Bước ra khỏi nhà với một tâm trạng phấn chấn, khí thế sục sôi. Thấy trong mấy phim cổ trang bảo trước khi đánh trận mà tinh thần phơi phới, chiến ý ngút trời thì đã nắm chắc trong tay một nửa chiến thắng rồi. Tôi nắm chặt tay, siết ga, lao ra đường. À quên trên đường còn phải tạt vào nhà nhỏ Diệu lấy đồ nữa chứ. Tới nhà nhỏ, thì thấy nhỏ cũng vừa đi ra khỏi cổng. May thế không biết, đỡ phải tốn thời gian gọi.
- Ê này! Diệu.
- Ôi giật mình! Ông làm gì tới sớm thế. Bảo 8h mà sao… – Nhỏ Diệu vừa quay lại nhìn thấy tôi thì…
- Ông… trời đất ơi hôm nay chẳng nhận ra ông nửa. Bộ tính cưới vợ thật đó hả? – Hề hề. Tôi còn không nhận ra tôi nửa là nhỏ.
- Haha. Thì đó. – Tôi trêu.
- Mà sao tới sớm thế? Tôi chưa gói quà cho ông nửa. Định ra ngoài mua giấy gói quà nè.
-Ừ thôi đợi chút cũng được. Làm nhanh dùm tui nha.
Mười phút sau. Cầm trên tay chậu hướng dương và hộp quà mà bên trong là con gấu bông. Tôi chạy tới chỗ đã hẹn.
Tới nơi, tôi vội gọi điện cho anh Quân.
- Anh ơi em tới rồi đây.
- Ừ em vào đi. Nói lễ tân là em đặt phòng qua anh rồi sẽ có người dẫn em lên.
- Dạ vâng.
Tôi cho xe vào nhà gửi rồi bước vào. Cảm giác đầu tiên là nhà hàng này rất sang trọng. Có kiến trúc nửa tây nửa ta. Ở giữa là chùm đèn pha lê rất to tỏa ra màu sắc lung linh. Khắp đại sảnh trải dài một thứ ánh sáng màu vàng cam, khiến cho người ta cảm thấy không khí rất ấm cúng. Tiếng nhạc nhẹ ngân nga êm đềm. Nói chung mọi thứ rất hoàn hảo. Ông anh hai tôi thật là tuyệt vời. Chọn chỗ này là hết sảy rồi chứ còn gì nữa.
Tôi bước lại quầy lễ tân. Chà đúng là nhà hàng lớn có khác. Lễ tân vừa dễ thương, vừa ăn mặc đẹp thế không biết.
- Chào chị. Cho em lấy bàn ạ.
- Anh cho em biết tên ạ ! – Ôi! Đến giọng nói cũng dễ thương thế không biết.
- À! Em là em của anh Quân. Anh ấy bảo em cứ tới nói với chị.
- Dạ vâng xin mời anh đi theo em ạ.
Lễ tân dẫn tôi lên tầng hai. Một bàn trong góc, sát cửa sổ, trên bàn đã cắm sẵn những cây nến, tôi nhìn rất vừa ý. Ngồi xuống ghế, móc điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Ngọc: “Tới rồi thì tìm cách để Ngân lên tầng hai nhé”. Một lúc sau thì có tin nhắn trả lời: “Rồi. Liệu mà làm cho đàng hoàng”
Cất điện thoại lại vào túi. Một cảm giác hồi hộp dâng lên. Lần đầu tiên đi xin lỗi mà tôi chuẩn bị công phu như thế này. Tí nữa mà vẫn không thành công chắc tôi cắn lưỡi tự tử quá.
Đang nhìn vẫn vơ thì phía cầu thang nhỏ Ngọc đang bước lên. Theo sau là bóng dáng quen thuộc của em. Tôi bước nhanh lại phía hai người đó. Thấy tôi, em thoáng sửng sốt rồi vội quay lưng đi. Tôi đã tính tới điều này rồi. Chạy tới nắm vội lấy tay em. Em vùng vằng giật tay tôi ra. Nhưng mà sức của em thì làm sao mà có thể chống lại được cái nắm tay của tôi chứ.
