Edit: Chou
Beta: Nguyệt Nguyệt
Suốt một thời gian, Chu Sanh Sanh không hề liên lạc với Lục Gia Xuyên.
Trong lúc đó thật ra lại thu thêm 1 bạn tốt Wechat, người nọ lười đến nỗi không thèm nghĩ nickname, lời ít ý nhiều để tên Lục Gia Xuyên.
Lời nhắn xin kết bạn có nội dung như sau: Son môi của cô rơi ở nhà tôi.
Thời điểm cô nhận được tin nhắn này, cô đang ở tiệm bánh giương mắt nhìn. Gần đây trong tiệm hướng gió thay đổi, sau nhiều lần đánh nhiều lần thua trạng huống, cửa hàng trưởng vừa đe dọa vừa dụ dỗ muốn mọi người chơi có thể “Hoàn toàn dựa vào may mắn để quyết định thắng thua”. Sau đó anh ta liền trở thành ví dụ tốt nhất cho câu này, giương mắt nhìn mình thua từ đầu đến cuối.
Chơi được một nửa ván, âm thanh di động vang lên “đinh” một tiếng.
Chu Sanh Sanh cũng không nghĩ nhiều, một tay lấy bài, một tay mở khóa di động trên bàn, lời mời kết bạn liền nhảy vào mi mắt.
Lúc này Viên đã dẫn đầu đánh hết bài, ghé vào trước mặt cô giúp đỡ đưa ý kiến, vừa cúi đầu cũng thấy được câu nói trên màn hình, thuận miệng đọc to lên: “Son môi của cô rơi ở nhà tôi?”
Tựa như tiêm máu gà vào người, Viên lập tức hưng phấn, bắt lấy di động.
“Ai da ai da, Chu An An, ai đấy?”
Cô ấy tránh bàn tay duỗi tới muốn cướp lại di động của Chu Sanh Sanh, để sát vào màn hình, click mở ảnh chân dung. Ảnh chụp phông nền màu xanh, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng khuôn mặt trầm tĩnh nhìn màn ảnh, đôi mắt đen nhánh sáng trong, bên môi có ý cười đạm mạc.
“Trời đất, đây là ảnh thẻ hả? Ảnh thẻ mà chụp đẹp đến vậy, người thật chắc còn đẹp hơn?”
Viên thanh âm kinh ngạc ồn ào, sau đó mới nhớ ra người này chẳng phải là người từng đến tiệm cà phê chơi “ Đại chiến qua ánh mắt” với cửa hàng trưởng sao?
Một đám người dừng chơi bài, nhanh chóng thò qua tụ lại thành một đống, không chớp mắt nhìn chằm chằm hình Lục Gia Xuyên.
Cửa hàng trưởng nói: “Thời buổi này còn có người dùng ảnh thẻ làm hình đại diện Wechat, ha ha, quê mùa gần chết!”
Đông Đông nói: “Nếu ảnh thẻ của tôi đẹp như vậy, tôi cũng nguyện ý đặt làm hình đại diện”.
“Đẹp cái gì mà đẹp!” Cửa hàng trưởng kích động đến nỗi nước miếng đều ồn ào ra tới: “Không nhìn ra anh ta dùng Photoshop sao? Làm gì có ai da trắng như vậy? Đôi mắt thì sáng ngời có thần như vậy? Cằm như nhọn như vậy, nhất định mặt quá gầy! Chắc chắn dùng tất cả hiệu ứng ánh sáng, bằng không nào có được hiệu quả này?”
“Nhìn không ra, cửa hàng trưởng anh còn hiểu biết sâu rộng về mấy cái Photoshop như vậy ha.” Tiểu Kim như có suy tư gì.
Cửa hàng trưởng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, không nghĩ ra từ gì để cãi lại.
Điện thoại của Chu sanh Sanh bị bọn họ cầm một bên nửa ngày, lúc này cưới cùng cũng có thể cướp về, bực tức cất vào túi áo: “Rốt cuộc là còn đánh bài nữa không?”
“Có chứ!” Mọi người trăm miệng một lời.
