Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 245: Tội danh? Kết cục của Giang Khinh Ngữ (Trung)
/283
|
Quan kiểm soát lật văn kiện ra mặt trước, lạnh lùng hỏi: “Không có? Vậy lần phản bội ba năm trước đây của Ngô Khánh Vân, nơi ở của Tiêu Tình Vân là do cô để lộ ra đúng chứ. Đội viên hậu cần Cổ Mỗ truyền tin tức cho cô đã thừa nhận. . .”
“Khi đó, tôi thế nào biết Ngô Khánh Vân sẽ phản bội căn cứ? Hắn là số bốn của tổ công kiên, tôi đương nhiên không có cảnh giác, hơn nữa Tiêu Tình Vân ở trong mắt chúng tôi vốn chính là một người không quan trọng gì, làm sao ngờ đến tên đó sẽ bắt cô ta làm con tin, hơn nữa còn làm điên cuồng như thế?” Biểu tình của Giang Khinh Ngữ thập phần vô tội, kiên quyết không chịu thừa nhận việc cấu kết trước đây, nếu cần mạng sống, tuyệt đối không thể dính tới tội phản bội căn cứ.
“Ba năm nay, cô vẫn có liên hệ với Ngô Khánh Vân, cũng vẫn luôn cung cấp cho hắn tin tức về Tiêu bộ trưởng. . .” Quan kiểm soát tiếp tục hỏi, hắn hỏi rất bất đắc dĩ, không biết nữ nhân này dựa vào cái gì cho rằng bản thân vô tội, hành vi phạm tội của cô ta đã rõ ràng ngay trước mắt trong hồ sơ, chết một trăm lần cũng không có vấn đề gì.
“Tôi biết Tiêu bộ trưởng với Ngô Khánh Vân có thù, vẫn luôn muốn bắt hắn, vì vậy tôi mới cố vòng quanh với hắn. Dù sao trước đây vẫn là bởi vì sự sơ xuất của tôi, khiến cho Tiêu tỷ chết oan uổng, tôi rất áy náy, cho nên muốn dùng một phần tâm ý của mình, muốn giúp Tiêu bộ trưởng làm việc. Cho dù bị người hiểu lầm tôi cũng tình nguyện, mà Tiêu bộ trưởng biết được nơi ở Ngô Khánh Vân, còn là do tôi trằn trọc tiết lộ cho cậu ta.” Giang Khinh Ngữ thoáng nhếch mị nhãn, trong mắt toát ra một tia thương cảm, dường như đang sám hối chuyện gì, dường như hành động việc làm của cô chỉ là vì bù đắp, hết thảy là vì tốt cho Tiêu Tử Lăng.
Đây cũng là phương pháp Giang Khinh Ngữ thoát thân, trước đây cô đem tin tức của Ngô Khánh Vân tiết lộ cho Tiêu Tử Lăng, vẫn có vết tích có thể tra. Nếu như thực gắn bó một mạch với Ngô Khánh Vân, thì sẽ không thể giải thích được vì sao cô sẽ tiết lộ tin tức đó cho Tiêu Tử Lăng, trái lại lí do thoái thác của cô có vẻ rất đáng tin.
Trương Ngải Ngải thấy được sự suy tư trong mắt quan kiểm soát, dường như đang suy nghĩ độ có thể tin của lời nói của Giang Khinh Ngữ, trong lòng cô âm thầm sốt ruột, nhịn không được mở miệng nói: “Chẳng lẽ cô không sợ bởi vậy khiến cho Tiêu bộ trưởng rơi vào tuyệt cảnh sao?” Cô tuyệt đối không thể để cho Giang Khinh Ngữ lật bàn.
Giang Khinh Ngữ quay đầu nhìn về phía Trương Ngải Ngải. Nữ nhân ngu xuẩn a, cô đang chờ câu hỏi đó đây. Vì vậy cô lộ ra nụ cười tươi đẹp, thâm tình chân thành nhìn về phía Sở Chích Thiên: “Tôi tin tưởng ánh mắt của Sở ca, nếu Tiêu bộ trưởng có thể ngồi trên chức bộ trưởng, như vậy khẳng định Tiêu bộ trưởng là một siêu cấp cường giả, nhất định có thể giải quyết hoàn mỹ được việc này.”
