Editor:Vanny
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc của Phùng Quân Trạch khi cưỡi ngựa rời đi, lúc này mới nói: “Được rồi, về vương phủ thôi.”
Trong xe ngựa còn có Đậu Nhi và Thuý Nhi, xe ngựa lắc lư chạy về phía trước một đoạn, tiến vào một con hẻm lớn. Trong hẻm này là nơi ở của một vài gia tộc lớn bởi vậy con hẻm này mới được xây rộng rãi và bằng phẳng, chỉ là trong hẻm không có mấy người, chỉ có một hộ đang tiếp đãi khách, ngoài cửa có mấy người, Mẫu Đơn nhìn ra khe màn, nhìn thấy xa xa có mấy người mặc khôi giáp cưỡi ngựa chạy về phía bên này.
Đầu óc Mẫu Đơn có chút mê man, ánh mắt cũng sắp nhíu lại, nàng tưởng là mỗi lần ăn cơm xong là sẽ buồn ngủ nên lần này cũng không chú ý, muốn ngủ một chút liền mơ mơ màng màng nói: “Đậu Nhi, Thuý Nhi, ta ngủ một chút…”
Trong lúc mơ màng nàng không nghe thấy giọng nói của Đậu Nhi và Thuý Nhi, chỉ là thật sự vô cùng buồn ngủ, tựa vào một bên ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, Mẫu Đơn mới tỉnh lại. Trong chớp mắt tỉnh lại nàng phát hiện xe ngựa vẫn đang lắc lư chạy về phía trước, nhìn một vòng trong xe ngựa, Mẫu Đơn liền biến sắc. Đậu Nhi và Thuý Nhi không ở trên xe ngựa nữa. Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chung quanh đã hơi tối, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núi rừng và ruộng vườn ở xung quanh, điều này hiển nhiên là không còn ở trong thành Bình Lăng nữa.
Thẩm Mẫu Đơn buông rèm xe xuống, trong bóng tối của xe ngựa hít thở sâu mấy hơi, giơ tay vuốt ve bụng dưới. Bụng đã bắt đầu nhô ra, vì sợ người khác nhìn ra nàng đang mang thai, lúc nàng qua Thẩm phủ đã cố ý mặc quần áo rộng, từ ngoài nhìn vào cũng sẽ không phát hiện ra bụng nàng. Lúc này mặc dù nàng có hơi sợ hãi nhưng cũng biết phải bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ lại mọi chuyện trước sau một lượt, từ lúc sau khi nàng ra khỏi Thẩm phủ thị vệ kia tìm Phùng Quân Trạch báo rằng nha môn có vấn đề là bắt đầu rồi, chắc là kế điệu hổ ly sơn, nàng sao cũng không ngờ rằng lại có người gây bất lợi cho nàng, là ân oán cá nhân hay là vì Yến vương? Lúc này bắt cóc nàng, nhất định là vì Yến vương, vì uy hiếp Yến vương? Vậy rốt cuộc là ai? Là mấy thân vương hay là Tuyên đế? Đầu óc nàng vẫn còn hơi mê man, e rằng đây là di chứng do trúng thuốc mê lúc nãy, nàng hơi xoa xoa trán, lại vén rèm xe ngựa phía trước, nhìn phu xe đánh xe, dĩ nhiên phu xe đã đổi người khác, phía trước xe ngựa còn có thị vệ mặc khôi giáp, hiển nhiên cũng không phải là người trong vương phủ.
Nhìn thấy tình hình này, nàng biết là không được hoảng loạn, hoang sơ vắng vẻ, ngay cả kêu la cũng không thể chi bằng im lặng miễn cho chọc giận bọn họ. Nhưng trong bụng nàng còn có đứa con cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ. Nàng ngồi trong xe ngựa, thấy xe ngựa vẫn tiếp tục lắc lư chạy về phía trước.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thẩm Mẫu Đơn nghe được tiếng của một nam nhân: “Chủ tử, phía trước có một ngôi miếu hoang, có thể ở lại miếu hoang một đêm không?”
Một giọng trầm thấp vang lên: “Cứ ở lại miếu hoang một đêm, nhưng ngươi phái mấy người canh chừng ở đằng xa, nếu có điều gì bất thường thì chúng ta lập tức khởi hành.”
