Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 34: Đấu giá

/100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước đây Chung Nghi Bân nghĩ là, vì sự nghiệp của Sở Khâm, dù có làm thế nào thì hai người cũng không thể để công chúng biết được mối quan hệ của bọn họ. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ come out trước mặt dân chúng cả nước, vị Ngu tổng này thật đủ quyết đoán mà. 

Suy nghĩ mới lạ như vậy khiến trái tim Chung Nghi Bân đập thình thịch liên hồi, nếu như có thể khống chế dư luận, để người cả nước đều biết Sở Khâm là của một mình anh, đã vậy còn không dám nói một câu không tốt nào, chuyện như vậy đúng là quá sung sướng rồi đó.

"Cho tôi xin ké một vé." Mắt Chung Nghi Bân lóe sáng.

Ngu Đường cười cười, cụng ly với anh: "Hoan nghênh."

Chung Gia Bân tìm người đi thăm dò tung tích của chiếc điện thoại kia, nếu Lâm Tiếu Tiếu nói đã giao cho cảnh sát, vậy cái vật chứng này không thể bị vứt đi được. Để cho cấp trên tạo áp lực, đốc xúc xuống phía dưới từng bậc từng bậc một, phát hiện đầu mối bị chặt đứt ở sở cảnh sát. Lúc đó đến bệnh viện lấy vật chứng, chính là người trong sở, mấy cái vật chứng khác thì được bảo tồn ở đồn sau đó mới chuyển giao tới, cái quần, áo khoác và điện thoại di động là do người trong sở trực tiếp lấy đi.

Hiện tại người của sở cảnh sát chối nói chưa từng thấy cái điện thoại này. Bên viện kiểm sát phái người đi với Sở Khâm đến sở tìm kiếm vật chứng, tra tài liệu mấy lần, vậy mà vẫn cứ không thấy chiếc điện thoại đó đâu.

Sắc mặt của người trong sở đều lạnh lùng, bộ dáng cứ như Sở Khâm muốn vu oan hãm hại bọn họ vậy.

Đã có người nhúng tay vào chuyện này, cũng không biết, khả năng của kẻ đứng đằng sau bao lớn, vậy mà lại có thể giam chứng cứ, kiên quyết không thừa nhận. Mà hai cảnh quan nhận chứng cớ từ tay Lâm Tiếu Tiếu lúc trước, cũng khăng khăng nói chưa từng thấy cái điện thoại nào cả.

"Lúc đó chúng tôi chỉ lấy một cái áo và một cái quần, không hề có gì khác nữa." Một cảnh quan trong đó mang họ Hác lớn tiếng nói, khẩu khí vô cùng chắc chắn, Lộ cảnh quan đi cùng hắn ta cũng gật đầu theo.

Hác cảnh quan lớn lên cao to vạm vỡ, Lộ cảnh quan thì lại có chút nhỏ gầy, hai người vô cùng không kiên nhẫn với việc Sở Khâm dây dưa.

"Chứng cứ của vụ án hình sự vô cùng quan trọng, tôi tin tưởng hai vị sẽ không lấy tiền đồ và danh dự của mình ra để nói giỡn." Sở Khâm dùng vẻ mặt ôn hòa nói với hai người.

Hác cảnh quan hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, còn ánh mắt của vị Lộ cảnh quan kia lại có hơi hốt hoảng, vội vã xoay người đi theo. Thái độ của sĩ quan trong sở cảnh sát vẫn rất tốt, bên kiểm sát và Sở Khâm muốn xem cái gì, đều đưa cho họ coi cái đó, muốn hỏi gì cũng trả lời đầy đủ cả.

Lời nói của toàn bộ mọi người ở đây đều nhất trí, đến cả Sở Khâm đều phải hoài nghi có khi nào Lâm Tiếu Tiếu đã nhớ nhầm rồi không. Sắc mặt bên kiểm sát cũng khó nhìn, lãng phí cho tới trưa lại không điều tra được gì cả.

"Sở tiên sinh, chúng tôi hiểu tâm tình nóng lòng muốn bắt được tội phạm của ngài, điều tra vụ án là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành, ngài là người bị hại, chỉ cần đợi tin là được rồi, có vấn đề gì hãy báo cho chúng tôi biết ngay lập tức." Nhân viên công vụ bên kiểm sát cau mày, hắn thấy, Sở Khâm hoàn toàn là quan tâm thừa thãi.

