Thẩm Mẫu Đơn âm thầm quyết định, đợi Yến Vương về nhất định phải rời khỏi vương phủ. Đang nghĩ, đầu bên kia cửa phòng bị đẩy ra, Vệ Lang Yến khoác áo khoác dài dắt Vệ Tử An đi vào. Trên người hai người mang theo hàn khí rất lạnh. Vệ Tử An đang định chạy về phía Thẩm Mẫu Đơn. Vệ Lang Yến kéo tiểu thế tử lại, chỉ chỉ lò sưởi ở góc phòng: “Đi tới bên lò sưởi làm ấm người trước đi, cả người con đều là hàn khí.”
Vệ Tử An chỉ đành đi tới bên lò sưởi sưởi ấm cơ thể trước, giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn nằm ở trên giường. Vệ Lang Yến nhận lấy lò sưởi nhỏ từ tay Cưu Lan, ôm trong tay đi tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, khom lưng nhẹ giọng hỏi: “Cơ thể có cảm thấy thoải mái hơn không?”
Tư Cúc vốn rất tức giận, nghĩ Yến Vương về nhất định sẽ rời khỏi vương phủ. Bây giờ gặp điện hạ, mặc dù vẻ mặt hắn rất ôn hòa, nhưng nàng ấy cứ lặng đi một câu cũng không dám nói. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoán, đệ ấy vốn cũng rất tức giận, chỉ là đối diện với Vệ Lang Yến, cuối cùng cũng không có can đảm. Cưu Lan cũng cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ, dẫn Thẩm Hoán và Tư Cúc ra ngoài.
Thẩm Mẫu Đơn từ từ ngồi dậy. Vệ Lang Yến nhìn thấy, đang muốn giúp nàng, cảm thấy không biết có phải nàng cố ý hay vô tình, cơ thể nàng rụt lại phía sau. Vẻ mặt hắn không đổi, bàn tay đưa ra cũng không dừng lại nửa phần, đỡ cánh tay của nàng giúp nàng ngồi dậy, lại tiện tay đặt cái gối mềm vào sau lưng nàng.
Cứ như vậy, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm hoang mang, rõ ràng thái độ của điện hạ so với trước kia không giống nhau. Tính cách của hắn nàng ít nhiều cũng biết một chút. Chuyện hắn đã quyết thì dù có người phản đối ngăn cản, hắn căn bản cũng không quan tâm, chỉ biết tuân theo những suy nghĩ của mình mà hành động. Kiếp trước, sau khi hắn kế vị, cải cách mạnh mẽ, phát triển nông nghiệp chăn nuôi, chế tạo tàu biển phát triển vận tải đường biển. Lúc đó rất nhiều đại thần phản đối, hắn khăng khăng giữ ý của mình, căn bản không quan tâm đến ý kiến của bọn họ, sau này tất cả các đại thần đều thỏa hiệp.
Vệ Lang Yến đợi nàng dựa vững, thuận tiện ngồi xuống đầu giường, lại hỏi một câu: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ lung tung nữa: “Đa tạ sự quan tâm của điện hạ, dân nữ đã không sao rồi.” Nàng ngập ngừng nói tiếp: “Điện hạ, cơ thể của dân nữ đã không còn gì đáng ngại, cũng không tiện làm phiền điện hạ nữa. Ngày mai dân nữ định đi về.”
Vệ Tử An ở bên kia cả người đã gần ấm lên nghe vậy, vội chạy qua, đứng ở đầu giường giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, ngày mai tỷ phải đi rồi sao? Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ ở lại vương phủ đừng đi có được không?”
Thẩm Mẫu Đơn cũng rất thích đứa nhỏ này. Bình thường đứa nhỏ này qua đây nàng đều kể chuyện cho nó nghe, gần đây đứa nhỏ này đang mê truyện Tây Du Ký. Câu chuyện này là từ trong một thứ giống như hộp sắt mà lúc trước nàng ở thời đại nọ trông thấy. Sau này mới biết đó là ti vi, giờ Dậu tối mỗi ngày đều chuẩn bị phát sóng. Khoảng thời gian đó nàng đều đợi ở trong một gia đình nọ. Mỗi tối vào giờ đó đợi đứa bé của gia đình nọ mở ti vi, nàng liền bay tới phía sau đứa bé xem một cách say sưa.
