Thoáng cái đã sắp đến ngày khai giảng, Bạch Lập Nhân xách theo hành lý đơn giản cùng cha mẹ đến nhà ga.
Mẹ Bạch vẫn lo lắng dặn dò: “Lập Nhân, con phải nhớ ăn no mặc ấm, có chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà, biết chưa?”
“Vâng.” Anh gật đầu.
“Thằng bé này rõ ràng sợ bẩn lại còn cứng đầu, có vé máy bay không đi, cứ nhất quyết đòi đi tàu.” Bà thở dài.
Con mình nghiện sạch sẽ đến mức nào bà làm mẹ sao lại không biết.
Đoán chừng suốt đường đi chắc lại không thể nghỉ ngơi tử tế rồi.
Cha dượng cũng dặn dò anh: “Lập Nhân, không cần tiết kiệm làm gì, khi nào cần tiền cứ nói với cha, đừng ngại.”
Anh nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, vừa lễ phép vừa khách khí nói: “Xin lỗi, làm cha lãng phí thời gian và tiền vé máy bay.”
“Không sao, không sao, dù gì cũng là vé giá rẻ, không sao mà!” Cha dượng anh xoa xoa tay, con riêng tỏ vẻ áy náy cũng khiến ông ngại ngùng.
Tuy vé máy bay giá rẻ đến Thượng Hải vào mùa xuân và mùa thu chỉ có 99 tệ, nhưng ông cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể mua được.
Chẳng qua ông không ngờ khi đến sân bay, Bạch Lập Nhân lại gặp cha ruột và bà mẹ kế hồ ly tinh, đi cùng với người anh cùng cha khác mẹ của mình.
Lúc ấy, bọn họ thấy Tiết Khiêm Quân được lớn lên trong một gia cảnh cực kì tốt, từ một thanh niên gầy yếu, nay đã trở thành một người ôn thuận, khiêm tốn, hôm đó, là ngày Tiết Khiêm Quân xuất ngoại du học.
Nhìn cha ruột mình đi theo hồ ly tinh ân cần hỏi thăm “con” mình, nhìn gia đình “kẻ thù” một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, Bạch Lập Nhân liền cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng quay đầu bước đi.
Vì không muốn cùng bọn họ ở chung sân bay, Bạch Lập Nhân mới kiên quyết chuyển sang đi tàu hỏa.
“Cha, con cùng một vài người bạn đang làm ở một công ty máy tính nhỏ, tuy rằng lương không cao, nhưng phí sinh hoạt không thành vấn đề.” Anh cười từ chối.
Anh là con riêng, cũng không thể cứ ngửa tay xin tiền cha dượng mãi được.
Khi còn học trung học anh đã định đi làm thêm, chỉ đến khi lên đại học mới có thể thực hiện, mà khi ở cấp ba, việc “hạ bệ” Liêu Diệu Trăn không ngờ lại giúp anh nhiều đến như vậy.
Biết con riêng tự trọng cao, cha dượng như ông cũng không miễn cưỡng nữa, đưa vé tàu cho anh rồi căn dặn: “Phải biết tự chăm sóc mình nghe chưa?”
Bạch Lập Nhân liếc sơ qua vé trên tay ông, quả nhiên là toa giường nằm.
Vì anh sợ bẩn, lại ghét đụng chạm vào người khác, lúc cha dượng nói đã thay anh mua vé xe, anh cũng đoán được.
Thật ra chuyện này cũng không quá cần thiết, một người làm nghề sửa xe đạp mưu sinh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Cố nén bệnh nghiện sạch sẽ, anh chủ động nắm tay ông, đó là một bàn tay đen đuốc, rửa thế nào cũng không sạch: “Cha, mong cha chăm sóc mẹ con cẩn thận.”
Có lẽ anh sợ, cho dù ba năm qua người đàn ông nhân hậu, chất phác này có đối xử với mẹ con anh tốt thế nào, anh đều thu vào trong mắt, nhưng, vẫn mang thái độ hoài nghi mà đối xử với ông.
Dù sao nếu không phải vì muốn nuôi anh, nếu không phải vì không có tiền trả học phí mà anh phải nghỉ học một năm, một người cả đời kiên trinh như mẹ cũng sẽ không tái giá, hơn nữa còn tái giá với một gã công nhân.
“Con trai, không cần lo cho mẹ đâu.” Mẹ Bạch dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy anh, yên lặng an ủi, ý nói cho anh biết bà vẫn ổn.
Mẹ anh là một người phụ nữ nhân hậu và nhu nhược, vì muốn bảo vệ gia đình, liền ngậm đắng nuốt cay chịu cảnh chồng mình trái ôm phải ấp.
Nhưng thế giới này, vĩnh viễn là cảnh mình nhường một bước, người ta lấn một trượng.
Mẹ anh yếu đuối cứ tiếp tục nhẫn nhịn, không những không nhận được chút thương cảm nào của cha, lại còn bị hồ ly tinh trèo đầu cưỡi cổ, người có chứng nghiện sạch sẽ như anh năm 12 tuổi chịu xăm hình cũng là vì bà.
