Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Khi Chu Sanh Sanh về đến nhà, Trịnh Tầm đã từ quán bar đã trở lại.
Anh ấy ngồi trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại hỏi: “Đã về rồi?”
“Ừ, đã về rồi.” Chu Sanh Sanh không hề có hình tượng cởi giày cao gót ra, tiện tay ném xuống mặt đất, đi đến bên sô pha đẩy đẩy Trịnh Tầm, mệt đến nổi đầu rủ vào trên ghế.
Bên cạnh người ồn ào luôn có người im lặng.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Trịnh Tầm đang cầm trong tay một cái đồ gỗ điêu khắc, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm, vì thế ngồi dậy hỏi: “Đây là thứ gì?”
Cô duỗi tay muốn lấy, nào biết Trịnh Tầm bỗng nhiên rụt tay trở về, thuận tay đem đồ gỗ bỏ vào trong túi áo ngoài: “Không có gì. Một cô gái kỳ quái ở quán bar đưa cho tôi.”
“Không có gì tại sao lại không cho tôi xem?” Chu Sanh Sanh thò lại gần vẻ mặt bát quái: “Ai, có người theo đuổi anh sao?”
“Không biết.”
“Cái gì mà không biết? Khẳng định là người theo đuổi cậu, nếu không sao lại đưa cậu đồ vật? Còn là đồ gỗ điêu khắc, không phải là tự tay làm đó chứ? Điêu khắc cái gì, cho tôi xem!”
“Xem cái *!” Trịnh Tầm đẩy cô ra, không cho cô duỗi tay đến đồ gỗ trong túi áo.
Chu Sanh Sanh dừng tay giữa không trung, cười như không cười: “À, cho nên, cô ta điêu khắc cho cậu cái *?”
“… Bệnh tâm thần!” Trịnh Tầm xụ mặt, lôi kéo lưng quần, “Lão tử không phải không có thứ đồ kia, cô ta điêu khắc làm gì? Trấn quần chi bảo* lớn mạnh nhất toàn thế giới đang ở ngay chỗ này, gỗ khắc cái * thì tính là gì!”
Chu Sanh Sanh bị trấn quần chi bảo làm khựng lại tại chỗ, mà anh ấy đã hùng hùng hổ hổ đi rồi, ở trong WC nhìn gương thất thần đến nửa ngày.
Trên thực tế, có một cô gái nhỏ vô cùng kỳ quái đến quán bar uống nước trái cây, lúc đầu anh ta cho rằng cô ấy là fans của nhóm nhạc rock anh roll nào đó, còn cười hì hì thò lại gần hỏi cô ấy: “Coi trọng cái nào thì nói với tôi, chỉ cần 100 tệ sẽ bán số điện thoại cho cô.”
Cô gái nhỏ kia không hé răng, từ trong túi lấy ra 100 tệ ngoan ngoãn nhét vào tay anh ấy.
Quán bar luôn có những cô gái thích giọng hát của mấy chàng trai rock and roll, nhưng đây là lần Trịnh Tầm kiếm được khoản thu nhập thêm thuận lợi nhất. Anh ấy thò qua nhìn về phía mấy chàng trai đang hát khàn cả giọng trên sân khấn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Muốn số điện thoại ai?”
Bên trong tiếng nhạc ồn ào, cô gái nhỏ không chút thu hút vươn ngón trỏ mảnh khảnh, chỉ thẳng vào ngực anh ấy.
Anh ấy sửng sốt, một lát sau, nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh.”
Địa phương ồn ào như vậy, xa hoa truỵ lạc, kỳ quái, một cô gái nhỏ thẳng sóng lưng gương mặt không hề có son phấn, không hề hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh đang uống nước trái cây. Nhưng cô ấy lại mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy, vô cùng khờ dại muốn có số điện thoại của anh ấy.
