Editor: Vanny
Mấy người cũng không để những biến cố này ở trong lòng. Yến đế bế Vệ Hề Nguyên, Cảnh vương bế Vệ Trân Châu ngồi xuống kêu 7 chén hoành thánh. Hai phu thê già kia vẫn còn hơi thất thần, tới khi hoàn hồn lại, vội nói với đám người Yến đế: “Mấy vị, lúc nãy thật sự đa tạ mấy vị ân nhân rồi, nhưng mà mấy vị hãy mau đi đi. Mấy người kia chúng tôi đắc tội không nổi. Bàng tiểu gia kia là tiểu nhi tử mà Bàng lão gia yêu thương nhất. Bàng lão gia là Thái Phủ Khanh, đại quan viên Tòng Tam Phẩm. Tất cả mọi người đều đắc tội không nổi. Mấy vị vẫn là mau đi đi, nếu lát nữa Bàng tiều gia kia dẫn người quay lại thì mọi người sẽ không đi được nữa.”
Vẻ mặt Yến đế không đổi, chỉ nói: “Hai vị mau đi nấu hoành thánh đi. Bọn trẻ đói rồi.”
Mẫu Đơn cũng dịu dàng nói: “Hai vị lão nhân gia đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người già thấy không khuyên được bọn họ, thở dài bắt đầu nấu hoành thánh. 1 lần đã có thể nấu được 3 chén. Bưng ba chén hoành thánh lên, ông lão lại khuyên mấy câu. Mẫu Đơn chỉ cười cười, đẩy ba chén hoành thánh tới trước mặt mấy đứa bé, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn đi, hoành thánh của gia gia nãi nãi nấu ngon lắm đấy.”
Ông lão thở dài, thấy thực sự không khuyên được, lúc này mới xoay người tiếp tục nấu hoành thánh.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, khi hoành thánh của mọi người sắp ăn xong thì truyền đến tiếng ồn ào của đám người, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hung hãn hàm hồ của Bàng tiểu gia: “Phụ thân, cha phải làm chủ cho con đó, chính là bên kia, chính là ở quán hoành thánh đó, lát nữa các ngươi phải đập nát cái quán hoành thánh đó! Còn có tiểu nương tử xinh đẹp kia… ờ, chính là tiểu nương tử đang mang thai kia, bằng không cũng có thể đón về phủ hầu hạ tiểu gia.”
2 người già của quán hoành thánh nghe thấy tiếng của Bàng tiểu gia liền chạy qua, vội vã nói: “Mấy vị khách nhân hãy mau đi đi. Bàng đại nhân tay nắm trọng quyền. Các vị làm bị thương Bàng tiểu gia, đây không phải là vụ đánh nhau thông thường. Bọn họ nhất định tìm đám quan lớn Đại Lý Tự qua đây trực tiếp bắt người. Các vị hãy mau mau chạy đi…”
Cảnh vương cười lạnh một tiếng: “Cứ để bọn họ qua đây bắt người xem xem, giờ xem xem rốt cuộc là ai mà to gan như vậy.”
Yến đế không nói lời nào, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, đang ôm lấy Vệ Hề Nguyên, lau miệng cho nhi tử, lau miệng xong mới thả nhi tử xuống, đẩy nhi tử tới bên cạnh Mẫu Đơn, lúc này mới trầm tĩnh nhìn về phía đám người đã bị đẩy ra. Người đi đầu chính là Bàng tiểu gia, được người dìu đỡ. Phía sau là Bàng lão gia, còn có một nam nhân mặc quan phục và có một đám binh sĩ đi theo.
Bàng tiểu gia thấy mấy người Yến đế còn chưa đi, lập tức cười ha hả: “Sớm đã nói với các người là tiểu gia ta sẽ quay lại, lúc này sẽ tóm cổ các ngươi đấy nhé! Phụ thân, chính là 2 người này!”
