Thẩm đại lão thái gia xuất thân từ võ tướng, lúc này đang ở trong viện luyện võ. Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh nhưng đại lão thái gia cũng chỉ mặc một bộ thường phục mỏng. Thấy ba người đang bước vào trong viện, đại lão thái gia không để ý bọn họ, vẫn tiếp tục luyện quyền pháp.
Ba người cũng không dám làm phiền lão thái gia luyện quyền, đứng ở bên cạnh chờ. Tới khi đại lão thái gia luyện quyền xong đang thu tay lại, lúc này Thẩm Hạo Quốc mới tiến lên trước gọi phụ thân.
Thẩm đại lão thái gia không để ý ông ta, nhận lấy khăn vải từ tay Dư di nương ở bên cạnh lau mồ hôi trên mặt. Nói tới Dư di nương, là di nương mà lúc trước đi theo hầu hạ đại lão thái gia từ Bình Lăng tới An Dương. Sau đó đại lão thái gia ở bên đó cùng Dư di nương sinh hạ thứ tử Thẩm Hạo Niên. Nhi tử dòng thứ này năm nay chỉ mới 18 tuổi. Vì từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại lão thái gia, tính cách rất đoan chính, không bị dạy hư, bây giờ cũng theo đại lão thái gia về Bình Lăng, lúc này có việc đi ra ngoài rồi.
Thẩm Hạo Quốc nhìn thấy Dư di nương liền nhớ tới người đệ đệ kia nhỏ hơn ông ta tới 20 tuổi. Tâm trạng liền có chút không tốt, lại nhớ tới hôm nay qua đây là vì chuyện của Tuệ Bảo, đành phải nhịn xuống cơn giận ở trong lòng nói với đại lão thái gia: “Phụ thân, người hãy làm chủ cho Tuệ Bảo. Tuệ Bảo khó khăn lắm mới có tư cách tham gia tuyển tú nhưng lại bị Tuệ Hương làm hỏng mất rồi. Nó đố kỵ Tuệ Bảo, đã thêm phấn cỏ ngải vào kem thoa của Tuệ Bảo, làm hại Tuệ Bảo bị phá huỷ gương mặt, ngay cả cơ hội để nhập cung tuyển tú cũng mất rồi. Phụ thân người nhất định phải làm chủ cho Tuệ Bảo.”
Vưu thị cũng khóc lóc tiến lên: “Công công, người đừng nghe đại ca nói lung tung. Tuệ Hương của tụi con không phải loại người như vậy, coi như Tuệ Bảo đã cướp đi vị trí tiến cung của nó. Tuệ Hương cũng sẽ không hãm hại tỷ muội của mình như vậy đâu.”
Thẩm Tuệ Hương đỏ mắt tiến lên: “Tổ phụ, xin người làm chủ cho Tuệ Hương. Chuyện của tam tỷ không phải do Tuệ Hương làm.”
Thẩm đại lão thái gia nhận lấy chén trà từ trong tay Dư di nương bên cạnh, uống một ngụm. Lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hạo Quốc, hừ một tiếng: “Con ngược lại nói nói xem tại sao con khẳng định chuyện này là do Tuệ Hương làm? Con nhìn thấy tận mắt sao? Chỉ nghe lời nói một phía của Tuệ Bảo liền nói là do Tuệ Hương làm? Lão đại, con đã bốn mươi mấy tuổi rồi, đầu óc có thể trưởng thành hơn không? Con tổn hại thanh danh của Tuệ Hương như vậy có lợi ích gì đối với các cô nương Thẩm gia chứ? Đều là người một nhà, có phúc thì cùng hưởng, có hoạ thì cùng chia.”
Thẩm Hạo Quốc nóng nảy: “Phụ thân, chuyện Tuệ Bảo dị ứng với phấn hoa cỏ ngải chỉ có người trong nhà của Thẩm gia biết, không phải Tuệ Hương thì có thể là ai chứ?”
Thẩm đại lão thái gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Được rồi, chuyện này tới đây là kết thúc, đừng tranh cãi thêm là ai làm nữa. Chuyện tới nước này rồi thì coi như Tuệ Bảo không có duyên phận này vậy.”
Phụ thân... Thẩm Hạo Quốc trợn tròn mắt, không rõ vì sao phụ thân không truy cứu chuyện này. Nếu Tuệ Bảo tiến cung làm nương nương rồi, lợi ích đối với Thẩm gia biết bao mà kể, phụ thân già rồi hồ đồ chăng!
Đại lão thái gia cũng không chịu nói nữa, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đều về hết đi.”