Nhưng cố gắng của bọn họ chẳng là gì cả.
Người kia nói, thật thật không ngờ hai người phải chịu khổ, thật xin lỗi.
Cha anh nhiều lần đưa đơn ly hôn trước mặt bà, ép bà kí, thậm chí nếu bà không đồng ý còn đánh đập bà rất dã man.
Anh từng nghĩ, cứ dứt khoát cùng bà bỏ trốn đi, cho người đàn ông xem trọng huyết mạch kia tỉnh ngộ.
Nhưng thì ra không phải, đàn ông một khi đã phóng túng thì không còn tỉnh táo nữa.
Cặn bã thì chỉ có thể là cặn bã mà thôi, chỉ cần “người yêu” ở “bên gối thỏ thẻ”: dù anh có hiếm muộn đi chăng nữa, nó đã muốn đi thì cứ để cho nó đi, chúng ta còn có Khiêm Quân mà, hơn nữa một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ có kết tinh của riêng mình, đến lúc đó anh còn lo không có ai kế thừa sự nghiệp của mình sao?
Chỉ một câu thôi đã khiến anh cùng mẹ mình hoàn toàn thất vọng, một người thành tích luôn luôn nổi trội như anh thậm chí sách cũng không đọc nổi, còn em gái đáng yêu vì ngày đêm khóc lóc đòi tìm họ mà gặp mưa, bị viêm màng não qua đời, ngay cả thế, ông ta cũng không thèm để ý.
Anh nhìn mẹ mình ngày càng tiều tụy, vừa mới bốn mươi đã vô cùng xuống sắc: “Cố lên con, đừng khiến mẹ lo lắng, nhé?”
Anh rất yêu mẹ mình.
Trong mắt anh, tình yêu chính là một thứ gì đó rất xa lạ, cho dù người anh yêu có ở trong lòng anh hờn dỗi, anh cũng sẽ không bao giờ vì San San mà rời bỏ mẹ mình.
Bởi vì, anh lo lắng.
Cho dù, anh thật sự rất đau khổ.
Vẫy tay tạm biệt mẹ và cha dượng, anh ngay lập tức tìm số toa.
Lên tàu, sau khi tìm được giường mình, Bạch Lập Nhân lập tức trải chăn đã chuẩn bị sẵn, sau đó dùng bao gối đem từ nhà đi bọc lại gối.
Xong rồi đi rửa tay.
Giường đối diện đã có người nằm, chùm chăn kín mít, đưa lưng về phía anh.
Bạch Lập Nhân đọc tạp chí giết thời gian.
“Hu hu hu…” Đột nhiên có tiếng khóc hệt như tiếng mèo kêu bay vào tai anh.
Mẹ Bạch vẫn lo lắng dặn dò: “Lập Nhân, con phải nhớ ăn no mặc ấm, có chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà, biết chưa?”
“Vâng.” Anh gật đầu.
“Thằng bé này rõ ràng sợ bẩn lại còn cứng đầu, có vé máy bay không đi, cứ nhất quyết đòi đi tàu.” Bà thở dài.
Con mình nghiện sạch sẽ đến mức nào bà làm mẹ sao lại không biết.
Đoán chừng suốt đường đi chắc lại không thể nghỉ ngơi tử tế rồi.
Cha dượng cũng dặn dò anh: “Lập Nhân, không cần tiết kiệm làm gì, khi nào cần tiền cứ nói với cha, đừng ngại.”
Anh nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, vừa lễ phép vừa khách khí nói: “Xin lỗi, làm cha lãng phí thời gian và tiền vé máy bay.”
“Không sao, không sao, dù gì cũng là vé giá rẻ, không sao mà!” Cha dượng anh xoa xoa tay, con riêng tỏ vẻ áy náy cũng khiến ông ngại ngùng.
Tuy vé máy bay giá rẻ đến Thượng Hải vào mùa xuân và mùa thu chỉ có 99 tệ, nhưng ông cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể mua được.
Chẳng qua ông không ngờ khi đến sân bay, Bạch Lập Nhân lại gặp cha ruột và bà mẹ kế hồ ly tinh, đi cùng với người anh cùng cha khác mẹ của mình.
Lúc ấy, bọn họ thấy Tiết Khiêm Quân được lớn lên trong một gia cảnh cực kì tốt, từ một thanh niên gầy yếu, nay đã trở thành một người ôn thuận, khiêm tốn, hôm đó, là ngày Tiết Khiêm Quân xuất ngoại du học.
Nhìn cha ruột mình đi theo hồ ly tinh ân cần hỏi thăm “con” mình, nhìn gia đình “kẻ thù” một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, Bạch Lập Nhân liền cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng quay đầu bước đi.
Vì không muốn cùng bọn họ ở chung sân bay, Bạch Lập Nhân mới kiên quyết chuyển sang đi tàu hỏa.
“Cha, con cùng một vài người bạn đang làm ở một công ty máy tính nhỏ, tuy rằng lương không cao, nhưng phí sinh hoạt không thành vấn đề.” Anh cười từ chối.
Anh là con riêng, cũng không thể cứ ngửa tay xin tiền cha dượng mãi được.
