Tiêu Táp mặt không đổi sắc, thản nhiên liếc nhìn Trần Hạo Dương, người không phục đúng là trong số những người mà Trần Hạo Dương chọn ra, cũng trừ bỏ những người đã chết, hiện nay quân đội cũng chỉ có mấy người có quyền nói.
Trong lòng Trần Hạo Dương căng thẳng, vội vàng đứng dậy, đối với người xa lạ mà nói, hắn nói lúc này mới có thể thể hiện trình độ: “Vị này chính là công tử của Bạch Ủy viên, vị này chính là thiếu tướng Tiêu Táp, bọn họ lần này nguyên bản là tới tiếp quản quân đội không nghĩ tới sẽ phát sinh phản loạn, Lưu Triêu Huy tâm hoài bất quỹ, hiện tại đương trường đã bị đánh gục, tất cả mọi người nghe kỹ, về sau thiếu tướng Tiêu Táp sẽ là thủ trưởng trực tiếp của chúng ta.”
“Cúi chào—” Trần Hạo Dương nhiệt huyết mênh mông nói, trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trời biết một lần nói dối này, hắn mất rất nhiều dũng khí.
“Ta tại sao lại không nhận được tin tức, ngươi có chứng cớ gì, gần nhất bọn họ và Nghiêm thượng giáo gặp chuyện không may, ai biết có phải là âm mưu hay không?” Kim Đại Thành nói mau, thần sắc nghiêm nghị, một đám người lấy hắn làm đầu toàn bộ đều đề phòng.
Sắc mặt Trần Hạo Dương tối sầm, vội vàng nháy mắt ra dấu với Kim Đại Thành, thầm hận người này gây thất vọng, bình thường không phải đều tốt sao? Hôm nay như thế nào lại ngang ngạnh như vậy, người đi cùng Tiêu Táp và Bạch Cảnh chuyến này đều không phải là dạng tốt lành gì.
Đón nhận ánh mắt của Trần Hạo Dương, Kim Đại Thành biến sắc, ngôn từ càng thêm chính nghĩa, nổi giận đùng đùng chỉ trích: “Trần Hạo Dương, nguyên lai là người cùng một bọn với bọn họ, Lưu Triêu Huy hiện tại chết không đối chứng, ta Kim Đại Thành phen này lấy mạng ra đánh bạc cũng muốn tra ra manh mối, Nghiêm thượng giáo nhất định không thể uổng mạng.”
Nghe ngữ khí nói chuyện này của hắn, không biết khẳng định sẽ cho rằng, hắn thật trung thành với Nghiêm Lượng.
Trần Hạo Dương bị nghẹn trụ, hận không thể chụp một chưởng vào mặt Kim Đại Thành, nói đến thế này hắn còn có gì không rõ, mấy người đầu lĩnh quân đội đã chết, dư lại chỉ có hắn và mình là người có địa vị cao nhất, đối mặt với sự hấp dẫn của quyền lực, không tiếp xúc đến thì còn tốt, rõ ràng chỉ còn một bước, ai có thể chống cự, nếu không phải hắn đã kiến thức thủ đoạn của mấy người Tiêu Táp, chỉ sợ hắn cũng phải buông tay thử một lần. Trong lòng chỉ mơ hồ hối hận, nguyên tưởng là lưu lại đường lui cho chính mình mới chọn ra vài người không nghĩ tới lại là thất sách, lạnh lùng nói: “Kim phó quan nói cẩn thận, lúc Nghiêm thượng giáo bỏ mình, vừa rồi Bạch công tử cũng gặp chuyện, có chứng cớ chúng ta không ở đây, lại không biết ngươi lững thững đến muộn như thế, rốt cuộc là phải đi đến nơi nào?”
Kim Đại Thành giận dữ chửi ầm lên: “Trần Hạo Dương, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, một bang thủ hạ của ta đều có thể làm chứng, lúc ấy ta đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh mới đi ra, không nghĩ tới quân đội lại có thêm mấy người xa lạ, mà còn tự giết lẫn nhau, các ngươi đến tột cùng có cái gì để an tâm?”
Trần Hạo Dương cười lạnh, nếu đã xé rách da mặt, hắn cũng không cần lưu tình: “Nguyên lai người cũng biết ngậm máu phun người, Nghiêm thượng giáo tự mình nghênh đón Bạch công tử, ta cũng phụng mệnh tiếp khách, Kim Đại Thành ngươi không phải nơi chốn có ý ngấm ngầm hại người sao, chớ không phải là cho rằng Nghiêm thượng giáo chết, người có thể bò lên đầu? Đừng quên thân phận của mình, hiện đang làm nhiệm vụ loạn thế, có thể mang nhóm chúng ta sống sót mới là lẽ phải, bản lĩnh của ngươi có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mọi người biết rõ, không có bản lĩnh thì đừng có huênh hoang, tánh mạng của tất cả mọi người cũng không phải để cho ngươi chơi đùa.”
Trần Hạo Dương vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao, lời này hắn nói đủ độc mà còn rất có đạo lý, sự tình liên quan đến tính mạng chính mình, ánh mắt mọi người nhìn về phía Kim Đại Thành đều thay đổi, ngẫm lại còn không phải là lý do này sao? Bình thường Kim Đại Thành cũng không phải là người quá tốt, lúc này cùng bức, chỗ khác thường người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, những người đó vốn không phải là cấp dưới của hắn, toàn bộ quân đội là năm bè bảy mảng, ai lại thật sự đi theo hắn.
Bạch Cảnh cười nghiền ngẫm, thản nhiên liếc Kim Đại Thành một cái, ở giữa mạt thế, cây ***g mứt nhiên (?) là thứ đồ không đáng tin nhất, theo lời nói của Trương Bảo Cường, Kim Đại Thành thật sự rất thành thực: “Được rồi, đừng cãi nhau, Kim Đại Thành đúng không, lần này không so đo với ngươi, công văn điều nhiệm tối nay sẽ có, nếu ngươi không phục, hiện tại liền dẫn người rời đi, trong quân đội của ta cũng không cần người có chân ngoài dài hơn chân trong.”
Mặt Kim Đại Thành trướng đến đỏ bừng, mắt thấy đại thế đã mất, hắn tự nhiên sẽ không tự làm mất mặt nhưng cứ như vậy mà phục tùng, trong lòng không cam, nói: “Bạch công tử nếu có công văn điều nhiệm, ta tự nhiên chờ nghe lệnh, vừa rồi tình thế cấp bách còn mong công tử thứ lỗi.”