Bàng lão gia nghe xong lời của nhi tử nói, lập tức nhìn về phía quán hoành thánh, vừa nhìn đã thấy hai người kia đang ngồi ở phía trước một quán hơi cũ kỹ. Nam nhân dáng người thẳng tắp, Bàng lão gia sững người, cho rằng bản thân nhìn nhầm, dụi dụi mắt. Lúc phát hiện thực sự là hoàng thượng và Cảnh vương, chân cũng hơi nhũn ra, may mà đầy tớ bên cạnh kịp thời đỡ lấy ông ta. Đại Lý Tự Tự Chính bên cạnh cũng nhận ra hoàng thượng, Cảnh vương và hoàng hậu nương nương, lập tức sắc mặt hơi trắng bệch. Lúc ông ấy định quỳ xuống tạ tội thì thấy ánh mắt Yến đế lạnh lùng nhìn qua. Sự cảnh cáo trong mắt không cần nói cũng biết, trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Tự Chính sao lại không nhận ra Yến đế đang cảnh cáo không được quấy nhiễu dân chúng, ngay sau đó liền đứng tại chỗ không dám lộn xộn.
Mỗi sáng lâm triều Bàng lão gia đều gặp Yến đế, đối với tính tình Yến đế cũng hiểu rõ, đương nhiên không dám quỳ xuống tạ tội, chỉ lau mạnh mồ hôi trên trán, chỉ có Bàng tiểu gia là cái gì cũng không hiểu, hô: “Phụ thân, người đang làm gì vậy?” Quay đầu nhìn Tự Chính một cái: “Tự Chính đại nhân, sao còn không mau lên bắt người!” Nói ra thì cũng không thể trách Bàng tiểu gia không nhận ra bọn họ, trong cung cũng bày hai lần yến tiệc, còn mời gia quyến của các trọng thần tiến cung, nhưng Bàng tiểu gia này lại cảm thấy tiến cung quá bức bách, mỗi lần đều không đi, lúc này mới không biết người trước mặt là ai.
Bàng lão gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không nhúc nhích chút nào.
Sau đó Bàng lão gia cũng không nhịn được nữa, bắt đầu giãy mạnh khỏi người đầy tớ, một chân đạp vào Bàng tiểu gia. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bàng tiểu gia còn có hơi thất thần, lúc trước bị Yến đế đánh nội thương. Bàng lão gia cũng không hạ thủ lưu tình, dùng hết toàn lực, đạp Bàng tiểu gia không đứng dậy nổi tại chỗ, nôn ra hai ngụm máu tươi. Hắn ta té xuống đất khó hiểu nhìn Bàng lão gia, thở hổn hển
Mấy người cũng không để những biến cố này ở trong lòng. Yến đế bế Vệ Hề Nguyên, Cảnh vương bế Vệ Trân Châu ngồi xuống kêu 7 chén hoành thánh. Hai phu thê già kia vẫn còn hơi thất thần, tới khi hoàn hồn lại, vội nói với đám người Yến đế: “Mấy vị, lúc nãy thật sự đa tạ mấy vị ân nhân rồi, nhưng mà mấy vị hãy mau đi đi. Mấy người kia chúng tôi đắc tội không nổi. Bàng tiểu gia kia là tiểu nhi tử mà Bàng lão gia yêu thương nhất. Bàng lão gia là Thái Phủ Khanh, đại quan viên Tòng Tam Phẩm. Tất cả mọi người đều đắc tội không nổi. Mấy vị vẫn là mau đi đi, nếu lát nữa Bàng tiều gia kia dẫn người quay lại thì mọi người sẽ không đi được nữa.”
Vẻ mặt Yến đế không đổi, chỉ nói: “Hai vị mau đi nấu hoành thánh đi. Bọn trẻ đói rồi.”
Mẫu Đơn cũng dịu dàng nói: “Hai vị lão nhân gia đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người già thấy không khuyên được bọn họ, thở dài bắt đầu nấu hoành thánh. 1 lần đã có thể nấu được 3 chén. Bưng ba chén hoành thánh lên, ông lão lại khuyên mấy câu. Mẫu Đơn chỉ cười cười, đẩy ba chén hoành thánh tới trước mặt mấy đứa bé, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn đi, hoành thánh của gia gia nãi nãi nấu ngon lắm đấy.”
Ông lão thở dài, thấy thực sự không khuyên được, lúc này mới xoay người tiếp tục nấu hoành thánh.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, khi hoành thánh của mọi người sắp ăn xong thì truyền đến tiếng ồn ào của đám người, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hung hãn hàm hồ của Bàng tiểu gia: “Phụ thân, cha phải làm chủ cho con đó, chính là bên kia, chính là ở quán hoành thánh đó, lát nữa các ngươi phải đập nát cái quán hoành thánh đó! Còn có tiểu nương tử xinh đẹp kia… ờ, chính là tiểu nương tử đang mang thai kia, bằng không cũng có thể đón về phủ hầu hạ tiểu gia.”