“Nhưng mà trước khi đánh, cô thành thật khai báo một chút cô có quan hệ gì với người tên Lục Gia Xuyên này mà không thể cho ai biết?”
“Son môi là đồ vật riêng tư như vậy cũng làm rơi ở nhà anh ta, chậc chậc chậc, trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh không thể miêu tả”.
“Xem Wechat tên này, ảnh đại diện thế này, chơi hệ nghiêm trang cấm dục nè. Ai ai, người càng cấm dục trên giường càng cuồng dã đó nha!”
“Nhưng mà tôi nghe nói người mũi cao đều tràn đầy tính dục. Không biết thân thể nhỏ nhỏ này của An An có chịu được hay không…”.
Bốn phương tám hướng cả đám vọt tới suy tư gì, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
“…”
Này mẹ nó nơi nào tới một đám tài xế già!
Chu Sanh Sanh bỏ bài xuống, nắm chặt di động chui vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu cúi đầu xem màn hình. Đầu ngón tay chạm được đầu của anh, hơi hơi ngừng lại, hình ảnh phóng đại mở ra.
Thật đúng là chiếc ảnh thẻ dán trên bảng công tác ở hành lang kia.
Cô cũng không biết nên cười nhạo anh tự luyến quá mức, hay là đứng đắn quá mức. Chẳng qua dù anh có phóng một bức ảnh không chút cẩu thả, cô cũng không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp.
Cô thông qua lời xin bạn tốt, click mở vòng bạn bè của anh, không nghĩ rằng không có một trạng thái nào.
Thật sự là sạch sẽ đến trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết gì.
Dừng một chút, cô trả lời: [Hay là anh để ở phòng bảo vệ, đêm nay tôi tan tầm rồi ngồi xe điện ngầm qua lấy].
Người nọ trả lời rất nhanh: [Không cần. Khi nào cô tan tầm? Tôi lái xe lại đó.]
Trong đầu có một thanh âm rõ ràng vang dội đang nói: “Cự tuyệt anh. Son môi không cần cũng được. Rõ ràng là đã hạ quyết tâm không hề xuất hiện, không trì hoãn anh, chẳng lẽ muốn kiếm củi ba năm thiêu cháy một giờ?”
Vì thế cô chậm rãi, gian nan chốt hạ một câu: [Thôi, đi xa như vậy, dù sao tô thỏi son đó xấu lắm, tôi không quá thích, anh cứ vứt nó đi.]
Lúc này đây, bên kia im lặng vài phút, chờ khi cô đứng dậy đẩy cửa chuẩn bị muốn đi, trong tay mới vang lên đinh một tiếng.
Chu Sanh Sanh cúi đầu, mặt trên xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:
[Không xấu]
[Rất hợp với cô]
Bước chân cô bỗng nhiên bất động.
Khi cô đang thất thần, ngay sau đó, tin nhắn thứ ba xuất hiện trước mắt: [ Sau khi tan làm, tôi tới tiệm cà phê tìm cô.]
*-*
Còn cách một giờ nữa là thời gian tan tầm, Chu Sanh Sanh cũng đã không giữ được trạng thái ban đầu.
Bác sĩ đều nói cái gì mà thời gian tan tầm tới?
Cô một bên chú ý thời gian, một bên liên tiếp nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Cửa hàng trưởng cố ý vô tình đến bên cạnh cô, nói bóng nói gió muốn dò hỏi quan hệ của cô với Lục Gia Xuyên, chỉ tiếc là ấp a ấp úng mãi không hỏi thành câu. Đại khái là do dáng người, anh ta trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương, mà mối quan hệ yêu đương thất bại lần trước càng làm anh ta càng gia tăng không ít sự tự ti, khiếp đảm.
Cuối cùng anh thật vất vả lấy hết can đảm hỏi: “Vậy rốt cuộc 2 người có quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.”
Chu Sanh Sanh chỉ đáp một câu như vậy, đã thấy cửa sổ sát đất bị ánh đèn từ chiếc ô tô màu đen quen thuộc chiếu sáng, trên người vẫn mặc nguyên bộ tạp dề pha chế đã chạy ra ngoài.