Anh ấy mắng thầm một câu, đem tiền nhét trở lại bàn tay cô ấy, vô cùng hung hăng chỉ vào cửa quán bar: “Đây không phải là nơi cô nên đến, trở về đọc sách đi, nghe lời cha mẹ nói, tìm một bạn học nam trong trường học rồi yêu đương!”
Sau đó anh ấy xách cô ấy theo, không chút cố sức đưa cô ấy ra cửa.
Lại không nghĩ rằng, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Cô gái nhỏ kia đều tới nơi này. Bình tĩnh mà xem xét, ngũ quan cô ấy vô cùng bình thường, sơ mi đạm mạc, thật sự không có gì để lại ấn tượng cho người khác.
Nhưng cô ấy cứ như vậy cố chấp nhìn anh ấy, một lần lại một lần nhét 100 tệ vào tay anh ấy, nhỏ giọng nói: “Số điện thoại của anh.”
Anh ấy cảm thấy tức giận, cảm thấy cạn lời, cảm thấy phiền phức muốn chết, nhưng mỗi ngày đều mang cô ấy ra khỏi quán bar, kỳ thật cũng có chút tò mò. Anh ấy là tên lưu manh chẳng làm nên trò trống gì, thế nhưng cũng có mị lực hấp dẫn được một cô gái nhỏ?!
Đặc biệt khi cô gái nhỏ bị anh ta xách đến cửa, còn cười hì hì nhìn anh ấy, trong ánh mắt lập lòe vui sướng, túm góc áo nói một câu: “Ngày mai gặp!”
Gặp gặp gặp, gặp cô ấy cái quỷ gì, mỗi ngày chạy tới để bị xách ra cửa đuổi đi, đây là bị bệnh gì?
*-*
Trịnh Tầm cầm ly súc miệng, nhìn gương thất thần, cho đến khi phía sau vang lên âm thanh của Chu Sanh Sanh.
“Yêu đương một lần đi, Trịnh Tầm.”
Anh ta bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, nhìn cô từ trong gương, hung hăng rống lên một câu: “Nói cái chó má gì?”
Người ở cửa cong môi nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Lang bạt kỳ hồ* nhiều năm như vậy, cậu cũng nên yên ổn lại rồi, cứ cùng tôi đi hết thành phố này đến thành phố khác, khi nào mới có nhà?”
“…”
“Cậu cũng có cuộc sống của cậu, luôn phiêu bạt không phải là chuyện tốt, nếu gặp được người mình thích, vậy thì ở lại đi.” Cô gái kia cười ôn nhu, những biểu tình không đúng đắn đều biến mất sạch sẽ, nơi đáy mắt chỉ còn lại ánh sáng thấu triệt: “Năm mười lăm tuổi tôi giúp cậu, mà cậu lại ở cùng tôi tám năm. Cuộc đời con người có bao nhiêu lần tám năm?”
Anh ấy cảm thấy cổ họng hơi khô, vẫn cứ hung hăng mà nói: “Tôi đi thật rồi, không ai làm giấy chứng nhận thân phận cho cậu, không ai giúp cậu giải quyết hậu quả, cậu cho rằng cậu có thể tồn tại êm đẹp sao?”
“Không thử, làm sao biết được?” Cô gái kia vô tâm không phổi mà cười, ngồi xổm xuống ôm con chó vàng mà bọn họ cùng nhau nhặt được. Thân hình cô nhỏ gầy, ngồi xổm xuống liền thành một đoàn nho nhỏ.
Không biết vì cái gì, trái tim Trịnh Tầm cũng đi theo cô, hợp thành một đoàn nho nhỏ.
Một lát sau, anh ta nghe thấy cô tràn đầy ý cười nói: “Nhưng tôi cũng không muốn đi. Thành phố này thật tốt, tôi còn muốn ở lại thật lâu, tôi thích tiệm cà phê kia, thích gương mặt này, thích cửa hàng trưởng, Tiểu Kim, Đông Đông, thích…”
Cô không có nói ra, hình như cô thật thích bác sĩ Lục xấu tính kia.
