Các vị đại thần có mặt ở đấy đều sững người. Trung Thư thị lang Lư đại nhân cuống quýt quỳ xuống: “Hoàng thượng, việc này…. tuyệt đối không được.”
Nụ cười của Vệ Lang Yến từ từ thu lại: “Trẫm muốn lập hậu còn cần tới sự đồng ý của các ngươi sao? Buộc trẫm lập hậu là ái khanh, ngăn cản trẫm lập hậu cũng là ái khanh. Ái khanh rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ Thẩm nương nương không được, chỉ có nữ nhi Lư gia các ngươi được.”
Lư đại nhân đổ mồ hôi lạnh, lại nhớ tới Ngự Sự đại phu bị cách chức lúc trước, không dám đi lại con đường cũ của lão, chỉ quỳ dưới đất nói: “Xin hoàng thượng cân nhắc lại, lập hậu thì được, chỉ là không thể là Thẩm nương nương. Thẩm nương nương không thích hợp.”
Lúc này không mấy ai dám lên khuyên ngăn hoàng thượng, đều không khỏi nhìn về phía Ngự Sử đại phu Thẩm Thiên Nguyên, hy vọng ông tự mình đứng lên nói nữ nhi của mình không xứng với vị trí hoàng hậu. Thẩm Thiên Nguyên cũng không để ý điều này. Các lão thần đứng khắp đại điện, rũ mắt không lên tiếng.
Vệ Lang Yến nhìn một đám đại thần câm như hến, một giọng nói lạnh như băng vang vọng khắp đại điện: “Ái khanh ngược lại nói nói xem sao Thẩm nương nương lại không thích hợp?”
Lư đại nhân cắn răng nói: “Người được chọn làm hoàng hậu có thể không bàn đến xuất thân sang hèn, chỉ cần hoàng thượng vừa ý là được, chỉ là không bàn đến xuất thân, nhưng cũng không thể lập một nữ tử can thiệp triều chính làm hậu. Lúc trước, khi hoàng thượng xuất chinh, Thẩm nương nương đã gom góp tiền từ thiện dùng cho công tác cứu trợ dân bị nạn. Tuy nương nương có ý tốt nhưng việc này đã can thiệp vào triều chính… Huống chi lúc trước, khi Thẩm nương nương còn ở quê nhà đã từng có hôn ước với nam tử khác, nên mong hoàng thượng cân nhắc.”
Gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thiên Nguyên cuối cùng cũng có chút thay đổi. Ông không ngờ đám đại thần này vì để ngăn cản nữ nhi của ông làm hoàng hậu mà ngay cả chuyện ở quê nhà cũng đã điều tra rõ ràng rồi.
“Lư đại nhân quả thật bản lĩnh, vì để ngăn cản trẫm lập Thẩm nương nương làm hậu, ngay cả chuyện mấy năm trước của Thẩm nương nương cũng phí hết tâm sức mà đào ra.” Vẻ mặt Yến đế bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Lúc trước Thẩm nương nương không đồng ý kết làm phu thê với một tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, không sợ những lời đàm tiếu của người đời, tiếp tục giải trừ hôn ước. Một nữ tử quang minh lỗi lạc như vậy thì sai ở chỗ nào hả? Về việc quyên góp từ thiện, khi đó trẫm không ở Bình Lăng, trong phủ cũng không còn nhiều ngân lượng, trong kinh thành to như vậy ngay cả một người chịu giúp đỡ những người gặp nạn đó cũng không có, uổng cho các ngươi tự xưng là trung thần, tự xưng là yêu dân, rốt cuộc cũng không bằng một nữ tử.”
