Buổi sáng, Diệu Diệu tỉnh giấc, cả người mệt mỏi như người vừa mới uống say tỉnh dậy, dáng đi của cô có thể dùng từ “phiêu” để hình dung.
Tình trạng này giống hệt như khi tốt nghiệp đại học, lúc ấy bốn người trong phòng trọ lưu luyến không rời, quyết định thức trắng cả đêm để nói chuyện phiếm.
Nhưng vấn đề là, đêm qua cô ngủ thẳng một giấc rất ngon, rất ngọt ngào, cả nằm mơ cũng không kia mà!
Diệu Diệu xoa đầu, mơ mơ màng màng vào nhà tắm rửa mặt, thế nào lại bị bộ dáng như ma lem của mình làm giật mình.
Trời ạ trời ạ trời ạ!!!
Trong gương, đôi mắt cô thũng xuống, đôi môi đỏ mọng sưng vù, toàn thân tiều tụy đến không ra hình người, là mình sao?!
Trời ạ trời ạ trời ạ!!!
Vì sao lại thế này??
Đợi chút.
Còn nữa, mấy cái dấu hồng trên cổ này là cái gì?
Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào mấy nốt hồng trên cổ, sờ rồi lại sờ, bỗng dưng thấy thật khó hiểu.
Bị muỗi cắn?
Cũng có thể, thời tiết dạo này có vẻ lắm muỗi.
Nhưng cắn kiểu này cũng quá kì cục đi? Sao lại cắn ở đây…thật hết nói nổi.
Kì cục muốn chết.
Bữa sáng, Diệu Diệu múc hai bát cháo đặt trên bàn, kéo một chiếc ghế ra.
Mỗi người một bát, mỗi người một bộ đồ ăn.
Nuôi quỷ con đều là như vậy, biết rõ nó không ăn được nhưng vẫn phải bày ra, tôn trọng sắp xếp cho nó một vị trí.
Nhưng lạ thật, A Vu hôm nay sao yên lặng vậy?
Diệu Diệu đang định động đũa thì nghe thấy tiếng động ở nhà bên cạnh.
Vừa đúng lúc Bạch Lập Nhân mở cửa, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi làm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hỏng.
Diệu Diệu âm thầm ảo não, vừa nãy mơ mơ màng màng đi nấu bữa sáng có mở cửa nhà cho thoáng gió, lại quên không đóng cửa lại.
Bây giờ Bạch Lập Nhân thấy hai cái bát trên bàn ăn cô phải giải thích thế nào đây? Chuyện của A Vu người bình thường căn bản không thể chấp nhận, nghĩ kiểu gì cũng không thể chấp nhận được.
“Ăn sáng sao?” Bạch Lập Nhân tự dưng không mời mà đi vào thẳng nhà.
Ây da.
“Đúng vậy.” Diệu Diệu cứng ngắc cười.
Làm ơn nha, trăm ngàn lần đừng hỏi tại sao cô lại xếp hai cái bát, có hỏi cô cũng không biết phải trả lời làm sao.
“Cho tôi sao?!” Bạch Lập Nhân chỉ vào chỗ trống bên cạnh Diệu Diệu.
Hả.
Diệu Diệu cứng họng.
Quái lạ! Bình thường vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm, Bạch Lập Nhân căn bản đều lạnh lùng đến mức còn không thèm chào cô một tiếng, càng miễn bình luận đến chuyện chủ động ăn sáng chung với cô.
“Mời anh dùng.” Diệu Diệu chỉ có thể cười gượng.
Bạch Lập Nhân không nghi ngờ cô đã cảm ơn đến rớt nước mắt, nào dám nói cái gì nữa.
Chỉ hy vọng A Vu không tức giận.
Cô vụng trộm quay về phía cây sương rồng, nơi đó vô cùng im lặng.
Kỳ lạ, rõ ràng bây giờ ánh sáng mặt trời vẫn chưa quá gắt mà.
Bạch Lập Nhân cúi đầu húp một ngụm cháo.
Dù sao trong tương lai hai người rất có thể sẽ sống cùng nhau, anh nên dần học cách thích ứng với cả thói quen lẫn sự tồn tại của Diệu Diệu.
Có điều một ngụm cháo này lại khiến anh ngẩn cả người.
