Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên lên thuyền liền trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, Trì Ninh Bái nhìn Thẩm Mẫu Đơn tiến vào phòng, cũng mất hứng thú đi bộ chung quanh, nhanh chân lên thuyền.
Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng, nghe thấy tiếng động sát vách truyền đến, lúc ẩn lúc hiện nghe thấy một người nói đến Trì Ninh Bái, trong lòng nàng hơi động, ngừng thở tách một tấm gỗ nghe lén, nhưng không nghĩ bên kia biết bên này có người, thanh ẩm giảm thấp đi rất nhiều, nàng cũng không nghe thấy nửa câu. Lấy lại tinh thần lại đột nhiên phát hiện mình dĩ nhiên đứng góc tường nghe trộm người khác nói chuyện, mặt không khỏi một đỏ, thầm mắng chính mình một câu, bận bịu trở lại phòng ốctrung gian ở một tấm ghế vuông, ngồi xuống ghế đẩu, rót một chén nước uống một hơi cạn sạch.
Uống trà xong, Thẩm Mẫu Đơn cầm ly trà, ngồi trong căn phòng mờ tối suy nghĩ. Tình cảnh của nàng bây giờ có chút khó khăn, sau khi cùng La Nam giải trừ hôn ước, người nhà họ Thẩm tất nhiên sẽ lại tham dự vào hôn sự của nàng, nếu như có một người giải thích thì không thể tốt hơn, người này nhất định phải có thân phận, để người nhà họ Thẩm kiêng kỵ, nghĩ tới nghĩ lui, Trì Ninh Bái là lựa chọn tốt nhất, người này trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết,cũng không có ý đồ không an phận đối với nàng , nếu như có thể kết giao với hắn như một vị bằng hữu thì thật là tốt. Chỉ là, sau này Trì gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong vòng một đêm ở lâm sông Hoài không còn lấy một người Trì gia, bến tàu cũng đổi chưởng đà.
Ngồi dưới ngọn đèn tối tăm nghĩ hồi lâu vẫn là không lý giải nổi, Thẩm Mẫu Đơn đành từ bỏ, để ly trà trong tay xuống, tùy ý rửa mặt lại liền lên giường nghỉ ngơi.
Không biết có phải hay không nghĩ quá nhiều chuyện, ban đêm Thẩm Mẫu Đơn nằm giấc mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mộng có người đang cùng Trì Ninh Bái nói gì đó, Trì Ninh Bái tức giận từ chối. Bóng lưng người kia rất là cao lớn, hắn không biết lại nói câu cái gì, Trì Ninh Bái do dự, cuối cùng vẫn là từ chối, người kia cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên từ từ nghiêng đầu, Thẩm Mẫu Đơn ngừng thở, tò mò người kia quay qua đến sẽ có khuôn mặt như thế nào , nhưng không nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nàng giật mình tỉnh lại.
Nhìn bên ngoài bên ngoài trời đã sáng, Thẩm Mẫu Đơn run lên, ngoài cửa cũng vang lên tiếng Thẩm Thiên Nguyên "A Đơn, con dậy chưa?"
Thẩm Mẫu Đơn ừ một tiếng, "Cha, con dậy đây." Dứt lời, xuống giường đi giầy, mở cửa phòng, Thẩm Thiên Nguyên đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một bát sữa đậu nành cùng mấy cái bánh nướng, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn mở cửa lập tức cười nói: "Đây là thuộc hạ của Trì Đà chủ mang về, vẫn còn nóng, con mau mau thừa dịp còn nóng ăn đi."
Thẩm Mẫu Đơn bận rửa mặt một hồi, tiếp nhận sữa đậu nành cùng bánh nướng trong tay Thẩm Thiên Nguyên "Cha, cha đã ăn chưa?"
"Cha ăn rồi, con mau mau ăn đi.
Thẩm Mẫu Đơn ăn xong hai cái bánh nướng, bên ngoài lúc này mới vang lên tiếng Trì Ninh Bái, "Nhổ neo, lái thuyền đi!"
