Một chiếc xe cơ hồ giống như bay lại đây.
“Răng rắc!” Cái cầu bề mặt bằng kim loại xuất hiện một vết nứt, chiếc xe cuối cùng cách bờ bên kia còn khoảng năm thước.
Thân thể Tiêu Táp cứng còng, chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh biến mất, gân xanh đầy trán, hai tay nắm chặt thành quyền, một lượng lớn mồ hôi nháy mắt thấm ướt quần áo.
Tần Dịch thấy tình thế không ổn, mãnh liệt quát to một tiếng, mặt cầu nhanh chóng đóng băng, lan tràn cho tới đầu bên kia.
Bốn thước…Ba thước….Hai chiếc xe đã qua đây!
“Răng rắc!” Mặt băng bị đứt gãy, mặt cầu kim loại lung lay sắp đổ.
Chiếc xe trên cầu càng đi càng nhanh, chợt bộc phát ra từng đạo năng lượng, hai đạo năng lượng làm đóng băng nhanh chóng lan tràn, ngay sau đó, mặt cầu sắt thép giống như được tinh luyện, trở nên càng vững chắc.
Hai thước…Một thước…
Chỉ nghe oanh một tiếng thật lớn, mặt cầu kim loại gãy ở giữa.
Theo tiếng vang “ào, ào”, sắt thép từ không trung rơi xuống, tạo thành cột nước cao hơn trượng, tang thi cá với hàm răng sắc nhọn di chuyển càng thêm hung mãnh, dường như đang chờ đợi đồ ăn mỹ vị.
Một chiếc xe cuối cùng ngang trời bay vọt qua, đụng mạnh vào đuôi một cái xe trước mặt, sau đó kéo dài vài dặm mới dừng lại.
“Mẹ, nguy hiểm thật.”
Mọi người lòng còn sợ hãi, sau khi xuống xe trên mặt hiện vẻ nghĩ lại mà sợ, còn có may mắn sau tai nạn.
“Lão tử kích phát dị năng.” Lưu Uy ngốc hồ hồ nửa ngày, mới mãnh liệt nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười dài, giống như lão tử là đệ nhất thiên hạ, bộ dạng ngốc nghếch kia nhìn thực vương bát. (dịch đúng nghĩa là đồ con rùa.)
“Táp ca không có việc gì đi, ta cũng kích phát dị năng.” Sắc mặt Chu Tập tái nhợt, thân thể tuy rằng còn run rẩy, tinh thần cũng rất phấn khởi, hắn không nghĩ tới chính mình cũng kích phát dị năng, tình huống lúc ấy khẩn cấp, nhìn mặt cầu đóng băng bị gãy, hắn muốn đem băng đóng tầng lên, sau đó bất tri bất giác, hắn cũng không biết việc gì xảy ra, trong cơ thể bộc phát một cỗ năng lượng, nhanh chóng nối tiếp trên mặt cầu, sau đó có thêm một đạo băng đóng, hắn cảm giác thực rõ ràng, tinh thần chính mình dường như đề cao lên một tầng thứ khác.
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, mâu quang u ám lạnh như băng không có một tia cảm xúc, không nhìn ra bất luận khác thường gì, trầm giọng nói: “Nhanh chóng kiểm tra xe, gia tốc về phía trước.”
“Rõ!” Lưu Uy lên tiếng, trên mặt là nóng lòng muốn thử, vừa mới kích phát dị năng, lại đã từng bị kinh hách, hiện có năng lực, tâm cũng high, ước gì gặp mấy tang thi để hắn có thể hả giận, lại có thể đại hiển uy phong, cuối cùng cũng không cần hâm mộ người khác.
“Uy ca, Uy ca, ngươi kích phát dị năng gì?” Có người lòng tò mò, một bên lên xe, một bên hỏi.
“Ha ha, lão tử cũng là kim hệ dị năng.” Lưu Uy vô cùng cao hứng, hắn biết Táp ca thực mãnh, rất lợi hại, Táp ca là kim hệ dị năng, chính mình cũng là kim hệ, vậy khẳng định chính mình cũng rất lợi hại, nhưng hắn không biết, cho dù kích phát dị năng, kỹ năng vẫn là tùy vào cơ duyên và khả năng lĩnh ngộ mới được.
