8 giờ, ngày 13 tháng 10 năm 2012, một đảo quốc (quốc gia bao gồm các hòn đảo) phát sinh động đất cấp 9.5, sau đó đã dẫn đến một trận sóng thần. Chỉ trong mấy phút đồng hồ, cơn sóng khổng lồ đã đem một phần mười lãnh thổ đảo quốc nhấn chìm dưới đại dương. Sóng thần lướt qua làm nghiêng nhà cửa phòng ốc, tử thương vô số. Tin tức vừa lan ra, toàn thế giới đều chấn động.
Đêm đó, Lâm Văn Bác xem xong tin tức liên quan đến sóng thần, tâm tình trầm trọng chưa từng thấy. Động đất và sóng thần lần này xảy ra sớm hơn lời dự ngôn của Hương Di. Trên thực tế, không chỉ có lần này, các tai họa trên thế giới trong phạm vi hai tháng đều bị cô đoán trúng. Đến lúc này, một tia may mắn cuối cùng Lâm Văn Bác cũng không dám hy vọng nữa. Lời tiên đoán là thật, thế giới đang trải qua các đại nạn liên tiếp, đang bị chúng lơ đãng quấy rối sinh hoạt hằng ngày, cũng báo hiệu cho một đại nạn mà bọn họ không bao giờ có thể quên được.
Hắn rót một ly Whisky nồng đậm, ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó chỉnh lại thần sắc, kiên quyết đẩy ra cánh cửa căn phòng của người đứng đầu Lâm gia, cũng chính là thư phòng của tổ phụ hắn — Lâm Mậu. Tuy rằng vẫn giúp Cung Hương Di nhưng hắn không hề dốc hết toàn lực. Thân mang trọng trách gia chủ, hắn không thể vì một lời dự ngôn mà mang vận mệnh gia tộc ra làm trò đùa.
Nay tiên đoán thành sự thật, hắn biết Lâm gia không thể tiếp tục im lặng, phải xuất ra toàn lực, mới có thể tiếp tục sinh tồn sau khi mạt thế bùng nổ. Bảo đảm cung cấp toàn diện hậu cần cho quân đội Cung phụ, triệt để cột chặt với Cung gia là biện pháp ổn thỏa nhất, nên Lâm thị tất cũng phải có hành động.
Lâm Văn Bác từ nhỏ đã không có nơi nương tựa, sở dĩ không bị nhóm thúc bá như lang tự hổ (am hiểm/xảo trá) đấu đá tranh giành mà chết, thứ nhất là do năng lực trác tuyệt, thủ đoạn cao siêu của hắn, thứ hai là có người đứng đầu Lâm gia Lâm Mậu dốc hết sức duy hộ (duy trì và bảo hộ). Lâm Mậu đối với tôn tử của mình là tín nhiệm có thừa, mặc kệ nghe được tin tức vớ vẩn, kinh hãi cỡ nào, ông vẫn như cũ thái độ cẩn thận lo liệu, quyết định đến gặp Cung Viễn Hàng cùng Cung Hương Di sau đó mới xem xét.
Nếu Cung Hương Di có thể thuyết phục ông tin vào lời tiên đoán kia, Lâm thị nguyện sẽ không quản chi phí tổn thất, dùng toàn lực hỗ trợ quân đội Cung Viễn Hàng.
Hôm sau, Lâm Văn Bác buổi sáng vẫn đi làm tại Lâm thị, buổi chiều như thường đi khu huấn luyện đặc huấn. Muốn có vật tư, thì bản thân cũng phải cường đại, như thế thì tại mạt thế khả năng sống sót mới cao.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện tối nay tổ phụ đến thăm hỏi Cung gia, phút chốc liền quyết định vận mệnh của Lâm thị, tâm tình hắn vô cùng trầm trọng. Lâm thị có thể phát triển đến ngày hôm nay, đều là dựa vào tổ phụ, cha cùng chính hắn, cả ba người bọn họ dốc sức gầy dựng, hắn không quan tâm đến tài sản Lâm thị nhưng lại quý trọng tâm huyết của mình cùng ông và cha. Qua hôm nay, tất cả những nỗ lực đó sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cơ nghiệp Lâm thị sẽ bị vét sạch, tuy nói là tình thế bắt buộc, nhưng tất nhiên vẫn sẽ đau lòng.