~~
Uống sữa đậu nành, ăn bánh nướng xong, Thẩm Mẫu Đơn đi ra khỏi phòng, muốn ra bên ngoài hóng mát một chút, mới ra đến nơi liền nhìn thấy bóng lưng của Trì Ninh Bái, đang đứng ở đầu thuyền, nghe thấy động tĩnh phía sau, Trì Ninh Bái xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đầu đội duy mũ, nở nụ cười, nói: "A Đơn, bây giờ trên thuyền không có người ngoài, cũng không cần đội duy mũ đâu."
Xác thực, không có người ngoài, Thẩm Mẫu Đơn mới cởi duy mũ trên đầu ra, nhìn Trì Ninh Bái nở nụ cười, đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa.
Trì Ninh Bái cũng không nói chuyện, đứng ở đầu thuyền hít thở không khí, gương mặt thoải mái.
Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng chuyện liên quan với Trì Ninh Bái đời trước, đang nghĩ ngợi, phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng phía sau hai nam nhân thân hình cao lớn, nam tử đi ở phía trước thân hình cao lớn, mặc một thân cẩm bào màu đen,một bên cổ tay áo dùng sợi vàng thêu, bên hông đeo thắt lưng màu đen cũng dùng chỉ vàng để thêu, hông đeo một khối bạch ngọc thượng đẳng. Phía sau là một nam tử vóc người cao to, mặc một thân áo bào màu xanh.
Hai người này Thẩm Mẫu Đơn đều biết rõ,ở lâm sông Hoài nàng đã cứu đứa bé kia, hắn chính là thúc thúc của đứa nhỏ, nam nhân phía sau chính là người lúc trước đem hộp trân châu đưa cho nàng.
Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ, không nghĩ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp hắn, còn muốn đem trân châu kia trả lại cho hắn, hiện tại gặp phải, chỉ tiếc, hộp trân châu này nàng không có mang bên người. Suy nghĩ một chút, Thẩm Mẫu Đơn tiến lên chắp tay hướng về phía hai người họ, "Ra mắt công tử, không biết công tử còn nhớ ra tiểu nữ không."
Người mặc cẩm bào màu đen lúc này mới nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, nhìn chằm chằm một hồi, lúc này mới ừ một tiếng, "Nhớ, sự việc lần trước, rất cảm ơn tiểu thư." Tiếng nói hắn thuần hậu, Thẩm Mẫu Đơn vẫn có thể nghe ra một chút lạnh nhạt.
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn nam tử này, "Việc lần trước bất quá chỉ là tiện tay cứu giúp, đồ công tử tạ lễ quá mức quý trọng, không biết khi đến lâm sông Hoài, công tử có thể hay không chờ thêm một chút, để tiểu nữ đem đồ trả lại cho công tử."
"Không cần." Nam nhân đột nhiên mở miệng, tiếng nói nặng nề, "Nếu tặng tiểu thư sẽ là của tiểu thư, những thứ đồ này làm sao có thể so với an nguy của Tử An, những vật này tiểu thư nên nhận."
Thẩm Mẫu Đơn không nói nữa, nàng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, rất đơn giản, những thứ đó hoàn toàn không bằng mạng của cháu hắn, tặng nàng là chuyện đương nhiên, là vì báo đáp ân tình, dùng trân châu đắt giá cảm ơn nàng đã cứu tính mạng cháu hắn, người đàn ông này không muốn nợ nàng ân tình. Nếu nàng không biết lí lẽ mà cự tuyệt, chỉ sợ hắn sẽ tức giận, nàng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, "Tiểu nữ biết rồi, tạ ơn công tử."
Nàng cứu cháu hắn một mạng, hắn tạ lễ vật phong phú, giữa hai người liền cũng không còn gặp nhau rồi.
Nam nhân nghe nàng nói vậy liền quay đầu nhìn về phía Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn biết người này hẳn là tìm Trì Ninh Bái có việc, chạm đích trùng Trì Ninh Bái nói: "Trì đại ca, ta trở về phòng."
Trì Ninh Bái hiển nhiên cảm giác được trước mắt người đàn ông này là tới tìm hắn , nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười "Đi đi."
