Không biết Cung Hương Di tại sao lại đột ngột gọi mình, cũng không biết tại sao cô lại bỗng nhiên ôm lấy mình, lại càng không hiểu sao cô lại khẽ nói ‘Cám ơn’ bên tai. Biểu tình Cung Lê Hân nhìn vô cùng hoang mang.
“Chắc cô ta lại nổi điên thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.” Như có thuật đọc tâm, Đậu Hằng đúng lúc mở miệng giải thích.
“Ân, chắc anh nói không sai.” Cung Lê Hân thoải mái, bước chân nhanh hơn đi về phía nhà kho.
Đi tới gần, liền nghe thấy được thanh âm đầy bất đắc dĩ của Kim Thượng Ngọc,”Ca ca ngoan nào, Cung Lê Hân sẽ nhanh về thôi, anh kiên nhẫn một chút đi. Tới đây ăn tinh hạch nè!”
Âm thanh gầm nhẹ không kiên nhẫn của Kim Thượng Huy lập tức truyền tới. Cung Lê Hân mím môi mỉm cười, cước bộ nhanh hơn. Thấy thiếu niên đẩy cửa vào, Kim Thượng Huy liền đánh bật ra bàn tay đang cầm một viên tinh hạch của Kim Thượng Ngọc, lủi tới bên người thiếu niên, tay mở ra ôm thiếu niên vào ngực mình, dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ tóc cậu, dật vu ngôn biểu biểu lộ quyến luyến của nó.
“Cậu cuối cùng cũng về rồi, nếu không tổ tông này sẽ nháo tới rầm trời a!” Kim Thượng Ngọc bĩu môi oán giận.
Cung Lê Hân bật cười khẽ, hơi tách ra ôm ấp của Kim Thượng Huy, kiễng mũi chân nâng lấy hai má nó, trán dụi dụi mũi nó, miệng nhỏ nhẹ gọi ‘tiểu Huy’. Cậu thích sự toàn tâm toàn ý tin tưởng cùng quyến luyến của Kim Thượng Huy, giống như trong thế giới này nó chỉ nhìn thấy cậu, cũng chỉ dựa dẫm ỷ lại vào một mình cậu. Kim Thượng Huy hoàn toàn thuộc về cậu, cảm giác này làm cậu cảm thấy rất an tâm.
Cảm nhận được sự vui vẻ của thiếu niên, Kim Thượng Huy híp mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm hai gò má trắng nõn của thiếu niên. Nó gần đây luôn dựa vào tinh hạch mà “sống”, mùi tanh hôi trong miệng đã biến mất, lúc đầu lưỡi đầy gai móc thô ráp sát qua da mang đến cảm giác tê tê ngứa ngáy, làm Cung Lê Hân phải bật cười né tránh.
Kim Thượng Huy chỉ cảm thấy da thịt thiếu niên vừa lán lại mịn, còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, ăn ngon hơn cả tinh hạch, giữa lúc đang vui vẻ, không để cậu tránh né, nó liền đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, đầu lưỡi liếm hai má dời lên khóe mắt, cuối cùng dừng lại ở vành tai trắng như ngọc của cậu mà tinh tế nhấm nháp.
Hai người một cao lớn tuấn mỹ, một nhỏ gầy tuấn dật ôm lấy nhau, tuy chỉ là đơn thuần hi nháo [vui đùa ầm ĩ], nhưng hình ảnh thật khiến người ấm áp động nhân, làm Kim Thượng Ngọc hai má đỏ bừng, miên man bất định. Quệt miệng lau đi nước miếng mờ ám bên môi, cô cười tủm tỉm tiến lên, ngữ khí đầy ý lấy lòng,”Cung thiếu cậu tới rồi, mau ngồi! Có quay được không?”
“Được rồi, cô tự tới xem đi.” Đưa máy quay cho cô, Cung Lê Hân cực kỳ tự nhiên cứ thế mà ngồi trong lòng Kim Thượng Huy.
Mở máy quay ra, khuôn mặt Kim Thượng Ngọc lập tức vô cùng nghiêm túc, mấy tên hiếu kỳ cũng xúm lại đứng sau cô quan sát. Đậu Hằng ngồi xuống bên người thiếu niên, đối với tiếng tê rống tràn ngập địch ý của Kim Thượng Huy làm như không nghe thấy.
Video rất ngắn, không tới 10 phút đã hết. Kim Thượng Ngọc ngẩng đầu, đã thấy lão ca nhà mình đang ôm Cung Lê Hân trong ngực, cằm đặt lên vai Cung Lê Hân, nhắm mắt lim dim, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngửi ngửi tóc Cung Lê Hân, mặt mang biểu tình vô cùng say mê. Cung Lê Hân từ lâu đã quen với mấy hành động thân mật này, biếng nhác tựa vào ngực nó, thưởng thức móng tay sắc bén của nó. Hai người hỗ động ăn ý lại thân mật, hòa thuận như một, thiếu chút nữa đã chọc mù mắt Kim Thượng Ngọc.
