Editor: Quả táo nhỏ
Beta: Qiongne
Ở hậu trường, người đến người đi vô cùng bận rộn, tạp âm ở khán đài không ngừng truyền tới. Tiết mục thứ 8 có vẻ rất hài hước, người xem không ngừng bộc phát ra những trận cười vang.
Nhưng mà hậu trường vài người giằng co ở kia, không có một người nói chuyện, trường hợp tức khắc yên tĩnh xuống dưới.
Chu Sanh Sanh sắc mặt trắng bệch, nỗ lực muốn rút tay về.
Nhưng Trịnh Tầm vẫn gắt gao nắm lấy cô.
Lục Gia Xuyên cùng anh đỡ Chu Sanh Sanh, thấy cô đứng vững vàng, liền buông tay ra. lại không ngờ người đàn ông xa lạ kia vẫn còn cầm tay cô.
Mày nhăn lại, đang muốn mở miệng ngăn lại, bỗng chốc anh nghe thấy ba chữ quen thuộc.
Chu Sanh Sanh.
Biểu tình của anh cứng lại, môi duy trì tư thế khép mở, nhưng một âm thanh cũng không phát ra được.
Chu Sanh Sanh cuống quít rút tay về, nhưng không thể được, chỉ có thể cười làm lành nói:“ Ha ha, anh nhận sai người rồi, Chu Sanh Sanh gì cơ, tôi còn là Chu Đại Phúc đấy.”
Trịnh Tầm nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, nháy mắt đã chắc chắn suy đoán của mình
Mẹ nó, đúng là người phụ nữ không từ mà biệt chết tiệt kia.
Hắn sắc mặt xanh mét: “Ha hả, cứ giả bộ đi. Giao tình mười một năm, cậu cho rằng tôi sẽ không nhận ra. Cậu được lắm, rời nhà trốn đi chơi đến tận bây giờ, không từ mà biệt hại bao người lo lắng rất vui đúng không?”
Chu Sanh Sanh biết không tránh được, cuống quít đưa mắt ra hiệu với hắn.
Ông trời ơi, tại sao ở chỗ này lại gặp được Trịnh Tầm chứ? Lục Gia Xuyên vẫn còn ở đây, cục diện rối rắm này thu phục như thế nào đây?
“Vị tiên sinh này, anh thật sự nhận sai người rồi, tôi là Tiết Thanh Thanh, không phải người anh quen biết kia.”
Trịnh Tâm nhìn sắc mặt trắng bệch đang không ngừng đưa mắt ra hiệu của cô. Ngay sau đó, anh ấy lôi kéo Chu Sanh Sanh đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói.”
Chu Sanh Sanh bị hắn kéo đi vài bước, một cái tay khác ở đằng sau bị người bắt lấy.
Lục Gia Xuyên đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn Trịnh Tầm: “Anh gọi cô ấy là gì?”
Móng vuốt trên tay vẫn đang dùng sức cào hắn, liều mạng ám chỉ, Trịnh Tầm dừng một lát, rõ ràng là tức giận đến hận không thể lập tức vạch trần cô, làm cô ngã ngựa, làm cô khóc lóc thảm thiết, làm cô mất đi người đàn ông này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Chu Sanh Sanh, cuối cùng lời nói ra lại là,“… À, hình như thật sự nhận sai người.”
Anh ấy buông lỏng tay ra, Chu Sanh Sanh được tự do.
Lục Gia Xuyên nghi ngờ mà đứng ở đó, trong lòng có có cảm giác lạ lùng.
Anh cảm thấy chính mình giống như đang xem nhẹ điều gì đó, chân tướng sinh động, lại bì tầng tầng lớp lớp sương mù che dấu. Rõ ràng chỉ cần tiến lên một bước, nhưng lại không thể thấy rõ.
Chu Sanh Sanh?
Cái tên này vì sao lại xuất hiện vào lúc này?
“Nếu nhận nhầm người, chỉ cần nói xin lỗi là được, đâu cần phải nói chuyện riêng.” Anh nhìn chằm chằm Trịnh Tầm.
Trịnh Tầm lạnh lùng nhìn anh một cái, một bụng hỏa khí không có chỗ phát, đơn giản nhắm vào anh mà khai đao:“Tôi CMN da mặt mỏng, không có thói quen xin lỗi trước mặt nhiều người, anh có ý kiến?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lục Gia Xuyên mặt trầm xuống.
“Tôi mặc kệ anh da mặt có mỏng hay không, nhưng anh muốn đưa cô ấy đi, ngượng ngùng, tôi quản rồi.”
Anh một tay đem Chu Sanh Sanh kéo ra sau lưng, ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm Trịnh Tầm.
Nam Phong đứng ở một bên ngơ ngác nhìn bọn họ, Trịnh Tây Nghị đi lên phía trước, không lên tiếng mà cầm tay Trịnh Tầm.
Trịnh Tầm im lặng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái, sắc mặt hơi trầm.
