Sau khi xảy ra chuyện ở thư phòng của vương phủ lần trước, từ lúc điện hạ thả nàng đi tính đến nay đã sắp một tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn sống trong lo lắng sợ hãi, sợ điện hạ sẽ đổi ý. Mỗi lần nhớ lại, ngay cả bản thân nàng cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết lúc trước sao lại to gan như thế mà cự tuyệt hắn, thậm chí còn nói ra những lời như vậy. Cũng may tất cả đều đã qua rồi, điện hạ không trách cứ nàng, cũng không làm khó Thẩm gia.
Còn mấy ngày nữa là tới ngày thi của A Hoán, nàng chỉ cần an tâm đợi A Hoán thi xong, có kết quả là có thể cùng nhau trở về Lâm Hoài rồi. Tới lúc đó nàng sẽ cố gắng kinh doanh cửa tiệm, đợi tới thời điểm thích hợp thì nàng sẽ tự đi am ni cô. Thẩm Mẫu Đơn thầm thở ra một hơi. Ngày tháng dường như trở về như lúc trước, bản thân nàng như thế nào cũng không quan trọng. Nàng sống lại chẳng qua cũng chỉ vì người nhà mà sống, đi am ni cô hay sống cùng một nam tử suốt đời, nàng cũng không sao cả, chỉ mong kiếp này người nhà có thể bình an khỏe mạnh.
“Tỷ tỷ, tới đây ăn cơm thôi.” Tiếng của Thẩm Hoán từ sương phòng cách vách truyền đến. Thẩm Mẫu Đơn buông xuống những suy nghĩ rắc rối trong lòng, cười cười, đứng dậy đi về phòng khách ở cách vách. Lúc này nàng nên vui mừng mới đúng, vấn đề của A Hoán đã được giải quyết. Căn bản những chuyện bất hạnh đã phát sinh ở kiếp trước gần như đã bị ngăn chặn rồi, nàng tin số phận sau này của người nhà nhất định sẽ thay đổi.
Lúc tới phòng khách cách vách Bảo Thu và A Hoán đã ngồi vào chỗ. Sức khỏe của Bảo Thu cũng đã gần hồi phục, nhìn Mẫu Đơn, cười với nàng: “Mẫu Đơn tỷ, qua đây ăn cơm.”
Hai người này chẳng hề biết chuyện của nàng và điện hạ. Về phần Thẩm Hoán, nàng cũng không định nói với đệ ấy, nàng không muốn Thẩm Hoán lo lắng cho nàng.
Ăn cơm xong, Thẩm Mẫu Đơn về phòng viết chuyện Tây Du Ký. Bởi vì đã hứa với Tử An rồi, mỗi ngày nàng đều viết lại câu chuyện rồi sai người đưa tới vương phủ. Câu chuyện hôm nay là chương kết rồi. Tốn hết cả buổi chiều nàng mới viết xong, lại viết hết cách nấu những món mà bình thường Tử An thích ăn rồi giao cho Tư Cúc, kêu nàng ấy đem đồ tới vương phủ là được.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, đã đến ngày Thẩm Hoán đi thi. Thời gian thi là hai ngày. Hai ngày này chỉ có thể ở trường thi. Sáng sớm thức dậy Thẩm Mẫu Đơn giúp Thẩm Hoán thu dọn xong quần áo, lại đích thân xuống bếp làm đồ ăn, bánh nướng nhân thịt. Loại đồ ăn này tiện lợi, ăn ngon lại no bụng. Nhân thịt là thịt ướp tương được nấu rất đặc biệt, Thẩm Mẫu Đơn ở trong nước sốt thêm vào mấy gia vị, mùi vị đó thật ngon không thể tả.
