Phong Sính đi đến công ty xử lý một số việc. Sau đó anh lái xe đi đến một biệt thự nằm khá xa trung tâm. Chiếc Ferrari màu bạc dừng lại, Phong Sính xuống xe liền ném chìa khóa cho thuộc hạ.
“Phong thiếu, người ở bên trong.”
Căn biệt thự vừa rộng vừa đẹp nhưng Phong Sính không có hứng thú quan tâm. Cái anh quan tâm duy nhất chính là câu trả lời của người bên trong.
Đến phòng khách, Phong Sính ngồi xuống. Anh nâng ly rượu đã được rót sẵn ở trên bàn lên. Thay vì uống, Phong Sính hất thẳng vào người phụ nữ đang bị trói quỳ ở trước mặt.
“Ngươi không biết em ấy là ai sao mà còn dám chọc vào?”
Triệu Lệ khóc nấc: “Phong thiếu, sao ngài nỡ đối xử với phụ nữ như vậy?”
“Vậy còn các người? Em ấy chọc giận gì cô à?”
Triệu Lệ lắc đầu:
“Không có!”
Phong Sính nhìn sang tên thuộc hạ: “Mau cởi trói cho cô ta.”
Tên thuộc hạ gật đầu. Rất nhanh Triệu Lệ đã được cởi trói. Lúc cô ta định chạy nghe tiếng của Hoài Nam gọi lại:
“Triệu tiểu thư, tôi khuyên người trước khi rời đi nên xem cái này.”
Hoài Nam lấy điện thoại ra phát lên một đoạn ghi hình. Mặt Triệu Lệ xanh như lá chuối.
Đó là hình ảnh cô ta đang ân ái cùng một người có quyền. Cô ta là tiểu trà xanh?
Mắt cô ta trợn lên đáng sợ:
“Làm thế nào mà ngài có được?”
“Cái đó cô không cần quan tâm.”
Triệu Lệ quỳ bò đến gần Phong Sính:
“Phong thiếu, xin ngài tha cho tôi. Tôi thành thật xin lỗi. Muốn đánh muốn mắng tuỳ ý ngài.”
“Được.”
Phong Sính đứng dậy, anh đi đến nâng cằm của Triệu Lệ lên. Giọng rất trầm nghe đáng sợ:
“Triệu Lệ, tôi trước giờ chưa từng động tay với phụ nữ. Nhưng cơn giận này tôi thật sự không hạ xuống được.”
Phong Sính vung tay đã nghe tiếng của Triệu Lệ gào lên thảm thiết.
Gương mặt xinh đẹp bị phù một bên, khóe miệng bật máu.
“Đem cô ta cho người khác trêu đùa.”
Lời này của Phong Sính khiến Triệu Lệ khiếp sợ. Cô không muốn.
Vừa quỳ vừa ôm chân anh năn nỉ:
“Phong thiếu, đừng như vậy.”
Ánh mắt Phong Sính lơ đễnh:
“Cô cũng biết sợ? Cô có biết em ấy sợ đến thế nào không?”
Anh cười khinh bạc cô ta: “Làm sao mà biết được nếu không thử qua?”
“Đừng mà… Phong thiếu, ngài muốn gì tôi đều nói. Chỉ cần ngài tha cho tôi.”
“Ai sai cô làm vậy?”
“Triệu Lệ lắc đầu, người đó chúng tôi chưa từng gặp mặt. Chỉ nghe giang hồ gọi hắn là “Anh Báo.”
“Vậy cô làm sao liên lạc với hắn?”
“Là hắn tự chủ động liên hệ với chúng tôi.”
Phong Sính cười khẩy: “Xem ra cô vẫn còn giá trị lợi dụng. Được rồi. Người đâu mau đưa cô ta về.”
“Dạ thưa Phong thiếu.”
…
Phong Sính về công ty. Anh cố gắng giải quyết tất cả công việc của mình một cách nhanh nhất để kịp giờ đón Đường Y.