Lâm Văn Bác sắc mặt tối tăm, nắm đấm hướng bao cát càng thêm nhanh thêm ngoan (ngoan trong ngoan độc). Phát tiết xong, hắn có chút tình bì lực tẫn (cùng nghĩa “sức cùng lực kiệt”), quay đầu nhìn về phía một đám binh sĩ vây công (bao vây tấn công) Cung Lê Hân ở sân huấn luyện cách đó không xa, lập tức liền cười, tâm tình trầm trọng cũng biến mất vô tung.
Tống Hạo Nhiên vừa phải bận rộn thu thập vũ khí còn phải chưởng khống quân đội tỉnh A, không thể mỗi ngày chạy tới khu huấn luyện giám sát, bởi vậy đặc biệt dặn dò thuộc hạ phải nghiêm khắc huấn luyện Cung Lê Hân.
Có mệnh lệnh của Tống thiếu tướng, nhóm cấp dưới tỉ mỉ chuẩn bị huấn luyện biểu, muốn hảo hảo dạy dỗ Cung thiếu gia yếu đuối. Cũng không tưởng, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của cậu. Người dạy dỗ ngược lại trở thành người bị dạy dỗ, đã thế còn tre già măng mọc, từng người một hướng Cung thiếu xin thỉnh giáo, hình ảnh trông vô cùng buồn cười. (tre già măng mọc ở đây ý là đám người này lên xong lại tới đám khác xông tới đó :v)
Cung Lê Hân vốn thiên phú võ học cực kỳ cao, hơn nữa còn tu luyện ‘Nghịch Mạch Thần Công’ quỷ thần khó lường, hiện tại với cậu mà nói chuyện học võ này chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ trong một ngày, cậu liền đem tất cả cách đánh kỹ xảo đã dày công tôi luyện, đem huấn luyện viên đánh đến không có khả năng đánh trả.
Huấn luyện viên kia trong khu huấn luyện bộ đội đặc chủng là một cao thủ đứng đầu, lại thua trong tay một tiểu tử chỉ mới học võ một ngày, tin tức lập tức lan ra như ong vỡ tổ, cao thủ trong quân khu liền dốc toàn lực lượng, thay nhau tìm Cung Lê Hân khoa tay múa chân, cũng thay nhau bại trận. (=))))
Làm binh, đặc biệt là bộ đội đặc chủng đã qua muôn ngàn thử thách, trong tâm đều có một loại cố chấp không chịu thua. Bại trận không sao, bọn họ cứ tiếp tục tái chiến, mỗi ngày đều tìm Cung Lê Hân quyết đấu, lúc đầu là đơn độc từng người, đến bây giờ là quần ẩu (một mình chấp cả đám XD ), lại cư nhiên chưa một lần thắng. Những người này càng đánh càng hăng, bây giờ chuyện khiêu chiến Cung Lê Hân đã là chuyện thường ngày trong quân khu, mỗi khi có người quyết đấu Cung Lê Hân, binh sĩ xung quanh liền bỏ huấn luyện, đem bạn bè chạy tới cổ vũ, bao vây xung quanh hò hét.
Nhặt được một kỳ tài như vậy, kỳ tài này lại là con trai Cung thủ trưởng, tương lai nếu thật sự đầu nhập vào quân đội, thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở, người phụ trách khu huấn luyện cũng không quản, cứ mặc cho bọn họ đi.
Tiểu thiếu chủ tâm tính đơn giản, thái độ làm người cũng không dùng thủ đoạn gì, duy chỉ có hai chữ “nghiêm túc” mà thôi, bị người ta thay nhau khiêu chiến cũng không giận, mỗi lần đều sảng khoái đáp ứng, sau đó lại kiên nhẫn bồi nhóm binh sĩ ngoạn (ngoạn : chơi/đùa), ngoạn đến khi bọn họ sức cùng lực kiệt, cam tâm dừng tay mới thôi.
