Ngô Quốc An chua sót nhớ lại: “Sau lại, chúng ta đến nhà trọ, Dương Văn Hạo thu lưu chúng ta, Táp ca, người đừng trách hắn, hắn thực hối hận cũng rất thống khổ, hắn vẫn luôn muốn giải thích với ngươi, hắn nói hắn biết sai rồi, Văn Kiệt chết, Phương thẩm cũng đã chết, Phương Thông cào thương Vương Tề, Vương Tề lại cào Đại Võ, thiệt nhiều huynh đệ đều biến thành tang thi, Táp ca….tiểu Hào, tiểu Hào, nó mới tám tuổi, rõ ràng bị Vương Kỳ ăn…”
Ngô Quốc An khóc không thành tiếng, nói xong lại òa khóc lớn, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, lúc này chỉ sợ hắn cũng vô cùng thương tâm, áp lực lâu dài và đau khổ, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Táp giống như tìm được chỗ hổng, trong lòng như tìm được chỗ dựa, đem toàn bộ sợ hãi cùng bàng hoàng mấy ngày này phát tiết ra hết.
Tiêu Táp trầm mặc làm đối phó, nói không rõ cảm giác trong lòng, có chút cảm khái lại có một ít giật mình, giống như vốn nên như thế, chính là khi biết đáp án, không khó để tưởng tượng chuyện đã xảy ra về sau, người trong nhà trọ phần lớn đều mang theo gia đình, ngay cả vật tư sung túc rơi vào cái loại kết cục này cũng là trong dự kiến.
Bạch Cảnh lại không có nhiều ý tưởng như vậy, tâm của hắn rất nhỏ, hắn thế nhưng sẽ không quên, lúc trước khi Tiêu Táp rời đi, đám người kia gây sự, hắn mặc dù không có lộ rõ vui mừng trên mặt, nhưng vẫn là nhịn không được ác ý phỏng đoán, đám người kia cuối cùng là tự ăn quả ác.
Dọc theo đường đi không có tạm nghỉ, buổi chiều liền đến K thị, lối vào rất nhiều người xếp hàng, dính hào quang của dong binh đoàn Liệp Báo, Tiêu Táp và Bạch Cảnh cơ hồ không có trải qua việc trả lời câu hỏi, kiểm tra một chút trên người không có thương tổn, thực thuận lợi tiến vào bên trong căn cứ.
Cũng giống như đại đa số căn cứ khác, căn cứ K thị cũng phân chia thành hai bộ phận nội thành và ngoại thành, trong đó nội thành gồm bốn khu vực: khu cư trú, khu dị năng giả, khu dong binh đoàn, còn có khu quản lý nhân viên nghiên cứu bên trong căn cứ, cự tuyệt lời mời của Lý Hủ, Bạch Cảnh dùng một thùng mì ăn liền thực dễ dàng liền tìm được một nơi ở coi như không tồi, hẹn ngày mai gặp lại liền cùng đám Lý Hủ phân đường mà đi, đương nhiên, trừ bỏ Ngô Quốc An mặt dày mày dạn theo kịp ra.
Có một tiểu đệ rất tốt, thực tiện, có việc liền để tiểu đệ này làm, quét tước phòng ở, chỉnh lý phòng cùng với xử lý môt ít phiền toái ngoại giao, Bạch Cảnh đối với việc này tỏ vẻ hài lòng, khó có được cho Ngô Quốc An vẻ mặt hòa nhã, liên tục đi vài ngày đường, hiện tại cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần một chút, hảo hảo tu dưỡng vài ngày.
Ngô Quốc An thụ sủng nhược kinh, làm việc càng thêm nhanh nhẹn, hắn không biết nhiều lắm về Bạch Cảnh, nhưng mặc kệ là lúc trước nghe người khác nói hay là lần này nhìn thấy tận mắt, hắn đều hiểu được cách Bạch Cảnh làm việc và cuồng vọng, nếu những người khác làm như thế, hắn khẳng định sẽ nói người nọ ngại mệnh dài, nhưng nếu là Bạch Cảnh, Ngô Quốc An thề với trời, trừ bỏ kính sợ thật sâu và kiêng kị, hắn cũng không nghĩ ra gì khác, đối mặt với Tiêu Táp, hắn còn có thể dựa vào phân tình cảm mà nói, nhưng là đối mặt với Bạch Cảnh, Ngô Quốc An tin tưởng trực giác, mình không muốn đối mặt với hậu quả nếu đắc tội Bạch Cảnh.
