Nói thật, dung mạo người này quá giống với mẫu thân trong ký ức của Mẫu Đơn nên nàng hơi bị ảnh hưởng, thấy bà ấy khổ sở cầu xin hồi lâu mà phu xe đó không chịu đồng ý. Mẫu Đơn nhịn không được khẽ thở dài, đi qua, nàng nhẹ giọng nói: “Thẩm à, vừa may xe ngựa bọn ta thuê có dư nhiều chỗ. Hay là thẩm đưa cây trâm này cho ta, sau đó theo Thẩm gia chúng ta đi cùng một chiếc xe ngựa được không?”
Phụ nhân quay ngoắt đầu, nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt vừa cảm kích vừa xấu hổ. Bà ấy cuống quýt gật đầu, hơi e ngại đưa cây trâm trên tay cho Mẫu Đơn. Nàng cười cười với bà ấy, nhận lấy cây trâm từ tay bà ấy.
Xe ngựa mà Thẩm gia thuê vốn dư chỗ, thêm một mình phụ nhân này vào cũng không tính là nhiều. Tới khi dẫn phụ nhân đang thấp thỏm không yên này tới bên cạnh đoàn xe, người của Thẩm gia cũng không ai có ý kiến gì, chỉ cười cười với phụ nhân kia. Mẫu Đơn sợ bà ấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói với phụ nhân: “Lát nữa thẩm ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta là được rồi.”
Phụ nhân khép nép gật gật đầu, theo Mẫu Đơn lên xe. Trên xe cũng coi như rộng rãi, mà lần này về Mẫu Đơn chỉ dẫn theo một mình Niệm Hương, chỉ có ba người các nàng ngồi trên xe ngựa. Phụ nhân kia cực kỳ lo lắng, sắc mặt vàng vọt, lại có chút đỏ. Bà ấy cẩn thận nhìn Mãu Đơn, nói cảm ơn lần nữa: “Cô nương, thật sự rất cảm ơn cô nương. Tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên của cô nương .”
Mẫu Đơn cười nói: “Ta là Thẩm thị Mẫu Đơn, thẩm cứ gọi ta là Mẫu Đơn là được.”
Phụ nhân gật gật đầu, cũng nói tên họ của mình cho Mẫu Đơn, chỉ nói mình tên Đào Uyển Nương, những chuyện khác liên quan đến phu quân của bà ấy thì bà ấy không nói.
Chốc lát sau, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tới gọi Mẫu Đơn qua gặp. Mẫu Đơn lên xe ngựa của lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Nghe nói con mời phụ nhân ở trên thuyền lên xe ngựa của con?” Mẫu Đơn ngồi đối diện lão phu nhân, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn và mái tóc hoa râm của lão phu nhân, khẽ gật đầu: “Con thấy bà ấy rất đáng thương nên mới kêu bà ấy lên ngồi chung xe ngựa với con.”
Lão phu nhân nhịn không được cười cười, mở to mắt xem xét Mẫu Đơn: “Tốt xấu gì ta cũng là tổ mẫu của con, biết rõ con là người như thế nào. Tính tình con từ nhỏ đã rất tốt. Lúc mẫu thân con qua đời thì con đã rất hiểu chuyện, khóc lóc mấy ngày, phụ thân con dỗ thế nào cũng không được, trước mắt dáng vẻ phụ nhân này quá giống mẫu thân con, khó trách con lại như vậy. Vậy cũng không sao, chuyện ta muốn nói với con là phụ nhân này đã có gia đình chưa? Nếu như chưa có thì chi bằng cứ giữ lại. Tuổi tác phụ thân con cũng cao rồi. Sau khi mẫu thân con qua đời, nó vì tỷ đệ hai con cũng chưa tái hôn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được người giống mẫu thân con như vậy, chi bằng giữ lại để hầu hạ cho ông ấy. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, tới khi các con thành gia lập nghiệp, một mình ông ấy cô đơn lẻ bóng…”
Bây giờ lão phu nhân cũng nghĩ thông rồi. Mấy năm nay bà ta đối với tam phòng không ra gì, nhưng tam phòng vẫn không có oán hận gì cả, đối với bà ta vẫn hiếu thảo như cũ. Bà ta cũng coi như nhìn thấu rồi.
Mẫu Đơn cũng biết rõ đạo lý này. Nàng cũng đau lòng cho phụ thân của mình. Sau này nàng và A Hoán trưởng thành rồi, kết hôn xong thì phụ thân cũng già rồi, bên cạnh không thể không có ai hầu hạ, nhưng: “Tổ mẫu, vị thẩm này đã có gia đình rồi.”
Lão phu nhân thở dài: “Vậy cũng hết cách. Sau khi về Bình Lăng phải tìm một vợ kế cho phụ thân con rồi. Con và A Hoán không có ý kiến gì chứ?”
Mẫu đơn cười nói: “Chỉ cần là người tốt thì dĩ nhiên là không có ý kiến rồi.” Quả thật nàng hy vọng phụ thân có thể tìm được người bầu bạn nửa đời sau, nhưng điều kiện tiên quyết là tính tình nữ tử đó phải tốt, không phải là loại người điên đảo thị phi.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay: “Được rồi, con mau quay về đi, sắp khởi hành rồi.”
Suốt quãng đường còn lại, Mẫu đơn ngồi cùng với Uyển Nương trên một chiếc xe ngựa. Uyển Nương này không nói nhiều, ngày thường ở trên xe ngựa chỉ nhìn xa xăm phong cảnh thoáng qua bên ngoài xe.