Sở Khâm biểu đạt áy náy với nhân viên công vụ, đây chính là tật xấu của mình, cứ nhịn không được phải đi quan tâm. Hận không thể tự nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, không thôi cứ cảm thấy sẽ phát sinh sai lầm.

Người của sở cảnh sát cũng đứng ở bên cạnh, lộ ra biểu tình khinh thường. Bọn họ đều có kinh nghiệm phá án nhiều năm, sự lo lắng này của Sở Khâm ở trong mắt bọn họ hoàn toàn là trò hề. Lưu trình nghiêm ngặt như thế, làm sao có thể xảy ra tình huống đánh mất bằng chứng được chứ.

Sở Khâm mím môi, xoay người trở về đài truyền hình.

"Làm sao có thể! Em còn có cả hình chụp đây nè!" Nghe xong tình huống bên kia, nhất thời Lâm Tiếu Tiếu nhảy dựng lên, lấy di động ra, đưa ảnh cô chụp lúc đó cho Sở Khâm coi. Lúc đó cô cảm thấy hai cảnh sát kia tới có hơi đột ngột, Lâm Tiếu Tiếu liền len lén chụp hình lại.

May là cô có hình chụp, không thôi chính cô cũng phải hoài nghi là ký ức của mình đã bị hỗn loạn rồi.

Sở Khâm rất kinh ngạc, người thô thần kinh như Lâm Tiếu Tiếu vậy mà cũng có lúc cẩn thận thế này đây. Nếu như chụp được cảnh hai cảnh sát nhận điện thoại thì đó chính là bằng chứng, bọn họ có muốn chống chế cũng không được.

Nhưng mà, khiến cho người khác thất vọng là, Lâm Tiếu Tiếu cũng không có chụp rõ được cảnh nhận vật chứng. Tổng cộng có 3 tấm hình, một tấm là có một cái tay cầm di động, hiển nhiên đó không phải là tay của Sở Khâm, chắc là của một trong hai cảnh quan; tấm thứ hai là bóng lưng của hai cảnh quan lúc rời khỏi phòng bệnh; tấm thứ ba lại càng vô dụng hơn, cũng bởi vì rung tay, chỉ chụp được nửa khuôn mặt của Hác cảnh quan.

Sở Khâm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên cặp mắt sáng ngời.

Xế chiều hôm đó, Sở Khâm dẫn Lâm Tiếu Tiếu, Tiễn Lương, cùng với một người quay phim, hai vệ sĩ Chung Nghi Bân đưa tới, đi tới sở cảnh sát thêm lần nữa.

"Xin chào, chúng tôi là ký giả của Thịnh Thế TV, có vài vấn đề muốn phỏng vấn một chút." Sở Khâm cầm micro, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.

Mọi người thấy người tới là Sở Khâm liền bắt đầu đau đầu, vốn bảo vệ định đuổi bọn họ ra, nhưng khi thấy đèn máy quay đang nhấp nháy, lại có chút do dự.

"Nơi này là sở cảnh sát, không thể quay phim." Bảo vệ tiến tới nỗ lực che máy quay.

"Đây là chuyên mục về phát luật của đài chúng tôi, liên quan tới vài vụ án, chuẩn bị lấy tin, thực xin lỗi vì đã quấy quầy mọi người." Tiễn Lương cười nói, "Nếu như không thể đi vào, có thể mời Hác cảnh quan, Lộ cảnh quan và sĩ quan ra ngoài một chút được không?"

Tiễn Lương là hoạt náo viên của chuyên mục pháp luật, anh vốn có xuất thân từ đài quốc gia, đã thông thạo với mấy cái chuyện này rồi, chuyên mục lúc trưa vẫn do anh đảm nhiệm đấy thôi. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ đi quay cảnh ngoài trời, tự mình phỏng vấn.

Chuyên mục pháp luật của Thịnh Thế vẫn rất được hoan nghênh, nhưng đối với cơ quan công vụ mà nói, lại sợ bọn họ nhất. Bọn họ lợi dụng tất cả mọi dịp, luôn có thể moi ra sơ hở. Phàm là vấn đề bị bọn họ hỏi ra, khẳng định người phụ trách sẽ khó giữ được mũ ô sa.

Sĩ quan khẩn khẩn trương trương đi ra, cười tiếp đãi bọn họ: "Có vấn đề gì không?"

"Là như thế này, về vụ án của Sở Khâm, bởi vì khán giả cảm thấy rất tò mò, chúng tôi liền làm cái chuyên đề này, chờ sau khi vụ kiện kết thúc sẽ cho phát sóng." Tiễn Lương cười đến đứng đắn.

