Lữ thị thấy Du thị như vậy, trong lòng tức giận, ra sức kéo Du thị, lúc này mới tiến lên hành lễ với Mẫu Đơn: “Phụ nhân tham kiến vương phi…” Lữ thị hiểu Tứ Tỷ Nhi là vương phi rồi, ở Thẩm gia thì thôi đi, có thể gọi là Tứ Tỷ Nhi hoặc là kêu khuê danh, nhưng lúc này đang ở bên ngoài thì cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu được.
Mẫu Đơn vội đỡ Lữ thị dậy: “Đại bá mẫu, mau mau đứng lên, không cần phải khách khí như vậy.”
Lữ thị đứng thẳng người lên, nhìn Du thị đang khóc sướt mướt bên cạnh, cau mày nói: “Đệ muội, ở đây là vương phủ, không phải là chỗ mà muội có thể tuỳ tiện khóc lóc la lối om sòm. Bây giờ Tứ Tỷ Nhi là vương phi, cũng nên tuân theo quy tắc mà thỉnh an vương phi.”
Lúc này Du thị mới nức nức nở nở hành lễ với Mẫu Đơn. Nàng không ngăn lại, tới khi Du thị đứng thẳng người lại mới ban ngồi, lại sai nha hoàn bưng nước lên. Du thị vừa ngồi xuống liền bắt đầu khóc, một tay lau nước mắt: “Tứ Tỷ… Vương phi ơi, ta biết lần trước là ta ăn nói lung tung. Người là vương phi, đại nhân đại lượng đừng có cho là thật. Ta sai rồi, ta ở đây nói tiếng xin lỗi với người, cầu xin người có thể nói với điện hạ một tiếng để Phương Thần của chúng ta trở về đi, tuổi tác của nó còn nhỏ, chịu không nổi cái khổ ở đó đâu.”
Mẫu Đơn nhíu mày: “Nhị bá mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bá mẫu đừng khóc lóc nữa có được không?”
Du thị lúc này nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại toàn bộ câu chuyện. Thì ra bắt đầu từ buổi sáng máy ngày trước, nha hoàn của Thẩm bát gia Thẩm Phương Thần hốt ha hốt hoảng tới thông báo, nói rằng bát gia không ở trong phòng, khi Du thị tới phòng của Thẩm Phương Thần, thấy chăn nệm đều lạnh băng, chỉ thấy một bức thư được ly trà đè lên ở cái bàn trong phòng. Du thị vội vàng mở thư ra đọc, trên đó là bút tích của Phương Thần, nói cậu ấy không muốn ở nhà làm một kẻ vô tích sự, muốn đi quân doanh tòng quân, lập quân công, làm tướng quân.
Du thị lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại liền khóc lóc đòi gặp Mẫu Đơn hỏi cho rõ, vì sao vô duyên vô cớ bắt Phương Thần tới quân doanh, không muốn giúp thì thôi đi, còn hãm hại Phương Thần như vậy. Chuyện này sau khi bị lão phu nhân và lão thái gia biết được đã răn dạy bà ta một phen, sai người nhốt bà ta ở trong nhà, không được phép tới vương phủ làm phiền Mẫu Đơn. Kết quả là mấy ngày nay Du thị ở trong nhà ngày nào cũng khóc rống chọc cho lão thái gia và lão phu nhân tức giận không nhẹ, hôm nay mới trốn ra ngoài được.
Sau khi lão phu nhân và lão thái gia biết được mới vội bảo Lữ thị đuổi theo, tới trước cửa vương phủ mới đuổi kịp. Du thị chết cũng không chịu về, nói rằng nhất định phải tìm Mẫu Đơn hỏi rõ ràng.
Lúc này Mẫu Đơn mới hiểu hết mọi chuyện, có chút buồn cười nói: “Nhị bá mẫu, bá mẫu thật sự nghĩ bản thân có mặt mũi lớn như vậy sao? Lại đây nói với con vài câu, con sẽ cầu xin điện hạ cho Phương thần một cơ hội? Hay là bá mẫu cảm thấy điện hạ sẽ rảnh rỗi lo chuyện của Phương Thần? Mấy ngày nay điện hạ rất bận rộn đi sớm về khuya, chuyện của Phương Thần chàng căn bản không biết, là tự Phương Thần quyết định muốn đi đầu quân. Phương Thần không phải đã nói rõ trong thư rồi sao? Bá mẫu là mẫu thân của đệ ấy, bản thân nên biết đệ ấy từ nhỏ đã thích múa đao lộng kiếm, không chỉ một lần nói muốn đi đầu quân, chuyện này trách lên đầu chúng con làm gì?” Những lời này của Mẫu Đơn quả thật không sai. Phương Thần không chỉ một lần nói với các huynh đệ tỷ muội bọn họ là đệ ấy muốn đi đầu quân.
Du thị ngẩn ra liền khóc rống lên.
Mẫu Đơn cau mày: “Nhị bá mẫu, bá mẫu coi đây là nơi nào? Bá mẫu không vì bản thân suy nghĩ thì cũng nên suy nghĩ vì Thẩm gia, đừng làm mất mặt ở vương phủ nữa.”
