Kỳ thật Thẩm Mẫu Đơn cũng hơi hiểu suy nghĩ của đại lão phu nhân và Thẩm Hạo Quốc. đại lão phu nhân một lòng chỉ vì nhi tử, tôn tử và tằng tôn của mình, đối xử với tôn tử Thẩm Diệc Nguyên và tằng tôn Thẩm Hàm Chi của dòng chính rất tốt, còn đối xử với các cô nương của mình thì nàng đoán rằng hẳn là mắt nhắm mắt mở. Đối với đại lão phu nhân mà nói, các cô nương chỉ là vì gia tộc hưng thịnh mà liên hôn với một đối tượng nào đó trong tương lai mà thôi, về phần nhân phẩm của đàng trai như thế nào thì không có trong phạm vi xem xét, chỉ cần gia thế tốt là được.
Về phần Thẩm Hạo Quốc, ông ta chỉ là một nam nhân bình thường, chỉ yêu mỹ sắc mà mặc kệ tất cả, sủng thiếp diệt thê. Loại nam nhân này ngoại trừ coi thường ra nàng không có đánh giá gì khác nữa.
Vì đại nhi tử của mình, đại lão phu nhân đối với việc hứa gả tôn nữ của mình cho công tử Lưu gia – Lưu Trạm cũng không có cảm giác gì, nghĩ rằng có người của Lưu gia nói giúp đại nhi tử của mình thì việc phục chức của đại nhi tử có cơ hội rồi. Nhưng bọn họ lại không biết rằng nguyên nhân thực sự lúc trước điện hạ cách chức quan của Thẩm Hạo Quốc là gì, chính là do Thẩm Tuệ Bảo làm hại Mẫu Đơn. Dựa vào hành vi bảo vệ che chở của điện hạ đối với Mẫu Đơn mà nói, coi như có người thay Thẩm Hạo Quốc nói chuyện thì khả năng phục chức cũng không lớn, cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lòng Mẫu Đơn biết rõ nguyên nhân này, chỉ là nàng cũng không thể nói cho Tuệ Cẩm, chỉ có thể giúp Tuệ Cẩm đưa ra chủ ý khác.
Có được chủ ý này của Mẫu Đơn, trong lòng Thẩm Tuệ Cẩm cũng hơi an tâm một chút, nán lại ở Thẩm gia một lát rồi đi về. Không bao lâu thì Nguỵ Cẩn Ngôn bên chỗ Thẩm Hoán cũng tới đây từ biệt. Tới khi Thẩm Hoán tiễn người xong, sau khi quay về cực kỳ hưng phấn cầm một bài văn mà lúc nãy Nguỵ Cẩn Ngôn vừa viết tới khoe với Mẫu Đơn: “Tỷ tỷ, tỷ xem bài văn mà bằng hữu của đệ viết này. Huynh ấy thật là tài hoa, chỉ tiếc là xuất thân bần hàn, muốn có hoài bão lớn thật là quá khó.”
Mẫu đơn nhận lấy bài văn, bắt đầu xem. Quả thật bài văn này làm rất tốt. Từ nét chữ có thể thấy được là người chân thành, chữ viết rất giản dị, không có chỗ nào sặc sỡ, cũng có rất nhiều quan điểm của bản thân. Người ta nói văn cũng như người, nghĩ lại thiếu niên này cũng không tệ. Nàng vừa xem bài văn vừa nghe Thẩm Hoán lải nhải ở bên cạnh, nói là vài ngày trước lúc đang nghe giảng ở chỗ Lỗ Lương Công làm quen với thiếu niên này.
Lỗ Lương Công? Nàng có nghe nói qua vị này, là nhà giáo dục, nhà tư tưởng, nhà văn hoá lớn uyên bác học sâu hiểu rộng, phẩm chất cao thượng. Trước mắt vị này đang ở Bình Lăng, thỉnh thoảng sẽ mở buổi đàm luận giảng giải, các nho sinh mỗi lần tới nghe đều nhiều vô số kể, có thể thấy các nho sinh này đều rất ngưỡng vọng vị Lỗ Lương Công này.
Nghe Thẩm Hoán nói tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được ngẩng đầu ra khỏi bài văn, lộ vẻ hứng thú: “A Hoán, đệ nói vị bằng hữu tốt này của đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà có mấy người?”
Thẩm Hoán liền nói hết toàn bộ gia thế của vị bằng hữu này ra. Trong nhà chỉ có phụ mẫu và một muội muội, phụ mẫu đều là người hiền lành chất phác, rất dễ gần. Bây giờ phụ thân là Chư Liễn Giả (*chức vụ dùng để chỉ người đánh xe cho hoàng đế), một chức quan rất nhỏ. Nguỵ Cẩn Ngôn này coi như là xuất thân bần hàn rồi.