Cô không có biện pháp khắc chế sự khẩn trương, trong lòng vừa nhảy nhót, đồng thời lại vừa sợ hãi.
Không thể tới gần người khác.
Không thể duy trì gương mặt.
Không thể tiến vào bước yêu thích sâu hơn.
Không thể có tình yêu oanh oanh liệt liệt, không màng tất cả.
Cô có thể làm sao bây giờ?
Cô chạy chậm một đường mở cửa cửa hàng, đi tới đến cạnh xe.
Cửa kính xe mở xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc. Lục Gia Xuyên ngồi trên xe, nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.
“Bác sĩ Lục.” Cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn khi đón tiếp khách hàng, đồng thời vươn tay tới: “Cảm ơn anh tới đưa son môi.”
Cặp mắt đen nhánh kia nhìn lướt qua giữa tay cô, sau đó lại quay về mặt cô: “Ai nói tôi tới đưa son?”
????
Chu Sanh Sanh không thể hiểu được.
“Chẳng phải anh nói…”
“Lên xe.”
Anh cúi người mở cửa xe, lại lần nữa ngồi dậy: “Son ở nhà tôi, lái xe chở cô về nhà lấy.”
“ Anh không thể mang theo lúc đi làm, tan tầm trực tiếp đưa cho tôi sao?”
“ Không thể!”
“…”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh nhìn cô, đúng lý hợp tình nói: “Tôi là một người đàn ông, trên người lúc nào cũng mang theo một thỏi son. Cho dù không bị người ta coi là biến thái, thì khí khái đàn ông của tôi không thể chịu nổi sự tình này.”
…
“ Khí khái đàn ông của anh có biết sự sống chết của nó phụ thuộc vào một thỏi son không?”
“ Nó không cần biết!”
Anh ngắn ngủi nhắc cô lần nữa: “Lên xe.”
Chu Sanh Sanh nói: “Tôi không cần, anh vẫn là vứt nó đi đi.”
Lúc này, Lục Gia Xuyên không nói.
Trong bóng đêm, anh yên lặng nhin cô: “Cô đang trốn tránh tôi”.
Những lời này như chọc trúng uy hiếp của cô, Chu Sanh Sanh lập tức khẩn trương, trên mặt lại lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng: “Kỳ quái, tôi trốn tránh anh làm gì?”
“ Không có sao?” Anh vẫn cứ nhìn cô không chớp mắt: “Hôn trộm tôi bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, thẹn quá hóa giận, cho nên trốn tôi. Chẳng lẽ không phải như vậy?”
!!!
“Đương nhiên không phải! Tôi đã giải thích rồi mà, tôi chỉ giúp anh lấy ghèn mắt thôi!”
Yên lặng một lúc, cô nghe thấy Lục Gia Xuyên thong thả ung dung mà hỏi lại: “Chu An An, cô nghĩ tôi bị thiểu năng trí tuệ sao?”
“…”
“Lấy ghèn mắt. A, sao cô không nói là moi cứt mũi luôn đi?”
“…..” Bởi vì chuyện moi cứt mũi giúp anh này, cho dù da mặt dày như cô cũng cảm thấy thực sự quá đáng sợ.
“Lên xe. Cùng tôi trở về xử lý thỏi son.” Lục Gia Xuyên ngữ khí không được xía vào.
Chu Sanh Sanh chần chờ một lát, vốn định thoái thác tiếp, nhưng khi nhìn thẳng vào anh, phát hiện anh có lẽ sẽ luôn đứng đây không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy anh chờ tôi chút, tôi vào thay quần áo.”
Là thỏa hiệp, cũng như là trút được gánh nặng.
Một khắc quay đầu đó, cô nói với chính mình: Đây là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng, cũng cho là lần tạm biệt cuối cùng.
Trong xe, Lục Gia Xuyên nhìn cô một đường chạy chậm trở lại tiệm cà phê, tâm tình có chút bực bội không tên.