Sắc mặt Trần Hạo Dương hơi đổi, tuy rằng hắn dựa theo Bạch Cảnh mà nói dối nhưng đừng nói là Kim Đại Thành mà ngay cả hắn đều không tin những người này thật sự do cấp trên phái đến, nếu đến lúc đó lộ ra, quân đội nhất định sẽ loạn, sớm biết thì giải quyết Kim Đại Thành trước, hiện tại loạn thế, chỉ cần cấp trên không có trở ngại, ai sẽ thật sự đi kiểm chứng.
Bạch Cảnh thản nhiên gật đầu, đôi mắt tối lại cùng Tiêu Táp liếc mắt, thực vui sướng Tiêu Táp không nhớ rõ vừa rồi nói xã hội đen này nọ, trong lòng bọn họ đều hiểu được, không giữ người này lại được, tục ngữ đã nói, chó không sủa thì cắn người, không sợ người nhỏ nhen chỉ sợ ngụy quân tử, Kim Đại Thành thật đúng là co được duỗi được, người như vậy ở lại trong quân đội, thủy chung là một mối họa.
Bất quá hiện tại không nóng vội, để người sống không dễ dàng nhưng khiến người chết lại rất đơn giản, hiện tại việc cấp bách vẫn là ổn định quân tâm, Bạch Cảnh tự biết mình không biết quản lý thực rõ ràng mà nhường lại vị trí, Tiêu Táp cũng không khách khí, trực tiếp gắn luôn danh hiệu Trần Hạo Dương giới thiệu lên đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi nơi, phóng ra uy áp dị năng giả cấp hai, chung quanh nháy mắt an tĩnh lại, thanh âm lạnh như băng quán triệt mọi chỗ trên sân: “Ta là Tiêu Táp, dị năng giả cấp hai, từ hôm nay trở đi sẽ là người lãnh đạo trực tiếp của các ngươi, hiện tại mọi người nghe lệnh, trước đem hiện trường thu thập sạch sẽ, Tào Lỗi sẽ tạm thời đảm nhiệm chức tổng chỉ huy dị năng giả, hắn là dị năng giả cấp hai, tin tưởng các ngươi sẽ làm ra phán đoán chính xác, đám người còn lại phân phối đến huyện Bình Nguyên, đừng để cho ta thấy trong lòng các ngươi có bất luận mê mang gì, nói cho ta biết các ngươi là ai?”
Mọi người hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng có người nhỏ giọng trả lời: “Quân nhân…”
“Lớn tiếng chút, ta không nghe rõ.”
“Quân nhân—”
“Lại lớn tiếng một chút.”
“Quân nhân—”
“Lại lớn tiếng một chút.”
“Quân nhân—” Trong nháy mắt đó tiếng vang rung trời, dáng người quân nhân đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, thần sắc túc mục, trong lòng Tào Lỗi đột nhiên mênh mông, hốc mắt hơi phiếm chua, đây mới là phong phạm mà quân đội chính quy nên có, bao lâu rồi không được thấy a.
Tiêu Táp vừa lòng gật đầu: “Tốt, nhớ cho kỹ chức trách của các ngươi, nhiệm vụ của các ngươi, đều giữ vững tinh thần cho ta, quân đội của ta không cần những người chân mềm.”
“Vâng—”
“Giải tán” Tiêu Táp ra lệnh một tiếng, những binh lính đang làm việc theo một tiếng quân nhân vừa rồi liền giống như tìm được người tâm phúc, ngay cả khí thế quân đội cũng nâng cao lên.
Bạch Cảnh thực bình tĩnh, phát hiện bộ dáng vừa rồi của Tiêu Táp thoạt nhìn thật sự rất khốc cũng rất uy nghiêm, bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn phát giác lực lượng tinh thần cũng rất trọng yếu, không nghĩ tới, Tiêu Táp có thể dối người giỏi đến vậy, thật sự là có một tay bản lĩnh.
Trần Hạo Dương cứng họng, trong lòng thực không xác định, hay là Tiêu Táp này đúng là do cấp trên phái tới, ôm vài phần hoài nghi, vài phần rối rắm, trong lòng kính sợ vô cùng, mãi thật lâu về sau hắn mới biết được, Tiêu Táp là mao quân nhân, lúc ấy như thế nào có thể hù trụ được hắn, rõ ràng là xuất thân xã hội đen, giả cũng thật giống.
Cùng ngày, Bạch Cảnh liền liên hệ với B thị, Bạch lão cha qua ngày cũng không quá tốt, hai cha con ăn nhịp với nhau, chính là Bạch Kính Thành rất bất mãn với Tiêu Táp, ở trong tâm mắt hắn, cho dù là phải làm thủ lĩnh quân đội cũng phải là con trai hắn mới được, chỉ tiếc Bạch Cảnh thật sự không thèm vị trí kia, trước khi sống lại là nhị thế tổ, sau khi sống lại chút thông minh nho nhỏ là có nhưng dùng để quản lý thực không xong, mà Bạch Cảnh còn làm biếng, lại sợ phiền toái, Bạch Kính Thành ngược lại có tâm muốn phái người đến đây phân một chén canh, chỉ tiếc đoạn đường quá xa, nước xa không giải được khát gần, tất cả rơi vào đường cùng, vào lúc ban đêm, Tiêu Táp liền thật sự chụp cái mũ Thiếu tướng quân bộ lên đầu.
Công văn điều nhiệm hạ xuống, Tiêu Táp danh chính ngôn thuận tiếp quản quân đội, Tào Lỗi và Tần Dịch khổ không thể tả, hai ngày này thấy Tiêu Táp ánh mắt đều tái rồi, Bạch Cảnh che miệng cười trộm, tùy vào bọn họ đi nháo, Tiêu Táp không phải là người quân chính quy, mỗi ngày lôi kéo hai người họ học tập, nhưng tính tình Tiêu Táp là cái gì, quân nhân một đống quy củ với hắn mà nói như cẩu thí, lại như thế nào để trong lòng, dù sao người học hứng thú nồng hậu, thường thường khinh bỉ một đôi lời, sau đó lại tìm lỗ hổng trong quân quy, dạy đến người tức hộc máu, hận không thể làm cho Tiêu Táp hôn mê, chưa từng thấy qua người nào được tiện nghi mà còn khoe mẽ như vậy.