Xe ngựa chạy lên phía trước chưa tới một hồi liền ngừng lại, Mẫu Đơn nghe thấy tiếng có người xoay mình xuống ngựa, sau đó rèm xe cũng bị người xốc lên, một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi xuất hiện trước mắt Mẫu Đơn. Thanh niên kia ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Mẫu Đơn đã tỉnh lại vào lúc này, lại nhìn thấy nữ nhân trước mắt này bình tĩnh nhìn mình như vậy, một chút cũng không giống dáng vẻ con tin vừa khóc vừa la.
Thanh niên này rất nhanh đã hoàn hồn, lập tức nói: “Yến vương phi nếu đã tỉnh rồi thì mời tự mình bước xuống vậy.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, trước tiên lấy ghế nhỏ trong góc thùng xe ném xuống dưới xe ngựa, lúc này mới dẫm lên ghế nhỏ bước xuống. Tên thanh niên kia không khỏi nghĩ, quả nhiên là vương phi, được nuông chiều như lá ngọc cành vàng, chiếc xe ngựa này cũng không cao nhưng vẫn phải dẫm lên ghế nhỏ mới chịu xuống xe.
Thẩm Mẫu Đơn xuống xe ngựa, nhìn nhanh bốn phía xung quanh, xung quanh tối đen như mực, thấp thoáng hình dáng ngọn núi và bóng dáng mấy người cao lớn đang đứng phía trước. Nàng đếm nhanh, ngoại trừ nam nhân đứng kế bên nàng ra thì ở phía không xa còn có mấy người. Lúc này nàng mới bất động thanh sắc đi theo tên thanh niên bên cạnh vào ngôi miếu hoang.
Hiển nhiên lúc này là cơ hội tốt để chạy trốn, nàng yên lặng đi theo mấy người đó vào ngôi miếu, có 2 người canh giữ bên cạnh nàng, những người khác thì đi tìm ít củi về. Tới khi đã đốt được đống lửa trong ngôi miếu hoang, Mẫu Đơn vừa nhìn đã thấy ngay nam nhân đứng ở trước cửa miếu, nàng sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ.
Nam nhân đó cũng thấy Mẫu Đơn, sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nở nụ cười ôn hoà với Mẫu Đơn: “Ta mời đệ muội ra ngoài như vậy, có làm đệ muội sợ không?”
Mẫu Đơn cười khổ: “Cảnh vương, sao huynh lại làm như vậy?”
Người này không phải ai khác, chính là người anh ruột cùng một mẹ sinh ra của Vệ Lang Yến – Vệ An Cảnh, Cảnh vương.
Mẫu Đơn cũng có nghĩ qua là mấy vị thân vương khác hoặc là Tuyên đế bắt nàng nhưng không ngờ lại là Cảnh vương. Cảnh vương và Yến vương cùng một mẹ sinh ra, nàng biết quan hệ 2 người coi như không hoà hợp, nhưng cũng không đoán được lại tới mức độ này. Cảnh vương bắt nàng nhất định không phải là mời nàng đi làm khách gì, e rằng để uy hiếp Yến vương thôi. Nàng nở nụ cười nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca đây là làm gì vậy? Không phải là muốn mời muội tới Ca Châu làm khách chứ? Lục ca như vậy cũng quá hiếu khách rồi, chỉ là không một tiếng động như vậy bắt muội đi Ca Châu, muội sợ người của vương phủ sẽ lo lắng đó.”
Vệ An Cảnh nhếch môi cười, nhận 2 cái bánh màn thầu và 1 cái ấm nước từ trong tay thủ hạ bên cạnh đưa cho Mẫu Đơn, không tiếp lời Mẫu Đơn chỉ nói: “Ăn một chút gì trước đi, buổi tối uỷ khuất đệ muội một chút ở lại ngôi miếu đổ nát này 1 đêm.”
Mẫu Đơn nhận 2 cái màn thầu, màn thầu đã nguội ngắt từ lâu, ngay cả nước trong ấm cũng đã lạnh. Mẫu Đơn uống nước lạnh đó nuốt hết 2 cái màn thầu, kết quả không bao lâu trong bụng liền bắt đầu cồn cào. Khoảng thời gian này phản ứng nôn nghén của nàng có bớt đi nhưng vẫn sẽ
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc của Phùng Quân Trạch khi cưỡi ngựa rời đi, lúc này mới nói: “Được rồi, về vương phủ thôi.”