Vẻ làm bộ làm tịch của Giang Khinh Ngữ, khiến cho khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một vẻ trào phúng, cậu như cười như không liếc Sở Chích Thiên bên cạnh một cái. Sau đó lặng lẽ động động miệng, liền thấy mặt Sở Chích Thiên trực tiếp biến thành màu đen.
Sở Chích Thiên không cách nào không mặt đen, bởi vì tuy rằng đàn em nhà anh chưa nói ra tiếng, nhưng khẩu hình đó anh vừa nhìn đã biết, ai biểu mỗi ngày đàn em nhà anh đều treo cái từ đó ở bên miệng chứ, không cần anh suy nghĩ, khẳng định là hai chữ ngựa giống. Tâm tình Sở Chích Thiên phải nói là phiền muộn a. Vì sao anh theo đuổi bà xã lại trắc trở như thế? Thật vất vả mới có chút tiến triển, thì lại có nữ nhân không biết điều quấn lên, khiến cho đàn em nhà anh hiểu lầm, sau đó lại về lại cự ly đại ca đàn em trước đây. . . Hừ, anh tiến được một bước như vậy dễ lắm sao!?
Tiêu Tử Lăng im lặng trào phúng Sở Chích Thiên rải tình xung quanh kia xong, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ nhân âm thầm đắc ý kia, quả nhiên là người biết lựa lời nói, không hổ là nhân viên tin tức của căn cứ. Vài ba câu đã làm cho tội của bản thân mất sạch, đến sau cùng trái lại còn trở thành công thần.
Quan kiểm soát suy tư một chút, cảm thấy mình hỏi không ra được gì, bởi vì tội danh của Giang Khinh Ngữ đều có quan hệ tới Ngô Khánh Vân, nếu đúng theo như lời cô ta, thật đúng là khó cho ra được phán đoán chính xác, dù sao lời Giang Khinh Ngữ nói vẫn có khả năng, có lẽ bản ý của cô ta chỉ là có lòng tốt. Nghĩ như thế, ánh mắt vốn còn rất kiên định của quan kiểm soát bắt đầu trở nên do dự.
Lúc này, nơi mắt phải của Tiêu Tử Lăng, Phân Tích lại nhảy ra: Thân, đối phương đã mở ra “Vầng Sáng Nhân Vật Chính”. Cường đại đúng không, hoàn toàn dao động tâm của những người đó.
Giám Định: “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” là một lỗi kỹ thuật, đã ảnh hưởng tới những người đó.
Tiêu Tử Lăng liếc mắt một cái nhìn qua, phát hiện không chỉ lập trường của quan kiểm soát có chút không kiên định, vẻ mặt của những đội viên khác phụ trách giám thị xung quanh cũng có chứa ý ‘cần tra xét lại’, dường như đã bị lời nói của Giang Khinh Ngữ đả động, có thể thấy được uy lực kỹ năng đó của Giang Khinh Ngữ rất cường đại, phải biết rằng có thể trở thành đội viên của bộ an giám, tâm thần kiên định là điều kiện đầu tiên, nhưng cho dù như thế, vẫn không tự chủ được bị “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” của Giang Khinh Ngữ ảnh hưởng. Tiêu Tử Lăng bắt đầu thông cảm cho Trần Cảnh Văn, có lẽ anh ta vẫn luôn tìm cậu gây phiền phức, hẳn có quan hệ tới “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” đó.
Phân Tích: Còn có, thân, nghìn vạn lần không nên tự mình động thủ nga, kỹ năng đó rất biến thái, có thể sẽ phản phệ đến người động thủ.
Tiêu Tử Lăng thấy câu nhắc nhở của Phân Tích, chau mày, cậu hỏi tiếp một vấn đề cậu đặc biệt quan tâm: Như vậy Sở Chích Thiên có bị ảnh hưởng hay không?
Giám Định: Tâm anh ta không có vật thừa! Đã không đếm xỉa đối với hết thảy mê hoặc bên ngoài. (Nên giúp đều đã giúp, Sở Chích Thiên anh tốt nhất đắc lực một chút, túm không được người ký gửi của chúng tôi nữa, tôi nhất định sẽ chém anh. . .) Giám Định vốn nghiêm túc đột nhiên bạo phát, có lẽ lần trúng đạn vô tội lúc trước đã khiến cho nó không bảo trì được bình tĩnh nữa.