Không nói đến bộ pháp nhanh quỷ dị cùng cách ra quyền cường hãn của cậu, chỉ riêng thái độ kiên nhẫn cùng nghiêm túc cũng đã giành được hảo cảm của đám binh sĩ, cũng làm bọn họ càng thêm thích tìm Cung Lê Hân luận bàn. Hơn nữa, là vì Cung Lê Hân mỗi lần đánh xong, còn rất hảo tâm chỉ ra khuyết điểm của đối phương, khiến bọn họ càng có thêm nhiều lợi ích.
Nhìn thiếu niên đôi mắt trong trẻo, mi mục lạnh nhạt ra tay như điện, đem một đám người vạm vỡ quăng ngã xuống đất, sau đó lại mang vẻ áy náy kéo bọn họ dậy, chỉ ra từng cái thiếu sót, làm bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể để cậu tiếp tục chà đạp thêm vài lần. Nhìn cảnh tượng đầy hỉ cảm kia, tâm tình dưới đáy vực của Lâm Văn Bác dần trở lại, lắc đầu bật cười.
“Tiểu Hân, đánh với anh một trận đi.” Đợi đám binh sĩ vây quanh Cung Lê Hân lưu luyến không rời rời đi, Lâm Văn Bác tiến lên nói. Thấy Cung Lê Hân sảng khoái ra quyền, hắn cũng có chút ngứa tay muốn trổ tài.
“Không được.” Cung Lê Hân nhíu mi, vẫy tay nói,“Lâm đại ca không đánh lại em đâu, chắc chắn sẽ bị thương.” Lâm đại ca là thương nhân tay trói gà không chặt, không giống nhóm binh sĩ đã qua rèn luyện ở đây. (Carly: thiệt hổ thẹn a~, haizzz… )
Nghe cậu không khách khí cự tuyệt, Lâm Văn Bác ngược lại không tức giận, tâm tình còn vô cùng tốt cười rộ lên.
Ở chung mấy tháng, hắn đã hiểu rõ tính cách Cung Lê Hân. Đứa nhỏ này thật ra vô cùng đơn thuần, trong lòng nghĩ sao nói vậy, không nói qua loa cũng không dối trá. Càng đặc biệt là bộ dáng xử lý tình huống lạnh nhạt cùng chuyên tâm của cậu, bất luận là hạnh phúc hay gian nan, cũng khiến hắn toàn tâm toàn ý tiếp nhận, không hối hận hay để tâm vào chuyện vụn vặt.
Cùng cậu một chỗ, tựa như ôm một nguồn sáng nhỏ, không chói mắt, không nóng rực, lại tỏa ra ấm áp thản nhiên, vô cùng an ủi nhân tâm, này trầm trọng, tối tăm, này áp lực, tất cả đều sẽ biến mất vô tung. Lâm Văn Bác vô cùng thích bộ dáng hiện tại của cậu, mỗi ngày cùng cậu huấn luyện, sau đó cùng ăn bữa tối là hoạt động mà Lâm Văn Bác thích nhất trước mắt. Cảm tình hai người cũng trong một tháng ngắn ngủi này mà tăng vọt.
“Đánh không lại cũng muốn đánh, công phu là do luyện ra, không phải chỉ nhìn mà biết.” Lâm Văn Bác cười nói.
“Lâm đại ca nói rất đúng.” Cung Lê Hân nghĩ nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nghiêm túc cảnh cáo,“Vậy chúng ta đánh một hồi đi, em sẽ không lưu tình.”
“Trăm ngàn lần đừng khách khí !” Lâm Văn Bác bật cười, lui về sau hai bước làm động tác phòng ngự.
Hai người rất nhanh liền ra tay tấn công, Cung Lê Hân quả nhiên như cậu đã nói, một chút cũng không lưu tình, nên ra chiêu liền ra chiêu, bức Lâm Văn Bác liên tục bại lui, chật vật không chịu nổi. Một cước đá Lâm Văn Bác ra khỏi vòng chiến, Cung Lê Hân thấy thế liền thu tay, tiến lên kéo hắn đứng dậy.