2 người già của quán hoành thánh nghe thấy tiếng của Bàng tiểu gia liền chạy qua, vội vã nói: “Mấy vị khách nhân hãy mau đi đi. Bàng đại nhân tay nắm trọng quyền. Các vị làm bị thương Bàng tiểu gia, đây không phải là vụ đánh nhau thông thường. Bọn họ nhất định tìm đám quan lớn Đại Lý Tự qua đây trực tiếp bắt người. Các vị hãy mau mau chạy đi…”
Cảnh vương cười lạnh một tiếng: “Cứ để bọn họ qua đây bắt người xem xem, giờ xem xem rốt cuộc là ai mà to gan như vậy.”
Yến đế không nói lời nào, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, đang ôm lấy Vệ Hề Nguyên, lau miệng cho nhi tử, lau miệng xong mới thả nhi tử xuống, đẩy nhi tử tới bên cạnh Mẫu Đơn, lúc này mới trầm tĩnh nhìn về phía đám người đã bị đẩy ra. Người đi đầu chính là Bàng tiểu gia, được người dìu đỡ. Phía sau là Bàng lão gia, còn có một nam nhân mặc quan phục và có một đám binh sĩ đi theo.
Bàng tiểu gia thấy mấy người Yến đế còn chưa đi, lập tức cười ha hả: “Sớm đã nói với các người là tiểu gia ta sẽ quay lại, lúc này sẽ tóm cổ các ngươi đấy nhé! Phụ thân, chính là 2 người này!”
Bàng lão gia nghe xong lời của nhi tử nói, lập tức nhìn về phía quán hoành thánh, vừa nhìn đã thấy hai người kia đang ngồi ở phía trước một quán hơi cũ kỹ. Nam nhân dáng người thẳng tắp, Bàng lão gia sững người, cho rằng bản thân nhìn nhầm, dụi dụi mắt. Lúc phát hiện thực sự là hoàng thượng và Cảnh vương, chân cũng hơi nhũn ra, may mà đầy tớ bên cạnh kịp thời đỡ lấy ông ta. Đại Lý Tự Tự Chính bên cạnh cũng nhận ra hoàng thượng, Cảnh vương và hoàng hậu nương nương, lập tức sắc mặt hơi trắng bệch. Lúc ông ấy định quỳ xuống tạ tội thì thấy ánh mắt Yến đế lạnh lùng nhìn qua. Sự cảnh cáo trong mắt không cần nói cũng biết, trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Tự Chính sao lại không nhận ra Yến đế đang cảnh cáo không được quấy nhiễu dân chúng, ngay sau đó liền đứng tại chỗ không dám lộn xộn.
Mỗi sáng lâm triều Bàng lão gia đều gặp Yến đế, đối với tính tình Yến đế cũng hiểu rõ, đương nhiên không dám quỳ xuống tạ tội, chỉ lau mạnh mồ hôi trên trán, chỉ có Bàng tiểu gia là cái gì cũng không hiểu, hô: “Phụ thân, người đang làm gì vậy?” Quay đầu nhìn Tự Chính một cái: “Tự Chính đại nhân, sao còn không mau lên bắt người!” Nói ra thì cũng không thể trách Bàng tiểu gia không nhận ra bọn họ, trong cung cũng bày hai lần yến tiệc, còn mời gia quyến của các trọng thần tiến cung, nhưng Bàng tiểu gia này lại cảm thấy tiến cung quá bức bách, mỗi lần đều không đi, lúc này mới không biết người trước mặt là ai.
Bàng lão gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không nhúc nhích chút nào.
Sau đó Bàng lão gia cũng không nhịn được nữa, bắt đầu giãy mạnh khỏi người đầy tớ, một chân đạp vào Bàng tiểu gia. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bàng tiểu gia còn có hơi thất thần, lúc trước bị Yến đế đánh nội thương. Bàng lão gia cũng không hạ thủ lưu tình, dùng hết toàn lực, đạp Bàng tiểu gia không đứng dậy nổi tại chỗ, nôn ra hai ngụm máu tươi. Hắn ta té xuống đất khó hiểu nhìn Bàng lão gia, thở hổn hển
/143
|