- BỎ RA! – Em nói như hét.
- Ngân. Nghe anh nói. Cho anh nói một lời giải thích có được không? Chuyện hôm nọ không như là em nghĩ đâu.
Khắp nhà hàng lúc này đều quay lại nhìn chúng tôi. Tôi mặc kệ. Nhưng có lẽ em thì thấy ngượng thì phải. Nhỏ Ngọc cũng gật đầu nói với em.
- Cứ cho người ta một cơ hội thử xem. Nếu không được thì tao chờ mày ở dưới.
Em hình như hơi xuôi. Không còn vùng vằng nữa mà đã chịu để yên cho tôi nắm tay. Nhỏ Ngọc nói xong thì bước xuống lầu. Tôi kéo em lại ngồi vào bàn. Tuy thái độ không còn gay gắt như lúc đầu nhưng mà em vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi lúc này chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Đang loay hoay thì người phục vụ cầm menu tới.
- Anh chị dùng gì ạ?
- Cho em một bò hầm tiêu xanh. Và một cá hồi sốt chanh dây. – Phù! May mà vẫn nhớ có lần em nói thích ăn cá hồi sốt chanh dây.
- Anh chị có muốn dùng tráng miệng không? – Người phục vụ tiếp tục hỏi.
- Cho em một pudding táo, và một kem sôcôla hạnh nhân. – Lần này tới lượt em lên tiếng.
Tôi không bất ngờ vì em lên tiếng. Mà bất ngờ vì món pudding của em. Rõ ràng là gọi cho tôi. Có lần đi ăn với nhau, tôi bảo em rất thích ăn món bánh này. Ôi tôi vui quá đi thôi, thế là vẫn còn cơ hội đấy. Chờ người phục vụ đi khỏi. Tôi nhoẻn miệng cười.
- Em vẫn còn nhớ cơ à?
- Muốn nói gì nói nhanh i.
- …! Tôi hơi hẫng một chút. Chưa gì đã đánh phủ đầu một câu như thế rồi.
- Ơ hay. Anh còn không nói thì tôi đi về đấy. – Em dùng dằng.
- Mấy ngày qua anh nhớ em lắm. – Tôi nói theo cảm tính. Thật ra thì mấy ngày qua sống trong nỗi cô đơn buồn tẻ. Có em bên cạnh dường như đã là một thói quen rồi.
- …! – Lần này thì tới lượt em im lặng.
- Anh biết là bây giờ em đang rất giận anh. Nhưng mà chuyện hôm nọ chỉ là một hiểu lầm thôi. Ly với anh không còn gì cả.
- Không còn gì cả? Không còn gì cả mà lại ôm dính hơn cả tình nhân thế kia à?
- Em đừng tức giận như thế. Anh chỉ xem Ly như một người bạn thôi. – Tôi cố gắng giải thích.
- Hừ! Chuyện qua rồi anh muốn nói gì mà chẳng được. – Em bĩu môi.
- Nghe anh nói. Hôm ấy anh tới nhà Ly với mục đích chỉ là hỏi thăm ba mẹ Ly thôi. Rồi mẹ Ly nói Ly mới bệnh dậy, cứ nằm mãi trong phòng. Anh chỉ muốn dẫn Ly đi đâu đó để khuây khỏa thôi.
- Anh nói thì nghe hay lắm!
- Em tin anh có được không? Tình cảm của chúng mình. Anh cực kì quí trọng nó. Anh chẳng muốn vì một chuyện như thế này mà tình yêu chúng mình đổ vỡ. Với cả hôm nọ em cũng muốn anh nên quan tâm một tí tới Ly đó sao?
- Hay thật. Bây giờ anh lại đổ cho em đấy ư? – Phù! May mà đã xưng “em” chứ không còn là “tôi” nữa.