Chờ Thẩm Mẫu Đơn rời đi, Trì Ninh Bái lúc này mới nhìn trên người nam nhân trước mắt, đôi mắt tràn đầy không rõ, cau mày nói: "Các ngươi cố ý lên thuyền của ta là tới tìm ta có việc gì?"
Nam tử không nói gì, nghiêng đầu, người mặc áo bào xanh phía sau hắn lập tức tiến lên một bước, tiếp lời: "Trì Đà chủ, Điện hạ của ta xác thực có việc muốn cùng Đà chủ thương lượng. . . . . ."
~~
Thẩm Mẫu Đơn mở cửa gỗ trong phòng vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nàng nhìn nam nhân sắc mặt lạnh nhạt phía sau tiến lên một bước, nói câu gì đó với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái chau mày, hai chân quỳ xuống, thanh niên kia đỡ lấy hắn, lại nói tiếp. Nàng chỉ có thể nhìn động tác của bọn họ, lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy hắn lại nói thêm vài câu với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái bỗng nhiên giận dữ, phất tay đẩy cánh tay thanh niên đặt trên người. Nam tử áo xanh kia cũng không để ý đến thái độ của Trì Ninh Bái, lại nói mấy câu liền lui tới bên cạnh nam tử kia.
Nam tử rời đi, thanh niên cũng đi theo, không biết là vô tình hay là cố ý, tầm mắt hắn nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn chỉ chú ý tới Trì Ninh Bái, trong đôi mắt Trì Ninh Bái tràn đầy thống khổ, cùng tuyệt vọng. Trong lòng nàng hơi động, vận mệnh Trì gia sau này có phải là quan hệ đối với việc hôm nay Trì Ninh Bái đã gặp nam tử kia ? Hắn thân phận cũng bất phàm, làm cho Trì gia lâm sông Hoài mai danh ẩn tích không phải không có khả năng, hay là sau đó có thể hỏi thăm Trì đại ca một chút xem vừa nãy bọn họ nói cái gì. Bất kể như thế nào, nếu là Trì Ninh Bái có thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, sau này thành tựu tất nhiên bất phàm, ngày sau nàng có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Thẩm Mẫu Đơn hít một hơi, buông nắm đấm, ánh mắt vẫn đặt trên người Trì Ninh Bái.
Chuyện ngoài lề:
Sen: Yến vương à anh cho chị Thẩm biết thân phận của mình đi chứ suốt ngày cứ "nam nhân, công tử, ..." làm xưng hô của anh tôi edit thấy mệt và dễ lẫn với nhân vật khác lắm.
Yến vương: Kêu ca cái gì, bản vương phải giả làm nam nhân thần bí, hoàng tử bóng tối phải bí mật chút Thẩm Mẫu Đơn mới dễ sa vào lưới tình bản vương giăng ra chứ. Bản vương xuất hiện muộn hơn La Nam chó má kia mười mấy chap không thể thua thảm hại như vậy được. Còn cô nữa cấm bép xép với Thẩm Mẫu Đơn nếu nàng mà biết ta chu di cửu tộc nhà cô với tội danh dám khi quân tương lai.
Sen: Ông không phải đe dọa có tin tôi kiện ông không hả dám đe dọa tính mạng người khác. Tôi đi mách chị Thẩm
Yến vương: Bản vương không quan tâm luật là ở vua cô giỏi đi mách xem. Ê áo xanh chuẩn bị mài đao thật sắc cho bản vương. Tiếng bạn áo xanh mài dao xoèn xoẹt...
Sen: Ông được đó tôi đi mách tác giả bảo bả thay nhân vật nam chính cho ông làm nhân vật nam phụ. Hố hố hố Dù gì cũng ít nhân vật cho thêm anh nữa theo đuổi chị Thẩm cho nó đông vuiMà nhà anh nhiều hoàng tử huynh đệ mà tôi bảo bà lấy một anh trong đó ra. Cho huynh đệ tranh đấu thế mới vui
Yến vương:Lấy đao chĩa cổ Sen,Cô thử bảo xem xem ta có làm thịt cô không. À mà quên ta hối lộ bà ta không ít chân trâu a. Bà ta mà dám ta phá nhà bả.