“Uy ca, ngươi ngưu (trâu bò).” Có người giơ ngón tay cái.
Cái đuôi của Lưu Uy vểnh lên trời: “Đó là tự nhiên, một hồi các ngươi nhìn lão tử thể hiện tài năng.”
Cười nói, kiểm tra xong cái xe, bở vì đã cải tạo qua, va chạm mãnh liệt cũng không tạo thành tổn hại gì nặng, đoàn người nhanh chóng trở lại trên xe, Vương Học Binh và Tần Dịch thay đổi chỗ ngồi, Bạch Cảnh cũng mang Tiêu Táp đến phòng phía sau, trong lòng có chút tức giận, lại có chút đau lòng, chết tiệt, biết mình không được, làm chi phải cố chống đỡ.
Vương Học Binh lái xe đi, Tiêu Táp mới thở ra một hơi, trước mặt Bạch Cảnh chưa bao giờ làm bộ, mày cau lại, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể truyền đến từng trận mệt mỏi, hắn biết, đây là tinh thần lực tiêu hao quá độ, mỉm cười nhìn Bạch Cảnh: “Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chốc liền tốt.”
Vừa nghe lời này, Bạch Cảnh liền nổi giận: “Ngươi còn nói, vừa rồi thật nguy hiểm, ngươi có biết hay không? Con đường này không thông cùng lắm là đổi đường khác, làm gì lại không muốn mạo hiểm, ngươi bảo ta như thế nào không lo lắng?”
“Trong lòng ta đều biết.” Tiêu Táp an ủi nói, hắn có vạn phần nắm chắc mới đưa ra quyết định này, chính là hắn đánh giá cao trình độ rắn chắc của sắt thép, cũng xem nhẹ trọng lượng của xe, không nghĩ tới củng cố mặt cầu liên tiếp, sắt thép lại gãy ở giữa, bất quá cho dù thế nào, hắn cũng có phần nắm chắc để mọi người an toàn vượt qua, chính là hắn không nghĩ tới, lần mạo hiểm này lại có hai người kích phát dị năng, vậy cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
“Đều như vậy, ta sẽ ghi sổ, mau lấy tinh hạch ra dùng.” Bạch Cảnh trừng y một cái, tuy rằng nhìn hung ba ba, thân thiết trong ánh mắt lại không thể che giấu.
Tiêu Táp cười khẽ, lắc lắc đầu, Thực hưởng thụ Bạch Cảnh quan tâm, cố nén cảm giác mệt mỏi của thân thể, giữ vững tinh thần nói: “Đưa Tần Dịch, hắn vừa rồi tiêu hao không ít.”
Tần Dịch hơi sửng sốt, kinh ngạc, đối với Tiêu Táp có cái nhìn mới: “Không cần, ta tiêu hao cũng không nhiều, nếu là tâm ý của thiếu gia, ngươi cứ nhận.”
Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Người của ta tự nhiên sẽ không bạc đãi, ma ma chít chít làm gì, cho ngươi dùng thì cứ dùng đi.”
Tiêu Táp cười nhạt, cũng không già mồm cãi láo, xuất ra tinh hạch bắt đầu hấp thu năng lượng, trong đội ngũ tổng yếu vẫn cần một người có năng lực cường đại, như thế mới không sinh ra náo loạn, mạt thế đến, cho dù là huynh đệ, hắn càng tin tưởng nắm tay của mình, không phải hắn nghĩ nhiều, mà là hắn hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Không một ai chấp nhận một kẻ yếu làm lão đại, cho dù là thời thịnh thế, người nọ là lãnh đạo của hắn, đó là đạo lý, nếu lão đại không cường, như thế nào bảo hộ thủ hạ, huống chi tiểu Cảnh còn có nhiều bí mật như vậy, phải bảo vệ thật tốt tiểu nhân nhi này, nếu muốn hắn tiếp tục làm thiếu gia, Tiêu Táp cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng, đây là một nhiệm vụ rất gian khổ.
