“Anh nói lời không giữ lời.” Quá vô sỉ.
Vừa mở của, Diệu Diệu đã bực dọc nói.
Tên quỷ sát vách tính tình thế nào cô còn không rõ sao? Vừa rồi gõ vào tường mạnh như vậy đau tay muốn chết.
“Được rồi, được rồi, đi tắm đi.” Bạch Lập Nhân mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Nhanh đi rồi ngủ sớm một chút!” Ngày mai còn phải đi làm.
Diệu Diệu lập tức khóa trái cửa phòng.
Cô đem báo ngày hôm nay nhét vào tay anh: “Anh từ từ đọc đi.” Nói xong, lập tức vào phòng tắm.
Sau đó tiếng nước ào ào nhanh chóng từ phòng tắm truyền ra.
Thói quen vệ sinh của Diệu Diệu vẫn như vậy, căn phòng vô cùng sạch sẽ, so với phòng của anh không kém bao nhiêu.
Bạch Lập Nhân ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, chán nản lật tờ báo đã xem hết lượt.
Trong phòng hơi nóng.
Mặc dù điều hòa đang bật ở mức rất thấp.
Nhưng, nghe tiếng nước liên tục truyền ra từ nhà tắm, khó tránh khỏi ngứa ngáy.
Đặc biệt, đối phương không hề khóa cửa.
Tựa như một lời mời mọc.
Tiểu Vĩ nói đúng, Liêu Diệu Trăn có tình ý với anh.
Bằng không khi học đại học đã không cưỡng hôn anh, bằng không đã không lấy cớ tắm rửa mà “dụ dỗ” anh.
Nhưng đáng tiếc, anh không có chút hứng thú nào với cô cả.
Anh thở ra một hơi, đứng dậy mở cửa sổ, đưa lưng về phía phòng tắm.
Nhưng anh không hề phá vỡ lời hứa, vẫn duy trì vị trí trong vòng năm thước so với nhà tắm.
...
Diệu Diệu người thơm ngào ngạt tắt nước nóng.
Rất thư thái.
Cô lau khô người rồi mặc áo vào, sau đó mở tủ kính trên cao lấy lá bùa hộ mệnh mình cởi ra mỗi khi tắm và đeo vào.
Nhất thời, cả người thoải mái.
Để tránh bị ma quỷ dây dưa, cô có hai vũ khí bí mật.
Thứ nhất là bùa hộ mệnh trong người, thứ hai là có dương nam bên cạnh.
Đáng tiếc bùa hộ mệnh có khuyết điểm là không thể bị bẩn, càng không thể dính nước.
Người bị thiếu mất hai vía như cô, buổi tối căn bản không dám cởi bùa hộ mệnh xuống, nên cơ hồ bốn năm qua cô chỉ dám tắm vào buổi sáng.
Đối với một cô gái mà nói, trước khi ngủ không thể tắm táp sạch sẽ thì vô cùng khó chịu.
Sau khi bị con quỷ kia nuốt mất hai vía, bất luận mẹ cô cho uống bao nhiêu bùa chú bồi bổ cũng không thèm mọc lại lấy một cái mầm, khiến cô như người mắc bệnh mãn tính, bị dằn vặt đến chết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô dù hoài nghi Bạch Lập Nhân khai ngân phiếu khống, vẫn dãy dụa tiếp tục ở lại công ty.
Trong nhà vì vấn đề nghề nghiệp của mẹ, âm khí quá nặng, ở lâu đối với Diệu Diệu không có lợi, nên cô đành phải chuyển nhà.
Chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, rồi bất đắc dĩ phát hiện, chỉ cần Bạch Lập Nhân ở đâu, xung quanh đó liền vô cùng “sạch sẽ”, vì vậy cô nhịn đau thuê một căn phòng chỉ bốn mươi mét vuông mà ngốn đến gần hai ngàn một tháng.
Cũng may mẹ cô đồng ý viện trợ nên cũng không đến nỗi nào.
Nhưng, cô quên mất, con người là loài động vật có lòng tham vô đáy, có một ắt sẽ muốn có hai.
Cô vẫn hy vọng có thể tắm rửa thoải mái trước khi đi ngủ.
Dù sao Bạch Lập Nhân vốn nghiện sạch sẽ đến mức biến thái, anh ta cũng trở nên lãnh cảm rồi, căn bản không cần đem anh ta xếp vào diện đàn ông có mức độ nguy hiểm cao.