Thân thủ Lâm đại ca kỳ thực không tồi, bản thân chỉ là học võ sớm hơn Lâm đại ca mười sáu năm, lại có nội lực hộ thể, tuy rằng chiêu thức đã tận lực thu liễm, nhưng bản năng chiến đấu đã khắc sâu vào tủy, chuyện đánh thắng người thường như Lâm đại ca mà nói chả phải bản lĩnh. Cung Lê Hân thầm nghĩ.
“Nhóc con ! Em quả nhiên không thủ hạ lưu tình !” Để Cung Lê Hân kéo đứng vững, Lâm Văn Bác che phần bụng bị đá đau, ra vẻ tức giận nói, nội tâm lại cực kỳ thống khoái vui vẻ. Sảng khoái đánh một trận, tâm tư tích tụ trong lòng hắn đều tự động giải khai.
“Thực xin lỗi.” Cung Lê Hân buông mi, mặt lộ vẻ áy náy, tay xoa bụng Lâm Văn Bác, nhu nhu nói,“Em giúp anh nhu nhu, rất nhanh sẽ khỏe thôi.” Dứt lời, cậu âm thầm truyền vài tia nội lực vào lòng bàn tay, dùng kỹ xảo đem nội thương chồng chất có khả năng tụ máu bầm trên bụng Lâm Văn Bác xoa cho tan đi.
Bàn tay Cung Lê Hân nhẵn nhụi bóng loáng, lại mềm mịn, nhẹ nhàng xoa nắn bụng hắn, mang theo vài tia ấm áp, vết thương vốn đau đớn khó nhịn bỗng thoải mái không nói nên lời. Lâm Văn Bác nheo mắt, miệng sắp rên rỉ thành tiếng, liền khó khăn nhịn xuống. Trước mặt mọi người, hắn không muốn bị nghĩ xấu a.
“Anh tốt hơn nhiều rồi, không cần xoa nữa.” Lưu luyến không rời dời khỏi bàn tay nhỏ bé của Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác cười sủng nịch, sờ sờ mái tóc đen nhánh của cậu, nói,“Thời gian không sai biệt lắm, trở về thôi. Đi, Lâm đại ca mời em ăn tối.”
“Được !” Cung Lê Hân lập tức gật đầu, đôi mắt to lóe sáng, tràn đầy vui sướng.
Bộ dáng lúc này của cậu cực giống chú chó nhỏ đang đợi được chủ nhân uy cho, Lâm Văn Bác nhìn đến trong lòng liền mềm yếu, trên mặt liên tục hiện lên ý cười. Hai người đến phòng tắm riêng đã được Tống Hạo Nhiên phê chuẩn rửa mặt, như thường ra khỏi khu huấn luyện, dạo quanh nội thành một vòng, sau đó tìm một nhà hàng đặc sắc ăn cơm.
Cung Lê Hân xem trúng một nhà hàng thịt nướng, chỉ vào thịt nướng người ta bày ở mặt tiền nhà hàng , mắt to chớp chớp, mang ý chờ mong nhìn lại Lâm Văn Bác.
Lâm Văn Bác vỗ vỗ đầu cậu, cười gật đầu, chuyển tay lái tìm chỗ dừng xe. Đỗ xe xong, hai người còn chưa kịp tháo dây an toàn, di động Lâm Văn Bác vang lên.
Bắt máy, nghiêm mặt nghe đối phương nói, lại cung kính đáp ứng vài tiếng, Lâm Văn Bác nhìn về phía Cung Lê Hân, ngữ khí áy náy,“Tiểu Hân, bữa tối hôm nay chúng ta về nhà ăn đi. Tổ phụ anh hiện tại đang ở nhà em thăm hỏi, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Được thôi, chúng ta mau trở về, đừng để tổ phụ đợi lâu.” Lâm đại ca có chuyện quan trọng, tất nhiên không thể chậm trễ. Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, sắc mặt không một chút khó chịu.