- Không phải. Anh chỉ muốn nói rằng. Anh quan tâm tới Ly vì tụi anh vẫn là những người bạn. Hết tình nhưng vẫn còn nghĩa chứ em. Với cả mấy tháng qua, tình cảm của anh em lại còn không hiểu hay sao?
- …! – Em im lặng, tôi biết những câu nói của tôi cũng phần nào làm em xiêu lòng rồi.
- Từ bé Ly đã có rất ít bạn. Ba mẹ Ly cũng rất quý anh. Cho nên khi chia tay. Anh vẫn muốn xem Ly như một người bạn, một người em gái. Nhưng… – Tôi nhìn sâu vào mắt em.
- Nếu em không muốn anh liên hệ với người con gái nào nữa. Anh sẽ cắt đứt tất cả. Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng có thể đồng ý. Chỉ xin em đừng lạnh nhạt như vậy. Anh rất sợ mất em.
- Được rồi. – Em bỗng lên tiếng.
- Mấy ngày qua em cũng đau khổ lắm. Hôm đó, nhìn thấy chị ta ôm anh, em buồn lắm, nỗi buồn vô hạn. Em biết là tính tình anh vô tư. Em hiểu chứ. Em muốn anh quan tâm tới chị Ly, đó là sự thật. Em biết anh yêu em. Nhưng mà, em là con gái mà. Nhìn thấy cảnh đó ai lại không tức giận cơ chứ.
- Nói vậy là… – Tôi nhìn em với ánh mắt vui mừng.
- Là tha rồi đó đồ ngốc. – Em khẽ cốc vào trán tôi.
Tôi như không tin vào tai của mình nữa. Vui sướng hét to lên như một thằng vừa trúng giải độc đắc. Em nhìn tôi mà cười nắc nẻ. Hai đứa chẳng để ý là nãy giờ những con mắt vẫn dõi theo từng hành động của chúng tôi. Đúng lúc ấy thì người phục vụ mang đồ ăn tới. Chà! Sao mà canh đúng giờ thế không biết. Bắt đầu thích nhà hàng này rồi nha.
- Chúc quý khánh ngon miệng ạ. – Người phục vụ lui ra sau khi bày đồ ăn lên bàn.
Nãy giờ nói chuyện với em tôi cũng đói rã ruột rồi. Mùi thơm của món ăn xộc lên mũi. Em nhìn tôi mà tủm tỉm.
- Gớm. Làm như chết đói lâu lắm rồi ấy.
- Mỗi lần em giận anh là anh lại khổ như thế ấy. – Tôi nhăn mặt.
- Thì ai bảo trăng hoa lắm cơ. – Em véo mũi tôi một cái.
- À quên. – Em va tôi cùng đồng thanh nói.
- Hở? – Lại tiếp tục đồng thanh.
- Anh nói trước đi.
- Không. Em nói trước đi. – Tôi đẩy sang em.
- Ừm. Con Ngọc… – Tôi lúc này mới ngớ người ra. Ngọc nó nãy giờ vẫn còn đang chờ em ở dưới.
- Thôi chết. Hay là em gọi điện cho nó đi. – Tôi giục
- Ừm. – Nói rồi em lấy điện thoại gọi cho nhỏ Ngọc. Nói hai ba câu rồi cúp máy.
- Xong. Nó về rồi. À mà còn chuyện anh muốn nói là gì thế?
- À. Anh có cái này cho em. – Tôi nói xong thì chìa chậu hoa hướng dương và hộp qua ra.
- Wow. Anh vẫn còn nhớ em thích hoa hướng dương à. – Em sửng sốt.
- Hì. Anh mà. – Tôi vỗ ngực.
- Thế còn cái gì đây? – Em nói rồi chỉ tay vào cái hộp trên bàn.
- Hì. Quà, em không thấy sao? Về nhà hãy mở nó ra nhé. – Tôi tỏ vẻ bí hiểm.