Chương 76b
Posted on Tháng Hai 18, 2015by meobeoxuixeo
Lúc trở về cùng khi đến khác biệt, bởi vì lúc đến người ít, bọn họ đi đường cao tốc, cầu gãy Tiêu Táp sử dụng dị năng đi ngang qua, lúc trở về dẫn dắt quân đội, tự nhiên cần đi đường dài, hai ngày này bình a vô sự, chính là phía sau có thêm rất nhiều cái đuôi, Tiêu Táp đối với cái này không ngại, dưới điều kiện không tổn hao gì, dân chúng phổ thông muốn đi cùng, hắn tự nhiên sẽ che chở, thanh danh của căn cứ muốn đưa ra ngoài chỉ có căn cứ có nhiều người, bọn họ mới càng cường đại hơn.
Một đường đi tới thực thuận lợi, Tiêu Táp phân phó thực hợp lý, trên đường ngẫu nhiên gặp gỡ tang thi, trừ bỏ Kim Đại Thành bất hạnh bỏ mình còn lại không chết người nào,có người nghi hoặc trong lòng, cũng có người hoài nghi Kim Đại Thành bị người hại chết, chính là thế thì như thế nào, Tiêu Táp dẫn dắt bọn họ, ăn cơm cũng không tiết kiệm lương thực, đánh nhau cũng không tiết kiệm đạn, mà ngay cả đồ dùng đều là trang bị thống nhất của quân đội, dị năng giả cũng không bảo hộ an toàn của nhân sĩ cao đẳng, bọn họ có thể ăn no mặc ấm, so với lúc trước giãy giụa trong khủng hoảng còn cầu cái gì hơn, trong nhất thời, Tiêu Táp ở trong cảm nhận của quân nhân, hình tượng cọ cọ bạo trướng.
Mà nói thật, từ khi mạt thế tới nay, bọn họ còn không có thoải mái qua như vậy, không thích qua như vậy, một đường này đi thực thong thả, mỗi khi đến một hương trấn, thị trấn, Tiêu Táp đều sẽ hạ lệnh dừng lại, sau khi thắng lợi trở về mới tiếp tục chạy đi, cái loại cảm giác gặt hái tốt đẹp này khiến cho khí thế quân nhân tăng vọt, mà ngay cả một đám người đi theo phía sau cũng vui mừng, quân đội ăn thịt, bọn họ ăn canh cũng nhặt được không ít tiện nghi.
Chính là có đôi khi, người thật sự không thể quản , ba ngày sau đã có người đánh bạo theo binh lính không coi vào đây mà lấy ra vật tư, biểu tình của Tiêu Táp thản nhiên, cái gì cũng chưa nói, nghe thấy Dư Nhạc hội báo chỉ cho rằng là không biết, thí điên chạy ngược chạy xuôi, người ta thu thập vật tư, hắn đi thu thập ngọc thạch, trong lòng có chút oán giận nho nhỏ, tiểu Cảnh mấy ngày nay vội tu luyện, đã lâu không có để ý tới hắn, trong lòng biết rõ tiểu Cảnh vội vã tiến giai, bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn, mà còn chịu mệt nhọc, tiếp tục thu thập những đồ vật làm hại tiểu Cảnh không để ý tới hắn đó, trong lòng thực không có tư vị gì.ư
Ngày thứ tư người lớn mật nhiều hơn, bọn lính giận mà không dám nói gì, từ khi Tiêu Táp tiếp quản quân đội, bọn họ ăn no mặc ấm, sinh hoạt tốt, ý thức trách nhiệm mãnh liệt của quân nhân cũng hiện ra, bảo hộ dân chúng là thiên chức của bọn hắn, cho nên bọn hắn chịu đựng, nhịn, chẳng sợ trong lòng thấy nghẹn khuất cũng tự nói với mình không sai.
Chính là, bọn họ lại không biết, nhân loại thích nhất, am hiểu nhất, chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ngày thứ năm, tranh chấp xảy ra, một dị năng giả hệ thổ cơ bắp cuồn cuộn, thần tình dữ tợn mang theo một nữ nhân xinh đẹp, tại chỗ rất nhiều vật tư hư không tiêu thất, ngạnh sinh sinh từ trong tay mấy chục binh sĩ cướp đi số lượng lớn gạo và mì, lương thực, không nghĩ cũng biết, nữ nhân kia chính là dị năng giả không gian, mà diện tích không gian cũng không nhỏ.
“Đứng lại, lấy đồ vật ra.” Chu Vĩ lúc ấy liền nổi giận, nhẫn không thể nhẫn được nữa, bọn họ cho dù là quân nhân nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn.
Nữ nhân thất kinh, lúc ấy khóc lên, hai mắt đẫm lệ, cãi lộn, ám chỉ quân nhân không bảo vệ dân chúng, thầm mắng nàng lấy chút đồ vật, bọn họ liền dùng sức. Tên côn đồ liền kéo cổ họng hô to: “Quân nhân các ngươi không phải là bảo hộ dân chúng sao? Chúng ta không có cơm ăn, lấy chút đồ vật thì như thế nào?”
Chu Vĩ tức giận đến mặt biến thành màu đen, sắc mặt binh lính phía sau hắn cũng không dễ nhìn.
Dư Nhạc nhìn thấy tình huống này, lúc ấy liền nói giỡn với Tiêu Táp.
Khóe môi Tiêu Táp hơi cong, chờ chính là lúc này, một ít tập tính của quân nhân thời thái bình rất tốt,lúc đánh giặc cũng rất tốt, chính là trong mạt thế mà nói, một ít nhân từ không cần thiết, sửa lại vẫn hơn.
Thản nhiên phân phó vài câu, Dư Nhạc lĩnh mệnh, đi vào nơi xảy ra chuyện, nữ nhân lại khóc lại nháo, nam nhân chửi ầm lên, chỉ vào ngực kêu binh lính đánh, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói xong, dù sao không có lương thực cũng không sống nổi còn không bằng chết sạch sẽ, ai bảo mệnh hắn không tốt, quân đội muốn giết người, hắn cũng chỉ có thể không cần cái mạng này.