Lâm Văn Bác mỉm cười nhìn cậu một cái, liền lái xe ra khỏi bãi đỗ, hướng Cung gia chạy tới, tâm tình mới rồi còn thoải mái cũng trở nên trầm trọng.
Đêm đó, Lâm Văn Bác xem xong tin tức liên quan đến sóng thần, tâm tình trầm trọng chưa từng thấy. Động đất và sóng thần lần này xảy ra sớm hơn lời dự ngôn của Hương Di. Trên thực tế, không chỉ có lần này, các tai họa trên thế giới trong phạm vi hai tháng đều bị cô đoán trúng. Đến lúc này, một tia may mắn cuối cùng Lâm Văn Bác cũng không dám hy vọng nữa. Lời tiên đoán là thật, thế giới đang trải qua các đại nạn liên tiếp, đang bị chúng lơ đãng quấy rối sinh hoạt hằng ngày, cũng báo hiệu cho một đại nạn mà bọn họ không bao giờ có thể quên được.
Hắn rót một ly Whisky nồng đậm, ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó chỉnh lại thần sắc, kiên quyết đẩy ra cánh cửa căn phòng của người đứng đầu Lâm gia, cũng chính là thư phòng của tổ phụ hắn — Lâm Mậu. Tuy rằng vẫn giúp Cung Hương Di nhưng hắn không hề dốc hết toàn lực. Thân mang trọng trách gia chủ, hắn không thể vì một lời dự ngôn mà mang vận mệnh gia tộc ra làm trò đùa.
Nay tiên đoán thành sự thật, hắn biết Lâm gia không thể tiếp tục im lặng, phải xuất ra toàn lực, mới có thể tiếp tục sinh tồn sau khi mạt thế bùng nổ. Bảo đảm cung cấp toàn diện hậu cần cho quân đội Cung phụ, triệt để cột chặt với Cung gia là biện pháp ổn thỏa nhất, nên Lâm thị tất cũng phải có hành động.
Lâm Văn Bác từ nhỏ đã không có nơi nương tựa, sở dĩ không bị nhóm thúc bá như lang tự hổ (am hiểm/xảo trá) đấu đá tranh giành mà chết, thứ nhất là do năng lực trác tuyệt, thủ đoạn cao siêu của hắn, thứ hai là có người đứng đầu Lâm gia Lâm Mậu dốc hết sức duy hộ (duy trì và bảo hộ). Lâm Mậu đối với tôn tử của mình là tín nhiệm có thừa, mặc kệ nghe được tin tức vớ vẩn, kinh hãi cỡ nào, ông vẫn như cũ thái độ cẩn thận lo liệu, quyết định đến gặp Cung Viễn Hàng cùng Cung Hương Di sau đó mới xem xét.
Nếu Cung Hương Di có thể thuyết phục ông tin vào lời tiên đoán kia, Lâm thị nguyện sẽ không quản chi phí tổn thất, dùng toàn lực hỗ trợ quân đội Cung Viễn Hàng.
Hôm sau, Lâm Văn Bác buổi sáng vẫn đi làm tại Lâm thị, buổi chiều như thường đi khu huấn luyện đặc huấn. Muốn có vật tư, thì bản thân cũng phải cường đại, như thế thì tại mạt thế khả năng sống sót mới cao.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện tối nay tổ phụ đến thăm hỏi Cung gia, phút chốc liền quyết định vận mệnh của Lâm thị, tâm tình hắn vô cùng trầm trọng. Lâm thị có thể phát triển đến ngày hôm nay, đều là dựa vào tổ phụ, cha cùng chính hắn, cả ba người bọn họ dốc sức gầy dựng, hắn không quan tâm đến tài sản Lâm thị nhưng lại quý trọng tâm huyết của mình cùng ông và cha. Qua hôm nay, tất cả những nỗ lực đó sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cơ nghiệp Lâm thị sẽ bị vét sạch, tuy nói là tình thế bắt buộc, nhưng tất nhiên vẫn sẽ đau lòng.
