Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Chương 13: CHương 13

/24


Tối hôm qua do ngủ trễ nên sáng nay tôi chẳng thể đi tập bóng được. Nhưng mà thây kệ. Mai chủ nhật rồi. Tôi có lẽ cũng nên tự thưởng cho mình một ngày xã hơi. Ngày hôm nay, tôi sẽ tạm không dính tới “bạn gái-bạn gái cũ-chị gái-em gái” tất cả những ai tôi nghĩ có thể làm tôi thêm đau đầu, mệt mỏi.

Bước xuống dưới nhà thì đã gần 12h. Hôm nay thứ bảy nhưng môn học hôm nay lớp tôi đã kết thúc từ tuần trước rồi. Thế nên từ đây tới cuối kì tôi sẽ có ít nhất hai ngày nghỉ trong tuần. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt. Bỗng một mùi thơm sực nức xông vào mũi. Tôi biết ngay là chị Huệ đang nấu ăn dưới bếp. Đi xuống thì đã thấy con bé em bày thức ăn ra bàn rồi.

- Rửa mặt đi rồi ngồi vào ăn. – Chị Huệ nói giọng vẫn còn chút giận dỗi. Chắc là vẫn còn để ý vụ tối qua tôi về trễ.

- Dạ vâng ạ.

Tôi chẳng dám cãi. Trong cái nhà này thì chị Huệ giống như một người mẹ vậy. Chị lo từ cái ăn, cái mặc, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Chị lo cho tôi với con bé em từng ly từng tí, cứ như chị là mẫu người nội trợ mà cánh đàn ông ai cũng muốn cưới về làm vợ. Tôi làm vệ sinh cá nhân xong là ngồi vào bàn luôn. Bữa ăn hôm nay thịnh soạn quá. Nào rô phi chiên xù. Thịt kho trứng. Rồi cả một dĩa tôm rang me và một dĩa rau cải xào. Tất cả đều đang bốc khói nghi ngút. Đợi chị ngồi vào bàn là tôi ăn luôn. Miễn sao đó là cơm chị Huệ nấu thì tôi sẽ ăn bằng sạch, chừng nào nít bụng thì mới buông đũa ra. Con bé ba thấy thế thì lần nào cũng cười khì khì.

- Gớm. Có ai giành ăn đâu mà gấp thế?

- Kệ. Ngon mà, chị nhỉ? – Tôi cố tình đá chuyện với chị.

- Thì chẳng. Tao nấu không ngon thì mày có lớn xác được như vầy không? – Hic. Mới nuôi mình được có một năm mà nói cứ như là chị nấu ăn cho tôi từ nhỏ tới lớn vậy.

- Dạ. Chị của em là nhất mà. Ba nhỉ? – Tôi quay mặt qua con bé em mà cười gian xảo.

- Khỏi nịnh. Chuyện hôm qua em còn chưa xử tới đâu. – Cái đệch! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tôi ăn xong thì sắp xếp lại bàn rồi để cho con bé em rửa chén. Còn mình thì chỉ việc ngồi phè phỡn xem tivi. Ở chung với con gái sướng lắm các bạn ạ. (gái ngoan biết nội trợ thôi nhé. Còn như mấy em teen bây giờ thì… ôi thôi!) Đang ngồi xem thời sự buổi trưa thì có điện thoại tới. Số lạ.

- Alô

- Cho hỏi có phải số của Tú đúng không vậy? – Là giọng con gái.

- Đúng rồi. Cho hỏi ai đầu dây vậy ạ? – Tôi lịch sự trả lời.

- Vân đây. Vẫn còn nhớ chứ?

- Ừ. Gọi có chuyện gì không?

- Chiều nay ông rãnh không? Ra quán café nào nói chuyện đi.

- Tôi thì có chuyện gì để nói?

- Ông biết chuyện gì mà! Hẹn ông 4h tại quán X đường Y nhé. Không gặp không về. – Nói xong thì nhỏ Vân cúp máy luôn.