*-*
Cả ngày mệt mỏi hóa thành buồn ngủ đánh úp, Chu Sanh Sanh rửa mặt thật nhanh, nhìn gương mặt trong gương lại cảm khái một hồi, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Có trời mới biết khi trời mưa qua đi, phải đợi bao lâu mới có được gương mặt xinh đẹp như thế này. Việc này đối với một thế giới xem trọng diện mạo thật sự rất quan trọng.
Vì không làm gương mặt này thất vọng, cô nhịn đau rút ra một khoản vào 11-11 mua mặt nạ, đắp đắp liền mơ mơ màng màng ngủ gật, cho đến khi di động bên gối rung rung chấn động. Cô lập tức bừng tỉnh, xoay người cầm di động, trên màn hình biểu hiện một tin nhắn đến từ【 Bác sĩ núi lửa】: “5387****31736.”
Cô nghiên cứu nửa ngày, cũng không nhìn ra chuỗi mật mã này ám chỉ cái gì, vì thế liền hồi âm bằng ba dấu chấm hỏi: “???”
Nửa phút sau, bác sĩ lời ít mà ý nhiều nhắn tin đến: “Nợ cô thiếu tôi.”
“Nợ cái gì?” Cô không hiểu ra sao.
Nhưng bác sĩ không trả lời cô.
Mà đáp án của vấn đề này mãi đến chạng vạng ngày hôm sau mới được công bố. Khi đó Chu Sanh Sanh đang ở trong tiệm chơi mạt chược, cửa hàng trưởng chỉ làm người đứng xem như lại tức giận dậm chân hơi cả cô, vò đầu bứt tai hận không thể đem ngôn ngữ tứ chi phát huy đến tận cùng.
Không biết sao lại thế này, đại khái là Chu Sanh Sanh lấy thân phận “bạn gái cũ” Chu An An từ nơi đó lấy về vòng tay gia truyền cho anh ta, nên anh ta đối xử với cô đặc biệt tốt. Thời điểm dùng cơm ở tiệm phía dưới cơm của cô còn được giấu rất nhiều thịt kho tàu, thời điểm chơi mạt chược lại giúp cô gian lận, ngay cả khi pha cà phê cũng cho cô thêm hai muỗng đường, thiếu chút nữa đã ngọt chết cô.
Có như vậy có một ít thời điểm, Chu Sanh Sanh luôn cảm thấy buồn cười, giống như mặc kệ cô có thay đổi hình dạng như thế nào, tiệm cà phê tồn tại độc lập này, người trước người sau đều tiếp nhận cô, không hề giữ lại luôn ôn nhu đối đãi với cô.
Đang đánh mạt chược, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh: “Xin chào, xin hỏi cô là Chu An An sao?”
“Đúng vậy, là tôi. Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là người chuyển phát nhanh, vị trí của cô rốt cuộc ở đâu???” Thanh âm chàng trai hơi dồn dập, nhanh chóng giống như cây đậu, nhìn xung quanh rồi tự thì thầm: “Bắc Thị ngã rẽ thứ hai, đèn xanh đèn đỏ thứ ba. Đèn xanh đèn đỏ thứ ba là cái gì? Mẹ kiếp cô là cảnh sát giao thông? Địa chỉ giao hàng có thể viết như vậy sao??? Tôi đã tìm ở chỗ này ba vòng, không nhìn thấy cảnh giác giao thông đang trực nào hết!”
“…” Chu Sanh Sanh không hiểu ra sao, “Nhưng tôi không có đồ chuyển phát nhanh….”
Khi nói được một nửa, cô nhớ ra rồi. Tối hôm qua, bác sĩ đã gửi cho cô một chuỗi số hư hư thực thực giống như mã số giao hàng.