Mọi người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoán mới xách tay nải tới trường thi. Tư Cúc và Lục Nhi lo lắng không thôi, hai ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt, hai người như ngồi trên đống lửa. Kỳ thực Thẩm Mẫu Đơn cũng có chút lo lắng. Thi vòng hai và thi sơ tuyển có chút không giống nhau, ngoại trừ thi viết còn phải thi vấn đáp, ở trước mặt quan khảo thí trả lời một vài vấn đề. Quan khảo thí đều là các đại thần đương triều hoặc là một vài thân vương. Mặc dù Thẩm Mẫu Đơn biết Thẩm Hoán đã thi đậu ở kiếp trước, nhưng lần này nàng đã đắc tội điện hạ, nàng có chút lo lắng điện hạ sẽ cho người làm khó A Hoán. Nhưng ngẫm lại, lại thấy không có khả năng, điện hạ là một đại nam nhân, tính cách cũng coi như quang minh lỗi lạc, không đến nỗi vì một nữ tử như nàng mà làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy.
~~dieeeenddddddddaaaaanlequy donnnn~~diendaaaanleeequuydonn~~
Ngược lại Thẩm Hoán không có áp lực gì, đeo tay nải đi thẳng vào trường thi. Ngày thứ nhất là thi viết, tài văn chương của đệ ấy không tệ, nhìn đề bài xong cũng có suy nghĩ độc đáo của riêng mình, rất dễ dàng trả lời được câu hỏi. Buổi trưa và buổi chiều các thí sinh được sắp xếp nghỉ ngơi trong sương phòng, buổi chiều còn có một buổi thi.
Nơi nghỉ ngơi là một đại viện thống nhất với rất nhiều phòng. Thẩm Hoán sau khi từ phòng thi đi ra đi thẳng tới sương phòng được phân, trong sương phòng có mấy thí sinh đang nghỉ ngơi. Thẩm Hoán về tới sương phòng mở tay nải ra lấy mấy cái bánh nướng nhân thịt ra, rót một ly nước, bưng ra ngoài phòng, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bánh nướng được nhào từ bột mì, bánh thơm, mềm và ngọt, mùi vị thịt bên trong rất ngon. Cắn vào một miếng là miếng thịt to và bánh thơm mềm, Thẩm Hoán ăn ba bốn miếng là giải quyết xong một cái bánh nướng, uống một ngụm nước. Đang muốn tiếp tục ăn, bên cạnh đột ngột có giọng nói vang lên: “Ái chà, tiểu huynh đệ, cái bánh của ngươi nhìn rất ngon nha. Hai chúng ta trao đổi đồ ăn với nhau nha.”
Thẩm Hoán quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một hán tử khuôn mặt ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng nhân thịt trên tay đệ ấy. Trên tay gã hán tử này đang cầm nửa con gà quay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoán đang nhìn về phía gã, nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng, đứng dậy bước hai bước tới bên cạnh Thẩm Hoán ngồi xổm xuống, xách gà quay trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Hoán: “Tiểu huynh đệ, hai chúng ta trao đổi đồ ăn nha.”
Nói xong cũng không đợi Thẩm Hoán có đồng ý hay không, nhanh chóng nhét gà quay trên tay vào tay của Thẩm Hoán, lại giật hai cái bánh còn lại trên tay Thẩm Hoán về. Sau khi gã lấy hai cái bánh về cũng không ăn, cẩn thận gói lại bằng giấy dầu.
Thẩm Hoán nhìn chằm chằm vào gà quay trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hán tử này hai cái, ôi ôi hai tiếng: “Đại thúc, thúc đây là làm gì vậy?”
Đại hán cười hì hì với đệ ấy hai tiếng: “Ta thích nhất là ăn bánh nướng nhân thịt, từ xa đã ngửi thấy mùi bánh nướng của ngươi. Tiểu huynh đệ đừng chê cười nha.”
Chỉ là hai cái bánh nướng thôi, Thẩm Hoán cũng chẳng có gì mà bối rối, nhìn gã gói bánh nướng lại không ăn, không khỏi hỏi: “Đại thúc, sao thúc không ăn?”
Đại hán à hai tiếng, khóe mắt dường như liếc về phía sau: “Ta hả, ta đợi lát về rồi ăn.”