Tôi quăng cái điện thoại ra bên cạnh rồi ngã người ra ghế. Đúng là chuyện trên đời này chẳng mấy khi nào mà theo ý mình cả. Hôm nay muốn có một ngày yên tĩnh vậy mà… Tôi biết nhỏ Vân hẹn gặp tôi không vì mục đích nào khác ngoài muốn nói chuyện của Xu. Hai đứa hồi xưa đã là bạn thân của nhau. Lúc ấy Vân lúc nào cũng ở cạnh tôi lúc tôi buồn, khuyên tôi nên tha thứ cho Xu. Tôi thì lúc ấy cứ nghĩ hai đứa là bạn thân với nhau nên nói đỡ cho nhau. Thế là tôi đâm ra ghét lây sang Vân, cứ mỗi lần nó nhắc đến chuyện đó là tôi lại to tiếng, nó buồn tôi lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.

Mãi suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của thằng Hưng nhắc chừng tôi chiều mai nhớ lên sân đúng giờ. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 2h chiều, tôi lại lôi cuốn tiểu thuyết lên ban công mà giết thời gian. Hẹn giờ 3h30 cho cái hẹn café luôn. Và như thường lệ, cho dù tôi rất thích đọc tiểu thuyết. Nhưng chỉ một tiếng sau là mắt tôi đã díu lại mặc dù trước đó tới tận trưa tôi mới ngủ dậy. Vỗ tay vào mặt cho tỉnh ngủ, thôi thì xuống dưới lầu tắm rửa cho mát rồi đi luôn, mấy ngày này thời tiết SG nóng quá. Tắm xong thì cũng gần tới giờ hẹn với nhỏ Vân. Tôi xuống nhà, khóa cửa cẩn thận rồi dắt xe ra ngoài chạy tới quán café đã hẹn.

Tới nơi, quăng xe cho ông bảo vệ rồi bước vào trong luôn. Quán café này tôi mới vào lần đầu. Rộng quá! Quán có tới bốn khu. Ở giữa có cả một cái hồ bự chảng. Lấy điện thoại gọi cho Vân.

- Này. Đang ngồi ở đâu thế?

- Khu D, cái bàn trong cùng nè. Cạnh cây phát tài á.

Tôi đi tới thì đã thấy nhỏ ngồi với ly sinh tố đã vơi nửa. Chắc là tới tự lúc nào rồi. Ngồi xuống, gọi một ly nha đam (trời nóng mà uống cái này thì dr.thanh cũng chẳng là cái đếch gì hết).

- Gọi ra đây có chuyện gì không? – Tôi rào trước.

Nhỏ Vân hơi sựng lại. Nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mới lên tiếng.

- Ông có còn giận con Xu không?

- Sao lại hỏi vậy. Tui hết giận lâu rồi.

- Xạo. Miệng ông nói không nhưng mắt ông nói có. – Nhỏ Vân phán như đúng rồi ấy.

- Mấy năm không gặp bộ mới đi học bác sĩ tâm lý về hả? – Tôi chọc nhỏ

- Đâu cần. Tui lại còn lạ gì ông với con Xu. Nói thật, ông đừng có trách con Xu nữa.

- …!

- Mấy bữa tối gọi cho nó thì nó bảo là đi với ông. Tui cũng bất ngờ lắm. Về hỏi nó thì thấy nó chẳng nói gì, cứ khóc hoài. – Tôi nghe tới đây thì lòng chợt nhói.

- …!

- Tui nói ông nghe, ngày xưa con Xu đi với Long (tên cái thằng cha chết bằm chuyên Lý) cũng vì ông thôi. – Nãy giờ Vân nói mà mắt vẫn chằm chằm vào tôi.

- Vì tui? Nực cười! Đi với thằng khác phản bội tui mà bảo là vì tui. Chuyện hoang đường nhất thế kỷ. – Tôi nghe xong thì mặt hằm hằm.

