“Này, anh không sao chứ?” Diệu Diệu đứng ở cửa, không nhịn được hỏi.
Chẳng qua chỉ bị người ta cầm tay một chút, vả lại cô đã tốt bụng đứng ra đỡ đòn hộ rồi vậy mà Bạch Lập Nhân vẫn phải lao đến toilet kỳ cọ, phụ nữ cũng không phiền phức như anh ta nữa!
Vậy mà lúc nãy ra vẻ được như vậy, đúng là không dễ dàng gì mà!
“Nhỏ tiếng thôi, kẻo người ta nghe thấy!” Anh vừa nói vừa lau tay, giọng nói sặc mùi cảnh cáo.
Hai người bọn họ mới tìm cớ trốn ra ngoài này.
“Tôi bị trễ hẹn rồi!” Diệu Diệu chỉ vào đồng hồ trên tay, nôn nóng nói.
Rõ ràng cô đang đứng đắn càu nhàu, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang làm nũng.
Loại khiêu khích như có như không này quả thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Còn đối tượng đang bị “khiêu khích” thì đang nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lẽo.
“Tôi đưa cô đi.” Cô càng như vậy, thái độ của anh càng lạnh lùng.
“Xem ra anh còn có chút lương tâm!” Chỗ hẹn cách đây không xa lắm, nhưng đi bộ thì hơi mệt, đi taxi lại tốn kém, nghe Bạch Lập Nhân bảo sẽ đưa mình đến chỗ hẹn nên cô vui mừng ra mặt.
Diệu Diệu cười đến mặt mày sáng rỡ, rõ ràng là người thần kinh thô, không nhận ra bản thân đang bị người khác hiểu lầm.
“Bạch Lập Nhân, tôi để ý thấy cái cô tên Giai Giai gì đó mới “không cẩn thận” ngồi gần anh một chút, mà anh đã gần như nhảy dựng lên rồi.” Ngồi trong xe, Diệu Diệu không bỏ qua cơ hội chế giễu anh.
Để Bạch Lập Nhân có thể tu luyện đến cảnh giới dám ôm lấy thắt lưng cô, hai người đã phải bỏ ra những sáu năm khắc khổ nhẫn nại.
Chứng nghiện sạch sẽ của người này trong mắt cô quả thực là một loại hài kịch.
Cho nên mỗi khi cần thiết, dù anh có ôm lấy eo cô, cô cũng không cảm thấy hoang mang, thậm chí còn có thể xem anh là chị em tốt mà đối đãi.
Cô nói như vậy là muốn chứng thực cái gì?
“Mùi nước hoa của cô ta gay mũi quá.” Anh ném cho cô một lời giải thích, sau đó mặc cho Diệu Diệu tìm đề tài nào, anh cũng chỉ bày ra bộ dáng không thèm để ý.
Chưa tới năm phút hai người đã đến nơi.
“Buổi hẹn này đến 12 giờ là chấm dứt, về nhà tôi sẽ gõ vách tường nhà anh đấy.” Diệu Diệu lo lắng, lại bỏ thêm một câu uy hiếp: “Không được giả vờ như không nghe thấy!” Tối nay thế nào người cô cũng bốc mùi, không thể không tắm rửa sạch sẽ.
Cô không buông tha cho anh được? Thật nhàm chán.
“Biết.” Diệu Diệu vừa đóng cửa xe, Bạch Lập Nhân ngay lập tức nhấn ga rời đi.
Vừa mới đi được một đoạn thì có điện thoại.
“Nói.” Anh bắt máy.
“Lập Nhân, tôi nghe nói tối nay Diệu Diệu đi xem mắt hả?” Quả nhiên là Tiểu Vĩ.
“Ừm.” Anh trả lời qua loa.
“Đối phương lần này là do nhân viên mới Tiểu Ứng giới thiệu, nghe đồn anh ta rất mạnh, điều kiện vô cùng tốt á.” Tiểu Vĩ đem đống thông tin vừa khai thác ở văn phòng khai báo, không quên thêm mắm dặm muối vài câu.
“Ừm.” Anh vẫn như cũ, không chút hứng thú nghe bát quái.