“Vậy anh từ từ, hiện tại tôi ra ngay đây.” Cô ném xuống mạt chược xuống bàn, dặn dò cửa hàng trưởng đánh giúp cô.
Mười phút sau, cô cưỡi xe đạp gặp được chàng trai giao hàng đang hỗn độn trong gió tại trụ đèn xanh đèn đỏ. Chàng trai rưng rưng đưa đồ cho cô, lau nước mắt: “Chị gái này, đơn hàng lần sau cô có thể điền một địa chỉ có thể tránh gió được không?”
Cô một bên chột dạ mà xin lỗi, một bên ký nhận bao đồ, đầu đầy hắc tuyến.
Lục Gia Xuyên không biết cô ở nơi nào, liền đem địa chỉ giao lộ mà hai lần trước đưa cô về viết vào kiện hàng…
Cô lắc lắc cái hộp, nặng trĩu, thanh âm hơi rầu rĩ, rốt cuộc là cái gì đây?
Một đường trở về tiệm, vừa lúc thấy cửa hàng trưởng bị một đám người kia khi dễ đến khóc, nước mắt lưng tròng móc túi ra cho mọi người xem, tỏ vẻ chính mình thật sự không có tiền. Cô cười ha ha chui vào phòng thay quần áo, mở đồ chuyển phát ra.
Xé mở cái túi màu đen, là một cái hộp màu hồng phấn, bề ngoài có hoa văn vô cùng tinh xảo, chỉ nhìn một cái hơi thở thiếu nữ đã ập vào mặt.
Cô đã có dự cảm, chậm rãi mở nắp hộp, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày cao gót màu hồng nhạt.
Phấn phấn nộn nộn, hình dạng đơn giản xinh đẹp, đôi giày kia có một lớp lụa trắng ở trong, bị ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu đến, phảng phất lóng lánh ánh quang.
Cô cầm lấy tấm card trong hộp, phía trên là chữ viết đơn giản thanh nhã, không hề giống chữ viết trong truyền thuyết “Đơn thuốc thiên thư” của các bác sĩ.
Đầu thư là một hàng chữ nhỏ:
Gửi Chu An An tiểu thư thích lảm nhảm, đây là món nợ đầu tiên.
Cuối thư là ba chữ tuyệt đẹp: Lục Gia Xuyên.
Chính cô cũng không biết vì cái gì, cứ như vậy nhìn hộp cười ngây ngô, cuối cùng ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng lấy đôi giày ra, thật cẩn thận mang vào.
Trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như lọ lem, bởi vì mang một đôi giày pha lê mà xinh đẹp rạng ngời.
Cô ngây ngô cười ngắm nhìn nửa ngày, sau đó mới nhớ tới cái gì, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Lục Gia Xuyên: “Bác sĩ Lục, tôi đã nhận được đồ chuyển phát nhanh, cảm ơn đôi giày của anh. Nhưng tại sao lại là món nợ thứ nhất? Chẳng lẽ còn có món nợ thứ hai?”
Vài phút sau, tin nhắn trả lời mới khoan thai đến muộn.
“Có. Món nợ thứ hai, bởi vì trong khoảng thời gian này cô luôn lải nhải, lỗ tai của tôi phải chịu đựng rất nhiều, không chịu nổi sự làm nhục, cô hãy chuẩn bị lỗ tai mình cho tốt thời điểm trả nợ sắp đến rồi:).”
Đầy cõi lòng là biểu tình ác ý mỉm cười, giống như đó là kí hiệu chuyên biệt của bác sĩ xấu tính.
*Chú thích:
*Lang bạt kỳ hồ: tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
*Trấn quần chi bảo: biến tấu từ “Trấn quốc chi bảo” có nghĩa là bảo vật có một không hai quý giá nhất thời đại. Ở đây ý Trịnh Tầm là cái ấy của anh ấy vô cùng quý giá có một không hai.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Khi Chu Sanh Sanh về đến nhà, Trịnh Tầm đã từ quán bar đã trở lại.