- Ôi. Cái gì mà bí mật thế? – Em cầm cái hộp lên xăm xoi.
- Thôi ăn nào! Anh đói quá rồi. Nãy giờ cái bao tử cứ biểu tình dữ dội.
Tôi và em ngồi ăn với nhau trong anh nến lung linh ấm áp. Đã mấy ngày rồi tôi mới có thể cảm nhận lại cái dư vị của tình yêu mang lại. Yêu và được em yêu. Đối với tôi đó là điều hạnh phúc nhất – ít nhất cho tới lúc ấy. Nhìn em, trong lòng tôi dấy lên một niềm vui khó tả. Tan rồi lại hợp đấy. Có xa nhau mới biết ai quan trọng đối với mình.
Ăn xong. Tôi dắt em đi dạo trong công viên. Hai đứa nắm tay nhau rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt dõi theo hai chúng tôi. Tôi biết đó là những ánh mắt ghen tỵ. Một lần nữa, em lại biến tôi thành người hạnh phúc nhất thế giới vào lúc này. Siết chặt tay em như để giữ lại trọn vẹn hương vị ngọt ngào đang có. Thầm nói với chính mình rằng: “Hạnh phúc ở đây rồi. Chẳng cần tìm kiếm làm gì nữa”. Em thấy tôi cười một mình thì ngạc nhiên.
- Anh làm gì mà vui thế?
- Ừ. Đi bên em làm anh vui lắm. – Tôi nói mà mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Gớm. Mà hôm nay anh khác thế! Lại còn mặc cả vét. Em chẳng còn nhận ra anh thường ngày nữa rồi.
- Thì hôm nay đi xin lỗi tiểu thư. Anh cũng phải diện một chút chứ.
- Nhắc mới nhớ. Anh liệu hồn đấy! Lần sau mà em còn bắt gặp đi với nhỏ nào thì em cạch mặt anh luôn. – Em buông lời đe dọa.
- Hic. Có một nhỏ anh đã mệt lắm rồi. Thêm nhỏ nữa chắc đem chôn luôn quá. – Tôi lắc đầu.
- Hì. Mà tối chủ nhật này anh rãnh không?
- Ừ. Mà sao thế? – Tôi thắc mắc.
- Bữa đó anh dẫn em đi chơi nhé. Cũng lâu rồi hai đứa không đi đi.
- Ok. Tưởng chuyện gì. Rất hân hạnh được phục vụ quý cô. – Tôi nói rồi đưa tay lên trán theo kiểu chào của quân đội. Em nhìn mà cười tủm tỉm.
Hai đứa đi bên nhau một chút nữa thì tôi phải chở em về vì cũng đã trễ rồi. Dừng xe trước cổng nhà em. Em bước xuống hôn tôi một cái rồi mới bước vào trong. Tôi mỉm cười rồ ga chạy về nhà. Chào chị Huệ một tiếng rồi tôi tót lên phòng nằm. Được một chút thì bỗng chuông điện thoại reo. Là Xu gọi.
- Alô anh nghe đây.
- Anh dạo này vẫn khỏe chứ?
- Ừ anh khỏe – Tôi hơi ngạc nhiên. Đã trễ rồi mà Xu chỉ gọi để hỏi thăm sức khỏe tôi hay sao?
- Ba mẹ em dạo này nhắc anh suốt. Rảnh anh qua đây chơi nhé.
- Ừ. Để khi nào anh qua. Mà em gọi điện chỉ để hỏi thăm anh thôi à?
- Đâu. Em muốn mời anh đi sinh nhật của em đấy chứ.
- Wow. Tới rồi sao. Được. Anh nhất định cũng phải tới chứ. – Tôi vui vẻ trả lời.
- Hì. Anh nói là phải tới đó nha. – Xu cũng cười rồi nói với tôi.
- Ừ mà chừng nào thế em?
