Đường Y thức dậy đã không còn hơi ấm bên cạnh. Phong Sính đã ra ngoài từ sáng sớm.
Nếu đã xác định ở bên cạnh Đường Y thì anh phải chanh chống kết thúc chuyện ở quá khứ.
Triệu Lệ sáng nay có gọi điện thoại cho anh. Thông qua trao đổi, anh đến nơi đã được sắp xếp sẵn. Đó là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.
Triệu Lệ bảo sau lần bị phát hiện, bọn họ đã đổi nhiều điểm giao dịch khác nhau. Lâu nay Phong Sính không hành động là tránh bức dây động rừng.
Phong Sính biết địa điểm giao dịch nên anh cùng Hoài Nam đã chọn bộ đồ thể thao bình thường để tránh gây sự chú ý. Anh và Hoài Nam ngồi ăn mì ở một tiệm ven đường.
Chờ rất lâu rồi vẫn không thấy nhân vật khả nghi xuất hiện.
Hoài Nam ăn mì đến toát mồ hôi:
“Phong thiếu, tôi đã ăn 3 tô mì rồi. Anh còn để tôi ăn nữa. Tôi sẽ chết mất!”
Phong Sính đội nón lưỡi trai, anh khá căng thẳng:
“Suỵt nhỏ thôi! Cậu đừng cố tình gây chú ý!”
Hoài Nam nghiến răng. Anh ăn 3 bát mì này là vì ai chứ? Chẳng phải vì để điều tra sau.
Lúc này, anh nhận được tin nhắn của Triệu Lệ nói rằng bọn họ đang sắp giao hàng.
Quả nhiên sau tin nhắn vài phút, có một chiếc xe hàng chở rau đi vào.
Hoài Nam quan sát không thấy bất thường. Nhưng Phong Sính vừa nhìn đã nhận ra người trên xe.
“Ba dượng của Từ Nhan? Ông ấy đâu phải làm nghề này? Sao hôm nay lại chở rau.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Hoài Nam lập lại: “Ba dượng?”
Anh há hốc mồm: “Phong thiếu, chẳng phải ông ấy làm nhân viên văn phòng sao? Có khả nghi!”
Ba dượng của Từ Nhan từ trên xe tải bước xuống. Ông vừa xuống xe đã đội nón còn mang khẩu trang che kín mặt.
Xoay qua xoay lại nhìn xung quanh. Sau đó ông ta nghe một cú điện thoại. Vì ở khoảng cách khá xa nên nên Phong Sính không nghe được nội dung. Chỉ thấy ông ta gật đầu mấy cái sau đó leo lên xe đi tiếp.
Hoài Nam phản ứng kịp thời. Kéo Phong Sính leo lên xe của bọn họ mà chạy theo.
Ba dượng của Từ Nhan chạy lòng vòng mấy lần lại quay về chỗ cũ.
Hoài Nam tự hào nói với Phong Sính:
“Phong thiếu, chúng ta chưa bị phát hiện. Sau đợt này ngài nhớ tăng lương cho tôi!”
Chiếc xe tải dừng lại trước kho hàng. Hoài Nam chọn một góc khuất đậu xe lại quan sát.
Kho hàng nằm trong một con hẻm đông người lại. Phong Sính thật sự khó hiểu. Nếu chuyện này có liên quan đến ba dượng của Từ Nhan, chọn địa điểm giao hàng ở nơi đông như vậy có mạo hiểm quá không?
Lúc xuống xe, ba dượng của Từ Nhan đảo mắt một lượt. Sau đó ông đi ra phía sau xe hàng. Xe hàng chở nhiều loại rau nhưng ông ấy chỉ mang một thùng lớn màu xanh, bên trên chứa nhiều cải thảo khiên vào bên trong.
Phong Sính và Hoài Nam đi vòng ra phía sau kho hàng, tìm một cái lỗ nhỏ thành công nhìn vào bên trong.
Đúng là nơi này rất đông người qua lại. Nhưng mọi người xung quanh chỉ làm việc của họ không để ý đến.
Quả thật nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Bên trong kho hàng vọng ra tiếng nói:
“Mau kiểm hàng rồi giao tiền đây!”
Người đàn ông mặc quần cụt, trên tay còn có hình xăm thương long lộ ra. Hắn ta đá thùng hàng mấy cái. Sau đó ném hết số cải ra bên ngoài:
“Uhm lần này trắng trẻo ngon hơn lần trước.”
Hắn nói xong lấy từ trong túi ra một cọc tiền lớn:
“Đếm đi!”
Hoài Nam đẩy tay Phong Sính, sợ hãi nói:
“Phong thiếu, chúng ta làm sao đây?”
Vừa dứt lời đã thất ba của Từ Nhan rời đi. Phong Sính quyết tâm theo cho bằng được. Anh căn dặn Hoài Nam:
“Cậu mau gọi cảnh sát giải cứu cho người bên trong. Tôi đi theo lão ta.”
“Nhưng nguy hiểm lắm!”
“Đưa chìa khoá đây! Tôi tự mình tính toán được!”
Hoài Nam cau mày lo lắng đưa chìa khoá cho Phong Sính:
“Nhớ cẩn thận!”
“Ừ!”
Phong Sính leo lên xe, anh đuổi theo chiếc xe của ba Từ Nhan. Tay không ngừng gõ vô lăng suy nghĩ.