Anh ấy ngồi trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại hỏi: “Đã về rồi?”
“Ừ, đã về rồi.” Chu Sanh Sanh không hề có hình tượng cởi giày cao gót ra, tiện tay ném xuống mặt đất, đi đến bên sô pha đẩy đẩy Trịnh Tầm, mệt đến nổi đầu rủ vào trên ghế.
Bên cạnh người ồn ào luôn có người im lặng.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Trịnh Tầm đang cầm trong tay một cái đồ gỗ điêu khắc, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm, vì thế ngồi dậy hỏi: “Đây là thứ gì?”
Cô duỗi tay muốn lấy, nào biết Trịnh Tầm bỗng nhiên rụt tay trở về, thuận tay đem đồ gỗ bỏ vào trong túi áo ngoài: “Không có gì. Một cô gái kỳ quái ở quán bar đưa cho tôi.”
“Không có gì tại sao lại không cho tôi xem?” Chu Sanh Sanh thò lại gần vẻ mặt bát quái: “Ai, có người theo đuổi anh sao?”
“Không biết.”
“Cái gì mà không biết? Khẳng định là người theo đuổi cậu, nếu không sao lại đưa cậu đồ vật? Còn là đồ gỗ điêu khắc, không phải là tự tay làm đó chứ? Điêu khắc cái gì, cho tôi xem!”
“Xem cái *!” Trịnh Tầm đẩy cô ra, không cho cô duỗi tay đến đồ gỗ trong túi áo.
Chu Sanh Sanh dừng tay giữa không trung, cười như không cười: “À, cho nên, cô ta điêu khắc cho cậu cái *?”
“… Bệnh tâm thần!” Trịnh Tầm xụ mặt, lôi kéo lưng quần, “Lão tử không phải không có thứ đồ kia, cô ta điêu khắc làm gì? Trấn quần chi bảo* lớn mạnh nhất toàn thế giới đang ở ngay chỗ này, gỗ khắc cái * thì tính là gì!”
Chu Sanh Sanh bị trấn quần chi bảo làm khựng lại tại chỗ, mà anh ấy đã hùng hùng hổ hổ đi rồi, ở trong WC nhìn gương thất thần đến nửa ngày.
Trên thực tế, có một cô gái nhỏ vô cùng kỳ quái đến quán bar uống nước trái cây, lúc đầu anh ta cho rằng cô ấy là fans của nhóm nhạc rock anh roll nào đó, còn cười hì hì thò lại gần hỏi cô ấy: “Coi trọng cái nào thì nói với tôi, chỉ cần 100 tệ sẽ bán số điện thoại cho cô.”
Cô gái nhỏ kia không hé răng, từ trong túi lấy ra 100 tệ ngoan ngoãn nhét vào tay anh ấy.
Quán bar luôn có những cô gái thích giọng hát của mấy chàng trai rock and roll, nhưng đây là lần Trịnh Tầm kiếm được khoản thu nhập thêm thuận lợi nhất. Anh ấy thò qua nhìn về phía mấy chàng trai đang hát khàn cả giọng trên sân khấn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Muốn số điện thoại ai?”
Bên trong tiếng nhạc ồn ào, cô gái nhỏ không chút thu hút vươn ngón trỏ mảnh khảnh, chỉ thẳng vào ngực anh ấy.
Anh ấy sửng sốt, một lát sau, nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh.”
Địa phương ồn ào như vậy, xa hoa truỵ lạc, kỳ quái, một cô gái nhỏ thẳng sóng lưng gương mặt không hề có son phấn, không hề hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh đang uống nước trái cây. Nhưng cô ấy lại mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy, vô cùng khờ dại muốn có số điện thoại của anh ấy.