Từ trước đến nay anh vốn rất kén chọn, nhưng một bát cháo đơn giản đến không thể đơn giản hơn thế này lại khiến anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Mẹ anh rất hiền lành, cả đời chỉ chăm chú đến chuyện chăm sóc con cái, cũng rất thích nấu ăn, vì vậy từ nhỏ đến lớn anh được mẹ nuôi nấng thành một người rất kén ăn.
Từ sau khi dọn ra ở riêng, ngày nào cũng chỉ ăn toàn thức ăn ngoài tiệm, chỉ mấy món cứ ăn đi ăn lại, anh đã phát ngán rồi, ngoài lúc thỉnh thoảng mẹ Bạch có làm cơm đem đến cho anh, anh cũng chẳng hy vọng gì đến chuyện được ăn ngon.
Không ngờ tay nghề của Diệu Diệu lại có thể bì được với tài nấu nướng của mẹ mình.
“Đây là cháo gì vậy?” Vừa ăn Bạch Lập Nhân vừa hỏi.
So với những gì anh nghĩ, Diệu Diệu có vẻ…khá đảm đang.
Là một người rất bận rộn, Bạch Lập Nhân luôn khiến mẹ mình đau đầu về chuyện hôn sự, bà lúc nào cũng hy vọng anh và Diệu Diệu có thể thành đôi.
“Đây là cháo gà nấu nấm.”
Thật kì lạ, anh hôm nay đúng là kì lạ.
Dường như chỉ trong một đêm, bọn họ đều trở nên “chín” như nhau.
“Cái này là gì?” Anh múc một thìa cháo lên, chỉ vào.
“Là củ từ.” Diệu Diệu trả lời.
Cô ninh cháo bằng lửa nhỏ nên mới có vị như vậy.
“Ừm, ngon lắm, tôi rất thích, sau này mỗi ngày tôi sẽ sang đây ăn sáng.” Anh tiếp tục chậm rãi ăn.
Hả.
Mỗi ngày sẽ sang đây ăn cháo? Có lầm không vậy? Tại sao lại muốn?! Tại sao???
Diệu Diệu quả thật muốn ngất xỉu.
Tại sao anh ta lại muốn sang đây ăn cháo? Bình thường cô toàn ăn một mình, nếu dậy sớm mới làm bữa sáng, còn dậy trễ đều ra hàng mua thức ăn, anh ta nói sáng nào cũng qua đây ăn sáng chẳng khác nào tước đoạt một phần tự do của cô?
Đáng giận! Tên mặt dày này ngay cả chút giá trị thặng dư* ấy cũng muốn chiếm!
“Bữa tối cũng có thể sẽ qua ăn chung.” Anh lại bỏ thêm một câu.
Trước kia cô cũng từng đề nghị như vậy, nhưng khi đó anh không mấy chú ý, cũng không muốn tạo thêm cơ hội cho cô.
Hiện tại quan hệ của mọi người đã khác, anh có thể bày tỏ thành ý của mình, cùng nhau cố gắng tạo thêm nhiều cơ hội.
Bữa tối cũng đến?
Diệu Diệu biến sắc.
Nếu vậy thì không chỉ còn là vấn đề về giá trị thặng dư nữa, nếu bữa tối cô cũng phải phụ trách thì khác nào mình là bảo mẫu của anh ta? Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, tình huống căn bản khác nhau một trời một vực!
Tốt lắm Bạch Lập Nhân, bỏ thêm năm trăm tiền lương thì lập tức bù vào bằng phí bảo mẫu.
Diệu Diệu hít sâu một hơi, khéo léo chưng ra bộ dạng nịnh nọt: “Sếp à, vậy không tiện lắm nhỉ?! Là thế này, hiện tại tôi đã có bạn trai rồi, dù sao cũng phải cho tôi chút thời gian riêng tư chứ…” Không có thời gian rảnh, làm sao cô đi hẹn hò được!
Bạch Lập Nhân liếc mắt một cái: “Em thích ăn sáng ở bên ngoài? Không thích hẹn hò ở nhà sao?” Làm bạn trai của cô ấy quả nhiên nên cẩn thận một chút.
“Giám đốc, chuyện này còn phải nói sao?” Cô cười toe.
“Ừm, đã hiểu.” Cũng phải, hẳn là phụ nữ không ai thích lúc nào cũng ru rú trong nhà, anh phải sửa lại thói quen rúc đầu trong nhà làm trạch nam mới được.