Vì vậy suốt hai năm qua, cô luôn mặt dày lấy cớ “người cùng quê cần giúp đỡ nhau”, đề ra điều kiện này trao đổi.
Cô giúp anh quét tước phòng ở, còn anh mỗi ngày bỏ ra 10 phút canh cửa mỗi khi cô tắm.
Tắm rửa xong, cô bước ra, lười biếng duỗi thắt lưng rồi ngồi xuống sô pha, không thèm để ý đến người nãy giờ vẫn đứng phía sau, vẫy vẫy tay: “Bạch Lập Nhân, tôi tắm xong rồi, anh có thể đi.” Bye bye, không tiễn nhé, nhớ giúp cô đóng cửa lại nữa nha.
Hai người đã rất thân thiết, nhiều khi, cô thật sự không thể xem anh là cấp trên của mình được nữa.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Bạch Lập Nhân đóng cửa sổ, khóa kỹ rồi mới xoay người lại.
Liêu Diệu Trăn trời sinh “họa thủy”, chỉ mới tắm rửa qua loa đã trở nên vô cùng quyến rũ, gương mặt ửng hồng, rất xinh đẹp.
Áo tắm cô mặc đích thực rất bảo thủ, nhưng dù chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh, đã có thể khiến người khác mơ màng.
Cái này…chính xác là đang quyến rũ anh mà!
Phát hiện ra ý đồ bất lương của cô, anh đã muốn hủy bỏ lời hứa này từ lâu, nhưng nếu thuê người khác đến dọn dẹp nhà cửa chỉ sợ không đạt được tiêu chuẩn như anh mong muốn.
“Quần áo của anh tôi đã giặt sạch rồi, đặt gần cửa đó, đi thì nhớ mang theo.” Diệu Diệu tốt bụng nhắc nhở.
Công việc của Bạch Lập Nhân rất nhiều, anh bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều khi không có thời gian giặt quần áo nên cứ ném vào một chỗ, Diệu Diệu nhìn không được nữa nên thuận tay giặt hộ anh luôn.
Có lần thứ nhất nhất định sẽ có lần thứ hai.
Hiện tại đều đã trở thành thói quen của hai người.
Cũng may là quần áo của Bạch Lập Nhân chưa bao giờ có người nào chạm vào được, ngay cả mẹ anh cũng không.
Bạch Lập Nhân đến cạnh cửa, quả nhiên quần áo đã sạch sẽ tinh tươm, được gấp gọn ghẽ để trên ghế, thậm chí còn tỏa ra một mùi hương thanh nhã.
Giống hệt với mùi hương trên người Liêu Diệu Trăn sau khi tắm xong.
“Đúng rồi, mẹ tôi có làm cá khô với cá muối cho cô đấy, tôi bỏ vào hộp rồi, trong tủ lạnh rồi.” Anh mặt không chút biểu cảm nhắc nhở cô.
Mẹ anh rất thích rất thích Liêu Diệu Trăn, anh không biết đã phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần mới có thể khiến bà thôi đi ý nghĩ tác hợp hai người.
“Thật à? Tuyệt thật!” Diệu Diệu tươi cười.
Có đồ ăn do mẹ Bạch làm, thế giới này không gì sung sướng hơn!
Cô cũng rất thích người mẹ hiền lành tốt bụng đó.
“Nói với mẹ anh, hôm qua tôi với mấy người bạn đi núi Sơn Trà, có hái dương mai* cho bà nữa.” Diệu Diệu cười khanh khách.
Dương mai vừa đến, cô ngay lập tức đem tặng.
“Ừ.” Bạch Lập Nhân ừ một tiếng có lệ.
Bà khiến quan hệ hai người tốt đến mức nào cũng vô dụng, anh không có chút cảm giác nào với cô cả, không cảm giác chính là không cảm giác.
Anh mở cửa, vẫn như mọi khi, không hề có một câu giữ lại hay bất cứ thứ gì.
Anh không thể không thừa nhận, người phụ nữ này, chiêu lạt mềm buộc chặt của cô ta đúng là cao thủ.
*Quả dương mai:
Một loại quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao, tốt cho máu và não, tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa bệnh tiểu đường, tốt cho mắt và da...