- Ông nghe tui nói xong đã. Quả là ngày xưa anh Long có thích Xu. Nhưng Xu có bao giờ thèm nói chuyện với Long đâu. Rồi tới một ngày, Xu được ba mình nói là tháng sau phải chuyển vào SG vì ba nó phải chuyển công tác. Nó buồn lắm, nó lại sợ ông xa nó thì ông đau khổ. Nên mới cặp với Long rồi chia tay ông để ông phải quên nó đi.

- Hahaha. Này Vân. Đang đóng phim Hàn đấy à? – Tôi nghe xong mà mắt lộ vẻ khinh bỉ. Sao nhỏ Vân có thể bóp méo sự thật như thế chứ?

- Ông thử nghĩ lại xem. Tui trước giờ có lần nào nói dối ông chuyện gì chưa? Chuyện lần đó cũng là Xu nhờ tui phải giữ kín trước mặt ông. Nói sợ ông phải buồn vì nó, nên đã chủ động chia tay ông.

- …!

- Mấy hôm trước thấy nó bảo gặp ông, rồi về ngày nào cũng khóc. Tui cũng lo lắm, tui định nói với ông nhưng nó cản lại. Mấy ngày nay nó không ăn uống gì cả, bây giờ đang sốt ly bì ở nhà. – Tôi nghe Vân nói xong thì tim lại nhói thêm một cái.

- Nãy giờ những gì Vân nói là thật chứ? Không gạt tui chứ? – Tôi nhìn thẳng vào nhỏ Vân như tìm ra một cử chỉ hay hành động dối trá nào. Nhưng hoàn toàn không có.

- Tui đã nói rồi, trước giờ tui có lần nào nói dối ông chưa? Tin hay không thì tuỳ, à mà khoan, ông bắt buộc phải tin tui. Con Xu bây giờ đang bệnh nặng, nó cũng vì luỵ tình với ông mà bệnh.

- Cho tui mượn điện thoại. – Rồi không chờ nhỏ Vân đồng ý. Tôi với tay lấy luôn cái điện thoại trên bàn.

Dò trong danh bạ thì thấy cái tên Xu hiện lên. Bấm số gọi ngay lập tức. Đầu bên kia đổ chuông một hồi thì có người bắt máy. Một giọng nói yếu ớt vang lên.

- Vân à. Gọi tao có chuyện gì thế?

- …! – Đúng là tiếng Xu rồi.

- Giờ tao đang mệt lắm, không nói chuyện với mày được đâu, khi khác gọi lại nhé.

- Xu. Anh đây. – Tôi nãy giờ mới lên tiếng.

- Anh…Tú? – Bên kia giọng Xu bỗng run run.

- Ừ. Bệnh tình của em thế nào rồi?

- Em có bệnh gì đâu. Ha ha, anh lại nghe cái Vân nó nói bậy bạ rồi. – Xu cố gắng nói giọng vui vẻ nhưng đời nào qua mặt được tôi.

- Này. Em nghĩ anh là ai? Em có mất một cọng tóc thì anh cũng biết. (chém tí!) Em bây giờ cứ nằm nghỉ cho khoẻ đi. Tí nữa anh qua sau. Mà cấm có trách con Vân, không nhờ nó thì anh cũng chẳng biết được cái màn kịch hay ho của em đâu. – Nói xong tôi cúp máy luôn. Mở điện thoại nhỏ Vân bắn số Xu qua máy mình rồi mới trả lại cho nó.

Con Vân nãy giờ chứng kiến màn nói chuyện của tôi với Xu thì cứ bụm miệng cười tủm tỉm.

- Chúc mừng Ngưu Lang đã tìm lại được Chức Nữ của lòng chàng nhé.

- Tính tiền nước đi. Mai tui xử tội bà sau. Dám giấu tui những năm năm. Hai người tốt quá mà. – Móc ví để lại tiền rồi tôi lao nhanh ra khỏi quán luôn.

Tôi lấy xe chạy ra chợ mua một ít hoa quả rồi mới tới nhà Xu. Đứng trước căn nhà mà tôi đã chở Xu về tối qua. Bấm chuông rồi lại dựa ra yên xe đứng đợi. Một lát sau thì có một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa cho tôi.

