Editor: Imelda Phạm
– Anh, lời em nói tối qua, anh còn nhớ chứ? – Đường Liên Tử ghé vào vai Đường Ngôn Chi, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ngôn Chi dừng chân một lát rồi lại đi về phía trước, anh không nói gì, chỉ gật đầu. Khi anh biến thành quái vật, mặc dù không có lý trí, thế nhưng lúc trở lại hình dáng con người lại nhớ rõ hết thảy mọi chuyện, anh nhớ được hành động mình làm, cũng nhớ được lời nói của Liên Tử.
Anh dùng bộ dáng kia ôm cô ngồi dưới tuyết cả đêm, thẳng tới khi ánh dương chiếu tới mới khôi phục hình dáng con người, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Anh suy nghĩ thật kỹ những lời kia, nghĩ tới nỗi cả người đều ngây dại.
Việc anh biến thành quái vật bị cô phát hiện vốn là chuyện mà anh không thể chấp nhận lẫn sợ hãi nhất, nhưng khi nghe cô luôn miệng nói thương anh, không muốn rời khỏi anh, dường như tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới.
Có lẽ cô nói yêu, chẳng qua chỉ là thứ tình cảm của em gái đối với anh trai. Trước khi Đường Liên Tử tỉnh lại, anh vẫn luôn cố gắng dùng cách lý giải này để thuyết phục chính mình. Rốt cuộc, anh gần như đã tin rằng bởi vì cô còn nhỏ, lại không biết tâm tư của anh, cho nên mới có thể nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Anh hẳn là nên làm tốt vai trò của một người anh trai như trước đây. Cô có thể chấp nhận dáng vẻ kia của anh, như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần cô không sợ anh, Đường Ngôn Chi cũng đã cảm thấy thỏa mãn. Huống hồ hiện tại, cô không những không ghét bỏ, xa lánh anh, thậm chí còn nói muốn ở bên anh, cho nên, đáng ra anh không nên mong ước quá nhiều thêm nữa.
– Anh còn nhớ là tốt rồi. Em còn tưởng anh sẽ giả bộ không nhớ rõ. Như vậy…anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Em có thứ tình cảm không nên có này với anh, anh nên xử lý thế nào?
– Anh, anh không hề nghe nhầm, cũng không phải do em không tỉnh táo mà nói lung tung. Em nói thật, em yêu anh, không phải tình cảm anh em thông thường.
Tường rào tâm lý được Đường Ngôn Chi dựng nên lâu như vậy, khi nghe đến lời này thì hoàn toàn sụp đổ. Anh rốt cuộc cũng không giả bộ bình tĩnh được nữa, cả người cứng đờ lại.
Tuy rằng bề ngoài Đường Liên Tử rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực bên trong cô cũng đang rất rối loạn. Những lời này, nếu như là ở tối qua, cô còn có thể giải thích rằng mình bị vẻ ngoài của anh khiến cho kinh hãi nên mới nói linh tinh, nhưng bây giờ cô lại nói ra lần nữa, thì hai người bọn họ không cách nào tránh né được nữa.
Mặc kệ là Đường Ngôn Chi có chấp nhận thứ tình cảm này hay không, cô cũng không muốn chôn giấu nó trong lòng lâu thêm nữa.
Ở thời điểm rối ren như hiện tại, nếu như cô còn chần chừ không nói ra, thì e rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Đây là đạo lý mà Đường Liên Tử vừa ngộ ra tối qua – tình hình bây giờ đã thế này rồi, cô có làm loạn thêm chút nữa cũng không sao cả.
Đường Ngôn Chi hơi khom người, Đường Liên Tử dựa vào lưng anh, hai người đều không nói một lời. Bốn phía vừa trống trải vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng nhịp tim của hai người không ngừng vang lên.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, Đường Ngôn Chi gần như chìm trong cảm giác tội lỗi. Có thứ tình cảm này với người thân trong gia đình là không đúng, nhưng cô nói yêu anh, có lẽ là vì từ nhỏ cô đã bị nhốt trong nhà, rất ít khi giao du với người ngoài, chỉ có anh luôn luôn ở bên.