Phân Tích (khẩu khí rất không tốt): Hiện tại trong tâm trong mắt tên khốn nạn đó tất cả đều là cậu, vì vậy thân, xin yên tâm, Giang Khinh Ngữ không ảnh hưởng được anh ta.
Tiêu Tử Lăng thấy lời nói của Phân Tích, mặt nhịn không được đỏ hồng, trong lòng dần dần tràn ra một chút vui sướng, bất quá rất nhanh đã bị cậu lý trí chặt đứt. Cậu biết rõ, cậu sẽ không bỏ mặc bản thân trở thành một thành viên trong hậu cung của Sở Chích Thiên, sự tự tôn cùng kiêu ngạo của cậu khiến cho cậu không có cách nào làm được điều đó, vì tương lai không để cho cậu hận Sở Chích Thiên, không cho hai người cừu thị đôi bên, còn không bằng cứ bảo trì loại quan hệ đơn thuần hiện tại, coi như chuyện gì cũng không biết. . .
Tiêu Tử Lăng rất nhanh chỉnh lý xong tâm tình, tiếp tục hỏi Giám Định Phân Tích: Vậy vì sao tôi với Trương Ngải Ngải kia không bị ảnh hưởng?
Tiêu Tử Lăng thấy rất rõ, khi tất cả mọi người đang dao động, sát ý trong mắt Trương Ngải Ngải lại càng đậm, cô ta hận không thể lập tức khiến cho Giang Khinh Ngữ chết ở trước mặt cô ta.
Giám Định: Chỉ sợ là do các cậu đều là lỗ thủng, dường như kỹ năng của cư dân nguyên trụ đều không ảnh hưởng được các cậu.
Tiêu Tử Lăng hồ nghi: Cư dân nguyên trụ? Không phải Giang Khinh Ngữ là người xuyên qua sao?
Giám Định: Thân thể của ả ta là cư dân nguyên trụ, vì vậy kỹ năng thức tỉnh thuộc về phạm trù này.
Tiêu Tử Lăng gật đầu biểu thị hiểu rõ, cậu đột nhiên nghĩ tới một việc, sau đó hỏi: “Lần trước ở Hoài Thành, cái cô hoa sen trắng có công năng tra xét kia dường như chỉ có thể cảm ứng được thực lực của Sở Chích Thiên, đối với tôi với Tiểu Thất thì một chút cảm ứng cũng không có, có phải chính là nguyên nhân này hay không?”
Giám Định: Không sai!
Tiêu Tử Lăng cười: Lúc đó tôi còn buồn bực, cho rằng tất cả tâm thần của hoa sen trắng đó đều ở trên người Sở Chích Thiên, không đếm xỉa đối với bọn tôi, hóa ra bởi vì tôi với Tiểu Thất là lỗ thủng, cho nên năng lực của cô ta vô hiệu đối với bọn tôi.
Phân Tích (biết sau hiểu muộn): Ách, hóa ra thân cũng là lỗ thủng a. . .
Giám Định: . . . (Chẳng lẽ nó chưa nói cho Phân Tích, kỳ thực chúng nó cũng là lỗ thủng sao?)
Lúc này, Trương Ngải Ngải mắt thấy sắp bị Giang Khinh Ngữ lật bàn, đột nhiên đứng ra, cô nhắm mắt nói: “Cô ta là kẻ phản bội.”
Theo một câu này của Trương Ngải Ngải, khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một nụ cười hài lòng, coi như Trương Ngải Ngải có chút thông minh, còn biết lợi dụng thân phận đó để phản kích lời nói dối của Giang Khinh Ngữ.
Quan kiểm soát nghe vậy vẻ mặt lạnh lẽo, hỏi: “Cô có chứng cứ?”
Trương Ngải Ngải không trả lời, vẫn nhắm mắt nhắc lại: “Cô ta là kẻ phản bội.”
Trên mặt quan kiểm soát dâng lên sự tức giận, vừa định quát lớn Trương Ngải Ngải cố tình gây sự, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên mở miệng cười nói: “Sách, là người năng lực tiên đoán!”
Giang Khinh Ngữ nghe vậy sắc mặt đại biến, cô thế mà quên thân phận của Trương Ngải Ngải ỷ lại sinh tồn ở căn cứ Lăng Thiên, cô cảm thấy mọi chuyện đã vượt qua phạm vi nắm giữ của cô.