Đây là sự khác biệt giữa tiểu nhân và đại trượng phu!
Thu thập xong phòng, lưu lại Ngô Quốc An làm thủ vệ, Bạch Cảnh hưng trí bừng bừng lôi kéo Tiêu Táp nói muốn ngao du trong căn cứ.
Dựa theo tình hình chung, đối với yêu cầu của Bạch Cảnh, Tiêu Táp chung quy nói gì nghe nấy, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng hắn càng muốn ở trong phòng làm chút hoạt động thân tâm hữu ích, bất quá hiện tại thời gian còn sớm, những thứ khác buổi tối lại nói.
Tiêu Táp trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, sủng nịch cười cười với Bạch Cảnh, trên mặt lại không hiện chút gì, trong lòng lại vắt hết óc, muốn an bài như thế nào cho hoạt động đêm nay, khiến cho tiểu Cảnh cam tâm tình nguyện bị hắn ăn luôn.
Ra cửa phòng, Bạch Cảnh đột nhiên rùng mình, có chút lạnh lẽo, hết nhìn đông nhìn tây một chút, cảm giác có phải mình đa tâm rồi không, chỉ bằng thực lực của hắn và Tiêu Táp, hắn mới không tin có ai dám động thủ trên đầu thái tuế, lại không biết sói ngay bên người, thật là khó lòng phòng bị a,….
Thị trường căn cứ K thị, ở cách ngoại thành không xa, rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, giao dịch đủ loại vật phẩm, hai người đi dạo qua loa một vòng, tiếp liền đến chỗ tuyên bố nhiệm vụ.
Lúc này thời gian không tính là muộn, buổi chiều 6h, trời còn chưa tối, chỗ đại sảnh nhiệm vụ có vài người, trừ nhân viên công tác ra cũng chỉ còn lại vài người lẻ loi phân tán, thân hình thoạt nhìn có chút chật vật, bộ dáng phong trần mệt mỏi như là đến giao nhiệm vụ.
Phát hiện khuôn mặt mới, các lính đánh thuê đầu tiên là quan sát, chỗ nhân viên công tác nhiệm vụ cũng là trước mắt sáng ngời, giữa mạt thế đã rất ít khi thấy loại sắc mặt hồng nhuận này, quần áo trên người khéo léo, trừ phi thực lực bọn họ mạnh hoặc là hậu trường cường ngạnh, nhưng bất kể là loại nào cũng là người bình thường không thể trêu vào, hiện tại cũng không phải là lúc đầu mạt thế, tùy tùy tiện tiện một kẻ có chút bối cảnh đều có thể không lo ăn mặc.
“Xin chào hai vị tiên sinh, các người là mới tới căn cứ K thị sao?” Nhân viên công tác nhiệt tình tiếp đón, so với hai người này tới nhận nhiệm vụ, hắn càng mong bọn họ tới tuyến bố nhiệm vụ, hiện tại vật tư càng ngày càng khuyết thiếu.
Tiêu Táp nghe vậy gật gật đầu, không chút để ý đánh giá đại sảnh phòng làm việc, ánh mắt chủ yếu đặt trên bảng thứ hạng lính đánh thuê ở trên vách tường bên trái, không nghĩ tới dong binh đoàn Liệp Báo thế nhưng vẫn là dong binh đoàn loại lớn đứng thứ hai, hắn và tiểu Cảnh quả nhiên tinh mắt.
Bạch Cảnh cười tủm tỉm làm trinh sát, ánh mắt tò mò nhìn về phía vài lính đánh thuê khác, âm thầm đánh giá thực lực của bọn họ, tính toán có thể mượn sức hay không, hắn quyết định trước khi đến kinh đô, trên đường đi tạo ra một chi đội ngũ cường đại, cừu hận đời trước không thể báo nhưng đời này nếu ai dám can đảm tính kế hắn, liền phải có giác ngộ sẽ bị máu tươi rửa tội.