“Cơ thể của tỷ đã gần khỏe rồi, ngày mai có thể rời khỏi, không thể tiếp tục ở lại vương phủ nữa.” Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Nếu Tử An vẫn muốn nghe kể chuyện. Sau khi tỷ đi về sẽ ghi lại câu chuyện, rồi sai người đưa qua cho Tử An có được không?”
Dĩ nhiên Vệ Tử An không chịu rồi, mặc dù câu chuyện rất hay, nhưng không có người đó kể thì còn ý nghĩa gì nữa. Tử An lắc lắc đầu, mắt cũng đỏ lên: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ đừng đi về mà, ở lại vương phủ đi có được không? Nếu tỷ cảm thấy danh không chính ngôn không thuận thì để thất hoàng thúc cưới tỷ làm thất hoàng thẩm có được hay không?”
Thẩm Mẫu Đơn có chút lúng túng, vuốt vuốt đầu Vệ Tử An: “Đừng nói lung tung mà.” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Vệ Lang Yến, vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không nhìn ra vui buồn. Lúc nàng đang nghĩ có nên nói lại lần nữa, bỗng nhiên hắn nói: “Cơ thể nàng vẫn chưa khỏe lại. Nữ y quan cũng có nói mặc dù nàng có thể đứng dậy, nhưng tốt nhất không được xóc nảy, bên ngoài trời cũng lạnh, nếu nói thuê chiếc kiệu thì đường đi quá xa, bất lợi với cơ thể của nàng. Nàng cứ yên tâm ở lại đây, đợi cơ thể nàng khỏe lại rồi đi cũng không muộn.”
“Điện hạ…” Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm lo sợ không yên. Không đợi nàng nói hết, Vệ Lang Yến lại nói: “Nếu thấy nha hoàn trong phủ hầu hạ không tốt thì để Tư Cúc ở lại. Về phần đệ đệ của nàng, nếu thích ở vương phủ thì ở lại, không thích thì mỗi ngày quay về bên kia cũng không sao cả.”
Như vậy chẳng phải chỉ có một mình Thẩm Hoán thôi sao, Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn lo lắng chuyện của kiếp trước, đương nhiên
Vệ Tử An chỉ đành đi tới bên lò sưởi sưởi ấm cơ thể trước, giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn nằm ở trên giường. Vệ Lang Yến nhận lấy lò sưởi nhỏ từ tay Cưu Lan, ôm trong tay đi tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, khom lưng nhẹ giọng hỏi: “Cơ thể có cảm thấy thoải mái hơn không?”
Tư Cúc vốn rất tức giận, nghĩ Yến Vương về nhất định sẽ rời khỏi vương phủ. Bây giờ gặp điện hạ, mặc dù vẻ mặt hắn rất ôn hòa, nhưng nàng ấy cứ lặng đi một câu cũng không dám nói. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoán, đệ ấy vốn cũng rất tức giận, chỉ là đối diện với Vệ Lang Yến, cuối cùng cũng không có can đảm. Cưu Lan cũng cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ, dẫn Thẩm Hoán và Tư Cúc ra ngoài.
Thẩm Mẫu Đơn từ từ ngồi dậy. Vệ Lang Yến nhìn thấy, đang muốn giúp nàng, cảm thấy không biết có phải nàng cố ý hay vô tình, cơ thể nàng rụt lại phía sau. Vẻ mặt hắn không đổi, bàn tay đưa ra cũng không dừng lại nửa phần, đỡ cánh tay của nàng giúp nàng ngồi dậy, lại tiện tay đặt cái gối mềm vào sau lưng nàng.