Anh ấy mắng thầm một câu, đem tiền nhét trở lại bàn tay cô ấy, vô cùng hung hăng chỉ vào cửa quán bar: “Đây không phải là nơi cô nên đến, trở về đọc sách đi, nghe lời cha mẹ nói, tìm một bạn học nam trong trường học rồi yêu đương!”
Sau đó anh ấy xách cô ấy theo, không chút cố sức đưa cô ấy ra cửa.
Lại không nghĩ rằng, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Cô gái nhỏ kia đều tới nơi này. Bình tĩnh mà xem xét, ngũ quan cô ấy vô cùng bình thường, sơ mi đạm mạc, thật sự không có gì để lại ấn tượng cho người khác.
Nhưng cô ấy cứ như vậy cố chấp nhìn anh ấy, một lần lại một lần nhét 100 tệ vào tay anh ấy, nhỏ giọng nói: “Số điện thoại của anh.”
Anh ấy cảm thấy tức giận, cảm thấy cạn lời, cảm thấy phiền phức muốn chết, nhưng mỗi ngày đều mang cô ấy ra khỏi quán bar, kỳ thật cũng có chút tò mò. Anh ấy là tên lưu manh chẳng làm nên trò trống gì, thế nhưng cũng có mị lực hấp dẫn được một cô gái nhỏ?!
Đặc biệt khi cô gái nhỏ bị anh ta xách đến cửa, còn cười hì hì nhìn anh ấy, trong ánh mắt lập lòe vui sướng, túm góc áo nói một câu: “Ngày mai gặp!”
Gặp gặp gặp, gặp cô ấy cái quỷ gì, mỗi ngày chạy tới để bị xách ra cửa đuổi đi, đây là bị bệnh gì?
*-*
Trịnh Tầm cầm ly súc miệng, nhìn gương thất thần, cho đến khi phía sau vang lên âm thanh của Chu Sanh Sanh.
“Yêu đương một lần đi, Trịnh Tầm.”
Anh ta bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, nhìn cô từ trong gương, hung hăng rống lên một câu: “Nói cái chó má gì?”
Người ở cửa cong môi nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Lang bạt kỳ hồ* nhiều năm như vậy, cậu cũng nên yên ổn lại rồi, cứ cùng tôi đi hết thành phố này đến thành phố khác, khi nào mới có nhà?”
“…”
“Cậu cũng có cuộc sống của cậu, luôn phiêu bạt không phải là chuyện tốt, nếu gặp được người mình thích, vậy thì ở lại đi.” Cô gái kia cười ôn nhu, những biểu tình không đúng đắn đều biến mất sạch sẽ, nơi đáy mắt chỉ còn lại ánh sáng thấu triệt: “Năm mười lăm tuổi tôi giúp cậu, mà cậu lại ở cùng tôi tám năm. Cuộc đời con người có bao nhiêu lần tám năm?”
Anh ấy cảm thấy cổ họng hơi khô, vẫn cứ hung hăng mà nói: “Tôi đi thật rồi, không ai làm giấy chứng nhận thân phận cho cậu, không ai giúp cậu giải quyết hậu quả, cậu cho rằng cậu có thể tồn tại êm đẹp sao?”
“Không thử, làm sao biết được?” Cô gái kia vô tâm không phổi mà cười, ngồi xổm xuống ôm con chó vàng mà bọn họ cùng nhau nhặt được. Thân hình cô nhỏ gầy, ngồi xổm xuống liền thành một đoàn nho nhỏ.
Không biết vì cái gì, trái tim Trịnh Tầm cũng đi theo cô, hợp thành một đoàn nho nhỏ.
Một lát sau, anh ta nghe thấy cô tràn đầy ý cười nói: “Nhưng tôi cũng không muốn đi. Thành phố này thật tốt, tôi còn muốn ở lại thật lâu, tôi thích tiệm cà phê kia, thích gương mặt này, thích cửa hàng trưởng, Tiểu Kim, Đông Đông, thích…”
Cô không có nói ra, hình như cô thật thích bác sĩ Lục xấu tính kia.
