Nghĩ lại, Trương Mỹ Vân chỉ thấy toàn là cay đắng.
Không hiểu tại sao cô có thể gắng gượng, giả vờ hạnh phúc suốt bốn năm trời bên cạnh Thẩm Toàn Đức.
Lễ nào vì cô đơn quá lâu, thiếu thốn tình yêu thương nên Trương Mỹ Vân mới dễ dàng sà vào lòng Thẩm Toàn Đức như vậy.
Có lẽ khi ấy Trương Mỹ Vân đã lầm tưởng rằng có cảm tình với một người chính là tình yêu.
Vì nghĩ mình yêu Thẩm Toàn Đức nên cô mới cố tìm mọi cách để níu giữ hắn ta, chấp nhận tất cả mọi đớn đau, thương tổn chỉ để có một người ở bên cạnh.
Thật hèn nhát cũng thật bi thương.
Trương Mỹ Vân nhận ra rằng ở bên cạnh Chúng Thanh Phong càng lâu, trái tim cô sẽ càng dễ rung động trước anh.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với những tổn thương trong tương lai.
Cô sợ rằng nếu tổn thương lần nữa, mình sẽ không gượng dậy nổi.
Chúng Thanh Phong vuốt một lọn tóc ra sau tai giúp Trương Mỹ Vân, dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiên em lại khóc? Em sợ chúng ta sẽ chết trước khi có người tìm thấy à?"
Trương Mỹ Vân rất muốn nhân cơ hội này thổ lộ lòng mình với Chúng Thanh Phong, nhưng lại chẳng biết phải mở lời với anh ra sao.
Nỡ như anh từ chối cô thì sao? Lúc này Trương Mỹ Vân cũng không biết phải giải thích thế nào cho Chúng Thanh Phong hiểu về những cảm xúc bất chợt của mình.
Cô nhận thấy kể từ khi mang thai, tâm trạng cô thường hay lên xuống thất thường.
Đúng kiểu sáng nắng, chiêu mưa, trưa ẩm ướt.
"Sao thế em?"
Chúng Thanh Phong vẫn kiên nhẫn hỏi.
Trương Mỹ Vân lắc đầu, tự đưa tay quệt nước mắt nước mũi.
"Không muốn nói cho anh biết thật à?"
Trương Mỹ Vân nấc lên nức nở: "Em...!
muốn...!
về nhà..."
Bản thân Chúng Thanh Phong cũng mong muốn điều đó.
Nhưng hiện tại anh thật sự không biết mình và Trương Mỹ Vân đang ở đâu, và làm cách nào để có thể đưa cô về trong thời gian nhanh nhất.
Không chỉ một mình Trương Mỹ Vân sốt ruột mà lòng Chúng Thanh Phong cũng đang nóng như lửa đốt.
Anh cần phải nhanh chóng quay trở về để thực hiện cuộc phẫu thuật ghép thận cho cậu của mình.
Nếu như Chúng Thanh Phong không về kịp, chắc chắn Chúng Thời Giang sẽ nghĩ rằng người hiến thận đã thay đổi ý định.
Thật ra anh cảm thấy như có một chú chim đậu trên vai mình.
Chẳng nặng chút nào..."
Trương Mỹ Vân bĩu môi, khẽ nhéo vào cánh tay Chúng Thanh Phong một cái rõ đau.
Anh la oai oái.
Cô thản nhiên nói: "Cho chừa cái tật lươn lẹo đi!"
Chúng Thanh Phong thở dài, than vãn: "Phụ nữ các em khó chiều thật đó.
Nói thế nào cũng không chịu tin."
Trương Mỹ Vân chẳng nói gì.
Cô lặng lẽ áp một bên má lên lưng Chúng Thanh Phong, cho phép mình thả lỏng toàn thân, tận hưởng cảm giác an toàn, dễ chịu này.
Vừa đi, Chúng Thanh Phong vừa dùng cành cây để đánh dấu đường.
Thấy Trương Mỹ Vân im lặng, anh hỏi: "Em ngủ rồi à?"
Trương Mỹ Vân thều thào đáp: "Chưa!"
Dẫu biết rằng không thể nhìn thấy mặt Trương Mỹ Vân nhưng Chúng Thanh Phong vẫn ngoái lại phía sau.
Anh nói: "Em chợp mắt một chút đi."
Bỗng dưng mắt Trương Mỹ Vân sáng rực lên, cô vỗ nhẹ lên vai Chúng Thanh Phong gọi: "Anh Phong, anh nhìn kìa!"
Chúng Thanh Phong nhìn theo hướng tay Trương Mỹ Vân chỉ.
Anh phát hiện ra một tổ ong mật treo lơ lửng trên cành cây cổ thụ trước mặt.
"Chắc chắn trong đó chứa những giọt mật ngon tuyệt."
Trương Mỹ Vân liếm mép vẻ thèm thuồng.
"Em đói lắm hả?".
/335
|