Khi còn học trung học anh đã định đi làm thêm, chỉ đến khi lên đại học mới có thể thực hiện, mà khi ở cấp ba, việc “hạ bệ” Liêu Diệu Trăn không ngờ lại giúp anh nhiều đến như vậy.
Biết con riêng tự trọng cao, cha dượng như ông cũng không miễn cưỡng nữa, đưa vé tàu cho anh rồi căn dặn: “Phải biết tự chăm sóc mình nghe chưa?”
Bạch Lập Nhân liếc sơ qua vé trên tay ông, quả nhiên là toa giường nằm.
Vì anh sợ bẩn, lại ghét đụng chạm vào người khác, lúc cha dượng nói đã thay anh mua vé xe, anh cũng đoán được.
Thật ra chuyện này cũng không quá cần thiết, một người làm nghề sửa xe đạp mưu sinh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Cố nén bệnh nghiện sạch sẽ, anh chủ động nắm tay ông, đó là một bàn tay đen đuốc, rửa thế nào cũng không sạch: “Cha, mong cha chăm sóc mẹ con cẩn thận.”
Có lẽ anh sợ, cho dù ba năm qua người đàn ông nhân hậu, chất phác này có đối xử với mẹ con anh tốt thế nào, anh đều thu vào trong mắt, nhưng, vẫn mang thái độ hoài nghi mà đối xử với ông.
Dù sao nếu không phải vì muốn nuôi anh, nếu không phải vì không có tiền trả học phí mà anh phải nghỉ học một năm, một người cả đời kiên trinh như mẹ cũng sẽ không tái giá, hơn nữa còn tái giá với một gã công nhân.
“Con trai, không cần lo cho mẹ đâu.” Mẹ Bạch dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy anh, yên lặng an ủi, ý nói cho anh biết bà vẫn ổn.
Mẹ anh là một người phụ nữ nhân hậu và nhu nhược, vì muốn bảo vệ gia đình, liền ngậm đắng nuốt cay chịu cảnh chồng mình trái ôm phải ấp.
Nhưng thế giới này, vĩnh viễn là cảnh mình nhường một bước, người ta lấn một trượng.
Mẹ anh yếu đuối cứ tiếp tục nhẫn nhịn, không những không nhận được chút thương cảm nào của cha, lại còn bị hồ ly tinh trèo đầu cưỡi cổ, người có chứng nghiện sạch sẽ như anh năm 12 tuổi chịu xăm hình cũng là vì bà.
Nhưng cố gắng của bọn họ chẳng là gì cả.
Người kia nói, thật thật không ngờ hai người phải chịu khổ, thật xin lỗi.
Cha anh nhiều lần đưa đơn ly hôn trước mặt bà, ép bà kí, thậm chí nếu bà không đồng ý còn đánh đập bà rất dã man.
Anh từng nghĩ, cứ dứt khoát cùng bà bỏ trốn đi, cho người đàn ông xem trọng huyết mạch kia tỉnh ngộ.
Nhưng thì ra không phải, đàn ông một khi đã phóng túng thì không còn tỉnh táo nữa.
Cặn bã thì chỉ có thể là cặn bã mà thôi, chỉ cần “người yêu” ở “bên gối thỏ thẻ”: dù anh có hiếm muộn đi chăng nữa, nó đã muốn đi thì cứ để cho nó đi, chúng ta còn có Khiêm Quân mà, hơn nữa một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ có kết tinh của riêng mình, đến lúc đó anh còn lo không có ai kế thừa sự nghiệp của mình sao?
Chỉ một câu thôi đã khiến anh cùng mẹ mình hoàn toàn thất vọng, một người thành tích luôn luôn nổi trội như anh thậm chí sách cũng không đọc nổi, còn em gái đáng yêu vì ngày đêm khóc lóc đòi tìm họ mà gặp mưa, bị viêm màng não qua đời, ngay cả thế, ông ta cũng không thèm để ý.
Anh nhìn mẹ mình ngày càng tiều tụy, vừa mới bốn mươi đã vô cùng xuống sắc: “Cố lên con, đừng khiến mẹ lo lắng, nhé?”
Anh rất yêu mẹ mình.
Trong mắt anh, tình yêu chính là một thứ gì đó rất xa lạ, cho dù người anh yêu có ở trong lòng anh hờn dỗi, anh cũng sẽ không bao giờ vì San San mà rời bỏ mẹ mình.
Bởi vì, anh lo lắng.
Cho dù, anh thật sự rất đau khổ.
Vẫy tay tạm biệt mẹ và cha dượng, anh ngay lập tức tìm số toa.
Lên tàu, sau khi tìm được giường mình, Bạch Lập Nhân lập tức trải chăn đã chuẩn bị sẵn, sau đó dùng bao gối đem từ nhà đi bọc lại gối.
Xong rồi đi rửa tay.
Giường đối diện đã có người nằm, chùm chăn kín mít, đưa lưng về phía anh.
Bạch Lập Nhân đọc tạp chí giết thời gian.
“Hu hu hu…” Đột nhiên có tiếng khóc hệt như tiếng mèo kêu bay vào tai anh.
/126
|