Khóe miệng Kim Thượng Ngọc co rút, trong lòng thầm nghĩ : Rốt cục đã biết vì sao Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên vừa thấy ca ca mình cùng một chỗ với Cung Lê Hân mặt liền đen. Mịa~ hình ảnh này rất ngọt ngào! Rất kích thích người nha!
Cảm nhận được tầm mắt quỷ dị của Kim Thượng Ngọc, Cung Lê Hân nâng mắt, liếc cô một cái, thản nhiên hỏi,”Thế nào, có đầu mối chưa?”
“Không có nguyên liệu hiện vật gì mà chỉ nhìn đoạn băng kỳ thật không thể nhìn ra cái gì.” Kim Thượng Ngọc chỉnh chỉnh thần sắc, thành thật trả lời, thấy thiếu niên nhướng mày nhìn lập tức cười nịnh nọt,”Bất quá may mà Cung thiếu cậu quay tỉ mỉ, nên tôi mới nhìn thấy một trọng điểm! Thấy không?” Cô chỉ vào người áo khoác trắng trên màn hình,”Người này tôi biết, ra là của sở nghiên cứu chúng tôi, tôi từng cùng anh ta nghiên cứu một đầu đề về phân tử có độ kết dính, đầu đề đó tôi nhớ rất rõ. Loại nước thuốc này nếu do anh ta làm ra, thì thành phần chủ yếu tôi có thể đoán ra được tám chín phần. Chỉ cần cho tôi một bộ thiết bị, trong vòng 3 tháng, tôi có thể làm ra loại thuốc còn tốt hơn nó.”
“Có nắm chắc không?” Cung Lê Hân hỏi.
“Anh ta bất quá chỉ là một trợ lý nhỏ trong sở nghiên cứu bọn tôi thôi, trên quốc tế căn bản không hề có tiếng, tôi sao có thể không bằng một tên như thế chứ?” Kim Thượng Ngọc bĩu môi, ngạo kiều nói.
“Vậy thì tốt.” Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu. Nay bọn họ vừa mới tiến trú Đông Bắc, cần phải nhanh chóng có được chỗ đứng trong thời gian ngắn nhất. Tống gia không phải muốn dùng loại thuốc đó chưởng khống C quốc sao? Vậy thì cậu sẽ đánh bật lại Tống gia, miễn cho bị các thế lực lớn nhỏ ở C quốc cô lập xa lánh. Tuy bọn họ có loại thuốc tốt hơn, nhưng hiện tại thực lực vẫn chưa đủ mạnh, tùy tiện công bố ra ngoài chỉ rước lấy ham muốn có được của mọi người thôi. Nếu các căn cứ khác liên thủ với Tống gia vây công Cung gia nhằm cướp đi phương thuốc, cậu sẽ không cách nào xoay chuyển tình thế được, dù sao hai đấm cũng khó địch nổi bốn tay. Không lâu nữa khi bọn họ đủ cường đại rồi, loại thuốc đó mới có thể loan ra.
Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền thận trọng căn dặn,”Những loại thuốc hiện có của chúng ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cô phải giám sát kỹ phòng thí nghiệm, tôi cũng sẽ cho người nâng cao cảnh giác.”
“Việc này tôi biết. Ảnh hưởng của thuốc kháng độc với cơ thể con người còn chưa hiện rõ, dù cậu bây giờ bảo tôi loan tin ra ngoài, tôi cũng sẽ không đồng ý. Cũng chỉ có mấy tên điên theo cậu mới dám thử a!” Kim Thượng Ngọc mặt lộ vẻ sầu lo.
Cô vốn không đồng ý dùng thuốc kháng độc trên diện rộng, chỉ đề nghị Cung Lê Hân tìm vài người tự nguyện dùng thử, nhưng Cung Lê Hân lại tỏ ra vô cùng nắm chắc công hiệu của loại thuốc này, trực tiếp công bố ra ngoài. Người Trường Xà đảo luôn mù quáng tin nhiệm cậu ta, khi cô phân phát thuốc chẳng qua chỉ tốt bụng nhắc nhở vài câu, để mọi người dùng cẩn thận chút, kết quả mọi người không nghe, nhận được liền chạy, như sợ cô không cho nữa vậy, làm cô thấy vô cùng vô lực a. Bất quá cũng may đến nay mọi người chưa hề xuất hiện phản ứng xấu nào, nghe Cung Lê Hân nói về sau mọi người còn có thể sinh con đẻ cái làm cha làm mẹ nữa, cô lúc này mới hơi an tâm chút. Kỳ thật, nhìn thái độ vốn nghiêm cẩn của cậu với khoa học lại điên cuồng, làm việc thì mạo hiểm như thế, sâu trong tâm trí, cô dường như cũng bị mị lực của thiếu niên chinh phục, trở nên mù quáng làm theo. Này thiệt không phải hiện tượng tốt nha!