Ăn xong bữa sáng, anh buông đũa.
Ê, kì lạ, sao hôm nay hiền hậu thế nhỉ? Không phản bác, cũng chẳng nói cô không có tiền đồ.
Diệu Diệu vừa dọn dẹp vừa nói thầm trong lòng.
“Để tôi đưa em đi làm.” Ăn xong bữa sáng Bạch Lập Nhân cũng chưa vội đi, ngược lại có phần thong thả.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh nhậm chức bạn trai tiền nhiệm của cô, nhìn chung không thể để cô tiếp tục đón xe bus đi làm nữa.
Hơn nữa quan hệ của bọn họ tuy không cần cố ý tuyên truyền, nhưng cũng không sợ bị mấy người trong công ty để ý.
Tuy rằng quy định cấm yêu đương nơi công sở là do anh ban hành.
Đây chính là cái lợi của việc làm giám đốc, quy củ do chính mình định ra, đương nhiên cũng có thể do chính mình bãi bỏ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp!
Diệu Diệu hoàn toàn không hiểu ra sao, Bạch Lập Nhân hôm nay như bị quỷ nhập vậy, bình thường có thích người khác ngồi vào xe mình đâu?
Ngồi trong xe anh ta thì đừng nói đến chuyện ăn vặt, ngay cả đọc báo cũng không được.
Thỉnh thoảng sáng sớm gặp anh ta, hoặc là trễ giờ làm, hoặc là tan tầm cũng một lúc, anh mới không thể không cho cô đi nhờ. Nhưng nhìn chung thì thái độ vô cùng miễn cưỡng, đâu giống bây giờ, tự nhiên lại chủ động mời cô đi cùng.
“Hôm qua tôi ngủ không đủ giấc, muốn mang giày thể thao đi làm, không muốn ngồi xe anh đâu, đỡ tốn công đổi giày.” Diệu Diệu thử.
Anh nhíu mày: “Vậy khi ra khỏi nhà em lau khô giày là được.”
Hả, như vậy cũng được?
Diệu Diệu thật muốn vạch trán anh ra xem có phải bị sốt cao rồi không.
“Được, được.” Đương nhiên, có tiện nghi mà không chiếm là đứa ngu.
Hai người cùng nhau đến công ty, vì đây không phải là lần đầu tiên nên cũng không có người nào để ý.
“Nếu buổi trưa còn mệt thì đến phòng nghỉ ngủ một giấc đi.” Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng chú ý đến hai quầng thâm to đùng trên mắt Diệu Diệu, vì vậy ném một xâu chìa khóa cho cô.
Chỉ có lãnh đạo mới có phòng nghỉ riêng, cả công ty chỉ có hai gian, Tiểu Vĩ một gian, anh một gian.
Cả buổi sáng Bạch Lập Nhân không dám nhìn thẳng mặt Diệu Diệu, hiện tại mới phát hiện môi cô bị anh hôn đến sưng cả lên, càng miễn bàn đến mấy dấu hôn khiến người khác nhìn thôi cũng thấy xấu hổ. Ánh mắt anh lại càng không dám hạ xuống, nhìn vào bộ ngực mà hôm qua mình “chạm vào”.
Diệu Diệu cầm chìa khóa, đơ ra.
Gian phòng của Tiểu Vĩ thỉnh thoảng được nhân viên chưng dụng lúc anh đi công tác, thay phiên nhau nghỉ một chút, nhưng còn gian phòng của Bạch Lập Nhân thì khác, mọi người thà chịu mệt chứ cũng không dám mượn, căn bản không có ai dám nghĩ đến chuyện nằm chung giường với anh.
Hôm nay mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây á.
“Diệu Diệu, hôm nay chị với sếp hình như hơi kì lạ nha.”
“Đúng vậy, có khi nào lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi không?”
Bạch Lập Nhân vừa vào văn phòng, mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy được cảnh này thì lập tức xáp lại vây quanh Diệu Diệu.
Bén tình? Diệu Diệu trợn mắt: “Thôi đi, mấy đứa đừng có tưởng tượng phong phú thế!”
“Cũng đâu phải không có lý, chị Diệu Diệu của chúng ta dáng người còn đẹp hơn Lâm Chí Linh, cười còn quyến rũ hơn cả Thư Kỳ, là nữ thần gợi cảm của cánh đàn ông mà!”