Anh nghĩ, cô có trăm nghìn lý do để được tha thứ, bất kể thế nào, Đường Liên Tử cũng không hề sai. Vô luận ra sao, anh đều không nỡ nặng lời với cô. Anh chỉ cảm thấy người có lỗi chính là bản thân mình. Anh không nên thích em gái, không nên bởi vì tư tâm mà tách cô khỏi thế giới bên ngoài, không nên lấy lý do sức khỏe của cô để trói buộc cô ở cạnh mình, không nên dùng sự dịu dàng của mình để dệt thành tấm lưới nhốt cô bên trong dù đã biết trước cô chung quy sẽ thuộc về một người đàn ông khác, càng không nên cảm thấy vui sướng ngay lúc này đây.
Một bên là cảm giác tội lỗi, một bên là vui sướng khôn nguôi, Đường Ngôn Chi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao. Anh thực sự chưa từng nghĩ tới việc em gái sẽ yêu anh. Thế nhưng, sau khi nghe được những lời kia, anh vẫn không kiềm được mà cảm thấy vui mừng. Từ khi còn niên thiếu, anh đã nhận ra bản thân có thứ tình cảm kia với cô em gái mà mình luôn luôn cẩn thận che chở. Lúc đó, mỗi lần nhìn vào ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện của Đường Liên Tử, trong anh đã dấy lên thứ cảm giác tội lỗi này.
Thời gian trôi đi, anh ngày càng không cách nào dời mắt khỏi Đường Liên Tử, cũng không thích nhìn cô trò chuyện cùng bạn bè khác giới. Trong lúc các cậu bạn cùng trang lứa khác còn đang mải mê với điện tử, Đường Ngôn Chi đã định hướng được tương lai của bản thân. Mỗi lúc rảnh rỗi, anh đều tìm đọc sách thuộc lĩnh vực y khoa, chỉ mong có thể chữa khỏi bệnh cho em gái.
Thiếu niên mang trong mình bí mật cùng tâm tư trưởng thành quá nhanh. Ngay khi mơ thấy một số thứ đáng xấu hổ, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn xin cha mẹ cho sang nước ngoài du học, tạm thời rời xa Đường Liên Tử. Anh vốn cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, thế nhưng…anh đã hoàn toàn sai. Hiện tại, anh đang cảm thấy vô cùng vui sướng, bởi vì người anh thương yêu bấy lâu nay nói cũng yêu anh.
– Liên Tử, anh có lỗi với em, đều là lỗi của anh. – Đường Ngôn Chi đứng lặng thật lâu, sau đó thở dài một hơi, khẽ giọng nói. Nói rồi, anh tiếp tục tiến về phía trước, bước chân vô cùng vững vàng.
Câu nói không đầu không đuôi như vậy, thế nhưng Đường Liên Tử lại hiểu được. Cô khép mắt lại, dán lỗ tai lên lưng Đường Ngôn Chi, cẩn thận lắng nghe nhịp tim của anh, sau đó bỗng nhếch môi, nhẹ giọng hỏi:
– Anh, anh ghét Liên Tử rồi sao?
– Không đâu.
– Vậy anh thích Liên Tử sao?
– … Thích.
– Yêu sao?
– … Ừm.
– Giống như Liên Tử yêu anh sao?
– … Phải.
– Vậy sao? – Đường Liên Tử hỏi xong những thứ này, hai mắt liền lóe sáng như sao trời, nụ cười càng lúc càng vui vẻ.
Thường ngày, Đường Ngôn Chi rất rườm rà, lúc này lại trả lời vô cùng ngắn gọn, do dự, thế nhưng Đường Liên Tử hiểu, đó là do anh cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Nếu như anh không có ý với cô, nhất định ban nãy sẽ đánh trống lảng sang chuyện khác, thậm chí còn mở miệng trách cứ cô, nói chung là vô luận thế nào cũng không phải thái độ này. Cô ngàn vạn lần không ngờ rằng, hóa ra anh trai cũng thích mình.
Tình cảm này, trước nay Đường Liên Tử chỉ dám âm thầm giấu ở trong lòng nếu như không phải tình hình hiện giờ quá mức tồi tệ, cộng thêm việc anh trai đột nhiên biến thân, có lẽ cô sẽ không bao giờ nói ra. Vì vậy, cô đương nhiên không dám nghĩ rằng anh trai cũng yêu mình. Chuyện khó có khả năng xảy ra như vậy, cô cảm thấy mình sẽ không may mắn đến thế.
Nhưng mà, sự thực đang bày ra trước mắt, chuyện cô nghĩ không thể xảy ra nhất rốt cục đã xảy ra.
