“Nói dối. Từ Nhan không phải là loại người như vậy!’
“Tên khốn bị tình yêu làm mờ mắt rồi. Mày tưởng cô ta tốt lắm sao? Cô ta là một con đàn bà ác độc, chết cũng đáng.”
Phong Sính lao vào đánh Từ Tử Khiêm. Cuối cùng Từ Tử Khiêm với tay lấy hòn đá to đập vào đầu của Phong Sính cuộc chiến mới dừng lại.
“Cô ta không phải là người tốt. Đừng ở đó mà nhớ thương.”
Anh nằm đó đầu óc quay cuồng. Đến khi tỉnh lại anh đang nằm ở bệnh viện.
“Phong Sính, không sao chứ?”
“Ba?”
“May mắn có người nhìn thấy con. Tại sao con vẫn đi tìm hiểu cái chết của con bé đó làm gì?”
“Ba sao lại không cho con tìm? Mọi người đang che giấu gì sao?”
“Tóm lại chuyện đã qua. Con lo cho tương lai của mình đi.”
“Ba?”
Phong Triển tức giận đi ra ngoài. Ông đừng từ tầng cao nhất của bệnh viện nhìn xuống. Trên trán của ông không khỏi hiện lên nỗi lo lắng.
Cuối cùng ông vẫn chọn không nói. Điều đó không ngờ lại gây nên bất hòa giữa tình cha con dần nảy sinh.
Rất nhanh Phong Sính xuất viện. Anh quay cuồng vào công việc và điều tra.
Đến khi nhận được cú điện thoại của Tiêu Đằng. Phong Sính mới miễn cưỡng về nhà ăn cơm.
Phong Sính vào nhà vừa lúc bàn ăn được dọn ra. Từ miệng khó khăn lắm mới gọi được chữ “ba".
Phong Triển nghe anh chào chỉ gật đầu nhìn sang Tiêu Đằng. Anh hiểu ý liền bảo Phong Sính ngồi xuống.
Chị Huỳnh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bằng câu hỏi:
“Sính, dạo này bận lắm sao không về nhà? Hay chê nhà chúng ta nhỏ?”
Tiêu Đằng lấy tay ho nhẹ cố ý nhắc nhở:
“Ư…Hừ… Trời đánh tránh bữa ăn.”
Chị Huyền có vẻ tức giận. Đặt mạnh đôi đũa xuống bàn:
“Đừng trách chị Huỳnh nhiều chuyện. Em nhìn xem ba của chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Đừng để ông ấy phải bận lòng vì chuyện của em Phong Sính à.”
Đường Y ở bên cạnh vươn tay kéo nhẹ chị Huỳnh.
“Kéo cái gì mà kéo. Bộ chị nói không đúng sao? Vì cái con nhỏ đã chết kia mà lúc nào cái nhà này cũng vậy hết. Cái thằng ở trước mặt đi tù 3 năm. 3 năm qua, ba đã khóc thế nào? Chạy đôn chạy đáo thế nào, chị còn không rõ sao? Còn 8 năm nó đi xa, ba ở nhà khóc thế nào? Cứ y như rằng ngày nào cũng ấy hình nó từ hồi còn bé xíu đến lớn ra xem thế nào?”
“Huỳnh, đừng nói nữa!”
Phong Triển la chị Huỳnh rồi lắc đầu đứng lên.
Phong Sính ở bên này chịu không được liền lớn tiếng nói:
“Ba, ba có nghĩ cho con không? Con có quyền được biết. Ba giấu con như vậy có ích gì? Sớm muộn gì con cũng tìm ra nguyên nhân Từ Nhan mất. Bây giờ ba không nói, chính ba mới là người làm tình cảm cha con mình xa cách. Tất cả là tại ba.”
“Tại tao?”
Phong Triển tức đến thở không được. Ông ôm lòng ngực của mình khuỵu xuống: “Mày… Mày…”
“Ba…”
“Ông ngoại…”
“Mau gọi cấp cứu đi.”