Đàn ông nếu nói không thích phụ nữ gợi cảm, chẳng khác gì hổ tự nhận nó là động vật ăn cỏ, hoàn toàn không thể tin, cho nên mọi người không ai xem giám đốc của mình là động vật ăn cỏ.
“Đúng rồi, mọi người còn nhớ tên nhân viên mới cách đây nửa năm không?” Đột nhiên có người nhắc đến.
Mọi người lập tức hưng phấn: “Đương nhiên nhớ rõ! Là “Gia tài bạc triệu” đúng không?” Sở dĩ bị gọi là “Gia tài bạc triệu” là vì tên đó có hộ khẩu ở Nam Đường Đại Đội, sau khi Nam Dường bị giải tỏa, không chỉ được bồi thường rất nhiều tiền mà còn được phân đến khu phòng ở rộng tới cả trăm mét vuông, hơn nữa còn có một cửa hàng mặt tiền rộng sáu mét, tính sơ lên đến cả trăm nghìn.
“Đúng rồi, lúc ấy “Gia tài bạc triệu” còn vì ba trăm vạn trợ cấp hộ tịch còn vội vã tìm vợ mà.” Đến bây giờ mọi người còn nhớ rõ.
“Đương nhiên, nếu cuối năm nay anh ta còn chưa kết hôn thì chỉ được tính trợ cấp của một người, chỉ có trăm vạn thôi!” Đồng nghiệp nhìn về phía Diệu Diệu: “Quan trọng là, “Gia tài bạc triệu” đối với Diệu Diệu của chúng ta nhất kiến chung tình, vẫn theo đuổi chị ấy không biết mệt, như thể gần quan được ban lộc ấy!”
Vài người biết chuyện cũng cười: “Sau lại bị tổng giám đốc xét vào tội chỉ lo yêu đương không lo công việc, nhiễu loạn trật tự mà đuổi việc còn gì.”
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy cũng hơi kì lạ nha.
“Mấy đứa rảnh rỗi quá sao?” Diệu Diệu hoàn toàn không nói nổi, mấy cái đứa này tưởng tượng cũng thật phong phú.
“Gia tài bạc triệu” nhỏ hơn cô một tuổi, cô căn bản không thèm để tâm.
“Ý, chị Diệu Diệu, trên cổ chị có dấu hôn kìa!!” Có người phát hiện, kêu to.
Kích tình bắn ra bốn phía.
Dấu hôn?
“Làm ơn đi, đây là muỗi cắn!” Diệu Diệu lại trợn trắng mắt.
Khi dễ cô không biết gì sao, cô đến tận bây giờ còn chưa bị người khác làm gì sao?!
“Cắn đều như vậy?” Đồng nghiệp nghi ngờ nhìn.
“Làm sao chị biết?! Chỉ có thể nói con muỗi cắn trúng chị là một con muỗi rất có tế bào nghệ thuật.” Diệu Diệu còn trêu ghẹo.
Ở đây giải thích chút về cái giá trị thặng dư mà Diệu Diệu nói.
Giá trị thặng dư là phần chênh lệch giữa giá trị của hàng hóa và số tiền mà nhà tư bản bỏ ra để sản xuất nó. Trong quá trình sản xuất, phần tiền mà nhà tư bản bỏ ra để thuê người lao động gọi là tư bản khả biến. Tuy nhiên giá trị mà người lao động bỏ ra để sản xuất hàng hóa đó lớn hơn so với tư bản khả biến mà nhà tư bản bỏ ra để trả cho người lao động, phần chênh lệch đó gọi là giá trị thặng dư.
Có thể lấy một ví dụ như sau để giải thích: Giả sử một người lao động có trong tay giá trị nguyên vật liệu là 1000 đồng. Trên cơ sở sức lao động đã bỏ ra, người lao động đó sẽ làm ra được sản phẩm mới có giá trị 1100 đồng. Số tiền 100 chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư sức lao động. Tuy nhiên nhà tư bản chỉ trả lương cho anh ta 50 đồng/1 sản phẩm, có nghĩa 50 đồng còn lại là phần nhà tư bản chiếm của người lao động. (nguồn: Wiki)
Ba cái định nghĩa Mác – Lê-nin này đọc lại vẫn thấy nó hại não như ngày nào =.=
Giải thích ở đây là để làm rõ cái sự bẩn bựa của anh Bạch trong mắt chị Diệu Diệu
Tình trạng này giống hệt như khi tốt nghiệp đại học, lúc ấy bốn người trong phòng trọ lưu luyến không rời, quyết định thức trắng cả đêm để nói chuyện phiếm.