Vưu thị và Tuệ Hương nói tiếng cảm ơn với đại lão thái gia, hành lễ rồi mới lui ra ngoài. Thẩm Hạo Quốc có không cam tâm đi nữa cũng biết phụ thân đã ra quyết định rồi, ông ta có nói thêm gì nữa cũng là vô ích thôi, không khỏi vung tay áo, tức giận đùng đùng đi khỏi. Nhìn dáng vẻ đại nhi tử như vậy, vẻ mặt Thẩm đại lão thái gia hơi sa sầm, lại nhịn không được thở dài.
Dư di nương ở phía sau lo lắng bước lên đỡ đại lão thái gia: “Lẫo gia, ông không sao chứ.”
Thẩm đại lão thái gia lắc lắc đầu: “Không sao, không sao, chỉ là tại sao lão đại lại bị Vương thị nuôi thành như vậy chứ? Nếu sớm biết như thế, ta sẽ không để lão đại ở bên cạnh bà ta rồi.” Nói xong lại thở một hơi dài, cùng Dư di nương đi về phòng.
Tin tức Thẩm Tuệ Bảo bị loại đã nhanh chóng truyền tới Thẩm gia. Tư Cúc ngạc nhiên không thôi, quấn lấy Mẫu Đơn hỏi vì sao: “Cô nương, sao cô nương biết Tuệ Bảo cô nương sẽ bị loại vậy? Đoán chuẩn quá đi, chuyện mặt Tuệ Bảo cô nương nổi đầy mẩn đỏ rốt cuộc là ai làm vậy?”
Chuyện của điện hạ Mẫu Đơn chưa từng giấu giếm Tư Cúc điều gì, cười nói: “Chuyện Tuệ Bảo tiến cung đối với điện hạ mà nói vốn không hề gì, coi như sau này điện hạ… Vậy kết cục của Tuệ Bảo đối với điện hạ mà nói càng không quan trọng, cũng không bởi vì ta mà tha hay giết cô nương ta. Điện hạ cảm thấy không quan trọng nhưng bá tổ phụ lại không cảm thấy như vậy. Bá tổ phụ là người của điện hạ, như vậy thì tuyệt đối sẽ không cho người của Thẩm gia và Tuyên đế có bất kỳ quan hệ gì, dù là một cô nương ở hậu viện cũng không được. Cho nên chuyện này là bá tổ phụ làm đó.” Ban đầu nàng vẫn không dám khẳng định Thẩm đại lão thái gia là người của điện hạ. Bây giờ Tuệ Bảo xảy ra chuyện, nàng mới dám khẳng định bá tổ phụ là người của điện hạ.
Tư Cúc vừa nghĩ, thì ra là vì lý do như thế.
Chưa tới hai ngày lại truyền đến một tin giật gân. Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Số ngân lượng do buôn lậu muối mấy chục năm nay đã đạt tới con số mấy nghìn vạn. Trong thời đại mà muối, sắt, đồng cực kỳ quan trọng như vậy, những thứ muối, sắt và đồng đều là do quan phủ độc quyền vận chuyển, buôn bán, không thể tự tiện tàng trữ vận chuyển. Huống chi số ngân lượng đã đạt đến mấy ngàn vạn như vậy, đây là trọng tội đủ để diệt cửu tộc rồi.
Đồng thời bị kéo xuống ngựa còn có mấy thế gia ở Bình Lăng, cũng vì tham gia buôn lậu muối với Tưởng hầu phủ. Mấy nhà này cũng không tham lam như Tưởng hầu phủ, chẳng qua chỉ mới mấy trăm vạn lượng thôi.
Tới khi Mẫu Đơn nghe Niệm Hương kể chuyện này, nàng sợ run lên, đứng bật dậy tại chỗ, ngay cả chiếc ghế ở phía sau cũng lảo đảo ngả bịch một tiếng lớn nàng cũng không phản ứng, chỉ sửng sờ nhìn Niệm Hương ở trước mặt. Đầu óc lờ mờ nhớ tới một chuyện mà trong phút chốc trở nên rõ ràng.
Niệm Hương hoảng sợ vội dựng cái ghế đằng sau Mẫu Đơn: “Cô nương, người sao vậy?”
Mẫu Đơn há miệng thở dốc, quay đầu hỏi niệm Hương: “Niệm Hương, lúc nãy ngươi nó Tưởng gia như thế nào?” Giọng nói của nàng hơi run run cũng có chút hơi phấn khích.
Niệm Hương nói: “Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Bây giờ bị điện hạ tra ra rồi, con số gần mấy ngàn vạn lượng. Lần này Tưởng hầu phủ e rằng không thể khôi phục lại được nữa.”