Anh trai trước nay luôn luôn dịu dàng này của cô e rằng cũng đang xấu hổ chẳng kém cô bao nhiêu. Cô gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi trả lời những câu hỏi kia đáng yêu đến nhường nào.
Bây giờ, mặc dù đã xác định được anh trai cũng thích mình, nhưng Đường Liên Tử chung quy vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa.
Cô vươn tay vén tóc mai anh lên.
– Anh, tai anh đỏ cả lên rồi. – Nói rồi, cô thuận thế phủ bàn tay mềm mại, lạnh như băng của mình lên gò má anh, – Mặt cũng nóng nữa.
– Liên Tử. – Đường Ngôn Chi bỗng nhiên buồn bực hô lên. Đường Liên Tử lập tức rụt tay về, tiếng tục ngả người xuống, vòng tay ôm lấy cô anh.
– Thấy lạnh thì nhét tay vào áo anh. – Đường Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào mảng tuyết trước mắt, đột nhiên có cảm giác hai mắt mình bị ánh sáng trên tuyết khúc xạ đến đau xót.
Đường Liên Tử không làm theo mà chỉ vùi mặt vào cổ anh, hít sâu một hơi, hỏi:
– Anh, đã mấy ngày anh không tắm rồi.
Một người vốn rất sạch sẽ như Đường Ngôn Chi giờ lại bị hỏi như vậy, anh bỗng có cảm giác cơ thể mình rất dơ. Chẳng lẽ Đường Liên Tử ngửi được mùi gì đó khó chịu từ trên người anh? Nếu vậy…hay là thả cô xuống, dù sao cũng sắp tới nơi rồi.
Ngay lúc còn đang do dự, anh lại nghe Đường Liên Tử nửa đùa nửa thật nói thêm một câu:
– Làm việc trước…hay là tắm trước đây?
Làm…làm việc? Không phải, nhất định ý cô không phải như vậy! Cô nhóc ngây ngô của anh sao có thể nói ra những lời này được! Bất kể nói thế nào, anh cũng nhiều tuổi hơn cô kha khá. Dù rằng cả hai đều không có kinh nghiệm như nhau, nhưng bàn về vấn đề này, đáng ra cô phải tương đối ngại ngùng mới đúng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Ngôn Chi mới cất tiếng hỏi:
– Làm…chuyện gì?
– Em thích anh, anh cũng thích em, chúng ta đương nhiên phải làm chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm rồi. Anh đừng nghĩ em còn nhỏ, em đã mười chín, đã trưởng thành rồi. – Đường Liên Tử nhanh nhẹn đáp lời, giọng điệu vô cùng tự tin, đắc ý.
Đường Ngôn Chi bỗng nhiên rất muốn nâng kính mắt, chỉ là hiện tại anh không có đeo kính, cho nên chỉ có thế không tự nhiên hướng mắt ra xa, trong lòng thầm nghĩ xem làm sao mới có thể từ chối việc Liên Tử…cầu hoan? Nghĩ tới nghĩ lui, anh dường như biết rõ không nên làm vậy, nhưng lại không có cách nào từ chối. Kết quả, chẳng hiểu sao lại nói ra một câu:
– Không có bao.
Vừa nói xong, vị bác sĩ nổi danh dịu dàng nho nhã, được vô số y tá trong bệnh viện theo đuổi gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, gương mặt cũng đỏ ửng như trời chiều. Nghe thấy tiếng cười của Đường Liên Tử vang lên sau lưng, lại cảm giác được cô vùi đầu vào cổ anh, nửa ngày trôi qua vẫn không nói nên lời, Đường Ngôn Chi mím môi, cảm thấy hơi mất mặt. Cô nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, thế mà anh lại không cách nào chống đỡ.
– Thật ra…chúng ta cũng không nhất định phải làm chuyện kia. Chẳng qua là em sợ rằng, nếu chưa thể làm đến bước cuối, một ngày nào đó anh sẽ đổi ý, bởi vì muốn tốt cho em, không chừng lại trốn đi đâu đó.
– Anh, tính tình của anh thế nào, em hiểu rõ mười mươi. Cho nên, em đã quyết định rồi!