Lâm Văn Bác sắc mặt tối tăm, nắm đấm hướng bao cát càng thêm nhanh thêm ngoan (ngoan trong ngoan độc). Phát tiết xong, hắn có chút tình bì lực tẫn (cùng nghĩa “sức cùng lực kiệt”), quay đầu nhìn về phía một đám binh sĩ vây công (bao vây tấn công) Cung Lê Hân ở sân huấn luyện cách đó không xa, lập tức liền cười, tâm tình trầm trọng cũng biến mất vô tung.
Tống Hạo Nhiên vừa phải bận rộn thu thập vũ khí còn phải chưởng khống quân đội tỉnh A, không thể mỗi ngày chạy tới khu huấn luyện giám sát, bởi vậy đặc biệt dặn dò thuộc hạ phải nghiêm khắc huấn luyện Cung Lê Hân.
Có mệnh lệnh của Tống thiếu tướng, nhóm cấp dưới tỉ mỉ chuẩn bị huấn luyện biểu, muốn hảo hảo dạy dỗ Cung thiếu gia yếu đuối. Cũng không tưởng, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của cậu. Người dạy dỗ ngược lại trở thành người bị dạy dỗ, đã thế còn tre già măng mọc, từng người một hướng Cung thiếu xin thỉnh giáo, hình ảnh trông vô cùng buồn cười. (tre già măng mọc ở đây ý là đám người này lên xong lại tới đám khác xông tới đó :v)
Cung Lê Hân vốn thiên phú võ học cực kỳ cao, hơn nữa còn tu luyện ‘Nghịch Mạch Thần Công’ quỷ thần khó lường, hiện tại với cậu mà nói chuyện học võ này chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ trong một ngày, cậu liền đem tất cả cách đánh kỹ xảo đã dày công tôi luyện, đem huấn luyện viên đánh đến không có khả năng đánh trả.
Huấn luyện viên kia trong khu huấn luyện bộ đội đặc chủng là một cao thủ đứng đầu, lại thua trong tay một tiểu tử chỉ mới học võ một ngày, tin tức lập tức lan ra như ong vỡ tổ, cao thủ trong quân khu liền dốc toàn lực lượng, thay nhau tìm Cung Lê Hân khoa tay múa chân, cũng thay nhau bại trận. (=))))
Làm binh, đặc biệt là bộ đội đặc chủng đã qua muôn ngàn thử thách, trong tâm đều có một loại cố chấp không chịu thua. Bại trận không sao, bọn họ cứ tiếp tục tái chiến, mỗi ngày đều tìm Cung Lê Hân quyết đấu, lúc đầu là đơn độc từng người, đến bây giờ là quần ẩu (một mình chấp cả đám XD ), lại cư nhiên chưa một lần thắng. Những người này càng đánh càng hăng, bây giờ chuyện khiêu chiến Cung Lê Hân đã là chuyện thường ngày trong quân khu, mỗi khi có người quyết đấu Cung Lê Hân, binh sĩ xung quanh liền bỏ huấn luyện, đem bạn bè chạy tới cổ vũ, bao vây xung quanh hò hét.
Nhặt được một kỳ tài như vậy, kỳ tài này lại là con trai Cung thủ trưởng, tương lai nếu thật sự đầu nhập vào quân đội, thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở, người phụ trách khu huấn luyện cũng không quản, cứ mặc cho bọn họ đi.
Tiểu thiếu chủ tâm tính đơn giản, thái độ làm người cũng không dùng thủ đoạn gì, duy chỉ có hai chữ “nghiêm túc” mà thôi, bị người ta thay nhau khiêu chiến cũng không giận, mỗi lần đều sảng khoái đáp ứng, sau đó lại kiên nhẫn bồi nhóm binh sĩ ngoạn (ngoạn : chơi/đùa), ngoạn đến khi bọn họ sức cùng lực kiệt, cam tâm dừng tay mới thôi.