Cái cô lảm nhảm này trước kia rõ ràng lâu lâu sẽ chạy tới chướng mắt tạo cảm giác tồn tại, không biết gì cái gì ngày đó sau khi vội vàng chạy trốn liền không thấy xuất hiện.
Anh chờ rồi lại chờ, trước sau không đợi được cô.
Thấy thỏi son trong kẽ hở ghế sô pha, anh gần như mắt sáng lên.
Chẳng qua xem tình hình này, cô không muốn gặp anh một chút nào thì phải.
Anh cứ như vậy ngồi trong xe, cảm xúc đột nhiên hạ xuống.
Nhưng mà khi quay đầu. Anh thấy Chu Sanh Sanh đi đôi giày cao gót anh đưa, một đường nện bước nhẹ nhàng chạy về phía anh, đuôi ngựa sau đầu lắc lư qua lại, như là cô gái nhỏ chưa lớn.
Tâm trạng bị người ta gắt gao nắm chặt, đột nhiên lại bay lên.
Như một con diều.
Một đường phiêu phiêu lãng lãng, một đường càng bay càng cao.
Anh gần như chắc chắn mà phán đoán ra, cô gái này ngày đó đích xác muốn trộm hôn anh.
Ừ, cô có một chút lảm nhảm, một chút khiêu thoát. Giống như người lớn nói, gia thế, bằng cấp, năng lực cá nhân của bọn họ căn bản không có nửa điểm xứng đôi.
Nhưng những điều đó không cản trở việc anh với cô ở chung nhẹ nhàng vui vẻ.
Lục Gia Xuyên nhìn cô mở cửa xe, êm đẹp tiến vào.
Tạm dừng ngắn ngủi, anh nghiêng đầu, cúi người, kéo đai an toàn ghế phụ qua, giúp cô thắt tốt.
Nút thắt lạch cạch một tiếng, gắt gao trói cô.
Hô hấp Chu Sanh Sanh cứng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, trong nháy mắt trong đầu thiên hồi bách chuyển, cuối cùng tầm mắt chạm đến đôi môi hồng nhuận, khinh bạc tú khí của cô.
Lại có dục vọng muốn hôn môi.
Anh đột nhiên cong khóe môi, cười giống như trút được gánh nặng.
A!
Hóa ra là như thế này.
Cô gái bên cạnh không đầu không đuôi hỏi anh: “Anh cười cái gì vậy?”
Anh đỡ tay lái, vững vàng khởi động ô tô, ý cười bên môi mảy may chưa giảm.
“Cười cô.”
“Tôi có gì buồn cười?” Cô không phục.
“Toàn thân cô không chỗ nào không buồn cười.” Anh đáp.
Chu Sanh Sanh bực bội, hừ một tiếng nặng nề từ trong lỗ mũi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới ý cười của anh càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.
Thì ra là như thế này.
Thì ra trên đời thật sự tồn tại người như vậy.
Khi nghĩ đến cô đột nhiên muốn cười, khi thấy cô tim đập rối loạn, khi nói về cô môi răng run rẩy, mọi thứ về cô, mọi hành động cô làm kể cả có là khuyết điểm cũng đều thấy đáng yêu.
Sẽ không nhịn được ý xấu mà bắt nạt cô, nhìn cô tức giận.
Trên thế giới này cũng chỉ có chính mình có thể đối với cô như vậy, nếu đổi thành người khác, liền sẽ giận tím mặt.
Anh đột nhiên cười thành tiếng, một tiếng nhẹ nhàng vô cùng.
Cô gái bên cạnh bỗng chốc quay đầu nhìn anh: “Ôi, tôi nói nè Lục Gia Xuyên, tôi không so đo anh liền phổng mũi lên mặt phải không? Tôi có buồn cười như vậy sao? Đến nỗi cười thành thế này?! Anh thật là quá đáng!”
Anh liếc cô một cái, chỉ là liếc một cái liền biết mình không cứu được rồi, không thì sao anh lại có ý niệm buồn cười kì quái này?
Đến giương nanh múa vuốt cũng vậy.