Xe ngựa chạy mấy ngày cuối cùng cũng tới cổng lớn của thành Bình Lăng. Lúc này vừa qua buổi trưa, cổng thành vẫn chưa đóng. Xe ngựa chạy một mạch vào trong thành Bình Lăng.
Phụ nhân quay ngoắt đầu, nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt vừa cảm kích vừa xấu hổ. Bà ấy cuống quýt gật đầu, hơi e ngại đưa cây trâm trên tay cho Mẫu Đơn. Nàng cười cười với bà ấy, nhận lấy cây trâm từ tay bà ấy.
Xe ngựa mà Thẩm gia thuê vốn dư chỗ, thêm một mình phụ nhân này vào cũng không tính là nhiều. Tới khi dẫn phụ nhân đang thấp thỏm không yên này tới bên cạnh đoàn xe, người của Thẩm gia cũng không ai có ý kiến gì, chỉ cười cười với phụ nhân kia. Mẫu Đơn sợ bà ấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói với phụ nhân: “Lát nữa thẩm ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta là được rồi.”
Phụ nhân khép nép gật gật đầu, theo Mẫu Đơn lên xe. Trên xe cũng coi như rộng rãi, mà lần này về Mẫu Đơn chỉ dẫn theo một mình Niệm Hương, chỉ có ba người các nàng ngồi trên xe ngựa. Phụ nhân kia cực kỳ lo lắng, sắc mặt vàng vọt, lại có chút đỏ. Bà ấy cẩn thận nhìn Mãu Đơn, nói cảm ơn lần nữa: “Cô nương, thật sự rất cảm ơn cô nương. Tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên của cô nương .”
Mẫu Đơn cười nói: “Ta là Thẩm thị Mẫu Đơn, thẩm cứ gọi ta là Mẫu Đơn là được.”
Phụ nhân gật gật đầu, cũng nói tên họ của mình cho Mẫu Đơn, chỉ nói mình tên Đào Uyển Nương, những chuyện khác liên quan đến phu quân của bà ấy thì bà ấy không nói.
Chốc lát sau, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tới gọi Mẫu Đơn qua gặp. Mẫu Đơn lên xe ngựa của lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Nghe nói con mời phụ nhân ở trên thuyền lên xe ngựa của con?” Mẫu Đơn ngồi đối diện lão phu nhân, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn và mái tóc hoa râm của lão phu nhân, khẽ gật đầu: “Con thấy bà ấy rất đáng thương nên mới kêu bà ấy lên ngồi chung xe ngựa với con.”
Lão phu nhân nhịn không được cười cười, mở to mắt xem xét Mẫu Đơn: “Tốt xấu gì ta cũng là tổ mẫu của con, biết rõ con là người như thế nào. Tính tình con từ nhỏ đã rất tốt. Lúc mẫu thân con qua đời thì con đã rất hiểu chuyện, khóc lóc mấy ngày, phụ thân con dỗ thế nào cũng không được, trước mắt dáng vẻ phụ nhân này quá giống mẫu thân con, khó trách con lại như vậy. Vậy cũng không sao, chuyện ta muốn nói với con là phụ nhân này đã có gia đình chưa? Nếu như chưa có thì chi bằng cứ giữ lại. Tuổi tác phụ thân con cũng cao rồi. Sau khi mẫu thân con qua đời, nó vì tỷ đệ hai con cũng chưa tái hôn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được người giống mẫu thân con như vậy, chi bằng giữ lại để hầu hạ cho ông ấy. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, tới khi các con thành gia lập nghiệp, một mình ông ấy cô đơn lẻ bóng…”
Bây giờ lão phu nhân cũng nghĩ thông rồi. Mấy năm nay bà ta đối với tam phòng không ra gì, nhưng tam phòng vẫn không có oán hận gì cả, đối với bà ta vẫn hiếu thảo như cũ. Bà ta cũng coi như nhìn thấu rồi.
Mẫu Đơn cũng biết rõ đạo lý này. Nàng cũng đau lòng cho phụ thân của mình. Sau này nàng và A Hoán trưởng thành rồi, kết hôn xong thì phụ thân cũng già rồi, bên cạnh không thể không có ai hầu hạ, nhưng: “Tổ mẫu, vị thẩm này đã có gia đình rồi.”
Lão phu nhân thở dài: “Vậy cũng hết cách. Sau khi về Bình Lăng phải tìm một vợ kế cho phụ thân con rồi. Con và A Hoán không có ý kiến gì chứ?”
Mẫu đơn cười nói: “Chỉ cần là người tốt thì dĩ nhiên là không có ý kiến rồi.” Quả thật nàng hy vọng phụ thân có thể tìm được người bầu bạn nửa đời sau, nhưng điều kiện tiên quyết là tính tình nữ tử đó phải tốt, không phải là loại người điên đảo thị phi.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay: “Được rồi, con mau quay về đi, sắp khởi hành rồi.”
Suốt quãng đường còn lại, Mẫu đơn ngồi cùng với Uyển Nương trên một chiếc xe ngựa. Uyển Nương này không nói nhiều, ngày thường ở trên xe ngựa chỉ nhìn xa xăm phong cảnh thoáng qua bên ngoài xe.
Xe ngựa chạy mấy ngày cuối cùng cũng tới cổng lớn của thành Bình Lăng. Lúc này vừa qua buổi trưa, cổng thành vẫn chưa đóng. Xe ngựa chạy một mạch vào trong thành Bình Lăng.
/143
|