Nhìn Phong Triển ngã xuống mà Phong Sính cứ đứng yên tại chỗ. Đường Ý đẩy anh một cái:
“Chú là người xấu. Tôi ghét chú.”
Sau đó 3 người dìu Phong Triển vào bệnh viện.
Phong Triển nằm trên xe cấp cứu với ống thở. Ông thật sự đã quá mỏi mệt vì vụ án của Phong Sính.
Lần đó, người ông nhờ đã báo với ông rằng Từ Nhan có liên quan đến một tổ chức mua bán “trinh tiết”. Phong Sính mà biết sẽ không chịu được cú sốc này. Phong Triển cũng là nghĩ cho anh nên mới không nói. Nhưng anh làm sao hiểu được lòng của cha mình.
Trên xe cấp cứu, Đường Y nắm chặt tay của Phong Triển.
“Ông ngoại, rõ ràng chú ấy không biết lo cho ông ngoại. Ông còn thương chú ấy làm gì?”
Tiêu Đằng ở bên cạnh an ủi:
“Đường Y, đừng khóc nữa. Ông ngoại rất nhanh sẽ tỉnh thôi.”
…
Phong Sính đứng yên đến khi ý thức được chuyện xảy ra thì xe cấp cứu đã đi xa. Anh đạp ga rất nhanh đã đến bệnh viện.
Nhìn Phong Triển nằm yên trên giường bệnh, anh không dám bước vào.
“Phong Sính, ba cậu lo cho cậu nên mới không nói cho cậu nghe. Cậu đừng trách chú Triển nữa…”
“Tiêu Đằng, có chuyện gì mà ba không thể nói chứ?”
“Phong Sính, cậu mau đi theo tôi.”
Hai người cùng nhau đứng ở sân thượng của bệnh viện. Lúc này gió thổi rất lớn, bầu trời tối đen như tâm trạng của Phong Sính vậy.
“Cậu biết gì về cô ấy?”
“Ngoài chuyện xinh đẹp, dịu dàng, đối xử tốt với tôi…”
“Còn nữa?”
“Cô ấy có một người ba dượng…”
“Còn gì nữa không?”
Phong Sính lắc đầu.
“Vậy sao cậu yêu cô ta?”
Phong Sính im lặng. Trước sự im lặng của anh, Tiêu Đằng bật cười.
“Phong Sính, cô ta chỉ xuất hiện với bộ mặt ngây thơ, dịu dàng xinh đẹp trước mặt cậu thôi. Cô ta thực chất không như cậu nghĩ. Chuyện gì cũng dám làm. Chính vì vậy mà ba cậu không muốn cho cậu biết.”
“Cậu nói bậy.”
“Tôi không nói bậy. Cô ta đã dụ dỗ biết bao nhiêu bạn học sa vào con đường tội lỗi. Lấy đi sự ngây thơ của người ta. Không tin cậu có thể tìm Kim Ngân học chung đầu năm lớp 12 của cậu mà hỏi. Cô ấy bị Từ Nhan hại đến nghỉ học.”
“Tiêu Đằng… Đừng nói nữa!”
“Tôi phải nói. Nói cho cậu tỉnh táo lại. Cậu xem cô ta là báu vật đẻ bảo vệ. Điều đó không đáng Phong Sính à!”
“Tiêu Đằng im miệng!”
“Được. Tự cậu đi tìm sự thật đi!”
Tiêu Đằng ném cho Phong Sính một tờ giấy nhỏ đã bị nhàu nát. Trên đó ghi địa chỉ của một nơi.
“Đừng trách tôi không báo cho cậu trước. Cậu có hỏi Kim Ngân cái gì cũng được. Đừng nhắc hai chữ “Từ Nhan” với cô ấy.”
“Tại sao?”
Tiêu Đằng không trả lời, chỉ một mạch bước đi.