Lại đơn giản bàn luận thêm vài câu, thấy thời gian không còn sớm, Cung Lê Hân liền nằm trong lòng Kim Thượng Huy ngủ thiếp đi, để lại Kim Thượng Ngọc phải đối mặt với sắc mặt tối đen của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đến sau.
Này đại khái chính là cái gọi là anh nợ em trả hở? (╥﹏╥)
~Hôm sau, người Cung gia chuẩn bị xong xuôi, xe tải đổ đầy xăng, dưới sự hộ tống của quân đội Tống gia từ từ chạy về phía huyện Phổ An.
Hơn 20 thủ lĩnh các căn cứ đứng trước cổng đưa tiễn, thái độ không thể nói là thân thiện nhưng cũng không lãnh đạm, khi nhìn về phía thiếu niên gương mặt tinh xảo, trong mắt liền lộ vẻ kính sợ. Sáng hôm nay, tin tức thiếu niên là dị năng giả tứ hệ cấp bốn đã truyền khắp căn cứ, không loại trừ trường hợp đây là Cung gia cố tình để lộ, nhưng thực lực siêu phàm của thiếu niên là sự thật không thể chối cãi. Cung gia có thực lực, Tống gia có thuốc sát trùng, bọn họ tuy chọn đứng bên Tống gia, nhưng sẽ không tùy tiện đắc tội với Cung gia.
Đợi khi đoàn xe biến mất nơi cuối đường, sắc mặt Tống Hạo Hiên lập tức âm trầm, ra lệnh với một thuộc hạ bên người,”Đi để ý tới bọn chúng.”
Tên nọ cúi đầu đáp lại, mang theo vài đội viên âm thầm đuổi theo đội ngũ Cung gia.
Đoàn xe đi hơn 2 giờ, thuận lợi thông qua trạm kiểm soát của Tống gia trên cao tốc, chạy qua quốc lộ thông tới huyện Phổ An. Đến Phổ An, đoàn xe chậm rãi dừng lại, nhưng mỗi xe chỉ xuống bốn người, mỗi người đều cầm một cái bình lớn, phun đều chất lỏng trong bình lên xe.
“Bọn họ đây là làm gì?” Hạ Cẩn nhìn về phía Vương Thao kế bên, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Vào Ninh Thành anh sẽ biết. Đến, phun cái này lên người, từ đầu tới chân không được để sót, sau này mỗi ngày đều phải phun một lần. Còn nữa, nước tắm rửa giặt đồ cũng phải trộn vào mười giọt, trăm ngàn lần đừng quên đó!” Vương Thao lấy ra hai cái bình nhỏ đưa cho Hạ Cẩn và Lục Vân, thấp giọng nói.
Lục Vân cầm lấy lập tức mở nắp bình, ngửi thấy mùi cỏ thơm của chất lỏng màu xanh bên trong, vẻ mặt hoang mang. Mâu sắc Hạ Cẩn tối sầm, trầm giọng hỏi,”Mục đích thật sự của các cậu là Ninh Thành? Chỗ đó rất nguy hiểm, không thể vào!”
“Anh để ý nhiều làm gì? Nói làm gì cứ làm thế đi, nói nhiều quá!” Đàm Minh Viễn không quen Hạ Cẩn, vừa phun nước thuốc lên người vừa quát. Vương Thao thụi khuỷu tay lên người hắn ý bảo câm miệng.
Hạ Cẩn và Lục Vân đối với thái độ ác liệt của hắn không hề để ý. Ở Tống gia 3 năm, họ đã sớm học được cách ẩn nhẫn cùng đối mặt với mấy chuyện tính kế gây khó dễ như thế này. Hơn nữa, bọn họ cũng không nghĩ thái độ cảnh giác của những người này có gì sai, nếu họ nhiệt tình chào đón hai người, cả hai ngược lại còn thấy bất an. Đợi khi về sau ở chung rồi, Hạ Cẩn và Lục Vân tin tưởng, bọn họ sẽ kết giao được rất nhiều bạn bè, vì bọn họ nhìn ra được, những người nay tuy ra vẻ hung thần ác sát nhưng thực chất tính tình đều rất thẳng thắn, phỏng chừng đều là chịu ảnh hưởng của Cung Lê Hân.
Đoàn xe dần chạy vào ranh giới của Ninh Thành, Hạ Cẩn xốc vải bố lên nhìn về phía trước, thấy dây mây lục sắc ùn ùn kéo đến, bỗng nhiên thấy run cả da đầu. Cách xa hơn ngàn thước, mùi loại cây này trộn lẫn với mùi động vật hư thối bốc lên lan ra, không thể ngăn cản mà chui vào mũi mọi người.
Trong mùi hương ngọt ngào mang theo một cỗ tanh hôi, đây là mùi hương đặc hữu của Ninh Thành, cũng chính là mùi của cái chết.