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho vẻ mặt quan kiểm soát thoáng trang nghiêm, không ngăn cản phát ngôn của Trương Ngải Ngải nữa.
Chỉ nghe thấy Trương Ngải Ngải tiếp tục nói: “Lời nói dối, tương lai nói cho tôi biết, cô ta đang nói dối, Giang Khinh Ngữ là kẻ phản bội, là kẻ phản bội phản bội căn cứ Lăng Thiên của chúng ta!” Nói xong cô đột ngột mở mắt, vẻ mặt thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy nổi, một lát sau, cô dường như đã hồi thần lại, sắc mặt tái nhợt đứng dậy, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói với tất cả mọi người ở hiện trường: “Dị năng của tôi nói cho tôi biết, Giang Khinh Ngữ là kẻ phản bội.”
Quan kiểm soát cảm thấy thực sự thần kỳ, vốn tưởng rằng Trương Ngải Ngải chỉ là một người sống sót bình thường, lại không ngờ cô là người tiên đoán thập phần nổi danh trong căn cứ, cô không dễ dàng tiên đoán, một khi tiên đoán thì trăm phần trăm chính xác. Đường nhìn của hắn ném lên trên người Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ nữ nhân này thật là kẻ phản bội? Người thức tỉnh đảm nhiệm quan kiểm soát đương nhiên là người tâm thần kiên định nhất, tuy rằng “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” của Giang Khinh Ngữ rất cường đại, nhưng có nhân tố ngoại lai là Trương Ngải Ngải quấy rầy, lực ảnh hưởng của “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” dường như yếu bớt đi rất nhiều, tâm thần của quan kiểm soát lần nữa rõ ràng lên, lập trường cũng kiên định hơn rất nhiều.
Giang Khinh Ngữ nói cho mình không thể hoảng, luống cuống thì thực sự sẽ vạn kiếp bất phục, cô hít sâu mấy hơi, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Cô ta nói là giả, tiên đoán của cô ta là giả. . .” Giang Khinh Ngữ biết mình chưa bao giờ muốn phản bội căn cứ Lăng Thiên, mà hết thảy bản thảo lịch sử, bao gồm cả chính sử dã sử tiểu thuyết thoại bản đều đã chứng minh điểm này, điều này biểu thị, câu nói theo như lời của Trương Ngải Ngải không có khả năng phát sinh, duy nhất có thể để giải thích được chính là Trương Ngải Ngải đang nói dối, cô ta muốn thừa cơ đưa cô vào chỗ chết.
Giang Khinh Ngữ cười lạnh một tiếng, cô biết thi triển dị năng nhất định có năng lượng dao động, muốn biết có phải Trương Ngải Ngải đang nói dối hay không, cũng không phải không có biện pháp, vì vậy cô nói: “Tôi yêu cầu quản chế phản ứng dị năng của cô ta. . . Nếu như xác định có phản ứng dị năng, khi nói ra đoạn lời đó, tôi cam nguyện nhận lấy cái chết.” Giang Khinh Ngữ biết lúc này nhất định phải đưa đến mình chỗ chết sau đó phục sinh, lúc nên ác nhất định phải đối với bản thân ác một chút, bằng không không có khả năng lấy được tín nhiệm của người khác.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Ngải Ngải, liền thấy Trương Ngải Ngải lạnh mặt nói: “Đã tiên đoán qua, lần sau tiên đoán thì không còn nội dung tương đồng nữa. Không thể nghi ngờ Giang Khinh Ngữ đang ngụy biện!” Cô thế nào có thể tiếp nhận chứ, cô căn bản không có dị năng, tiên đoán của cô vốn chính là giả, bị quản chế chỉ có một con đường chết.
Hai người giằng co, ai cũng không chịu thoái nhượng một bước, điều này khiến cho quan kiểm soát có chút khó xử, đến tột cùng nên tin ai?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Sở Chích Thiên mở miệng nói chuyện: “Kỳ thực, tôi có thể chứng minh sự thật giả của tiên đoán đó!”
Vẻ mặt mọi người cuồng nhiệt, không sai, thủ lĩnh của bọn họ không có gì làm không được, loại việc nhỏ nhìn thấu tiên đoán thật giả thế này đối với anh ta mà nói là quá dễ dàng.