Giọng nói lạnh lẽo của Yến đế tiếp tục vang vọng trên đại điện: “À, để trẫm nhớ xem. Lúc trước quyên góp từ thiện Lư đại nhân đã quyên bao nhiêu. Nếu như trẫm nhớ không lầm, Lư đại nhân đã quyên hai nghìn lượng bạc nhỉ? Hai nghìn lượng bạc quả thật là bổng lộc mấy năm của Lư đại nhân rồi, chỉ là cửa tiệm của nhà Lư đại nhân cũng có đến 10 tiệm, ruộng đất trong nhà cũng vài trăm mẫu, trang viên cũng có mấy cái. Vài ngày trước còn thuê một cửa tiệm có vị trí không tệ trên đường Phú Quý, mỗi tháng cần tới 2000 lượng để trả tiền thuê, Lư đại nhân quả thật là mạnh tay nha! Lúc trước nếu không phải Thẩm nương nương dẫn đầu quyên góp hết tất cả tiền riêng của mình, lôi kéo mọi người quyên góp thì những nạn dân đó đã không sống nổi từ lâu rồi! Lư đại nhân hãy đi nhìn xem những tờ đơn chi tiết dán ở bên ngoài xem, đi xem xem tổng cộng Thẩm nương nương đã quyên bao nhiêu! Một phụ nhân độ lượng, tấm lòng lỗi lạc như vậy mà ngươi có mặt mũi nào đứng ra cản trẫm lập nàng làm hậu?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lư đại nhân đều ứa ra, nhỏ từ gò má xuống vạt áo. Mặt ông ta trắng bệch, không dám lau mồ hôi trên trán, hơi cúi người quỳ trên mặt đất, cũng không dám nhiều lời nữa.
Yến đế nhìn quanh đại điện một vòng, hỏi: “Các vị ái khanh còn có ý kiến gì không? Cảm thấy Thẩm nương nương không xứng làm hoàng hậu?”
Rõ ràng Yến đế đã nổi giận rồi. Lúc này ai còn dám lên vuốt mặt chứ, đều cúi thấp đầu không chịu lên tiếng, lúc này Yến đế mới tiếp tục nói: “Nếu các vị đã không còn dị nghị nữa thì mời Khâm Thiên Giám đại nhân chọn ra một ngày lành để tiện cho trẫm sai người bắt đầu chuẩn bị cho việc lập hậu.”
Mọi người thầm nghĩ, ai còn dám dị nghị chứ, ngài ngay cả gia sản của Lư đại nhân cũng đều đào ra hết. Nếu chúng ta còn dám nói chữ không thì không chừng tổ tông 18 đời
Nụ cười của Vệ Lang Yến từ từ thu lại: “Trẫm muốn lập hậu còn cần tới sự đồng ý của các ngươi sao? Buộc trẫm lập hậu là ái khanh, ngăn cản trẫm lập hậu cũng là ái khanh. Ái khanh rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ Thẩm nương nương không được, chỉ có nữ nhi Lư gia các ngươi được.”
Lư đại nhân đổ mồ hôi lạnh, lại nhớ tới Ngự Sự đại phu bị cách chức lúc trước, không dám đi lại con đường cũ của lão, chỉ quỳ dưới đất nói: “Xin hoàng thượng cân nhắc lại, lập hậu thì được, chỉ là không thể là Thẩm nương nương. Thẩm nương nương không thích hợp.”
Lúc này không mấy ai dám lên khuyên ngăn hoàng thượng, đều không khỏi nhìn về phía Ngự Sử đại phu Thẩm Thiên Nguyên, hy vọng ông tự mình đứng lên nói nữ nhi của mình không xứng với vị trí hoàng hậu. Thẩm Thiên Nguyên cũng không để ý điều này. Các lão thần đứng khắp đại điện, rũ mắt không lên tiếng.
Vệ Lang Yến nhìn một đám đại thần câm như hến, một giọng nói lạnh như băng vang vọng khắp đại điện: “Ái khanh ngược lại nói nói xem sao Thẩm nương nương lại không thích hợp?”
Lư đại nhân cắn răng nói: “Người được chọn làm hoàng hậu có thể không bàn đến xuất thân sang hèn, chỉ cần hoàng thượng vừa ý là được, chỉ là không bàn đến xuất thân, nhưng cũng không thể lập một nữ tử can thiệp triều chính làm hậu. Lúc trước, khi hoàng thượng xuất chinh, Thẩm nương nương đã gom góp tiền từ thiện dùng cho công tác cứu trợ dân bị nạn. Tuy nương nương có ý tốt nhưng việc này đã can thiệp vào triều chính… Huống chi lúc trước, khi Thẩm nương nương còn ở quê nhà đã từng có hôn ước với nam tử khác, nên mong hoàng thượng cân nhắc.”
Gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thiên Nguyên cuối cùng cũng có chút thay đổi. Ông không ngờ đám đại thần này vì để ngăn cản nữ nhi của ông làm hoàng hậu mà ngay cả chuyện ở quê nhà cũng đã điều tra rõ ràng rồi.
“Lư đại nhân quả thật bản lĩnh, vì để ngăn cản trẫm lập Thẩm nương nương làm hậu, ngay cả chuyện mấy năm trước của Thẩm nương nương cũng phí hết tâm sức mà đào ra.” Vẻ mặt Yến đế bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Lúc trước Thẩm nương nương không đồng ý kết làm phu thê với một tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, không sợ những lời đàm tiếu của người đời, tiếp tục giải trừ hôn ước. Một nữ tử quang minh lỗi lạc như vậy thì sai ở chỗ nào hả? Về việc quyên góp từ thiện, khi đó trẫm không ở Bình Lăng, trong phủ cũng không còn nhiều ngân lượng, trong kinh thành to như vậy ngay cả một người chịu giúp đỡ những người gặp nạn đó cũng không có, uổng cho các ngươi tự xưng là trung thần, tự xưng là yêu dân, rốt cuộc cũng không bằng một nữ tử.”
Giọng nói lạnh lẽo của Yến đế tiếp tục vang vọng trên đại điện: “À, để trẫm nhớ xem. Lúc trước quyên góp từ thiện Lư đại nhân đã quyên bao nhiêu. Nếu như trẫm nhớ không lầm, Lư đại nhân đã quyên hai nghìn lượng bạc nhỉ? Hai nghìn lượng bạc quả thật là bổng lộc mấy năm của Lư đại nhân rồi, chỉ là cửa tiệm của nhà Lư đại nhân cũng có đến 10 tiệm, ruộng đất trong nhà cũng vài trăm mẫu, trang viên cũng có mấy cái. Vài ngày trước còn thuê một cửa tiệm có vị trí không tệ trên đường Phú Quý, mỗi tháng cần tới 2000 lượng để trả tiền thuê, Lư đại nhân quả thật là mạnh tay nha! Lúc trước nếu không phải Thẩm nương nương dẫn đầu quyên góp hết tất cả tiền riêng của mình, lôi kéo mọi người quyên góp thì những nạn dân đó đã không sống nổi từ lâu rồi! Lư đại nhân hãy đi nhìn xem những tờ đơn chi tiết dán ở bên ngoài xem, đi xem xem tổng cộng Thẩm nương nương đã quyên bao nhiêu! Một phụ nhân độ lượng, tấm lòng lỗi lạc như vậy mà ngươi có mặt mũi nào đứng ra cản trẫm lập nàng làm hậu?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lư đại nhân đều ứa ra, nhỏ từ gò má xuống vạt áo. Mặt ông ta trắng bệch, không dám lau mồ hôi trên trán, hơi cúi người quỳ trên mặt đất, cũng không dám nhiều lời nữa.
Yến đế nhìn quanh đại điện một vòng, hỏi: “Các vị ái khanh còn có ý kiến gì không? Cảm thấy Thẩm nương nương không xứng làm hoàng hậu?”
Rõ ràng Yến đế đã nổi giận rồi. Lúc này ai còn dám lên vuốt mặt chứ, đều cúi thấp đầu không chịu lên tiếng, lúc này Yến đế mới tiếp tục nói: “Nếu các vị đã không còn dị nghị nữa thì mời Khâm Thiên Giám đại nhân chọn ra một ngày lành để tiện cho trẫm sai người bắt đầu chuẩn bị cho việc lập hậu.”
Mọi người thầm nghĩ, ai còn dám dị nghị chứ, ngài ngay cả gia sản của Lư đại nhân cũng đều đào ra hết. Nếu chúng ta còn dám nói chữ không thì không chừng tổ tông 18 đời
/143
|