Trịnh Tây Nghị hỏi hắn: “Sao lại tự dưng lại nổi giận như vậy?”
Hắn không hé răng, lại một lần nữa nhìn thật sâu về phía Chu Sanh Sanh, dùng ánh mắt truyền đạt “Không tới tìm tôi, cậu nhất định phải chết”.
“Đi thôi.” Trịnh Tây Nghị lôi kéo tay hắn, hắn quay đầu liền đi, không nặng không nhẹ mà nói một câu, “Trở về Xuất Tô Ốc.”
Ba từ Xuất Tô Ốc này, Chu Sanh Sanh hiểu được.
Hắn vẫn ở nơi đó, chưa từng rời đi.
Hậu trường chỉ còn lại một đám nhân viên đang bận rộn công tác, diễn viên các tiết mục sau vẫn đang luyện tập
Lục Gia Xuyên đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt mờ mịt của người phụ nữ trước mắt mà xoay đầu, giống như đang nhìn tình huống bên ngoài, nói: “Sao lại thế này, chỉ biểu diễn tiết mục cũng có chuyện xấu xảy ra?”
Anh sững lại, không hé răng.
Có một ý niệm trong đầu, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy cô rất giống Chu An An, lại không nghĩ tới phía trước Chu An An còn có Chu Sanh Sanh
Nói thật, ấn tượng của anh đối với Chu Sanh Sanh đã sớm quên hết, nhưng bị người đàn ông xa lạ kia gián đoạn, hiện tại anh có thể nhớ lại một ít chi tiết.
Nói như vậy, kỳ thật Chu Sanh Sanh và Chu An An cũng có một chút giống nhau. Vóc dáng giống nhau, thanh âm tương đồng, ngay cả tính cách cũng không sai biệt.
Anh tự dưng cảm thấy bực bội, đầu tiên là Chu Sanh Sanh, sau đó là Chu An An, tiếp theo là Tiết Thanh Thanh.
Nếu ba người thật sự rất giống, đó có phải nói lên anh có vấn đề?
Đều mẹ nó là kẻ điên, không biết xấu hổ, vô tâm vô phế, anh vậy mà đối với các cô một người lại một người sinh ra hảo cảm. Cảm thấy Chu Sanh Sanh rất thú vị, suýt nữa thì cùng Chu An An yêu đương. Hiện tại lại cùng Tiết Thanh Thanh trước mặt này ăn cơm, hẹn hò, lăn giường, tất cả đều làm xong.
…
Xong rồi, Lục Gia Xuyên bắt đầu hoài nghi thẩm mỹ của chính mình.
Chu Sanh Sanh không biết anh đang nghĩ gì, chỉ là trong lòng cảm thấy run sợ nhìn anh, thật cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Lục, giờ chúng ta về nhà à?”
Người đàn ông lạnh mặt đi ra ngoài, không muốn cùng cô nói chuyện.
Anh đang đắm chìm trong cảm xúc nhỏ của mình, bóng lưng lạnh nhạt như có bốn chữ to đùng: Bảo bảo không vui.
*-*
Đêm hôm đó Lục Gia Xuyên phá lệ thâm trầm, ở bên ngoài cùng cô tách ra, không một tiếng động đi vào phòng.
Chu Sanh Sanh nhìn anh biến mất ở cửa, không biết làm sao đứng yên tại chỗ, thấp thỏm bất an đến tận cùng.
Cô hoài nghi chính mình có phải thật sự ngã ngựa hay không.
Vì thế, cô ngồi xổm ngoài cửa, thật cẩn thận nhắn cho anh một tin: Bác sĩ Lục, anh đang giận em sao?
Hai phút sau, cửa mở.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn cô: “Tại sao tôi phải giận em?”
Bởi vì cô mai danh ẩn tích, giả vờ là Tiết Thanh Thanh đùa giỡn anh?
Bởi vì cô trước sau hai lần thay đổi mặt, giấu anh lừa anh xoay vòng vòng?
Vẫn là bởi vì cô biết rõ sẽ thay đổi mặt, cuộc sống không xác định, lại còn muốn lặp đi lặp lại trêu chọc anh.
Chu Sanh Sanh ngửa đầu nhìn anh, trong đầu xẹt qua hàng trăm ý niệm, cắn môi không lên tiếng.
Người phụ nữ mảnh khảnh đáng thương vô cùng ngồi ở ngoài cửa, nhìn anh với ánh mắt uỷ khuất, môi anh đào bị hàm răng trắng muốt chỉnh tề cắn cắn, cực dễ khiến người ra sinh ra đồng cảm.
Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, bỗng nhiên tức giận.
Anh đi đến nàng trước mặt cô, duỗi tay bắt lấy cô: “Tiết Thanh Thanh, em là đồng tình tâm tràn lan, cho nên ngồi xổm ở đây cho muỗi ăn?”