Cách phiến lục sắc kia ngày càng gần, tay nắm thành xe của Hạ Cẩn càng siết chặt, khớp xương dần trắng bệch. Lục Vân cũng sợ tới mức cả người cứng ngắc, lui một đoàn ngồi yên không nhúc nhích. Lúc này, như cảm nhận được bất an của bọn họ, Cung Lê Hân ngồi ở chiếc Hummer phía trước mở đường ra khỏi xe, nhảy nhảy hai cái chui vào xe Hạ Cẩn, chen tới ngồi bên người bọn họ, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Cẩn trấn an nói,”Đừng lo lắng, ngồi yên là được rồi.”
Thấy nụ cười bình tĩnh thản nhiên của thiếu niên, Hạ Cẩn mỉm cười, thả lỏng cơ thể căng cứng, kéo cậu an vị bên người mình, yên lặng chờ đợi. Có Cung thiếu ở đây, Lục Vân cũng như ăn phải thuốc an thần, sắc mặt tái nhợt dần khôi phục như bình thường.
Rất nhanh, kỳ tích đã xuất hiện, khi đoàn xe đi tới gần, mảnh lục sắc kia liền tự động tách ra thành một thông đạo, không hề ngăn trở để bọn họ chạy qua. Tình cảnh này trông như Moses tách biển[1] vậy, làm Hạ Cẩn cùng Lục Vân vô cùng chấn động, ngay cả mấy người Đàm Minh Viễn đã sớm biết nội tình cũng mở to mắt chen nhau ngó ra ngoài xe nhìn, miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Đoàn xe xuyên qua biển dây leo đi về phía trước, Lục Vân thu hồi vẻ khiếp sợ trên mặt, kéo kéo tay áo Hạ Cẩn thấp giọng cảm thán,”Hạ ca, em có dự cảm, mấy anh em không chịu rời khỏi Liêu Thành theo chúng ta về sau nhất định sẽ hối hận!”
Hạ Cẩn nhìn Cung Lê Hân bên cạnh, cười cười không nói.
Trong Ninh Thành nơi nơi đều là dây leo kim cương đằng, đưa mắt từ xa nhìn lại tất cả là một mảng xanh lục xanh um tươi tốt. Cung Lê Hân mang theo đội viên đi khắp nơi trong thành kiểm tra, trước tìm mấy thân cây kim cương đằng khổng lồ, dùng Băng Hỏa chưởng hủy đi, những cành lá còn lại thì thu thập để làm khu đằng tề, thanh lý ra một khu vực lớn để mọi người cư trú. (khu: xua đuổi khu đằng tề : thuốc xua đuổi dây mây; là loại thuốc mấy người Cung Lê Hân phun lên người khi vào thành đó)
Cả một thành đầy dây leo, muốn dựa vào một mình Cung Lê Hân mà thanh lý toàn bộ phải cần ít nhất ba bốn tháng, cũng may bọn họ đã an toàn vào Ninh Thành, kho lúa trong Ninh Thành lại đầy ắp, đủ để bọn họ ăn vài năm, nên cũng không sốt ruột. Về phần dây leo bên ngoài, đó là bức tường chắn thiên nhiên của Ninh Thành, có thể ngăn chặn hết thảy các thế lực muốn tìm hiểu và gây rối, Cung Lê Hân dĩ nhiên sẽ không động tới, chẳng những không động, còn rải thêm rất nhiều mầm mống, bảo La Đại Hải thúc đẩy sinh trưởng, để chúng nó lớn lên càng thêm tươi tốt dày đặc.
Nhận được tin tức thám tử báo về, sắc mặt Tống Hạo Hiên liền xanh mét như màu của Ninh Thành. Vào Ninh Thành? Cung gia thế mà vững vàng ngang nhiên vào được Ninh Thành? Bọn chúng đã làm thế nào? Bí ẩn này trong một khoảng thời gian rất dài quấy nhiễu gã như bị kim châm, đêm không thể ngủ.
Thủ lĩnh các căn cứ sau khi nhận được tin tức cũng không thể tin vào tai mình. Có thể biến tử thành thành của riêng, bọn họ vẫn là quá xem nhẹ thực lực của Cung gia. Từ đó, căn cứ Cung gia biến thành thế lực thần bí khó lường nhất C quốc, có được vị trí siêu nhiên nhất C quốc. Nói đến Cung gia, tất cả mọi người đều mặt đầy ngưỡng vọng cùng kính sợ, thái độ so với Tống gia còn cẩn trọng hơn, đặc biệt sau khi Cung gia ban ra thuốc sát trùng có dược hiệu tốt hơn, giá cả cũng hợp lý hơn. (nói thẳng ra là ham rẻ =]]]])
——————————————
[1] Moses tách biển : Moses (Tiếng Latin: Moyses, tiếng Việt đọc là Mô-sê hoặc Môi-sê) là một lãnh tụ, nhà tiên tri, người công bố luật pháp theo Kinh Thánh Công Giáo. Ông là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành một thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa.
Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân.
(Ai coi Hoàng tử Ai Cập rồi thì biết áh :v )
***************************************************
“Chắc cô ta lại nổi điên thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.” Như có thuật đọc tâm, Đậu Hằng đúng lúc mở miệng giải thích.
“Ân, chắc anh nói không sai.” Cung Lê Hân thoải mái, bước chân nhanh hơn đi về phía nhà kho.
Đi tới gần, liền nghe thấy được thanh âm đầy bất đắc dĩ của Kim Thượng Ngọc,”Ca ca ngoan nào, Cung Lê Hân sẽ nhanh về thôi, anh kiên nhẫn một chút đi. Tới đây ăn tinh hạch nè!”
Âm thanh gầm nhẹ không kiên nhẫn của Kim Thượng Huy lập tức truyền tới. Cung Lê Hân mím môi mỉm cười, cước bộ nhanh hơn. Thấy thiếu niên đẩy cửa vào, Kim Thượng Huy liền đánh bật ra bàn tay đang cầm một viên tinh hạch của Kim Thượng Ngọc, lủi tới bên người thiếu niên, tay mở ra ôm thiếu niên vào ngực mình, dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ tóc cậu, dật vu ngôn biểu biểu lộ quyến luyến của nó.
“Cậu cuối cùng cũng về rồi, nếu không tổ tông này sẽ nháo tới rầm trời a!” Kim Thượng Ngọc bĩu môi oán giận.
Cung Lê Hân bật cười khẽ, hơi tách ra ôm ấp của Kim Thượng Huy, kiễng mũi chân nâng lấy hai má nó, trán dụi dụi mũi nó, miệng nhỏ nhẹ gọi ‘tiểu Huy’. Cậu thích sự toàn tâm toàn ý tin tưởng cùng quyến luyến của Kim Thượng Huy, giống như trong thế giới này nó chỉ nhìn thấy cậu, cũng chỉ dựa dẫm ỷ lại vào một mình cậu. Kim Thượng Huy hoàn toàn thuộc về cậu, cảm giác này làm cậu cảm thấy rất an tâm.
Cảm nhận được sự vui vẻ của thiếu niên, Kim Thượng Huy híp mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm hai gò má trắng nõn của thiếu niên. Nó gần đây luôn dựa vào tinh hạch mà “sống”, mùi tanh hôi trong miệng đã biến mất, lúc đầu lưỡi đầy gai móc thô ráp sát qua da mang đến cảm giác tê tê ngứa ngáy, làm Cung Lê Hân phải bật cười né tránh.
Kim Thượng Huy chỉ cảm thấy da thịt thiếu niên vừa lán lại mịn, còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, ăn ngon hơn cả tinh hạch, giữa lúc đang vui vẻ, không để cậu tránh né, nó liền đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, đầu lưỡi liếm hai má dời lên khóe mắt, cuối cùng dừng lại ở vành tai trắng như ngọc của cậu mà tinh tế nhấm nháp.
Hai người một cao lớn tuấn mỹ, một nhỏ gầy tuấn dật ôm lấy nhau, tuy chỉ là đơn thuần hi nháo [vui đùa ầm ĩ], nhưng hình ảnh thật khiến người ấm áp động nhân, làm Kim Thượng Ngọc hai má đỏ bừng, miên man bất định. Quệt miệng lau đi nước miếng mờ ám bên môi, cô cười tủm tỉm tiến lên, ngữ khí đầy ý lấy lòng,”Cung thiếu cậu tới rồi, mau ngồi! Có quay được không?”
“Được rồi, cô tự tới xem đi.” Đưa máy quay cho cô, Cung Lê Hân cực kỳ tự nhiên cứ thế mà ngồi trong lòng Kim Thượng Huy.
Mở máy quay ra, khuôn mặt Kim Thượng Ngọc lập tức vô cùng nghiêm túc, mấy tên hiếu kỳ cũng xúm lại đứng sau cô quan sát. Đậu Hằng ngồi xuống bên người thiếu niên, đối với tiếng tê rống tràn ngập địch ý của Kim Thượng Huy làm như không nghe thấy.
Video rất ngắn, không tới 10 phút đã hết. Kim Thượng Ngọc ngẩng đầu, đã thấy lão ca nhà mình đang ôm Cung Lê Hân trong ngực, cằm đặt lên vai Cung Lê Hân, nhắm mắt lim dim, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngửi ngửi tóc Cung Lê Hân, mặt mang biểu tình vô cùng say mê. Cung Lê Hân từ lâu đã quen với mấy hành động thân mật này, biếng nhác tựa vào ngực nó, thưởng thức móng tay sắc bén của nó. Hai người hỗ động ăn ý lại thân mật, hòa thuận như một, thiếu chút nữa đã chọc mù mắt Kim Thượng Ngọc.