Không nói đến bộ pháp nhanh quỷ dị cùng cách ra quyền cường hãn của cậu, chỉ riêng thái độ kiên nhẫn cùng nghiêm túc cũng đã giành được hảo cảm của đám binh sĩ, cũng làm bọn họ càng thêm thích tìm Cung Lê Hân luận bàn. Hơn nữa, là vì Cung Lê Hân mỗi lần đánh xong, còn rất hảo tâm chỉ ra khuyết điểm của đối phương, khiến bọn họ càng có thêm nhiều lợi ích.
Nhìn thiếu niên đôi mắt trong trẻo, mi mục lạnh nhạt ra tay như điện, đem một đám người vạm vỡ quăng ngã xuống đất, sau đó lại mang vẻ áy náy kéo bọn họ dậy, chỉ ra từng cái thiếu sót, làm bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể để cậu tiếp tục chà đạp thêm vài lần. Nhìn cảnh tượng đầy hỉ cảm kia, tâm tình dưới đáy vực của Lâm Văn Bác dần trở lại, lắc đầu bật cười.
“Tiểu Hân, đánh với anh một trận đi.” Đợi đám binh sĩ vây quanh Cung Lê Hân lưu luyến không rời rời đi, Lâm Văn Bác tiến lên nói. Thấy Cung Lê Hân sảng khoái ra quyền, hắn cũng có chút ngứa tay muốn trổ tài.
“Không được.” Cung Lê Hân nhíu mi, vẫy tay nói,“Lâm đại ca không đánh lại em đâu, chắc chắn sẽ bị thương.” Lâm đại ca là thương nhân tay trói gà không chặt, không giống nhóm binh sĩ đã qua rèn luyện ở đây. (Carly: thiệt hổ thẹn a~, haizzz… )
Nghe cậu không khách khí cự tuyệt, Lâm Văn Bác ngược lại không tức giận, tâm tình còn vô cùng tốt cười rộ lên.
Ở chung mấy tháng, hắn đã hiểu rõ tính cách Cung Lê Hân. Đứa nhỏ này thật ra vô cùng đơn thuần, trong lòng nghĩ sao nói vậy, không nói qua loa cũng không dối trá. Càng đặc biệt là bộ dáng xử lý tình huống lạnh nhạt cùng chuyên tâm của cậu, bất luận là hạnh phúc hay gian nan, cũng khiến hắn toàn tâm toàn ý tiếp nhận, không hối hận hay để tâm vào chuyện vụn vặt.
Cùng cậu một chỗ, tựa như ôm một nguồn sáng nhỏ, không chói mắt, không nóng rực, lại tỏa ra ấm áp thản nhiên, vô cùng an ủi nhân tâm, này trầm trọng, tối tăm, này áp lực, tất cả đều sẽ biến mất vô tung. Lâm Văn Bác vô cùng thích bộ dáng hiện tại của cậu, mỗi ngày cùng cậu huấn luyện, sau đó cùng ăn bữa tối là hoạt động mà Lâm Văn Bác thích nhất trước mắt. Cảm tình hai người cũng trong một tháng ngắn ngủi này mà tăng vọt.
“Đánh không lại cũng muốn đánh, công phu là do luyện ra, không phải chỉ nhìn mà biết.” Lâm Văn Bác cười nói.
“Lâm đại ca nói rất đúng.” Cung Lê Hân nghĩ nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nghiêm túc cảnh cáo,“Vậy chúng ta đánh một hồi đi, em sẽ không lưu tình.”
“Trăm ngàn lần đừng khách khí !” Lâm Văn Bác bật cười, lui về sau hai bước làm động tác phòng ngự.
Hai người rất nhanh liền ra tay tấn công, Cung Lê Hân quả nhiên như cậu đã nói, một chút cũng không lưu tình, nên ra chiêu liền ra chiêu, bức Lâm Văn Bác liên tục bại lui, chật vật không chịu nổi. Một cước đá Lâm Văn Bác ra khỏi vòng chiến, Cung Lê Hân thấy thế liền thu tay, tiến lên kéo hắn đứng dậy.