Vấn đề là….Chu gia có khả năng buông tha hắn sao? Bạch Cảnh cười lạnh, kỳ thật tâm hắn biết rõ, muốn cho Chu gia không tìm hắn gây phiền toái, trừ phi mặt trời mọc ở phía tây. Hắn hôm nay cũng không phải là kẻ ngây thơ vô tri đáng thương trước kia.
“Có cái gì có thể phục vụ các ngươi sao?” Nhân viên công tác không ngừng cố gắng cũng không có bởi vì Tiêu Táp khinh mạn mà bất mãn, ngược lại càng thêm nhiệt huyết, có thể sống đến sau này, ai mà không có vài phần nhãn lực.
“Chúng ta muốn đi kinh đô.” Tiêu Táp thản nhiên nói, cũng không ngại buông ít mồi.
Sáng ngời trước mắt nhân viên công tác ảm đạm xuống, che dấu u quang nơi đáy mắt, hơi có vẻ tiếc nuối nói: “Huynh đệ ngươi là không biết đi, hiện tại kinh đo giới nghiêm, có thể ra không thể vào, bằng không chúng ta làm sao phải oa ở trong này sống qua ngày, ai cũng biết kinh đô quân phòng tốt nhất.”
“Hắn nói không sai, rất nhiều người đi kinh đô đều bị đuổi ra, quân đội hoàn toàn dùng vũ lực kinh sợ, người gây chuyện chẳng cần phân biệt nguyên do đều bị giết hết.” Một lính đánh thuê đột nhiên nói xen vào, thanh âm trầm ổn bằng phẳng hữu lực, nói xong liền lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tiêu Táp nhướn mày cũng không nói tiếp, hôm nay hắn đến chính là dò đường, cũng không phải làm lộ tẩy, ngược lại hỏi: “Ngươi là dong binh đoàn nào?”
“Chúng ta là dong binh đoàn Liệt Hỏa, ta là Trâu Lỗi, dị năng giả hệ băng.” Trâu Lỗi ôn hòa hữu lễ trả lời, trong giọng nói rõ ràng có vài phần tự đắc.
Trong mắt Tiêu Táp hiện lên một tia kinh ngạc, nguyên lai là đệ nhất dong binh đoàn K thị, đích xác có vài phần tiền vốn kiêu ngạo, thản nhiên nói: ‘Ta là Tiêu Táp, hắn là Bạch Cảnh.”
Trâu Lỗi có chút bất mãn, Tiêu Táp giới thiệu rất là không có thành ý, bất quá người ta ăn ngay nói thật, hắn cũng sẽ không để trong mắt, cười cười hỏi: “Các ngươi có người trong kinh đô?”
Khóe môi Tiêu Táp cong lên một độ cung nhỏ, xứng với khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thoạt nhìn có vài phần thần bí, vỗ vỗ bả vai Trâu Lỗi, lập tức từ bên cạnh hắn đi qua chỗ quầy ghi danh lính đánh thuê, cùng nhân viên công tác bóng gió nói chuyện phiếm, về phần những thứ khác, có nói rõ sẽ không tốt, dong binh đoàn Liệt Hỏa nếu có chút thực lực khẳng định sẽ trong thời gian nhanh nhất biết được tư liệu của bọn họ. Hắn tin tưởng ra khỏi cái cửa này, căn cứ K thị tuyệt đối sẽ có người truyền lưu có người muốn đi kinh đô, hắn hiện tại chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Không thể không nói, thời giam hôm nay hắn chọn thực tốt, vừa vặn là lúc đội ngũ săn bắt trở về giao nhiệm vụ, nhìn lướt mọi người bàng quan chung quanh, Tiêu Táp gật gật đầu, đối với kết quả này tỏ vẻ phi thường vừa lòng.
Cũng không dừng lại lâu trong này, mục đích đã đạt tới, hai người đi lại chung quanh một vòng, tình huống hiểu biết không sai biệt lắm liền trở về nơi ở, đêm nay còn có một trận ác liệt cần phải đánh.