Thái độ lạnh lùng không chút cảm xúc của anh khiến khát vọng tám chuyện của Tiểu Vĩ nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, chỉ có thể tò mò hỏi vào trọng điểm: “Lập Nhân, ông không khẩn trương? Không khó chịu? Dù sao Diệu Diệu trước nay vẫn luôn luôn ái mộ ông á!” Nay cô đã dứt áo ra đi tìm đối tượng khác ôm ấp, cậu ta không thấy mất mát à?!
“Không!” Đề tài chán phèo, anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh còn lâu mới thấy khó chịu.
Anh vốn là người có tính cách tốc chiến tốc thắng, so với cô nàng Liêu Diệu Trăn suốt ngày cùng bạn trai tan tan hợp hợp, hoặc là cố ý yêu hết người này đến người khác nhằm mong trêu tức được anh, anh vẫn mong cô có thể tỏ ra thành thật một chút, tỏ tình với anh sớm sớm, để anh từ chối.
Anh rất ghét kiểu mập mập mờ mờ như này.
...
Dựa vào số bàn trong tin nhắn, Diệu Diệu đi theo phục vụ, bước vào quán trà.
“Chị Diệu Diệu, ở đây!” Tiểu Ứng thấy cô thì lập tức vẫy vẫy tay.
Diệu Diệu vội vàng bước đến: “Thật ngại quá, chị đến trễ…”
Những gì cần nói, những gì muốn nói, đột nhiên kẹt lại trong cổ họng.
Bởi vì.
“Không sao, cô không muộn, bọn tôi cũng vừa đến thôi.” Người đàn ông đang đứng trước mặt cô có dáng người hơi gầy, ánh mắt vô cùng nhã nhặn.
Bộ dáng anh ta khi cười rất đẹp, giống như ngày xuân ấm áp, rõ ràng không khí tỏa ra từ người anh rất lạnh lùng, nhưng khi anh nở nụ cười, cô lại cảm thấy cả tâm hồn mình đều trở nên rất thoải mái.
“Xin chào, tôi tên là Liêu Diệu Trăn.”
Bùm, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Lâu lắm lâu lắm rồi, cô chưa từng cảm thấy bối rối như vậy.
“Xin chào, tôi tên Tiết Khiêm Quân.”
Vì thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên mất tự nhiên của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Béo: Có một sự hoang tưởng không hề nhẹ
P/s: Mọi người có thấy cái tên Tiết Khiêm Quân này quen quen không?
Chẳng qua chỉ bị người ta cầm tay một chút, vả lại cô đã tốt bụng đứng ra đỡ đòn hộ rồi vậy mà Bạch Lập Nhân vẫn phải lao đến toilet kỳ cọ, phụ nữ cũng không phiền phức như anh ta nữa!
Vậy mà lúc nãy ra vẻ được như vậy, đúng là không dễ dàng gì mà!
“Nhỏ tiếng thôi, kẻo người ta nghe thấy!” Anh vừa nói vừa lau tay, giọng nói sặc mùi cảnh cáo.
Hai người bọn họ mới tìm cớ trốn ra ngoài này.
“Tôi bị trễ hẹn rồi!” Diệu Diệu chỉ vào đồng hồ trên tay, nôn nóng nói.
Rõ ràng cô đang đứng đắn càu nhàu, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang làm nũng.
Loại khiêu khích như có như không này quả thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Còn đối tượng đang bị “khiêu khích” thì đang nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lẽo.
“Tôi đưa cô đi.” Cô càng như vậy, thái độ của anh càng lạnh lùng.
“Xem ra anh còn có chút lương tâm!” Chỗ hẹn cách đây không xa lắm, nhưng đi bộ thì hơi mệt, đi taxi lại tốn kém, nghe Bạch Lập Nhân bảo sẽ đưa mình đến chỗ hẹn nên cô vui mừng ra mặt.
Diệu Diệu cười đến mặt mày sáng rỡ, rõ ràng là người thần kinh thô, không nhận ra bản thân đang bị người khác hiểu lầm.
“Bạch Lập Nhân, tôi để ý thấy cái cô tên Giai Giai gì đó mới “không cẩn thận” ngồi gần anh một chút, mà anh đã gần như nhảy dựng lên rồi.” Ngồi trong xe, Diệu Diệu không bỏ qua cơ hội chế giễu anh.
Để Bạch Lập Nhân có thể tu luyện đến cảnh giới dám ôm lấy thắt lưng cô, hai người đã phải bỏ ra những sáu năm khắc khổ nhẫn nại.