Trong xe ngựa còn có Đậu Nhi và Thuý Nhi, xe ngựa lắc lư chạy về phía trước một đoạn, tiến vào một con hẻm lớn. Trong hẻm này là nơi ở của một vài gia tộc lớn bởi vậy con hẻm này mới được xây rộng rãi và bằng phẳng, chỉ là trong hẻm không có mấy người, chỉ có một hộ đang tiếp đãi khách, ngoài cửa có mấy người, Mẫu Đơn nhìn ra khe màn, nhìn thấy xa xa có mấy người mặc khôi giáp cưỡi ngựa chạy về phía bên này.
Đầu óc Mẫu Đơn có chút mê man, ánh mắt cũng sắp nhíu lại, nàng tưởng là mỗi lần ăn cơm xong là sẽ buồn ngủ nên lần này cũng không chú ý, muốn ngủ một chút liền mơ mơ màng màng nói: “Đậu Nhi, Thuý Nhi, ta ngủ một chút…”
Trong lúc mơ màng nàng không nghe thấy giọng nói của Đậu Nhi và Thuý Nhi, chỉ là thật sự vô cùng buồn ngủ, tựa vào một bên ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, Mẫu Đơn mới tỉnh lại. Trong chớp mắt tỉnh lại nàng phát hiện xe ngựa vẫn đang lắc lư chạy về phía trước, nhìn một vòng trong xe ngựa, Mẫu Đơn liền biến sắc. Đậu Nhi và Thuý Nhi không ở trên xe ngựa nữa. Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chung quanh đã hơi tối, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núi rừng và ruộng vườn ở xung quanh, điều này hiển nhiên là không còn ở trong thành Bình Lăng nữa.
Thẩm Mẫu Đơn buông rèm xe xuống, trong bóng tối của xe ngựa hít thở sâu mấy hơi, giơ tay vuốt ve bụng dưới. Bụng đã bắt đầu nhô ra, vì sợ người khác nhìn ra nàng đang mang thai, lúc nàng qua Thẩm phủ đã cố ý mặc quần áo rộng, từ ngoài nhìn vào cũng sẽ không phát hiện ra bụng nàng. Lúc này mặc dù nàng có hơi sợ hãi nhưng cũng biết phải bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ lại mọi chuyện trước sau một lượt, từ lúc sau khi nàng ra khỏi Thẩm phủ thị vệ kia tìm Phùng Quân Trạch báo rằng nha môn có vấn đề là bắt đầu rồi, chắc là kế điệu hổ ly sơn, nàng sao cũng không ngờ rằng lại có người gây bất lợi cho nàng, là ân oán cá nhân hay là vì Yến vương? Lúc này bắt cóc nàng, nhất định là vì Yến vương, vì uy hiếp Yến vương? Vậy rốt cuộc là ai? Là mấy thân vương hay là Tuyên đế? Đầu óc nàng vẫn còn hơi mê man, e rằng đây là di chứng do trúng thuốc mê lúc nãy, nàng hơi xoa xoa trán, lại vén rèm xe ngựa phía trước, nhìn phu xe đánh xe, dĩ nhiên phu xe đã đổi người khác, phía trước xe ngựa còn có thị vệ mặc khôi giáp, hiển nhiên cũng không phải là người trong vương phủ.
Nhìn thấy tình hình này, nàng biết là không được hoảng loạn, hoang sơ vắng vẻ, ngay cả kêu la cũng không thể chi bằng im lặng miễn cho chọc giận bọn họ. Nhưng trong bụng nàng còn có đứa con cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ. Nàng ngồi trong xe ngựa, thấy xe ngựa vẫn tiếp tục lắc lư chạy về phía trước.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thẩm Mẫu Đơn nghe được tiếng của một nam nhân: “Chủ tử, phía trước có một ngôi miếu hoang, có thể ở lại miếu hoang một đêm không?”
Một giọng trầm thấp vang lên: “Cứ ở lại miếu hoang một đêm, nhưng ngươi phái mấy người canh chừng ở đằng xa, nếu có điều gì bất thường thì chúng ta lập tức khởi hành.”