Sen: Oa oa Yến vương ác độc,.....
Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng, nghe thấy tiếng động sát vách truyền đến, lúc ẩn lúc hiện nghe thấy một người nói đến Trì Ninh Bái, trong lòng nàng hơi động, ngừng thở tách một tấm gỗ nghe lén, nhưng không nghĩ bên kia biết bên này có người, thanh ẩm giảm thấp đi rất nhiều, nàng cũng không nghe thấy nửa câu. Lấy lại tinh thần lại đột nhiên phát hiện mình dĩ nhiên đứng góc tường nghe trộm người khác nói chuyện, mặt không khỏi một đỏ, thầm mắng chính mình một câu, bận bịu trở lại phòng ốctrung gian ở một tấm ghế vuông, ngồi xuống ghế đẩu, rót một chén nước uống một hơi cạn sạch.
Uống trà xong, Thẩm Mẫu Đơn cầm ly trà, ngồi trong căn phòng mờ tối suy nghĩ. Tình cảnh của nàng bây giờ có chút khó khăn, sau khi cùng La Nam giải trừ hôn ước, người nhà họ Thẩm tất nhiên sẽ lại tham dự vào hôn sự của nàng, nếu như có một người giải thích thì không thể tốt hơn, người này nhất định phải có thân phận, để người nhà họ Thẩm kiêng kỵ, nghĩ tới nghĩ lui, Trì Ninh Bái là lựa chọn tốt nhất, người này trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết,cũng không có ý đồ không an phận đối với nàng , nếu như có thể kết giao với hắn như một vị bằng hữu thì thật là tốt. Chỉ là, sau này Trì gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong vòng một đêm ở lâm sông Hoài không còn lấy một người Trì gia, bến tàu cũng đổi chưởng đà.
Ngồi dưới ngọn đèn tối tăm nghĩ hồi lâu vẫn là không lý giải nổi, Thẩm Mẫu Đơn đành từ bỏ, để ly trà trong tay xuống, tùy ý rửa mặt lại liền lên giường nghỉ ngơi.
Không biết có phải hay không nghĩ quá nhiều chuyện, ban đêm Thẩm Mẫu Đơn nằm giấc mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mộng có người đang cùng Trì Ninh Bái nói gì đó, Trì Ninh Bái tức giận từ chối. Bóng lưng người kia rất là cao lớn, hắn không biết lại nói câu cái gì, Trì Ninh Bái do dự, cuối cùng vẫn là từ chối, người kia cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên từ từ nghiêng đầu, Thẩm Mẫu Đơn ngừng thở, tò mò người kia quay qua đến sẽ có khuôn mặt như thế nào , nhưng không nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nàng giật mình tỉnh lại.
Nhìn bên ngoài bên ngoài trời đã sáng, Thẩm Mẫu Đơn run lên, ngoài cửa cũng vang lên tiếng Thẩm Thiên Nguyên "A Đơn, con dậy chưa?"
Thẩm Mẫu Đơn ừ một tiếng, "Cha, con dậy đây." Dứt lời, xuống giường đi giầy, mở cửa phòng, Thẩm Thiên Nguyên đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một bát sữa đậu nành cùng mấy cái bánh nướng, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn mở cửa lập tức cười nói: "Đây là thuộc hạ của Trì Đà chủ mang về, vẫn còn nóng, con mau mau thừa dịp còn nóng ăn đi."
Thẩm Mẫu Đơn bận rửa mặt một hồi, tiếp nhận sữa đậu nành cùng bánh nướng trong tay Thẩm Thiên Nguyên "Cha, cha đã ăn chưa?"
"Cha ăn rồi, con mau mau ăn đi.
Thẩm Mẫu Đơn ăn xong hai cái bánh nướng, bên ngoài lúc này mới vang lên tiếng Trì Ninh Bái, "Nhổ neo, lái thuyền đi!"