Thiếu niên này quả thật không tệ, ngoại trừ xuất thân bần hàn thì những cái khác đều tốt hơn những công tử thế gia rất nhiều. Trong lòng Mẫu Đơn đã ghi nhớ kỹ, định ngày mai sẽ nhờ người tìm hiểu tình hình gia đình của thiếu niên này, nếu như không tệ thì…
Đang suy nghĩ thì Tần Niệm Hương đã quay lại, dẫn theo một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi - Khấu Giang. Mẫu Đơn nhìn người muốn tìm đã tới rồi liền bảo Thẩm Hoán về phòng trước.
Tới khi Thẩm Hoán ra ngoài rồi, Tần Niệm Hương nói Khấu Giang này là người mà Tần Luân giới thiệu cho nàng ấy, hiểu đủ loại cách bố trí xây dựng phòng ốc, bài trí phong thuỷ. Tần Niệm Hương nói xong, lại ghé vào tai Mẫu Đơn nói nhỏ: “Cô nương, Tần Luân nói Khấu Giang cũng là người của điện hạ, người cứ việc sai khiến, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Mẫu Đơn phì cười, mời vị Khấu Giang tiên xinh này ngồi xuống, cười nói: “Khấu Giang tiên sinh, ở đây ta muốn xây một trang viên, lát nữa ta sẽ nói sơ bộ cấu trúc cho ngài xem. Về mặt chi tiết và bố cục phòng ốc gì đó thì vẫn phải làm phiền tiên sinh giúp đỡ rồi.”
Khấu giang vội chắp tay: “Thẩm cô nương khách sáo rồi, có chỗ nào cần ta giúp đỡ cô nương cứ việc nói là được rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn nói hết toàn bộ kết cấu sơ bộ của trang viên mà mấy ngày nay nàng nghĩ ra cho Khấu Giang, lại nói đại khái quy mô lớn nhỏ, bố cục bên trong phải có, cấu tạo nên có về mặt ăn uống, vui chơi, ở trọ của trang viên này cho ông ấy. Còn có các gian phòng ở đều phải có hệ thống sưởi ngầm thông với nhau. Nguyên lý hoạt động của hệ thống sưởi này phải thiết kế làm sao để đông ấm hạ mát. Ngoài ra trong trang viên còn phải đào một cái hồ nước, trồng các loại cây ăn trái đều nói cho Khấu Giang, để ông ấy thiết kế cho rõ ràng, còn có các chi tiết tỉ mỉ khác.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Khấu Giang biết còn có cách xây dựng một trang viên như vậy, cảm thấy rất hứng thú đối với trang viên này, cầm theo những
Về phần Thẩm Hạo Quốc, ông ta chỉ là một nam nhân bình thường, chỉ yêu mỹ sắc mà mặc kệ tất cả, sủng thiếp diệt thê. Loại nam nhân này ngoại trừ coi thường ra nàng không có đánh giá gì khác nữa.
Vì đại nhi tử của mình, đại lão phu nhân đối với việc hứa gả tôn nữ của mình cho công tử Lưu gia – Lưu Trạm cũng không có cảm giác gì, nghĩ rằng có người của Lưu gia nói giúp đại nhi tử của mình thì việc phục chức của đại nhi tử có cơ hội rồi. Nhưng bọn họ lại không biết rằng nguyên nhân thực sự lúc trước điện hạ cách chức quan của Thẩm Hạo Quốc là gì, chính là do Thẩm Tuệ Bảo làm hại Mẫu Đơn. Dựa vào hành vi bảo vệ che chở của điện hạ đối với Mẫu Đơn mà nói, coi như có người thay Thẩm Hạo Quốc nói chuyện thì khả năng phục chức cũng không lớn, cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lòng Mẫu Đơn biết rõ nguyên nhân này, chỉ là nàng cũng không thể nói cho Tuệ Cẩm, chỉ có thể giúp Tuệ Cẩm đưa ra chủ ý khác.
Có được chủ ý này của Mẫu Đơn, trong lòng Thẩm Tuệ Cẩm cũng hơi an tâm một chút, nán lại ở Thẩm gia một lát rồi đi về. Không bao lâu thì Nguỵ Cẩn Ngôn bên chỗ Thẩm Hoán cũng tới đây từ biệt. Tới khi Thẩm Hoán tiễn người xong, sau khi quay về cực kỳ hưng phấn cầm một bài văn mà lúc nãy Nguỵ Cẩn Ngôn vừa viết tới khoe với Mẫu Đơn: “Tỷ tỷ, tỷ xem bài văn mà bằng hữu của đệ viết này. Huynh ấy thật là tài hoa, chỉ tiếc là xuất thân bần hàn, muốn có hoài bão lớn thật là quá khó.”