Khóe miệng Kim Thượng Ngọc co rút, trong lòng thầm nghĩ : Rốt cục đã biết vì sao Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên vừa thấy ca ca mình cùng một chỗ với Cung Lê Hân mặt liền đen. Mịa~ hình ảnh này rất ngọt ngào! Rất kích thích người nha!
Cảm nhận được tầm mắt quỷ dị của Kim Thượng Ngọc, Cung Lê Hân nâng mắt, liếc cô một cái, thản nhiên hỏi,”Thế nào, có đầu mối chưa?”
“Không có nguyên liệu hiện vật gì mà chỉ nhìn đoạn băng kỳ thật không thể nhìn ra cái gì.” Kim Thượng Ngọc chỉnh chỉnh thần sắc, thành thật trả lời, thấy thiếu niên nhướng mày nhìn lập tức cười nịnh nọt,”Bất quá may mà Cung thiếu cậu quay tỉ mỉ, nên tôi mới nhìn thấy một trọng điểm! Thấy không?” Cô chỉ vào người áo khoác trắng trên màn hình,”Người này tôi biết, ra là của sở nghiên cứu chúng tôi, tôi từng cùng anh ta nghiên cứu một đầu đề về phân tử có độ kết dính, đầu đề đó tôi nhớ rất rõ. Loại nước thuốc này nếu do anh ta làm ra, thì thành phần chủ yếu tôi có thể đoán ra được tám chín phần. Chỉ cần cho tôi một bộ thiết bị, trong vòng 3 tháng, tôi có thể làm ra loại thuốc còn tốt hơn nó.”
“Có nắm chắc không?” Cung Lê Hân hỏi.
“Anh ta bất quá chỉ là một trợ lý nhỏ trong sở nghiên cứu bọn tôi thôi, trên quốc tế căn bản không hề có tiếng, tôi sao có thể không bằng một tên như thế chứ?” Kim Thượng Ngọc bĩu môi, ngạo kiều nói.
“Vậy thì tốt.” Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu. Nay bọn họ vừa mới tiến trú Đông Bắc, cần phải nhanh chóng có được chỗ đứng trong thời gian ngắn nhất. Tống gia không phải muốn dùng loại thuốc đó chưởng khống C quốc sao? Vậy thì cậu sẽ đánh bật lại Tống gia, miễn cho bị các thế lực lớn nhỏ ở C quốc cô lập xa lánh. Tuy bọn họ có loại thuốc tốt hơn, nhưng hiện tại thực lực vẫn chưa đủ mạnh, tùy tiện công bố ra ngoài chỉ rước lấy ham muốn có được của mọi người thôi. Nếu các căn cứ khác liên thủ với Tống gia vây công Cung gia nhằm cướp đi phương thuốc, cậu sẽ không cách nào xoay chuyển tình thế được, dù sao hai đấm cũng khó địch nổi bốn tay. Không lâu nữa khi bọn họ đủ cường đại rồi, loại thuốc đó mới có thể loan ra.
Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền thận trọng căn dặn,”Những loại thuốc hiện có của chúng ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cô phải giám sát kỹ phòng thí nghiệm, tôi cũng sẽ cho người nâng cao cảnh giác.”
“Việc này tôi biết. Ảnh hưởng của thuốc kháng độc với cơ thể con người còn chưa hiện rõ, dù cậu bây giờ bảo tôi loan tin ra ngoài, tôi cũng sẽ không đồng ý. Cũng chỉ có mấy tên điên theo cậu mới dám thử a!” Kim Thượng Ngọc mặt lộ vẻ sầu lo.
Cô vốn không đồng ý dùng thuốc kháng độc trên diện rộng, chỉ đề nghị Cung Lê Hân tìm vài người tự nguyện dùng thử, nhưng Cung Lê Hân lại tỏ ra vô cùng nắm chắc công hiệu của loại thuốc này, trực tiếp công bố ra ngoài. Người Trường Xà đảo luôn mù quáng tin nhiệm cậu ta, khi cô phân phát thuốc chẳng qua chỉ tốt bụng nhắc nhở vài câu, để mọi người dùng cẩn thận chút, kết quả mọi người không nghe, nhận được liền chạy, như sợ cô không cho nữa vậy, làm cô thấy vô cùng vô lực a. Bất quá cũng may đến nay mọi người chưa hề xuất hiện phản ứng xấu nào, nghe Cung Lê Hân nói về sau mọi người còn có thể sinh con đẻ cái làm cha làm mẹ nữa, cô lúc này mới hơi an tâm chút. Kỳ thật, nhìn thái độ vốn nghiêm cẩn của cậu với khoa học lại điên cuồng, làm việc thì mạo hiểm như thế, sâu trong tâm trí, cô dường như cũng bị mị lực của thiếu niên chinh phục, trở nên mù quáng làm theo. Này thiệt không phải hiện tượng tốt nha!