“Phải đó, mấy ngàn vạn lượng bạc…” Mẫu Đơn lẩm bẩm. Nàng nhớ tới một chuyện
Ba người cũng không dám làm phiền lão thái gia luyện quyền, đứng ở bên cạnh chờ. Tới khi đại lão thái gia luyện quyền xong đang thu tay lại, lúc này Thẩm Hạo Quốc mới tiến lên trước gọi phụ thân.
Thẩm đại lão thái gia không để ý ông ta, nhận lấy khăn vải từ tay Dư di nương ở bên cạnh lau mồ hôi trên mặt. Nói tới Dư di nương, là di nương mà lúc trước đi theo hầu hạ đại lão thái gia từ Bình Lăng tới An Dương. Sau đó đại lão thái gia ở bên đó cùng Dư di nương sinh hạ thứ tử Thẩm Hạo Niên. Nhi tử dòng thứ này năm nay chỉ mới 18 tuổi. Vì từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại lão thái gia, tính cách rất đoan chính, không bị dạy hư, bây giờ cũng theo đại lão thái gia về Bình Lăng, lúc này có việc đi ra ngoài rồi.
Thẩm Hạo Quốc nhìn thấy Dư di nương liền nhớ tới người đệ đệ kia nhỏ hơn ông ta tới 20 tuổi. Tâm trạng liền có chút không tốt, lại nhớ tới hôm nay qua đây là vì chuyện của Tuệ Bảo, đành phải nhịn xuống cơn giận ở trong lòng nói với đại lão thái gia: “Phụ thân, người hãy làm chủ cho Tuệ Bảo. Tuệ Bảo khó khăn lắm mới có tư cách tham gia tuyển tú nhưng lại bị Tuệ Hương làm hỏng mất rồi. Nó đố kỵ Tuệ Bảo, đã thêm phấn cỏ ngải vào kem thoa của Tuệ Bảo, làm hại Tuệ Bảo bị phá huỷ gương mặt, ngay cả cơ hội để nhập cung tuyển tú cũng mất rồi. Phụ thân người nhất định phải làm chủ cho Tuệ Bảo.”
Vưu thị cũng khóc lóc tiến lên: “Công công, người đừng nghe đại ca nói lung tung. Tuệ Hương của tụi con không phải loại người như vậy, coi như Tuệ Bảo đã cướp đi vị trí tiến cung của nó. Tuệ Hương cũng sẽ không hãm hại tỷ muội của mình như vậy đâu.”
Thẩm Tuệ Hương đỏ mắt tiến lên: “Tổ phụ, xin người làm chủ cho Tuệ Hương. Chuyện của tam tỷ không phải do Tuệ Hương làm.”
Thẩm đại lão thái gia nhận lấy chén trà từ trong tay Dư di nương bên cạnh, uống một ngụm. Lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hạo Quốc, hừ một tiếng: “Con ngược lại nói nói xem tại sao con khẳng định chuyện này là do Tuệ Hương làm? Con nhìn thấy tận mắt sao? Chỉ nghe lời nói một phía của Tuệ Bảo liền nói là do Tuệ Hương làm? Lão đại, con đã bốn mươi mấy tuổi rồi, đầu óc có thể trưởng thành hơn không? Con tổn hại thanh danh của Tuệ Hương như vậy có lợi ích gì đối với các cô nương Thẩm gia chứ? Đều là người một nhà, có phúc thì cùng hưởng, có hoạ thì cùng chia.”
Thẩm Hạo Quốc nóng nảy: “Phụ thân, chuyện Tuệ Bảo dị ứng với phấn hoa cỏ ngải chỉ có người trong nhà của Thẩm gia biết, không phải Tuệ Hương thì có thể là ai chứ?”
Thẩm đại lão thái gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Được rồi, chuyện này tới đây là kết thúc, đừng tranh cãi thêm là ai làm nữa. Chuyện tới nước này rồi thì coi như Tuệ Bảo không có duyên phận này vậy.”
Phụ thân... Thẩm Hạo Quốc trợn tròn mắt, không rõ vì sao phụ thân không truy cứu chuyện này. Nếu Tuệ Bảo tiến cung làm nương nương rồi, lợi ích đối với Thẩm gia biết bao mà kể, phụ thân già rồi hồ đồ chăng!
Đại lão thái gia cũng không chịu nói nữa, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đều về hết đi.”