Cứ như vậy, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm hoang mang, rõ ràng thái độ của điện hạ so với trước kia không giống nhau. Tính cách của hắn nàng ít nhiều cũng biết một chút. Chuyện hắn đã quyết thì dù có người phản đối ngăn cản, hắn căn bản cũng không quan tâm, chỉ biết tuân theo những suy nghĩ của mình mà hành động. Kiếp trước, sau khi hắn kế vị, cải cách mạnh mẽ, phát triển nông nghiệp chăn nuôi, chế tạo tàu biển phát triển vận tải đường biển. Lúc đó rất nhiều đại thần phản đối, hắn khăng khăng giữ ý của mình, căn bản không quan tâm đến ý kiến của bọn họ, sau này tất cả các đại thần đều thỏa hiệp.
Vệ Lang Yến đợi nàng dựa vững, thuận tiện ngồi xuống đầu giường, lại hỏi một câu: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ lung tung nữa: “Đa tạ sự quan tâm của điện hạ, dân nữ đã không sao rồi.” Nàng ngập ngừng nói tiếp: “Điện hạ, cơ thể của dân nữ đã không còn gì đáng ngại, cũng không tiện làm phiền điện hạ nữa. Ngày mai dân nữ định đi về.”
Vệ Tử An ở bên kia cả người đã gần ấm lên nghe vậy, vội chạy qua, đứng ở đầu giường giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, ngày mai tỷ phải đi rồi sao? Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ ở lại vương phủ đừng đi có được không?”
Thẩm Mẫu Đơn cũng rất thích đứa nhỏ này. Bình thường đứa nhỏ này qua đây nàng đều kể chuyện cho nó nghe, gần đây đứa nhỏ này đang mê truyện Tây Du Ký. Câu chuyện này là từ trong một thứ giống như hộp sắt mà lúc trước nàng ở thời đại nọ trông thấy. Sau này mới biết đó là ti vi, giờ Dậu tối mỗi ngày đều chuẩn bị phát sóng. Khoảng thời gian đó nàng đều đợi ở trong một gia đình nọ. Mỗi tối vào giờ đó đợi đứa bé của gia đình nọ mở ti vi, nàng liền bay tới phía sau đứa bé xem một cách say sưa.
“Cơ thể của tỷ đã gần khỏe rồi, ngày mai có thể rời khỏi, không thể tiếp tục ở lại vương phủ nữa.” Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Nếu Tử An vẫn muốn nghe kể chuyện. Sau khi tỷ đi về sẽ ghi lại câu chuyện, rồi sai người đưa qua cho Tử An có được không?”
Dĩ nhiên Vệ Tử An không chịu rồi, mặc dù câu chuyện rất hay, nhưng không có người đó kể thì còn ý nghĩa gì nữa. Tử An lắc lắc đầu, mắt cũng đỏ lên: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ đừng đi về mà, ở lại vương phủ đi có được không? Nếu tỷ cảm thấy danh không chính ngôn không thuận thì để thất hoàng thúc cưới tỷ làm thất hoàng thẩm có được hay không?”
Thẩm Mẫu Đơn có chút lúng túng, vuốt vuốt đầu Vệ Tử An: “Đừng nói lung tung mà.” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Vệ Lang Yến, vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không nhìn ra vui buồn. Lúc nàng đang nghĩ có nên nói lại lần nữa, bỗng nhiên hắn nói: “Cơ thể nàng vẫn chưa khỏe lại. Nữ y quan cũng có nói mặc dù nàng có thể đứng dậy, nhưng tốt nhất không được xóc nảy, bên ngoài trời cũng lạnh, nếu nói thuê chiếc kiệu thì đường đi quá xa, bất lợi với cơ thể của nàng. Nàng cứ yên tâm ở lại đây, đợi cơ thể nàng khỏe lại rồi đi cũng không muộn.”
“Điện hạ…” Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm lo sợ không yên. Không đợi nàng nói hết, Vệ Lang Yến lại nói: “Nếu thấy nha hoàn trong phủ hầu hạ không tốt thì để Tư Cúc ở lại. Về phần đệ đệ của nàng, nếu thích ở vương phủ thì ở lại, không thích thì mỗi ngày quay về bên kia cũng không sao cả.”
Như vậy chẳng phải chỉ có một mình Thẩm Hoán thôi sao, Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn lo lắng chuyện của kiếp trước, đương nhiên
/143
|