Lại đơn giản bàn luận thêm vài câu, thấy thời gian không còn sớm, Cung Lê Hân liền nằm trong lòng Kim Thượng Huy ngủ thiếp đi, để lại Kim Thượng Ngọc phải đối mặt với sắc mặt tối đen của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đến sau.
Này đại khái chính là cái gọi là anh nợ em trả hở? (╥﹏╥)
~Hôm sau, người Cung gia chuẩn bị xong xuôi, xe tải đổ đầy xăng, dưới sự hộ tống của quân đội Tống gia từ từ chạy về phía huyện Phổ An.
Hơn 20 thủ lĩnh các căn cứ đứng trước cổng đưa tiễn, thái độ không thể nói là thân thiện nhưng cũng không lãnh đạm, khi nhìn về phía thiếu niên gương mặt tinh xảo, trong mắt liền lộ vẻ kính sợ. Sáng hôm nay, tin tức thiếu niên là dị năng giả tứ hệ cấp bốn đã truyền khắp căn cứ, không loại trừ trường hợp đây là Cung gia cố tình để lộ, nhưng thực lực siêu phàm của thiếu niên là sự thật không thể chối cãi. Cung gia có thực lực, Tống gia có thuốc sát trùng, bọn họ tuy chọn đứng bên Tống gia, nhưng sẽ không tùy tiện đắc tội với Cung gia.
Đợi khi đoàn xe biến mất nơi cuối đường, sắc mặt Tống Hạo Hiên lập tức âm trầm, ra lệnh với một thuộc hạ bên người,”Đi để ý tới bọn chúng.”
Tên nọ cúi đầu đáp lại, mang theo vài đội viên âm thầm đuổi theo đội ngũ Cung gia.
Đoàn xe đi hơn 2 giờ, thuận lợi thông qua trạm kiểm soát của Tống gia trên cao tốc, chạy qua quốc lộ thông tới huyện Phổ An. Đến Phổ An, đoàn xe chậm rãi dừng lại, nhưng mỗi xe chỉ xuống bốn người, mỗi người đều cầm một cái bình lớn, phun đều chất lỏng trong bình lên xe.
“Bọn họ đây là làm gì?” Hạ Cẩn nhìn về phía Vương Thao kế bên, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Vào Ninh Thành anh sẽ biết. Đến, phun cái này lên người, từ đầu tới chân không được để sót, sau này mỗi ngày đều phải phun một lần. Còn nữa, nước tắm rửa giặt đồ cũng phải trộn vào mười giọt, trăm ngàn lần đừng quên đó!” Vương Thao lấy ra hai cái bình nhỏ đưa cho Hạ Cẩn và Lục Vân, thấp giọng nói.
Lục Vân cầm lấy lập tức mở nắp bình, ngửi thấy mùi cỏ thơm của chất lỏng màu xanh bên trong, vẻ mặt hoang mang. Mâu sắc Hạ Cẩn tối sầm, trầm giọng hỏi,”Mục đích thật sự của các cậu là Ninh Thành? Chỗ đó rất nguy hiểm, không thể vào!”
“Anh để ý nhiều làm gì? Nói làm gì cứ làm thế đi, nói nhiều quá!” Đàm Minh Viễn không quen Hạ Cẩn, vừa phun nước thuốc lên người vừa quát. Vương Thao thụi khuỷu tay lên người hắn ý bảo câm miệng.
Hạ Cẩn và Lục Vân đối với thái độ ác liệt của hắn không hề để ý. Ở Tống gia 3 năm, họ đã sớm học được cách ẩn nhẫn cùng đối mặt với mấy chuyện tính kế gây khó dễ như thế này. Hơn nữa, bọn họ cũng không nghĩ thái độ cảnh giác của những người này có gì sai, nếu họ nhiệt tình chào đón hai người, cả hai ngược lại còn thấy bất an. Đợi khi về sau ở chung rồi, Hạ Cẩn và Lục Vân tin tưởng, bọn họ sẽ kết giao được rất nhiều bạn bè, vì bọn họ nhìn ra được, những người nay tuy ra vẻ hung thần ác sát nhưng thực chất tính tình đều rất thẳng thắn, phỏng chừng đều là chịu ảnh hưởng của Cung Lê Hân.
Đoàn xe dần chạy vào ranh giới của Ninh Thành, Hạ Cẩn xốc vải bố lên nhìn về phía trước, thấy dây mây lục sắc ùn ùn kéo đến, bỗng nhiên thấy run cả da đầu. Cách xa hơn ngàn thước, mùi loại cây này trộn lẫn với mùi động vật hư thối bốc lên lan ra, không thể ngăn cản mà chui vào mũi mọi người.
Trong mùi hương ngọt ngào mang theo một cỗ tanh hôi, đây là mùi hương đặc hữu của Ninh Thành, cũng chính là mùi của cái chết.