Mà sau khi bọn họ rời đi, hai người không biết chính là, nhân mã khắp nơi vộ vàng trở lại đại bản doanh, vội vàng bàn bạc, hai cái khuôn mặt mới này đến tột cùng là kẻ ngốc? là dê béo? hay vẫn là tân thế lực đáng đầu nhập vào? Cái này trước đều phải nhìn kỹ rồi hãy nói.
Đêm này đã định trước là một đên không ngủ…..
Ngô Quốc An khóc không thành tiếng, nói xong lại òa khóc lớn, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, lúc này chỉ sợ hắn cũng vô cùng thương tâm, áp lực lâu dài và đau khổ, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Táp giống như tìm được chỗ hổng, trong lòng như tìm được chỗ dựa, đem toàn bộ sợ hãi cùng bàng hoàng mấy ngày này phát tiết ra hết.
Tiêu Táp trầm mặc làm đối phó, nói không rõ cảm giác trong lòng, có chút cảm khái lại có một ít giật mình, giống như vốn nên như thế, chính là khi biết đáp án, không khó để tưởng tượng chuyện đã xảy ra về sau, người trong nhà trọ phần lớn đều mang theo gia đình, ngay cả vật tư sung túc rơi vào cái loại kết cục này cũng là trong dự kiến.
Bạch Cảnh lại không có nhiều ý tưởng như vậy, tâm của hắn rất nhỏ, hắn thế nhưng sẽ không quên, lúc trước khi Tiêu Táp rời đi, đám người kia gây sự, hắn mặc dù không có lộ rõ vui mừng trên mặt, nhưng vẫn là nhịn không được ác ý phỏng đoán, đám người kia cuối cùng là tự ăn quả ác.
Dọc theo đường đi không có tạm nghỉ, buổi chiều liền đến K thị, lối vào rất nhiều người xếp hàng, dính hào quang của dong binh đoàn Liệp Báo, Tiêu Táp và Bạch Cảnh cơ hồ không có trải qua việc trả lời câu hỏi, kiểm tra một chút trên người không có thương tổn, thực thuận lợi tiến vào bên trong căn cứ.
Cũng giống như đại đa số căn cứ khác, căn cứ K thị cũng phân chia thành hai bộ phận nội thành và ngoại thành, trong đó nội thành gồm bốn khu vực: khu cư trú, khu dị năng giả, khu dong binh đoàn, còn có khu quản lý nhân viên nghiên cứu bên trong căn cứ, cự tuyệt lời mời của Lý Hủ, Bạch Cảnh dùng một thùng mì ăn liền thực dễ dàng liền tìm được một nơi ở coi như không tồi, hẹn ngày mai gặp lại liền cùng đám Lý Hủ phân đường mà đi, đương nhiên, trừ bỏ Ngô Quốc An mặt dày mày dạn theo kịp ra.
Có một tiểu đệ rất tốt, thực tiện, có việc liền để tiểu đệ này làm, quét tước phòng ở, chỉnh lý phòng cùng với xử lý môt ít phiền toái ngoại giao, Bạch Cảnh đối với việc này tỏ vẻ hài lòng, khó có được cho Ngô Quốc An vẻ mặt hòa nhã, liên tục đi vài ngày đường, hiện tại cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần một chút, hảo hảo tu dưỡng vài ngày.
Ngô Quốc An thụ sủng nhược kinh, làm việc càng thêm nhanh nhẹn, hắn không biết nhiều lắm về Bạch Cảnh, nhưng mặc kệ là lúc trước nghe người khác nói hay là lần này nhìn thấy tận mắt, hắn đều hiểu được cách Bạch Cảnh làm việc và cuồng vọng, nếu những người khác làm như thế, hắn khẳng định sẽ nói người nọ ngại mệnh dài, nhưng nếu là Bạch Cảnh, Ngô Quốc An thề với trời, trừ bỏ kính sợ thật sâu và kiêng kị, hắn cũng không nghĩ ra gì khác, đối mặt với Tiêu Táp, hắn còn có thể dựa vào phân tình cảm mà nói, nhưng là đối mặt với Bạch Cảnh, Ngô Quốc An tin tưởng trực giác, mình không muốn đối mặt với hậu quả nếu đắc tội Bạch Cảnh.