Trải qua đoạn cầu, một đường thông suốt không bị ngăn trở, Lưu Uy hưng trí bừng bừng, có lực mà không có chỗ phát, đợi một giờ không thấy bóng dáng tang thi, nhất thời ủ rũ, hai mắt khép lại bắt đầu đi ngủ, tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trực giác của Dư Nhạc thật chính xác, đoạn cầu là một thân cây, tại tiểu hương trấn dạng này, đường thân cây không thể hành tẩu, phụ cận rất ít người, Tiêu Táp sở dĩ kiên trì đi ngang qua, cũng là nghĩ đến điểm này, nếu là đường khác chỉ sợ sẽ không thông thuận như thê này, linh tinh gặp vài tang thi, thuận tay liền có thể giải quyết, nếu không giải quyết được, Tiêu Táp đều không để ý tới, kiên quyết phân phó mọi người không cần ham chiến, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Đến 11h buổi tối, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, ban đêm tối đen, trừ bỏ đèn xe, không có một tia sáng khác, ngoài cửa sổ gió vù vù thổi, tựa hồ mùa đông khắc nghiệt đã tới, trên xe ngay cả hệ thống sưởi cũng đã được mở ra, xuống xe liền cảm giác được cái lạnh đến tận xương, cũng không ai muốn đánh tang thi, không ngừng mắng ông trời, kháo, cái thời tiết quỷ gì đây.
12h, bầu trời bắt đầu rơi vài hạt mưa tí tách tí tách, tiếng gió thêm tiếng mưa rơi, vì ban đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần tiêu điều, đột nhiên ven đường xông ra vài tang thi, càng khiến người khó lòng phòng bị, mưa to giống như một cái lá chắn thiên nhiên, vì bọn họ hành động không biết mệt mỏi mà càng thêm che giấu.
Tiêu Táp đã sớm hấp thu xong năng lượng tinh hạch, tinh thần lực hao hết, hấp thu càng thêm hiệu quả, lúc này đây tinh thần lực dư thừa, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, làm đầu lĩnh, bọn họ tự nhiên lái xe đi tuốt ở đằng trước, mặc dù có Dư Nhạc chỉ đường, nhưng ở ban đêm càng phải thêm cẩn thận.
“Phía trước có xe đến đây.” Dư Nhạc bỗng nhiên nói, mày cau lại, hai ngày nay tang thi thấy nhiều, trường hợp mạo hiểm cũng trải qua, ngược lai không có sợ hãi như trước, chính là đối với dị năng của mình cảm thấy thực uể oải, vì cái lông gì không giống Táp ca, kia thật thích a!
“Rất xa?” Vương Học Binh trầm giọng hỏi.
“Phía trước 500 dặm, ba chiếc xe.”
Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe thấy tiếng loa.
Bạch Cảnh nhíu mày: “Là ai ngốc như vậy, không sợ dẫn tang thi đến.” Hắn không lo lắng người khác thế nào, cái hắn lo lắng, phương hướng bọn họ đi vừa lúc tương phản, ai biết đằng sau đám người kia có cái đuôi hay không, đừng vừa lúc gặp gỡ cấp cho bọn họ.
“Đừng để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.” Tiêu Táp thản nhiên nói, trong tay bọn họ có vũ khí, hiện tại mà nói, tang thi không khó đối phó, chính là phải phòng tang thi biến dị.
Xa xa, bọn họ nghe thấy tiềng gào trên xe tiến đến xuyên qua mưa to truyền lại: “Uy! Huynh đệ, đừng đi qua, trong thị trấn tất cả đều là hoạt tử nhân, đúng rồi, bên kia các ngươi thé nào?”
Vương Học Binh quay kính xe xuống, cái lạnh thấu xương nháy mắt chạm vào tim, mưa theo gió bay vào: “Hoàn hảo, tang thi trên đường không nhiều lắm, các ngươi từ chỗ nào tới?”
Lúc còn cách năm thước, thanh niên dừng xe lại, sắc mặt có chút tái nhợt: “Ta từ Lâm Huyền đến, chúng ta đều là vài người trên đường gặp nhau, các ngươi đừng đi về phía trước, chỗ đó khắp nơi đều là quái vật cắn người, ta đã kích phát dị năng, mọi người có muốn đi cùng hay không, nhiều người lực lượng lớn.”
Vương Học Binh nhìn Tiêu Táp một cái, thấy hắn không nói lời nào, bĩu môi lắc lắc đầu rồi mới lên tiếng: “Cảm tạ, chúng ta đi L tỉnh, không cùng đường, ngươi cũng nên chú ý, ngày hôm qua chuyên gia đã đưa tin, bệnh độc sẽ bị nhiễm, ngàn vạn lần đừng để bị thương, còn nữa đừng uống nước do hệ thống nước cung cấp, vừa rồi chúng ta đi ngang qua một con sông, bên trong đều là tang thi cá, thật đáng sợ, may mà cá không biết bay, bằng không thật không để người sống.”