Người chung quanh, trừ bỏ binh sĩ sắc mặt đều tái xanh, có người sôi nổi chỉ trích, ôm tâm lý may mắn, nếu hai người này có thể lên mặt lấy lượng thực, vậy có phải hay không chính mình cũng có thể.
Đương nhiên cũng có vài người lo lắng trong lòng, sợ quân nhân sẽ giận chó đánh mèo, đến lúc đó mặc kệ bọn họ sống chết như thế nào, cũng có người bị vây trong trạng thái nhìn xem, trong lúc giằng co, Dư Nhạc đã đi tới: “Nha, rất náo nhiệt.”
“Dư tiên sinh.” Chu Vĩ cúi chào, bởi vì Dư Nhạc không có quân hàm, lại là nhân viên đặc biệt của quân đội cho nên bọn họ gọi là tiên sinh.
Dư Nhạc gật đầu, nhìn lướt qua mọi nơi, tên côn đồ thấy Dư Nhạc càng làm căng: “Quân đội không cho dân chúng sống a, ngươi tới vừa lúc, ta muốn tìm lãnh đạo của các ngươi…”
“Phanh!” Dư Nhạc cũng mặc kệ nhiều thứ như vậy, nhu nhu lỗ tai, làm hắn đau đầu a.
Máu tươi của nam nhân phun ra, nữ nhân đang khóc nháo trợn tròn mắt, Chu Vĩ cũng không nghĩ tới Dư Nhạc lại lưu loát như vậy, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ giết người, nhưng chung quy trước kia luôn có một loại cảm giác tội lỗi, lần này lại hiện lên khoái ý thản nhiên, biết rõ như vậy là không nên, trong lòng vẫn là hung hăng thở ra một hơi.
“Giết người…”
“Các ngươi dựa vào cái gì mà giết người, hắn lại không phạm pháp.”
Người nói chuyện rõ ràng cùng một bọn với người cơ bắp, Dư Nhạc quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười, khinh thường nói: “Vì cái gì? Gây trở ngại công vụ tự nhiên xử theo quy củ.”
Trong lòng bọn lính chấn động, chỉ thấy Dư Nhạc nghiêm khắc nhìn bọn họ: “Nhớ kỹ thân phận của các ngươi, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, uy nghiêm của quân đội không thể để bị khinh nhờn,người gây trở ngại công vụ, giết không tha, đừng làm cho Tiêu tướng quân thất vọng.”
“Vâng!” Bọn lính trả lời thực vang dội, lúc này Dư Nhạc mới quay đầu nhìn về phía nữ nhân: “Lấy đồ vật ra.”
Nữ nhân mắt thấy không xong, quyết tâm, thanh âm khóc lóc cầu xin, lúc này nàng cũng không dùng lời nói bén nhọn vừa rồi: “Ta cam đoan lần sau sẽ không như vậy, chúng ta hiện tại không có lương thực, van cầu các ngươi buông tha ta một lần đi…”
“Lặp lại một lần nữa, lấy ra.” Dư Nhạc bất vi sở động, tư tâm của phụ nữ hắn có thể đoán được bảy tám phần, dù sao vật tư ở trong không gian, chỉ cần nàng không lấy ra ai cũng không thể làm gì, giết nàng, vật tư cũng sẽ biến mất, chủ ý thực tốt, đây thực không có sợ hãi.
Nữ nhân không nói lời nào, cúi thấp đầu khóc.
Bọn lính nhíu mày, gặp tình huống này thật có chút khó làm.
“Phanh!” Lại vang một tiếng súng, nữ nhân đến chết đều không thể tin được, trong không gian của nàng có rất nhiều vật tư, như thế nào lại có người thật sự giết nàng.
Nữ nhân chết, chung quanh có người loạn cả lên, liếc mắt một cái liền biết, bọn họ cùng một nhóm với nữ nhân, muốn cho nữ nhân thu thập vật tư, nhập lương thực vào trong tay đội ngũ, chỉ là bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, thực sự có người bỏ được, giết chết không gian dị năng giả, càng bí bách chính là, lương thực của bọn họ tất cả đều nằm trong tay nữ nhân, hiện tại nữ nhân chết rồi, bọn họ làm sao có thể không loạn.
Trong lòng Dư Nhạc thực bình tĩnh, giết chết nữ nhân, hắn không có bất luận áp lực gì, một đường trải qua giết chóc rửa tội, sớm không phân được đúng và sai, có lẽ nữ nhân không có tội nặng, chính là ai bảo nàng chạy đến họng súng, giết gà dọa khỉ là tất yếu, mà đối với bọn lính cũng phải tiến hành giáo dục tư tưởng một lần.
Hiện tại, người vốn là không có đạo đức trói buộc, Dư Nhạc tin tưởng, hôm nay chỉ cần nhường một bước, ngày mai sẽ có người tiến lên một trượng, lần thu thập vật tư này là ví dụ rõ ràng, chỉ ngắn ngủi vài ngày đã có người dám can đảm tùy ý làm bậy, hắn nhớ rõ Trương Bảo Cường từng nói qua, căn cứ người sống sót C thị trước kia cũng không có bất luận kẻ nào dám so võ mồm với quân đội, chính là cái thời điểm quân nhân tan rã kia, dựa vào uy áp cường thế mà tụ lại, đối mặt giết chết dân chúng, không trải qua một tầng khúc chiết, quân nhân không nói ra nhưng trong lòng khẳng định chịu không ít khổ sở.
Dư Nhạc phun tào trong lòng, quả nhiên có đôi khi người tốt cũng không dễ làm, ai bảo hình tượng chính diện của Tiêu Táp rất thành công, hiện tại đập vào chính chân mình, bất quá cũng không phải không có chỗ tốt, chỉ nhìn kính sợ của bọn lính, Dư Nhạc rất rõ ràng, về sau lời nói của Tiêu Táp, mặc kệ là hắc bạch thị phi đều sẽ bị người coi là thánh chỉ, hoặc là nói, Tiêu Táp muốn chính là hiệu quả ngày hôm nay, trước kia quân đội lạm sát kẻ vô tội, bọn họ khẳng định sẽ có tội cảm( cảm giác tội lỗi), nhưng nếu nói là gây cản trở công vụ, giết người là làm theo lẽ thường, thật giống như mỗi người đều sẽ vì mình làm sai mà lấy cớ, trong lòng lo lắng mười phần, đúng tình hợp lý, quân tâm không cần cố ý thu nạp, tất cả mọi người tự nhiên mà ngưng tụ lại với nhau, dựa vào tâm hồn, tinh thần…
Trong lòng Trần Hạo Dương căng thẳng, vội vàng đứng dậy, đối với người xa lạ mà nói, hắn nói lúc này mới có thể thể hiện trình độ: “Vị này chính là công tử của Bạch Ủy viên, vị này chính là thiếu tướng Tiêu Táp, bọn họ lần này nguyên bản là tới tiếp quản quân đội không nghĩ tới sẽ phát sinh phản loạn, Lưu Triêu Huy tâm hoài bất quỹ, hiện tại đương trường đã bị đánh gục, tất cả mọi người nghe kỹ, về sau thiếu tướng Tiêu Táp sẽ là thủ trưởng trực tiếp của chúng ta.”