Đây là sự khác biệt giữa tiểu nhân và đại trượng phu!
Thu thập xong phòng, lưu lại Ngô Quốc An làm thủ vệ, Bạch Cảnh hưng trí bừng bừng lôi kéo Tiêu Táp nói muốn ngao du trong căn cứ.
Dựa theo tình hình chung, đối với yêu cầu của Bạch Cảnh, Tiêu Táp chung quy nói gì nghe nấy, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng hắn càng muốn ở trong phòng làm chút hoạt động thân tâm hữu ích, bất quá hiện tại thời gian còn sớm, những thứ khác buổi tối lại nói.
Tiêu Táp trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, sủng nịch cười cười với Bạch Cảnh, trên mặt lại không hiện chút gì, trong lòng lại vắt hết óc, muốn an bài như thế nào cho hoạt động đêm nay, khiến cho tiểu Cảnh cam tâm tình nguyện bị hắn ăn luôn.
Ra cửa phòng, Bạch Cảnh đột nhiên rùng mình, có chút lạnh lẽo, hết nhìn đông nhìn tây một chút, cảm giác có phải mình đa tâm rồi không, chỉ bằng thực lực của hắn và Tiêu Táp, hắn mới không tin có ai dám động thủ trên đầu thái tuế, lại không biết sói ngay bên người, thật là khó lòng phòng bị a,….
Thị trường căn cứ K thị, ở cách ngoại thành không xa, rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, giao dịch đủ loại vật phẩm, hai người đi dạo qua loa một vòng, tiếp liền đến chỗ tuyên bố nhiệm vụ.
Lúc này thời gian không tính là muộn, buổi chiều 6h, trời còn chưa tối, chỗ đại sảnh nhiệm vụ có vài người, trừ nhân viên công tác ra cũng chỉ còn lại vài người lẻ loi phân tán, thân hình thoạt nhìn có chút chật vật, bộ dáng phong trần mệt mỏi như là đến giao nhiệm vụ.
Phát hiện khuôn mặt mới, các lính đánh thuê đầu tiên là quan sát, chỗ nhân viên công tác nhiệm vụ cũng là trước mắt sáng ngời, giữa mạt thế đã rất ít khi thấy loại sắc mặt hồng nhuận này, quần áo trên người khéo léo, trừ phi thực lực bọn họ mạnh hoặc là hậu trường cường ngạnh, nhưng bất kể là loại nào cũng là người bình thường không thể trêu vào, hiện tại cũng không phải là lúc đầu mạt thế, tùy tùy tiện tiện một kẻ có chút bối cảnh đều có thể không lo ăn mặc.
“Xin chào hai vị tiên sinh, các người là mới tới căn cứ K thị sao?” Nhân viên công tác nhiệt tình tiếp đón, so với hai người này tới nhận nhiệm vụ, hắn càng mong bọn họ tới tuyến bố nhiệm vụ, hiện tại vật tư càng ngày càng khuyết thiếu.
Tiêu Táp nghe vậy gật gật đầu, không chút để ý đánh giá đại sảnh phòng làm việc, ánh mắt chủ yếu đặt trên bảng thứ hạng lính đánh thuê ở trên vách tường bên trái, không nghĩ tới dong binh đoàn Liệp Báo thế nhưng vẫn là dong binh đoàn loại lớn đứng thứ hai, hắn và tiểu Cảnh quả nhiên tinh mắt.
Bạch Cảnh cười tủm tỉm làm trinh sát, ánh mắt tò mò nhìn về phía vài lính đánh thuê khác, âm thầm đánh giá thực lực của bọn họ, tính toán có thể mượn sức hay không, hắn quyết định trước khi đến kinh đô, trên đường đi tạo ra một chi đội ngũ cường đại, cừu hận đời trước không thể báo nhưng đời này nếu ai dám can đảm tính kế hắn, liền phải có giác ngộ sẽ bị máu tươi rửa tội.
Vấn đề là….Chu gia có khả năng buông tha hắn sao? Bạch Cảnh cười lạnh, kỳ thật tâm hắn biết rõ, muốn cho Chu gia không tìm hắn gây phiền toái, trừ phi mặt trời mọc ở phía tây. Hắn hôm nay cũng không phải là kẻ ngây thơ vô tri đáng thương trước kia.