Giọng nói của cô tuy rằng không lớn, thế nhưng lại rõ ràng dứt khoát, khiến anh nghe xong không khỏi rung động, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
– Anh, lời em nói tối qua, anh còn nhớ chứ? – Đường Liên Tử ghé vào vai Đường Ngôn Chi, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ngôn Chi dừng chân một lát rồi lại đi về phía trước, anh không nói gì, chỉ gật đầu. Khi anh biến thành quái vật, mặc dù không có lý trí, thế nhưng lúc trở lại hình dáng con người lại nhớ rõ hết thảy mọi chuyện, anh nhớ được hành động mình làm, cũng nhớ được lời nói của Liên Tử.
Anh dùng bộ dáng kia ôm cô ngồi dưới tuyết cả đêm, thẳng tới khi ánh dương chiếu tới mới khôi phục hình dáng con người, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Anh suy nghĩ thật kỹ những lời kia, nghĩ tới nỗi cả người đều ngây dại.
Việc anh biến thành quái vật bị cô phát hiện vốn là chuyện mà anh không thể chấp nhận lẫn sợ hãi nhất, nhưng khi nghe cô luôn miệng nói thương anh, không muốn rời khỏi anh, dường như tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới.
Có lẽ cô nói yêu, chẳng qua chỉ là thứ tình cảm của em gái đối với anh trai. Trước khi Đường Liên Tử tỉnh lại, anh vẫn luôn cố gắng dùng cách lý giải này để thuyết phục chính mình. Rốt cuộc, anh gần như đã tin rằng bởi vì cô còn nhỏ, lại không biết tâm tư của anh, cho nên mới có thể nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Anh hẳn là nên làm tốt vai trò của một người anh trai như trước đây. Cô có thể chấp nhận dáng vẻ kia của anh, như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần cô không sợ anh, Đường Ngôn Chi cũng đã cảm thấy thỏa mãn. Huống hồ hiện tại, cô không những không ghét bỏ, xa lánh anh, thậm chí còn nói muốn ở bên anh, cho nên, đáng ra anh không nên mong ước quá nhiều thêm nữa.
– Anh còn nhớ là tốt rồi. Em còn tưởng anh sẽ giả bộ không nhớ rõ. Như vậy…anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Em có thứ tình cảm không nên có này với anh, anh nên xử lý thế nào?
– Anh, anh không hề nghe nhầm, cũng không phải do em không tỉnh táo mà nói lung tung. Em nói thật, em yêu anh, không phải tình cảm anh em thông thường.
Tường rào tâm lý được Đường Ngôn Chi dựng nên lâu như vậy, khi nghe đến lời này thì hoàn toàn sụp đổ. Anh rốt cuộc cũng không giả bộ bình tĩnh được nữa, cả người cứng đờ lại.
Tuy rằng bề ngoài Đường Liên Tử rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực bên trong cô cũng đang rất rối loạn. Những lời này, nếu như là ở tối qua, cô còn có thể giải thích rằng mình bị vẻ ngoài của anh khiến cho kinh hãi nên mới nói linh tinh, nhưng bây giờ cô lại nói ra lần nữa, thì hai người bọn họ không cách nào tránh né được nữa.
Mặc kệ là Đường Ngôn Chi có chấp nhận thứ tình cảm này hay không, cô cũng không muốn chôn giấu nó trong lòng lâu thêm nữa.
Ở thời điểm rối ren như hiện tại, nếu như cô còn chần chừ không nói ra, thì e rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Đây là đạo lý mà Đường Liên Tử vừa ngộ ra tối qua – tình hình bây giờ đã thế này rồi, cô có làm loạn thêm chút nữa cũng không sao cả.
Đường Ngôn Chi hơi khom người, Đường Liên Tử dựa vào lưng anh, hai người đều không nói một lời. Bốn phía vừa trống trải vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng nhịp tim của hai người không ngừng vang lên.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, Đường Ngôn Chi gần như chìm trong cảm giác tội lỗi. Có thứ tình cảm này với người thân trong gia đình là không đúng, nhưng cô nói yêu anh, có lẽ là vì từ nhỏ cô đã bị nhốt trong nhà, rất ít khi giao du với người ngoài, chỉ có anh luôn luôn ở bên.