Chu Sanh Sanh bỏ tay vào lòng bàn tay anh, mượn sức lực của anh đứng dậy, thấp giọng nói: “Em sợ anh giận em.”
Anh cầm tay, mang cô vào trong nhà.
“Tôi không giận em.” Lục Gia Xuyên mở ra tủ giày, chần chờ một lát, vẫn đem đôi dép lê màu hồng nhạt của Chu An An mang đến, đưa cho cô, “Tôi giận bản thân mình.”
“Giận cái gì?”
“Giận cái gì?” Anh cười hai tiếng, “Tôi cũng không biết.”
Có lẽ là tức giận chính mình liên tiếp hai lần bị thả bồ câu, đến lần thứ ba vẫn không cảnh giác mà chui đầu vào. Các cô đều không phải là cùng một người, nhưng lại vô cùng tương tự.
Lục Gia Xuyên cảm thấy chính mình trúng phải tà độc, cứ luôn bị người phụ nữ điên cuồng vô lương tâm hấp dẫn.
Anh đưa Chu Sanh Sanh ngồi ở phòng khách, mở TV lên, còn mình đi phòng tắm tắm rửa.
Khi đi ra, anh thấy cô ngồi ở chỗ kia thất thần nghĩ gì đó, vẻ mặt trầm tư.
“Tắm rửa, tẩy trang đi.” Anh đem khăn lông ném lên trán cô, không thể hiểu được không quen nhìn gương mặt trang điểm đậm của cô.
Tuy rằng bình thường gương mặt cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng anh nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Chu Sanh Sanh a một tiếng, ngơ ngác mà đứng dậy vào phòng tắm, đi một nửa lại dừng lại, quay đầu muốn nói mà thôi nhìn anh.
“Có việc gì nói đi.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Cũng không có việc gì, chỉ là…” Chu Sanh Sanh giống như hạ quyết tâm lớn, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, “Lục Gia Xuyên, ở trong mắt anh, chúng ta sở dĩ đi đến hôm nay, là bởi vì cái gì? Bởi vì em là Tiết Thanh Thanh, anh thích em, hay là bởi vì em giống với người cũ của anh, bởi vì cô ấy không từ mà biệt, cho nên anh đem tình cảm chuyển rời sang em?”
Cô biết, đoạn tình cảm này có quá nhiều bí mật, chúng có thấy được ánh mặt trời hay không, quyết định hoàn toàn bởi đáp án của anh.
Nếu người anh yêu là Chu An An, cô sẽ thẳng thắn với anh, không muốn thành thế thân của ai khác.
Nhưng nếu người anh yêu là Tiết Thanh Thanh thì sao? Như vậy sự tồn tại của Chu An An và Chu Sanh Sanh còn tất yếu không?
Ban đêm, mọi âm thành đều im lặng, ánh đèn trong phòng khách chiếu rọi mọi biểu tình trên khuôn mặt anh.
Chu Sanh Sanh nín thở chờ đợi.
Một lát sau, cô nghe thấy thanh âm thong dong của Lục Gia Xuyên: “Có lẽ ngay từ đầu là vì em giống người tôi từng rất thích, nhưng hiện tại, đã lâu lắm rồi tôi không còn nhớ tới cô ấy.”
Lời này là có ý tứ gì?
Cô ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh hơn.
Lục Gia Xuyên nhìn khuôn mặt cô, giống như trong lòng mình cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, như trút được gánh nặng: “Tuy rằng không biết em cảm thấy như thế nào, nhưng ít nhất trước mắt, trong lòng tôi, trong mắt tôi đều là Tiết Thanh Thanh.”
Ngoại trừ Tiết Thanh Thanh, không có người khác.
Chu Sanh Sanh nhìn anh một lát, đột nhiên cười lên.
Nói như vậy, bí mật của quá khứ liền giữ lại đi. Anh đã quên Chu Sanh Sanh cùng Chu An Anh, vậy cô chỉ để lại Tiết Thanh Thanh
Cô chạy đến trước mặt Lục Gia Xuyên, nhón chân hôn lên môi anh
“Cảm ơn anh, bác sĩ Lục.” Người đàn ông bỗng chốc đỏ mặt.
Cái quỷ gì?
Anh liếc liếc mắt nhìn Chu Sanh Sanh một cái: “… Nữ lưu manh.”
Chu Sanh Sanh hi hi ha ha đứng ở đó, lúm đồng tiền như hoa.
Anh không khắc chế được nội tâm trở nên mềm mại, thật giống như hoả khí lúc trước bị một cái hôn môi này đánh tan, trong lòng tràn đầy ánh sáng vui vẻ.
Lục Gia Xuyên quay đầu, nỗ lực duy trì giọng điệu lạnh nhạt: “Trang điểm đậm như vậy, khó coi chết đi được, mau đi tẩy trang.”
Chu Sanh Sanh lưu luyến bước đi, nhảy nhót chạy vào phòng tắm.