“Cút, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bệnh độc sẽ không bị nhiễm, mẹ của ta chỉ bị vết thương nhỏ.”
Vương Học Binh vừa mới dứt lời, bên kia đã có người lớn tiếng chửi bậy, sau đó ba chiếc xe này loạn cả lên. Chỉ nghe một nữ nhân thét chói tai: “A…Các ngươi sẽ biến thành quái vật, chạy nhanh xuống xe, tránh ra, tránh ra.”
Tiếp đó là thanh âm mồm năm miệng mười: “Cút nhanh lên, đừng liên lụy mọi người.”
“Nói bậy, ta sẽ không biến thành quái vật.”
“A…Mặt hắn đều xanh, nhanh đuổi hắn đi.”
“Ngươi xem vết thương của hắn cũng biến thành màu đen.”
“Ngươi nói bậy….”
“Cút đí, không cần tới gần ta.”
“A…Đau, lão tử liều mạng với ngươi.”
Thanh niên bỗng nhiên không biết làm sao, Vương Học Binh ngốc lăng, hắn chính là hảo tâm nhắc nhở, trên đường khó có thể gặp gỡ người khác, thanh niên này thần tình chính trực, tâm địa không tồi, còn nhắc nhở bọn họ đừng đi về phía trước, Vương Học Binh cũng chỉ hồi báo có qua có lại, nào biết sẽ có chuyện như vậy.
Bạch Cảnh thản nhiên liếc hắn một cái, như thế cũng tốt, xem như cấp Vương Học Binh một kiến thức, Tào Lỗi lúc này đã sớm tỉnh ngủ, người yêu của hắn a, vẫn luôn hảo tâm như vậy, lại không biết người ta không lĩnh tình, Tào Lỗi thực bất đắc dĩ, nhưng là không có biện pháp, ai bảo mình yêu thảm hắn cơ chứ.
“Răng rắc!” Cái cầu bề mặt bằng kim loại xuất hiện một vết nứt, chiếc xe cuối cùng cách bờ bên kia còn khoảng năm thước.
Thân thể Tiêu Táp cứng còng, chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh biến mất, gân xanh đầy trán, hai tay nắm chặt thành quyền, một lượng lớn mồ hôi nháy mắt thấm ướt quần áo.
Tần Dịch thấy tình thế không ổn, mãnh liệt quát to một tiếng, mặt cầu nhanh chóng đóng băng, lan tràn cho tới đầu bên kia.
Bốn thước…Ba thước….Hai chiếc xe đã qua đây!
“Răng rắc!” Mặt băng bị đứt gãy, mặt cầu kim loại lung lay sắp đổ.
Chiếc xe trên cầu càng đi càng nhanh, chợt bộc phát ra từng đạo năng lượng, hai đạo năng lượng làm đóng băng nhanh chóng lan tràn, ngay sau đó, mặt cầu sắt thép giống như được tinh luyện, trở nên càng vững chắc.
Hai thước…Một thước…
Chỉ nghe oanh một tiếng thật lớn, mặt cầu kim loại gãy ở giữa.
Theo tiếng vang “ào, ào”, sắt thép từ không trung rơi xuống, tạo thành cột nước cao hơn trượng, tang thi cá với hàm răng sắc nhọn di chuyển càng thêm hung mãnh, dường như đang chờ đợi đồ ăn mỹ vị.
Một chiếc xe cuối cùng ngang trời bay vọt qua, đụng mạnh vào đuôi một cái xe trước mặt, sau đó kéo dài vài dặm mới dừng lại.
“Mẹ, nguy hiểm thật.”
Mọi người lòng còn sợ hãi, sau khi xuống xe trên mặt hiện vẻ nghĩ lại mà sợ, còn có may mắn sau tai nạn.
“Lão tử kích phát dị năng.” Lưu Uy ngốc hồ hồ nửa ngày, mới mãnh liệt nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười dài, giống như lão tử là đệ nhất thiên hạ, bộ dạng ngốc nghếch kia nhìn thực vương bát. (dịch đúng nghĩa là đồ con rùa.)