Đáng yêu.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Suốt một thời gian, Chu Sanh Sanh không hề liên lạc với Lục Gia Xuyên.
Trong lúc đó thật ra lại thu thêm 1 bạn tốt Wechat, người nọ lười đến nỗi không thèm nghĩ nickname, lời ít ý nhiều để tên Lục Gia Xuyên.
Lời nhắn xin kết bạn có nội dung như sau: Son môi của cô rơi ở nhà tôi.
Thời điểm cô nhận được tin nhắn này, cô đang ở tiệm bánh giương mắt nhìn. Gần đây trong tiệm hướng gió thay đổi, sau nhiều lần đánh nhiều lần thua trạng huống, cửa hàng trưởng vừa đe dọa vừa dụ dỗ muốn mọi người chơi có thể “Hoàn toàn dựa vào may mắn để quyết định thắng thua”. Sau đó anh ta liền trở thành ví dụ tốt nhất cho câu này, giương mắt nhìn mình thua từ đầu đến cuối.
Chơi được một nửa ván, âm thanh di động vang lên “đinh” một tiếng.
Chu Sanh Sanh cũng không nghĩ nhiều, một tay lấy bài, một tay mở khóa di động trên bàn, lời mời kết bạn liền nhảy vào mi mắt.
Lúc này Viên đã dẫn đầu đánh hết bài, ghé vào trước mặt cô giúp đỡ đưa ý kiến, vừa cúi đầu cũng thấy được câu nói trên màn hình, thuận miệng đọc to lên: “Son môi của cô rơi ở nhà tôi?”
Tựa như tiêm máu gà vào người, Viên lập tức hưng phấn, bắt lấy di động.
“Ai da ai da, Chu An An, ai đấy?”
Cô ấy tránh bàn tay duỗi tới muốn cướp lại di động của Chu Sanh Sanh, để sát vào màn hình, click mở ảnh chân dung. Ảnh chụp phông nền màu xanh, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng khuôn mặt trầm tĩnh nhìn màn ảnh, đôi mắt đen nhánh sáng trong, bên môi có ý cười đạm mạc.
“Trời đất, đây là ảnh thẻ hả? Ảnh thẻ mà chụp đẹp đến vậy, người thật chắc còn đẹp hơn?”
Viên thanh âm kinh ngạc ồn ào, sau đó mới nhớ ra người này chẳng phải là người từng đến tiệm cà phê chơi “ Đại chiến qua ánh mắt” với cửa hàng trưởng sao?
Một đám người dừng chơi bài, nhanh chóng thò qua tụ lại thành một đống, không chớp mắt nhìn chằm chằm hình Lục Gia Xuyên.
Cửa hàng trưởng nói: “Thời buổi này còn có người dùng ảnh thẻ làm hình đại diện Wechat, ha ha, quê mùa gần chết!”
Đông Đông nói: “Nếu ảnh thẻ của tôi đẹp như vậy, tôi cũng nguyện ý đặt làm hình đại diện”.
“Đẹp cái gì mà đẹp!” Cửa hàng trưởng kích động đến nỗi nước miếng đều ồn ào ra tới: “Không nhìn ra anh ta dùng Photoshop sao? Làm gì có ai da trắng như vậy? Đôi mắt thì sáng ngời có thần như vậy? Cằm như nhọn như vậy, nhất định mặt quá gầy! Chắc chắn dùng tất cả hiệu ứng ánh sáng, bằng không nào có được hiệu quả này?”
“Nhìn không ra, cửa hàng trưởng anh còn hiểu biết sâu rộng về mấy cái Photoshop như vậy ha.” Tiểu Kim như có suy tư gì.
Cửa hàng trưởng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, không nghĩ ra từ gì để cãi lại.
Điện thoại của Chu sanh Sanh bị bọn họ cầm một bên nửa ngày, lúc này cưới cùng cũng có thể cướp về, bực tức cất vào túi áo: “Rốt cuộc là còn đánh bài nữa không?”
“Có chứ!” Mọi người trăm miệng một lời.