Mà anh đứng ở chỗ, chậm rãi duỗi tay sờ sờ sườn mặt, nơi bị cô hôn chậm rãi nóng lên…
Người phụ nữ này, da mặt thật dày!
Anh ở trong lòng yên lặng khinh bỉ cô, khóe miệng lại… không kiềm chế được cong lên?
Đêm đó, Chu Sanh Sanh ngủ lại trong nhà Lục Gia Xuyên.
Lục Gia Xuyên cái gì cũng không nói, giống như không ý thức được nhà cô ở cách vách, bước vài bước là về đến nhà. Trực tiếp dọn giường, vẻ mặt đạm nhiên mà ngồi ở bên trái, chừa ra vị trí bên phải cho cô.
Anh một bên đọc sách, vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn phương hướng phòng tắm, chờ đợi cô tắm rửa xong đi ra ngoài.
Mười phút sau, Chu Sanh Sanh tắm rửa xong đi ra, vẫn mặc một thân váy đỏ bốc lửa kia, quay đầu nhìn quanh, phát hiện Lục Gia Xuyên ở trên giường đọc sách.
Cô xoa tóc đi đến cửa phòng ngủ, hơi chần chờ: “Bác sĩ Lục, em đi về trước?”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lại đây.”
Cô không rõ nội tình đi qua, trong tay nắm chặt khăn lông.
Lục Gia Xuyên xốc lên chăn, kéo cô ngồi ở mép giường, từ tủ đầu giường lấy ra máy sấy tóc, cắm đầu cắm, một loạt động tác nước chảy mây trôi, cúi người giúp cô sấy tóc.
Thân thể Chu Sanh Sanh cứng đờ.
Động tác của anh thực nhẹ nhàng ôn nhu, cũng có chút vụng về, hiển nhiên là chưa từng làm việc này, thỉnh thoảng gặp chỗ tóc bị thắt lại, còn lôi kéo da dầu cô.
“Đau, đau đau đau…” Chu Sanh Sanh ai da kêu lên.
Lục Gia Xuyên dừng lại, buông ra tay, ho khan hai tiếng: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Cô tự cầm máy sấy tóc tự mình làm, “Xin lỗi anh tâm huyết dâng trào, xum xoe lấy lòng em?”
“Xin lỗi tôi tâm huyết dâng trào, muốn lấy lòng em, kết quả tay chân vụng về làm không được.” Anh thong dong đáp lại, phá lệ không có châm chọc lại.
Chu Sanh Sanh cười: “Một lần lạ, hai lần quen.”
Anh ừ một tiếng, nhìn kỹ động tác của cô, yên lặng nhớ kỹ.
Ánh đèn thật ôn nhu, thanh âm của máy sấy tóc, cảm giác giống như cuộc sống bình yên.
Hai người cũng không mở miệng, chỉ an tĩnh chờ đợi giờ khắc này.
Chu Sanh Sanh miệng lưỡi khô mà sấy tóc, cho đến khi tóc khô hết cả, lúc này mới buông máy sấy.
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Giường đệm đã chuẩn bị tốt.”
“Thấy, thấy rồi.” Chu Sanh Sanh dường như không có việc gì.
“Đây là giường đôi, rất lớn.”
“Ừ, nhìn ra được.”
“Chúng ta rất gầy.” Anh không ngừng cố gắng.
“Em…” Cô dời đi tầm mắt.
Không khí trầm mặc trong chốc lát.
Cho đến khi Lục Gia Xuyên rốt cuộc không chịu nổi mà nói thẳng ra: “Tiết Thanh Thanh, giường quá lớn, một người ngủ quá rộng.”
“…”
“Cho nên…” anh dời đi tầm mắt, không nhìn cô nói, “Thời tiết nóng như vậy, mở một cái điều hoà, hai người mát mẻ, vừa tiết kiệm năng lượng. Em cảm thấy sao?”
Chu Sanh Sanh nhìn anh một lát, xì một tiếng cười nói: “Em cảm thấy, bác sĩ Lục anh tính tình rất đặc biệt, so với điều hòa nhà anh đáng yêu hơn nhiều.”
“…”
“Tiết Thanh Thanh, em rốt cuộc có biết hay không, đàn ông không thể dùng từ đáng yêu để hình dung?”
“Không biết.” Cô oạch một cái chui vào ổ chăn bên cạnh anh, đưa lưng về phía anh ngữ khí nhẹ nhàng mà nói, “Theo ý em, thích một người, mặc kệ là nam hay nữ, đều đáng yêu. Nói chuyện cũng đáng yêu, lúc tức giận cũng đáng yêu, đấu võ mồm đáng yêu, ngại ngùng cũng rất đáng yêu…”
Lý luận đáng yêu của cô còn chưa nói xong, đã thấy ánh đèn tối sầm lại, người đàn ông không nhanh không chậm đem cô đặt dưới thân
“Chờ một chút em lại nói cho anh, bộ dạng lúc anh ra sức hầu hạ em, có đáng yêu hay không.”