Nhưng vì lịch trình quá dày đặc đành nhờ Tiêu Đằng.
Phong Sính gần 12 giờ đêm mới về. Trong người có sẵn men say. Anh đi ngang qua phòng của Đường Y đứng mãi ở đó.
Anh sợ nếu gõ cửa sẽ làm phiền đến cô. Nhưng không được gặp Đường Y, anh làm sao chịu nổi.
Gõ hay không gõ làm anh suy nghĩ rất lâu.
Từ bao giờ Phong Sính trở thành kẻ do dự chẳng quyết thế này?
Anh thở dài, ảo não đi về phòng đóng cửa, đèn cũng không bật. Đi đến giường nằm đèn lên cái gì đó rất ấm. Làm anh giật bắn người ngã ra sàn.
Không cần uống thuốc giải rượu đã tỉnh. Phong Sính chầm chậm bước lại vén chăn lên. Nhìn thấy khuôn mặt Đường Y mà kinh ngạc:
“Y Y, sao em lại ngủ ở phòng anh?”
Đường Y chu môi, giọng giận dỗi:
“Xem chú có dẫn ai về không?”
“Lại kêu bằng chú?”
“Về rồi. Tôi đi ngủ đây.”
Đường Y đứng dậy về phòng, Phong Sính vẫn không có ý định giữ cô lại. Anh khiến cô tức giận hơn.
“Phong Sính, chú không thấy tôi có gì khác sao?”
“Không có!”
Tức chết cô mà, rõ ràng hôm nay cô cố tình mặc chiếc áo ngủ vải ren lụa 2 dây. Vòng một còn được khoét sâu vậy mà ông chú trước mặt lại không nhận ra.
“Chú già rồi nên hoa mắt. Không nói với chú nữa.”
Phong Sính ngơ ngác không hiểu:
“Nhóc con còn công kích tuổi tác à?”
“…”
Anh làm gì mà khiến Đường Y giận chứ? Phong Sính nhanh hơi một bước đã áp sát Đường Y vào tường. Một tay ôm eo, tay còn lại đặt qua đỉnh đầu của cô.
Phong Sính hơi cúi xuống. Từng hơi thở mang theo hơi rượu phảng phất.
“Y Y, em giận anh không đón em có đúng không?”
Đường Y quay mặt muốn đẩy Phong Sính ra. Anh hoàn toàn không cho phép cô. Càng lúc càng áp chặt hơn. Hơi nóng từ cơ thể lan tỏa sang người cô. Ở khoảng cách này, Đường Y có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
Đường Y vùng vẫy. Tay anh càng ôm chặt eo của cô hơn. Chân mày anh cau lại, giọng nói khàn khàn:
“Em tưởng anh không biết sao? Anh thương em, trân trọng em nên không muốn chúng ta phát sinh quan hệ trước hôn nhân.”
Đường Y yên tĩnh, từng lời anh nói làm cô xấu hổ. Anh rõ ràng nhìn ra được ý tứ của cô.
“…”
“Em hấp dẫn tôi lắm em có biết không? Đường Y, tôi hận không thể ăn em…”
Lời này như mật ngọt chui vào tai của Đường Y. Trái tim thiếu nữ không ngừng đập loạn.
Phong Sính đang rất say nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu. Nên mới quyết định như vậy…”
“Cho nên…”
Đường Y hồi hộp nghe anh nói:
“Cho nên thế nào?”
Phong Sính mở cửa đẩy Đường Y ra kèm theo câu nói:
“Cho nên em mau về phòng đi!”
Phong Sính đóng cửa anh không ngừng giằng xé đến điên loạn:
“Chết tiệt! Sao em ấy lại đẹp như vậy. Còn rất quyến rũ. Hôm nay phải đi tắm nữa rồi. Đường Y, anh sắp bị hỏa thiêu chết rồi…”
Phong Sính vò đầu bức tóc, thoáng chốc đã phi thẳng vào phòng tắm.