Vừa mở của, Diệu Diệu đã bực dọc nói.
Tên quỷ sát vách tính tình thế nào cô còn không rõ sao? Vừa rồi gõ vào tường mạnh như vậy đau tay muốn chết.
“Được rồi, được rồi, đi tắm đi.” Bạch Lập Nhân mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Nhanh đi rồi ngủ sớm một chút!” Ngày mai còn phải đi làm.
Diệu Diệu lập tức khóa trái cửa phòng.
Cô đem báo ngày hôm nay nhét vào tay anh: “Anh từ từ đọc đi.” Nói xong, lập tức vào phòng tắm.
Sau đó tiếng nước ào ào nhanh chóng từ phòng tắm truyền ra.
Thói quen vệ sinh của Diệu Diệu vẫn như vậy, căn phòng vô cùng sạch sẽ, so với phòng của anh không kém bao nhiêu.
Bạch Lập Nhân ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, chán nản lật tờ báo đã xem hết lượt.
Trong phòng hơi nóng.
Mặc dù điều hòa đang bật ở mức rất thấp.
Nhưng, nghe tiếng nước liên tục truyền ra từ nhà tắm, khó tránh khỏi ngứa ngáy.
Đặc biệt, đối phương không hề khóa cửa.
Tựa như một lời mời mọc.
Tiểu Vĩ nói đúng, Liêu Diệu Trăn có tình ý với anh.
Bằng không khi học đại học đã không cưỡng hôn anh, bằng không đã không lấy cớ tắm rửa mà “dụ dỗ” anh.
Nhưng đáng tiếc, anh không có chút hứng thú nào với cô cả.
Anh thở ra một hơi, đứng dậy mở cửa sổ, đưa lưng về phía phòng tắm.
Nhưng anh không hề phá vỡ lời hứa, vẫn duy trì vị trí trong vòng năm thước so với nhà tắm.
...
Diệu Diệu người thơm ngào ngạt tắt nước nóng.
Rất thư thái.
Cô lau khô người rồi mặc áo vào, sau đó mở tủ kính trên cao lấy lá bùa hộ mệnh mình cởi ra mỗi khi tắm và đeo vào.
Nhất thời, cả người thoải mái.
Để tránh bị ma quỷ dây dưa, cô có hai vũ khí bí mật.
Thứ nhất là bùa hộ mệnh trong người, thứ hai là có dương nam bên cạnh.
Đáng tiếc bùa hộ mệnh có khuyết điểm là không thể bị bẩn, càng không thể dính nước.
Người bị thiếu mất hai vía như cô, buổi tối căn bản không dám cởi bùa hộ mệnh xuống, nên cơ hồ bốn năm qua cô chỉ dám tắm vào buổi sáng.
Đối với một cô gái mà nói, trước khi ngủ không thể tắm táp sạch sẽ thì vô cùng khó chịu.
Sau khi bị con quỷ kia nuốt mất hai vía, bất luận mẹ cô cho uống bao nhiêu bùa chú bồi bổ cũng không thèm mọc lại lấy một cái mầm, khiến cô như người mắc bệnh mãn tính, bị dằn vặt đến chết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô dù hoài nghi Bạch Lập Nhân khai ngân phiếu khống, vẫn dãy dụa tiếp tục ở lại công ty.
Trong nhà vì vấn đề nghề nghiệp của mẹ, âm khí quá nặng, ở lâu đối với Diệu Diệu không có lợi, nên cô đành phải chuyển nhà.
Chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, rồi bất đắc dĩ phát hiện, chỉ cần Bạch Lập Nhân ở đâu, xung quanh đó liền vô cùng “sạch sẽ”, vì vậy cô nhịn đau thuê một căn phòng chỉ bốn mươi mét vuông mà ngốn đến gần hai ngàn một tháng.
Cũng may mẹ cô đồng ý viện trợ nên cũng không đến nỗi nào.
Nhưng, cô quên mất, con người là loài động vật có lòng tham vô đáy, có một ắt sẽ muốn có hai.
Cô vẫn hy vọng có thể tắm rửa thoải mái trước khi đi ngủ.
Dù sao Bạch Lập Nhân vốn nghiện sạch sẽ đến mức biến thái, anh ta cũng trở nên lãnh cảm rồi, căn bản không cần đem anh ta xếp vào diện đàn ông có mức độ nguy hiểm cao.