“Cúi chào—” Trần Hạo Dương nhiệt huyết mênh mông nói, trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trời biết một lần nói dối này, hắn mất rất nhiều dũng khí.
“Ta tại sao lại không nhận được tin tức, ngươi có chứng cớ gì, gần nhất bọn họ và Nghiêm thượng giáo gặp chuyện không may, ai biết có phải là âm mưu hay không?” Kim Đại Thành nói mau, thần sắc nghiêm nghị, một đám người lấy hắn làm đầu toàn bộ đều đề phòng.
Sắc mặt Trần Hạo Dương tối sầm, vội vàng nháy mắt ra dấu với Kim Đại Thành, thầm hận người này gây thất vọng, bình thường không phải đều tốt sao? Hôm nay như thế nào lại ngang ngạnh như vậy, người đi cùng Tiêu Táp và Bạch Cảnh chuyến này đều không phải là dạng tốt lành gì.
Đón nhận ánh mắt của Trần Hạo Dương, Kim Đại Thành biến sắc, ngôn từ càng thêm chính nghĩa, nổi giận đùng đùng chỉ trích: “Trần Hạo Dương, nguyên lai là người cùng một bọn với bọn họ, Lưu Triêu Huy hiện tại chết không đối chứng, ta Kim Đại Thành phen này lấy mạng ra đánh bạc cũng muốn tra ra manh mối, Nghiêm thượng giáo nhất định không thể uổng mạng.”
Nghe ngữ khí nói chuyện này của hắn, không biết khẳng định sẽ cho rằng, hắn thật trung thành với Nghiêm Lượng.
Trần Hạo Dương bị nghẹn trụ, hận không thể chụp một chưởng vào mặt Kim Đại Thành, nói đến thế này hắn còn có gì không rõ, mấy người đầu lĩnh quân đội đã chết, dư lại chỉ có hắn và mình là người có địa vị cao nhất, đối mặt với sự hấp dẫn của quyền lực, không tiếp xúc đến thì còn tốt, rõ ràng chỉ còn một bước, ai có thể chống cự, nếu không phải hắn đã kiến thức thủ đoạn của mấy người Tiêu Táp, chỉ sợ hắn cũng phải buông tay thử một lần. Trong lòng chỉ mơ hồ hối hận, nguyên tưởng là lưu lại đường lui cho chính mình mới chọn ra vài người không nghĩ tới lại là thất sách, lạnh lùng nói: “Kim phó quan nói cẩn thận, lúc Nghiêm thượng giáo bỏ mình, vừa rồi Bạch công tử cũng gặp chuyện, có chứng cớ chúng ta không ở đây, lại không biết ngươi lững thững đến muộn như thế, rốt cuộc là phải đi đến nơi nào?”
Kim Đại Thành giận dữ chửi ầm lên: “Trần Hạo Dương, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, một bang thủ hạ của ta đều có thể làm chứng, lúc ấy ta đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh mới đi ra, không nghĩ tới quân đội lại có thêm mấy người xa lạ, mà còn tự giết lẫn nhau, các ngươi đến tột cùng có cái gì để an tâm?”
Trần Hạo Dương cười lạnh, nếu đã xé rách da mặt, hắn cũng không cần lưu tình: “Nguyên lai người cũng biết ngậm máu phun người, Nghiêm thượng giáo tự mình nghênh đón Bạch công tử, ta cũng phụng mệnh tiếp khách, Kim Đại Thành ngươi không phải nơi chốn có ý ngấm ngầm hại người sao, chớ không phải là cho rằng Nghiêm thượng giáo chết, người có thể bò lên đầu? Đừng quên thân phận của mình, hiện đang làm nhiệm vụ loạn thế, có thể mang nhóm chúng ta sống sót mới là lẽ phải, bản lĩnh của ngươi có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mọi người biết rõ, không có bản lĩnh thì đừng có huênh hoang, tánh mạng của tất cả mọi người cũng không phải để cho ngươi chơi đùa.”
Trần Hạo Dương vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao, lời này hắn nói đủ độc mà còn rất có đạo lý, sự tình liên quan đến tính mạng chính mình, ánh mắt mọi người nhìn về phía Kim Đại Thành đều thay đổi, ngẫm lại còn không phải là lý do này sao? Bình thường Kim Đại Thành cũng không phải là người quá tốt, lúc này cùng bức, chỗ khác thường người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, những người đó vốn không phải là cấp dưới của hắn, toàn bộ quân đội là năm bè bảy mảng, ai lại thật sự đi theo hắn.
Bạch Cảnh cười nghiền ngẫm, thản nhiên liếc Kim Đại Thành một cái, ở giữa mạt thế, cây ***g mứt nhiên (?) là thứ đồ không đáng tin nhất, theo lời nói của Trương Bảo Cường, Kim Đại Thành thật sự rất thành thực: “Được rồi, đừng cãi nhau, Kim Đại Thành đúng không, lần này không so đo với ngươi, công văn điều nhiệm tối nay sẽ có, nếu ngươi không phục, hiện tại liền dẫn người rời đi, trong quân đội của ta cũng không cần người có chân ngoài dài hơn chân trong.”
Mặt Kim Đại Thành trướng đến đỏ bừng, mắt thấy đại thế đã mất, hắn tự nhiên sẽ không tự làm mất mặt nhưng cứ như vậy mà phục tùng, trong lòng không cam, nói: “Bạch công tử nếu có công văn điều nhiệm, ta tự nhiên chờ nghe lệnh, vừa rồi tình thế cấp bách còn mong công tử thứ lỗi.”