“Táp ca không có việc gì đi, ta cũng kích phát dị năng.” Sắc mặt Chu Tập tái nhợt, thân thể tuy rằng còn run rẩy, tinh thần cũng rất phấn khởi, hắn không nghĩ tới chính mình cũng kích phát dị năng, tình huống lúc ấy khẩn cấp, nhìn mặt cầu đóng băng bị gãy, hắn muốn đem băng đóng tầng lên, sau đó bất tri bất giác, hắn cũng không biết việc gì xảy ra, trong cơ thể bộc phát một cỗ năng lượng, nhanh chóng nối tiếp trên mặt cầu, sau đó có thêm một đạo băng đóng, hắn cảm giác thực rõ ràng, tinh thần chính mình dường như đề cao lên một tầng thứ khác.
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, mâu quang u ám lạnh như băng không có một tia cảm xúc, không nhìn ra bất luận khác thường gì, trầm giọng nói: “Nhanh chóng kiểm tra xe, gia tốc về phía trước.”
“Rõ!” Lưu Uy lên tiếng, trên mặt là nóng lòng muốn thử, vừa mới kích phát dị năng, lại đã từng bị kinh hách, hiện có năng lực, tâm cũng high, ước gì gặp mấy tang thi để hắn có thể hả giận, lại có thể đại hiển uy phong, cuối cùng cũng không cần hâm mộ người khác.
“Uy ca, Uy ca, ngươi kích phát dị năng gì?” Có người lòng tò mò, một bên lên xe, một bên hỏi.
“Ha ha, lão tử cũng là kim hệ dị năng.” Lưu Uy vô cùng cao hứng, hắn biết Táp ca thực mãnh, rất lợi hại, Táp ca là kim hệ dị năng, chính mình cũng là kim hệ, vậy khẳng định chính mình cũng rất lợi hại, nhưng hắn không biết, cho dù kích phát dị năng, kỹ năng vẫn là tùy vào cơ duyên và khả năng lĩnh ngộ mới được.
“Uy ca, ngươi ngưu (trâu bò).” Có người giơ ngón tay cái.
Cái đuôi của Lưu Uy vểnh lên trời: “Đó là tự nhiên, một hồi các ngươi nhìn lão tử thể hiện tài năng.”
Cười nói, kiểm tra xong cái xe, bở vì đã cải tạo qua, va chạm mãnh liệt cũng không tạo thành tổn hại gì nặng, đoàn người nhanh chóng trở lại trên xe, Vương Học Binh và Tần Dịch thay đổi chỗ ngồi, Bạch Cảnh cũng mang Tiêu Táp đến phòng phía sau, trong lòng có chút tức giận, lại có chút đau lòng, chết tiệt, biết mình không được, làm chi phải cố chống đỡ.
Vương Học Binh lái xe đi, Tiêu Táp mới thở ra một hơi, trước mặt Bạch Cảnh chưa bao giờ làm bộ, mày cau lại, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể truyền đến từng trận mệt mỏi, hắn biết, đây là tinh thần lực tiêu hao quá độ, mỉm cười nhìn Bạch Cảnh: “Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chốc liền tốt.”
Vừa nghe lời này, Bạch Cảnh liền nổi giận: “Ngươi còn nói, vừa rồi thật nguy hiểm, ngươi có biết hay không? Con đường này không thông cùng lắm là đổi đường khác, làm gì lại không muốn mạo hiểm, ngươi bảo ta như thế nào không lo lắng?”
“Trong lòng ta đều biết.” Tiêu Táp an ủi nói, hắn có vạn phần nắm chắc mới đưa ra quyết định này, chính là hắn đánh giá cao trình độ rắn chắc của sắt thép, cũng xem nhẹ trọng lượng của xe, không nghĩ tới củng cố mặt cầu liên tiếp, sắt thép lại gãy ở giữa, bất quá cho dù thế nào, hắn cũng có phần nắm chắc để mọi người an toàn vượt qua, chính là hắn không nghĩ tới, lần mạo hiểm này lại có hai người kích phát dị năng, vậy cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
“Đều như vậy, ta sẽ ghi sổ, mau lấy tinh hạch ra dùng.” Bạch Cảnh trừng y một cái, tuy rằng nhìn hung ba ba, thân thiết trong ánh mắt lại không thể che giấu.