Nhưng vấn đề là, đêm qua cô ngủ thẳng một giấc rất ngon, rất ngọt ngào, cả nằm mơ cũng không kia mà!
Diệu Diệu xoa đầu, mơ mơ màng màng vào nhà tắm rửa mặt, thế nào lại bị bộ dáng như ma lem của mình làm giật mình.
Trời ạ trời ạ trời ạ!!!
Trong gương, đôi mắt cô thũng xuống, đôi môi đỏ mọng sưng vù, toàn thân tiều tụy đến không ra hình người, là mình sao?!
Trời ạ trời ạ trời ạ!!!
Vì sao lại thế này??
Đợi chút.
Còn nữa, mấy cái dấu hồng trên cổ này là cái gì?
Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào mấy nốt hồng trên cổ, sờ rồi lại sờ, bỗng dưng thấy thật khó hiểu.
Bị muỗi cắn?
Cũng có thể, thời tiết dạo này có vẻ lắm muỗi.
Nhưng cắn kiểu này cũng quá kì cục đi? Sao lại cắn ở đây…thật hết nói nổi.
Kì cục muốn chết.
Bữa sáng, Diệu Diệu múc hai bát cháo đặt trên bàn, kéo một chiếc ghế ra.
Mỗi người một bát, mỗi người một bộ đồ ăn.
Nuôi quỷ con đều là như vậy, biết rõ nó không ăn được nhưng vẫn phải bày ra, tôn trọng sắp xếp cho nó một vị trí.
Nhưng lạ thật, A Vu hôm nay sao yên lặng vậy?
Diệu Diệu đang định động đũa thì nghe thấy tiếng động ở nhà bên cạnh.
Vừa đúng lúc Bạch Lập Nhân mở cửa, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi làm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hỏng.
Diệu Diệu âm thầm ảo não, vừa nãy mơ mơ màng màng đi nấu bữa sáng có mở cửa nhà cho thoáng gió, lại quên không đóng cửa lại.
Bây giờ Bạch Lập Nhân thấy hai cái bát trên bàn ăn cô phải giải thích thế nào đây? Chuyện của A Vu người bình thường căn bản không thể chấp nhận, nghĩ kiểu gì cũng không thể chấp nhận được.
“Ăn sáng sao?” Bạch Lập Nhân tự dưng không mời mà đi vào thẳng nhà.
Ây da.
“Đúng vậy.” Diệu Diệu cứng ngắc cười.
Làm ơn nha, trăm ngàn lần đừng hỏi tại sao cô lại xếp hai cái bát, có hỏi cô cũng không biết phải trả lời làm sao.
“Cho tôi sao?!” Bạch Lập Nhân chỉ vào chỗ trống bên cạnh Diệu Diệu.
Hả.
Diệu Diệu cứng họng.
Quái lạ! Bình thường vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm, Bạch Lập Nhân căn bản đều lạnh lùng đến mức còn không thèm chào cô một tiếng, càng miễn bình luận đến chuyện chủ động ăn sáng chung với cô.
“Mời anh dùng.” Diệu Diệu chỉ có thể cười gượng.
Bạch Lập Nhân không nghi ngờ cô đã cảm ơn đến rớt nước mắt, nào dám nói cái gì nữa.
Chỉ hy vọng A Vu không tức giận.
Cô vụng trộm quay về phía cây sương rồng, nơi đó vô cùng im lặng.
Kỳ lạ, rõ ràng bây giờ ánh sáng mặt trời vẫn chưa quá gắt mà.
Bạch Lập Nhân cúi đầu húp một ngụm cháo.
Dù sao trong tương lai hai người rất có thể sẽ sống cùng nhau, anh nên dần học cách thích ứng với cả thói quen lẫn sự tồn tại của Diệu Diệu.
Có điều một ngụm cháo này lại khiến anh ngẩn cả người.