“Nhưng mà trước khi đánh, cô thành thật khai báo một chút cô có quan hệ gì với người tên Lục Gia Xuyên này mà không thể cho ai biết?”
“Son môi là đồ vật riêng tư như vậy cũng làm rơi ở nhà anh ta, chậc chậc chậc, trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh không thể miêu tả”.
“Xem Wechat tên này, ảnh đại diện thế này, chơi hệ nghiêm trang cấm dục nè. Ai ai, người càng cấm dục trên giường càng cuồng dã đó nha!”
“Nhưng mà tôi nghe nói người mũi cao đều tràn đầy tính dục. Không biết thân thể nhỏ nhỏ này của An An có chịu được hay không…”.
Bốn phương tám hướng cả đám vọt tới suy tư gì, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
“…”
Này mẹ nó nơi nào tới một đám tài xế già!
Chu Sanh Sanh bỏ bài xuống, nắm chặt di động chui vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu cúi đầu xem màn hình. Đầu ngón tay chạm được đầu của anh, hơi hơi ngừng lại, hình ảnh phóng đại mở ra.
Thật đúng là chiếc ảnh thẻ dán trên bảng công tác ở hành lang kia.
Cô cũng không biết nên cười nhạo anh tự luyến quá mức, hay là đứng đắn quá mức. Chẳng qua dù anh có phóng một bức ảnh không chút cẩu thả, cô cũng không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp.
Cô thông qua lời xin bạn tốt, click mở vòng bạn bè của anh, không nghĩ rằng không có một trạng thái nào.
Thật sự là sạch sẽ đến trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết gì.
Dừng một chút, cô trả lời: [Hay là anh để ở phòng bảo vệ, đêm nay tôi tan tầm rồi ngồi xe điện ngầm qua lấy].
Người nọ trả lời rất nhanh: [Không cần. Khi nào cô tan tầm? Tôi lái xe lại đó.]
Trong đầu có một thanh âm rõ ràng vang dội đang nói: “Cự tuyệt anh. Son môi không cần cũng được. Rõ ràng là đã hạ quyết tâm không hề xuất hiện, không trì hoãn anh, chẳng lẽ muốn kiếm củi ba năm thiêu cháy một giờ?”
Vì thế cô chậm rãi, gian nan chốt hạ một câu: [Thôi, đi xa như vậy, dù sao tô thỏi son đó xấu lắm, tôi không quá thích, anh cứ vứt nó đi.]
Lúc này đây, bên kia im lặng vài phút, chờ khi cô đứng dậy đẩy cửa chuẩn bị muốn đi, trong tay mới vang lên đinh một tiếng.
Chu Sanh Sanh cúi đầu, mặt trên xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:
[Không xấu]
[Rất hợp với cô]
Bước chân cô bỗng nhiên bất động.
Khi cô đang thất thần, ngay sau đó, tin nhắn thứ ba xuất hiện trước mắt: [ Sau khi tan làm, tôi tới tiệm cà phê tìm cô.]
*-*
Còn cách một giờ nữa là thời gian tan tầm, Chu Sanh Sanh cũng đã không giữ được trạng thái ban đầu.
Bác sĩ đều nói cái gì mà thời gian tan tầm tới?
Cô một bên chú ý thời gian, một bên liên tiếp nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Cửa hàng trưởng cố ý vô tình đến bên cạnh cô, nói bóng nói gió muốn dò hỏi quan hệ của cô với Lục Gia Xuyên, chỉ tiếc là ấp a ấp úng mãi không hỏi thành câu. Đại khái là do dáng người, anh ta trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương, mà mối quan hệ yêu đương thất bại lần trước càng làm anh ta càng gia tăng không ít sự tự ti, khiếp đảm.
Cuối cùng anh thật vất vả lấy hết can đảm hỏi: “Vậy rốt cuộc 2 người có quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.”
Chu Sanh Sanh chỉ đáp một câu như vậy, đã thấy cửa sổ sát đất bị ánh đèn từ chiếc ô tô màu đen quen thuộc chiếu sáng, trên người vẫn mặc nguyên bộ tạp dề pha chế đã chạy ra ngoài.
