Edit : Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
"Tôi đi theo các người, nhưng cho tôi 5 phút". Đây là thanh âm của đứa nhỏ, tiếng Trung đúng chuẩn, nhưng ngữ khí lại thành thục giống như một ông lão đã qua thông thạo chuyện đời.
Người đàn ông suy tính một lát, vung tay lên, người trong phòng nhanh chóng đi ra ngoài, giống như chưa từng xuất hiện qua. Trong phòng trở nên yên lặng ngột ngạt giống như chết.
Lần đầu tiên chủ động nắm tay cô lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu trong đôi mắt hiện lên một tia không đành lòng, từ trên cổ gở xuống một khối ngọc bội, bởi vì hàng năm mang theo, dây đeo có chút trắng bệch mài cũ rồi, nhẹ nhàng mang vào cổ của Tiêu Tiêu. . Loan Tiêu Tiêu bật khóc sờ sờ ngọc bội, là ôn ngọc, ngọc bích hiện lên ánh sáng xanh thuần khiết, giữa khối ngọc còn mang theo hoa văn màu đỏ như tơ máu, quấn quanh thành hình một con rồng đỏ nằm trong khối ngọc xanh, rất sống động giống như có sinh mạng.
“Ngải Đăng” Vuốt ve sợi tóc cô gái, nhẹ nhàng mở miệng.
"Mắt xanh tên Ngải Đăng sao?" cô luôn có thể đoán chính xác ý tứ của anh, cậu bé trai gật gật đầu.
"Ngải Đăng, anh muốn rời đi sao?" Trước mắt là một làn sương mù, nhận thấy được không khí không đúng, cô gái nắm chặt tay cậu bé.Nam hài mím môi không nói, cô gái nhăn nhăn cái mũi, như muốn khóc lên
"Đừng đi, Ngải Đăng" .
Trở tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái, giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô, tóc bị kéo tới hơi đau, Tiêu Tiêu quay đầu đối diện ánh mắt quật cường buồn bực của anh, sẽ nhớ mãi một tia ấm áp cuối cùng này đi, đôi mắt xanh buồn bã trong như mặt nước hồ thu, trước mắt cảm giác một mảnh hắc ám, giống như đêm khuya ở trời đông giá rét, không một chút ánh sang, tịch mịch như không có sức sống.
Sau cơn rét lạnh đến cực hạn
Là nhiều vật ấm áp dễ cháy
Nhưng là sẽ dập tắt
Tại sao lại muốn đoạt đi giấc mơ duy nhất của anh
Sau cơn chết lặng đến cực hạn
Có loại hận ý dần dần từ trong máu sinh ra
thì ra cuộc sống này không thể dễ dàng quên được, trốn tránh cũng không có tác dụng, chỉ có đi đối mặt.Cuối cùng một chút ánh sáng ở đáy mắt Ngải Đăng bị dập tắt, hung hăng cắn răng xoay người rời đi.
"không được, Ngải Đăng, không được đi"
Từng viên, từng viên nước mắt từ trong hốc mắt cô gái nhỏ trợt xuống, nắm thật chặc góc áo của Ngải Đăng, quật cường nhìn anh.
Cậu bé đang đi nhanh về hướng cửa bất chợt ngừng lại, hít sâu một hơi, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay nhỏ bé của cô ra.
Cuối cùng liếc nhìn cô một cái, điên cuồng lao ra khỏi khu biệt thự, lên xe hơi đang chờ ở bên ngoài, xe lập tức rời đi, bị bám một trận bọt nước.
Hà Thanh Lăng ôm chặc tay con gái rốt cục buông ra, Tiêu Tiêu khóc chạy ra ngoài.
"Ngải Đăng, Ngải Đăng"
Nhìn đoàn xe đi xa , Tiêu Tiêu đuổi theo hét lên thật to.
cô không muốn Ngải Đăng đi, anh đã đồng ý làm Hoàng Tử của cô rồi , đuổi theo xe, vẫn chạy, bước chân nhỏ nhắn vẫn chạy.
Nếu Ngải Đăng thấy cô, có thể dừng lại hay không, có thể không ly khai hay không?
"Ngải Đăng. . . . . . không cần đi, Ngải Đăng. . . . . ."
Rốt cục Loan Tiêu Tiêu té lăn trên đất, những hạt mưa vô tình dương dương tự đắc trút xuống ào ạt, quất vào thân thể nhỏ bé của cô bé, đau ở trong lòng.
"Ngải Đăng, Ngải Đăng, ô ô, Mắt xanh"
"Ô ô, Mắt xanh, anh gạt em"
Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt tinh xảo mềm mại .
Tôi là một đứa bé khi cảm thấy mệt mỏi sẽ nhìn lên trời cao
Nhìn ánh mặt trời mềm rủ xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ kia.
Nhìn tới vết đau nhức, nhìn tới trong mắt ngấn đầy nước mắt.
Tôi sẽ chờ anh, nếu còn nhớ rõ anh.
Muốn tôi nhớ lại như thế nào, này đây đã là chuyện thật lâu tôi không nghĩ đến.
Im lặng trầm mặc ngồi xổm trên đống cát không nói một lời.
Tôi nghĩ đến.
Trong cơn hoảng hốt, trong nháy mắt, chúng tôi cứ như vậy cúi xuống già đi.