- Tối chủ nhật này. Anh nhớ tới nhé. Thôi em gọi để thông báo thế thôi. Em cúp máy nha.
Tôi nghe xong mà thần người ra. Toàn thân lúc này đơ như tượng đá. Khi kịp định thần lại thì miệng ngoác ra một cái rõ to:
- HẢ. CÁI GÌ?
- Ê này! Diệu.
- Ôi giật mình! Ông làm gì tới sớm thế. Bảo 8h mà sao… – Nhỏ Diệu vừa quay lại nhìn thấy tôi thì…
- Ông… trời đất ơi hôm nay chẳng nhận ra ông nửa. Bộ tính cưới vợ thật đó hả? – Hề hề. Tôi còn không nhận ra tôi nửa là nhỏ.
- Haha. Thì đó. – Tôi trêu.
- Mà sao tới sớm thế? Tôi chưa gói quà cho ông nửa. Định ra ngoài mua giấy gói quà nè.
-Ừ thôi đợi chút cũng được. Làm nhanh dùm tui nha.
Mười phút sau. Cầm trên tay chậu hướng dương và hộp quà mà bên trong là con gấu bông. Tôi chạy tới chỗ đã hẹn.
Tới nơi, tôi vội gọi điện cho anh Quân.
- Anh ơi em tới rồi đây.
- Ừ em vào đi. Nói lễ tân là em đặt phòng qua anh rồi sẽ có người dẫn em lên.
- Dạ vâng.
Tôi cho xe vào nhà gửi rồi bước vào. Cảm giác đầu tiên là nhà hàng này rất sang trọng. Có kiến trúc nửa tây nửa ta. Ở giữa là chùm đèn pha lê rất to tỏa ra màu sắc lung linh. Khắp đại sảnh trải dài một thứ ánh sáng màu vàng cam, khiến cho người ta cảm thấy không khí rất ấm cúng. Tiếng nhạc nhẹ ngân nga êm đềm. Nói chung mọi thứ rất hoàn hảo. Ông anh hai tôi thật là tuyệt vời. Chọn chỗ này là hết sảy rồi chứ còn gì nữa.
Tôi bước lại quầy lễ tân. Chà đúng là nhà hàng lớn có khác. Lễ tân vừa dễ thương, vừa ăn mặc đẹp thế không biết.
- Chào chị. Cho em lấy bàn ạ.
- Anh cho em biết tên ạ ! – Ôi! Đến giọng nói cũng dễ thương thế không biết.
- À! Em là em của anh Quân. Anh ấy bảo em cứ tới nói với chị.
- Dạ vâng xin mời anh đi theo em ạ.
Lễ tân dẫn tôi lên tầng hai. Một bàn trong góc, sát cửa sổ, trên bàn đã cắm sẵn những cây nến, tôi nhìn rất vừa ý. Ngồi xuống ghế, móc điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Ngọc: “Tới rồi thì tìm cách để Ngân lên tầng hai nhé”. Một lúc sau thì có tin nhắn trả lời: “Rồi. Liệu mà làm cho đàng hoàng”
Cất điện thoại lại vào túi. Một cảm giác hồi hộp dâng lên. Lần đầu tiên đi xin lỗi mà tôi chuẩn bị công phu như thế này. Tí nữa mà vẫn không thành công chắc tôi cắn lưỡi tự tử quá.
Đang nhìn vẫn vơ thì phía cầu thang nhỏ Ngọc đang bước lên. Theo sau là bóng dáng quen thuộc của em. Tôi bước nhanh lại phía hai người đó. Thấy tôi, em thoáng sửng sốt rồi vội quay lưng đi. Tôi đã tính tới điều này rồi. Chạy tới nắm vội lấy tay em. Em vùng vằng giật tay tôi ra. Nhưng mà sức của em thì làm sao mà có thể chống lại được cái nắm tay của tôi chứ.
- BỎ RA! – Em nói như hét.