“Có cái gì có thể phục vụ các ngươi sao?” Nhân viên công tác không ngừng cố gắng cũng không có bởi vì Tiêu Táp khinh mạn mà bất mãn, ngược lại càng thêm nhiệt huyết, có thể sống đến sau này, ai mà không có vài phần nhãn lực.
“Chúng ta muốn đi kinh đô.” Tiêu Táp thản nhiên nói, cũng không ngại buông ít mồi.
Sáng ngời trước mắt nhân viên công tác ảm đạm xuống, che dấu u quang nơi đáy mắt, hơi có vẻ tiếc nuối nói: “Huynh đệ ngươi là không biết đi, hiện tại kinh đo giới nghiêm, có thể ra không thể vào, bằng không chúng ta làm sao phải oa ở trong này sống qua ngày, ai cũng biết kinh đô quân phòng tốt nhất.”
“Hắn nói không sai, rất nhiều người đi kinh đô đều bị đuổi ra, quân đội hoàn toàn dùng vũ lực kinh sợ, người gây chuyện chẳng cần phân biệt nguyên do đều bị giết hết.” Một lính đánh thuê đột nhiên nói xen vào, thanh âm trầm ổn bằng phẳng hữu lực, nói xong liền lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tiêu Táp nhướn mày cũng không nói tiếp, hôm nay hắn đến chính là dò đường, cũng không phải làm lộ tẩy, ngược lại hỏi: “Ngươi là dong binh đoàn nào?”
“Chúng ta là dong binh đoàn Liệt Hỏa, ta là Trâu Lỗi, dị năng giả hệ băng.” Trâu Lỗi ôn hòa hữu lễ trả lời, trong giọng nói rõ ràng có vài phần tự đắc.
Trong mắt Tiêu Táp hiện lên một tia kinh ngạc, nguyên lai là đệ nhất dong binh đoàn K thị, đích xác có vài phần tiền vốn kiêu ngạo, thản nhiên nói: ‘Ta là Tiêu Táp, hắn là Bạch Cảnh.”
Trâu Lỗi có chút bất mãn, Tiêu Táp giới thiệu rất là không có thành ý, bất quá người ta ăn ngay nói thật, hắn cũng sẽ không để trong mắt, cười cười hỏi: “Các ngươi có người trong kinh đô?”
Khóe môi Tiêu Táp cong lên một độ cung nhỏ, xứng với khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thoạt nhìn có vài phần thần bí, vỗ vỗ bả vai Trâu Lỗi, lập tức từ bên cạnh hắn đi qua chỗ quầy ghi danh lính đánh thuê, cùng nhân viên công tác bóng gió nói chuyện phiếm, về phần những thứ khác, có nói rõ sẽ không tốt, dong binh đoàn Liệt Hỏa nếu có chút thực lực khẳng định sẽ trong thời gian nhanh nhất biết được tư liệu của bọn họ. Hắn tin tưởng ra khỏi cái cửa này, căn cứ K thị tuyệt đối sẽ có người truyền lưu có người muốn đi kinh đô, hắn hiện tại chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Không thể không nói, thời giam hôm nay hắn chọn thực tốt, vừa vặn là lúc đội ngũ săn bắt trở về giao nhiệm vụ, nhìn lướt mọi người bàng quan chung quanh, Tiêu Táp gật gật đầu, đối với kết quả này tỏ vẻ phi thường vừa lòng.
Cũng không dừng lại lâu trong này, mục đích đã đạt tới, hai người đi lại chung quanh một vòng, tình huống hiểu biết không sai biệt lắm liền trở về nơi ở, đêm nay còn có một trận ác liệt cần phải đánh.
Mà sau khi bọn họ rời đi, hai người không biết chính là, nhân mã khắp nơi vộ vàng trở lại đại bản doanh, vội vàng bàn bạc, hai cái khuôn mặt mới này đến tột cùng là kẻ ngốc? là dê béo? hay vẫn là tân thế lực đáng đầu nhập vào? Cái này trước đều phải nhìn kỹ rồi hãy nói.
Đêm này đã định trước là một đên không ngủ…..
/133
|