Anh nghĩ, cô có trăm nghìn lý do để được tha thứ, bất kể thế nào, Đường Liên Tử cũng không hề sai. Vô luận ra sao, anh đều không nỡ nặng lời với cô. Anh chỉ cảm thấy người có lỗi chính là bản thân mình. Anh không nên thích em gái, không nên bởi vì tư tâm mà tách cô khỏi thế giới bên ngoài, không nên lấy lý do sức khỏe của cô để trói buộc cô ở cạnh mình, không nên dùng sự dịu dàng của mình để dệt thành tấm lưới nhốt cô bên trong dù đã biết trước cô chung quy sẽ thuộc về một người đàn ông khác, càng không nên cảm thấy vui sướng ngay lúc này đây.
Một bên là cảm giác tội lỗi, một bên là vui sướng khôn nguôi, Đường Ngôn Chi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao. Anh thực sự chưa từng nghĩ tới việc em gái sẽ yêu anh. Thế nhưng, sau khi nghe được những lời kia, anh vẫn không kiềm được mà cảm thấy vui mừng. Từ khi còn niên thiếu, anh đã nhận ra bản thân có thứ tình cảm kia với cô em gái mà mình luôn luôn cẩn thận che chở. Lúc đó, mỗi lần nhìn vào ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện của Đường Liên Tử, trong anh đã dấy lên thứ cảm giác tội lỗi này.
Thời gian trôi đi, anh ngày càng không cách nào dời mắt khỏi Đường Liên Tử, cũng không thích nhìn cô trò chuyện cùng bạn bè khác giới. Trong lúc các cậu bạn cùng trang lứa khác còn đang mải mê với điện tử, Đường Ngôn Chi đã định hướng được tương lai của bản thân. Mỗi lúc rảnh rỗi, anh đều tìm đọc sách thuộc lĩnh vực y khoa, chỉ mong có thể chữa khỏi bệnh cho em gái.
Thiếu niên mang trong mình bí mật cùng tâm tư trưởng thành quá nhanh. Ngay khi mơ thấy một số thứ đáng xấu hổ, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn xin cha mẹ cho sang nước ngoài du học, tạm thời rời xa Đường Liên Tử. Anh vốn cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, thế nhưng…anh đã hoàn toàn sai. Hiện tại, anh đang cảm thấy vô cùng vui sướng, bởi vì người anh thương yêu bấy lâu nay nói cũng yêu anh.
– Liên Tử, anh có lỗi với em, đều là lỗi của anh. – Đường Ngôn Chi đứng lặng thật lâu, sau đó thở dài một hơi, khẽ giọng nói. Nói rồi, anh tiếp tục tiến về phía trước, bước chân vô cùng vững vàng.
Câu nói không đầu không đuôi như vậy, thế nhưng Đường Liên Tử lại hiểu được. Cô khép mắt lại, dán lỗ tai lên lưng Đường Ngôn Chi, cẩn thận lắng nghe nhịp tim của anh, sau đó bỗng nhếch môi, nhẹ giọng hỏi:
– Anh, anh ghét Liên Tử rồi sao?
– Không đâu.
– Vậy anh thích Liên Tử sao?
– … Thích.
– Yêu sao?
– … Ừm.
– Giống như Liên Tử yêu anh sao?
– … Phải.
– Vậy sao? – Đường Liên Tử hỏi xong những thứ này, hai mắt liền lóe sáng như sao trời, nụ cười càng lúc càng vui vẻ.
Thường ngày, Đường Ngôn Chi rất rườm rà, lúc này lại trả lời vô cùng ngắn gọn, do dự, thế nhưng Đường Liên Tử hiểu, đó là do anh cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Nếu như anh không có ý với cô, nhất định ban nãy sẽ đánh trống lảng sang chuyện khác, thậm chí còn mở miệng trách cứ cô, nói chung là vô luận thế nào cũng không phải thái độ này. Cô ngàn vạn lần không ngờ rằng, hóa ra anh trai cũng thích mình.
Tình cảm này, trước nay Đường Liên Tử chỉ dám âm thầm giấu ở trong lòng nếu như không phải tình hình hiện giờ quá mức tồi tệ, cộng thêm việc anh trai đột nhiên biến thân, có lẽ cô sẽ không bao giờ nói ra. Vì vậy, cô đương nhiên không dám nghĩ rằng anh trai cũng yêu mình. Chuyện khó có khả năng xảy ra như vậy, cô cảm thấy mình sẽ không may mắn đến thế.
Nhưng mà, sự thực đang bày ra trước mắt, chuyện cô nghĩ không thể xảy ra nhất rốt cục đã xảy ra.