Từ trước đến nay anh vốn rất kén chọn, nhưng một bát cháo đơn giản đến không thể đơn giản hơn thế này lại khiến anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Mẹ anh rất hiền lành, cả đời chỉ chăm chú đến chuyện chăm sóc con cái, cũng rất thích nấu ăn, vì vậy từ nhỏ đến lớn anh được mẹ nuôi nấng thành một người rất kén ăn.
Từ sau khi dọn ra ở riêng, ngày nào cũng chỉ ăn toàn thức ăn ngoài tiệm, chỉ mấy món cứ ăn đi ăn lại, anh đã phát ngán rồi, ngoài lúc thỉnh thoảng mẹ Bạch có làm cơm đem đến cho anh, anh cũng chẳng hy vọng gì đến chuyện được ăn ngon.
Không ngờ tay nghề của Diệu Diệu lại có thể bì được với tài nấu nướng của mẹ mình.
“Đây là cháo gì vậy?” Vừa ăn Bạch Lập Nhân vừa hỏi.
So với những gì anh nghĩ, Diệu Diệu có vẻ…khá đảm đang.
Là một người rất bận rộn, Bạch Lập Nhân luôn khiến mẹ mình đau đầu về chuyện hôn sự, bà lúc nào cũng hy vọng anh và Diệu Diệu có thể thành đôi.
“Đây là cháo gà nấu nấm.”
Thật kì lạ, anh hôm nay đúng là kì lạ.
Dường như chỉ trong một đêm, bọn họ đều trở nên “chín” như nhau.
“Cái này là gì?” Anh múc một thìa cháo lên, chỉ vào.
“Là củ từ.” Diệu Diệu trả lời.
Cô ninh cháo bằng lửa nhỏ nên mới có vị như vậy.
“Ừm, ngon lắm, tôi rất thích, sau này mỗi ngày tôi sẽ sang đây ăn sáng.” Anh tiếp tục chậm rãi ăn.
Hả.
Mỗi ngày sẽ sang đây ăn cháo? Có lầm không vậy? Tại sao lại muốn?! Tại sao???
Diệu Diệu quả thật muốn ngất xỉu.
Tại sao anh ta lại muốn sang đây ăn cháo? Bình thường cô toàn ăn một mình, nếu dậy sớm mới làm bữa sáng, còn dậy trễ đều ra hàng mua thức ăn, anh ta nói sáng nào cũng qua đây ăn sáng chẳng khác nào tước đoạt một phần tự do của cô?
Đáng giận! Tên mặt dày này ngay cả chút giá trị thặng dư* ấy cũng muốn chiếm!
“Bữa tối cũng có thể sẽ qua ăn chung.” Anh lại bỏ thêm một câu.
Trước kia cô cũng từng đề nghị như vậy, nhưng khi đó anh không mấy chú ý, cũng không muốn tạo thêm cơ hội cho cô.
Hiện tại quan hệ của mọi người đã khác, anh có thể bày tỏ thành ý của mình, cùng nhau cố gắng tạo thêm nhiều cơ hội.
Bữa tối cũng đến?
Diệu Diệu biến sắc.
Nếu vậy thì không chỉ còn là vấn đề về giá trị thặng dư nữa, nếu bữa tối cô cũng phải phụ trách thì khác nào mình là bảo mẫu của anh ta? Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, tình huống căn bản khác nhau một trời một vực!
Tốt lắm Bạch Lập Nhân, bỏ thêm năm trăm tiền lương thì lập tức bù vào bằng phí bảo mẫu.
Diệu Diệu hít sâu một hơi, khéo léo chưng ra bộ dạng nịnh nọt: “Sếp à, vậy không tiện lắm nhỉ?! Là thế này, hiện tại tôi đã có bạn trai rồi, dù sao cũng phải cho tôi chút thời gian riêng tư chứ…” Không có thời gian rảnh, làm sao cô đi hẹn hò được!
Bạch Lập Nhân liếc mắt một cái: “Em thích ăn sáng ở bên ngoài? Không thích hẹn hò ở nhà sao?” Làm bạn trai của cô ấy quả nhiên nên cẩn thận một chút.
“Giám đốc, chuyện này còn phải nói sao?” Cô cười toe.
“Ừm, đã hiểu.” Cũng phải, hẳn là phụ nữ không ai thích lúc nào cũng ru rú trong nhà, anh phải sửa lại thói quen rúc đầu trong nhà làm trạch nam mới được.
Ăn xong bữa sáng, anh buông đũa.