Xe ngựa chạy lên phía trước chưa tới một hồi liền ngừng lại, Mẫu Đơn nghe thấy tiếng có người xoay mình xuống ngựa, sau đó rèm xe cũng bị người xốc lên, một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi xuất hiện trước mắt Mẫu Đơn. Thanh niên kia ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Mẫu Đơn đã tỉnh lại vào lúc này, lại nhìn thấy nữ nhân trước mắt này bình tĩnh nhìn mình như vậy, một chút cũng không giống dáng vẻ con tin vừa khóc vừa la.
Thanh niên này rất nhanh đã hoàn hồn, lập tức nói: “Yến vương phi nếu đã tỉnh rồi thì mời tự mình bước xuống vậy.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, trước tiên lấy ghế nhỏ trong góc thùng xe ném xuống dưới xe ngựa, lúc này mới dẫm lên ghế nhỏ bước xuống. Tên thanh niên kia không khỏi nghĩ, quả nhiên là vương phi, được nuông chiều như lá ngọc cành vàng, chiếc xe ngựa này cũng không cao nhưng vẫn phải dẫm lên ghế nhỏ mới chịu xuống xe.
Thẩm Mẫu Đơn xuống xe ngựa, nhìn nhanh bốn phía xung quanh, xung quanh tối đen như mực, thấp thoáng hình dáng ngọn núi và bóng dáng mấy người cao lớn đang đứng phía trước. Nàng đếm nhanh, ngoại trừ nam nhân đứng kế bên nàng ra thì ở phía không xa còn có mấy người. Lúc này nàng mới bất động thanh sắc đi theo tên thanh niên bên cạnh vào ngôi miếu hoang.
Hiển nhiên lúc này là cơ hội tốt để chạy trốn, nàng yên lặng đi theo mấy người đó vào ngôi miếu, có 2 người canh giữ bên cạnh nàng, những người khác thì đi tìm ít củi về. Tới khi đã đốt được đống lửa trong ngôi miếu hoang, Mẫu Đơn vừa nhìn đã thấy ngay nam nhân đứng ở trước cửa miếu, nàng sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ.
Nam nhân đó cũng thấy Mẫu Đơn, sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nở nụ cười ôn hoà với Mẫu Đơn: “Ta mời đệ muội ra ngoài như vậy, có làm đệ muội sợ không?”
Mẫu Đơn cười khổ: “Cảnh vương, sao huynh lại làm như vậy?”
Người này không phải ai khác, chính là người anh ruột cùng một mẹ sinh ra của Vệ Lang Yến – Vệ An Cảnh, Cảnh vương.
Mẫu Đơn cũng có nghĩ qua là mấy vị thân vương khác hoặc là Tuyên đế bắt nàng nhưng không ngờ lại là Cảnh vương. Cảnh vương và Yến vương cùng một mẹ sinh ra, nàng biết quan hệ 2 người coi như không hoà hợp, nhưng cũng không đoán được lại tới mức độ này. Cảnh vương bắt nàng nhất định không phải là mời nàng đi làm khách gì, e rằng để uy hiếp Yến vương thôi. Nàng nở nụ cười nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca đây là làm gì vậy? Không phải là muốn mời muội tới Ca Châu làm khách chứ? Lục ca như vậy cũng quá hiếu khách rồi, chỉ là không một tiếng động như vậy bắt muội đi Ca Châu, muội sợ người của vương phủ sẽ lo lắng đó.”
Vệ An Cảnh nhếch môi cười, nhận 2 cái bánh màn thầu và 1 cái ấm nước từ trong tay thủ hạ bên cạnh đưa cho Mẫu Đơn, không tiếp lời Mẫu Đơn chỉ nói: “Ăn một chút gì trước đi, buổi tối uỷ khuất đệ muội một chút ở lại ngôi miếu đổ nát này 1 đêm.”
Mẫu Đơn nhận 2 cái màn thầu, màn thầu đã nguội ngắt từ lâu, ngay cả nước trong ấm cũng đã lạnh. Mẫu Đơn uống nước lạnh đó nuốt hết 2 cái màn thầu, kết quả không bao lâu trong bụng liền bắt đầu cồn cào. Khoảng thời gian này phản ứng nôn nghén của nàng có bớt đi nhưng vẫn sẽ
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/143
|