"Có vài vấn đề muốn hỏi thử." Trong tay Lâm Tiếu Tiếu cầm một tấm ảnh, chính là ảnh chụp tay của Hác cảnh quan và chiếc điện thoại, "Lúc đó ở trong bệnh viện tôi có nộp cho hai cảnh quan chiếc điện thoại này, tại sao lại không xuất hiện trong đống bằng chứng vậy?"

Nói rồi Sở Khâm lấy một tờ giấy A4 ra, mặt trên có in văn kiện xác nhận chứng cứ: "Đây là văn kiện xác nhận chứng cứ của viện kiểm sát, tôi đã xác nhận trong đó không có cái điện thoại này, nhưng đồng nghiệp của tôi lại nói trong lúc tôi hôn mê, cô ấy đã chụp được tấm ảnh nộp bằng chứng trong đó có điện thoại di động cho hai vị cảnh sát kia, đây chỉ là một trong những tấm cô ấy đã chụp."

Nhất thời sĩ quan hoảng hồn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Có loại chuyện như vậy nữa sao, tôi sẽ lập tức cho điều tra rõ, có thể đưa tấm hình kia cho tôi được không."

Lâm Tiếu Tiếu giao tấm ảnh cho sĩ quan, sắc mặt của hai cảnh quan kia trắng bệch, lúc đó bọn họ không có chú ý tới Lâm Tiếu Tiếu đã chụp ảnh, huống chi lúc đó bọn họ thực sự quang minh chánh đại đi lấy bằng chứng, cũng không quan tâm tới chuyện người khác có chụp ảnh hay không...

Sau khi quăng một trái mìn này xong, ba người làm bộ hỏi thăm tình huống một phen, hẹn mấy ngày nữa sẽ trở lại phỏng vấn tiến triển của vụ án, sau đó liền tiêu sái rời đi.

Cũng không lâu lắm, sở cảnh sát nộp một chiếc di động được niêm phong trong gói chân không cho viện kiểm sát, trên đó cũng viết rõ, là Hác cảnh quan và Lộ cảnh quan không cẩn thận làm lạc mất, vì sợ sẽ bị xử phạt nên đã giấu diếm không báo. Sau đó đã tìm thấy được dưới bàn làm việc liền nộp lên ngay lập tức. Bên họ đã xử phạt hai người đó rồi.

Đã tìm được vật chứng then chốt, các bên bắt đầu khua chiêng gióng trống tiếp tục tra án, có mấy người núp trong bóng tối, nhất thời luống cuống.

Chung Gia Bân cầm một phần tin tức trong tay, nhíu mày thật sâu.

Bởi vì Ngu Đường tung ra tin đồn muốn thu mua cổ phần của Sóng Cũ, cổ phiếu mơ hồ có xu thế dâng lên. Dụ Hoa đã sớm quyết định sẽ mua cổ phần của Sóng Cũ, thấy tình thế như vậy, vội quyết định để giảm bớt rồi mới mua.

Dụ Hoa mua Sóng Cũ là để thao túng việc kiếm tiền trên thị trường quốc tế, nếu bọn họ mua, liền mua được quyền thao túng; mà Ngu Đường lại ra giá cao hơn nhiều lắm, hai nhà bọn họ không thể cùng tồn tại được.

Ngu Đường giành vụ này với Dụ Hoa, nên liên tục tăng giá. Cao tầng của Sóng Cũ vui như nở hoa, tiếp xúc với cả hai bên, đứng ngoài cuộc nhìn bọn họ ngao cò tranh nhau. Nhưng vào lúc Dụ Hoa ra một cái giá cực cao, đột nhiên Ngu Đường lại không mua nữa.

"Thứ này đối với tôi có cũng được không có cũng được, giá đắt như vậy không có lời." Đột nhiên Ngu Đường vung tay từ bỏ, khiến cho Dụ Hoa và Sóng Cũ đều có chút mơ hồ.

Đã đến nước này, Dụ Hoa chỉ có thể cắn răng trả tiền đặt cọc trước.

Lúc này, cái phần đất thổ cư mà Thịnh Thế mơ ước kia cũng sắp bắt đầu đấu giá.

Miếng đất thổ cư kia là đất quý giá của Nhị Hoàn, vô cùng đắt đỏ, bất quá vị trí thực sự tốt lắm. Một khi mua được nó, mặc kệ là xây nhà ở hay kiến trúc thương nghiệp, đều có thể kiếm được một khoản kếch xù.