Vưu thị và Tuệ Hương nói tiếng cảm ơn với đại lão thái gia, hành lễ rồi mới lui ra ngoài. Thẩm Hạo Quốc có không cam tâm đi nữa cũng biết phụ thân đã ra quyết định rồi, ông ta có nói thêm gì nữa cũng là vô ích thôi, không khỏi vung tay áo, tức giận đùng đùng đi khỏi. Nhìn dáng vẻ đại nhi tử như vậy, vẻ mặt Thẩm đại lão thái gia hơi sa sầm, lại nhịn không được thở dài.
Dư di nương ở phía sau lo lắng bước lên đỡ đại lão thái gia: “Lẫo gia, ông không sao chứ.”
Thẩm đại lão thái gia lắc lắc đầu: “Không sao, không sao, chỉ là tại sao lão đại lại bị Vương thị nuôi thành như vậy chứ? Nếu sớm biết như thế, ta sẽ không để lão đại ở bên cạnh bà ta rồi.” Nói xong lại thở một hơi dài, cùng Dư di nương đi về phòng.
Tin tức Thẩm Tuệ Bảo bị loại đã nhanh chóng truyền tới Thẩm gia. Tư Cúc ngạc nhiên không thôi, quấn lấy Mẫu Đơn hỏi vì sao: “Cô nương, sao cô nương biết Tuệ Bảo cô nương sẽ bị loại vậy? Đoán chuẩn quá đi, chuyện mặt Tuệ Bảo cô nương nổi đầy mẩn đỏ rốt cuộc là ai làm vậy?”
Chuyện của điện hạ Mẫu Đơn chưa từng giấu giếm Tư Cúc điều gì, cười nói: “Chuyện Tuệ Bảo tiến cung đối với điện hạ mà nói vốn không hề gì, coi như sau này điện hạ… Vậy kết cục của Tuệ Bảo đối với điện hạ mà nói càng không quan trọng, cũng không bởi vì ta mà tha hay giết cô nương ta. Điện hạ cảm thấy không quan trọng nhưng bá tổ phụ lại không cảm thấy như vậy. Bá tổ phụ là người của điện hạ, như vậy thì tuyệt đối sẽ không cho người của Thẩm gia và Tuyên đế có bất kỳ quan hệ gì, dù là một cô nương ở hậu viện cũng không được. Cho nên chuyện này là bá tổ phụ làm đó.” Ban đầu nàng vẫn không dám khẳng định Thẩm đại lão thái gia là người của điện hạ. Bây giờ Tuệ Bảo xảy ra chuyện, nàng mới dám khẳng định bá tổ phụ là người của điện hạ.
Tư Cúc vừa nghĩ, thì ra là vì lý do như thế.
Chưa tới hai ngày lại truyền đến một tin giật gân. Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Số ngân lượng do buôn lậu muối mấy chục năm nay đã đạt tới con số mấy nghìn vạn. Trong thời đại mà muối, sắt, đồng cực kỳ quan trọng như vậy, những thứ muối, sắt và đồng đều là do quan phủ độc quyền vận chuyển, buôn bán, không thể tự tiện tàng trữ vận chuyển. Huống chi số ngân lượng đã đạt đến mấy ngàn vạn như vậy, đây là trọng tội đủ để diệt cửu tộc rồi.
Đồng thời bị kéo xuống ngựa còn có mấy thế gia ở Bình Lăng, cũng vì tham gia buôn lậu muối với Tưởng hầu phủ. Mấy nhà này cũng không tham lam như Tưởng hầu phủ, chẳng qua chỉ mới mấy trăm vạn lượng thôi.
Tới khi Mẫu Đơn nghe Niệm Hương kể chuyện này, nàng sợ run lên, đứng bật dậy tại chỗ, ngay cả chiếc ghế ở phía sau cũng lảo đảo ngả bịch một tiếng lớn nàng cũng không phản ứng, chỉ sửng sờ nhìn Niệm Hương ở trước mặt. Đầu óc lờ mờ nhớ tới một chuyện mà trong phút chốc trở nên rõ ràng.
Niệm Hương hoảng sợ vội dựng cái ghế đằng sau Mẫu Đơn: “Cô nương, người sao vậy?”
Mẫu Đơn há miệng thở dốc, quay đầu hỏi niệm Hương: “Niệm Hương, lúc nãy ngươi nó Tưởng gia như thế nào?” Giọng nói của nàng hơi run run cũng có chút hơi phấn khích.
Niệm Hương nói: “Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Bây giờ bị điện hạ tra ra rồi, con số gần mấy ngàn vạn lượng. Lần này Tưởng hầu phủ e rằng không thể khôi phục lại được nữa.”
“Phải đó, mấy ngàn vạn lượng bạc…” Mẫu Đơn lẩm bẩm. Nàng nhớ tới một chuyện
/143
|