Vì vậy suốt hai năm qua, cô luôn mặt dày lấy cớ “người cùng quê cần giúp đỡ nhau”, đề ra điều kiện này trao đổi.
Cô giúp anh quét tước phòng ở, còn anh mỗi ngày bỏ ra 10 phút canh cửa mỗi khi cô tắm.
Tắm rửa xong, cô bước ra, lười biếng duỗi thắt lưng rồi ngồi xuống sô pha, không thèm để ý đến người nãy giờ vẫn đứng phía sau, vẫy vẫy tay: “Bạch Lập Nhân, tôi tắm xong rồi, anh có thể đi.” Bye bye, không tiễn nhé, nhớ giúp cô đóng cửa lại nữa nha.
Hai người đã rất thân thiết, nhiều khi, cô thật sự không thể xem anh là cấp trên của mình được nữa.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Bạch Lập Nhân đóng cửa sổ, khóa kỹ rồi mới xoay người lại.
Liêu Diệu Trăn trời sinh “họa thủy”, chỉ mới tắm rửa qua loa đã trở nên vô cùng quyến rũ, gương mặt ửng hồng, rất xinh đẹp.
Áo tắm cô mặc đích thực rất bảo thủ, nhưng dù chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh, đã có thể khiến người khác mơ màng.
Cái này…chính xác là đang quyến rũ anh mà!
Phát hiện ra ý đồ bất lương của cô, anh đã muốn hủy bỏ lời hứa này từ lâu, nhưng nếu thuê người khác đến dọn dẹp nhà cửa chỉ sợ không đạt được tiêu chuẩn như anh mong muốn.
“Quần áo của anh tôi đã giặt sạch rồi, đặt gần cửa đó, đi thì nhớ mang theo.” Diệu Diệu tốt bụng nhắc nhở.
Công việc của Bạch Lập Nhân rất nhiều, anh bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều khi không có thời gian giặt quần áo nên cứ ném vào một chỗ, Diệu Diệu nhìn không được nữa nên thuận tay giặt hộ anh luôn.
Có lần thứ nhất nhất định sẽ có lần thứ hai.
Hiện tại đều đã trở thành thói quen của hai người.
Cũng may là quần áo của Bạch Lập Nhân chưa bao giờ có người nào chạm vào được, ngay cả mẹ anh cũng không.
Bạch Lập Nhân đến cạnh cửa, quả nhiên quần áo đã sạch sẽ tinh tươm, được gấp gọn ghẽ để trên ghế, thậm chí còn tỏa ra một mùi hương thanh nhã.
Giống hệt với mùi hương trên người Liêu Diệu Trăn sau khi tắm xong.
“Đúng rồi, mẹ tôi có làm cá khô với cá muối cho cô đấy, tôi bỏ vào hộp rồi, trong tủ lạnh rồi.” Anh mặt không chút biểu cảm nhắc nhở cô.
Mẹ anh rất thích rất thích Liêu Diệu Trăn, anh không biết đã phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần mới có thể khiến bà thôi đi ý nghĩ tác hợp hai người.
“Thật à? Tuyệt thật!” Diệu Diệu tươi cười.
Có đồ ăn do mẹ Bạch làm, thế giới này không gì sung sướng hơn!
Cô cũng rất thích người mẹ hiền lành tốt bụng đó.
“Nói với mẹ anh, hôm qua tôi với mấy người bạn đi núi Sơn Trà, có hái dương mai* cho bà nữa.” Diệu Diệu cười khanh khách.
Dương mai vừa đến, cô ngay lập tức đem tặng.
“Ừ.” Bạch Lập Nhân ừ một tiếng có lệ.
Bà khiến quan hệ hai người tốt đến mức nào cũng vô dụng, anh không có chút cảm giác nào với cô cả, không cảm giác chính là không cảm giác.
Anh mở cửa, vẫn như mọi khi, không hề có một câu giữ lại hay bất cứ thứ gì.
Anh không thể không thừa nhận, người phụ nữ này, chiêu lạt mềm buộc chặt của cô ta đúng là cao thủ.
*Quả dương mai:
Một loại quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao, tốt cho máu và não, tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa bệnh tiểu đường, tốt cho mắt và da...
/126
|