Tiêu Táp cười khẽ, lắc lắc đầu, Thực hưởng thụ Bạch Cảnh quan tâm, cố nén cảm giác mệt mỏi của thân thể, giữ vững tinh thần nói: “Đưa Tần Dịch, hắn vừa rồi tiêu hao không ít.”
Tần Dịch hơi sửng sốt, kinh ngạc, đối với Tiêu Táp có cái nhìn mới: “Không cần, ta tiêu hao cũng không nhiều, nếu là tâm ý của thiếu gia, ngươi cứ nhận.”
Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Người của ta tự nhiên sẽ không bạc đãi, ma ma chít chít làm gì, cho ngươi dùng thì cứ dùng đi.”
Tiêu Táp cười nhạt, cũng không già mồm cãi láo, xuất ra tinh hạch bắt đầu hấp thu năng lượng, trong đội ngũ tổng yếu vẫn cần một người có năng lực cường đại, như thế mới không sinh ra náo loạn, mạt thế đến, cho dù là huynh đệ, hắn càng tin tưởng nắm tay của mình, không phải hắn nghĩ nhiều, mà là hắn hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Không một ai chấp nhận một kẻ yếu làm lão đại, cho dù là thời thịnh thế, người nọ là lãnh đạo của hắn, đó là đạo lý, nếu lão đại không cường, như thế nào bảo hộ thủ hạ, huống chi tiểu Cảnh còn có nhiều bí mật như vậy, phải bảo vệ thật tốt tiểu nhân nhi này, nếu muốn hắn tiếp tục làm thiếu gia, Tiêu Táp cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng, đây là một nhiệm vụ rất gian khổ.
Trải qua đoạn cầu, một đường thông suốt không bị ngăn trở, Lưu Uy hưng trí bừng bừng, có lực mà không có chỗ phát, đợi một giờ không thấy bóng dáng tang thi, nhất thời ủ rũ, hai mắt khép lại bắt đầu đi ngủ, tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trực giác của Dư Nhạc thật chính xác, đoạn cầu là một thân cây, tại tiểu hương trấn dạng này, đường thân cây không thể hành tẩu, phụ cận rất ít người, Tiêu Táp sở dĩ kiên trì đi ngang qua, cũng là nghĩ đến điểm này, nếu là đường khác chỉ sợ sẽ không thông thuận như thê này, linh tinh gặp vài tang thi, thuận tay liền có thể giải quyết, nếu không giải quyết được, Tiêu Táp đều không để ý tới, kiên quyết phân phó mọi người không cần ham chiến, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Đến 11h buổi tối, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, ban đêm tối đen, trừ bỏ đèn xe, không có một tia sáng khác, ngoài cửa sổ gió vù vù thổi, tựa hồ mùa đông khắc nghiệt đã tới, trên xe ngay cả hệ thống sưởi cũng đã được mở ra, xuống xe liền cảm giác được cái lạnh đến tận xương, cũng không ai muốn đánh tang thi, không ngừng mắng ông trời, kháo, cái thời tiết quỷ gì đây.
12h, bầu trời bắt đầu rơi vài hạt mưa tí tách tí tách, tiếng gió thêm tiếng mưa rơi, vì ban đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần tiêu điều, đột nhiên ven đường xông ra vài tang thi, càng khiến người khó lòng phòng bị, mưa to giống như một cái lá chắn thiên nhiên, vì bọn họ hành động không biết mệt mỏi mà càng thêm che giấu.
Tiêu Táp đã sớm hấp thu xong năng lượng tinh hạch, tinh thần lực hao hết, hấp thu càng thêm hiệu quả, lúc này đây tinh thần lực dư thừa, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, làm đầu lĩnh, bọn họ tự nhiên lái xe đi tuốt ở đằng trước, mặc dù có Dư Nhạc chỉ đường, nhưng ở ban đêm càng phải thêm cẩn thận.
“Phía trước có xe đến đây.” Dư Nhạc bỗng nhiên nói, mày cau lại, hai ngày nay tang thi thấy nhiều, trường hợp mạo hiểm cũng trải qua, ngược lai không có sợ hãi như trước, chính là đối với dị năng của mình cảm thấy thực uể oải, vì cái lông gì không giống Táp ca, kia thật thích a!