“Tên khốn bị tình yêu làm mờ mắt rồi. Mày tưởng cô ta tốt lắm sao? Cô ta là một con đàn bà ác độc, chết cũng đáng.”
Phong Sính lao vào đánh Từ Tử Khiêm. Cuối cùng Từ Tử Khiêm với tay lấy hòn đá to đập vào đầu của Phong Sính cuộc chiến mới dừng lại.
“Cô ta không phải là người tốt. Đừng ở đó mà nhớ thương.”
Anh nằm đó đầu óc quay cuồng. Đến khi tỉnh lại anh đang nằm ở bệnh viện.
“Phong Sính, không sao chứ?”
“Ba?”
“May mắn có người nhìn thấy con. Tại sao con vẫn đi tìm hiểu cái chết của con bé đó làm gì?”
“Ba sao lại không cho con tìm? Mọi người đang che giấu gì sao?”
“Tóm lại chuyện đã qua. Con lo cho tương lai của mình đi.”
“Ba?”
Phong Triển tức giận đi ra ngoài. Ông đừng từ tầng cao nhất của bệnh viện nhìn xuống. Trên trán của ông không khỏi hiện lên nỗi lo lắng.
Cuối cùng ông vẫn chọn không nói. Điều đó không ngờ lại gây nên bất hòa giữa tình cha con dần nảy sinh.
Rất nhanh Phong Sính xuất viện. Anh quay cuồng vào công việc và điều tra.
Đến khi nhận được cú điện thoại của Tiêu Đằng. Phong Sính mới miễn cưỡng về nhà ăn cơm.
Phong Sính vào nhà vừa lúc bàn ăn được dọn ra. Từ miệng khó khăn lắm mới gọi được chữ “ba".
Phong Triển nghe anh chào chỉ gật đầu nhìn sang Tiêu Đằng. Anh hiểu ý liền bảo Phong Sính ngồi xuống.
Chị Huỳnh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bằng câu hỏi:
“Sính, dạo này bận lắm sao không về nhà? Hay chê nhà chúng ta nhỏ?”
Tiêu Đằng lấy tay ho nhẹ cố ý nhắc nhở:
“Ư…Hừ… Trời đánh tránh bữa ăn.”
Chị Huyền có vẻ tức giận. Đặt mạnh đôi đũa xuống bàn:
“Đừng trách chị Huỳnh nhiều chuyện. Em nhìn xem ba của chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Đừng để ông ấy phải bận lòng vì chuyện của em Phong Sính à.”
Đường Y ở bên cạnh vươn tay kéo nhẹ chị Huỳnh.
“Kéo cái gì mà kéo. Bộ chị nói không đúng sao? Vì cái con nhỏ đã chết kia mà lúc nào cái nhà này cũng vậy hết. Cái thằng ở trước mặt đi tù 3 năm. 3 năm qua, ba đã khóc thế nào? Chạy đôn chạy đáo thế nào, chị còn không rõ sao? Còn 8 năm nó đi xa, ba ở nhà khóc thế nào? Cứ y như rằng ngày nào cũng ấy hình nó từ hồi còn bé xíu đến lớn ra xem thế nào?”
“Huỳnh, đừng nói nữa!”
Phong Triển la chị Huỳnh rồi lắc đầu đứng lên.
Phong Sính ở bên này chịu không được liền lớn tiếng nói:
“Ba, ba có nghĩ cho con không? Con có quyền được biết. Ba giấu con như vậy có ích gì? Sớm muộn gì con cũng tìm ra nguyên nhân Từ Nhan mất. Bây giờ ba không nói, chính ba mới là người làm tình cảm cha con mình xa cách. Tất cả là tại ba.”
“Tại tao?”
Phong Triển tức đến thở không được. Ông ôm lòng ngực của mình khuỵu xuống: “Mày… Mày…”
“Ba…”
“Ông ngoại…”
“Mau gọi cấp cứu đi.”