Cách phiến lục sắc kia ngày càng gần, tay nắm thành xe của Hạ Cẩn càng siết chặt, khớp xương dần trắng bệch. Lục Vân cũng sợ tới mức cả người cứng ngắc, lui một đoàn ngồi yên không nhúc nhích. Lúc này, như cảm nhận được bất an của bọn họ, Cung Lê Hân ngồi ở chiếc Hummer phía trước mở đường ra khỏi xe, nhảy nhảy hai cái chui vào xe Hạ Cẩn, chen tới ngồi bên người bọn họ, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Cẩn trấn an nói,”Đừng lo lắng, ngồi yên là được rồi.”
Thấy nụ cười bình tĩnh thản nhiên của thiếu niên, Hạ Cẩn mỉm cười, thả lỏng cơ thể căng cứng, kéo cậu an vị bên người mình, yên lặng chờ đợi. Có Cung thiếu ở đây, Lục Vân cũng như ăn phải thuốc an thần, sắc mặt tái nhợt dần khôi phục như bình thường.
Rất nhanh, kỳ tích đã xuất hiện, khi đoàn xe đi tới gần, mảnh lục sắc kia liền tự động tách ra thành một thông đạo, không hề ngăn trở để bọn họ chạy qua. Tình cảnh này trông như Moses tách biển[1] vậy, làm Hạ Cẩn cùng Lục Vân vô cùng chấn động, ngay cả mấy người Đàm Minh Viễn đã sớm biết nội tình cũng mở to mắt chen nhau ngó ra ngoài xe nhìn, miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Đoàn xe xuyên qua biển dây leo đi về phía trước, Lục Vân thu hồi vẻ khiếp sợ trên mặt, kéo kéo tay áo Hạ Cẩn thấp giọng cảm thán,”Hạ ca, em có dự cảm, mấy anh em không chịu rời khỏi Liêu Thành theo chúng ta về sau nhất định sẽ hối hận!”
Hạ Cẩn nhìn Cung Lê Hân bên cạnh, cười cười không nói.
Trong Ninh Thành nơi nơi đều là dây leo kim cương đằng, đưa mắt từ xa nhìn lại tất cả là một mảng xanh lục xanh um tươi tốt. Cung Lê Hân mang theo đội viên đi khắp nơi trong thành kiểm tra, trước tìm mấy thân cây kim cương đằng khổng lồ, dùng Băng Hỏa chưởng hủy đi, những cành lá còn lại thì thu thập để làm khu đằng tề, thanh lý ra một khu vực lớn để mọi người cư trú. (khu: xua đuổi khu đằng tề : thuốc xua đuổi dây mây; là loại thuốc mấy người Cung Lê Hân phun lên người khi vào thành đó)
Cả một thành đầy dây leo, muốn dựa vào một mình Cung Lê Hân mà thanh lý toàn bộ phải cần ít nhất ba bốn tháng, cũng may bọn họ đã an toàn vào Ninh Thành, kho lúa trong Ninh Thành lại đầy ắp, đủ để bọn họ ăn vài năm, nên cũng không sốt ruột. Về phần dây leo bên ngoài, đó là bức tường chắn thiên nhiên của Ninh Thành, có thể ngăn chặn hết thảy các thế lực muốn tìm hiểu và gây rối, Cung Lê Hân dĩ nhiên sẽ không động tới, chẳng những không động, còn rải thêm rất nhiều mầm mống, bảo La Đại Hải thúc đẩy sinh trưởng, để chúng nó lớn lên càng thêm tươi tốt dày đặc.
Nhận được tin tức thám tử báo về, sắc mặt Tống Hạo Hiên liền xanh mét như màu của Ninh Thành. Vào Ninh Thành? Cung gia thế mà vững vàng ngang nhiên vào được Ninh Thành? Bọn chúng đã làm thế nào? Bí ẩn này trong một khoảng thời gian rất dài quấy nhiễu gã như bị kim châm, đêm không thể ngủ.
Thủ lĩnh các căn cứ sau khi nhận được tin tức cũng không thể tin vào tai mình. Có thể biến tử thành thành của riêng, bọn họ vẫn là quá xem nhẹ thực lực của Cung gia. Từ đó, căn cứ Cung gia biến thành thế lực thần bí khó lường nhất C quốc, có được vị trí siêu nhiên nhất C quốc. Nói đến Cung gia, tất cả mọi người đều mặt đầy ngưỡng vọng cùng kính sợ, thái độ so với Tống gia còn cẩn trọng hơn, đặc biệt sau khi Cung gia ban ra thuốc sát trùng có dược hiệu tốt hơn, giá cả cũng hợp lý hơn. (nói thẳng ra là ham rẻ =]]]])
——————————————
[1] Moses tách biển : Moses (Tiếng Latin: Moyses, tiếng Việt đọc là Mô-sê hoặc Môi-sê) là một lãnh tụ, nhà tiên tri, người công bố luật pháp theo Kinh Thánh Công Giáo. Ông là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành một thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa.
Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân.
(Ai coi Hoàng tử Ai Cập rồi thì biết áh :v )
***************************************************
/171
|