Trương Ngải Ngải nghe vậy sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, cô không ngờ tới thời khắc mấu chốt, Sở Chích Thiên lại ra tay giúp Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ Giang Khinh Ngữ thực sự có khả năng lật bàn?
“Khi đó, tôi thế nào biết Ngô Khánh Vân sẽ phản bội căn cứ? Hắn là số bốn của tổ công kiên, tôi đương nhiên không có cảnh giác, hơn nữa Tiêu Tình Vân ở trong mắt chúng tôi vốn chính là một người không quan trọng gì, làm sao ngờ đến tên đó sẽ bắt cô ta làm con tin, hơn nữa còn làm điên cuồng như thế?” Biểu tình của Giang Khinh Ngữ thập phần vô tội, kiên quyết không chịu thừa nhận việc cấu kết trước đây, nếu cần mạng sống, tuyệt đối không thể dính tới tội phản bội căn cứ.
“Ba năm nay, cô vẫn có liên hệ với Ngô Khánh Vân, cũng vẫn luôn cung cấp cho hắn tin tức về Tiêu bộ trưởng. . .” Quan kiểm soát tiếp tục hỏi, hắn hỏi rất bất đắc dĩ, không biết nữ nhân này dựa vào cái gì cho rằng bản thân vô tội, hành vi phạm tội của cô ta đã rõ ràng ngay trước mắt trong hồ sơ, chết một trăm lần cũng không có vấn đề gì.
“Tôi biết Tiêu bộ trưởng với Ngô Khánh Vân có thù, vẫn luôn muốn bắt hắn, vì vậy tôi mới cố vòng quanh với hắn. Dù sao trước đây vẫn là bởi vì sự sơ xuất của tôi, khiến cho Tiêu tỷ chết oan uổng, tôi rất áy náy, cho nên muốn dùng một phần tâm ý của mình, muốn giúp Tiêu bộ trưởng làm việc. Cho dù bị người hiểu lầm tôi cũng tình nguyện, mà Tiêu bộ trưởng biết được nơi ở Ngô Khánh Vân, còn là do tôi trằn trọc tiết lộ cho cậu ta.” Giang Khinh Ngữ thoáng nhếch mị nhãn, trong mắt toát ra một tia thương cảm, dường như đang sám hối chuyện gì, dường như hành động việc làm của cô chỉ là vì bù đắp, hết thảy là vì tốt cho Tiêu Tử Lăng.
Đây cũng là phương pháp Giang Khinh Ngữ thoát thân, trước đây cô đem tin tức của Ngô Khánh Vân tiết lộ cho Tiêu Tử Lăng, vẫn có vết tích có thể tra. Nếu như thực gắn bó một mạch với Ngô Khánh Vân, thì sẽ không thể giải thích được vì sao cô sẽ tiết lộ tin tức đó cho Tiêu Tử Lăng, trái lại lí do thoái thác của cô có vẻ rất đáng tin.
Trương Ngải Ngải thấy được sự suy tư trong mắt quan kiểm soát, dường như đang suy nghĩ độ có thể tin của lời nói của Giang Khinh Ngữ, trong lòng cô âm thầm sốt ruột, nhịn không được mở miệng nói: “Chẳng lẽ cô không sợ bởi vậy khiến cho Tiêu bộ trưởng rơi vào tuyệt cảnh sao?” Cô tuyệt đối không thể để cho Giang Khinh Ngữ lật bàn.
Giang Khinh Ngữ quay đầu nhìn về phía Trương Ngải Ngải. Nữ nhân ngu xuẩn a, cô đang chờ câu hỏi đó đây. Vì vậy cô lộ ra nụ cười tươi đẹp, thâm tình chân thành nhìn về phía Sở Chích Thiên: “Tôi tin tưởng ánh mắt của Sở ca, nếu Tiêu bộ trưởng có thể ngồi trên chức bộ trưởng, như vậy khẳng định Tiêu bộ trưởng là một siêu cấp cường giả, nhất định có thể giải quyết hoàn mỹ được việc này.”
Vẻ làm bộ làm tịch của Giang Khinh Ngữ, khiến cho khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một vẻ trào phúng, cậu như cười như không liếc Sở Chích Thiên bên cạnh một cái. Sau đó lặng lẽ động động miệng, liền thấy mặt Sở Chích Thiên trực tiếp biến thành màu đen.