- Ngân. Nghe anh nói. Cho anh nói một lời giải thích có được không? Chuyện hôm nọ không như là em nghĩ đâu.
Khắp nhà hàng lúc này đều quay lại nhìn chúng tôi. Tôi mặc kệ. Nhưng có lẽ em thì thấy ngượng thì phải. Nhỏ Ngọc cũng gật đầu nói với em.
- Cứ cho người ta một cơ hội thử xem. Nếu không được thì tao chờ mày ở dưới.
Em hình như hơi xuôi. Không còn vùng vằng nữa mà đã chịu để yên cho tôi nắm tay. Nhỏ Ngọc nói xong thì bước xuống lầu. Tôi kéo em lại ngồi vào bàn. Tuy thái độ không còn gay gắt như lúc đầu nhưng mà em vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi lúc này chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Đang loay hoay thì người phục vụ cầm menu tới.
- Anh chị dùng gì ạ?
- Cho em một bò hầm tiêu xanh. Và một cá hồi sốt chanh dây. – Phù! May mà vẫn nhớ có lần em nói thích ăn cá hồi sốt chanh dây.
- Anh chị có muốn dùng tráng miệng không? – Người phục vụ tiếp tục hỏi.
- Cho em một pudding táo, và một kem sôcôla hạnh nhân. – Lần này tới lượt em lên tiếng.
Tôi không bất ngờ vì em lên tiếng. Mà bất ngờ vì món pudding của em. Rõ ràng là gọi cho tôi. Có lần đi ăn với nhau, tôi bảo em rất thích ăn món bánh này. Ôi tôi vui quá đi thôi, thế là vẫn còn cơ hội đấy. Chờ người phục vụ đi khỏi. Tôi nhoẻn miệng cười.
- Em vẫn còn nhớ cơ à?
- Muốn nói gì nói nhanh i.
- …! Tôi hơi hẫng một chút. Chưa gì đã đánh phủ đầu một câu như thế rồi.
- Ơ hay. Anh còn không nói thì tôi đi về đấy. – Em dùng dằng.
- Mấy ngày qua anh nhớ em lắm. – Tôi nói theo cảm tính. Thật ra thì mấy ngày qua sống trong nỗi cô đơn buồn tẻ. Có em bên cạnh dường như đã là một thói quen rồi.
- …! – Lần này thì tới lượt em im lặng.
- Anh biết là bây giờ em đang rất giận anh. Nhưng mà chuyện hôm nọ chỉ là một hiểu lầm thôi. Ly với anh không còn gì cả.
- Không còn gì cả? Không còn gì cả mà lại ôm dính hơn cả tình nhân thế kia à?
- Em đừng tức giận như thế. Anh chỉ xem Ly như một người bạn thôi. – Tôi cố gắng giải thích.
- Hừ! Chuyện qua rồi anh muốn nói gì mà chẳng được. – Em bĩu môi.
- Nghe anh nói. Hôm ấy anh tới nhà Ly với mục đích chỉ là hỏi thăm ba mẹ Ly thôi. Rồi mẹ Ly nói Ly mới bệnh dậy, cứ nằm mãi trong phòng. Anh chỉ muốn dẫn Ly đi đâu đó để khuây khỏa thôi.
- Anh nói thì nghe hay lắm!
- Em tin anh có được không? Tình cảm của chúng mình. Anh cực kì quí trọng nó. Anh chẳng muốn vì một chuyện như thế này mà tình yêu chúng mình đổ vỡ. Với cả hôm nọ em cũng muốn anh nên quan tâm một tí tới Ly đó sao?
- Hay thật. Bây giờ anh lại đổ cho em đấy ư? – Phù! May mà đã xưng “em” chứ không còn là “tôi” nữa.
- Không phải. Anh chỉ muốn nói rằng. Anh quan tâm tới Ly vì tụi anh vẫn là những người bạn. Hết tình nhưng vẫn còn nghĩa chứ em. Với cả mấy tháng qua, tình cảm của anh em lại còn không hiểu hay sao?