Thân thủ Lâm đại ca kỳ thực không tồi, bản thân chỉ là học võ sớm hơn Lâm đại ca mười sáu năm, lại có nội lực hộ thể, tuy rằng chiêu thức đã tận lực thu liễm, nhưng bản năng chiến đấu đã khắc sâu vào tủy, chuyện đánh thắng người thường như Lâm đại ca mà nói chả phải bản lĩnh. Cung Lê Hân thầm nghĩ.
“Nhóc con ! Em quả nhiên không thủ hạ lưu tình !” Để Cung Lê Hân kéo đứng vững, Lâm Văn Bác che phần bụng bị đá đau, ra vẻ tức giận nói, nội tâm lại cực kỳ thống khoái vui vẻ. Sảng khoái đánh một trận, tâm tư tích tụ trong lòng hắn đều tự động giải khai.
“Thực xin lỗi.” Cung Lê Hân buông mi, mặt lộ vẻ áy náy, tay xoa bụng Lâm Văn Bác, nhu nhu nói,“Em giúp anh nhu nhu, rất nhanh sẽ khỏe thôi.” Dứt lời, cậu âm thầm truyền vài tia nội lực vào lòng bàn tay, dùng kỹ xảo đem nội thương chồng chất có khả năng tụ máu bầm trên bụng Lâm Văn Bác xoa cho tan đi.
Bàn tay Cung Lê Hân nhẵn nhụi bóng loáng, lại mềm mịn, nhẹ nhàng xoa nắn bụng hắn, mang theo vài tia ấm áp, vết thương vốn đau đớn khó nhịn bỗng thoải mái không nói nên lời. Lâm Văn Bác nheo mắt, miệng sắp rên rỉ thành tiếng, liền khó khăn nhịn xuống. Trước mặt mọi người, hắn không muốn bị nghĩ xấu a.
“Anh tốt hơn nhiều rồi, không cần xoa nữa.” Lưu luyến không rời dời khỏi bàn tay nhỏ bé của Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác cười sủng nịch, sờ sờ mái tóc đen nhánh của cậu, nói,“Thời gian không sai biệt lắm, trở về thôi. Đi, Lâm đại ca mời em ăn tối.”
“Được !” Cung Lê Hân lập tức gật đầu, đôi mắt to lóe sáng, tràn đầy vui sướng.
Bộ dáng lúc này của cậu cực giống chú chó nhỏ đang đợi được chủ nhân uy cho, Lâm Văn Bác nhìn đến trong lòng liền mềm yếu, trên mặt liên tục hiện lên ý cười. Hai người đến phòng tắm riêng đã được Tống Hạo Nhiên phê chuẩn rửa mặt, như thường ra khỏi khu huấn luyện, dạo quanh nội thành một vòng, sau đó tìm một nhà hàng đặc sắc ăn cơm.
Cung Lê Hân xem trúng một nhà hàng thịt nướng, chỉ vào thịt nướng người ta bày ở mặt tiền nhà hàng , mắt to chớp chớp, mang ý chờ mong nhìn lại Lâm Văn Bác.
Lâm Văn Bác vỗ vỗ đầu cậu, cười gật đầu, chuyển tay lái tìm chỗ dừng xe. Đỗ xe xong, hai người còn chưa kịp tháo dây an toàn, di động Lâm Văn Bác vang lên.
Bắt máy, nghiêm mặt nghe đối phương nói, lại cung kính đáp ứng vài tiếng, Lâm Văn Bác nhìn về phía Cung Lê Hân, ngữ khí áy náy,“Tiểu Hân, bữa tối hôm nay chúng ta về nhà ăn đi. Tổ phụ anh hiện tại đang ở nhà em thăm hỏi, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Được thôi, chúng ta mau trở về, đừng để tổ phụ đợi lâu.” Lâm đại ca có chuyện quan trọng, tất nhiên không thể chậm trễ. Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, sắc mặt không một chút khó chịu.
Lâm Văn Bác mỉm cười nhìn cậu một cái, liền lái xe ra khỏi bãi đỗ, hướng Cung gia chạy tới, tâm tình mới rồi còn thoải mái cũng trở nên trầm trọng.
/171
|