“Đại thúc, thúc hẳn là không phải thí sinh phải không? Sao thúc có thể vào đây được?” Thẩm Hoán thấy dáng vẻ đại hán không giống thí sinh, mà giống người học võ hơn.
Đại hán cũng
Còn mấy ngày nữa là tới ngày thi của A Hoán, nàng chỉ cần an tâm đợi A Hoán thi xong, có kết quả là có thể cùng nhau trở về Lâm Hoài rồi. Tới lúc đó nàng sẽ cố gắng kinh doanh cửa tiệm, đợi tới thời điểm thích hợp thì nàng sẽ tự đi am ni cô. Thẩm Mẫu Đơn thầm thở ra một hơi. Ngày tháng dường như trở về như lúc trước, bản thân nàng như thế nào cũng không quan trọng. Nàng sống lại chẳng qua cũng chỉ vì người nhà mà sống, đi am ni cô hay sống cùng một nam tử suốt đời, nàng cũng không sao cả, chỉ mong kiếp này người nhà có thể bình an khỏe mạnh.
“Tỷ tỷ, tới đây ăn cơm thôi.” Tiếng của Thẩm Hoán từ sương phòng cách vách truyền đến. Thẩm Mẫu Đơn buông xuống những suy nghĩ rắc rối trong lòng, cười cười, đứng dậy đi về phòng khách ở cách vách. Lúc này nàng nên vui mừng mới đúng, vấn đề của A Hoán đã được giải quyết. Căn bản những chuyện bất hạnh đã phát sinh ở kiếp trước gần như đã bị ngăn chặn rồi, nàng tin số phận sau này của người nhà nhất định sẽ thay đổi.
Lúc tới phòng khách cách vách Bảo Thu và A Hoán đã ngồi vào chỗ. Sức khỏe của Bảo Thu cũng đã gần hồi phục, nhìn Mẫu Đơn, cười với nàng: “Mẫu Đơn tỷ, qua đây ăn cơm.”
Hai người này chẳng hề biết chuyện của nàng và điện hạ. Về phần Thẩm Hoán, nàng cũng không định nói với đệ ấy, nàng không muốn Thẩm Hoán lo lắng cho nàng.
Ăn cơm xong, Thẩm Mẫu Đơn về phòng viết chuyện Tây Du Ký. Bởi vì đã hứa với Tử An rồi, mỗi ngày nàng đều viết lại câu chuyện rồi sai người đưa tới vương phủ. Câu chuyện hôm nay là chương kết rồi. Tốn hết cả buổi chiều nàng mới viết xong, lại viết hết cách nấu những món mà bình thường Tử An thích ăn rồi giao cho Tư Cúc, kêu nàng ấy đem đồ tới vương phủ là được.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, đã đến ngày Thẩm Hoán đi thi. Thời gian thi là hai ngày. Hai ngày này chỉ có thể ở trường thi. Sáng sớm thức dậy Thẩm Mẫu Đơn giúp Thẩm Hoán thu dọn xong quần áo, lại đích thân xuống bếp làm đồ ăn, bánh nướng nhân thịt. Loại đồ ăn này tiện lợi, ăn ngon lại no bụng. Nhân thịt là thịt ướp tương được nấu rất đặc biệt, Thẩm Mẫu Đơn ở trong nước sốt thêm vào mấy gia vị, mùi vị đó thật ngon không thể tả.
Mọi người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Thẩm Hoán mới xách tay nải tới trường thi. Tư Cúc và Lục Nhi lo lắng không thôi, hai ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt, hai người như ngồi trên đống lửa. Kỳ thực Thẩm Mẫu Đơn cũng có chút lo lắng. Thi vòng hai và thi sơ tuyển có chút không giống nhau, ngoại trừ thi viết còn phải thi vấn đáp, ở trước mặt quan khảo thí trả lời một vài vấn đề. Quan khảo thí đều là các đại thần đương triều hoặc là một vài thân vương. Mặc dù Thẩm Mẫu Đơn biết Thẩm Hoán đã thi đậu ở kiếp trước, nhưng lần này nàng đã đắc tội điện hạ, nàng có chút lo lắng điện hạ sẽ cho người làm khó A Hoán. Nhưng ngẫm lại, lại thấy không có khả năng, điện hạ là một đại nam nhân, tính cách cũng coi như quang minh lỗi lạc, không đến nỗi vì một nữ tử như nàng mà làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy.