Anh trai trước nay luôn luôn dịu dàng này của cô e rằng cũng đang xấu hổ chẳng kém cô bao nhiêu. Cô gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi trả lời những câu hỏi kia đáng yêu đến nhường nào.
Bây giờ, mặc dù đã xác định được anh trai cũng thích mình, nhưng Đường Liên Tử chung quy vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa.
Cô vươn tay vén tóc mai anh lên.
– Anh, tai anh đỏ cả lên rồi. – Nói rồi, cô thuận thế phủ bàn tay mềm mại, lạnh như băng của mình lên gò má anh, – Mặt cũng nóng nữa.
– Liên Tử. – Đường Ngôn Chi bỗng nhiên buồn bực hô lên. Đường Liên Tử lập tức rụt tay về, tiếng tục ngả người xuống, vòng tay ôm lấy cô anh.
– Thấy lạnh thì nhét tay vào áo anh. – Đường Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào mảng tuyết trước mắt, đột nhiên có cảm giác hai mắt mình bị ánh sáng trên tuyết khúc xạ đến đau xót.
Đường Liên Tử không làm theo mà chỉ vùi mặt vào cổ anh, hít sâu một hơi, hỏi:
– Anh, đã mấy ngày anh không tắm rồi.
Một người vốn rất sạch sẽ như Đường Ngôn Chi giờ lại bị hỏi như vậy, anh bỗng có cảm giác cơ thể mình rất dơ. Chẳng lẽ Đường Liên Tử ngửi được mùi gì đó khó chịu từ trên người anh? Nếu vậy…hay là thả cô xuống, dù sao cũng sắp tới nơi rồi.
Ngay lúc còn đang do dự, anh lại nghe Đường Liên Tử nửa đùa nửa thật nói thêm một câu:
– Làm việc trước…hay là tắm trước đây?
Làm…làm việc? Không phải, nhất định ý cô không phải như vậy! Cô nhóc ngây ngô của anh sao có thể nói ra những lời này được! Bất kể nói thế nào, anh cũng nhiều tuổi hơn cô kha khá. Dù rằng cả hai đều không có kinh nghiệm như nhau, nhưng bàn về vấn đề này, đáng ra cô phải tương đối ngại ngùng mới đúng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Ngôn Chi mới cất tiếng hỏi:
– Làm…chuyện gì?
– Em thích anh, anh cũng thích em, chúng ta đương nhiên phải làm chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm rồi. Anh đừng nghĩ em còn nhỏ, em đã mười chín, đã trưởng thành rồi. – Đường Liên Tử nhanh nhẹn đáp lời, giọng điệu vô cùng tự tin, đắc ý.
Đường Ngôn Chi bỗng nhiên rất muốn nâng kính mắt, chỉ là hiện tại anh không có đeo kính, cho nên chỉ có thế không tự nhiên hướng mắt ra xa, trong lòng thầm nghĩ xem làm sao mới có thể từ chối việc Liên Tử…cầu hoan? Nghĩ tới nghĩ lui, anh dường như biết rõ không nên làm vậy, nhưng lại không có cách nào từ chối. Kết quả, chẳng hiểu sao lại nói ra một câu:
– Không có bao.
Vừa nói xong, vị bác sĩ nổi danh dịu dàng nho nhã, được vô số y tá trong bệnh viện theo đuổi gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, gương mặt cũng đỏ ửng như trời chiều. Nghe thấy tiếng cười của Đường Liên Tử vang lên sau lưng, lại cảm giác được cô vùi đầu vào cổ anh, nửa ngày trôi qua vẫn không nói nên lời, Đường Ngôn Chi mím môi, cảm thấy hơi mất mặt. Cô nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, thế mà anh lại không cách nào chống đỡ.
– Thật ra…chúng ta cũng không nhất định phải làm chuyện kia. Chẳng qua là em sợ rằng, nếu chưa thể làm đến bước cuối, một ngày nào đó anh sẽ đổi ý, bởi vì muốn tốt cho em, không chừng lại trốn đi đâu đó.
– Anh, tính tình của anh thế nào, em hiểu rõ mười mươi. Cho nên, em đã quyết định rồi!
Giọng nói của cô tuy rằng không lớn, thế nhưng lại rõ ràng dứt khoát, khiến anh nghe xong không khỏi rung động, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
/14
|