Ê, kì lạ, sao hôm nay hiền hậu thế nhỉ? Không phản bác, cũng chẳng nói cô không có tiền đồ.
Diệu Diệu vừa dọn dẹp vừa nói thầm trong lòng.
“Để tôi đưa em đi làm.” Ăn xong bữa sáng Bạch Lập Nhân cũng chưa vội đi, ngược lại có phần thong thả.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh nhậm chức bạn trai tiền nhiệm của cô, nhìn chung không thể để cô tiếp tục đón xe bus đi làm nữa.
Hơn nữa quan hệ của bọn họ tuy không cần cố ý tuyên truyền, nhưng cũng không sợ bị mấy người trong công ty để ý.
Tuy rằng quy định cấm yêu đương nơi công sở là do anh ban hành.
Đây chính là cái lợi của việc làm giám đốc, quy củ do chính mình định ra, đương nhiên cũng có thể do chính mình bãi bỏ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp!
Diệu Diệu hoàn toàn không hiểu ra sao, Bạch Lập Nhân hôm nay như bị quỷ nhập vậy, bình thường có thích người khác ngồi vào xe mình đâu?
Ngồi trong xe anh ta thì đừng nói đến chuyện ăn vặt, ngay cả đọc báo cũng không được.
Thỉnh thoảng sáng sớm gặp anh ta, hoặc là trễ giờ làm, hoặc là tan tầm cũng một lúc, anh mới không thể không cho cô đi nhờ. Nhưng nhìn chung thì thái độ vô cùng miễn cưỡng, đâu giống bây giờ, tự nhiên lại chủ động mời cô đi cùng.
“Hôm qua tôi ngủ không đủ giấc, muốn mang giày thể thao đi làm, không muốn ngồi xe anh đâu, đỡ tốn công đổi giày.” Diệu Diệu thử.
Anh nhíu mày: “Vậy khi ra khỏi nhà em lau khô giày là được.”
Hả, như vậy cũng được?
Diệu Diệu thật muốn vạch trán anh ra xem có phải bị sốt cao rồi không.
“Được, được.” Đương nhiên, có tiện nghi mà không chiếm là đứa ngu.
Hai người cùng nhau đến công ty, vì đây không phải là lần đầu tiên nên cũng không có người nào để ý.
“Nếu buổi trưa còn mệt thì đến phòng nghỉ ngủ một giấc đi.” Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng chú ý đến hai quầng thâm to đùng trên mắt Diệu Diệu, vì vậy ném một xâu chìa khóa cho cô.
Chỉ có lãnh đạo mới có phòng nghỉ riêng, cả công ty chỉ có hai gian, Tiểu Vĩ một gian, anh một gian.
Cả buổi sáng Bạch Lập Nhân không dám nhìn thẳng mặt Diệu Diệu, hiện tại mới phát hiện môi cô bị anh hôn đến sưng cả lên, càng miễn bàn đến mấy dấu hôn khiến người khác nhìn thôi cũng thấy xấu hổ. Ánh mắt anh lại càng không dám hạ xuống, nhìn vào bộ ngực mà hôm qua mình “chạm vào”.
Diệu Diệu cầm chìa khóa, đơ ra.
Gian phòng của Tiểu Vĩ thỉnh thoảng được nhân viên chưng dụng lúc anh đi công tác, thay phiên nhau nghỉ một chút, nhưng còn gian phòng của Bạch Lập Nhân thì khác, mọi người thà chịu mệt chứ cũng không dám mượn, căn bản không có ai dám nghĩ đến chuyện nằm chung giường với anh.
Hôm nay mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây á.
“Diệu Diệu, hôm nay chị với sếp hình như hơi kì lạ nha.”
“Đúng vậy, có khi nào lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi không?”
Bạch Lập Nhân vừa vào văn phòng, mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy được cảnh này thì lập tức xáp lại vây quanh Diệu Diệu.
Bén tình? Diệu Diệu trợn mắt: “Thôi đi, mấy đứa đừng có tưởng tượng phong phú thế!”
“Cũng đâu phải không có lý, chị Diệu Diệu của chúng ta dáng người còn đẹp hơn Lâm Chí Linh, cười còn quyến rũ hơn cả Thư Kỳ, là nữ thần gợi cảm của cánh đàn ông mà!”