“Rất xa?” Vương Học Binh trầm giọng hỏi.
“Phía trước 500 dặm, ba chiếc xe.”
Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe thấy tiếng loa.
Bạch Cảnh nhíu mày: “Là ai ngốc như vậy, không sợ dẫn tang thi đến.” Hắn không lo lắng người khác thế nào, cái hắn lo lắng, phương hướng bọn họ đi vừa lúc tương phản, ai biết đằng sau đám người kia có cái đuôi hay không, đừng vừa lúc gặp gỡ cấp cho bọn họ.
“Đừng để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.” Tiêu Táp thản nhiên nói, trong tay bọn họ có vũ khí, hiện tại mà nói, tang thi không khó đối phó, chính là phải phòng tang thi biến dị.
Xa xa, bọn họ nghe thấy tiềng gào trên xe tiến đến xuyên qua mưa to truyền lại: “Uy! Huynh đệ, đừng đi qua, trong thị trấn tất cả đều là hoạt tử nhân, đúng rồi, bên kia các ngươi thé nào?”
Vương Học Binh quay kính xe xuống, cái lạnh thấu xương nháy mắt chạm vào tim, mưa theo gió bay vào: “Hoàn hảo, tang thi trên đường không nhiều lắm, các ngươi từ chỗ nào tới?”
Lúc còn cách năm thước, thanh niên dừng xe lại, sắc mặt có chút tái nhợt: “Ta từ Lâm Huyền đến, chúng ta đều là vài người trên đường gặp nhau, các ngươi đừng đi về phía trước, chỗ đó khắp nơi đều là quái vật cắn người, ta đã kích phát dị năng, mọi người có muốn đi cùng hay không, nhiều người lực lượng lớn.”
Vương Học Binh nhìn Tiêu Táp một cái, thấy hắn không nói lời nào, bĩu môi lắc lắc đầu rồi mới lên tiếng: “Cảm tạ, chúng ta đi L tỉnh, không cùng đường, ngươi cũng nên chú ý, ngày hôm qua chuyên gia đã đưa tin, bệnh độc sẽ bị nhiễm, ngàn vạn lần đừng để bị thương, còn nữa đừng uống nước do hệ thống nước cung cấp, vừa rồi chúng ta đi ngang qua một con sông, bên trong đều là tang thi cá, thật đáng sợ, may mà cá không biết bay, bằng không thật không để người sống.”
“Cút, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bệnh độc sẽ không bị nhiễm, mẹ của ta chỉ bị vết thương nhỏ.”
Vương Học Binh vừa mới dứt lời, bên kia đã có người lớn tiếng chửi bậy, sau đó ba chiếc xe này loạn cả lên. Chỉ nghe một nữ nhân thét chói tai: “A…Các ngươi sẽ biến thành quái vật, chạy nhanh xuống xe, tránh ra, tránh ra.”
Tiếp đó là thanh âm mồm năm miệng mười: “Cút nhanh lên, đừng liên lụy mọi người.”
“Nói bậy, ta sẽ không biến thành quái vật.”
“A…Mặt hắn đều xanh, nhanh đuổi hắn đi.”
“Ngươi xem vết thương của hắn cũng biến thành màu đen.”
“Ngươi nói bậy….”
“Cút đí, không cần tới gần ta.”
“A…Đau, lão tử liều mạng với ngươi.”
Thanh niên bỗng nhiên không biết làm sao, Vương Học Binh ngốc lăng, hắn chính là hảo tâm nhắc nhở, trên đường khó có thể gặp gỡ người khác, thanh niên này thần tình chính trực, tâm địa không tồi, còn nhắc nhở bọn họ đừng đi về phía trước, Vương Học Binh cũng chỉ hồi báo có qua có lại, nào biết sẽ có chuyện như vậy.
Bạch Cảnh thản nhiên liếc hắn một cái, như thế cũng tốt, xem như cấp Vương Học Binh một kiến thức, Tào Lỗi lúc này đã sớm tỉnh ngủ, người yêu của hắn a, vẫn luôn hảo tâm như vậy, lại không biết người ta không lĩnh tình, Tào Lỗi thực bất đắc dĩ, nhưng là không có biện pháp, ai bảo mình yêu thảm hắn cơ chứ.
/133
|