“Phong thiếu, người ở bên trong.”
Căn biệt thự vừa rộng vừa đẹp nhưng Phong Sính không có hứng thú quan tâm. Cái anh quan tâm duy nhất chính là câu trả lời của người bên trong.
Đến phòng khách, Phong Sính ngồi xuống. Anh nâng ly rượu đã được rót sẵn ở trên bàn lên. Thay vì uống, Phong Sính hất thẳng vào người phụ nữ đang bị trói quỳ ở trước mặt.
“Ngươi không biết em ấy là ai sao mà còn dám chọc vào?”
Triệu Lệ khóc nấc: “Phong thiếu, sao ngài nỡ đối xử với phụ nữ như vậy?”
“Vậy còn các người? Em ấy chọc giận gì cô à?”
Triệu Lệ lắc đầu:
“Không có!”
Phong Sính nhìn sang tên thuộc hạ: “Mau cởi trói cho cô ta.”
Tên thuộc hạ gật đầu. Rất nhanh Triệu Lệ đã được cởi trói. Lúc cô ta định chạy nghe tiếng của Hoài Nam gọi lại:
“Triệu tiểu thư, tôi khuyên người trước khi rời đi nên xem cái này.”
Hoài Nam lấy điện thoại ra phát lên một đoạn ghi hình. Mặt Triệu Lệ xanh như lá chuối.
Đó là hình ảnh cô ta đang ân ái cùng một người có quyền. Cô ta là tiểu trà xanh?
Mắt cô ta trợn lên đáng sợ:
“Làm thế nào mà ngài có được?”
“Cái đó cô không cần quan tâm.”
Triệu Lệ quỳ bò đến gần Phong Sính:
“Phong thiếu, xin ngài tha cho tôi. Tôi thành thật xin lỗi. Muốn đánh muốn mắng tuỳ ý ngài.”
“Được.”
Phong Sính đứng dậy, anh đi đến nâng cằm của Triệu Lệ lên. Giọng rất trầm nghe đáng sợ:
“Triệu Lệ, tôi trước giờ chưa từng động tay với phụ nữ. Nhưng cơn giận này tôi thật sự không hạ xuống được.”
Phong Sính vung tay đã nghe tiếng của Triệu Lệ gào lên thảm thiết.
Gương mặt xinh đẹp bị phù một bên, khóe miệng bật máu.
“Đem cô ta cho người khác trêu đùa.”
Lời này của Phong Sính khiến Triệu Lệ khiếp sợ. Cô không muốn.
Vừa quỳ vừa ôm chân anh năn nỉ:
“Phong thiếu, đừng như vậy.”
Ánh mắt Phong Sính lơ đễnh:
“Cô cũng biết sợ? Cô có biết em ấy sợ đến thế nào không?”
Anh cười khinh bạc cô ta: “Làm sao mà biết được nếu không thử qua?”
“Đừng mà… Phong thiếu, ngài muốn gì tôi đều nói. Chỉ cần ngài tha cho tôi.”
“Ai sai cô làm vậy?”
“Triệu Lệ lắc đầu, người đó chúng tôi chưa từng gặp mặt. Chỉ nghe giang hồ gọi hắn là “Anh Báo.”
“Vậy cô làm sao liên lạc với hắn?”
“Là hắn tự chủ động liên hệ với chúng tôi.”
Phong Sính cười khẩy: “Xem ra cô vẫn còn giá trị lợi dụng. Được rồi. Người đâu mau đưa cô ta về.”
“Dạ thưa Phong thiếu.”
…
Phong Sính về công ty. Anh cố gắng giải quyết tất cả công việc của mình một cách nhanh nhất để kịp giờ đón Đường Y.
Nhưng vì lịch trình quá dày đặc đành nhờ Tiêu Đằng.