- Cậu là…

- Mẹ hai. Không nhận ra con sao?

- Mẹ hai…? Trời đất ơi! Tú! Con sao biết được nhà mẹ ở đây thế? Dắt xe vào, vào nhà đi con. Ông nó ơi. Xem ai đây này.

Tôi dắt xe vào trong nhà thì đã nghe thấy ba hai lên tiếng

- Ai nào? Bà nó để tôi xem nốt bộ phim đã. Đang tới khúc hay.

- Thì ông cứ quay ra xem ai vào nhà đi đã. – Tôi lúc này đã bước vào tới cửa rồi.

Ba hai tức tối quay ra, chắc là đang rủa thằng nào đang lúc xem phim hay lại tới phá đám đây mà.

- Cậu này là…?

- Cái ông này. Thằng Tú đấy chứ còn ai. – Mẹ hai thúc tay chồng mình rồi quay qua nhìn tôi cười tươi.

- Ôi cha! Thằng rể. Sao con biết nhà ba ở đây mà tới thế? Quay ra đây ba xem nào. Mấy năm không gặp bây giờ phát tướng rồi đấy nhỉ? Nhìn cứ như Hàn Quốc ấy bà nó ạ (Câu này mình hơi tự tâng bốc chút. Hèhè)

- Dạ! Bữa trước con có gặp Xu ngoài đường. Nên có đi uống nước rồi đưa Xu về nên mới biết nhà. Con xin lỗi vì đã không hỏi ba con địa chỉ của ba mẹ để tới thăm sớm hơn. – Tôi ngồi xuống ghế rồi trả lời.

- Chà cái thằng này. Lớn thật rồi. Ăn nói đĩnh đạc ra phết đấy. Thế dạo này nhà thông gia thế nào rồi?

- Dạ ba mẹ con vẫn khỏe. Ba con cứ nhắc ba suốt đấy ạ. – Tôi đón cốc nước từ mẹ hai.

- Ừ ba cũng bận việc quá. Lâu rồi chẳng về Phan Thiết mà thăm ba mẹ con được. Giờ gặp lại con thì thấy cũng đỡ nhớ phần nào.

- Dạ vâng ạ.

Tôi ngồi đấy nói chuyện với ba mẹ hai một chút nữa thì xin phép lên thăm Xu vì biết Xu bệnh. Sẵn tiện gởi trái cây mà tôi mua cho Xu luôn.

Bước lên lầu, đứng trước cửa phòng Xu. Tôi thở dài một cái rồi gõ cửa.

- Xu! Anh đây. Anh vào được chứ?

- Anh vào đi, cửa không khóa đâu! – Tiếng Xu trả lời.

Tôi bước vào phòng. Thấy Xu đang cuộn tròn trong chăn như con mèo. Ngồi xuống bên mép giường. Khẽ gỡ Xu ra khỏi chăn rồi lấy tay sờ lên trán. Vẫn còn nóng quá. Tôi vào nhà vệ sịnh dấp cái khăn mặt rồi đắp lên trán cho Xu. Xong rồi tôi lại ngồi xuống bên cạnh. Khẽ đặt tay mình lên vai em.

- Anh đã làm khổ em rồi.

- Anh đừng nói thế. Tất cả lỗi là của em, anh chẳng làm gì cả.

- Sao em lại dối anh cơ chứ? Nếu không nhờ Vân nói thì có lẽ cái sự thật này cũng bị em vùi sâu trong tim rồi.

- …!

- Em yên tâm. Anh không trách em đâu. Anh mong sau này có gì thì em cũng đừng giấu anh. Hứa nhé?

- Vâng! – Xu nói rồi nắm chặt lấy tay tôi.

Bỗng. cánh cửa phòng Xu mở ra. Tôi và Xu đưa mắt nhìn thì một người con trai cỡ tuổi tôi bước vào. Trên tay đang cầm một bó hoa. Tôi thấy mặt Xu lộ vẻ hoảng hốt.

- Sao anh lại tới đây. Tôi không còn gì liên quan tới anh cả. Anh đi về ngay cho


/24

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status