Cô không có biện pháp khắc chế sự khẩn trương, trong lòng vừa nhảy nhót, đồng thời lại vừa sợ hãi.
Không thể tới gần người khác.
Không thể duy trì gương mặt.
Không thể tiến vào bước yêu thích sâu hơn.
Không thể có tình yêu oanh oanh liệt liệt, không màng tất cả.
Cô có thể làm sao bây giờ?
Cô chạy chậm một đường mở cửa cửa hàng, đi tới đến cạnh xe.
Cửa kính xe mở xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc. Lục Gia Xuyên ngồi trên xe, nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.
“Bác sĩ Lục.” Cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn khi đón tiếp khách hàng, đồng thời vươn tay tới: “Cảm ơn anh tới đưa son môi.”
Cặp mắt đen nhánh kia nhìn lướt qua giữa tay cô, sau đó lại quay về mặt cô: “Ai nói tôi tới đưa son?”
????
Chu Sanh Sanh không thể hiểu được.
“Chẳng phải anh nói…”
“Lên xe.”
Anh cúi người mở cửa xe, lại lần nữa ngồi dậy: “Son ở nhà tôi, lái xe chở cô về nhà lấy.”
“ Anh không thể mang theo lúc đi làm, tan tầm trực tiếp đưa cho tôi sao?”
“ Không thể!”
“…”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh nhìn cô, đúng lý hợp tình nói: “Tôi là một người đàn ông, trên người lúc nào cũng mang theo một thỏi son. Cho dù không bị người ta coi là biến thái, thì khí khái đàn ông của tôi không thể chịu nổi sự tình này.”
…
“ Khí khái đàn ông của anh có biết sự sống chết của nó phụ thuộc vào một thỏi son không?”
“ Nó không cần biết!”
Anh ngắn ngủi nhắc cô lần nữa: “Lên xe.”
Chu Sanh Sanh nói: “Tôi không cần, anh vẫn là vứt nó đi đi.”
Lúc này, Lục Gia Xuyên không nói.
Trong bóng đêm, anh yên lặng nhin cô: “Cô đang trốn tránh tôi”.
Những lời này như chọc trúng uy hiếp của cô, Chu Sanh Sanh lập tức khẩn trương, trên mặt lại lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng: “Kỳ quái, tôi trốn tránh anh làm gì?”
“ Không có sao?” Anh vẫn cứ nhìn cô không chớp mắt: “Hôn trộm tôi bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, thẹn quá hóa giận, cho nên trốn tôi. Chẳng lẽ không phải như vậy?”
!!!
“Đương nhiên không phải! Tôi đã giải thích rồi mà, tôi chỉ giúp anh lấy ghèn mắt thôi!”
Yên lặng một lúc, cô nghe thấy Lục Gia Xuyên thong thả ung dung mà hỏi lại: “Chu An An, cô nghĩ tôi bị thiểu năng trí tuệ sao?”
“…”
“Lấy ghèn mắt. A, sao cô không nói là moi cứt mũi luôn đi?”
“…..” Bởi vì chuyện moi cứt mũi giúp anh này, cho dù da mặt dày như cô cũng cảm thấy thực sự quá đáng sợ.
“Lên xe. Cùng tôi trở về xử lý thỏi son.” Lục Gia Xuyên ngữ khí không được xía vào.
Chu Sanh Sanh chần chờ một lát, vốn định thoái thác tiếp, nhưng khi nhìn thẳng vào anh, phát hiện anh có lẽ sẽ luôn đứng đây không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy anh chờ tôi chút, tôi vào thay quần áo.”
Là thỏa hiệp, cũng như là trút được gánh nặng.
Một khắc quay đầu đó, cô nói với chính mình: Đây là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng, cũng cho là lần tạm biệt cuối cùng.
Trong xe, Lục Gia Xuyên nhìn cô một đường chạy chậm trở lại tiệm cà phê, tâm tình có chút bực bội không tên.