Không ít tập đoàn tài chính đều nhìn chằm chằm vào miếng đất này, có thực lực mua nó nhất chính là Thịnh Thế và Dụ Hoa. Về phương diện bất động sản Thịnh Thế là tập đoàn nổi bật nhất thủ đô, Dụ Hoa cũng không kém chút nào, hai nhà này vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh dầu sôi lửa bỏng.

Hôm đấu giá, Chung Nghi Bân tự thân ra trận đến hiện trường, nhìn chằm chằm buổi đấu giá. Dụ Hoa do dự mua Sóng Cũ, tài chính không còn đầy đủ, lúc đấu giá cũng có chút bất an.

Tập đoàn Dụ Hoa cũng là một xí nghiệp gia tộc, người nhà này họ Hoa. Hôm nay đến hiện trường, là người thừa kế đời tiếp theo của Hoa gia, Hoa Gia Tinh.

Tuổi tác của Hoa Gia Tinh không chênh lệch với đại ca Chung gia là bao, quay đầu nhìn người tới là Chung Nghi Bân, hắn nhịn không được khẽ nhíu mày: "Sao rồi, đại ca của cậu không dám tới, nên mới phái cậu tới đây sao?"

Chung Nghi Bân cười cười: "Anh tôi nói, cái loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần ảnh đi làm gì."

Hoa Gia Tinh bị nghẹn họng một chút, mím môi cười nhạt.

Bắt đầu đấu giá, giá không ngừng tăng vọt, đến cuối cùng, cũng chỉ có Thịnh Thế và Dụ Hoa vẫn còn kiên trì.

Chung Nghi Bân giơ tay lên, ý bảo thư ký giơ thẻ.

"Tổng tài, đã vượt quá dự toán của chúng ta rồi, nếu thắng phải thanh toán tiền trong vòng một tháng, tài chính của chúng ta vẫn còn bị ép bên Sóng Cũ một phần, không thể ra giá cao hơn nữa." Thư ký của Dụ Hoa khẩn trương lau mồ hôi, cầm bản phân tích số liệu đưa tới trước mặt Hoa Gia Tinh khuyên bảo.

"Không có tiền thì đừng có đấu giá, đừng vì một miếng đất mà không còn quần để mặc." Chung Nghi Bân bắt chéo chân, tiện hề hề hất hất cằm với Hoa Gia Tinh.

Cách nói của nhị thiếu Chung gia quá đáng giận! Hoa Gia Tinh cắn răng, nâng giá thêm lần nữa.

"Tổng tài!" Thư ký nhịn không được kêu rên, cái giá này đã vượt qua dự tính, cứ như vậy, nếu như không bán tháo số cổ phần vừa mới mua từ Sóng Cũ, thật sự là bọn họ sẽ không còn quần để mặc luôn rồi đó!

"5 tỷ 380 triệu lần một!" Người dẫn chương trình đấu giá kêu giá theo thường lệ.

Hoa Gia Tinh khẽ hất cằm, chờ Chung Nghi Bân tăng giá.

"5 tỷ 380 triệu lần hai!" Người dẫn chương trình đấu giá cất cao giọng, cái giá tiền này cũng không có cao như hi vọng, không khỏi giương mắt nhìn về phía nhị thiếu Chung gia, mảnh đất này Chung gia phải có cho bằng được, sao lại không đấu giá nữa rồi?

Hoa Gia Tinh quay đầu nhìn về phía Chung Nghi Bân: "Sao nào, ca ca cậu không cho cậu nhiều tiền vậy à?" Trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Chung Nghi Bân làm như không nghe thấy, móc móc lỗ tai, gởi tin nhắn cho Sở Khâm.

【 Bảo bối, tan tầm muốn ăn gì? 】

"5 tỷ 380 triệu lần ba, thành giao!" Người dẫn chương trình đấu giá không cam lòng gõ búa thành giao xuống, "Chúc mừng tập đoàn Dụ Hoa!"

Nhất thời Hoa Gia Tinh ngơ ngác.

==============================================

Tiểu kịch trường

Tiểu điểu: Tiểu kịch trường nghĩ ra trong thoáng chốc, khen tui đi

Nhị Bính: Tập này không kịp gặp vợ, đánh bay

Đại ca: Tập này không kịp nói lời thoại, đánh bay

Tiểu điểu: Hể, có con chim đang bay trên trời cà ~

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status