Phong Sính gần 12 giờ đêm mới về. Trong người có sẵn men say. Anh đi ngang qua phòng của Đường Y đứng mãi ở đó.
Anh sợ nếu gõ cửa sẽ làm phiền đến cô. Nhưng không được gặp Đường Y, anh làm sao chịu nổi.
Gõ hay không gõ làm anh suy nghĩ rất lâu.
Từ bao giờ Phong Sính trở thành kẻ do dự chẳng quyết thế này?
Anh thở dài, ảo não đi về phòng đóng cửa, đèn cũng không bật. Đi đến giường nằm đèn lên cái gì đó rất ấm. Làm anh giật bắn người ngã ra sàn.
Không cần uống thuốc giải rượu đã tỉnh. Phong Sính chầm chậm bước lại vén chăn lên. Nhìn thấy khuôn mặt Đường Y mà kinh ngạc:
“Y Y, sao em lại ngủ ở phòng anh?”
Đường Y chu môi, giọng giận dỗi:
“Xem chú có dẫn ai về không?”
“Lại kêu bằng chú?”
“Về rồi. Tôi đi ngủ đây.”
Đường Y đứng dậy về phòng, Phong Sính vẫn không có ý định giữ cô lại. Anh khiến cô tức giận hơn.
“Phong Sính, chú không thấy tôi có gì khác sao?”
“Không có!”
Tức chết cô mà, rõ ràng hôm nay cô cố tình mặc chiếc áo ngủ vải ren lụa 2 dây. Vòng một còn được khoét sâu vậy mà ông chú trước mặt lại không nhận ra.
“Chú già rồi nên hoa mắt. Không nói với chú nữa.”
Phong Sính ngơ ngác không hiểu:
“Nhóc con còn công kích tuổi tác à?”
“…”
Anh làm gì mà khiến Đường Y giận chứ? Phong Sính nhanh hơi một bước đã áp sát Đường Y vào tường. Một tay ôm eo, tay còn lại đặt qua đỉnh đầu của cô.
Phong Sính hơi cúi xuống. Từng hơi thở mang theo hơi rượu phảng phất.
“Y Y, em giận anh không đón em có đúng không?”
Đường Y quay mặt muốn đẩy Phong Sính ra. Anh hoàn toàn không cho phép cô. Càng lúc càng áp chặt hơn. Hơi nóng từ cơ thể lan tỏa sang người cô. Ở khoảng cách này, Đường Y có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
Đường Y vùng vẫy. Tay anh càng ôm chặt eo của cô hơn. Chân mày anh cau lại, giọng nói khàn khàn:
“Em tưởng anh không biết sao? Anh thương em, trân trọng em nên không muốn chúng ta phát sinh quan hệ trước hôn nhân.”
Đường Y yên tĩnh, từng lời anh nói làm cô xấu hổ. Anh rõ ràng nhìn ra được ý tứ của cô.
“…”
“Em hấp dẫn tôi lắm em có biết không? Đường Y, tôi hận không thể ăn em…”
Lời này như mật ngọt chui vào tai của Đường Y. Trái tim thiếu nữ không ngừng đập loạn.
Phong Sính đang rất say nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu. Nên mới quyết định như vậy…”
“Cho nên…”
Đường Y hồi hộp nghe anh nói:
“Cho nên thế nào?”
Phong Sính mở cửa đẩy Đường Y ra kèm theo câu nói:
“Cho nên em mau về phòng đi!”
Phong Sính đóng cửa anh không ngừng giằng xé đến điên loạn:
“Chết tiệt! Sao em ấy lại đẹp như vậy. Còn rất quyến rũ. Hôm nay phải đi tắm nữa rồi. Đường Y, anh sắp bị hỏa thiêu chết rồi…”
Phong Sính vò đầu bức tóc, thoáng chốc đã phi thẳng vào phòng tắm.
/68
|