Sắc mặt Trần Hạo Dương hơi đổi, tuy rằng hắn dựa theo Bạch Cảnh mà nói dối nhưng đừng nói là Kim Đại Thành mà ngay cả hắn đều không tin những người này thật sự do cấp trên phái đến, nếu đến lúc đó lộ ra, quân đội nhất định sẽ loạn, sớm biết thì giải quyết Kim Đại Thành trước, hiện tại loạn thế, chỉ cần cấp trên không có trở ngại, ai sẽ thật sự đi kiểm chứng.
Bạch Cảnh thản nhiên gật đầu, đôi mắt tối lại cùng Tiêu Táp liếc mắt, thực vui sướng Tiêu Táp không nhớ rõ vừa rồi nói xã hội đen này nọ, trong lòng bọn họ đều hiểu được, không giữ người này lại được, tục ngữ đã nói, chó không sủa thì cắn người, không sợ người nhỏ nhen chỉ sợ ngụy quân tử, Kim Đại Thành thật đúng là co được duỗi được, người như vậy ở lại trong quân đội, thủy chung là một mối họa.
Bất quá hiện tại không nóng vội, để người sống không dễ dàng nhưng khiến người chết lại rất đơn giản, hiện tại việc cấp bách vẫn là ổn định quân tâm, Bạch Cảnh tự biết mình không biết quản lý thực rõ ràng mà nhường lại vị trí, Tiêu Táp cũng không khách khí, trực tiếp gắn luôn danh hiệu Trần Hạo Dương giới thiệu lên đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi nơi, phóng ra uy áp dị năng giả cấp hai, chung quanh nháy mắt an tĩnh lại, thanh âm lạnh như băng quán triệt mọi chỗ trên sân: “Ta là Tiêu Táp, dị năng giả cấp hai, từ hôm nay trở đi sẽ là người lãnh đạo trực tiếp của các ngươi, hiện tại mọi người nghe lệnh, trước đem hiện trường thu thập sạch sẽ, Tào Lỗi sẽ tạm thời đảm nhiệm chức tổng chỉ huy dị năng giả, hắn là dị năng giả cấp hai, tin tưởng các ngươi sẽ làm ra phán đoán chính xác, đám người còn lại phân phối đến huyện Bình Nguyên, đừng để cho ta thấy trong lòng các ngươi có bất luận mê mang gì, nói cho ta biết các ngươi là ai?”
Mọi người hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng có người nhỏ giọng trả lời: “Quân nhân…”
“Lớn tiếng chút, ta không nghe rõ.”
“Quân nhân—”
“Lại lớn tiếng một chút.”
“Quân nhân—”
“Lại lớn tiếng một chút.”
“Quân nhân—” Trong nháy mắt đó tiếng vang rung trời, dáng người quân nhân đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, thần sắc túc mục, trong lòng Tào Lỗi đột nhiên mênh mông, hốc mắt hơi phiếm chua, đây mới là phong phạm mà quân đội chính quy nên có, bao lâu rồi không được thấy a.
Tiêu Táp vừa lòng gật đầu: “Tốt, nhớ cho kỹ chức trách của các ngươi, nhiệm vụ của các ngươi, đều giữ vững tinh thần cho ta, quân đội của ta không cần những người chân mềm.”
“Vâng—”
“Giải tán” Tiêu Táp ra lệnh một tiếng, những binh lính đang làm việc theo một tiếng quân nhân vừa rồi liền giống như tìm được người tâm phúc, ngay cả khí thế quân đội cũng nâng cao lên.
Bạch Cảnh thực bình tĩnh, phát hiện bộ dáng vừa rồi của Tiêu Táp thoạt nhìn thật sự rất khốc cũng rất uy nghiêm, bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn phát giác lực lượng tinh thần cũng rất trọng yếu, không nghĩ tới, Tiêu Táp có thể dối người giỏi đến vậy, thật sự là có một tay bản lĩnh.
Trần Hạo Dương cứng họng, trong lòng thực không xác định, hay là Tiêu Táp này đúng là do cấp trên phái tới, ôm vài phần hoài nghi, vài phần rối rắm, trong lòng kính sợ vô cùng, mãi thật lâu về sau hắn mới biết được, Tiêu Táp là mao quân nhân, lúc ấy như thế nào có thể hù trụ được hắn, rõ ràng là xuất thân xã hội đen, giả cũng thật giống.
Cùng ngày, Bạch Cảnh liền liên hệ với B thị, Bạch lão cha qua ngày cũng không quá tốt, hai cha con ăn nhịp với nhau, chính là Bạch Kính Thành rất bất mãn với Tiêu Táp, ở trong tâm mắt hắn, cho dù là phải làm thủ lĩnh quân đội cũng phải là con trai hắn mới được, chỉ tiếc Bạch Cảnh thật sự không thèm vị trí kia, trước khi sống lại là nhị thế tổ, sau khi sống lại chút thông minh nho nhỏ là có nhưng dùng để quản lý thực không xong, mà Bạch Cảnh còn làm biếng, lại sợ phiền toái, Bạch Kính Thành ngược lại có tâm muốn phái người đến đây phân một chén canh, chỉ tiếc đoạn đường quá xa, nước xa không giải được khát gần, tất cả rơi vào đường cùng, vào lúc ban đêm, Tiêu Táp liền thật sự chụp cái mũ Thiếu tướng quân bộ lên đầu.
Công văn điều nhiệm hạ xuống, Tiêu Táp danh chính ngôn thuận tiếp quản quân đội, Tào Lỗi và Tần Dịch khổ không thể tả, hai ngày này thấy Tiêu Táp ánh mắt đều tái rồi, Bạch Cảnh che miệng cười trộm, tùy vào bọn họ đi nháo, Tiêu Táp không phải là người quân chính quy, mỗi ngày lôi kéo hai người họ học tập, nhưng tính tình Tiêu Táp là cái gì, quân nhân một đống quy củ với hắn mà nói như cẩu thí, lại như thế nào để trong lòng, dù sao người học hứng thú nồng hậu, thường thường khinh bỉ một đôi lời, sau đó lại tìm lỗ hổng trong quân quy, dạy đến người tức hộc máu, hận không thể làm cho Tiêu Táp hôn mê, chưa từng thấy qua người nào được tiện nghi mà còn khoe mẽ như vậy.