Cái cô lảm nhảm này trước kia rõ ràng lâu lâu sẽ chạy tới chướng mắt tạo cảm giác tồn tại, không biết gì cái gì ngày đó sau khi vội vàng chạy trốn liền không thấy xuất hiện.
Anh chờ rồi lại chờ, trước sau không đợi được cô.
Thấy thỏi son trong kẽ hở ghế sô pha, anh gần như mắt sáng lên.
Chẳng qua xem tình hình này, cô không muốn gặp anh một chút nào thì phải.
Anh cứ như vậy ngồi trong xe, cảm xúc đột nhiên hạ xuống.
Nhưng mà khi quay đầu. Anh thấy Chu Sanh Sanh đi đôi giày cao gót anh đưa, một đường nện bước nhẹ nhàng chạy về phía anh, đuôi ngựa sau đầu lắc lư qua lại, như là cô gái nhỏ chưa lớn.
Tâm trạng bị người ta gắt gao nắm chặt, đột nhiên lại bay lên.
Như một con diều.
Một đường phiêu phiêu lãng lãng, một đường càng bay càng cao.
Anh gần như chắc chắn mà phán đoán ra, cô gái này ngày đó đích xác muốn trộm hôn anh.
Ừ, cô có một chút lảm nhảm, một chút khiêu thoát. Giống như người lớn nói, gia thế, bằng cấp, năng lực cá nhân của bọn họ căn bản không có nửa điểm xứng đôi.
Nhưng những điều đó không cản trở việc anh với cô ở chung nhẹ nhàng vui vẻ.
Lục Gia Xuyên nhìn cô mở cửa xe, êm đẹp tiến vào.
Tạm dừng ngắn ngủi, anh nghiêng đầu, cúi người, kéo đai an toàn ghế phụ qua, giúp cô thắt tốt.
Nút thắt lạch cạch một tiếng, gắt gao trói cô.
Hô hấp Chu Sanh Sanh cứng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, trong nháy mắt trong đầu thiên hồi bách chuyển, cuối cùng tầm mắt chạm đến đôi môi hồng nhuận, khinh bạc tú khí của cô.
Lại có dục vọng muốn hôn môi.
Anh đột nhiên cong khóe môi, cười giống như trút được gánh nặng.
A!
Hóa ra là như thế này.
Cô gái bên cạnh không đầu không đuôi hỏi anh: “Anh cười cái gì vậy?”
Anh đỡ tay lái, vững vàng khởi động ô tô, ý cười bên môi mảy may chưa giảm.
“Cười cô.”
“Tôi có gì buồn cười?” Cô không phục.
“Toàn thân cô không chỗ nào không buồn cười.” Anh đáp.
Chu Sanh Sanh bực bội, hừ một tiếng nặng nề từ trong lỗ mũi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới ý cười của anh càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.
Thì ra là như thế này.
Thì ra trên đời thật sự tồn tại người như vậy.
Khi nghĩ đến cô đột nhiên muốn cười, khi thấy cô tim đập rối loạn, khi nói về cô môi răng run rẩy, mọi thứ về cô, mọi hành động cô làm kể cả có là khuyết điểm cũng đều thấy đáng yêu.
Sẽ không nhịn được ý xấu mà bắt nạt cô, nhìn cô tức giận.
Trên thế giới này cũng chỉ có chính mình có thể đối với cô như vậy, nếu đổi thành người khác, liền sẽ giận tím mặt.
Anh đột nhiên cười thành tiếng, một tiếng nhẹ nhàng vô cùng.
Cô gái bên cạnh bỗng chốc quay đầu nhìn anh: “Ôi, tôi nói nè Lục Gia Xuyên, tôi không so đo anh liền phổng mũi lên mặt phải không? Tôi có buồn cười như vậy sao? Đến nỗi cười thành thế này?! Anh thật là quá đáng!”
Anh liếc cô một cái, chỉ là liếc một cái liền biết mình không cứu được rồi, không thì sao anh lại có ý niệm buồn cười kì quái này?
Đến giương nanh múa vuốt cũng vậy.
Đáng yêu.
/81
|