Mặt Trương Mỹ Vân đỏ lừ như quả gấc chín.
Cô quay ngoắt đầu đi, lắp ba lắp bắp trách Chúng Thanh Phong: "Sao...sao anh lại...không mặc gì như vậy?"
Chúng Thanh Phong thản nhiên trả lời: "Anh chuẩn bị xuống hồ bơi mà, sao lại phải mặc đồ?"
"Anh không sợ bị người khác bắt gặp sao?" Vì muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh nên đương nhiên Chúng Thanh Phong đã bao trọn hồ bơi này.
Làm sao người khác có cơ hội tới đây mà bắt gặp anh bơi trong tình trạng không mặc đồ được cơ chứ? Nhưng Chúng Thanh Phong không nói cho Trương Mỹ Vân biết điều này vì muốn trêu chọc cô.
Anh thản nhiên nói: "Bắt gặp thì đã sao? Anh không biết họ là ai, họ cũng không biết anh là ai.Sao phải xấu hổ chứ?" Theo phản xạ, Trương Mỹ Vân quay lại nhìn Chúng Thanh Phong.
Phát hiện ra anh vẫn chưa quấn khăn tắm lại, Mỹ Vân vội đưa tay lên ôm mặt.
Cô nhăn nhó vì ngượng ngùng.
Nhân cơ hội này, Chúng Thanh Phong tiếp tục trêu Trương Mỹ Vân: "Nếu thích thì em cứ nhìn thêm chút nữa cũng được, anh không thu tiên đâu mà sợ." Trương Mỹ Vân thật sự không hiểu sao Chúng Thanh Phong có thể nói ra những từ ngữ đó một cách nhẹ nhàng và đơn giản như vậy.
"Mặt anh dày tới nôi dao đâm không thủng luôn rồi đấy."
"Em cứ nói thật suy nghĩ trong lòng minh ra đi, anh không đánh giá hay phán xét gì em đâu."
"Đâu phải ai cũng mặt dày được như anh."
"Đừng để ý người xung quanh nghĩ gì về em.Em cứ sống theo ý muốn của mình là được."
Bình thường Trương Mỹ Vân cho rằng Chúng Thanh Phong là người nghiêm túc, không bao giờ đùa cợt.
Ấy vậy mà lúc này anh lại như biến thành con người khác.
Anh còn không quên nháy mắt với Trương Mỹ Vân.
Điều mà Thanh Phong nhận được sau những hành động ấy là hai từ: "Mặt dày!" "Mặt không dày làm sao tồn tại được trong xã hội này?" Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chằm chằm: "Hôm nay nhờ anh em mới ngộ ra một kỹ năng sinh tôn vô cùng hữu ích." Chúng Thanh Phong tò mò: "Kỹ năng gì?" "Mặt dày!" Trương Mỹ Vân những tưởng Chúng Thanh Phong sẽ cảm thấy xấu hổ mà im lặng.
Nhưng không, cô đã quá coi thường trình độ của anh rồi.
"Chuẩn không cần chỉnh mà chỉnh là không còn chuẩn luôn.
Căn bệnh da mặt mỏng là một tên gọi khác của bệnh ngại nhưng với trình độ cao hơn một chút.
Còn trẻ tuổi, không tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực, từ giao tiếp cho đến kiến thức chuyên môn.
Nhưng biết mình thiếu hụt ở đâu thì nên tìm cách bù đắp lại ở đó, nếu không sẽ bị tụt hậu so với xã hội.Em có nhu câu nâng cao kĩ năng mặt dày thì cứ tới tìm anh.Anh sẽ phụ đạo cho miễn phí luôn." Tới nước này thì Trương Mỹ Vân thật sự cạn lời.
Cô cúi gập người bốn mươi năm độ trước Chúng Thanh Phong, chắp hai tay trước ngực, lạy anh ba cái.
Chúng Thanh Phong mỉm cười vẻ hài lòng: "Em đúng là con người thức thời.Mới đó mà đã bái sư luôn rồi."
"Mời anh ngồi xuống cho em lạy thêm ba cái nữa." Chúng Thanh Phong phẩy tay: "Miễn cho em.Không cần phải đa lễ thế đâu." Trương Mỹ Vân đưa tay lên đỡ trán.
Cô thở dài: "Em nghĩ mình phải ra khỏi căn phòng này trước khi da mặt em bị kĩ năng mặt dày của anh bào mòn." "Đã nói mặt dày là một kỹ năng quan trọng, ai cũng cân có trong thời buổi này rồi mà em vẫn không muốn trang bị cho bản thân à?" Mắt Trương Mỹ Vân vẫn nhắm tịt, nhưng miệng không chịu thua Chúng Thanh Phong lấy một câu..
/335
|