*-*
Cả ngày mệt mỏi hóa thành buồn ngủ đánh úp, Chu Sanh Sanh rửa mặt thật nhanh, nhìn gương mặt trong gương lại cảm khái một hồi, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Có trời mới biết khi trời mưa qua đi, phải đợi bao lâu mới có được gương mặt xinh đẹp như thế này. Việc này đối với một thế giới xem trọng diện mạo thật sự rất quan trọng.
Vì không làm gương mặt này thất vọng, cô nhịn đau rút ra một khoản vào 11-11 mua mặt nạ, đắp đắp liền mơ mơ màng màng ngủ gật, cho đến khi di động bên gối rung rung chấn động. Cô lập tức bừng tỉnh, xoay người cầm di động, trên màn hình biểu hiện một tin nhắn đến từ【 Bác sĩ núi lửa】: “5387****31736.”
Cô nghiên cứu nửa ngày, cũng không nhìn ra chuỗi mật mã này ám chỉ cái gì, vì thế liền hồi âm bằng ba dấu chấm hỏi: “???”
Nửa phút sau, bác sĩ lời ít mà ý nhiều nhắn tin đến: “Nợ cô thiếu tôi.”
“Nợ cái gì?” Cô không hiểu ra sao.
Nhưng bác sĩ không trả lời cô.
Mà đáp án của vấn đề này mãi đến chạng vạng ngày hôm sau mới được công bố. Khi đó Chu Sanh Sanh đang ở trong tiệm chơi mạt chược, cửa hàng trưởng chỉ làm người đứng xem như lại tức giận dậm chân hơi cả cô, vò đầu bứt tai hận không thể đem ngôn ngữ tứ chi phát huy đến tận cùng.
Không biết sao lại thế này, đại khái là Chu Sanh Sanh lấy thân phận “bạn gái cũ” Chu An An từ nơi đó lấy về vòng tay gia truyền cho anh ta, nên anh ta đối xử với cô đặc biệt tốt. Thời điểm dùng cơm ở tiệm phía dưới cơm của cô còn được giấu rất nhiều thịt kho tàu, thời điểm chơi mạt chược lại giúp cô gian lận, ngay cả khi pha cà phê cũng cho cô thêm hai muỗng đường, thiếu chút nữa đã ngọt chết cô.
Có như vậy có một ít thời điểm, Chu Sanh Sanh luôn cảm thấy buồn cười, giống như mặc kệ cô có thay đổi hình dạng như thế nào, tiệm cà phê tồn tại độc lập này, người trước người sau đều tiếp nhận cô, không hề giữ lại luôn ôn nhu đối đãi với cô.
Đang đánh mạt chược, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh: “Xin chào, xin hỏi cô là Chu An An sao?”
“Đúng vậy, là tôi. Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là người chuyển phát nhanh, vị trí của cô rốt cuộc ở đâu???” Thanh âm chàng trai hơi dồn dập, nhanh chóng giống như cây đậu, nhìn xung quanh rồi tự thì thầm: “Bắc Thị ngã rẽ thứ hai, đèn xanh đèn đỏ thứ ba. Đèn xanh đèn đỏ thứ ba là cái gì? Mẹ kiếp cô là cảnh sát giao thông? Địa chỉ giao hàng có thể viết như vậy sao??? Tôi đã tìm ở chỗ này ba vòng, không nhìn thấy cảnh giác giao thông đang trực nào hết!”
“…” Chu Sanh Sanh không hiểu ra sao, “Nhưng tôi không có đồ chuyển phát nhanh….”
Khi nói được một nửa, cô nhớ ra rồi. Tối hôm qua, bác sĩ đã gửi cho cô một chuỗi số hư hư thực thực giống như mã số giao hàng.