Beta: Qiongne
Ở hậu trường, người đến người đi vô cùng bận rộn, tạp âm ở khán đài không ngừng truyền tới. Tiết mục thứ 8 có vẻ rất hài hước, người xem không ngừng bộc phát ra những trận cười vang.
Nhưng mà hậu trường vài người giằng co ở kia, không có một người nói chuyện, trường hợp tức khắc yên tĩnh xuống dưới.
Chu Sanh Sanh sắc mặt trắng bệch, nỗ lực muốn rút tay về.
Nhưng Trịnh Tầm vẫn gắt gao nắm lấy cô.
Lục Gia Xuyên cùng anh đỡ Chu Sanh Sanh, thấy cô đứng vững vàng, liền buông tay ra. lại không ngờ người đàn ông xa lạ kia vẫn còn cầm tay cô.
Mày nhăn lại, đang muốn mở miệng ngăn lại, bỗng chốc anh nghe thấy ba chữ quen thuộc.
Chu Sanh Sanh.
Biểu tình của anh cứng lại, môi duy trì tư thế khép mở, nhưng một âm thanh cũng không phát ra được.
Chu Sanh Sanh cuống quít rút tay về, nhưng không thể được, chỉ có thể cười làm lành nói:“ Ha ha, anh nhận sai người rồi, Chu Sanh Sanh gì cơ, tôi còn là Chu Đại Phúc đấy.”
Trịnh Tầm nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, nháy mắt đã chắc chắn suy đoán của mình
Mẹ nó, đúng là người phụ nữ không từ mà biệt chết tiệt kia.
Hắn sắc mặt xanh mét: “Ha hả, cứ giả bộ đi. Giao tình mười một năm, cậu cho rằng tôi sẽ không nhận ra. Cậu được lắm, rời nhà trốn đi chơi đến tận bây giờ, không từ mà biệt hại bao người lo lắng rất vui đúng không?”
Chu Sanh Sanh biết không tránh được, cuống quít đưa mắt ra hiệu với hắn.
Ông trời ơi, tại sao ở chỗ này lại gặp được Trịnh Tầm chứ? Lục Gia Xuyên vẫn còn ở đây, cục diện rối rắm này thu phục như thế nào đây?
“Vị tiên sinh này, anh thật sự nhận sai người rồi, tôi là Tiết Thanh Thanh, không phải người anh quen biết kia.”
Trịnh Tâm nhìn sắc mặt trắng bệch đang không ngừng đưa mắt ra hiệu của cô. Ngay sau đó, anh ấy lôi kéo Chu Sanh Sanh đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói.”
Chu Sanh Sanh bị hắn kéo đi vài bước, một cái tay khác ở đằng sau bị người bắt lấy.
Lục Gia Xuyên đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn Trịnh Tầm: “Anh gọi cô ấy là gì?”
Móng vuốt trên tay vẫn đang dùng sức cào hắn, liều mạng ám chỉ, Trịnh Tầm dừng một lát, rõ ràng là tức giận đến hận không thể lập tức vạch trần cô, làm cô ngã ngựa, làm cô khóc lóc thảm thiết, làm cô mất đi người đàn ông này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Chu Sanh Sanh, cuối cùng lời nói ra lại là,“… À, hình như thật sự nhận sai người.”
Anh ấy buông lỏng tay ra, Chu Sanh Sanh được tự do.
Lục Gia Xuyên nghi ngờ mà đứng ở đó, trong lòng có có cảm giác lạ lùng.
Anh cảm thấy chính mình giống như đang xem nhẹ điều gì đó, chân tướng sinh động, lại bì tầng tầng lớp lớp sương mù che dấu. Rõ ràng chỉ cần tiến lên một bước, nhưng lại không thể thấy rõ.
Chu Sanh Sanh?
Cái tên này vì sao lại xuất hiện vào lúc này?
“Nếu nhận nhầm người, chỉ cần nói xin lỗi là được, đâu cần phải nói chuyện riêng.” Anh nhìn chằm chằm Trịnh Tầm.
Trịnh Tầm lạnh lùng nhìn anh một cái, một bụng hỏa khí không có chỗ phát, đơn giản nhắm vào anh mà khai đao:“Tôi CMN da mặt mỏng, không có thói quen xin lỗi trước mặt nhiều người, anh có ý kiến?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lục Gia Xuyên mặt trầm xuống.
“Tôi mặc kệ anh da mặt có mỏng hay không, nhưng anh muốn đưa cô ấy đi, ngượng ngùng, tôi quản rồi.”
Anh một tay đem Chu Sanh Sanh kéo ra sau lưng, ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm Trịnh Tầm.
Nam Phong đứng ở một bên ngơ ngác nhìn bọn họ, Trịnh Tây Nghị đi lên phía trước, không lên tiếng mà cầm tay Trịnh Tầm.
Trịnh Tầm im lặng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái, sắc mặt hơi trầm.