~~
Uống sữa đậu nành, ăn bánh nướng xong, Thẩm Mẫu Đơn đi ra khỏi phòng, muốn ra bên ngoài hóng mát một chút, mới ra đến nơi liền nhìn thấy bóng lưng của Trì Ninh Bái, đang đứng ở đầu thuyền, nghe thấy động tĩnh phía sau, Trì Ninh Bái xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đầu đội duy mũ, nở nụ cười, nói: "A Đơn, bây giờ trên thuyền không có người ngoài, cũng không cần đội duy mũ đâu."
Xác thực, không có người ngoài, Thẩm Mẫu Đơn mới cởi duy mũ trên đầu ra, nhìn Trì Ninh Bái nở nụ cười, đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa.
Trì Ninh Bái cũng không nói chuyện, đứng ở đầu thuyền hít thở không khí, gương mặt thoải mái.
Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng chuyện liên quan với Trì Ninh Bái đời trước, đang nghĩ ngợi, phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng phía sau hai nam nhân thân hình cao lớn, nam tử đi ở phía trước thân hình cao lớn, mặc một thân cẩm bào màu đen,một bên cổ tay áo dùng sợi vàng thêu, bên hông đeo thắt lưng màu đen cũng dùng chỉ vàng để thêu, hông đeo một khối bạch ngọc thượng đẳng. Phía sau là một nam tử vóc người cao to, mặc một thân áo bào màu xanh.
Hai người này Thẩm Mẫu Đơn đều biết rõ,ở lâm sông Hoài nàng đã cứu đứa bé kia, hắn chính là thúc thúc của đứa nhỏ, nam nhân phía sau chính là người lúc trước đem hộp trân châu đưa cho nàng.
Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ, không nghĩ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp hắn, còn muốn đem trân châu kia trả lại cho hắn, hiện tại gặp phải, chỉ tiếc, hộp trân châu này nàng không có mang bên người. Suy nghĩ một chút, Thẩm Mẫu Đơn tiến lên chắp tay hướng về phía hai người họ, "Ra mắt công tử, không biết công tử còn nhớ ra tiểu nữ không."
Người mặc cẩm bào màu đen lúc này mới nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, nhìn chằm chằm một hồi, lúc này mới ừ một tiếng, "Nhớ, sự việc lần trước, rất cảm ơn tiểu thư." Tiếng nói hắn thuần hậu, Thẩm Mẫu Đơn vẫn có thể nghe ra một chút lạnh nhạt.
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn nam tử này, "Việc lần trước bất quá chỉ là tiện tay cứu giúp, đồ công tử tạ lễ quá mức quý trọng, không biết khi đến lâm sông Hoài, công tử có thể hay không chờ thêm một chút, để tiểu nữ đem đồ trả lại cho công tử."
"Không cần." Nam nhân đột nhiên mở miệng, tiếng nói nặng nề, "Nếu tặng tiểu thư sẽ là của tiểu thư, những thứ đồ này làm sao có thể so với an nguy của Tử An, những vật này tiểu thư nên nhận."
Thẩm Mẫu Đơn không nói nữa, nàng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, rất đơn giản, những thứ đó hoàn toàn không bằng mạng của cháu hắn, tặng nàng là chuyện đương nhiên, là vì báo đáp ân tình, dùng trân châu đắt giá cảm ơn nàng đã cứu tính mạng cháu hắn, người đàn ông này không muốn nợ nàng ân tình. Nếu nàng không biết lí lẽ mà cự tuyệt, chỉ sợ hắn sẽ tức giận, nàng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, "Tiểu nữ biết rồi, tạ ơn công tử."
Nàng cứu cháu hắn một mạng, hắn tạ lễ vật phong phú, giữa hai người liền cũng không còn gặp nhau rồi.
Nam nhân nghe nàng nói vậy liền quay đầu nhìn về phía Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn biết người này hẳn là tìm Trì Ninh Bái có việc, chạm đích trùng Trì Ninh Bái nói: "Trì đại ca, ta trở về phòng."
Trì Ninh Bái hiển nhiên cảm giác được trước mắt người đàn ông này là tới tìm hắn , nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười "Đi đi."
Chờ Thẩm Mẫu Đơn rời đi, Trì Ninh Bái lúc này mới nhìn trên người nam nhân trước mắt, đôi mắt tràn đầy không rõ, cau mày nói: "Các ngươi cố ý lên thuyền của ta là tới tìm ta có việc gì?"