Nhìn Phong Triển ngã xuống mà Phong Sính cứ đứng yên tại chỗ. Đường Ý đẩy anh một cái:
“Chú là người xấu. Tôi ghét chú.”
Sau đó 3 người dìu Phong Triển vào bệnh viện.
Phong Triển nằm trên xe cấp cứu với ống thở. Ông thật sự đã quá mỏi mệt vì vụ án của Phong Sính.
Lần đó, người ông nhờ đã báo với ông rằng Từ Nhan có liên quan đến một tổ chức mua bán “trinh tiết”. Phong Sính mà biết sẽ không chịu được cú sốc này. Phong Triển cũng là nghĩ cho anh nên mới không nói. Nhưng anh làm sao hiểu được lòng của cha mình.
Trên xe cấp cứu, Đường Y nắm chặt tay của Phong Triển.
“Ông ngoại, rõ ràng chú ấy không biết lo cho ông ngoại. Ông còn thương chú ấy làm gì?”
Tiêu Đằng ở bên cạnh an ủi:
“Đường Y, đừng khóc nữa. Ông ngoại rất nhanh sẽ tỉnh thôi.”
…
Phong Sính đứng yên đến khi ý thức được chuyện xảy ra thì xe cấp cứu đã đi xa. Anh đạp ga rất nhanh đã đến bệnh viện.
Nhìn Phong Triển nằm yên trên giường bệnh, anh không dám bước vào.
“Phong Sính, ba cậu lo cho cậu nên mới không nói cho cậu nghe. Cậu đừng trách chú Triển nữa…”
“Tiêu Đằng, có chuyện gì mà ba không thể nói chứ?”
“Phong Sính, cậu mau đi theo tôi.”
Hai người cùng nhau đứng ở sân thượng của bệnh viện. Lúc này gió thổi rất lớn, bầu trời tối đen như tâm trạng của Phong Sính vậy.
“Cậu biết gì về cô ấy?”
“Ngoài chuyện xinh đẹp, dịu dàng, đối xử tốt với tôi…”
“Còn nữa?”
“Cô ấy có một người ba dượng…”
“Còn gì nữa không?”
Phong Sính lắc đầu.
“Vậy sao cậu yêu cô ta?”
Phong Sính im lặng. Trước sự im lặng của anh, Tiêu Đằng bật cười.
“Phong Sính, cô ta chỉ xuất hiện với bộ mặt ngây thơ, dịu dàng xinh đẹp trước mặt cậu thôi. Cô ta thực chất không như cậu nghĩ. Chuyện gì cũng dám làm. Chính vì vậy mà ba cậu không muốn cho cậu biết.”
“Cậu nói bậy.”
“Tôi không nói bậy. Cô ta đã dụ dỗ biết bao nhiêu bạn học sa vào con đường tội lỗi. Lấy đi sự ngây thơ của người ta. Không tin cậu có thể tìm Kim Ngân học chung đầu năm lớp 12 của cậu mà hỏi. Cô ấy bị Từ Nhan hại đến nghỉ học.”
“Tiêu Đằng… Đừng nói nữa!”
“Tôi phải nói. Nói cho cậu tỉnh táo lại. Cậu xem cô ta là báu vật đẻ bảo vệ. Điều đó không đáng Phong Sính à!”
“Tiêu Đằng im miệng!”
“Được. Tự cậu đi tìm sự thật đi!”
Tiêu Đằng ném cho Phong Sính một tờ giấy nhỏ đã bị nhàu nát. Trên đó ghi địa chỉ của một nơi.
“Đừng trách tôi không báo cho cậu trước. Cậu có hỏi Kim Ngân cái gì cũng được. Đừng nhắc hai chữ “Từ Nhan” với cô ấy.”
“Tại sao?”
Tiêu Đằng không trả lời, chỉ một mạch bước đi.
/68
|