Trịnh Tây Nghị hỏi hắn: “Sao lại tự dưng lại nổi giận như vậy?”
Hắn không hé răng, lại một lần nữa nhìn thật sâu về phía Chu Sanh Sanh, dùng ánh mắt truyền đạt “Không tới tìm tôi, cậu nhất định phải chết”.
“Đi thôi.” Trịnh Tây Nghị lôi kéo tay hắn, hắn quay đầu liền đi, không nặng không nhẹ mà nói một câu, “Trở về Xuất Tô Ốc.”
Ba từ Xuất Tô Ốc này, Chu Sanh Sanh hiểu được.
Hắn vẫn ở nơi đó, chưa từng rời đi.
Hậu trường chỉ còn lại một đám nhân viên đang bận rộn công tác, diễn viên các tiết mục sau vẫn đang luyện tập
Lục Gia Xuyên đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt mờ mịt của người phụ nữ trước mắt mà xoay đầu, giống như đang nhìn tình huống bên ngoài, nói: “Sao lại thế này, chỉ biểu diễn tiết mục cũng có chuyện xấu xảy ra?”
Anh sững lại, không hé răng.
Có một ý niệm trong đầu, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy cô rất giống Chu An An, lại không nghĩ tới phía trước Chu An An còn có Chu Sanh Sanh
Nói thật, ấn tượng của anh đối với Chu Sanh Sanh đã sớm quên hết, nhưng bị người đàn ông xa lạ kia gián đoạn, hiện tại anh có thể nhớ lại một ít chi tiết.
Nói như vậy, kỳ thật Chu Sanh Sanh và Chu An An cũng có một chút giống nhau. Vóc dáng giống nhau, thanh âm tương đồng, ngay cả tính cách cũng không sai biệt.
Anh tự dưng cảm thấy bực bội, đầu tiên là Chu Sanh Sanh, sau đó là Chu An An, tiếp theo là Tiết Thanh Thanh.
Nếu ba người thật sự rất giống, đó có phải nói lên anh có vấn đề?
Đều mẹ nó là kẻ điên, không biết xấu hổ, vô tâm vô phế, anh vậy mà đối với các cô một người lại một người sinh ra hảo cảm. Cảm thấy Chu Sanh Sanh rất thú vị, suýt nữa thì cùng Chu An An yêu đương. Hiện tại lại cùng Tiết Thanh Thanh trước mặt này ăn cơm, hẹn hò, lăn giường, tất cả đều làm xong.
…
Xong rồi, Lục Gia Xuyên bắt đầu hoài nghi thẩm mỹ của chính mình.
Chu Sanh Sanh không biết anh đang nghĩ gì, chỉ là trong lòng cảm thấy run sợ nhìn anh, thật cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Lục, giờ chúng ta về nhà à?”
Người đàn ông lạnh mặt đi ra ngoài, không muốn cùng cô nói chuyện.
Anh đang đắm chìm trong cảm xúc nhỏ của mình, bóng lưng lạnh nhạt như có bốn chữ to đùng: Bảo bảo không vui.
*-*
Đêm hôm đó Lục Gia Xuyên phá lệ thâm trầm, ở bên ngoài cùng cô tách ra, không một tiếng động đi vào phòng.
Chu Sanh Sanh nhìn anh biến mất ở cửa, không biết làm sao đứng yên tại chỗ, thấp thỏm bất an đến tận cùng.
Cô hoài nghi chính mình có phải thật sự ngã ngựa hay không.
Vì thế, cô ngồi xổm ngoài cửa, thật cẩn thận nhắn cho anh một tin: Bác sĩ Lục, anh đang giận em sao?
Hai phút sau, cửa mở.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn cô: “Tại sao tôi phải giận em?”
Bởi vì cô mai danh ẩn tích, giả vờ là Tiết Thanh Thanh đùa giỡn anh?
Bởi vì cô trước sau hai lần thay đổi mặt, giấu anh lừa anh xoay vòng vòng?
Vẫn là bởi vì cô biết rõ sẽ thay đổi mặt, cuộc sống không xác định, lại còn muốn lặp đi lặp lại trêu chọc anh.
Chu Sanh Sanh ngửa đầu nhìn anh, trong đầu xẹt qua hàng trăm ý niệm, cắn môi không lên tiếng.
Người phụ nữ mảnh khảnh đáng thương vô cùng ngồi ở ngoài cửa, nhìn anh với ánh mắt uỷ khuất, môi anh đào bị hàm răng trắng muốt chỉnh tề cắn cắn, cực dễ khiến người ra sinh ra đồng cảm.
Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, bỗng nhiên tức giận.
Anh đi đến nàng trước mặt cô, duỗi tay bắt lấy cô: “Tiết Thanh Thanh, em là đồng tình tâm tràn lan, cho nên ngồi xổm ở đây cho muỗi ăn?”
Chu Sanh Sanh bỏ tay vào lòng bàn tay anh, mượn sức lực của anh đứng dậy, thấp giọng nói: “Em sợ anh giận em.”