“Có lẽ sự thật đang ở trước mắt…”
Nếu đã xác định ở bên cạnh Đường Y thì anh phải chanh chống kết thúc chuyện ở quá khứ.
Triệu Lệ sáng nay có gọi điện thoại cho anh. Thông qua trao đổi, anh đến nơi đã được sắp xếp sẵn. Đó là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.
Triệu Lệ bảo sau lần bị phát hiện, bọn họ đã đổi nhiều điểm giao dịch khác nhau. Lâu nay Phong Sính không hành động là tránh bức dây động rừng.
Phong Sính biết địa điểm giao dịch nên anh cùng Hoài Nam đã chọn bộ đồ thể thao bình thường để tránh gây sự chú ý. Anh và Hoài Nam ngồi ăn mì ở một tiệm ven đường.
Chờ rất lâu rồi vẫn không thấy nhân vật khả nghi xuất hiện.
Hoài Nam ăn mì đến toát mồ hôi:
“Phong thiếu, tôi đã ăn 3 tô mì rồi. Anh còn để tôi ăn nữa. Tôi sẽ chết mất!”
Phong Sính đội nón lưỡi trai, anh khá căng thẳng:
“Suỵt nhỏ thôi! Cậu đừng cố tình gây chú ý!”
Hoài Nam nghiến răng. Anh ăn 3 bát mì này là vì ai chứ? Chẳng phải vì để điều tra sau.
Lúc này, anh nhận được tin nhắn của Triệu Lệ nói rằng bọn họ đang sắp giao hàng.
Quả nhiên sau tin nhắn vài phút, có một chiếc xe hàng chở rau đi vào.
Hoài Nam quan sát không thấy bất thường. Nhưng Phong Sính vừa nhìn đã nhận ra người trên xe.
“Ba dượng của Từ Nhan? Ông ấy đâu phải làm nghề này? Sao hôm nay lại chở rau.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Hoài Nam lập lại: “Ba dượng?”
Anh há hốc mồm: “Phong thiếu, chẳng phải ông ấy làm nhân viên văn phòng sao? Có khả nghi!”
Ba dượng của Từ Nhan từ trên xe tải bước xuống. Ông vừa xuống xe đã đội nón còn mang khẩu trang che kín mặt.
Xoay qua xoay lại nhìn xung quanh. Sau đó ông ta nghe một cú điện thoại. Vì ở khoảng cách khá xa nên nên Phong Sính không nghe được nội dung. Chỉ thấy ông ta gật đầu mấy cái sau đó leo lên xe đi tiếp.
Hoài Nam phản ứng kịp thời. Kéo Phong Sính leo lên xe của bọn họ mà chạy theo.
Ba dượng của Từ Nhan chạy lòng vòng mấy lần lại quay về chỗ cũ.
Hoài Nam tự hào nói với Phong Sính:
“Phong thiếu, chúng ta chưa bị phát hiện. Sau đợt này ngài nhớ tăng lương cho tôi!”
Chiếc xe tải dừng lại trước kho hàng. Hoài Nam chọn một góc khuất đậu xe lại quan sát.
Kho hàng nằm trong một con hẻm đông người lại. Phong Sính thật sự khó hiểu. Nếu chuyện này có liên quan đến ba dượng của Từ Nhan, chọn địa điểm giao hàng ở nơi đông như vậy có mạo hiểm quá không?
Lúc xuống xe, ba dượng của Từ Nhan đảo mắt một lượt. Sau đó ông đi ra phía sau xe hàng. Xe hàng chở nhiều loại rau nhưng ông ấy chỉ mang một thùng lớn màu xanh, bên trên chứa nhiều cải thảo khiên vào bên trong.
Phong Sính và Hoài Nam đi vòng ra phía sau kho hàng, tìm một cái lỗ nhỏ thành công nhìn vào bên trong.
Đúng là nơi này rất đông người qua lại. Nhưng mọi người xung quanh chỉ làm việc của họ không để ý đến.
Quả thật nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Bên trong kho hàng vọng ra tiếng nói:
“Mau kiểm hàng rồi giao tiền đây!”
Người đàn ông mặc quần cụt, trên tay còn có hình xăm thương long lộ ra. Hắn ta đá thùng hàng mấy cái. Sau đó ném hết số cải ra bên ngoài:
“Uhm lần này trắng trẻo ngon hơn lần trước.”
Hắn nói xong lấy từ trong túi ra một cọc tiền lớn:
“Đếm đi!”
Hoài Nam đẩy tay Phong Sính, sợ hãi nói:
“Phong thiếu, chúng ta làm sao đây?”
Vừa dứt lời đã thất ba của Từ Nhan rời đi. Phong Sính quyết tâm theo cho bằng được. Anh căn dặn Hoài Nam:
“Cậu mau gọi cảnh sát giải cứu cho người bên trong. Tôi đi theo lão ta.”
“Nhưng nguy hiểm lắm!”
“Đưa chìa khoá đây! Tôi tự mình tính toán được!”
Hoài Nam cau mày lo lắng đưa chìa khoá cho Phong Sính:
“Nhớ cẩn thận!”
“Ừ!”
Phong Sính leo lên xe, anh đuổi theo chiếc xe của ba Từ Nhan. Tay không ngừng gõ vô lăng suy nghĩ.
“Có lẽ sự thật đang ở trước mắt…”
/68
|