- …! – Em im lặng, tôi biết những câu nói của tôi cũng phần nào làm em xiêu lòng rồi.
- Từ bé Ly đã có rất ít bạn. Ba mẹ Ly cũng rất quý anh. Cho nên khi chia tay. Anh vẫn muốn xem Ly như một người bạn, một người em gái. Nhưng… – Tôi nhìn sâu vào mắt em.
- Nếu em không muốn anh liên hệ với người con gái nào nữa. Anh sẽ cắt đứt tất cả. Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng có thể đồng ý. Chỉ xin em đừng lạnh nhạt như vậy. Anh rất sợ mất em.
- Được rồi. – Em bỗng lên tiếng.
- Mấy ngày qua em cũng đau khổ lắm. Hôm đó, nhìn thấy chị ta ôm anh, em buồn lắm, nỗi buồn vô hạn. Em biết là tính tình anh vô tư. Em hiểu chứ. Em muốn anh quan tâm tới chị Ly, đó là sự thật. Em biết anh yêu em. Nhưng mà, em là con gái mà. Nhìn thấy cảnh đó ai lại không tức giận cơ chứ.
- Nói vậy là… – Tôi nhìn em với ánh mắt vui mừng.
- Là tha rồi đó đồ ngốc. – Em khẽ cốc vào trán tôi.
Tôi như không tin vào tai của mình nữa. Vui sướng hét to lên như một thằng vừa trúng giải độc đắc. Em nhìn tôi mà cười nắc nẻ. Hai đứa chẳng để ý là nãy giờ những con mắt vẫn dõi theo từng hành động của chúng tôi. Đúng lúc ấy thì người phục vụ mang đồ ăn tới. Chà! Sao mà canh đúng giờ thế không biết. Bắt đầu thích nhà hàng này rồi nha.
- Chúc quý khánh ngon miệng ạ. – Người phục vụ lui ra sau khi bày đồ ăn lên bàn.
Nãy giờ nói chuyện với em tôi cũng đói rã ruột rồi. Mùi thơm của món ăn xộc lên mũi. Em nhìn tôi mà tủm tỉm.
- Gớm. Làm như chết đói lâu lắm rồi ấy.
- Mỗi lần em giận anh là anh lại khổ như thế ấy. – Tôi nhăn mặt.
- Thì ai bảo trăng hoa lắm cơ. – Em véo mũi tôi một cái.
- À quên. – Em va tôi cùng đồng thanh nói.
- Hở? – Lại tiếp tục đồng thanh.
- Anh nói trước đi.
- Không. Em nói trước đi. – Tôi đẩy sang em.
- Ừm. Con Ngọc… – Tôi lúc này mới ngớ người ra. Ngọc nó nãy giờ vẫn còn đang chờ em ở dưới.
- Thôi chết. Hay là em gọi điện cho nó đi. – Tôi giục
- Ừm. – Nói rồi em lấy điện thoại gọi cho nhỏ Ngọc. Nói hai ba câu rồi cúp máy.
- Xong. Nó về rồi. À mà còn chuyện anh muốn nói là gì thế?
- À. Anh có cái này cho em. – Tôi nói xong thì chìa chậu hoa hướng dương và hộp qua ra.
- Wow. Anh vẫn còn nhớ em thích hoa hướng dương à. – Em sửng sốt.
- Hì. Anh mà. – Tôi vỗ ngực.
- Thế còn cái gì đây? – Em nói rồi chỉ tay vào cái hộp trên bàn.
- Hì. Quà, em không thấy sao? Về nhà hãy mở nó ra nhé. – Tôi tỏ vẻ bí hiểm.
- Ôi. Cái gì mà bí mật thế? – Em cầm cái hộp lên xăm xoi.
- Thôi ăn nào! Anh đói quá rồi. Nãy giờ cái bao tử cứ biểu tình dữ dội.