Anh cầm tay, mang cô vào trong nhà.
“Tôi không giận em.” Lục Gia Xuyên mở ra tủ giày, chần chờ một lát, vẫn đem đôi dép lê màu hồng nhạt của Chu An An mang đến, đưa cho cô, “Tôi giận bản thân mình.”
“Giận cái gì?”
“Giận cái gì?” Anh cười hai tiếng, “Tôi cũng không biết.”
Có lẽ là tức giận chính mình liên tiếp hai lần bị thả bồ câu, đến lần thứ ba vẫn không cảnh giác mà chui đầu vào. Các cô đều không phải là cùng một người, nhưng lại vô cùng tương tự.
Lục Gia Xuyên cảm thấy chính mình trúng phải tà độc, cứ luôn bị người phụ nữ điên cuồng vô lương tâm hấp dẫn.
Anh đưa Chu Sanh Sanh ngồi ở phòng khách, mở TV lên, còn mình đi phòng tắm tắm rửa.
Khi đi ra, anh thấy cô ngồi ở chỗ kia thất thần nghĩ gì đó, vẻ mặt trầm tư.
“Tắm rửa, tẩy trang đi.” Anh đem khăn lông ném lên trán cô, không thể hiểu được không quen nhìn gương mặt trang điểm đậm của cô.
Tuy rằng bình thường gương mặt cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng anh nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Chu Sanh Sanh a một tiếng, ngơ ngác mà đứng dậy vào phòng tắm, đi một nửa lại dừng lại, quay đầu muốn nói mà thôi nhìn anh.
“Có việc gì nói đi.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Cũng không có việc gì, chỉ là…” Chu Sanh Sanh giống như hạ quyết tâm lớn, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, “Lục Gia Xuyên, ở trong mắt anh, chúng ta sở dĩ đi đến hôm nay, là bởi vì cái gì? Bởi vì em là Tiết Thanh Thanh, anh thích em, hay là bởi vì em giống với người cũ của anh, bởi vì cô ấy không từ mà biệt, cho nên anh đem tình cảm chuyển rời sang em?”
Cô biết, đoạn tình cảm này có quá nhiều bí mật, chúng có thấy được ánh mặt trời hay không, quyết định hoàn toàn bởi đáp án của anh.
Nếu người anh yêu là Chu An An, cô sẽ thẳng thắn với anh, không muốn thành thế thân của ai khác.
Nhưng nếu người anh yêu là Tiết Thanh Thanh thì sao? Như vậy sự tồn tại của Chu An An và Chu Sanh Sanh còn tất yếu không?
Ban đêm, mọi âm thành đều im lặng, ánh đèn trong phòng khách chiếu rọi mọi biểu tình trên khuôn mặt anh.
Chu Sanh Sanh nín thở chờ đợi.
Một lát sau, cô nghe thấy thanh âm thong dong của Lục Gia Xuyên: “Có lẽ ngay từ đầu là vì em giống người tôi từng rất thích, nhưng hiện tại, đã lâu lắm rồi tôi không còn nhớ tới cô ấy.”
Lời này là có ý tứ gì?
Cô ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh hơn.
Lục Gia Xuyên nhìn khuôn mặt cô, giống như trong lòng mình cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, như trút được gánh nặng: “Tuy rằng không biết em cảm thấy như thế nào, nhưng ít nhất trước mắt, trong lòng tôi, trong mắt tôi đều là Tiết Thanh Thanh.”
Ngoại trừ Tiết Thanh Thanh, không có người khác.
Chu Sanh Sanh nhìn anh một lát, đột nhiên cười lên.
Nói như vậy, bí mật của quá khứ liền giữ lại đi. Anh đã quên Chu Sanh Sanh cùng Chu An Anh, vậy cô chỉ để lại Tiết Thanh Thanh
Cô chạy đến trước mặt Lục Gia Xuyên, nhón chân hôn lên môi anh
“Cảm ơn anh, bác sĩ Lục.” Người đàn ông bỗng chốc đỏ mặt.
Cái quỷ gì?
Anh liếc liếc mắt nhìn Chu Sanh Sanh một cái: “… Nữ lưu manh.”
Chu Sanh Sanh hi hi ha ha đứng ở đó, lúm đồng tiền như hoa.
Anh không khắc chế được nội tâm trở nên mềm mại, thật giống như hoả khí lúc trước bị một cái hôn môi này đánh tan, trong lòng tràn đầy ánh sáng vui vẻ.
Lục Gia Xuyên quay đầu, nỗ lực duy trì giọng điệu lạnh nhạt: “Trang điểm đậm như vậy, khó coi chết đi được, mau đi tẩy trang.”
Chu Sanh Sanh lưu luyến bước đi, nhảy nhót chạy vào phòng tắm.
