cực phẩm này cất ở đáy rương thật sự rất đáng tiếc, chi bằng lấy ra khảm vào đồ trang sức đi.”
Mẫu Đơn nghĩ nghĩ quả thật là như vậy, không khỏi gật gật đầu cười nói: “Vậy không để ở đáy rương nữa. Ngày kia tìm một hai món trang sức thích hợp thì khảm vào.”
Nàng nói xong thì bỏ lại trân châu vào hộp, bảo Tư Cúc để vào hộp trang sức trên bàn trang điểm, nghĩ rằng cũng ở trong nhà mình, không cần để lại vào rương, lúc nào rảnh thì cầm ra tiệm trang sức khảm vào
/143
|