Beta: Lạc Lạc
"Tôi đi theo các người, nhưng cho tôi 5 phút". Đây là thanh âm của đứa nhỏ, tiếng Trung đúng chuẩn, nhưng ngữ khí lại thành thục giống như một ông lão đã qua thông thạo chuyện đời.
Người đàn ông suy tính một lát, vung tay lên, người trong phòng nhanh chóng đi ra ngoài, giống như chưa từng xuất hiện qua. Trong phòng trở nên yên lặng ngột ngạt giống như chết.
Lần đầu tiên chủ động nắm tay cô lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu trong đôi mắt hiện lên một tia không đành lòng, từ trên cổ gở xuống một khối ngọc bội, bởi vì hàng năm mang theo, dây đeo có chút trắng bệch mài cũ rồi, nhẹ nhàng mang vào cổ của Tiêu Tiêu. . Loan Tiêu Tiêu bật khóc sờ sờ ngọc bội, là ôn ngọc, ngọc bích hiện lên ánh sáng xanh thuần khiết, giữa khối ngọc còn mang theo hoa văn màu đỏ như tơ máu, quấn quanh thành hình một con rồng đỏ nằm trong khối ngọc xanh, rất sống động giống như có sinh mạng.
“Ngải Đăng” Vuốt ve sợi tóc cô gái, nhẹ nhàng mở miệng.
"Mắt xanh tên Ngải Đăng sao?" cô luôn có thể đoán chính xác ý tứ của anh, cậu bé trai gật gật đầu.
"Ngải Đăng, anh muốn rời đi sao?" Trước mắt là một làn sương mù, nhận thấy được không khí không đúng, cô gái nắm chặt tay cậu bé.Nam hài mím môi không nói, cô gái nhăn nhăn cái mũi, như muốn khóc lên
"Đừng đi, Ngải Đăng" .
Trở tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái, giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô, tóc bị kéo tới hơi đau, Tiêu Tiêu quay đầu đối diện ánh mắt quật cường buồn bực của anh, sẽ nhớ mãi một tia ấm áp cuối cùng này đi, đôi mắt xanh buồn bã trong như mặt nước hồ thu, trước mắt cảm giác một mảnh hắc ám, giống như đêm khuya ở trời đông giá rét, không một chút ánh sang, tịch mịch như không có sức sống.
Sau cơn rét lạnh đến cực hạn
Là nhiều vật ấm áp dễ cháy
Nhưng là sẽ dập tắt
Tại sao lại muốn đoạt đi giấc mơ duy nhất của anh
Sau cơn chết lặng đến cực hạn
Có loại hận ý dần dần từ trong máu sinh ra
thì ra cuộc sống này không thể dễ dàng quên được, trốn tránh cũng không có tác dụng, chỉ có đi đối mặt.Cuối cùng một chút ánh sáng ở đáy mắt Ngải Đăng bị dập tắt, hung hăng cắn răng xoay người rời đi.
"không được, Ngải Đăng, không được đi"
Từng viên, từng viên nước mắt từ trong hốc mắt cô gái nhỏ trợt xuống, nắm thật chặc góc áo của Ngải Đăng, quật cường nhìn anh.
Cậu bé đang đi nhanh về hướng cửa bất chợt ngừng lại, hít sâu một hơi, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay nhỏ bé của cô ra.
Cuối cùng liếc nhìn cô một cái, điên cuồng lao ra khỏi khu biệt thự, lên xe hơi đang chờ ở bên ngoài, xe lập tức rời đi, bị bám một trận bọt nước.
Hà Thanh Lăng ôm chặc tay con gái rốt cục buông ra, Tiêu Tiêu khóc chạy ra ngoài.
"Ngải Đăng, Ngải Đăng"
Nhìn đoàn xe đi xa , Tiêu Tiêu đuổi theo hét lên thật to.
cô không muốn Ngải Đăng đi, anh đã đồng ý làm Hoàng Tử của cô rồi , đuổi theo xe, vẫn chạy, bước chân nhỏ nhắn vẫn chạy.
Nếu Ngải Đăng thấy cô, có thể dừng lại hay không, có thể không ly khai hay không?
"Ngải Đăng. . . . . . không cần đi, Ngải Đăng. . . . . ."
Rốt cục Loan Tiêu Tiêu té lăn trên đất, những hạt mưa vô tình dương dương tự đắc trút xuống ào ạt, quất vào thân thể nhỏ bé của cô bé, đau ở trong lòng.
"Ngải Đăng, Ngải Đăng, ô ô, Mắt xanh"
"Ô ô, Mắt xanh, anh gạt em"
Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt tinh xảo mềm mại .
Tôi là một đứa bé khi cảm thấy mệt mỏi sẽ nhìn lên trời cao
Nhìn ánh mặt trời mềm rủ xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ kia.
Nhìn tới vết đau nhức, nhìn tới trong mắt ngấn đầy nước mắt.
Tôi sẽ chờ anh, nếu còn nhớ rõ anh.
Muốn tôi nhớ lại như thế nào, này đây đã là chuyện thật lâu tôi không nghĩ đến.
Im lặng trầm mặc ngồi xổm trên đống cát không nói một lời.
Tôi nghĩ đến.
Trong cơn hoảng hốt, trong nháy mắt, chúng tôi cứ như vậy cúi xuống già đi.
/45
|