Chương 76b
Posted on Tháng Hai 18, 2015by meobeoxuixeo
Lúc trở về cùng khi đến khác biệt, bởi vì lúc đến người ít, bọn họ đi đường cao tốc, cầu gãy Tiêu Táp sử dụng dị năng đi ngang qua, lúc trở về dẫn dắt quân đội, tự nhiên cần đi đường dài, hai ngày này bình a vô sự, chính là phía sau có thêm rất nhiều cái đuôi, Tiêu Táp đối với cái này không ngại, dưới điều kiện không tổn hao gì, dân chúng phổ thông muốn đi cùng, hắn tự nhiên sẽ che chở, thanh danh của căn cứ muốn đưa ra ngoài chỉ có căn cứ có nhiều người, bọn họ mới càng cường đại hơn.
Một đường đi tới thực thuận lợi, Tiêu Táp phân phó thực hợp lý, trên đường ngẫu nhiên gặp gỡ tang thi, trừ bỏ Kim Đại Thành bất hạnh bỏ mình còn lại không chết người nào,có người nghi hoặc trong lòng, cũng có người hoài nghi Kim Đại Thành bị người hại chết, chính là thế thì như thế nào, Tiêu Táp dẫn dắt bọn họ, ăn cơm cũng không tiết kiệm lương thực, đánh nhau cũng không tiết kiệm đạn, mà ngay cả đồ dùng đều là trang bị thống nhất của quân đội, dị năng giả cũng không bảo hộ an toàn của nhân sĩ cao đẳng, bọn họ có thể ăn no mặc ấm, so với lúc trước giãy giụa trong khủng hoảng còn cầu cái gì hơn, trong nhất thời, Tiêu Táp ở trong cảm nhận của quân nhân, hình tượng cọ cọ bạo trướng.
Mà nói thật, từ khi mạt thế tới nay, bọn họ còn không có thoải mái qua như vậy, không thích qua như vậy, một đường này đi thực thong thả, mỗi khi đến một hương trấn, thị trấn, Tiêu Táp đều sẽ hạ lệnh dừng lại, sau khi thắng lợi trở về mới tiếp tục chạy đi, cái loại cảm giác gặt hái tốt đẹp này khiến cho khí thế quân nhân tăng vọt, mà ngay cả một đám người đi theo phía sau cũng vui mừng, quân đội ăn thịt, bọn họ ăn canh cũng nhặt được không ít tiện nghi.
Chính là có đôi khi, người thật sự không thể quản , ba ngày sau đã có người đánh bạo theo binh lính không coi vào đây mà lấy ra vật tư, biểu tình của Tiêu Táp thản nhiên, cái gì cũng chưa nói, nghe thấy Dư Nhạc hội báo chỉ cho rằng là không biết, thí điên chạy ngược chạy xuôi, người ta thu thập vật tư, hắn đi thu thập ngọc thạch, trong lòng có chút oán giận nho nhỏ, tiểu Cảnh mấy ngày nay vội tu luyện, đã lâu không có để ý tới hắn, trong lòng biết rõ tiểu Cảnh vội vã tiến giai, bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn, mà còn chịu mệt nhọc, tiếp tục thu thập những đồ vật làm hại tiểu Cảnh không để ý tới hắn đó, trong lòng thực không có tư vị gì.ư
Ngày thứ tư người lớn mật nhiều hơn, bọn lính giận mà không dám nói gì, từ khi Tiêu Táp tiếp quản quân đội, bọn họ ăn no mặc ấm, sinh hoạt tốt, ý thức trách nhiệm mãnh liệt của quân nhân cũng hiện ra, bảo hộ dân chúng là thiên chức của bọn hắn, cho nên bọn hắn chịu đựng, nhịn, chẳng sợ trong lòng thấy nghẹn khuất cũng tự nói với mình không sai.
Chính là, bọn họ lại không biết, nhân loại thích nhất, am hiểu nhất, chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ngày thứ năm, tranh chấp xảy ra, một dị năng giả hệ thổ cơ bắp cuồn cuộn, thần tình dữ tợn mang theo một nữ nhân xinh đẹp, tại chỗ rất nhiều vật tư hư không tiêu thất, ngạnh sinh sinh từ trong tay mấy chục binh sĩ cướp đi số lượng lớn gạo và mì, lương thực, không nghĩ cũng biết, nữ nhân kia chính là dị năng giả không gian, mà diện tích không gian cũng không nhỏ.
“Đứng lại, lấy đồ vật ra.” Chu Vĩ lúc ấy liền nổi giận, nhẫn không thể nhẫn được nữa, bọn họ cho dù là quân nhân nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn.
Nữ nhân thất kinh, lúc ấy khóc lên, hai mắt đẫm lệ, cãi lộn, ám chỉ quân nhân không bảo vệ dân chúng, thầm mắng nàng lấy chút đồ vật, bọn họ liền dùng sức. Tên côn đồ liền kéo cổ họng hô to: “Quân nhân các ngươi không phải là bảo hộ dân chúng sao? Chúng ta không có cơm ăn, lấy chút đồ vật thì như thế nào?”
Chu Vĩ tức giận đến mặt biến thành màu đen, sắc mặt binh lính phía sau hắn cũng không dễ nhìn.
Dư Nhạc nhìn thấy tình huống này, lúc ấy liền nói giỡn với Tiêu Táp.
Khóe môi Tiêu Táp hơi cong, chờ chính là lúc này, một ít tập tính của quân nhân thời thái bình rất tốt,lúc đánh giặc cũng rất tốt, chính là trong mạt thế mà nói, một ít nhân từ không cần thiết, sửa lại vẫn hơn.
Thản nhiên phân phó vài câu, Dư Nhạc lĩnh mệnh, đi vào nơi xảy ra chuyện, nữ nhân lại khóc lại nháo, nam nhân chửi ầm lên, chỉ vào ngực kêu binh lính đánh, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói xong, dù sao không có lương thực cũng không sống nổi còn không bằng chết sạch sẽ, ai bảo mệnh hắn không tốt, quân đội muốn giết người, hắn cũng chỉ có thể không cần cái mạng này.
Người chung quanh, trừ bỏ binh sĩ sắc mặt đều tái xanh, có người sôi nổi chỉ trích, ôm tâm lý may mắn, nếu hai người này có thể lên mặt lấy lượng thực, vậy có phải hay không chính mình cũng có thể.