“Vậy anh từ từ, hiện tại tôi ra ngay đây.” Cô ném xuống mạt chược xuống bàn, dặn dò cửa hàng trưởng đánh giúp cô.
Mười phút sau, cô cưỡi xe đạp gặp được chàng trai giao hàng đang hỗn độn trong gió tại trụ đèn xanh đèn đỏ. Chàng trai rưng rưng đưa đồ cho cô, lau nước mắt: “Chị gái này, đơn hàng lần sau cô có thể điền một địa chỉ có thể tránh gió được không?”
Cô một bên chột dạ mà xin lỗi, một bên ký nhận bao đồ, đầu đầy hắc tuyến.
Lục Gia Xuyên không biết cô ở nơi nào, liền đem địa chỉ giao lộ mà hai lần trước đưa cô về viết vào kiện hàng…
Cô lắc lắc cái hộp, nặng trĩu, thanh âm hơi rầu rĩ, rốt cuộc là cái gì đây?
Một đường trở về tiệm, vừa lúc thấy cửa hàng trưởng bị một đám người kia khi dễ đến khóc, nước mắt lưng tròng móc túi ra cho mọi người xem, tỏ vẻ chính mình thật sự không có tiền. Cô cười ha ha chui vào phòng thay quần áo, mở đồ chuyển phát ra.
Xé mở cái túi màu đen, là một cái hộp màu hồng phấn, bề ngoài có hoa văn vô cùng tinh xảo, chỉ nhìn một cái hơi thở thiếu nữ đã ập vào mặt.
Cô đã có dự cảm, chậm rãi mở nắp hộp, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày cao gót màu hồng nhạt.
Phấn phấn nộn nộn, hình dạng đơn giản xinh đẹp, đôi giày kia có một lớp lụa trắng ở trong, bị ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu đến, phảng phất lóng lánh ánh quang.
Cô cầm lấy tấm card trong hộp, phía trên là chữ viết đơn giản thanh nhã, không hề giống chữ viết trong truyền thuyết “Đơn thuốc thiên thư” của các bác sĩ.
Đầu thư là một hàng chữ nhỏ:
Gửi Chu An An tiểu thư thích lảm nhảm, đây là món nợ đầu tiên.
Cuối thư là ba chữ tuyệt đẹp: Lục Gia Xuyên.
Chính cô cũng không biết vì cái gì, cứ như vậy nhìn hộp cười ngây ngô, cuối cùng ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng lấy đôi giày ra, thật cẩn thận mang vào.
Trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như lọ lem, bởi vì mang một đôi giày pha lê mà xinh đẹp rạng ngời.
Cô ngây ngô cười ngắm nhìn nửa ngày, sau đó mới nhớ tới cái gì, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Lục Gia Xuyên: “Bác sĩ Lục, tôi đã nhận được đồ chuyển phát nhanh, cảm ơn đôi giày của anh. Nhưng tại sao lại là món nợ thứ nhất? Chẳng lẽ còn có món nợ thứ hai?”
Vài phút sau, tin nhắn trả lời mới khoan thai đến muộn.
“Có. Món nợ thứ hai, bởi vì trong khoảng thời gian này cô luôn lải nhải, lỗ tai của tôi phải chịu đựng rất nhiều, không chịu nổi sự làm nhục, cô hãy chuẩn bị lỗ tai mình cho tốt thời điểm trả nợ sắp đến rồi:).”
Đầy cõi lòng là biểu tình ác ý mỉm cười, giống như đó là kí hiệu chuyên biệt của bác sĩ xấu tính.
*Chú thích:
*Lang bạt kỳ hồ: tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
*Trấn quần chi bảo: biến tấu từ “Trấn quốc chi bảo” có nghĩa là bảo vật có một không hai quý giá nhất thời đại. Ở đây ý Trịnh Tầm là cái ấy của anh ấy vô cùng quý giá có một không hai.
/81
|