Mẫu đơn nhận lấy bài văn, bắt đầu xem. Quả thật bài văn này làm rất tốt. Từ nét chữ có thể thấy được là người chân thành, chữ viết rất giản dị, không có chỗ nào sặc sỡ, cũng có rất nhiều quan điểm của bản thân. Người ta nói văn cũng như người, nghĩ lại thiếu niên này cũng không tệ. Nàng vừa xem bài văn vừa nghe Thẩm Hoán lải nhải ở bên cạnh, nói là vài ngày trước lúc đang nghe giảng ở chỗ Lỗ Lương Công làm quen với thiếu niên này.
Lỗ Lương Công? Nàng có nghe nói qua vị này, là nhà giáo dục, nhà tư tưởng, nhà văn hoá lớn uyên bác học sâu hiểu rộng, phẩm chất cao thượng. Trước mắt vị này đang ở Bình Lăng, thỉnh thoảng sẽ mở buổi đàm luận giảng giải, các nho sinh mỗi lần tới nghe đều nhiều vô số kể, có thể thấy các nho sinh này đều rất ngưỡng vọng vị Lỗ Lương Công này.
Nghe Thẩm Hoán nói tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được ngẩng đầu ra khỏi bài văn, lộ vẻ hứng thú: “A Hoán, đệ nói vị bằng hữu tốt này của đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà có mấy người?”
Thẩm Hoán liền nói hết toàn bộ gia thế của vị bằng hữu này ra. Trong nhà chỉ có phụ mẫu và một muội muội, phụ mẫu đều là người hiền lành chất phác, rất dễ gần. Bây giờ phụ thân là Chư Liễn Giả (*chức vụ dùng để chỉ người đánh xe cho hoàng đế), một chức quan rất nhỏ. Nguỵ Cẩn Ngôn này coi như là xuất thân bần hàn rồi.
Thiếu niên này quả thật không tệ, ngoại trừ xuất thân bần hàn thì những cái khác đều tốt hơn những công tử thế gia rất nhiều. Trong lòng Mẫu Đơn đã ghi nhớ kỹ, định ngày mai sẽ nhờ người tìm hiểu tình hình gia đình của thiếu niên này, nếu như không tệ thì…
Đang suy nghĩ thì Tần Niệm Hương đã quay lại, dẫn theo một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi - Khấu Giang. Mẫu Đơn nhìn người muốn tìm đã tới rồi liền bảo Thẩm Hoán về phòng trước.
Tới khi Thẩm Hoán ra ngoài rồi, Tần Niệm Hương nói Khấu Giang này là người mà Tần Luân giới thiệu cho nàng ấy, hiểu đủ loại cách bố trí xây dựng phòng ốc, bài trí phong thuỷ. Tần Niệm Hương nói xong, lại ghé vào tai Mẫu Đơn nói nhỏ: “Cô nương, Tần Luân nói Khấu Giang cũng là người của điện hạ, người cứ việc sai khiến, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Mẫu Đơn phì cười, mời vị Khấu Giang tiên xinh này ngồi xuống, cười nói: “Khấu Giang tiên sinh, ở đây ta muốn xây một trang viên, lát nữa ta sẽ nói sơ bộ cấu trúc cho ngài xem. Về mặt chi tiết và bố cục phòng ốc gì đó thì vẫn phải làm phiền tiên sinh giúp đỡ rồi.”
Khấu giang vội chắp tay: “Thẩm cô nương khách sáo rồi, có chỗ nào cần ta giúp đỡ cô nương cứ việc nói là được rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn nói hết toàn bộ kết cấu sơ bộ của trang viên mà mấy ngày nay nàng nghĩ ra cho Khấu Giang, lại nói đại khái quy mô lớn nhỏ, bố cục bên trong phải có, cấu tạo nên có về mặt ăn uống, vui chơi, ở trọ của trang viên này cho ông ấy. Còn có các gian phòng ở đều phải có hệ thống sưởi ngầm thông với nhau. Nguyên lý hoạt động của hệ thống sưởi này phải thiết kế làm sao để đông ấm hạ mát. Ngoài ra trong trang viên còn phải đào một cái hồ nước, trồng các loại cây ăn trái đều nói cho Khấu Giang, để ông ấy thiết kế cho rõ ràng, còn có các chi tiết tỉ mỉ khác.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Khấu Giang biết còn có cách xây dựng một trang viên như vậy, cảm thấy rất hứng thú đối với trang viên này, cầm theo những
/143
|