~~dieeeenddddddddaaaaanlequy donnnn~~diendaaaanleeequuydonn~~
Ngược lại Thẩm Hoán không có áp lực gì, đeo tay nải đi thẳng vào trường thi. Ngày thứ nhất là thi viết, tài văn chương của đệ ấy không tệ, nhìn đề bài xong cũng có suy nghĩ độc đáo của riêng mình, rất dễ dàng trả lời được câu hỏi. Buổi trưa và buổi chiều các thí sinh được sắp xếp nghỉ ngơi trong sương phòng, buổi chiều còn có một buổi thi.
Nơi nghỉ ngơi là một đại viện thống nhất với rất nhiều phòng. Thẩm Hoán sau khi từ phòng thi đi ra đi thẳng tới sương phòng được phân, trong sương phòng có mấy thí sinh đang nghỉ ngơi. Thẩm Hoán về tới sương phòng mở tay nải ra lấy mấy cái bánh nướng nhân thịt ra, rót một ly nước, bưng ra ngoài phòng, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bánh nướng được nhào từ bột mì, bánh thơm, mềm và ngọt, mùi vị thịt bên trong rất ngon. Cắn vào một miếng là miếng thịt to và bánh thơm mềm, Thẩm Hoán ăn ba bốn miếng là giải quyết xong một cái bánh nướng, uống một ngụm nước. Đang muốn tiếp tục ăn, bên cạnh đột ngột có giọng nói vang lên: “Ái chà, tiểu huynh đệ, cái bánh của ngươi nhìn rất ngon nha. Hai chúng ta trao đổi đồ ăn với nhau nha.”
Thẩm Hoán quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một hán tử khuôn mặt ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng nhân thịt trên tay đệ ấy. Trên tay gã hán tử này đang cầm nửa con gà quay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoán đang nhìn về phía gã, nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng, đứng dậy bước hai bước tới bên cạnh Thẩm Hoán ngồi xổm xuống, xách gà quay trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Hoán: “Tiểu huynh đệ, hai chúng ta trao đổi đồ ăn nha.”
Nói xong cũng không đợi Thẩm Hoán có đồng ý hay không, nhanh chóng nhét gà quay trên tay vào tay của Thẩm Hoán, lại giật hai cái bánh còn lại trên tay Thẩm Hoán về. Sau khi gã lấy hai cái bánh về cũng không ăn, cẩn thận gói lại bằng giấy dầu.
Thẩm Hoán nhìn chằm chằm vào gà quay trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hán tử này hai cái, ôi ôi hai tiếng: “Đại thúc, thúc đây là làm gì vậy?”
Đại hán cười hì hì với đệ ấy hai tiếng: “Ta thích nhất là ăn bánh nướng nhân thịt, từ xa đã ngửi thấy mùi bánh nướng của ngươi. Tiểu huynh đệ đừng chê cười nha.”
Chỉ là hai cái bánh nướng thôi, Thẩm Hoán cũng chẳng có gì mà bối rối, nhìn gã gói bánh nướng lại không ăn, không khỏi hỏi: “Đại thúc, sao thúc không ăn?”
Đại hán à hai tiếng, khóe mắt dường như liếc về phía sau: “Ta hả, ta đợi lát về rồi ăn.”
“Đại thúc, thúc hẳn là không phải thí sinh phải không? Sao thúc có thể vào đây được?” Thẩm Hoán thấy dáng vẻ đại hán không giống thí sinh, mà giống người học võ hơn.
Đại hán cũng
/143
|