Sở Chích Thiên không cách nào không mặt đen, bởi vì tuy rằng đàn em nhà anh chưa nói ra tiếng, nhưng khẩu hình đó anh vừa nhìn đã biết, ai biểu mỗi ngày đàn em nhà anh đều treo cái từ đó ở bên miệng chứ, không cần anh suy nghĩ, khẳng định là hai chữ ngựa giống. Tâm tình Sở Chích Thiên phải nói là phiền muộn a. Vì sao anh theo đuổi bà xã lại trắc trở như thế? Thật vất vả mới có chút tiến triển, thì lại có nữ nhân không biết điều quấn lên, khiến cho đàn em nhà anh hiểu lầm, sau đó lại về lại cự ly đại ca đàn em trước đây. . . Hừ, anh tiến được một bước như vậy dễ lắm sao!?
Tiêu Tử Lăng im lặng trào phúng Sở Chích Thiên rải tình xung quanh kia xong, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ nhân âm thầm đắc ý kia, quả nhiên là người biết lựa lời nói, không hổ là nhân viên tin tức của căn cứ. Vài ba câu đã làm cho tội của bản thân mất sạch, đến sau cùng trái lại còn trở thành công thần.
Quan kiểm soát suy tư một chút, cảm thấy mình hỏi không ra được gì, bởi vì tội danh của Giang Khinh Ngữ đều có quan hệ tới Ngô Khánh Vân, nếu đúng theo như lời cô ta, thật đúng là khó cho ra được phán đoán chính xác, dù sao lời Giang Khinh Ngữ nói vẫn có khả năng, có lẽ bản ý của cô ta chỉ là có lòng tốt. Nghĩ như thế, ánh mắt vốn còn rất kiên định của quan kiểm soát bắt đầu trở nên do dự.
Lúc này, nơi mắt phải của Tiêu Tử Lăng, Phân Tích lại nhảy ra: Thân, đối phương đã mở ra “Vầng Sáng Nhân Vật Chính”. Cường đại đúng không, hoàn toàn dao động tâm của những người đó.
Giám Định: “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” là một lỗi kỹ thuật, đã ảnh hưởng tới những người đó.
Tiêu Tử Lăng liếc mắt một cái nhìn qua, phát hiện không chỉ lập trường của quan kiểm soát có chút không kiên định, vẻ mặt của những đội viên khác phụ trách giám thị xung quanh cũng có chứa ý ‘cần tra xét lại’, dường như đã bị lời nói của Giang Khinh Ngữ đả động, có thể thấy được uy lực kỹ năng đó của Giang Khinh Ngữ rất cường đại, phải biết rằng có thể trở thành đội viên của bộ an giám, tâm thần kiên định là điều kiện đầu tiên, nhưng cho dù như thế, vẫn không tự chủ được bị “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” của Giang Khinh Ngữ ảnh hưởng. Tiêu Tử Lăng bắt đầu thông cảm cho Trần Cảnh Văn, có lẽ anh ta vẫn luôn tìm cậu gây phiền phức, hẳn có quan hệ tới “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” đó.
Phân Tích: Còn có, thân, nghìn vạn lần không nên tự mình động thủ nga, kỹ năng đó rất biến thái, có thể sẽ phản phệ đến người động thủ.
Tiêu Tử Lăng thấy câu nhắc nhở của Phân Tích, chau mày, cậu hỏi tiếp một vấn đề cậu đặc biệt quan tâm: Như vậy Sở Chích Thiên có bị ảnh hưởng hay không?
Giám Định: Tâm anh ta không có vật thừa! Đã không đếm xỉa đối với hết thảy mê hoặc bên ngoài. (Nên giúp đều đã giúp, Sở Chích Thiên anh tốt nhất đắc lực một chút, túm không được người ký gửi của chúng tôi nữa, tôi nhất định sẽ chém anh. . .) Giám Định vốn nghiêm túc đột nhiên bạo phát, có lẽ lần trúng đạn vô tội lúc trước đã khiến cho nó không bảo trì được bình tĩnh nữa.
Phân Tích (khẩu khí rất không tốt): Hiện tại trong tâm trong mắt tên khốn nạn đó tất cả đều là cậu, vì vậy thân, xin yên tâm, Giang Khinh Ngữ không ảnh hưởng được anh ta.