Đương nhiên cũng có vài người lo lắng trong lòng, sợ quân nhân sẽ giận chó đánh mèo, đến lúc đó mặc kệ bọn họ sống chết như thế nào, cũng có người bị vây trong trạng thái nhìn xem, trong lúc giằng co, Dư Nhạc đã đi tới: “Nha, rất náo nhiệt.”
“Dư tiên sinh.” Chu Vĩ cúi chào, bởi vì Dư Nhạc không có quân hàm, lại là nhân viên đặc biệt của quân đội cho nên bọn họ gọi là tiên sinh.
Dư Nhạc gật đầu, nhìn lướt qua mọi nơi, tên côn đồ thấy Dư Nhạc càng làm căng: “Quân đội không cho dân chúng sống a, ngươi tới vừa lúc, ta muốn tìm lãnh đạo của các ngươi…”
“Phanh!” Dư Nhạc cũng mặc kệ nhiều thứ như vậy, nhu nhu lỗ tai, làm hắn đau đầu a.
Máu tươi của nam nhân phun ra, nữ nhân đang khóc nháo trợn tròn mắt, Chu Vĩ cũng không nghĩ tới Dư Nhạc lại lưu loát như vậy, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ giết người, nhưng chung quy trước kia luôn có một loại cảm giác tội lỗi, lần này lại hiện lên khoái ý thản nhiên, biết rõ như vậy là không nên, trong lòng vẫn là hung hăng thở ra một hơi.
“Giết người…”
“Các ngươi dựa vào cái gì mà giết người, hắn lại không phạm pháp.”
Người nói chuyện rõ ràng cùng một bọn với người cơ bắp, Dư Nhạc quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười, khinh thường nói: “Vì cái gì? Gây trở ngại công vụ tự nhiên xử theo quy củ.”
Trong lòng bọn lính chấn động, chỉ thấy Dư Nhạc nghiêm khắc nhìn bọn họ: “Nhớ kỹ thân phận của các ngươi, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, uy nghiêm của quân đội không thể để bị khinh nhờn,người gây trở ngại công vụ, giết không tha, đừng làm cho Tiêu tướng quân thất vọng.”
“Vâng!” Bọn lính trả lời thực vang dội, lúc này Dư Nhạc mới quay đầu nhìn về phía nữ nhân: “Lấy đồ vật ra.”
Nữ nhân mắt thấy không xong, quyết tâm, thanh âm khóc lóc cầu xin, lúc này nàng cũng không dùng lời nói bén nhọn vừa rồi: “Ta cam đoan lần sau sẽ không như vậy, chúng ta hiện tại không có lương thực, van cầu các ngươi buông tha ta một lần đi…”
“Lặp lại một lần nữa, lấy ra.” Dư Nhạc bất vi sở động, tư tâm của phụ nữ hắn có thể đoán được bảy tám phần, dù sao vật tư ở trong không gian, chỉ cần nàng không lấy ra ai cũng không thể làm gì, giết nàng, vật tư cũng sẽ biến mất, chủ ý thực tốt, đây thực không có sợ hãi.
Nữ nhân không nói lời nào, cúi thấp đầu khóc.
Bọn lính nhíu mày, gặp tình huống này thật có chút khó làm.
“Phanh!” Lại vang một tiếng súng, nữ nhân đến chết đều không thể tin được, trong không gian của nàng có rất nhiều vật tư, như thế nào lại có người thật sự giết nàng.
Nữ nhân chết, chung quanh có người loạn cả lên, liếc mắt một cái liền biết, bọn họ cùng một nhóm với nữ nhân, muốn cho nữ nhân thu thập vật tư, nhập lương thực vào trong tay đội ngũ, chỉ là bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, thực sự có người bỏ được, giết chết không gian dị năng giả, càng bí bách chính là, lương thực của bọn họ tất cả đều nằm trong tay nữ nhân, hiện tại nữ nhân chết rồi, bọn họ làm sao có thể không loạn.
Trong lòng Dư Nhạc thực bình tĩnh, giết chết nữ nhân, hắn không có bất luận áp lực gì, một đường trải qua giết chóc rửa tội, sớm không phân được đúng và sai, có lẽ nữ nhân không có tội nặng, chính là ai bảo nàng chạy đến họng súng, giết gà dọa khỉ là tất yếu, mà đối với bọn lính cũng phải tiến hành giáo dục tư tưởng một lần.
Hiện tại, người vốn là không có đạo đức trói buộc, Dư Nhạc tin tưởng, hôm nay chỉ cần nhường một bước, ngày mai sẽ có người tiến lên một trượng, lần thu thập vật tư này là ví dụ rõ ràng, chỉ ngắn ngủi vài ngày đã có người dám can đảm tùy ý làm bậy, hắn nhớ rõ Trương Bảo Cường từng nói qua, căn cứ người sống sót C thị trước kia cũng không có bất luận kẻ nào dám so võ mồm với quân đội, chính là cái thời điểm quân nhân tan rã kia, dựa vào uy áp cường thế mà tụ lại, đối mặt giết chết dân chúng, không trải qua một tầng khúc chiết, quân nhân không nói ra nhưng trong lòng khẳng định chịu không ít khổ sở.
Dư Nhạc phun tào trong lòng, quả nhiên có đôi khi người tốt cũng không dễ làm, ai bảo hình tượng chính diện của Tiêu Táp rất thành công, hiện tại đập vào chính chân mình, bất quá cũng không phải không có chỗ tốt, chỉ nhìn kính sợ của bọn lính, Dư Nhạc rất rõ ràng, về sau lời nói của Tiêu Táp, mặc kệ là hắc bạch thị phi đều sẽ bị người coi là thánh chỉ, hoặc là nói, Tiêu Táp muốn chính là hiệu quả ngày hôm nay, trước kia quân đội lạm sát kẻ vô tội, bọn họ khẳng định sẽ có tội cảm( cảm giác tội lỗi), nhưng nếu nói là gây cản trở công vụ, giết người là làm theo lẽ thường, thật giống như mỗi người đều sẽ vì mình làm sai mà lấy cớ, trong lòng lo lắng mười phần, đúng tình hợp lý, quân tâm không cần cố ý thu nạp, tất cả mọi người tự nhiên mà ngưng tụ lại với nhau, dựa vào tâm hồn, tinh thần…
/133
|