Nam tử không nói gì, nghiêng đầu, người mặc áo bào xanh phía sau hắn lập tức tiến lên một bước, tiếp lời: "Trì Đà chủ, Điện hạ của ta xác thực có việc muốn cùng Đà chủ thương lượng. . . . . ."
~~
Thẩm Mẫu Đơn mở cửa gỗ trong phòng vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nàng nhìn nam nhân sắc mặt lạnh nhạt phía sau tiến lên một bước, nói câu gì đó với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái chau mày, hai chân quỳ xuống, thanh niên kia đỡ lấy hắn, lại nói tiếp. Nàng chỉ có thể nhìn động tác của bọn họ, lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy hắn lại nói thêm vài câu với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái bỗng nhiên giận dữ, phất tay đẩy cánh tay thanh niên đặt trên người. Nam tử áo xanh kia cũng không để ý đến thái độ của Trì Ninh Bái, lại nói mấy câu liền lui tới bên cạnh nam tử kia.
Nam tử rời đi, thanh niên cũng đi theo, không biết là vô tình hay là cố ý, tầm mắt hắn nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn chỉ chú ý tới Trì Ninh Bái, trong đôi mắt Trì Ninh Bái tràn đầy thống khổ, cùng tuyệt vọng. Trong lòng nàng hơi động, vận mệnh Trì gia sau này có phải là quan hệ đối với việc hôm nay Trì Ninh Bái đã gặp nam tử kia ? Hắn thân phận cũng bất phàm, làm cho Trì gia lâm sông Hoài mai danh ẩn tích không phải không có khả năng, hay là sau đó có thể hỏi thăm Trì đại ca một chút xem vừa nãy bọn họ nói cái gì. Bất kể như thế nào, nếu là Trì Ninh Bái có thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, sau này thành tựu tất nhiên bất phàm, ngày sau nàng có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Thẩm Mẫu Đơn hít một hơi, buông nắm đấm, ánh mắt vẫn đặt trên người Trì Ninh Bái.
Chuyện ngoài lề:
Sen: Yến vương à anh cho chị Thẩm biết thân phận của mình đi chứ suốt ngày cứ "nam nhân, công tử, ..." làm xưng hô của anh tôi edit thấy mệt và dễ lẫn với nhân vật khác lắm.
Yến vương: Kêu ca cái gì, bản vương phải giả làm nam nhân thần bí, hoàng tử bóng tối phải bí mật chút Thẩm Mẫu Đơn mới dễ sa vào lưới tình bản vương giăng ra chứ. Bản vương xuất hiện muộn hơn La Nam chó má kia mười mấy chap không thể thua thảm hại như vậy được. Còn cô nữa cấm bép xép với Thẩm Mẫu Đơn nếu nàng mà biết ta chu di cửu tộc nhà cô với tội danh dám khi quân tương lai.
Sen: Ông không phải đe dọa có tin tôi kiện ông không hả dám đe dọa tính mạng người khác. Tôi đi mách chị Thẩm
Yến vương: Bản vương không quan tâm luật là ở vua cô giỏi đi mách xem. Ê áo xanh chuẩn bị mài đao thật sắc cho bản vương. Tiếng bạn áo xanh mài dao xoèn xoẹt...
Sen: Ông được đó tôi đi mách tác giả bảo bả thay nhân vật nam chính cho ông làm nhân vật nam phụ. Hố hố hố Dù gì cũng ít nhân vật cho thêm anh nữa theo đuổi chị Thẩm cho nó đông vuiMà nhà anh nhiều hoàng tử huynh đệ mà tôi bảo bà lấy một anh trong đó ra. Cho huynh đệ tranh đấu thế mới vui
Yến vương:Lấy đao chĩa cổ Sen,Cô thử bảo xem xem ta có làm thịt cô không. À mà quên ta hối lộ bà ta không ít chân trâu a. Bà ta mà dám ta phá nhà bả.
Sen: Oa oa Yến vương ác độc,.....
/143
|