Tiêu Tử Lăng thấy lời nói của Phân Tích, mặt nhịn không được đỏ hồng, trong lòng dần dần tràn ra một chút vui sướng, bất quá rất nhanh đã bị cậu lý trí chặt đứt. Cậu biết rõ, cậu sẽ không bỏ mặc bản thân trở thành một thành viên trong hậu cung của Sở Chích Thiên, sự tự tôn cùng kiêu ngạo của cậu khiến cho cậu không có cách nào làm được điều đó, vì tương lai không để cho cậu hận Sở Chích Thiên, không cho hai người cừu thị đôi bên, còn không bằng cứ bảo trì loại quan hệ đơn thuần hiện tại, coi như chuyện gì cũng không biết. . .
Tiêu Tử Lăng rất nhanh chỉnh lý xong tâm tình, tiếp tục hỏi Giám Định Phân Tích: Vậy vì sao tôi với Trương Ngải Ngải kia không bị ảnh hưởng?
Tiêu Tử Lăng thấy rất rõ, khi tất cả mọi người đang dao động, sát ý trong mắt Trương Ngải Ngải lại càng đậm, cô ta hận không thể lập tức khiến cho Giang Khinh Ngữ chết ở trước mặt cô ta.
Giám Định: Chỉ sợ là do các cậu đều là lỗ thủng, dường như kỹ năng của cư dân nguyên trụ đều không ảnh hưởng được các cậu.
Tiêu Tử Lăng hồ nghi: Cư dân nguyên trụ? Không phải Giang Khinh Ngữ là người xuyên qua sao?
Giám Định: Thân thể của ả ta là cư dân nguyên trụ, vì vậy kỹ năng thức tỉnh thuộc về phạm trù này.
Tiêu Tử Lăng gật đầu biểu thị hiểu rõ, cậu đột nhiên nghĩ tới một việc, sau đó hỏi: “Lần trước ở Hoài Thành, cái cô hoa sen trắng có công năng tra xét kia dường như chỉ có thể cảm ứng được thực lực của Sở Chích Thiên, đối với tôi với Tiểu Thất thì một chút cảm ứng cũng không có, có phải chính là nguyên nhân này hay không?”
Giám Định: Không sai!
Tiêu Tử Lăng cười: Lúc đó tôi còn buồn bực, cho rằng tất cả tâm thần của hoa sen trắng đó đều ở trên người Sở Chích Thiên, không đếm xỉa đối với bọn tôi, hóa ra bởi vì tôi với Tiểu Thất là lỗ thủng, cho nên năng lực của cô ta vô hiệu đối với bọn tôi.
Phân Tích (biết sau hiểu muộn): Ách, hóa ra thân cũng là lỗ thủng a. . .
Giám Định: . . . (Chẳng lẽ nó chưa nói cho Phân Tích, kỳ thực chúng nó cũng là lỗ thủng sao?)
Lúc này, Trương Ngải Ngải mắt thấy sắp bị Giang Khinh Ngữ lật bàn, đột nhiên đứng ra, cô nhắm mắt nói: “Cô ta là kẻ phản bội.”
Theo một câu này của Trương Ngải Ngải, khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một nụ cười hài lòng, coi như Trương Ngải Ngải có chút thông minh, còn biết lợi dụng thân phận đó để phản kích lời nói dối của Giang Khinh Ngữ.
Quan kiểm soát nghe vậy vẻ mặt lạnh lẽo, hỏi: “Cô có chứng cứ?”
Trương Ngải Ngải không trả lời, vẫn nhắm mắt nhắc lại: “Cô ta là kẻ phản bội.”
Trên mặt quan kiểm soát dâng lên sự tức giận, vừa định quát lớn Trương Ngải Ngải cố tình gây sự, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên mở miệng cười nói: “Sách, là người năng lực tiên đoán!”
Giang Khinh Ngữ nghe vậy sắc mặt đại biến, cô thế mà quên thân phận của Trương Ngải Ngải ỷ lại sinh tồn ở căn cứ Lăng Thiên, cô cảm thấy mọi chuyện đã vượt qua phạm vi nắm giữ của cô.
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho vẻ mặt quan kiểm soát thoáng trang nghiêm, không ngăn cản phát ngôn của Trương Ngải Ngải nữa.