Tôi và em ngồi ăn với nhau trong anh nến lung linh ấm áp. Đã mấy ngày rồi tôi mới có thể cảm nhận lại cái dư vị của tình yêu mang lại. Yêu và được em yêu. Đối với tôi đó là điều hạnh phúc nhất – ít nhất cho tới lúc ấy. Nhìn em, trong lòng tôi dấy lên một niềm vui khó tả. Tan rồi lại hợp đấy. Có xa nhau mới biết ai quan trọng đối với mình.
Ăn xong. Tôi dắt em đi dạo trong công viên. Hai đứa nắm tay nhau rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt dõi theo hai chúng tôi. Tôi biết đó là những ánh mắt ghen tỵ. Một lần nữa, em lại biến tôi thành người hạnh phúc nhất thế giới vào lúc này. Siết chặt tay em như để giữ lại trọn vẹn hương vị ngọt ngào đang có. Thầm nói với chính mình rằng: “Hạnh phúc ở đây rồi. Chẳng cần tìm kiếm làm gì nữa”. Em thấy tôi cười một mình thì ngạc nhiên.
- Anh làm gì mà vui thế?
- Ừ. Đi bên em làm anh vui lắm. – Tôi nói mà mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Gớm. Mà hôm nay anh khác thế! Lại còn mặc cả vét. Em chẳng còn nhận ra anh thường ngày nữa rồi.
- Thì hôm nay đi xin lỗi tiểu thư. Anh cũng phải diện một chút chứ.
- Nhắc mới nhớ. Anh liệu hồn đấy! Lần sau mà em còn bắt gặp đi với nhỏ nào thì em cạch mặt anh luôn. – Em buông lời đe dọa.
- Hic. Có một nhỏ anh đã mệt lắm rồi. Thêm nhỏ nữa chắc đem chôn luôn quá. – Tôi lắc đầu.
- Hì. Mà tối chủ nhật này anh rãnh không?
- Ừ. Mà sao thế? – Tôi thắc mắc.
- Bữa đó anh dẫn em đi chơi nhé. Cũng lâu rồi hai đứa không đi đi.
- Ok. Tưởng chuyện gì. Rất hân hạnh được phục vụ quý cô. – Tôi nói rồi đưa tay lên trán theo kiểu chào của quân đội. Em nhìn mà cười tủm tỉm.
Hai đứa đi bên nhau một chút nữa thì tôi phải chở em về vì cũng đã trễ rồi. Dừng xe trước cổng nhà em. Em bước xuống hôn tôi một cái rồi mới bước vào trong. Tôi mỉm cười rồ ga chạy về nhà. Chào chị Huệ một tiếng rồi tôi tót lên phòng nằm. Được một chút thì bỗng chuông điện thoại reo. Là Xu gọi.
- Alô anh nghe đây.
- Anh dạo này vẫn khỏe chứ?
- Ừ anh khỏe – Tôi hơi ngạc nhiên. Đã trễ rồi mà Xu chỉ gọi để hỏi thăm sức khỏe tôi hay sao?
- Ba mẹ em dạo này nhắc anh suốt. Rảnh anh qua đây chơi nhé.
- Ừ. Để khi nào anh qua. Mà em gọi điện chỉ để hỏi thăm anh thôi à?
- Đâu. Em muốn mời anh đi sinh nhật của em đấy chứ.
- Wow. Tới rồi sao. Được. Anh nhất định cũng phải tới chứ. – Tôi vui vẻ trả lời.
- Hì. Anh nói là phải tới đó nha. – Xu cũng cười rồi nói với tôi.
- Ừ mà chừng nào thế em?
- Tối chủ nhật này. Anh nhớ tới nhé. Thôi em gọi để thông báo thế thôi. Em cúp máy nha.
Tôi nghe xong mà thần người ra. Toàn thân lúc này đơ như tượng đá. Khi kịp định thần lại thì miệng ngoác ra một cái rõ to:
- HẢ. CÁI GÌ?
/24
|