Mà anh đứng ở chỗ, chậm rãi duỗi tay sờ sờ sườn mặt, nơi bị cô hôn chậm rãi nóng lên…
Người phụ nữ này, da mặt thật dày!
Anh ở trong lòng yên lặng khinh bỉ cô, khóe miệng lại… không kiềm chế được cong lên?
Đêm đó, Chu Sanh Sanh ngủ lại trong nhà Lục Gia Xuyên.
Lục Gia Xuyên cái gì cũng không nói, giống như không ý thức được nhà cô ở cách vách, bước vài bước là về đến nhà. Trực tiếp dọn giường, vẻ mặt đạm nhiên mà ngồi ở bên trái, chừa ra vị trí bên phải cho cô.
Anh một bên đọc sách, vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn phương hướng phòng tắm, chờ đợi cô tắm rửa xong đi ra ngoài.
Mười phút sau, Chu Sanh Sanh tắm rửa xong đi ra, vẫn mặc một thân váy đỏ bốc lửa kia, quay đầu nhìn quanh, phát hiện Lục Gia Xuyên ở trên giường đọc sách.
Cô xoa tóc đi đến cửa phòng ngủ, hơi chần chờ: “Bác sĩ Lục, em đi về trước?”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lại đây.”
Cô không rõ nội tình đi qua, trong tay nắm chặt khăn lông.
Lục Gia Xuyên xốc lên chăn, kéo cô ngồi ở mép giường, từ tủ đầu giường lấy ra máy sấy tóc, cắm đầu cắm, một loạt động tác nước chảy mây trôi, cúi người giúp cô sấy tóc.
Thân thể Chu Sanh Sanh cứng đờ.
Động tác của anh thực nhẹ nhàng ôn nhu, cũng có chút vụng về, hiển nhiên là chưa từng làm việc này, thỉnh thoảng gặp chỗ tóc bị thắt lại, còn lôi kéo da dầu cô.
“Đau, đau đau đau…” Chu Sanh Sanh ai da kêu lên.
Lục Gia Xuyên dừng lại, buông ra tay, ho khan hai tiếng: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Cô tự cầm máy sấy tóc tự mình làm, “Xin lỗi anh tâm huyết dâng trào, xum xoe lấy lòng em?”
“Xin lỗi tôi tâm huyết dâng trào, muốn lấy lòng em, kết quả tay chân vụng về làm không được.” Anh thong dong đáp lại, phá lệ không có châm chọc lại.
Chu Sanh Sanh cười: “Một lần lạ, hai lần quen.”
Anh ừ một tiếng, nhìn kỹ động tác của cô, yên lặng nhớ kỹ.
Ánh đèn thật ôn nhu, thanh âm của máy sấy tóc, cảm giác giống như cuộc sống bình yên.
Hai người cũng không mở miệng, chỉ an tĩnh chờ đợi giờ khắc này.
Chu Sanh Sanh miệng lưỡi khô mà sấy tóc, cho đến khi tóc khô hết cả, lúc này mới buông máy sấy.
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Giường đệm đã chuẩn bị tốt.”
“Thấy, thấy rồi.” Chu Sanh Sanh dường như không có việc gì.
“Đây là giường đôi, rất lớn.”
“Ừ, nhìn ra được.”
“Chúng ta rất gầy.” Anh không ngừng cố gắng.
“Em…” Cô dời đi tầm mắt.
Không khí trầm mặc trong chốc lát.
Cho đến khi Lục Gia Xuyên rốt cuộc không chịu nổi mà nói thẳng ra: “Tiết Thanh Thanh, giường quá lớn, một người ngủ quá rộng.”
“…”
“Cho nên…” anh dời đi tầm mắt, không nhìn cô nói, “Thời tiết nóng như vậy, mở một cái điều hoà, hai người mát mẻ, vừa tiết kiệm năng lượng. Em cảm thấy sao?”
Chu Sanh Sanh nhìn anh một lát, xì một tiếng cười nói: “Em cảm thấy, bác sĩ Lục anh tính tình rất đặc biệt, so với điều hòa nhà anh đáng yêu hơn nhiều.”
“…”
“Tiết Thanh Thanh, em rốt cuộc có biết hay không, đàn ông không thể dùng từ đáng yêu để hình dung?”
“Không biết.” Cô oạch một cái chui vào ổ chăn bên cạnh anh, đưa lưng về phía anh ngữ khí nhẹ nhàng mà nói, “Theo ý em, thích một người, mặc kệ là nam hay nữ, đều đáng yêu. Nói chuyện cũng đáng yêu, lúc tức giận cũng đáng yêu, đấu võ mồm đáng yêu, ngại ngùng cũng rất đáng yêu…”
Lý luận đáng yêu của cô còn chưa nói xong, đã thấy ánh đèn tối sầm lại, người đàn ông không nhanh không chậm đem cô đặt dưới thân
“Chờ một chút em lại nói cho anh, bộ dạng lúc anh ra sức hầu hạ em, có đáng yêu hay không.”
/81
|