Chỉ nghe thấy Trương Ngải Ngải tiếp tục nói: “Lời nói dối, tương lai nói cho tôi biết, cô ta đang nói dối, Giang Khinh Ngữ là kẻ phản bội, là kẻ phản bội phản bội căn cứ Lăng Thiên của chúng ta!” Nói xong cô đột ngột mở mắt, vẻ mặt thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy nổi, một lát sau, cô dường như đã hồi thần lại, sắc mặt tái nhợt đứng dậy, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói với tất cả mọi người ở hiện trường: “Dị năng của tôi nói cho tôi biết, Giang Khinh Ngữ là kẻ phản bội.”
Quan kiểm soát cảm thấy thực sự thần kỳ, vốn tưởng rằng Trương Ngải Ngải chỉ là một người sống sót bình thường, lại không ngờ cô là người tiên đoán thập phần nổi danh trong căn cứ, cô không dễ dàng tiên đoán, một khi tiên đoán thì trăm phần trăm chính xác. Đường nhìn của hắn ném lên trên người Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ nữ nhân này thật là kẻ phản bội? Người thức tỉnh đảm nhiệm quan kiểm soát đương nhiên là người tâm thần kiên định nhất, tuy rằng “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” của Giang Khinh Ngữ rất cường đại, nhưng có nhân tố ngoại lai là Trương Ngải Ngải quấy rầy, lực ảnh hưởng của “Vầng Sáng Nhân Vật Chính” dường như yếu bớt đi rất nhiều, tâm thần của quan kiểm soát lần nữa rõ ràng lên, lập trường cũng kiên định hơn rất nhiều.
Giang Khinh Ngữ nói cho mình không thể hoảng, luống cuống thì thực sự sẽ vạn kiếp bất phục, cô hít sâu mấy hơi, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Cô ta nói là giả, tiên đoán của cô ta là giả. . .” Giang Khinh Ngữ biết mình chưa bao giờ muốn phản bội căn cứ Lăng Thiên, mà hết thảy bản thảo lịch sử, bao gồm cả chính sử dã sử tiểu thuyết thoại bản đều đã chứng minh điểm này, điều này biểu thị, câu nói theo như lời của Trương Ngải Ngải không có khả năng phát sinh, duy nhất có thể để giải thích được chính là Trương Ngải Ngải đang nói dối, cô ta muốn thừa cơ đưa cô vào chỗ chết.
Giang Khinh Ngữ cười lạnh một tiếng, cô biết thi triển dị năng nhất định có năng lượng dao động, muốn biết có phải Trương Ngải Ngải đang nói dối hay không, cũng không phải không có biện pháp, vì vậy cô nói: “Tôi yêu cầu quản chế phản ứng dị năng của cô ta. . . Nếu như xác định có phản ứng dị năng, khi nói ra đoạn lời đó, tôi cam nguyện nhận lấy cái chết.” Giang Khinh Ngữ biết lúc này nhất định phải đưa đến mình chỗ chết sau đó phục sinh, lúc nên ác nhất định phải đối với bản thân ác một chút, bằng không không có khả năng lấy được tín nhiệm của người khác.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Ngải Ngải, liền thấy Trương Ngải Ngải lạnh mặt nói: “Đã tiên đoán qua, lần sau tiên đoán thì không còn nội dung tương đồng nữa. Không thể nghi ngờ Giang Khinh Ngữ đang ngụy biện!” Cô thế nào có thể tiếp nhận chứ, cô căn bản không có dị năng, tiên đoán của cô vốn chính là giả, bị quản chế chỉ có một con đường chết.
Hai người giằng co, ai cũng không chịu thoái nhượng một bước, điều này khiến cho quan kiểm soát có chút khó xử, đến tột cùng nên tin ai?
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Sở Chích Thiên mở miệng nói chuyện: “Kỳ thực, tôi có thể chứng minh sự thật giả của tiên đoán đó!”
Vẻ mặt mọi người cuồng nhiệt, không sai, thủ lĩnh của bọn họ không có gì làm không được, loại việc nhỏ nhìn thấu tiên đoán thật giả thế này đối với anh ta mà nói là quá dễ dàng.
Trương Ngải Ngải nghe vậy sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, cô không ngờ tới thời khắc mấu chốt, Sở Chích Thiên lại ra tay giúp Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ Giang Khinh Ngữ thực sự có khả năng lật bàn?
/283
|