Lữ thị cũng kéo Du thị lại: “Đệ muội, muội làm vậy làm chi! Nếu để người ngoài biết được sẽ nói Thẩm gia của chúng ta như thế nào? Sẽ nói Thẩm gia chúng ta không có quy củ, được rồi, muội đừng khóc nữa!”
Du thi cũng biết thật ra cũng không có liên quan gì
Mẫu Đơn vội đỡ Lữ thị dậy: “Đại bá mẫu, mau mau đứng lên, không cần phải khách khí như vậy.”
Lữ thị đứng thẳng người lên, nhìn Du thị đang khóc sướt mướt bên cạnh, cau mày nói: “Đệ muội, ở đây là vương phủ, không phải là chỗ mà muội có thể tuỳ tiện khóc lóc la lối om sòm. Bây giờ Tứ Tỷ Nhi là vương phi, cũng nên tuân theo quy tắc mà thỉnh an vương phi.”
Lúc này Du thị mới nức nức nở nở hành lễ với Mẫu Đơn. Nàng không ngăn lại, tới khi Du thị đứng thẳng người lại mới ban ngồi, lại sai nha hoàn bưng nước lên. Du thị vừa ngồi xuống liền bắt đầu khóc, một tay lau nước mắt: “Tứ Tỷ… Vương phi ơi, ta biết lần trước là ta ăn nói lung tung. Người là vương phi, đại nhân đại lượng đừng có cho là thật. Ta sai rồi, ta ở đây nói tiếng xin lỗi với người, cầu xin người có thể nói với điện hạ một tiếng để Phương Thần của chúng ta trở về đi, tuổi tác của nó còn nhỏ, chịu không nổi cái khổ ở đó đâu.”
Mẫu Đơn nhíu mày: “Nhị bá mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bá mẫu đừng khóc lóc nữa có được không?”
Du thị lúc này nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại toàn bộ câu chuyện. Thì ra bắt đầu từ buổi sáng máy ngày trước, nha hoàn của Thẩm bát gia Thẩm Phương Thần hốt ha hốt hoảng tới thông báo, nói rằng bát gia không ở trong phòng, khi Du thị tới phòng của Thẩm Phương Thần, thấy chăn nệm đều lạnh băng, chỉ thấy một bức thư được ly trà đè lên ở cái bàn trong phòng. Du thị vội vàng mở thư ra đọc, trên đó là bút tích của Phương Thần, nói cậu ấy không muốn ở nhà làm một kẻ vô tích sự, muốn đi quân doanh tòng quân, lập quân công, làm tướng quân.
Du thị lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại liền khóc lóc đòi gặp Mẫu Đơn hỏi cho rõ, vì sao vô duyên vô cớ bắt Phương Thần tới quân doanh, không muốn giúp thì thôi đi, còn hãm hại Phương Thần như vậy. Chuyện này sau khi bị lão phu nhân và lão thái gia biết được đã răn dạy bà ta một phen, sai người nhốt bà ta ở trong nhà, không được phép tới vương phủ làm phiền Mẫu Đơn. Kết quả là mấy ngày nay Du thị ở trong nhà ngày nào cũng khóc rống chọc cho lão thái gia và lão phu nhân tức giận không nhẹ, hôm nay mới trốn ra ngoài được.
Sau khi lão phu nhân và lão thái gia biết được mới vội bảo Lữ thị đuổi theo, tới trước cửa vương phủ mới đuổi kịp. Du thị chết cũng không chịu về, nói rằng nhất định phải tìm Mẫu Đơn hỏi rõ ràng.
Lúc này Mẫu Đơn mới hiểu hết mọi chuyện, có chút buồn cười nói: “Nhị bá mẫu, bá mẫu thật sự nghĩ bản thân có mặt mũi lớn như vậy sao? Lại đây nói với con vài câu, con sẽ cầu xin điện hạ cho Phương thần một cơ hội? Hay là bá mẫu cảm thấy điện hạ sẽ rảnh rỗi lo chuyện của Phương Thần? Mấy ngày nay điện hạ rất bận rộn đi sớm về khuya, chuyện của Phương Thần chàng căn bản không biết, là tự Phương Thần quyết định muốn đi đầu quân. Phương Thần không phải đã nói rõ trong thư rồi sao? Bá mẫu là mẫu thân của đệ ấy, bản thân nên biết đệ ấy từ nhỏ đã thích múa đao lộng kiếm, không chỉ một lần nói muốn đi đầu quân, chuyện này trách lên đầu chúng con làm gì?” Những lời này của Mẫu Đơn quả thật không sai. Phương Thần không chỉ một lần nói với các huynh đệ tỷ muội bọn họ là đệ ấy muốn đi đầu quân.
Du thị ngẩn ra liền khóc rống lên.
Mẫu Đơn cau mày: “Nhị bá mẫu, bá mẫu coi đây là nơi nào? Bá mẫu không vì bản thân suy nghĩ thì cũng nên suy nghĩ vì Thẩm gia, đừng làm mất mặt ở vương phủ nữa.”
Lữ thị cũng kéo Du thị lại: “Đệ muội, muội làm vậy làm chi! Nếu để người ngoài biết được sẽ nói Thẩm gia của chúng ta như thế nào? Sẽ nói Thẩm gia chúng ta không có quy củ, được rồi, muội đừng khóc nữa!”
Du thi cũng biết thật ra cũng không có liên quan gì
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/143
|