Đàn ông nếu nói không thích phụ nữ gợi cảm, chẳng khác gì hổ tự nhận nó là động vật ăn cỏ, hoàn toàn không thể tin, cho nên mọi người không ai xem giám đốc của mình là động vật ăn cỏ.
“Đúng rồi, mọi người còn nhớ tên nhân viên mới cách đây nửa năm không?” Đột nhiên có người nhắc đến.
Mọi người lập tức hưng phấn: “Đương nhiên nhớ rõ! Là “Gia tài bạc triệu” đúng không?” Sở dĩ bị gọi là “Gia tài bạc triệu” là vì tên đó có hộ khẩu ở Nam Đường Đại Đội, sau khi Nam Dường bị giải tỏa, không chỉ được bồi thường rất nhiều tiền mà còn được phân đến khu phòng ở rộng tới cả trăm mét vuông, hơn nữa còn có một cửa hàng mặt tiền rộng sáu mét, tính sơ lên đến cả trăm nghìn.
“Đúng rồi, lúc ấy “Gia tài bạc triệu” còn vì ba trăm vạn trợ cấp hộ tịch còn vội vã tìm vợ mà.” Đến bây giờ mọi người còn nhớ rõ.
“Đương nhiên, nếu cuối năm nay anh ta còn chưa kết hôn thì chỉ được tính trợ cấp của một người, chỉ có trăm vạn thôi!” Đồng nghiệp nhìn về phía Diệu Diệu: “Quan trọng là, “Gia tài bạc triệu” đối với Diệu Diệu của chúng ta nhất kiến chung tình, vẫn theo đuổi chị ấy không biết mệt, như thể gần quan được ban lộc ấy!”
Vài người biết chuyện cũng cười: “Sau lại bị tổng giám đốc xét vào tội chỉ lo yêu đương không lo công việc, nhiễu loạn trật tự mà đuổi việc còn gì.”
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy cũng hơi kì lạ nha.
“Mấy đứa rảnh rỗi quá sao?” Diệu Diệu hoàn toàn không nói nổi, mấy cái đứa này tưởng tượng cũng thật phong phú.
“Gia tài bạc triệu” nhỏ hơn cô một tuổi, cô căn bản không thèm để tâm.
“Ý, chị Diệu Diệu, trên cổ chị có dấu hôn kìa!!” Có người phát hiện, kêu to.
Kích tình bắn ra bốn phía.
Dấu hôn?
“Làm ơn đi, đây là muỗi cắn!” Diệu Diệu lại trợn trắng mắt.
Khi dễ cô không biết gì sao, cô đến tận bây giờ còn chưa bị người khác làm gì sao?!
“Cắn đều như vậy?” Đồng nghiệp nghi ngờ nhìn.
“Làm sao chị biết?! Chỉ có thể nói con muỗi cắn trúng chị là một con muỗi rất có tế bào nghệ thuật.” Diệu Diệu còn trêu ghẹo.
Ở đây giải thích chút về cái giá trị thặng dư mà Diệu Diệu nói.
Giá trị thặng dư là phần chênh lệch giữa giá trị của hàng hóa và số tiền mà nhà tư bản bỏ ra để sản xuất nó. Trong quá trình sản xuất, phần tiền mà nhà tư bản bỏ ra để thuê người lao động gọi là tư bản khả biến. Tuy nhiên giá trị mà người lao động bỏ ra để sản xuất hàng hóa đó lớn hơn so với tư bản khả biến mà nhà tư bản bỏ ra để trả cho người lao động, phần chênh lệch đó gọi là giá trị thặng dư.
Có thể lấy một ví dụ như sau để giải thích: Giả sử một người lao động có trong tay giá trị nguyên vật liệu là 1000 đồng. Trên cơ sở sức lao động đã bỏ ra, người lao động đó sẽ làm ra được sản phẩm mới có giá trị 1100 đồng. Số tiền 100 chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư sức lao động. Tuy nhiên nhà tư bản chỉ trả lương cho anh ta 50 đồng/1 sản phẩm, có nghĩa 50 đồng còn lại là phần nhà tư bản chiếm của người lao động. (nguồn: Wiki)
Ba cái định nghĩa Mác – Lê-nin này đọc lại vẫn thấy nó hại não như ngày nào =.=
Giải thích ở đây là để làm rõ cái sự bẩn bựa của anh Bạch trong mắt chị Diệu Diệu
/126
|