Chứng nghiện sạch sẽ của người này trong mắt cô quả thực là một loại hài kịch.
Cho nên mỗi khi cần thiết, dù anh có ôm lấy eo cô, cô cũng không cảm thấy hoang mang, thậm chí còn có thể xem anh là chị em tốt mà đối đãi.
Cô nói như vậy là muốn chứng thực cái gì?
“Mùi nước hoa của cô ta gay mũi quá.” Anh ném cho cô một lời giải thích, sau đó mặc cho Diệu Diệu tìm đề tài nào, anh cũng chỉ bày ra bộ dáng không thèm để ý.
Chưa tới năm phút hai người đã đến nơi.
“Buổi hẹn này đến 12 giờ là chấm dứt, về nhà tôi sẽ gõ vách tường nhà anh đấy.” Diệu Diệu lo lắng, lại bỏ thêm một câu uy hiếp: “Không được giả vờ như không nghe thấy!” Tối nay thế nào người cô cũng bốc mùi, không thể không tắm rửa sạch sẽ.
Cô không buông tha cho anh được? Thật nhàm chán.
“Biết.” Diệu Diệu vừa đóng cửa xe, Bạch Lập Nhân ngay lập tức nhấn ga rời đi.
Vừa mới đi được một đoạn thì có điện thoại.
“Nói.” Anh bắt máy.
“Lập Nhân, tôi nghe nói tối nay Diệu Diệu đi xem mắt hả?” Quả nhiên là Tiểu Vĩ.
“Ừm.” Anh trả lời qua loa.
“Đối phương lần này là do nhân viên mới Tiểu Ứng giới thiệu, nghe đồn anh ta rất mạnh, điều kiện vô cùng tốt á.” Tiểu Vĩ đem đống thông tin vừa khai thác ở văn phòng khai báo, không quên thêm mắm dặm muối vài câu.
“Ừm.” Anh vẫn như cũ, không chút hứng thú nghe bát quái.
Thái độ lạnh lùng không chút cảm xúc của anh khiến khát vọng tám chuyện của Tiểu Vĩ nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, chỉ có thể tò mò hỏi vào trọng điểm: “Lập Nhân, ông không khẩn trương? Không khó chịu? Dù sao Diệu Diệu trước nay vẫn luôn luôn ái mộ ông á!” Nay cô đã dứt áo ra đi tìm đối tượng khác ôm ấp, cậu ta không thấy mất mát à?!
“Không!” Đề tài chán phèo, anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh còn lâu mới thấy khó chịu.
Anh vốn là người có tính cách tốc chiến tốc thắng, so với cô nàng Liêu Diệu Trăn suốt ngày cùng bạn trai tan tan hợp hợp, hoặc là cố ý yêu hết người này đến người khác nhằm mong trêu tức được anh, anh vẫn mong cô có thể tỏ ra thành thật một chút, tỏ tình với anh sớm sớm, để anh từ chối.
Anh rất ghét kiểu mập mập mờ mờ như này.
...
Dựa vào số bàn trong tin nhắn, Diệu Diệu đi theo phục vụ, bước vào quán trà.
“Chị Diệu Diệu, ở đây!” Tiểu Ứng thấy cô thì lập tức vẫy vẫy tay.
Diệu Diệu vội vàng bước đến: “Thật ngại quá, chị đến trễ…”
Những gì cần nói, những gì muốn nói, đột nhiên kẹt lại trong cổ họng.
Bởi vì.
“Không sao, cô không muộn, bọn tôi cũng vừa đến thôi.” Người đàn ông đang đứng trước mặt cô có dáng người hơi gầy, ánh mắt vô cùng nhã nhặn.
Bộ dáng anh ta khi cười rất đẹp, giống như ngày xuân ấm áp, rõ ràng không khí tỏa ra từ người anh rất lạnh lùng, nhưng khi anh nở nụ cười, cô lại cảm thấy cả tâm hồn mình đều trở nên rất thoải mái.
“Xin chào, tôi tên là Liêu Diệu Trăn.”
Bùm, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Lâu lắm lâu lắm rồi, cô chưa từng cảm thấy bối rối như vậy.
“Xin chào, tôi tên Tiết Khiêm Quân.”
Vì thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên mất tự nhiên của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Béo: Có một sự hoang tưởng không hề nhẹ
P/s: Mọi người có thấy cái tên Tiết Khiêm Quân này quen quen không?
/126
|